Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
(Vừa nghe bài này vừa đọc chương 15 nha các quý dzị, vào bắn pháo bông đi nàoo, cẩu độc thân chúng ta chuẩn bị ăn ngược rồi đó )
Bùi Ninh gần như là chạy từ thang máy ra, mở cửa, cô vô cùng sửng sốt, Diệp Tây Thành buộc tạp dề vừa lúc bê thức ăn đặt lên bàn.
Hai người đối diện nhau, đứng hình vài giây, Diệp Tây Thành nói: "Còn đứng đó làm gì?"
Bùi Ninh vào nhà đóng cửa lại, mấy điều phức tạp trước đó tạm thời đặt sang một bên, không thể tượng tượng nổi cảnh tượng trước mắt: "Làm thế nào anh lại biết mã vân tay của tôi?"
Diệp Tây Thành nhìn cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Rửa tay ăn cơm." Đặt đồ ăn lên bàn, lại quay người vào phòng bếp.
Bùi Ninh thay dép lê, đi thẳng tới phòng bếp: "Hỏi anh đó, làm sao biết mật mà nhà tôi?"
Diệp Tây Thành cầm đũa lên chuẩn bị đi ăn cơm, vẫn không đáp lời cô.
Bùi Ninh chắn trước người không cho anh đi: "Nói chuyện đi chứ."
Diệp Tây Thành nhìn cô, một lúc sau, hỏi lại: "Em nói xem?"
Bùi Ninh chỉ nghĩ đến một khả năng: "Anh đoán?"
"Biết rồi còn hỏi." Diệp Tây Thành vòng qua người cô, lại thúc giục: "Rửa tay đi."
Bùi Ninh không nghĩ chuyện rửa tay, bám theo anh: "Sao anh đoán được mật mã hay vậy?"
Diệp Tây Thành bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, nếu là ngày xưa cô nhất định sẽ không ngốc nghếch mà hỏi câu này, hôm nay khả năng đang ở trong trạng thái chưa tải kịp, anh ngước mắt: "Đối với em mà nói số má quan trọng có mấy số đâu."
Anh không phải đoán một lần đã trúng, có ba lần thử, lần cuối cùng mới đoán đúng.
Là ngày sinh nhật bố mẹ cô, kết hợp ngày sinh nhật cô nữa.
Trước kia cô từng nói với anh mật mã máy tính, khi đó kết hợp cả tháng sinh, cô còn nói, mật mã cô đặt chỉ tới tới lui lui với mấy con số đó thôi, liên quan đến bố mẹ cô, như vậy cô mới có cảm giác nhận được chút tình yêu thương còn xót lại của bố mẹ.
Bùi Ninh nhìn anh: "Anh còn nhớ rõ?" Mười mấy năm trôi qua rồi, khi đó cô chỉ tiện miệng nói mà thôi.
Vấn đề này Diệp Tây Thành không trả lời, thong thả dùng bữa.
Bùi Ninh cứu vãn không khí xấu hổ: "Xem ra nên đổi mật mã rồi, nếu không ngày nào đó đi làm về lại phát hiện trong nhà có người lạ, kẻo lại bị dọa ngất xỉu nhỉ? Ảnh hưởng tới việc đi làm ngày hôm sau là không được."
Diệp Tây Thành: "Đổi hay không đổi chả có gì khác, em đổi rồi vẫn phải nói cho tôi, tôi tới đây ở."
Bùi Ninh đã vào phòng bếp rửa tay rồi, lời anh nói cô chỉ nghe rõ nửa câu đầu, cô lau khô tay, uống nửa cốc nước lọc, bình phục tâm tình mới ngồi xuống bàn ăn.
Cơm chiều không phải quá phong phú, một mặn một chay, một bát canh nấm.
Bùi Ninh ngồi xuống: "Anh làm hả?" Giờ anh còn nấu cả cơm cơ đấy?
Diệp Tây Thành: "Gọi cơm hộp." Mấy món này là anh gọi bên ngoài, ban đầu không tính thêm cả cô. Tuy nhiên vừa nãy nhỡ cầm cái bát đành đưa cho cô vậy.
Bùi Ninh thấy anh rất kỳ quái, nhìn thế nào cũng thấy giống như gọi đồ cho một người ăn? Sau cùng cô vẫn không hỏi. Bùi Ninh thuận miệng nói: "Nhìn anh mặc tạp dề liền nghĩ là anh làm." Đồ ăn được đặt gọn gàng trên bàn, mà cô cũng không thấy hộp hay túi đóng gói nào cả.
Diệp Tây Thành nói đúng sự thật: "Tôi không nấu." Mặc tạp dề bởi vì vừa quét phòng ngủ dưới lầu xong, còn chưa kịp thay ra cô đã về rồi.
Bùi Ninh vốn chờ nghe anh nói lý do mặc tạp dề, ai biết nửa ngày qua đi anh cũng không lên tiếng, cho nên cô không hỏi nữa, tập trung ăn cơm.
Ban nãy xảy ra những chuyện kia đều là chuyện cô không nghĩ đến, cho nên Diệp Tây Thành càng không hỏi nhiều.
Bùi Ninh bỗng nhớ: "Nãy anh quay xe lại, có việc tìm tôi sao?"
Diệp Tây Thành không nói sự thật: "Bảo thư ký làm xong rồi."
Bùi Ninh "ồ" một tiếng, sau đó hai người lại không còn gì để nói.
Diệp Tây Thành ăn nhanh hơn cô, để lại hơn phân nửa đồ ăn cho Bùi Ninh, ăn xong anh cũng không đứng lên khỏi bàn ăn mà mở di động ra xem tin tức.
Bùi Ninh nhìn bàn ăn: "Tôi không ăn nhiều như vậy."
Diệp Tây Thành đến đầu cũng không buồn nâng: "Ăn không hết thì tôi ăn nốt."
Cuối cùng Bùi Ninh lại gom hết đống thức ăn vào bụng, cô mới buông đũa, Diệp Tây Thành đã đặt điện thoại xuống: "Ăn xong rồi?"
"Ừ." Bùi Ninh chuẩn bị dọn bàn ăn, Diệp Tây Thành bảo cô ngồi xuống: "Có chuyện cần nói với em."
Bùi Ninh: "Chuyện gì?" Chẳng hiểu sao cô lại có chút khẩn trương.
Diệp Tây Thành: "Mật mã thang máy em không cần đổi, đổi rồi vẫn phải nói cho tôi thôi."
Bùi Ninh không hiểu lắm: "Thì sao?"
Diệp Tây Thành: "Nhà này là của tôi."
Anh nói quá đột ngột, một chút chuẩn bị Bùi Ninh cũng chưa kịp: "Anh.... Nhà này?" Cảm xúc trong lòng này thật vất vả cô mới áp được nó xuống, giờ thì hay rồi, như cơn đại hồng thủy mãnh liệt đánh tới.
Diệp Tây Thành bình tĩnh không dao động: "Ừ."
Chờ một lúc sau, Bùi Ninh mới hỏi: "Vậy hiện tại anh ở đâu?"
Diệp Tây Thành: "Công ty."
"Anh chỉ có một căn chung cư này?"
"Có nhiều, nhưng không ở."
Bùi Ninh nhìn anh, trong lòng đưa ra quyết định: "Ở công ty không thoải mái bằng ở nhà, anh về đi, tôi đi thuê căn chung cư nhỏ là được, chung cư này lớn quá, tôi ở cũng hơi sợ."
Cô nói: "Vừa lúc mai tôi rảnh sẽ đi xem nhà."
Diệp Tây Thành: "Ở lại đi, em ở chỗ khác tôi không yên tâm."
Trong lòng Bùi Ninh chua xót như uống mấy bình dấm, giọng cô vừa nhỏ lại vừa khàn: "Không sao cả, các chung cư khác cũng an toàn lắm."
Diệp Tây Thành hỏi lại: "Có thể tốt hơn nơi này sao?"
Bùi Ninh không muốn tranh cãi, chỉ nói: "Vậy anh về ở đi, tôi ở lại chung cư này rồi tìm phòng nhỏ là được."
Diệp Tây Thành không nói tiếp vấn đề này, nói với cô chuyện khác: "Mai công ty không có việc gì, tôi đi leo núi với em."
Nghe được lời anh nói muốn cùng cô đi leo núi, Bùi Ninh không nghĩ gì đã từ chối: "Không cần, tôi hẹn bạn rồi.
Biểu cảm của Diệp Tây Thành khẽ thay đổi: "Bạn? Người cùng ăn cơm với em hôm trước?"
Bùi Ninh: "Đúng, đã sớm hẹn rồi."
Diệp Tây Thành gật đầu, sau đó lại nói: "Về sau trước khi hẹn gì với bạn thì nhớ nói với tôi trước."
Bùi Ninh: "...?"
Diệp Tây Thành là kiểu người có thể đem mấy lời nói không có lý biến nó thành có lý một cách đường hoàng: "Nếu thời gian tôi sắp xếp cho em làm việc có bất đồng với lịch trình của em, không phải sẽ chậm trễ việc riêng của em ư?"
Không còn gì để nói, Bùi Ninh chỉ có thể đồng ý: "Sau này tôi sẽ chú ý."
Diệp Tây Thành đứng lên muốn dọn bát đũa: "Để đó tôi làm, anh ra phòng khách đi." Bùi Ninh đoạt lại từ tay anh.
Rửa cái bát cũng không có gì mệt nhọc, Diệp Tây Thành đưa tạp dề cho cô, còn anh thì đến phòng khách xem TV.
Bùi Ninh ở phòng bếp rửa bát mất khá nhiều thời gian, vừa thất thần vừa phát ngốc.
Trong phòng khách.
Diệp Tây Thành nhìn thời gian, có cái mâm cùng hai cái bát, hai mươi phút còn làm chưa xong.
Lại mười phút trôi qua, Bùi Ninh rốt cuộc cũng đi ra, ngồi ở cạnh sô pha.
Nhiều chuyện va chạm xảy ra vào ngày hôm nay như vậy, nếu trốn tránh hình như không tốt lắm.
Cô phát giác ra, Diệp Tây Thành không phải đang ngồi xem TV mà là đang chờ cô.
Diệp Tây Thành hỏi: "Mệt không?"
Bùi Ninh: "Vẫn ổn, không mệt."
Diệp Tây Thành đặt điểu khiển trong tay xuống: "Có vài lời muốn nói cùng em."
Bùi Ninh tỏ vẻ anh nói đi, cô có loại dự cảm điều anh sắp nói liên quan tới căn chung cư này.
Diệp Tây Thành lại cầm điều khiển vừa đặt xuống trước đó, chỉnh âm lượng TV nhỏ đi, nhìn về phía cô: "Sau này tôi sẽ ở đây, phòng ngủ tầng dưới tôi mới dọn dẹp xong, không ảnh hưởng đến em đâu."
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, xong Bùi Ninh vẫn kinh ngạc không thôi: "Anh... Anh muốn ở dưới lầu?"
"Ừ." Diệp Tây Thành không giải thích nhiều: "Em lên lầu nghỉ ngơi đi."
Nhìn ánh mắt anh không giống đang nói đùa, mà trước nay anh cũng không đùa giỡn điều gì với cô, Bùi Ninh hỏi: "Khi nào anh dọn tới đây?"
Diệp Tây Thành: "Đêm nay." Biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?"
Bùi Ninh tận lực điều hòa lại tâm khí mình: "Có thể cho tôi xin hai ngày không? Ngày mai tôi sẽ tìm phòng dọn đi."
Diệp Tây Thành trầm mặc không lên tiếng mà nhìn cô, Bùi Ninh bị nhìn chằm chằm không biết phải làm gì, cô nói: "Diệp Tây Thành, tôi......." Câu nói kế tiếp còn chưa bật ra đã bị Diệp Tây Thành chặn lại, giọng anh rất nhẹ: "Em còn biết gọi tên tôi?"
Đôi mắt Bùi Ninh đau xót, quay mặt đi không nhìn anh.
Trước sau gì Diệp Tây Thành đều nhìn cô, cảm xúc oán hận trong mắt không rõ, nháy mắt một cái, oán hận đều chuyển biến thành chấp niệm.
Có nhiều lời ngày thường anh giữ lại, không cất thành lời, nhưng bây giờ cô lại yêu cầu vứt bỏ chấp niệm đó của anh đi.
Yết hầu lăn lộn, có hơi cuống: "Sau khi em về nước anh không vội vàng tỏ rõ thái độ của mình, là bởi vì muốn cho em thời gian chuẩn bị tâm lý, không phải.... Không yêu em... Trước đây đối với em thế nào, là cái dạng gì thì bây giờ vẫn thế."
Giống như ngày đó, anh không biết lãng mạn là cái gì, nghe được anh một lần nữa nói đến chữ "yêu", có bao nhiêu không dễ dàng cô hiểu hết, ngực Bùi Ninh cực khó chịu, thở không nổi nữa.
Lúc nãy rửa bát trong phòng bếp cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu bố mẹ cô còn sống, nếu ông bà nội đều khỏe mạnh.
Nếu cô cùng Diệp Tây Thành không phải quan hệ được giúp đỡ và đưa tay ra giúp đỡ, nếu gia đình anh chỉ là một gia đình bình thường.
Nếu không có chia cách sáu năm đó, không có sáu năm coi nhau như người xa lạ.
Cô và Diệp Tây Thành sẽ thế nào?
Có phải đã sớm kết hôn rồi không?
Nếu hết thảy đều tuyệt vời như thế, có lẽ cô cùng Diệp Tây Thành sẽ không quen biết nhau, không quen biết cũng có cái tốt, ít nhất không vướng bận lẫn lộn đến cuộc sống của nhau.
Nếu, nếu ở lúc cô yêu đương với người khác, Diệp Tây Thành cũng có tình yêu của riêng mình.
Có phải cô và Diệp Tây Thành từ đây tiếp tục diễn tiếp vai người lạ trong đời nhau?
Về sau anh có gia đình của riêng mình, cô cũng sẽ kết hôn sinh con.
Sau đó bọn họ giống như hầu hết đại đa số tình yêu từng cuồng nhiệt, rồi cuối cùng mất đi mối tình đầu, bỏ cả thanh xuân yêu một người rồi cũng quên cái thanh xuân đó đi.
Thế nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc hơn cái nếu như đó phải không....
Diệp Tây Thành tắt tiếng TV đi, cả căn phòng lớn như vậy chỉ còn tiếng hai người hít thở.
Ngừng chút, anh nói: "Năm trước anh gọi điện cho em, khi đó em mới chia tay với Hạng Dịch Lâm được hai tháng, bố mẹ anh vẫn không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh không muốn em khó xử nên không nói gì. Anh biết em để ý đến suy nghĩ của bố mẹ anh, anh kiên trì để bọn họ đồng ý là được, 6 năm rồi, bọn họ cuối cùng cũng đồng ý. Bây giờ bố mẹ anh không phản đối, mà thời gian từ bỏ một đoạn tình cảm của em cũng trôi qua rồi, anh sẽ nói những lời mà 5 năm trước chưa kịp nói cho em nghe: Ninh Ninh, không cần em quay về như trước kia với anh, trở lại trước kia rồi có được gì đâu? Hai người ở cùng nhau không phải nên tính tới chuyện tương lai tốt đẹp phía trước hay sao?"
Bùi Ninh nhìn tin tức trên TV, khoảng cách gần như vậy, thế mà hình ảnh trên đó là gì cô cũng không nhìn rõ, trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại đốm trắng lập lòe.
Diệp Tây Thành nói hết những lời trong lòng mà anh đã giữ quá lâu ra: "Ninh Ninh, anh chưa bao giờ đổ lỗi cho em. Mẹ anh đã nói với anh mọi chuyện, anh biết hết rồi."
Năm đó cô đi cầu xin bố anh, bố anh không đồng ý, cô lại đi tìm mẹ anh, cô thương lượng với mẹ, nếu cô thi đỗ đại học Harvard, có thể giúp cô thuyết phục bố anh đồng ý để cô ở bên anh không?
Khi đó cô nghĩ cách duy nhất để thay đổi kết cục là biến mình trở nên ưu tú hơn mới có thể xứng đôi với anh
Chỉ là, cô liều mạng nỗ lực, sau cùng vẫn lỡ mất Harvard.
Sau này, anh nghe Tề Cận Chu nói, tình yêu là thứ không thể chạm vào, một khi chạm vào rồi có thể lấy đi cả sinh mệnh, ngân hàng đầu tư của họ có một cô gái người Trung Quốc, làm nghiên cứu sinh chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn không từ bỏ việc xin vào Harvard học, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày gần như chỉ có ba đến bốn tiếng, cô nói thời gian này ôn tập tốt rồi được thi thì tốt quá, nếu một ngày có 48 giờ thì càng tốt hơn.
Có đôi khi nỗ lực không nhất định đổi lại được kết quả mình muốn, hết lần này đến lần khác nộp đơn cũng chưa xin vào trường Harvard được, có lần cô rơi vào thứ cảm xúc tuyệt vọng, lúc tan tầm ngồi trong văn phòng khóc đến không kiềm chế được.
Mãi đến sau này, anh mới biết, cô gái người Trung kia là Ninh Ninh.
Rất lâu sau đó, bố anh biết màn thương lượng của mẹ anh với Bùi Ninh, không chỉ có cảm động mà còn uyển chuyển nói rằng chuyện đó không phải liên quan đến bằng cấp.
Khi đó cô mới chân chính hiểu rõ ý tứ của bố anh, bố anh dùng phần lớn thời gian để làm thương nhân nên suy nghĩ cũng hiện thực như vậy, chuyện yêu đương trai gái khi đó không thể biến ra cơm ăn, ông để ý gì thì đó cũng liên quan tới gia thế mà thôi.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Từ thời khắc đó, như bị lột da rút gân mất rồi, có vẻ như cô cùng anh chỉ có thể là hai đường thẳng song song, không thể cắt nhau.
Bùi Ninh không nói chuyện, nước mắt sớm đã rơi đầy.
"Ninh Ninh." Diệp Tây Thành gọi cô.
Bùi Ninh hoàn hồn, nhìn về phía Diệp Tây Thành, đôi mắt vẫn mơ hồ, cô hơi hé miệng: "Diệp Tây Thành, em...." Lời muốn nói cũng nghẹn ngào.
Diệp Tây Thành tiếp lời cô: "Em muốn nói gì anh đều biết, quá khứ không còn quan trọng nữa. Em thử tiến lên một bước có được không, cùng anh sống chung, không khó như em tưởng đâu."
Ánh mắt nóng rực của anh như kéo tơ lột kén, cận thận đem đáy lòng hoang vu lạnh băng nhiều năm của cô ra sưởi ấm, lấp đầy nó.
Anh nửa đừng dậy, dịch bên người cô một chút, dùng sức nắm chặt tay cô: "Ninh Ninh, vì anh một lần được không, không màng tất cả, quay đầu nhìn anh thêm lần nữa?"
Anh đem chính mình thấp xuống, tư thái ngang hàng mà nói chuyện cùng cô, còn Bùi Ninh trong lòng giờ đây giống như bị đao cứa.
Chuông cửa bất ngờ vang lên, Bùi Ninh trố mắt, bây giờ như thể phản xạ có điều kiện, phản ứng đầu tiên là nghĩ Hạng Dịch Lâm lại tới nữa.
Diệp Tây Thành: "Là tài xế đưa hành lý của anh tới. Em ở tầng trên, anh ở tầng dưới, không ép em liền phải ở bên cạnh anh, chỉ là muốn thử sống chung với em thôi."
Chuông cửa còn kêu nữa, Diệp Tây Thành không đi mở mà nhìn Bùi Ninh, giao toàn bộ quyền quyết định cho cô.
Anh không lên tiếng, chỉ ngồi đó nhìn cô, ánh mắt thâm tình chuyên chú, chuyên chú đến mức có thể hòa tan cô vào đó.
~Hết chương 15~
Bùi Ninh gần như là chạy từ thang máy ra, mở cửa, cô vô cùng sửng sốt, Diệp Tây Thành buộc tạp dề vừa lúc bê thức ăn đặt lên bàn.
Hai người đối diện nhau, đứng hình vài giây, Diệp Tây Thành nói: "Còn đứng đó làm gì?"
Bùi Ninh vào nhà đóng cửa lại, mấy điều phức tạp trước đó tạm thời đặt sang một bên, không thể tượng tượng nổi cảnh tượng trước mắt: "Làm thế nào anh lại biết mã vân tay của tôi?"
Diệp Tây Thành nhìn cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Rửa tay ăn cơm." Đặt đồ ăn lên bàn, lại quay người vào phòng bếp.
Bùi Ninh thay dép lê, đi thẳng tới phòng bếp: "Hỏi anh đó, làm sao biết mật mà nhà tôi?"
Diệp Tây Thành cầm đũa lên chuẩn bị đi ăn cơm, vẫn không đáp lời cô.
Bùi Ninh chắn trước người không cho anh đi: "Nói chuyện đi chứ."
Diệp Tây Thành nhìn cô, một lúc sau, hỏi lại: "Em nói xem?"
Bùi Ninh chỉ nghĩ đến một khả năng: "Anh đoán?"
"Biết rồi còn hỏi." Diệp Tây Thành vòng qua người cô, lại thúc giục: "Rửa tay đi."
Bùi Ninh không nghĩ chuyện rửa tay, bám theo anh: "Sao anh đoán được mật mã hay vậy?"
Diệp Tây Thành bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, nếu là ngày xưa cô nhất định sẽ không ngốc nghếch mà hỏi câu này, hôm nay khả năng đang ở trong trạng thái chưa tải kịp, anh ngước mắt: "Đối với em mà nói số má quan trọng có mấy số đâu."
Anh không phải đoán một lần đã trúng, có ba lần thử, lần cuối cùng mới đoán đúng.
Là ngày sinh nhật bố mẹ cô, kết hợp ngày sinh nhật cô nữa.
Trước kia cô từng nói với anh mật mã máy tính, khi đó kết hợp cả tháng sinh, cô còn nói, mật mã cô đặt chỉ tới tới lui lui với mấy con số đó thôi, liên quan đến bố mẹ cô, như vậy cô mới có cảm giác nhận được chút tình yêu thương còn xót lại của bố mẹ.
Bùi Ninh nhìn anh: "Anh còn nhớ rõ?" Mười mấy năm trôi qua rồi, khi đó cô chỉ tiện miệng nói mà thôi.
Vấn đề này Diệp Tây Thành không trả lời, thong thả dùng bữa.
Bùi Ninh cứu vãn không khí xấu hổ: "Xem ra nên đổi mật mã rồi, nếu không ngày nào đó đi làm về lại phát hiện trong nhà có người lạ, kẻo lại bị dọa ngất xỉu nhỉ? Ảnh hưởng tới việc đi làm ngày hôm sau là không được."
Diệp Tây Thành: "Đổi hay không đổi chả có gì khác, em đổi rồi vẫn phải nói cho tôi, tôi tới đây ở."
Bùi Ninh đã vào phòng bếp rửa tay rồi, lời anh nói cô chỉ nghe rõ nửa câu đầu, cô lau khô tay, uống nửa cốc nước lọc, bình phục tâm tình mới ngồi xuống bàn ăn.
Cơm chiều không phải quá phong phú, một mặn một chay, một bát canh nấm.
Bùi Ninh ngồi xuống: "Anh làm hả?" Giờ anh còn nấu cả cơm cơ đấy?
Diệp Tây Thành: "Gọi cơm hộp." Mấy món này là anh gọi bên ngoài, ban đầu không tính thêm cả cô. Tuy nhiên vừa nãy nhỡ cầm cái bát đành đưa cho cô vậy.
Bùi Ninh thấy anh rất kỳ quái, nhìn thế nào cũng thấy giống như gọi đồ cho một người ăn? Sau cùng cô vẫn không hỏi. Bùi Ninh thuận miệng nói: "Nhìn anh mặc tạp dề liền nghĩ là anh làm." Đồ ăn được đặt gọn gàng trên bàn, mà cô cũng không thấy hộp hay túi đóng gói nào cả.
Diệp Tây Thành nói đúng sự thật: "Tôi không nấu." Mặc tạp dề bởi vì vừa quét phòng ngủ dưới lầu xong, còn chưa kịp thay ra cô đã về rồi.
Bùi Ninh vốn chờ nghe anh nói lý do mặc tạp dề, ai biết nửa ngày qua đi anh cũng không lên tiếng, cho nên cô không hỏi nữa, tập trung ăn cơm.
Ban nãy xảy ra những chuyện kia đều là chuyện cô không nghĩ đến, cho nên Diệp Tây Thành càng không hỏi nhiều.
Bùi Ninh bỗng nhớ: "Nãy anh quay xe lại, có việc tìm tôi sao?"
Diệp Tây Thành không nói sự thật: "Bảo thư ký làm xong rồi."
Bùi Ninh "ồ" một tiếng, sau đó hai người lại không còn gì để nói.
Diệp Tây Thành ăn nhanh hơn cô, để lại hơn phân nửa đồ ăn cho Bùi Ninh, ăn xong anh cũng không đứng lên khỏi bàn ăn mà mở di động ra xem tin tức.
Bùi Ninh nhìn bàn ăn: "Tôi không ăn nhiều như vậy."
Diệp Tây Thành đến đầu cũng không buồn nâng: "Ăn không hết thì tôi ăn nốt."
Cuối cùng Bùi Ninh lại gom hết đống thức ăn vào bụng, cô mới buông đũa, Diệp Tây Thành đã đặt điện thoại xuống: "Ăn xong rồi?"
"Ừ." Bùi Ninh chuẩn bị dọn bàn ăn, Diệp Tây Thành bảo cô ngồi xuống: "Có chuyện cần nói với em."
Bùi Ninh: "Chuyện gì?" Chẳng hiểu sao cô lại có chút khẩn trương.
Diệp Tây Thành: "Mật mã thang máy em không cần đổi, đổi rồi vẫn phải nói cho tôi thôi."
Bùi Ninh không hiểu lắm: "Thì sao?"
Diệp Tây Thành: "Nhà này là của tôi."
Anh nói quá đột ngột, một chút chuẩn bị Bùi Ninh cũng chưa kịp: "Anh.... Nhà này?" Cảm xúc trong lòng này thật vất vả cô mới áp được nó xuống, giờ thì hay rồi, như cơn đại hồng thủy mãnh liệt đánh tới.
Diệp Tây Thành bình tĩnh không dao động: "Ừ."
Chờ một lúc sau, Bùi Ninh mới hỏi: "Vậy hiện tại anh ở đâu?"
Diệp Tây Thành: "Công ty."
"Anh chỉ có một căn chung cư này?"
"Có nhiều, nhưng không ở."
Bùi Ninh nhìn anh, trong lòng đưa ra quyết định: "Ở công ty không thoải mái bằng ở nhà, anh về đi, tôi đi thuê căn chung cư nhỏ là được, chung cư này lớn quá, tôi ở cũng hơi sợ."
Cô nói: "Vừa lúc mai tôi rảnh sẽ đi xem nhà."
Diệp Tây Thành: "Ở lại đi, em ở chỗ khác tôi không yên tâm."
Trong lòng Bùi Ninh chua xót như uống mấy bình dấm, giọng cô vừa nhỏ lại vừa khàn: "Không sao cả, các chung cư khác cũng an toàn lắm."
Diệp Tây Thành hỏi lại: "Có thể tốt hơn nơi này sao?"
Bùi Ninh không muốn tranh cãi, chỉ nói: "Vậy anh về ở đi, tôi ở lại chung cư này rồi tìm phòng nhỏ là được."
Diệp Tây Thành không nói tiếp vấn đề này, nói với cô chuyện khác: "Mai công ty không có việc gì, tôi đi leo núi với em."
Nghe được lời anh nói muốn cùng cô đi leo núi, Bùi Ninh không nghĩ gì đã từ chối: "Không cần, tôi hẹn bạn rồi.
Biểu cảm của Diệp Tây Thành khẽ thay đổi: "Bạn? Người cùng ăn cơm với em hôm trước?"
Bùi Ninh: "Đúng, đã sớm hẹn rồi."
Diệp Tây Thành gật đầu, sau đó lại nói: "Về sau trước khi hẹn gì với bạn thì nhớ nói với tôi trước."
Bùi Ninh: "...?"
Diệp Tây Thành là kiểu người có thể đem mấy lời nói không có lý biến nó thành có lý một cách đường hoàng: "Nếu thời gian tôi sắp xếp cho em làm việc có bất đồng với lịch trình của em, không phải sẽ chậm trễ việc riêng của em ư?"
Không còn gì để nói, Bùi Ninh chỉ có thể đồng ý: "Sau này tôi sẽ chú ý."
Diệp Tây Thành đứng lên muốn dọn bát đũa: "Để đó tôi làm, anh ra phòng khách đi." Bùi Ninh đoạt lại từ tay anh.
Rửa cái bát cũng không có gì mệt nhọc, Diệp Tây Thành đưa tạp dề cho cô, còn anh thì đến phòng khách xem TV.
Bùi Ninh ở phòng bếp rửa bát mất khá nhiều thời gian, vừa thất thần vừa phát ngốc.
Trong phòng khách.
Diệp Tây Thành nhìn thời gian, có cái mâm cùng hai cái bát, hai mươi phút còn làm chưa xong.
Lại mười phút trôi qua, Bùi Ninh rốt cuộc cũng đi ra, ngồi ở cạnh sô pha.
Nhiều chuyện va chạm xảy ra vào ngày hôm nay như vậy, nếu trốn tránh hình như không tốt lắm.
Cô phát giác ra, Diệp Tây Thành không phải đang ngồi xem TV mà là đang chờ cô.
Diệp Tây Thành hỏi: "Mệt không?"
Bùi Ninh: "Vẫn ổn, không mệt."
Diệp Tây Thành đặt điểu khiển trong tay xuống: "Có vài lời muốn nói cùng em."
Bùi Ninh tỏ vẻ anh nói đi, cô có loại dự cảm điều anh sắp nói liên quan tới căn chung cư này.
Diệp Tây Thành lại cầm điều khiển vừa đặt xuống trước đó, chỉnh âm lượng TV nhỏ đi, nhìn về phía cô: "Sau này tôi sẽ ở đây, phòng ngủ tầng dưới tôi mới dọn dẹp xong, không ảnh hưởng đến em đâu."
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, xong Bùi Ninh vẫn kinh ngạc không thôi: "Anh... Anh muốn ở dưới lầu?"
"Ừ." Diệp Tây Thành không giải thích nhiều: "Em lên lầu nghỉ ngơi đi."
Nhìn ánh mắt anh không giống đang nói đùa, mà trước nay anh cũng không đùa giỡn điều gì với cô, Bùi Ninh hỏi: "Khi nào anh dọn tới đây?"
Diệp Tây Thành: "Đêm nay." Biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?"
Bùi Ninh tận lực điều hòa lại tâm khí mình: "Có thể cho tôi xin hai ngày không? Ngày mai tôi sẽ tìm phòng dọn đi."
Diệp Tây Thành trầm mặc không lên tiếng mà nhìn cô, Bùi Ninh bị nhìn chằm chằm không biết phải làm gì, cô nói: "Diệp Tây Thành, tôi......." Câu nói kế tiếp còn chưa bật ra đã bị Diệp Tây Thành chặn lại, giọng anh rất nhẹ: "Em còn biết gọi tên tôi?"
Đôi mắt Bùi Ninh đau xót, quay mặt đi không nhìn anh.
Trước sau gì Diệp Tây Thành đều nhìn cô, cảm xúc oán hận trong mắt không rõ, nháy mắt một cái, oán hận đều chuyển biến thành chấp niệm.
Có nhiều lời ngày thường anh giữ lại, không cất thành lời, nhưng bây giờ cô lại yêu cầu vứt bỏ chấp niệm đó của anh đi.
Yết hầu lăn lộn, có hơi cuống: "Sau khi em về nước anh không vội vàng tỏ rõ thái độ của mình, là bởi vì muốn cho em thời gian chuẩn bị tâm lý, không phải.... Không yêu em... Trước đây đối với em thế nào, là cái dạng gì thì bây giờ vẫn thế."
Giống như ngày đó, anh không biết lãng mạn là cái gì, nghe được anh một lần nữa nói đến chữ "yêu", có bao nhiêu không dễ dàng cô hiểu hết, ngực Bùi Ninh cực khó chịu, thở không nổi nữa.
Lúc nãy rửa bát trong phòng bếp cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu bố mẹ cô còn sống, nếu ông bà nội đều khỏe mạnh.
Nếu cô cùng Diệp Tây Thành không phải quan hệ được giúp đỡ và đưa tay ra giúp đỡ, nếu gia đình anh chỉ là một gia đình bình thường.
Nếu không có chia cách sáu năm đó, không có sáu năm coi nhau như người xa lạ.
Cô và Diệp Tây Thành sẽ thế nào?
Có phải đã sớm kết hôn rồi không?
Nếu hết thảy đều tuyệt vời như thế, có lẽ cô cùng Diệp Tây Thành sẽ không quen biết nhau, không quen biết cũng có cái tốt, ít nhất không vướng bận lẫn lộn đến cuộc sống của nhau.
Nếu, nếu ở lúc cô yêu đương với người khác, Diệp Tây Thành cũng có tình yêu của riêng mình.
Có phải cô và Diệp Tây Thành từ đây tiếp tục diễn tiếp vai người lạ trong đời nhau?
Về sau anh có gia đình của riêng mình, cô cũng sẽ kết hôn sinh con.
Sau đó bọn họ giống như hầu hết đại đa số tình yêu từng cuồng nhiệt, rồi cuối cùng mất đi mối tình đầu, bỏ cả thanh xuân yêu một người rồi cũng quên cái thanh xuân đó đi.
Thế nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc hơn cái nếu như đó phải không....
Diệp Tây Thành tắt tiếng TV đi, cả căn phòng lớn như vậy chỉ còn tiếng hai người hít thở.
Ngừng chút, anh nói: "Năm trước anh gọi điện cho em, khi đó em mới chia tay với Hạng Dịch Lâm được hai tháng, bố mẹ anh vẫn không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh không muốn em khó xử nên không nói gì. Anh biết em để ý đến suy nghĩ của bố mẹ anh, anh kiên trì để bọn họ đồng ý là được, 6 năm rồi, bọn họ cuối cùng cũng đồng ý. Bây giờ bố mẹ anh không phản đối, mà thời gian từ bỏ một đoạn tình cảm của em cũng trôi qua rồi, anh sẽ nói những lời mà 5 năm trước chưa kịp nói cho em nghe: Ninh Ninh, không cần em quay về như trước kia với anh, trở lại trước kia rồi có được gì đâu? Hai người ở cùng nhau không phải nên tính tới chuyện tương lai tốt đẹp phía trước hay sao?"
Bùi Ninh nhìn tin tức trên TV, khoảng cách gần như vậy, thế mà hình ảnh trên đó là gì cô cũng không nhìn rõ, trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại đốm trắng lập lòe.
Diệp Tây Thành nói hết những lời trong lòng mà anh đã giữ quá lâu ra: "Ninh Ninh, anh chưa bao giờ đổ lỗi cho em. Mẹ anh đã nói với anh mọi chuyện, anh biết hết rồi."
Năm đó cô đi cầu xin bố anh, bố anh không đồng ý, cô lại đi tìm mẹ anh, cô thương lượng với mẹ, nếu cô thi đỗ đại học Harvard, có thể giúp cô thuyết phục bố anh đồng ý để cô ở bên anh không?
Khi đó cô nghĩ cách duy nhất để thay đổi kết cục là biến mình trở nên ưu tú hơn mới có thể xứng đôi với anh
Chỉ là, cô liều mạng nỗ lực, sau cùng vẫn lỡ mất Harvard.
Sau này, anh nghe Tề Cận Chu nói, tình yêu là thứ không thể chạm vào, một khi chạm vào rồi có thể lấy đi cả sinh mệnh, ngân hàng đầu tư của họ có một cô gái người Trung Quốc, làm nghiên cứu sinh chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn không từ bỏ việc xin vào Harvard học, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày gần như chỉ có ba đến bốn tiếng, cô nói thời gian này ôn tập tốt rồi được thi thì tốt quá, nếu một ngày có 48 giờ thì càng tốt hơn.
Có đôi khi nỗ lực không nhất định đổi lại được kết quả mình muốn, hết lần này đến lần khác nộp đơn cũng chưa xin vào trường Harvard được, có lần cô rơi vào thứ cảm xúc tuyệt vọng, lúc tan tầm ngồi trong văn phòng khóc đến không kiềm chế được.
Mãi đến sau này, anh mới biết, cô gái người Trung kia là Ninh Ninh.
Rất lâu sau đó, bố anh biết màn thương lượng của mẹ anh với Bùi Ninh, không chỉ có cảm động mà còn uyển chuyển nói rằng chuyện đó không phải liên quan đến bằng cấp.
Khi đó cô mới chân chính hiểu rõ ý tứ của bố anh, bố anh dùng phần lớn thời gian để làm thương nhân nên suy nghĩ cũng hiện thực như vậy, chuyện yêu đương trai gái khi đó không thể biến ra cơm ăn, ông để ý gì thì đó cũng liên quan tới gia thế mà thôi.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Từ thời khắc đó, như bị lột da rút gân mất rồi, có vẻ như cô cùng anh chỉ có thể là hai đường thẳng song song, không thể cắt nhau.
Bùi Ninh không nói chuyện, nước mắt sớm đã rơi đầy.
"Ninh Ninh." Diệp Tây Thành gọi cô.
Bùi Ninh hoàn hồn, nhìn về phía Diệp Tây Thành, đôi mắt vẫn mơ hồ, cô hơi hé miệng: "Diệp Tây Thành, em...." Lời muốn nói cũng nghẹn ngào.
Diệp Tây Thành tiếp lời cô: "Em muốn nói gì anh đều biết, quá khứ không còn quan trọng nữa. Em thử tiến lên một bước có được không, cùng anh sống chung, không khó như em tưởng đâu."
Ánh mắt nóng rực của anh như kéo tơ lột kén, cận thận đem đáy lòng hoang vu lạnh băng nhiều năm của cô ra sưởi ấm, lấp đầy nó.
Anh nửa đừng dậy, dịch bên người cô một chút, dùng sức nắm chặt tay cô: "Ninh Ninh, vì anh một lần được không, không màng tất cả, quay đầu nhìn anh thêm lần nữa?"
Anh đem chính mình thấp xuống, tư thái ngang hàng mà nói chuyện cùng cô, còn Bùi Ninh trong lòng giờ đây giống như bị đao cứa.
Chuông cửa bất ngờ vang lên, Bùi Ninh trố mắt, bây giờ như thể phản xạ có điều kiện, phản ứng đầu tiên là nghĩ Hạng Dịch Lâm lại tới nữa.
Diệp Tây Thành: "Là tài xế đưa hành lý của anh tới. Em ở tầng trên, anh ở tầng dưới, không ép em liền phải ở bên cạnh anh, chỉ là muốn thử sống chung với em thôi."
Chuông cửa còn kêu nữa, Diệp Tây Thành không đi mở mà nhìn Bùi Ninh, giao toàn bộ quyền quyết định cho cô.
Anh không lên tiếng, chỉ ngồi đó nhìn cô, ánh mắt thâm tình chuyên chú, chuyên chú đến mức có thể hòa tan cô vào đó.
~Hết chương 15~
Bình luận facebook