Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Diệp Tây Thành biết Bùi Ninh sẽ không trả lời câu hỏi vừa rồi anh hỏi, gõ một dòng chữ, cuối cùng lại xóa đi toàn bộ, vứt điện thoại qua một bên, gửi tệp tài liệu qua cho cô.
Bùi Ninh trả lời anh rất nhanh: [Đã nhận.]
Diệp Tây Thành nhìn hai chữ kia, ngón tay trên con chuột dừng lại một lúc lâu, cuối cùng đành tắt máy tính đi.
Anh nhặt di động lên, gọi điện cho cô.
Bùi Ninh nhận điện thoại, câu đầu tiên mà cô nói chính là: "Diệp tổng, tôi nhận được tài liệu rồi."
Diệp Tây Thành: "Ừ."
Sau đó, không có sau đó nữa.
Bùi Ninh đang chờ anh tiếp tục giao việc hoặc chờ anh tự mình cúp điện thoại trước, nào biết nửa phút qua rồi vẫn không có động tĩnh gì, cô hỏi: "Diệp tổng, còn chuyện gì không?"
Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói: "Không."
Bùi Ninh: "..."
Cô cảm thấy có một cơn sóng lớn đánh ập qua điện thoại đánh úp lại cô sau dấu chấm câu kia.
Dấu chấm ngắt câu kia không hoàn toàn thể hiện được cảm xúc bất mãn của anh, anh lại gọi cho cô, cô không nói gì hết, đợi một lúc, cảm giác anh hết giận rồi cô mới nói: "Diệp tổng, tôi còn phải xem tài liệu."
Ngữ khí Diệp Tây Thành vô cùng bình thản: "Ờ, cứ bận đi." Sau đó liền cúp điện thoại.
Bùi Ninh nhìn xem tài liệu, di động lại đổ chuông, cô cho là Diệp Tây Thành gọi điện tiếp, hóa ra lại là bà nội gửi lời mời gọi video.
Bà sợ cô còn bận công viện, nên mỗi ngày, chờ tới khuya mới gọi video cho cô.
Nói chuyện nhà vài câu, bà nội nói: "Con xem trí nhớ của bà này mới đó xoay mặt lại quên rồi."
"Sao vậy ạ?" Bùi Ninh hỏi.
Bà nội: "Trước khi ăn tối Dịch Lâm gọi điện nói chuyện với bà, thằng nhóc nói bên kia đang sáng, mới vừa ngủ dậy."
Trên mặt Bùi Ninh không có ý cười: "Anh ấy... Có chuyện gì thế ạ?"
Bà nội: "Làm gì có chuyện gì đâu, nói rằng thời tiết thay đổi, bảo bà cùng ông con chú ý một chút vì nhiệt độ giảm, đề phòng trúng gió, hết sức hạn chế hoạt động ngoài trời, còn nói rất nhiều nữa, bà không nhớ hết được."
Sau đó bà nội lại nghĩ: "Dịch Lâm đi công tác mà con cũng không nói cho bà biết sớm, nếu sớm bà liền làm ít đồ ăn đi, cuối tuần thằng bé về thì cánh gà không thể ăn được nữa rồi."
Bùi Ninh đáp cho có lệ: "Để tủ lạnh được mà bà."
"Vậy cũng không thể ăn, dù sao cũng không phải đồ ăn mới làm." Bà nội nói: "Chờ chút, ông nội muốn nhìn con." Bà nội đặt nootbook ở trước mặt ông.
"Có nóng không con?" Nụ cười trên mặt ông nội vĩnh viễn là nụ cười hiền lành gần gũi nhất.
Nói lớn tiếng mà ông nội cũng không nghe thấy, Bùi Ninh để màn hình quay tới điều hòa giữa nhà, sau đó lại quay màn hình về mặt mình, ông nội nhìn thấy rồi, không quên dặn dò cô: "Đi ngủ nhớ đắp chăn qua bụng nhé, đừng để cảm lạnh."
Bùi Ninh gật đầu liên tục, sau đó khoa chân múa tay khiến ông nội ở bên kia cười lớn.
Nói chuyện thêm một lát, nhìn thời gian không còn sớm, Bùi Ninh còn muốn tăng ca liền kết thúc cuộc gọi với ông bà.
Thật ra không phải vội vã xem tài liệu, mà chính là cô muốn hỏi khuê mật một chút chuyện của Hạng Dịch Lâm.
Gọi điện không được, Bùi Ninh đành nhắn tin: [Cậu chưa nói rõ ràng với Hạng Dịch Lâm hả?]
Khuê mật rất nhanh trả lời: [Nói rồi, đêm đó đã gọi luôn nói anh ta biết rồi.] lại hỏi: [Sao thế? Lại muốn tới nhà cậu à?]
Bùi Ninh: [Không, anh ta vẫn gọi điện cho ông bà mình.]
Khuê mật hiểu ra: [Thật đúng đệ nhất vũ trụ khốn nạn, da mặt quá là dày! Cậu không cần rước phiền phức gì cả, để việc này mình làm cho.]
Bùi Ninh: [Việc này để mình giải quyết đi.]
Khuê mật gõ một đoạn chữ, do do dự dự, sau cùng lại xóa đi toàn bộ.
Nếu Bùi Ninh nói muốn tự mình xử lý việc này, đó chính là trong lòng đã có chuẩn bị, cô ấy nói nhiều ngược lại lại làm Bùi Ninh ngột ngạt.
Khuê mật thở dài, nói cho Bùi Ninh biết: [Hạng Dịch Lâm cùng vợ đang ở nước ngoài, hình như cuối tuần mới về Bắc Kinh. Cậu muốn gọi điện tìm anh ta... Chắc chờ tới cuối tuần mới gọi được.]
Bùi Ninh không muốn nhìn đến mấy chữ Hạng Dịch Lâm này, đem khung chat cùng khuê mật xóa bỏ.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Ninh vừa ngủ dậy đã nhận được điện thoại của Diệp Tây Thành: "Tôi ở cửa tiểu khu."
Phản ứng đầu tiên của Bùi Ninh là: "Có việc gấp sao?"
Diệp Tây Thành: "Vừa lúc tiện đường đi."
Bùi Ninh đã hiểu, là tiện thể đưa cô đi làm, cô uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi gọi xe cũng được."
Diệp Tây Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Bùi Ninh nhìn di động chằm chằm mấy giây, vứt di động xuống, đi rửa mặt.
Chờ tới lúc cô ra đến cửa tiểu khu, thấy xe của Diệp Tây Thành đang đỗ ở cửa, từ khi cô bước ra anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt u ám mà thâm thúy. Trong xe còn có trợ lý Vạn Đặc nữa.
Vạn Đặc cười nhạt: "Chào buổi sáng, không ngờ cô cũng ở tiểu khu này giống tôi."
Không ngồi cũng không được, Bùi Ninh chào hỏi xong mới mở cửa lên xe.
Mới vừa ngồi lên xe, di động liền đổ chuông, một dãy số xa lạ hiện lên, là đầu số ở Bắc Kinh.
Bùi Ninh còn tưởng rằng là Diêu Viễn: "Alo."
Bên kia không có động tĩnh nhưng cô biết có người đang nghe, bởi vì qua ống nghe cô nghe thấy đoạn nhạc nhẹ phát ra, còn kèm theo cuộc đối thoại bằng tiếng Anh.
Không biết thế nào, cô cảm giác người bên kia là Hạng Dịch Lâm.
Chẳng mất công nghĩ ngợi, cô thẳng tay cúp điện thoại, kéo dãy số kia vào danh sách đen.
Hạng Dịch Lâm gọi thêm một lần nữa, nhưng không cách nào gọi được.
Anh ta nhìn dãy số của cô trên màn hình di động một lúc lâu, buổi sáng anh ta mới gọi điện cho bà nội Bùi Ninh, nhìn đến dự báo thời tiết gần đây cực kỳ nóng, muốn thăm hỏi một chút.
Kết quả bà nói, làm cánh gà đưa cho Bùi Ninh đưa cho anh ta. Thế nên anh ta mới biết cô về Bắc Kinh rồi.
"Sao vậy?" Trình Ti nhàn nhạt hỏi, nhìn sắc mặt anh ta còn tưởng chuyện công ty.
Hạng Dịch Lâm đặt di động xuống, cầm dao dĩa mà chẳng biết mình ăn cái gì, một lúc lâu sau mới nói: "Sáng mai bay tới Hồng Kông."
Chuyến đi này là tuần trăng mật của bọn họ, năm ngoái kết hôn, anh ta vẫn luôn lấy cớ vội này vội nọ mà trì hoãn.
Gần đây, mẹ cô ta vẫn luôn thúc giục, nói hai người bọn họ đi chơi đi, Hạng Dịch Lâm cũng không phản đối, vừa lúc cô ta đến New York để đi dạo phố.
Nhưng mới chơi được có một ngày.
Trình Ti ngước mắt: "Sau đó kết thúc chuyến đi luôn phải không?"
Hỏi một đằng, Hạng Dịch Lâm trả lời một nẻo: "Bên kia có tiệc quan trọng, cô cùng tôi đi đi."
Không cần nói cũng biết.
Trình Ti "a" một tiếng: "Anh đi đi, tôi ở lại chơi thêm mấy ngày."
"Tôi nói cùng đi đi."
"Không rảnh!"
Sắc mặt Hạng Dịch Lâm khẽ thay đổi, mặt vô cảm nhìn cô ta.
Trình Ti cũng không để ý sắc mặt anh ta, thong thả ăn đồ ăn trên bàn.
Bầu không khí cứ như vậy lạnh ngắt, cuối cùng Hạng Dịch Lâm tính tiền rồi rời đi.
Trình Ti áp chế cảm xúc, tiếp tục ưu nhã dùng bữa, mặc kệ ánh mắt người khác nhìn mình.
Hạng Dịch Lâm vừa ra ngoài, chuông di động vang lên.
Anh ta nghe, bên kia báo lại: "Hạng tổng, Bùi tiểu thư về Bắc Kinh tháng trước, ở Hoa Ninh nhậm chức trợ lý của Diệp Tây Thành."
Hạng Dịch Lâm đứng hình một lúc mới nói: "Vất vả rồi."
Xe đã chạy đến, anh ta nhìn chằm chằm vào di động, tài xế cũng không dám thúc giục, mà thư ký ngồi ở ghế lái phụ cũng yên lặng không lên tiếng.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hạng Dịch Lâm nhìn đồng hồ, còn có cuộc hẹn nên quyết định rời đi đã.
Anh ta vẫn luôn nhìn ra bên ngoài xe, qua mỗi con đường, dường như vẫn còn thấy hình dáng cô ở lại thành phố này....
Bùi Ninh cất điện thoại vào túi, vài phút sau lại lấy ra xóa bỏ nhật ký cuộc gọi kia.
Nhất cả nhất động của cô đều bị Diệp Tây Thành thu vào trong mắt, có thể khiến cô nhìn di động rồi biểu cảm thay đổi thất thường, không nghĩ cũng biết cuộc điện thoại này ai gọi tới.
Diệp Tây Thành không chú ý nữa: "Dự án kia Tưởng Vân Triệu nói thế nào?"
Bùi Ninh: "Quyết định bỏ phiếu."
Diệp Tây Thành: "Em hỏi cậu ta còn muốn mua bao nhiêu cổ phiếu." Từ trong ví lấy ra thẻ ngân hàng đưa cô: "Tôi cũng mua, tiền là từ tài khoản riêng của tôi, đưa cho em làm đấy."
Bùi Ninh hỏi anh: "Anh không hỏi rõ ràng điều kiện mua với chia hoa hồng ra sao đã mua rồi?"
Diệp Tây Thành: "Em quyết định là được."
Bùi Ninh: "..."
Diệp Tây Thành giải thích: "Em không phải nhà đầu tư chuyên nghiệp?" Lại nói: "Kiếm được tiền lãi rồi sẽ trả phí cố vấn gấp năm lần cho em."
Miệng lữoi là một bộ dáng xử lý công việc, Bùi Ninh nhìn chiếc thẻ trong tay.
Diệp Tây Thành lại nói với cô: "Trưa mai đi công tác."
Bùi Ninh suy nghĩ khác anh, chần chờ nửa ngày mới phản ứng lại: "Vâng." Các chuyến đi cô đều thấy trên lịch trình rồi, tuần này không hề có chuyến công tác nào.
Có lẽ bất chợt xảy ra chuyện nên thay đổi, cô hỏi: "Đi đâu? Đi mấy ngày."
Diệp Tây Thành: "Hồng Kông, ba ngày, tham gia một buổi chiêu đãi tư nhân."
Bùi Ninh gật đầu tỏ vẻ đã biết, nếu là tiệc chiêu đãi tư nhân chắc cũng là công ty kinh doanh hay lui tới.
Tới công ty rồi, Diệp Tây Thành lấy trong túi hai chiếc di động: "Chiếc này để chỗ em, có gọi tới thì nhớ nghe, mỗi ngày tan tầm thì trả lại tôi."
Bùi Ninh nhìn hai chiếc di động, một cái để liên lạc với người ngoài, còn một cái là số di động riêng của anh, di động riêng tư cũng muốn để chỗ cô ư?
Diệp Tây Thành nhìn ra cô có thắc mắc: "Trước kia là Vạn Đặc cầm giúp tôi."
Thôi được rồi, Bùi Ninh nhận vậy.
Bùi Ninh đi tới văn phòng mình, vừa ngồi xuống, thư ký liền gõ cửa đi vào, trong tay còn bê cà phê: "Bùi tỷ, chào buổi sáng, không biết chị có thích hương vị này không nữa."
Bùi Ninh ngượng ngùng: "Cảm ơn, phiền cô quá, sau này để tôi tự pha được rồi."
"Đừng khách khí với em, dù sao mỗi ngày đều phải pha cà phê cho Diệp tổng, tiện tay thôi." Thư ký lại đưa cho cô một tập giấy A3 được ghi chép dày đặc.
"Đây là?" Bùi Ninh nhìn.
Thư ký giải thích: "9 giờ sáng nay ở tầng cao có hội nghị, báo cáo công tác trong nửa đầu năm nay, chị cũng phải tham gia, đây là bảng sắp xếp chỗ ngồi, em đặc biệt in thêm cho chị một tờ, chờ người phụ trách các công ty con đến chị sẽ hiểu."
Bùi Ninh nhìn kỹ, vị trí của cô gần với Diệp Tây Thành, nhưng mà lấy chức vụ mà cô đang làm, căn bản không thể nào ngồi cùng bàn với người chủ trì hội nghị được, chắc là Diệp Đổng sắp xếp đi.
Thư ký đánh dấu tên người ở mỗi vị trí, còn đánh dấu chức vụ cụ thể ở bên cạnh, ngay cả tính cách ngày thường thế nào với thói quen ở hội nghị ra sao đều ghi đến rõ ràng.
Thật ra đối với cấu trúc nhân sự ở Hoa Ninh, cô đều đã học thuộc rồi, biết phải về đây làm việc, một tháng trước cô đã bắt đầu công tác chuẩn bị, sớm đem điều này nhớ kĩ trong lòng.
Tuy vậy cô vẫn cảm kích mà nói với thư ký: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."
Thư ký cười nhạt: "Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì mà, thật ra em cũng vì chính mình thôi, chị làm việc tốt thì Diệp tổng sẽ vui vẻ, mà một khi Diệp tổng vui vẻ thì bọn em có thể tan làm đúng giờ rồi."
Bùi Ninh: "..." Cười trừ: "Đừng nói đùa như thật thế chứ, tôi còn muốn cảm ơn cô đó."
Thư ký cũng cười: "Coi như chị không nghe thấy đi." Cô ta nhìn thời gian: "Không quấy rầy chị nữa, em đến phòng họp chuẩn bị trước đây."
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã tới 8 giờ 40, Bùi Ninh cầm tài liệu hội nghị và laptop đến phòng họp.
Phòng họp ở tầng 39, khi cô đến thì đã có rất nhiều giám đốc điều hành đến rồi, Vạn Đặc cùng cô chân trước chân sau bước vào.
Nhiều người như vậy, cô cũng chỉ biết mỗi Vạn Đặc: "Chào buổi sáng, Vạn tổng."
Vạn Đặc: "Chào buổi sáng."
Hai người ngồi xuống, tự chuẩn bị tài liệu dùng trong hội nghị.
Bùi Ninh đưa điện thoại về chế độ im lặng, mà cô cũng không cầm điện thoại của mình theo, vừa mới bắt đầu làm việc nên chẳng có ai gọi đến cả, cô chỉ cầm theo hai chiếc di động của Diệp Tây Thành.
Trong lúc chờ đợi, Vạn Đặc vô tình liếc thấy chiếc di động đặt bên cạnh máy tính, di động là phiên bản hạn chế, liếc một cái đã nhận ra đây là điện thoại của Diệp Tây Thành.
Sớm như thế đã nộp điện thoại ra rồi, muốn biểu hiện sự trung thành với Bùi Ninh à?
Cách thời gian bắt đầu hội nghị 10 phút, Diệp Tây Thành mới cùng Diệp Đổng tiến vào.
Diệp Tây Thành ngồi xuống cạnh cô, hai người ngồi rất gần, Bùi Ninh nháy mắt liền bị hơi thở quen thuộc đến cường thế vây quanh, cô cố lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đọc tài liệu trong tay.
Diệp Tây Thành mở nắp chai nước, nhỏ giọng hỏi Bùi Ninh: "Trong cốc của em là nước lạnh?"
Bùi Ninh ngước mắt, chần chờ một cái mới chớp mắt gật đầu: "Vâng." Trời nóng thế này ai lại uống nước nóng chứ.
Diệp Tây Thành lấy cốc nước của cô: "Cho tôi xin chút nước lạnh." Sau đó không coi ai ra gì mà đổ nước của cô vào cốc của anh.
Bùi Ninh: "..."
Cô vội nhìn những người khác, may quá, không ai chú ý bên này cả.
~Hết chương 10~
Lời editor: Nếu ai đó hỏi bạn có ai vô sỉ đến mức không coi ai ra gì =)))))))))))))) hãy nói đến Diệp tổng
Bùi Ninh trả lời anh rất nhanh: [Đã nhận.]
Diệp Tây Thành nhìn hai chữ kia, ngón tay trên con chuột dừng lại một lúc lâu, cuối cùng đành tắt máy tính đi.
Anh nhặt di động lên, gọi điện cho cô.
Bùi Ninh nhận điện thoại, câu đầu tiên mà cô nói chính là: "Diệp tổng, tôi nhận được tài liệu rồi."
Diệp Tây Thành: "Ừ."
Sau đó, không có sau đó nữa.
Bùi Ninh đang chờ anh tiếp tục giao việc hoặc chờ anh tự mình cúp điện thoại trước, nào biết nửa phút qua rồi vẫn không có động tĩnh gì, cô hỏi: "Diệp tổng, còn chuyện gì không?"
Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói: "Không."
Bùi Ninh: "..."
Cô cảm thấy có một cơn sóng lớn đánh ập qua điện thoại đánh úp lại cô sau dấu chấm câu kia.
Dấu chấm ngắt câu kia không hoàn toàn thể hiện được cảm xúc bất mãn của anh, anh lại gọi cho cô, cô không nói gì hết, đợi một lúc, cảm giác anh hết giận rồi cô mới nói: "Diệp tổng, tôi còn phải xem tài liệu."
Ngữ khí Diệp Tây Thành vô cùng bình thản: "Ờ, cứ bận đi." Sau đó liền cúp điện thoại.
Bùi Ninh nhìn xem tài liệu, di động lại đổ chuông, cô cho là Diệp Tây Thành gọi điện tiếp, hóa ra lại là bà nội gửi lời mời gọi video.
Bà sợ cô còn bận công viện, nên mỗi ngày, chờ tới khuya mới gọi video cho cô.
Nói chuyện nhà vài câu, bà nội nói: "Con xem trí nhớ của bà này mới đó xoay mặt lại quên rồi."
"Sao vậy ạ?" Bùi Ninh hỏi.
Bà nội: "Trước khi ăn tối Dịch Lâm gọi điện nói chuyện với bà, thằng nhóc nói bên kia đang sáng, mới vừa ngủ dậy."
Trên mặt Bùi Ninh không có ý cười: "Anh ấy... Có chuyện gì thế ạ?"
Bà nội: "Làm gì có chuyện gì đâu, nói rằng thời tiết thay đổi, bảo bà cùng ông con chú ý một chút vì nhiệt độ giảm, đề phòng trúng gió, hết sức hạn chế hoạt động ngoài trời, còn nói rất nhiều nữa, bà không nhớ hết được."
Sau đó bà nội lại nghĩ: "Dịch Lâm đi công tác mà con cũng không nói cho bà biết sớm, nếu sớm bà liền làm ít đồ ăn đi, cuối tuần thằng bé về thì cánh gà không thể ăn được nữa rồi."
Bùi Ninh đáp cho có lệ: "Để tủ lạnh được mà bà."
"Vậy cũng không thể ăn, dù sao cũng không phải đồ ăn mới làm." Bà nội nói: "Chờ chút, ông nội muốn nhìn con." Bà nội đặt nootbook ở trước mặt ông.
"Có nóng không con?" Nụ cười trên mặt ông nội vĩnh viễn là nụ cười hiền lành gần gũi nhất.
Nói lớn tiếng mà ông nội cũng không nghe thấy, Bùi Ninh để màn hình quay tới điều hòa giữa nhà, sau đó lại quay màn hình về mặt mình, ông nội nhìn thấy rồi, không quên dặn dò cô: "Đi ngủ nhớ đắp chăn qua bụng nhé, đừng để cảm lạnh."
Bùi Ninh gật đầu liên tục, sau đó khoa chân múa tay khiến ông nội ở bên kia cười lớn.
Nói chuyện thêm một lát, nhìn thời gian không còn sớm, Bùi Ninh còn muốn tăng ca liền kết thúc cuộc gọi với ông bà.
Thật ra không phải vội vã xem tài liệu, mà chính là cô muốn hỏi khuê mật một chút chuyện của Hạng Dịch Lâm.
Gọi điện không được, Bùi Ninh đành nhắn tin: [Cậu chưa nói rõ ràng với Hạng Dịch Lâm hả?]
Khuê mật rất nhanh trả lời: [Nói rồi, đêm đó đã gọi luôn nói anh ta biết rồi.] lại hỏi: [Sao thế? Lại muốn tới nhà cậu à?]
Bùi Ninh: [Không, anh ta vẫn gọi điện cho ông bà mình.]
Khuê mật hiểu ra: [Thật đúng đệ nhất vũ trụ khốn nạn, da mặt quá là dày! Cậu không cần rước phiền phức gì cả, để việc này mình làm cho.]
Bùi Ninh: [Việc này để mình giải quyết đi.]
Khuê mật gõ một đoạn chữ, do do dự dự, sau cùng lại xóa đi toàn bộ.
Nếu Bùi Ninh nói muốn tự mình xử lý việc này, đó chính là trong lòng đã có chuẩn bị, cô ấy nói nhiều ngược lại lại làm Bùi Ninh ngột ngạt.
Khuê mật thở dài, nói cho Bùi Ninh biết: [Hạng Dịch Lâm cùng vợ đang ở nước ngoài, hình như cuối tuần mới về Bắc Kinh. Cậu muốn gọi điện tìm anh ta... Chắc chờ tới cuối tuần mới gọi được.]
Bùi Ninh không muốn nhìn đến mấy chữ Hạng Dịch Lâm này, đem khung chat cùng khuê mật xóa bỏ.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Ninh vừa ngủ dậy đã nhận được điện thoại của Diệp Tây Thành: "Tôi ở cửa tiểu khu."
Phản ứng đầu tiên của Bùi Ninh là: "Có việc gấp sao?"
Diệp Tây Thành: "Vừa lúc tiện đường đi."
Bùi Ninh đã hiểu, là tiện thể đưa cô đi làm, cô uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi gọi xe cũng được."
Diệp Tây Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Bùi Ninh nhìn di động chằm chằm mấy giây, vứt di động xuống, đi rửa mặt.
Chờ tới lúc cô ra đến cửa tiểu khu, thấy xe của Diệp Tây Thành đang đỗ ở cửa, từ khi cô bước ra anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt u ám mà thâm thúy. Trong xe còn có trợ lý Vạn Đặc nữa.
Vạn Đặc cười nhạt: "Chào buổi sáng, không ngờ cô cũng ở tiểu khu này giống tôi."
Không ngồi cũng không được, Bùi Ninh chào hỏi xong mới mở cửa lên xe.
Mới vừa ngồi lên xe, di động liền đổ chuông, một dãy số xa lạ hiện lên, là đầu số ở Bắc Kinh.
Bùi Ninh còn tưởng rằng là Diêu Viễn: "Alo."
Bên kia không có động tĩnh nhưng cô biết có người đang nghe, bởi vì qua ống nghe cô nghe thấy đoạn nhạc nhẹ phát ra, còn kèm theo cuộc đối thoại bằng tiếng Anh.
Không biết thế nào, cô cảm giác người bên kia là Hạng Dịch Lâm.
Chẳng mất công nghĩ ngợi, cô thẳng tay cúp điện thoại, kéo dãy số kia vào danh sách đen.
Hạng Dịch Lâm gọi thêm một lần nữa, nhưng không cách nào gọi được.
Anh ta nhìn dãy số của cô trên màn hình di động một lúc lâu, buổi sáng anh ta mới gọi điện cho bà nội Bùi Ninh, nhìn đến dự báo thời tiết gần đây cực kỳ nóng, muốn thăm hỏi một chút.
Kết quả bà nói, làm cánh gà đưa cho Bùi Ninh đưa cho anh ta. Thế nên anh ta mới biết cô về Bắc Kinh rồi.
"Sao vậy?" Trình Ti nhàn nhạt hỏi, nhìn sắc mặt anh ta còn tưởng chuyện công ty.
Hạng Dịch Lâm đặt di động xuống, cầm dao dĩa mà chẳng biết mình ăn cái gì, một lúc lâu sau mới nói: "Sáng mai bay tới Hồng Kông."
Chuyến đi này là tuần trăng mật của bọn họ, năm ngoái kết hôn, anh ta vẫn luôn lấy cớ vội này vội nọ mà trì hoãn.
Gần đây, mẹ cô ta vẫn luôn thúc giục, nói hai người bọn họ đi chơi đi, Hạng Dịch Lâm cũng không phản đối, vừa lúc cô ta đến New York để đi dạo phố.
Nhưng mới chơi được có một ngày.
Trình Ti ngước mắt: "Sau đó kết thúc chuyến đi luôn phải không?"
Hỏi một đằng, Hạng Dịch Lâm trả lời một nẻo: "Bên kia có tiệc quan trọng, cô cùng tôi đi đi."
Không cần nói cũng biết.
Trình Ti "a" một tiếng: "Anh đi đi, tôi ở lại chơi thêm mấy ngày."
"Tôi nói cùng đi đi."
"Không rảnh!"
Sắc mặt Hạng Dịch Lâm khẽ thay đổi, mặt vô cảm nhìn cô ta.
Trình Ti cũng không để ý sắc mặt anh ta, thong thả ăn đồ ăn trên bàn.
Bầu không khí cứ như vậy lạnh ngắt, cuối cùng Hạng Dịch Lâm tính tiền rồi rời đi.
Trình Ti áp chế cảm xúc, tiếp tục ưu nhã dùng bữa, mặc kệ ánh mắt người khác nhìn mình.
Hạng Dịch Lâm vừa ra ngoài, chuông di động vang lên.
Anh ta nghe, bên kia báo lại: "Hạng tổng, Bùi tiểu thư về Bắc Kinh tháng trước, ở Hoa Ninh nhậm chức trợ lý của Diệp Tây Thành."
Hạng Dịch Lâm đứng hình một lúc mới nói: "Vất vả rồi."
Xe đã chạy đến, anh ta nhìn chằm chằm vào di động, tài xế cũng không dám thúc giục, mà thư ký ngồi ở ghế lái phụ cũng yên lặng không lên tiếng.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hạng Dịch Lâm nhìn đồng hồ, còn có cuộc hẹn nên quyết định rời đi đã.
Anh ta vẫn luôn nhìn ra bên ngoài xe, qua mỗi con đường, dường như vẫn còn thấy hình dáng cô ở lại thành phố này....
Bùi Ninh cất điện thoại vào túi, vài phút sau lại lấy ra xóa bỏ nhật ký cuộc gọi kia.
Nhất cả nhất động của cô đều bị Diệp Tây Thành thu vào trong mắt, có thể khiến cô nhìn di động rồi biểu cảm thay đổi thất thường, không nghĩ cũng biết cuộc điện thoại này ai gọi tới.
Diệp Tây Thành không chú ý nữa: "Dự án kia Tưởng Vân Triệu nói thế nào?"
Bùi Ninh: "Quyết định bỏ phiếu."
Diệp Tây Thành: "Em hỏi cậu ta còn muốn mua bao nhiêu cổ phiếu." Từ trong ví lấy ra thẻ ngân hàng đưa cô: "Tôi cũng mua, tiền là từ tài khoản riêng của tôi, đưa cho em làm đấy."
Bùi Ninh hỏi anh: "Anh không hỏi rõ ràng điều kiện mua với chia hoa hồng ra sao đã mua rồi?"
Diệp Tây Thành: "Em quyết định là được."
Bùi Ninh: "..."
Diệp Tây Thành giải thích: "Em không phải nhà đầu tư chuyên nghiệp?" Lại nói: "Kiếm được tiền lãi rồi sẽ trả phí cố vấn gấp năm lần cho em."
Miệng lữoi là một bộ dáng xử lý công việc, Bùi Ninh nhìn chiếc thẻ trong tay.
Diệp Tây Thành lại nói với cô: "Trưa mai đi công tác."
Bùi Ninh suy nghĩ khác anh, chần chờ nửa ngày mới phản ứng lại: "Vâng." Các chuyến đi cô đều thấy trên lịch trình rồi, tuần này không hề có chuyến công tác nào.
Có lẽ bất chợt xảy ra chuyện nên thay đổi, cô hỏi: "Đi đâu? Đi mấy ngày."
Diệp Tây Thành: "Hồng Kông, ba ngày, tham gia một buổi chiêu đãi tư nhân."
Bùi Ninh gật đầu tỏ vẻ đã biết, nếu là tiệc chiêu đãi tư nhân chắc cũng là công ty kinh doanh hay lui tới.
Tới công ty rồi, Diệp Tây Thành lấy trong túi hai chiếc di động: "Chiếc này để chỗ em, có gọi tới thì nhớ nghe, mỗi ngày tan tầm thì trả lại tôi."
Bùi Ninh nhìn hai chiếc di động, một cái để liên lạc với người ngoài, còn một cái là số di động riêng của anh, di động riêng tư cũng muốn để chỗ cô ư?
Diệp Tây Thành nhìn ra cô có thắc mắc: "Trước kia là Vạn Đặc cầm giúp tôi."
Thôi được rồi, Bùi Ninh nhận vậy.
Bùi Ninh đi tới văn phòng mình, vừa ngồi xuống, thư ký liền gõ cửa đi vào, trong tay còn bê cà phê: "Bùi tỷ, chào buổi sáng, không biết chị có thích hương vị này không nữa."
Bùi Ninh ngượng ngùng: "Cảm ơn, phiền cô quá, sau này để tôi tự pha được rồi."
"Đừng khách khí với em, dù sao mỗi ngày đều phải pha cà phê cho Diệp tổng, tiện tay thôi." Thư ký lại đưa cho cô một tập giấy A3 được ghi chép dày đặc.
"Đây là?" Bùi Ninh nhìn.
Thư ký giải thích: "9 giờ sáng nay ở tầng cao có hội nghị, báo cáo công tác trong nửa đầu năm nay, chị cũng phải tham gia, đây là bảng sắp xếp chỗ ngồi, em đặc biệt in thêm cho chị một tờ, chờ người phụ trách các công ty con đến chị sẽ hiểu."
Bùi Ninh nhìn kỹ, vị trí của cô gần với Diệp Tây Thành, nhưng mà lấy chức vụ mà cô đang làm, căn bản không thể nào ngồi cùng bàn với người chủ trì hội nghị được, chắc là Diệp Đổng sắp xếp đi.
Thư ký đánh dấu tên người ở mỗi vị trí, còn đánh dấu chức vụ cụ thể ở bên cạnh, ngay cả tính cách ngày thường thế nào với thói quen ở hội nghị ra sao đều ghi đến rõ ràng.
Thật ra đối với cấu trúc nhân sự ở Hoa Ninh, cô đều đã học thuộc rồi, biết phải về đây làm việc, một tháng trước cô đã bắt đầu công tác chuẩn bị, sớm đem điều này nhớ kĩ trong lòng.
Tuy vậy cô vẫn cảm kích mà nói với thư ký: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."
Thư ký cười nhạt: "Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì mà, thật ra em cũng vì chính mình thôi, chị làm việc tốt thì Diệp tổng sẽ vui vẻ, mà một khi Diệp tổng vui vẻ thì bọn em có thể tan làm đúng giờ rồi."
Bùi Ninh: "..." Cười trừ: "Đừng nói đùa như thật thế chứ, tôi còn muốn cảm ơn cô đó."
Thư ký cũng cười: "Coi như chị không nghe thấy đi." Cô ta nhìn thời gian: "Không quấy rầy chị nữa, em đến phòng họp chuẩn bị trước đây."
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã tới 8 giờ 40, Bùi Ninh cầm tài liệu hội nghị và laptop đến phòng họp.
Phòng họp ở tầng 39, khi cô đến thì đã có rất nhiều giám đốc điều hành đến rồi, Vạn Đặc cùng cô chân trước chân sau bước vào.
Nhiều người như vậy, cô cũng chỉ biết mỗi Vạn Đặc: "Chào buổi sáng, Vạn tổng."
Vạn Đặc: "Chào buổi sáng."
Hai người ngồi xuống, tự chuẩn bị tài liệu dùng trong hội nghị.
Bùi Ninh đưa điện thoại về chế độ im lặng, mà cô cũng không cầm điện thoại của mình theo, vừa mới bắt đầu làm việc nên chẳng có ai gọi đến cả, cô chỉ cầm theo hai chiếc di động của Diệp Tây Thành.
Trong lúc chờ đợi, Vạn Đặc vô tình liếc thấy chiếc di động đặt bên cạnh máy tính, di động là phiên bản hạn chế, liếc một cái đã nhận ra đây là điện thoại của Diệp Tây Thành.
Sớm như thế đã nộp điện thoại ra rồi, muốn biểu hiện sự trung thành với Bùi Ninh à?
Cách thời gian bắt đầu hội nghị 10 phút, Diệp Tây Thành mới cùng Diệp Đổng tiến vào.
Diệp Tây Thành ngồi xuống cạnh cô, hai người ngồi rất gần, Bùi Ninh nháy mắt liền bị hơi thở quen thuộc đến cường thế vây quanh, cô cố lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đọc tài liệu trong tay.
Diệp Tây Thành mở nắp chai nước, nhỏ giọng hỏi Bùi Ninh: "Trong cốc của em là nước lạnh?"
Bùi Ninh ngước mắt, chần chờ một cái mới chớp mắt gật đầu: "Vâng." Trời nóng thế này ai lại uống nước nóng chứ.
Diệp Tây Thành lấy cốc nước của cô: "Cho tôi xin chút nước lạnh." Sau đó không coi ai ra gì mà đổ nước của cô vào cốc của anh.
Bùi Ninh: "..."
Cô vội nhìn những người khác, may quá, không ai chú ý bên này cả.
~Hết chương 10~
Lời editor: Nếu ai đó hỏi bạn có ai vô sỉ đến mức không coi ai ra gì =)))))))))))))) hãy nói đến Diệp tổng
Bình luận facebook