Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76-80
Chương 76: Đuổi tên ăn mày?
Chung Hi lên xe nhưng không rời đi ngay, mà cho lái xe lượn quanh một vòng, rồi quay lại lối ra, dừng lại ở vùng lân cận trên đường nhỏ.
Thấy Ôn Nguyễn Nhi và Trang Uyển Như cùng lên xe rời đi, cô cười khẽ.
"Phiền đi theo chiếc xe kia."
Mắt người lái xe liếc nhìn biển số xe của chiếc xe kia, sau đó lại nhìn Chung Hi: "Tiểu thư, mấy người đó là gì của cô vậy? Tôi lái xe taxi đàng hoàng, không làm những chuyện buôn bán kia đâu."
"Bà ta là bạn gái cũ của cha tôi."
Chung Hi thản nhiên đáp một câu, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, giá cổ phiếu của tập đoàn Ôn thị lại giảm.
Trang Uyển Như một lòng thực hiện giấc mộng đẹp gả vào hào môn, chắc hẳn bây giờ sốt ruột đến mức giậm chân rồi nhỉ.
Ôn Quốc Huy không giống với cha của cô.
Ôn Quốc Huy cùng lắm cũng chỉ được xem như nhà giàu mới nổi, hiện nay kinh tế lũng đoạn nghiêm trọng như vậy, không có mắt xích tài chính ủng hộ, nhà họ Ôn bọn họ chỉ là một con hổ giấy.
Chung Hi ngâm nga hát suốt dọc đường, tâm trạng vui vẻ nhìn hai mẹ con bọn họ đi vào cửa lớn nhà họ Ôn.
Lái xe cũng tốt bụng khuyên cô một câu: "Tiểu thư, phía trước là khu chung cư cao cấp, cô không có chìa khoá thì không vào được."
Chung Hi không để ý, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào dãy số mới mua được cách đây mấy ngày.
Trong biệt thự nhà họ Ôn.
Ôn Nguyễn Nhi vội vã bước vào cửa: "Cha, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ngậm miệng!" Ôn Quốc Huy đang gọi điện thoại cho ông bạn cũ xin giúp đỡ, quay người lại quát Ôn Nguyễn Nhi một câu.
Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi thót lên một cái, liếc mắt nhìn Trang Uyển Như, không dám lên tiếng.
Bên này, điện thoại di động của Trang Uyển Như vang lên, bà ta liếc nhìn, là số điện thoại lạ.
Nhưng vẫn do dự nhận.
"Ai đó?"
"Là tôi, bây giờ tôi đang đứng ngoài cửa lớn nhà họ Ôn, có tiện đi vào không vậy?" Chung Hi cúi đầu nhìn đất dính trên mũi giày, không hề ngạc nhiên khi nghe thấy âm thanh vội vàng ở đầu dây bên kia.
"Tôi ra, tôi ra ngay lập tức!"
Chung Hi thuận tay bỏ di động vào túi áo khoác, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời dày đặc mây đen của ngày hôm nay, khóe môi xuất hiện chút lạnh lẽo.
Rất nhanh, Trang Uyển Như đã cầm túi xách, vội vàng đi ra.
Vừa nhìn thấy Chung Hi, hai mắt bà ta lập tức đẫm lệ: "Tiểu Hi, trong khoảng thời gian này con chịu khổ rồi, con xem, con cũng gầy đi rồi, sao con không tới tìm dì sớm hơn chứ?"
Ấn đường của Chung Hi khẽ giật.
Vậy mà trước kia cô lại không phát hiện ra, kỹ năng diễn kịch của Trang Uyển Như lại tốt như vậy.
Mới một giây trước, cô còn chứng kiến bà ta thân thiết như mẹ con với Ôn Nguyễn Nhi, bây giờ đã đứng trước mặt cô diễn vở kịch đau khổ này.
Nếu không phải Chung Hi theo sát từ sân bay tới thì có lẽ thật sự bị Trang Uyển Như lừa rồi.
Chung Hi nhìn sang với vẻ mặt không đổi: "Sao con tìm được dì đây, tất cả phương thức liên lạc của dì cũng thay đổi hết, còn dọn nhà đi nữa."
"Cái đó là... đó là vì dì bị những tên đòi nợ kia theo dõi sát sao, bây giờ dì không còn cách nào khác, là do dì vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho con thay cha con." Trang Uyển Như nói, nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn.
Một chút do dự cuối cùng trong đôi mắt Chung Hi đã biến mất hầu như không còn.
Dù Trang Uyển Như còn một chút thật lòng với cha cô, dù bà ta có nửa phần hối hận.
Nhưng tất cả đều không có.
Người phụ nữ này chính là trời sinh đã quen thói lừa đảo, trong lúc cha cô khó khăn nhất, bà ta đã cuỗm lấy số tiền còn lại của nhà họ Chung.
Trang Uyển Như nói, còn cẩn thận thăm dò vẻ mặt của Chung Hi.
Trước đây, khi bà ta ở cùng với Chung Quốc Ngụy, Chung Hi đối xử rất lạnh nhạt với bà ta, Trang Uyển Như dã không đoán được tính tình của Chung Hi.
Bây giờ thấy cô tìm đến cửa, bà ta cũng sợ quá khứ của mình bị phanh phui.
Bà ta vừa nức nở, vừa kéo Chung Hi sang bên kia đường.
Lấy một phong thư kiểu cũ ra từ trong túi, nhét vào tay Chung Hi: "Đây là chút tiền tích góp mấy năm nay của dì, dì biết không nhiều nhưng hi vọng có thể giúp được cho con."
"Tiền tích góp?"
Chung Hi sờ xem độ dày của phong thư kia kia.
Cùng lắm cũng chỉ được năm nghìn tệ, cô cũng không biết nên nói Ôn Quốc Huy keo kiệt, hay nên nói Trang Uyển Như xem cô thành tên ăn mày.
"Đúng vậy, con biết đấy, ban đầu dì cũng không dư dả gì, hơn nữa, lúc đó dì cũng không được tính là vợ của cha con, không thể giúp ông ấy xử lý hậu sự được. Cho dù dì có ở lại nhà họ Chung cũng không giúp được gì, con hiểu không?"
Đã hiểu.
Là muốn cô nên tìm người khác mà báo thù, đừng quấy rầy bà ta làm phu nhân hào môn?
Chung Hi nén vẻ khác thường nơi đáy mắt, giả vờ đắn đo: "Nhưng mà, khi còn sống cha con có để lại vài thứ cho dì, nói con nhất định phải giao cho dì."
"Là thứ gì?" Trang Uyển Như hơi kinh ngạc và mừng rỡ.
Bà ta không ngờ còn có thu hoạch ngoài dự đoán thế này, nhưng bà ta quay đầu nhìn biệt thự nhà họ Ôn, nở một mỉm cười: "Tiểu Hi, hôm nay con cứ về trước đi, dì có chút việc ở đây, mai dì sẽ đi tìm con, được không ?"
"Vậy được rồi, dì cứ bận việc đi, con đi trước đây."
Chung Hi dứt khoát bước đi, lúc quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng Trang Uyển Như ở chỗ kia nữa.
Giống như trước đây khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, bà ta biến mất hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.
Chung Hi vuốt ve phong thư kia, đáy mắt thoáng xuất hiện ý lạnh.
Trước đây Trang Uyển Như cũng chỉ làm tiêu thụ đồ trang điểm, biết ăn nói, biết nũng nịu với đàn ông, sau khi dựa dẫm vào cha cô, càng vét hết tất cả vốn liếng.
Bây giờ nhớ lại, chỉ có thể nói cha con bọn họ biết mặt không biết lòng, không chú ý đến những tính toán nhỏ của Trang Uyển Như.
Trên thực tế, người đàn bà này thật sự không quá thông minh.
Nếu không, mắt bà ta cũng không kém như vậy, lại đi chứng nhận kết hôn với Ôn Quốc Huy.
Bây giờ mồi câu đều được chuẩn bị kỹ, cô chỉ chờ một thời cơ tốt nhất.
Chung Hi nhìn thời gian, đón xe đi đến bệnh viện.
...
Sau khi Trang Uyển Như trở về, phát hiện Ôn Quốc Huy đang mắng Ôn Nguyễn Nhi.
"Cho mày cố gắng ở bên cạnh Bạc Lương Thần, sao mày lại để thành ra như thế hả? Vậy mà lúc này Bạc Thị lại rút vốn!" Ôn Quốc Huy cực kỳ tức giận: "Mày lập tức gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, nó có còn muốn làm con rể của nhà họ Ôn này nữa không."
Ông ta còn cho rằng con gái mình là bánh trái thơm ngon, không ngờ Ôn thị mới ra ngần ấy đường rẽ, mà Bạc Lương Thần đã không chịu được thu hồi tài chính, đây không phải hại ông ta sao?
Ôn Nguyễn Nhi bị chửi thì khóc sướt mướt: "Cha, con không thể gọi cuộc điện thoại này được, gầy đây Lương Thần đã hơi xa lánh con, con sợ con sẽ làm phiền anh ấy vì chuyện này, sẽ khiến anh ấy ghét con hơn."
Trang Uyển Như nghe đến câu này, lại nghĩ tới thái độ vừa nãy của Chung Hi đối với mình, vội nói: "Quốc Huy, tôi có mấy câu muốn nói với ông."
"Nói cái gì?"
Ôn Quốc Huy giận không chỗ xả.
Nhưng Trang Uyển Như rất biết quan sát sắc mặt, hơn nữa mấy năm nay được chăm sóc tốt, cả người nhẹ nhàng đụng một cái lên cánh tay ông ta.
Mặc cho ông ta có bao nhiêu tức giận, lúc này đều tan thành mây khói.
Để Trang Uyển Như kéo ông ta vào bên trong.
Mấy phút sau, Ôn Quốc Huy liên tục nói: "Vậy thì tốt, nếu bà đã có quan hệ như thế với cô ta, vậy bà đi xem thử xem, nếu có thể để Bạc Lương Thần hồi tâm chuyển ý, thì công đầu thuộc về bà, bà muốn cái gì, tôi cũng mua cho bà."
"Tôi một lòng vì cái nhà này, vì tốt cho ông và Nguyễn Nhi, tôi không cần gì hết." Trang Uyển Như hờn dỗi khẽ đẩy ông ta, sau đó bà ta vuốt gọn những sợi tóc rối, lắc mông đi ra ngoài.
Ôn Quốc Huy mở cổ áo sơmi, hài lòng châm một điếu thuốc.
Bà vợ hời, ông ta cưới đúng người rồi.
Ôn Nguyễn Nhi đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhìn Trang Uyển Như với vẻ mặt khó hiểu: "Bà dỗ cha tôi xong rồi?"
Trang Uyển Như mềm mại đáng yêu cười một tiếng: "Đàn ông mà, có một số việc, dì sẽ từ từ dạy cho con, bây giờ con gọi điện thoại cho Bạc Lương Thần, hẹn nó ngày mai gặp mặt, dì sẽ đi gặp nó cùng với con."
"Nhưng mà..."
"Dì có cách để nó thay đổi suy nghĩ, hơn nữa, còn có thể cho con vào ở trong nhà họ Bạc."
Chương 77: Người quen tới
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Chung Hi gọt táo, bỏ vào tay Lý San Nhi.
"Cô không cần diễn thật như thế làm gì, mấy tên chó săn kia đã viết rất khoa trương rồi." Chung Hi áy náy nhìn cô ta.
Đầu ngón tay Lý San Nhi kẹp một điếu thuốc, nằm trên giường bệnh, trên trán dán băng gạc.
"Nếu tôi không làm như vậy, người nhà họ Vũ sẽ không tin, cũng sẽ không móc nối chuyện này với Ôn Quốc Huy." Lý San Nhi mấp máy môi, vẫn còn hơi đau.
Cô ta ngước mắt nhìn về phía Chung Hi: "Cô đừng tưởng rằng tôi giúp cô miễn phí, đừng quên lời hứa của cô, cô phải giành được quán quân cuộc thi thiết kế quý sau về cho MON."
"Nếu không..."
"Nếu không tôi sẽ mặc cho cô xử trí." Chung Hi vẫn cảm thấy rất áy náy, miễn cưỡng vui đùa.
Trước khi đi tuần lễ thời trang, cô chủ động tìm tới Lý San Nhi, nhả bài với cô ta.
Thẳng thắn nói cô vào MON đều là do một tay Bạc Lương Thần bày kế, nhưng cô vẫn chưa biết mục đích của anh ta.
Nếu Lý San Nhi đồng ý giúp cô một vấn đề nhỏ, cô sẽ vô cùng biết ơn, đồng thời cũng sẽ trao đổi một yêu cầu.
Lần đầu tiên Chung Hi đến hội sở Minh Khê gặp Lý San Nhi, những người kia có một vị là Vũ Sâm, hơn nữa ông ta lại có ý đồ ở mặt kia đối với Lý San Nhi.
Đồng thời, ông ta lần lượt tạo áp lực cho Lý San Nhi, những tin tức bên ngoài có liên quan đến cuộc sống cá nhân phóng túng của Lý San Nhi cũng là do ông ta sai người lan truyền.
Chính là muốn bức Lý San Nhi đi vào khuôn khổ, trở thành tình nhân bí mật của ông ta.
Chuyện mà Chung Hi muốn nhờ chính là hi vọng Lý San Nhi có thể khiến cho Vũ Sâm xảy ra chuyện, đồng thời, vu oan lên người Ôn Quốc Huy.
Nhưng mà, cô không ngờ được Lý San Nhi lại dùng cách cực đoan như vậy, suýt nữa đã mất mạng.
Lúc ở trên máy bay biết được tin tức này, trong đầu Chung Hi chỉ có một suy nghĩ, nếu như Lý San Nhi xảy ra chuyện, cô sẽ tự trách cả một đời.
Lý San Nhi cười khẽ: "Tôi biết chắc chắn cô là người giữ lời hứa, cô không cần phải đặt nặng trong lòng. Tôi đã dự định làm như vậy từ lâu, tên kia chết không có gì đáng tiếc."
Cô ta bóp nát điếu thuốc lá trong tay, nhẹ nhàng nhả khói.
Mặc dù lần này cô ta giúp Chung Hi sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn bên kia của Bạc Lương Thần, nhưng ai bảo đề nghị của Chung Hi vừa hay lại chạm vào đúng chỗ ngứa của cô ta.
So với tiền, cô ta muốn nhổ tận gốc nhà họ Vũ từ lâu rồi.
"Nhưng mà, gần đây tôi cũng không thể đến công ty, cô tự giải quyết cho tốt đi, tôi thấy có lẽ những người kia sẽ tiếp tục xa lánh cô." Lý San Nhi nói xong, nằm xuống: "Cô cũng không cần thường xuyên đến thăm tôi, bản thân tôi rất tốt."
Chung Hi nhìn cô ta nhắm mắt lại, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo.
"Nhưng mà, tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa, tôi sợ ra khỏi cánh cửa này sẽ bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém đứt tay chân."
Lý San Nhi chậm rãi mở mắt ra: "Vẫn chưa giải quyết?"
Chung Hi cúi đầu, có sẵn táo được gọt, cô tự mình ăn: "Có lẽ là do người ghét tôi khá nhiều."
Vừa nãy trên đường đến đây cô đã phát hiện đằng sau có mấy người vẫn luôn đi theo mình, cho đến khi bước vào bệnh viện, bọn họ mới không đi theo vào nữa.
Bởi vì cổng bệnh viện có bảo vệ, trong hành lang cũng có ý tá trực ban và camera giám sát, muốn ra tay không dễ dàng như vậy.
Bỗng nhiên ánh mắt Lý San Nhi nhìn cô có chút đồng tình.
Chung Hi hơi mỉm cười: "Vậy nên, tôi có thể nằm dưới đất bên cạnh giường nghỉ được không?"
"Không được, đêm tôi ngáy to."
"Nhưng tôi ra ngoài rất nguy hiểm!"
Lý San Nhi nhíu mày, vứt gối kê đầu dưới cánh tay cho Chung Hi: "Chỉ một lần này thôi."
Giọng điệu này rất giống người đàn ông nào đó.
Khuôn mặt Chung Hi run lên, sau đó ừ một tiếng, lấy điện thoại quét mã QR ở đầu giường, khiêng một cái giường thuê tạm thời dành cho người nhà bệnh nhân ra, sửa lại qua loa rồi nằm xuống.
Ánh đèn hành lang hắt vào cửa sổ trong phòng bệnh.
"Tại sao học thiết kế?" Lý San Nhi buồn buồn hỏi một câu.
"Khi nhà tôi còn chưa phá sản, tôi không phải học kỹ năng thực dụng nào, chỉ cần chọn một thứ mình thích là được rồi." Chung Hi nhắm mắt lại, lẳng lặng nói.
Cô thật sự xem Lý San Nhi như người bạn đầu tiên của mình sau khi ra tù.
Không chỉ thiết kế, mà ngay cả đàn ông cũng chỉ chọn một người mà mình thích là được rồi.
Lúc đó không biết cô kiêu ngạo đến mức nào mới có thể nghĩ rằng Bạc Lương Thần không thể không yêu cô.
Cô có khuôn mặt xinh đẹp, trình độ tốt, gia cảnh tốt...
Chỉ không ngờ được, anh hận nhà họ Chung đến vậy.
Chung Hi nhíu mày, một giọt nước mắt không biết tên rơi xuống theo khóe mắt.
Bóng đêm yên lặng, hình như Lý San Nhi nói câu gì đó nhưng Chung Hi không nghe rõ.
Sáng hôm sau, sau khi Chung Hi rửa mặt đơn giản ở nhà vệ sinh công cộng xong, lập tức đi đến công ty. Trên đường, điện thoại không ngừng rung lên, tất cả toàn là tin tức nhắc nhở.
"Tập đoàn Bạc Thị tuyên bố ngừng hợp tác với tập đoàn Ôn thị."
"Công trình cao tầng mới của tập đoàn Bạc Thị tạm thời đình công."
"Ông trùm bất động sản Vũ Sâm và mỹ nữ dạ hội bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc chân tướng là gì?"
Chung Hi ngáp một cái, qua loa kéo xuống dưới xem, chép miệng.
"Đúng là không có gì mới."
Vậy mà cô lại đưa năm nghìn tệ do Trang Uyển Như đưa cô cho mấy công ty chó săn này, viết ra mấy thứ cũ rích như thế, không có tí sáng tạo nào.
Cách màn hình, Chung Hi tưởng tượng ra biểu cảm của Bạc Lương Thần lúc này.
Chắc là đang họp ở tập đoàn Bạc Thị nhỉ.
Cô cong môi cười: "Để tôi xem anh thích Ôn Nguyễn Nhi đến mức nào, nhà họ Ôn đang lao xuống dốc, anh sẽ còn hoàn thành hôn lễ với cô ta không đây?"
Từ đầu đến cuối, trong lòng Chung Hi vẫn luôn uất nghẹn.
Cô nhất định phải khiến Bạc Lương Thần cô độc không sống nổi suốt nửa quãng đời còn lại, về phần nhà họ Ôn thì mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau khi Chung Hi đến công ty, phát hiện tất cả mọi người chụm lại một chỗ tám chuyện, cũng không bài xích cô như trước, cái này phải kể đến công lao Lưu Viện Viện, cô ta nói không ít ưu điểm của Chung Hi với các thực tập sinh khác.
Hơn nữa, mọi người cũng dần dần phát hiện, thực sự là Từ Á đang gây phiền phức với Chung Hi.
"Chị Chung Hi, bên này!" Lưu Viện Viện nhiệt tình vẫy tay.
Chung Hi đi qua, kéo ghế ngồi xuống: "Bầu không khí náo nhiệt vậy?"
"Cô vẫn chưa biết nhỉ, Từ Á rời khỏi cuộc huấn luyện thực tập sinh rồi!" Lưu Viện Viện nói với vẻ vô cùng thần bí: "Hơn nữa, người huấn luyện cho thực tập sinh chúng ta cũng được thay đổi, không phải Anna, nghe đồn là một anh đẹp trai."
Chung Hi à một tiếng.
Hiện tại cô không có chút hứng thú nào với trai đẹp ấm áp.
"Đến rồi đến rồi!"
Có người chạy nhanh vào từ bên ngoài: "Quá đẹp rồi, ông trời ơi, chảy nước miếng."
Chung Hi chống cằm, lần theo tầm mắt của mọi người nhìn sang, đẹp trai cỡ nào?
Trong đầu của cô hiện ra một gương mặt lạnh lùng vô tình, so với Bạc Lương Thần thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cửa bị đẩy ra, một dáng người cao gầy đi đến.
Anh ta mặc áo sơmi kẻ sọc, quần jean thon dài thẳng tắp, nhưng cổ tay áo sơmi được kéo lên, vừa vặn lộ ra cơ bắp rắn chắc màu lúa mì, vô cùng gợi cảm.
Đây đúng là trai đẹp ấm áp mê người.
Chung Hi nhướn mày, cũng không phải bị gương mặt đẹp trai này thu hút như những người khác.
Mà là vì cô quen người này.
Người đàn ông đi đến bục giảng, mỉm cười nhìn khắp phòng, ánh mắt cũng dừng lại vô cùng trấn định trên người Chung Hi, tiếp theo, anh ta dùng khẩu âm bắt tai ở nơi khác, ôn hòa mở miệng: "Chào mọi người, từ hôm nay trở đi, tôi chính là người huấn luyện của các bạn, tôi họ Tề, Tề Tinh Lãng."
Chương 78: Mời cô xem kịch
Tiểu thiếu gia nhà họ Tề là bạn cùng trường đại học của Chung Hi.
Giữa hai người không có khúc mắc gì, song có thể nói là trước kia Tề Tinh Lãng rất ghét Chung Hi.
Bởi vì trước đây hai nhà có quan hệ cạnh tranh, nhưng sau khi nhà họ Chung sụp đổ, việc kinh doanh của nhà họ Tề cũng không mở rộng như mong muốn. Lúc đó Chung Hi còn khó bảo vệ bản thân nên cô không biết rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể khẳng định là với dã tâm thương nghiệp của Bạc Lương Thần, anh tuyệt đối sẽ không để cho người khác ngư ông đắc lợi.
Về cơ bản thì thị trường mà nhà họ Chung đánh mất đều bị tập đoàn Bạc thị chiếm đoạt.
Chung Hi vẫn còn nhớ lúc cô sắp lấy Bạc Lương Thần, Tề Tinh Lãng ra nước ngoài du học, báo danh vào học viện thiết kế cao cấp mà trước kia cô ngưỡng mộ nhất.
Chắc là Tề Tinh Lãng thay thế slot của cô sau khi cô từ bỏ.
Đúng là thế sự khó lường!
"Được rồi, tôi không làm chậm trễ thời gian của các vị nữa. Bảy giờ tối nay tại nơi này, chúng ta sẽ tâm sự về ước nguyện ban đầu khi làm thiết kế."
"Được!"
Thực tập sinh nữ ở dưới bục giảng sôi nổi lộ vẻ ngưỡng mộ, có lẽ Chung Hi là người bình tĩnh nhất trong đám.
Cô bình tĩnh thu dọn đồ đạc của mình xong, định đi đến văn phòng của Lý San Nhi lấy ít đồ cho đối phương rồi đến thẳng bệnh viện.
"Chung Hi."
Chung Hi vừa bước chân xuống bậc thềm thì bỗng có giọng nói trong trẻo gọi tên cô.
Cô ngoảnh đầu nhìn, Tề Tinh Lãng mỉm cười nói: "Tôi nợ cô một ly cà phê, trả luôn hôm nay nhé!"
Cô chớp mắt, không nhớ ra chuyện khi nào.
Nhưng Tề Tinh Lãng cứ khăng khăng, Chung Hi cũng không tiện từ chối, bởi vì nhóm thực tập sinh nữ xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn sống nuốt tươi.
"Được thôi."
Chung Hi bước tới, rời đi cùng Tề Tinh Lãng.
Mà ở phía sau hai người, đám thực tập sinh lập tức tập trung lại một chỗ.
"Chuyện gì thế này? Huấn luyện viên mới quen Chung Hi sao? Không phải chứ, tôi nghe nói anh ấy vừa mới về nước mà."
"Cái cô Chung Hi này giỏi ghê, những người vây quanh cô ta toàn là trai đẹp!"
"Sắp đến cuộc thi thiết kế quý tới rồi, nếu Chung Hi có quan hệ tốt với huấn luyện viên thì có lẽ cô ta chắc chắn có thể nhậm chức ở MON."
Lưu Viên Viên đứng đằng sau bọn họ, nhìn theo bóng lưng Chung Hi và Tề Tinh Lãng với ánh mắt đong đầy nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy sự thật không phải như vậy.
Lúc nãy có một khoảnh khắc ánh mắt Tề Tinh Lãng nhìn Chung Hi tràn ngập oán hận.
Bầu không khí trong quán cà phê khá tốt. Chung Hi nhìn người trước mặt, tỏ vẻ không hiểu: "Anh muốn giúp tôi chiến thắng trong cuộc thi thiết kế, vì sao vậy?"
Đầu ngón tay đẹp đẽ của Tề Tinh Lãng xoay quanh tách cà phê.
"Không có vì sao gì hết! Thực lực của cô bày ra đó, đám thực tập sinh kia không phải là đối thủ của cô. Hơn nữa tôi biết gia đình cô xảy ra chuyện kia, cô chỉ thiếu một cơ hội mà thôi."
Chung Hi im lặng.
Tề Tinh Lãng thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Vả lại ban đầu người ra nước ngoài vốn phải là cô, tất cả những gì tôi có bây giờ lẽ ra đều thuộc về cô."
Tề Tinh Lãng mỉm cười, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Chung Hi lắc đầu: "Mọi thứ của anh là do chính anh cố gắng phấn đấu để đổi lấy, không liên quan gì đến tôi hết. Tôi thừa nhận tôi rất cần chiến thắng, nhưng tôi không muốn dùng bất kỳ thủ đoạn nào."
Cô nói xong liền đứng dậy định rời đi.
Hương cà phê quanh quẩn trong không khí, một tiếng cười khẽ vang lên.
"Đừng giả vờ nữa, tôi biết bộ mặt thật của cô."
Chung Hi dừng bước, quay lại nhìn đối phương.
Tề Tinh Lãng lấy ra một tấm danh thiếp rồi đặt lên bàn, không ngờ đó lại là công ty paparazi mà Chung Hi ủy thác.
Chung Hi nhíu mày, quả nhiên trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, những người kia chỉ nhận tiền làm việc, ai trả nhiều tiền hơn thì bọn họ sẽ nghe theo người đó.
Cô cũng từng nghĩ tới việc mình sẽ bị vạch trần, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Anh có ý gì?"
Cô quay trở lại, nhìn Tề Tinh Lãng một cách khó hiểu.
"Hợp tác với tôi. Tôi giống cô, cũng hận Bạc Lương Thần."
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Nửa tiếng sau, Chung Hi bước đi trên con đường về nhà.
Đầu óc cô rối như tơ vò. Quả thật câu nói của Tề Tinh Lãng rất có sức hấp dẫn, nếu có huấn luyện viên làm nội ứng cộng thêm thực lực của cô, thì cô nắm chắc phần thắng.
Mình có nên đồng ý không?
Liệu trong này có bẫy không?
Chung Hi càng cân nhắc suy xét thì đi càng chậm. Bỗng nhiên phía trước có một chiếc xe thương vụ màu đen xuất hiện, cánh cửa tự động từ từ mở ra.
Trợ lý Mẫn xuống xe: "Chung tiểu thư, Bạc Tổng mời cô đi một chuyến."
Chung Hi nhìn ba vệ sĩ khác ngồi trong xe rồi cười khẩy: "Trợ lý Mẫn, chữ mời này của anh dùng không thích hợp lắm đâu."
Trợ lý Mẫn không đáp lời, chỉ nhấc tay.
Chung Hi không có lựa chọn nào khác.
Cô nhìn cửa xe đóng chặt, thò tay vào trong ba lô.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, cả tay trái lẫn tay phải đều bị người ta giữ chặt, ba lô và điện thoại của cô cũng bị lấy mất.
Chung Hi bực bội: "Bây giờ Bạc Lương Thần đang giở trò sau lưng tôi đấy à?"
Thế thì thà rằng anh ta trực tiếp giết cô còn hơn.
Theo cách nói của anh ta thì cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc.
Trợ lý Mẫn đẩy gọng kính: "Chung tiểu thư đừng hiểu lầm, Bạc Tổng không có ý xấu, chẳng qua là nơi cô sắp đến không thích hợp sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào."
Chung Hi càng nhíu chặt mày hơn.
Tiếp đó, cô phát hiện ra hướng đi vô cùng quen thuộc.
Xe hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng tiến vào cửa sau của Minh Khê Sơn Trang.
"Đến đây làm gì?"
"Bạc Tổng muốn mời Chung tiểu thư ăn cơm." Trợ lý Mẫn nói xong thì đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Chung Hi lập tức bị bọn họ "áp giải" vào trong.
Cô ngồi trong phòng riêng, nhìn một bàn lớn thức ăn được mang lên mà mờ mịt chẳng hiểu gì.
"Đầu óc Bạc Lương Thần có vấn đề à?"
Sao anh ta lại có lòng tốt mời cô ăn tiệc lớn kia chứ!
Trợ lý Mẫn giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đi ra ngoài, sau đó nói với Chung Hi: "Khách của Bạc Tổng sắp tới rồi, hi vọng Chung tiểu thư yên tĩnh dùng bữa, đừng quấy rầy họ."
Chung Hi còn muốn hỏi thêm nhưng trợ lý Mẫn đã đóng cửa lại.
Phòng riêng chìm trong yên tĩnh.
Chung Hi cầm đũa lên, vừa mới gắp một miếng thịt chua ngọt xào dứa thì nghe thấy âm thanh của rèm cuốn tự động. Tấm rèm vẽ tranh sơn thủy ở bên phải cô đã cuốn lên, không ngờ phía sau là một tấm kính hai chiều.
Cô có thể nghe rõ âm thanh ở phòng bên cạnh.
Chung Hi nhai miếng thịt trong miệng, lẳng lặng quan sát...
Bạc Lương Thần đã ngồi ở bên kia, trợ lý Mẫn ghé sát vào tai anh nói gì đó. Anh lập tức nhìn sang bên này, trong đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Sau đó anh quay đầu đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chung Hi bị anh nhìn mà không hiểu ra sao.
Nhưng có bữa trưa miễn phí thì tội gì không ăn.
Cô đang định cắn một miếng to thì có hai người đi vào phòng riêng bên kia, không phải ai khác mà chính là Trang Uyển Như và Ôn Nguyễn Nhi.
Hai người bọn họ trông thấy Bạc Lương Thần đều nở nụ cười xán lạn. Ôn Nguyễn Nhi thì thôi đi, đằng này Trang Uyển Như cười suýt lộ cả răng hàm.
"Xin lỗi Lương Thần! Trên đường kẹt xe, chúng tôi để cậu phải đợi lâu rồi!"
Nịnh nọt, ti tiện, ghê tởm.
Chung Hi nhíu mày, mất hết khẩu vị.
Bạc Lương Thần mời cô xem kịch, hay là định làm cô ghê tởm?
Chương 79: Kế trong kế
Tối qua về đến nhà cô còn nhận được tin nhắn của Trang Uyển Như, hi vọng cô đừng nói cho người nhà họ Ôn biết quan hệ lúc trước giữa hai người.
Nói cách khác, bà ta hi vọng Chung Hi giấu nhẹm những chuyện xảy ra ở nhà họ Chung ngày trước.
Chung Hi bưng ly nước trái cây trên bàn lên nếm một ngụm. Chua quá!
Sau khi xốc lại tinh thần và đầu óc tỉnh táo lại, cô mỉm cười xem vở kịch hay bên kia.
Cô đang cân nhắc xem khi nào thì nói với Trang Uyển Như vẫn còn một người biết quan hệ giữa bà ta và nhà họ Chung, hơn nữa người đó còn ngồi đối diện bà ta.
Từ đầu đến cuối nét mặt Bạc Lương Thần vẫn hờ hững, lạnh lùng như khối băng.
Chung Hi kết luận rằng người đàn ông này không có cơ mặt cười.
"Lương Thần, tôi và cha của Nguyễn Nhi đã nói chuyện, lần này trong nhà xảy ra chuyện đều là do chúng tôi không xử lý ổn thỏa, mong cậu đừng giận lây sang Nguyễn Nhi. Con bé là một cô gái vô cùng ngây thơ, không biết gì hết."
Trang Uyển Như nở nụ cười, còn bưng một tách trà lên: "Tôi thay mặt cha Nguyễn Nhi mời cậu tách trà này để nhận lỗi với cậu."
Nói năng hùng hồn ghê!
Ai không biết còn tưởng bà ta là mẹ ruột của Ôn Nguyễn Nhi đấy.
Chung Hi chống cằm, tầm mắt dừng trên người Bạc Lương Thần.
Chiếc cằm như dao gọt của người đàn ông này khẽ hếch lên: "Hai người gặp tôi là để nói những lời này sao?"
Trên mặt anh viết đầy mấy chữ "mất kiên nhẫn".
"Không phải." Ôn Nguyễn Nhi sốt ruột kéo Trang Uyển Như: "Bà mau nói đi!"
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Trang Uyển Như còn nói với cô ta là nắm chắc thành công, chắc chắn có thể kéo gần quan hệ giữa nhà bọn họ và Bạc Lương Thần.
Trang Uyển Như vỗ lên mu bàn tay của Ôn Nguyễn Nhi: "Nguyễn Nhi đừng vội! Con và Lương Thần đã quan hệ vợ chồng, cho dù nhà họ Ôn ra sao, Lương Thần cũng không thật sự vạch rõ giới hạn với nhà họ Ôn đâu. Nếu cậu ấy làm vậy thì nửa đời sau con phải làm sao đây?"
Chậc chậc!
Chung Hi nghe xong cũng phải ấn like cho lòng can đảm của Trang Uyển Như.
Không ngờ bà ta lại trắng trợn lợi dụng chuyện Ôn Nguyễn Nhi mang thai để "uy hiếp" Bạc Lương Thần.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn lúc này sẽ vì thể diện và danh dự mà giả bộ nói vài câu.
Nhưng Bạc Lương Thần lại lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Bạc thị và việc riêng của tôi không thể nhập làm một."
"Sao lại không thể nhập làm một chứ? Nhà họ Ôn phát triển tốt thì cũng có lợi với cậu mà. Huống hồ hiện tại vẫn đang điều tra chân tướng vụ tai nạn xe bất ngờ của Vũ Sâm lần này, không thể nhận định là liên quan đến nhà họ Ôn đúng không? Chứng cớ đâu?" Trang Uyển Như mỉm cười.
"Tôi lại cảm thấy có lẽ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến một người."
"Ai?" Bạc Lương Thần nhìn sang.
"Chung Hi."
Cách một tấm kính, Chung Hi bỗng giật mình, hai hàng lông mày dần nhíu chặt vào nhau.
Cô để lộ sơ hở chỗ nào?
Hay là phía Lý San Nhi gặp rắc rối gì?
Nghĩ đến đây, cô không muốn xem nữa. Lúc cô đang định cất bước rời đi, Bạc Lương Thần ở bên kia bỗng lên tiếng: "Lý do."
Anh ta không tin ư?
Chung Hi xoay người. Cô biết bên Bạc Lương Thần không nhìn thấy mình, nhưng lại cảm thấy anh kín đáo liếc nhìn mình.
Ánh mắt kia lạnh thấu xương.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
"Chung Hi vừa ra tù, hôn lễ của cậu và Nguyễn Nhi bị phá rối. Còn nữa, cô gái có quan hệ bất chính với Vũ Sâm lần này là người quen của Chung Hi."
Nghe bà ta nói vậy, Chung Hi hừ mũi rồi ngồi xuống ăn tiếp.
Bên kia, trợ lý Mẫn - người vẫn luôn đứng ngoài cửa và chú ý tới động tĩnh của Chung Hi - lập tức gửi tin nhắn cho Bạc Lương Thần.
"Chung tiểu thư không có gì bất thường, ăn rất vui vẻ."
Bạc Lương Thần liếc nhìn màn hình điện thoại di động, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Anh đã nghĩ đến phương diện này, hôm nay chuẩn bị tiết mục này cũng là để đích thân thử Chung Hi.
Nếu cô thật sự giở trò sau lưng anh...
"Phải đó Lương Thần, em cũng cảm thấy Chung Hi rất đáng nghi!" Ôn Nguyễn Nhi không nhịn nổi nữa, ngồi bên cạnh phụ họa: "Nếu không phải tại cô ta thì chúng ta đã là vợ chồng chân chính từ lâu rồi."
Trang Uyển Như hài lòng nhìn Ôn Nguyễn Nhi, tiếp tục nói qua quýt: "Tôi thấy hai người vẫn nên nhanh chóng tổ chức hôn lễ thì hơn, công ty của hai nhà cứ tiếp tục hợp tác. Cho dù người ngoài không tin nhân cách của Quốc Huy thì Lương Thần cũng không nên nghĩ như vậy, cậu là con rể của ông ấy cơ mà."
Đầu tiên là đổ oan cho Chung Hi, sau đó chụp mũ rể hiền cho Bạc Lương Thần?
Chung Hi nhai cua thơm cay rào rạo.
"Ngon nuốt lưỡi luôn!"
Không ngờ Trang Uyển Như lại đoán đúng tính toán trong lòng cô, Bạc Lương Thần bắt cô đến đây là vì anh cũng nghi ngờ cô.
Ý nghĩ này khiến Chung Hi hơi căng thẳng, cô bèn ăn liên tục để xoa dịu tâm trạng.
Có lẽ ở một nơi nào đó có người đang theo dõi cô.
Quả nhiên đấu với con cáo già Bạc Lương Thần này thì không thể lơ là.
Cô không sợ đối đầu với Bạc Lương Thần, nhưng nếu thẳng thắn thừa nhận thì cô sợ mình không thể bước ra khỏi cánh cửa này. Hơn nữa, bước thứ hai của kế hoạch vẫn chưa kịp tiến hành!
Bên kia, Bạc Lương Thần gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn từng nhịp từng nhịp.
Ôn Nguyễn Nhi chột dạ nhìn anh, cẩn thận thăm dò: "Lương Thần, anh cảm thấy ngoài cô ta ra còn ai khác sao? Không có ai hận anh như cô ta đâu!"
Bạc Lương Thần cười khẩy: "Tất nhiên là có, trong những năm qua anh gây thù chuốc oán không ít đâu."
Để thành công anh đã từ bỏ rất nhiều thứ, cũng đắc tội rất nhiều người. Đứng ở lập trường của anh thì anh không cảm thấy mình sai, nhưng anh trở thành kẻ có địa vị hơn người thì tất nhiên cũng có người sa sút.
Chung Quốc Ngụy là một ví dụ điển hình.
Tuy Bạc Lương Thần đang cười, nhưng ánh mắt lại như ngâm trong băng đá.
"Chỉ bằng Chung Hi mà có thể gây nên sóng gió lớn như vậy sao?"
Không thể nào, sao cô có thể làm được.
Chung Hi nhai thịt cua trong miệng, bỗng giật thót.
Cô bĩu môi đầy ghét bỏ, sau đó nhổ một mảnh vỏ cứng ra, thầm lẩm bẩm một câu tỏ ý không phục: "Khinh thường ai đó?"
Nụ cười trên gương mặt Trang Uyển Như chợt cứng đờ: "Không phải là hoàn toàn không có khả năng."
Bà ta cũng không tự tin cho lắm, nghĩ tới nghĩ lui bèn lấy thứ đã chuẩn bị sẵn ra.
"Đây là tấm thẻ hôm qua Chung Hi đưa cho tôi, nó muốn tôi theo dõi Nguyễn Nhi giúp nó, nhưng tôi không đồng ý." Trang Uyển Như xoay tấm thẻ kia lại.
"Tấm thẻ này đứng tên Chung Hi, mật mã là ngày sinh của nó, trong đó có một trăm nghìn tệ."
Cạch!
Chung Hi đặt đũa xuống, giận dữ nhìn Trang Uyển Như chòng chọc.
Thì ra cô vẫn còn tiền, nhưng bị Trang Uyển Như chiếm làm của riêng.
Chung Hi cầm một miếng thịt khác lên nhai nghiến ngấu.
Bạc Lương Thần liếc nhìn tấm thẻ kia rồi lại nhìn Trang Uyển Như: "Với quan hệ giữa các người, bà sẽ bán đứng Chung Hi sao?"
Nụ cười của Trang Uyển Như càng thêm lúng túng.
Bà ta đè cổ tay Ôn Nguyễn Nhi dưới gầm bàn, tươi cười nói với Bạc Lương Thần: "Mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng bắt đầu cuộc sống mới. Bây giờ tôi chỉ một lòng một dạ nghĩ cho Nguyễn Nhi và nhà họ Ôn."
"Vậy sao?"
Bạc Lương Thần hé môi cười, nụ cười càng thêm hứng thú.
Trang Uyển Như ho nhẹ: "Nếu cậu không tin thì có thể đi điều tra."
Bạc Lương Thần lại khẽ liếc sang phía Chung Hi, lẳng lặng nhận tấm thẻ kia rồi đứng dậy: "Hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày mai, em chuẩn bị trước đi."
Ôn Nguyễn Nhi cười ngoác miệng tận mang tai.
"Tuyệt quá Lương Thần! Em nhất định sẽ thể hiện thật tốt. Em vui lắm!"
Trang Uyển Như cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhìn Bạc Lương Thần nữa vì khí thế trên người anh quá mạnh. Nếu bà ta không có tấm thẻ của Chung Hi thì e là không lừa được anh.
Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
Thấy hai người không hề che giấu tâm tư, Bạc Lương Thần lạnh nhạt nói một câu.
"Em có biết ai đề nghị không?"
Ôn Nguyễn Nhi không cười nữa, đồng thời lắc đầu.
"Chung Hi."
Bạc Lương Thần cất bước rời đi, bỏ lại Ôn Nguyễn Nhi và Trang Uyển Như ngây ra như phỗng.
"Lúc nãy cậu ta nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào Chung Hi bảo cậu ta thay đổi ý định, bằng lòng tiếp tục tổ chức hôn lễ với tôi?" Móng tay bấm vào lòng bàn tay, Ôn Nguyễn Nhi nghĩ kiểu gì cũng không thể tiếp nhận được sự thật này.
Trang Uyển Như đành phải ở bên cạnh an ủi cô ta: "Hôn lễ được tổ chức đúng hạn là được rồi, con đừng suy nghĩ những chuyện khác, hãy yên tâm chờ làm cô dâu đi. Lần này nhất định phải làm cho Bạc Lương Thần cưới con về nhà."
"Nhưng mà..."
Ôn Nguyễn Nhi vẫn thấy vướng mắc trong lòng.
Cô ta cảm thấy việc này sẽ không tiến hành thuận lợi như vậy. Lần trước hôn lễ của bọn họ bị Chung Hi phá rối, đối phương lại có lòng tốt như vậy sao?
Ôn Nguyễn Nhi càng nghĩ càng cảm thấy bất thường: "Không được, tôi phải yêu cầu bọn họ nhanh chóng ra tay, không thể kéo dài thêm được nữa."
"Đúng đúng đúng, chúng ta đi trước đã, đừng để người khác nghe thấy."
Trang Uyển Như kéo Ôn Nguyễn Nhi, xoay người cầm túi xách và khăn quàng cổ, sau đó che chở cô ta ra ngoài.
Ở bên này Chung Hi vẫn đang ăn, mấy con cua đã bị cô ăn sạch, còn có thể ghép lại thành dáng vẻ hoàn chỉnh. Cô cầm đũa lên, lại bắt đầu ăn món khác.
Với đẳng cấp của Minh Khê Sơn Trang, nhất định là bữa cơm này không rẻ.
Có lẽ trong nửa tháng tới cô sẽ không được ăn một bữa ngon thế này, cho nên phải tuân theo điều thứ nhất trong quy định tiết kiệm của Chung thị: tuyệt đối không được lãng phí.
Bạc Lương Thần đi rồi lại quay về, trông thấy Chung Hi ngồi đó vùi đầu vào ăn.
Anh ngồi lên chiếc ghế ở đối diện, bắt chéo hai chân.
Sau một hồi lâu, Chung Hi vẫn làm như không chú ý tới anh đã vào phòng.
Người đàn ông nhíu mày ra lệnh: "Nói chuyện."
Chung Hi cầm đùi gà, miệng lẩm bẩm: "Là anh mời tôi đến đây, hẳn là anh chi tiền đúng không?"
Bạc Lương Thần im lặng nhìn cô, huyệt thái dương giật thình thịch: "Ừ, tôi chi, dùng tiền của cô."
Anh đặt tấm thẻ kia lên bàn.
Ngay sau đó, ánh mắt Chung Hi chợt sáng ngời, cô lập tức đặt đũa xuống: "Bạc Tổng, anh làm vậy là không đúng rồi, anh biết rõ đó là tiền của tôi mà."
"Của cô?"
Bạc Lương Thần nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm, nhắc đến tiền là cô mất tinh thần ngay.
Một giây sau, câu nói của anh đã đánh tan lòng kiêu ngạo của Chung Hi một cách tàn nhẫn: "Cô nợ tôi mấy chục triệu, chút tiền này còn chẳng đủ lãi."
"..."
Chung Hi hít sâu một hơi.
Cô không còn gì để nói, đành tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Tôi có thể đưa cho cô tấm thẻ này." Bỗng nhiên Bạc Lương Thần lên tiếng thả mồi câu.
Chung Hi nhai thức ăn trong miệng: "Điều kiện là gì?"
Tên này xấu xa từ trong bản chất, tuyệt đối không có khả năng anh đưa tiền cho cô một cách dễ dàng.
"Hôm tổ chức hôn lễ cô phải xuất hiện thật lộng lẫy, ngoài ra còn phải giáp mặt mời rượu chúc mừng tôi." Ánh mắt Bạc Lương Thần càng thêm lạnh lùng, ngón tay kẹp tấm thẻ kia và lắc qua lắc lại trước mặt Chung Hi: "Sau đó nó sẽ là của cô."
Chung Hi nghiến răng trèo trẹo.
"Được."
Vì tiền cô có thể làm tất cả.
Bạc Lương Thần nhìn cô chằm chằm như đang dò xét, giọng nói lạnh lùng: "Nếu cô dám lừa tôi thì đừng hòng ở lại Vân Thành nữa."
"Ừ ừ, biết rồi."
Chung Hi gật đầu lấy lệ, sau đó lau miệng: "Hết rồi đúng không? Vậy thì tôi đi đây."
Bạc Lương Thần còn chưa nói gì, Chung Hi đã lao ra cửa như một cơn gió.
Anh ra lệnh: "Đi theo cô ta."
"Vâng, thưa Bạc Tổng." Trợ lý Mẫn lập tức đáp lời, sai người âm thầm đi theo Chung Hi.
Bạc Lương Thần liếc nhìn tấm thẻ kia, hừ mũi coi thường: "Chung Hi ơi Chung Hi à, hôm nay cô vì một trăm nghìn tệ mà vứt hết thể diện nhà mình sao?"
Anh cứ tưởng rằng mình sẽ vui vẻ khi trả thù thành công.
Để cho Chung Hi tận mắt chứng kiến Trang Uyển Như bán đứng cô như thế nào.
Khiến cho cô được ăn món ngon nhưng phải nếm trải cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ và lãng quên.
Nhưng nhìn những chiếc đĩa trống không trước mặt, Bạc Lương Thần mới nhận ra bây giờ Chung Hi đã thay đổi hoàn toàn.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Sau khi ra khỏi Minh Khê Sơn Trang, Chung Hi gọi điện cho Lý San Nhi, ân cần dặn dò vài câu.
"Có lẽ người của nhà họ Ôn và Bạc Lương Thần sẽ đến tìm cô. Nếu cô... có thể thẳng thắn khai ra tôi, tôi không sợ bọn họ."
Lý San Nhi đang nằm trên giường bệnh xem show giải trí.
"Cô thấy tôi giống loại người không có nhân phẩm đó sao? Được rồi, tôi cũng đâu phải kẻ ngu, sau lần này tôi sẽ cách cô thật xa kẻo dẫn lửa thiêu thân."
Chẳng qua là lần này lời đề nghị của Chung Hi vừa hay đúng ý cô ta mà thôi.
Cô ta muốn thoát khỏi gã Vũ Sâm vừa háo sắc vừa ngang ngược kia từ lâu rồi.
"Thôi được rồi, tôi sẽ tìm thời gian đến thăm cô."
Ở bên kia điện thoại, Lý San Nhi thúc giục: "Cuộc thi thiết kế sẽ diễn ra vào đầu tháng sau, trong thời gian này cô phải luyện tập thật nhiều, tìm nhiều linh cảm biết chưa?"
"Tôi có thể hỏi tại sao cô lại muốn tôi thắng không?" Chung Hi không hiểu, cho nên dứt khoát hỏi rõ.
Mãi lâu sau Lý San Nhi mới trả lời: "Tôi không muốn cô đi đường cũ của tôi."
Cô ta nói xong liền cúp máy.
Câu này không đầu không đuôi.
Chung Hi tiện tay cất điện thoại vào túi rồi bắt xe về nhà.
Mấy ngày tiếp theo đều gió yên biển lặng.
Cho đến sáng sớm ngày hôm nay, Chung Hi vẫn chưa tỉnh giấc đã bị cuộc gọi từ trợ lý Mẫn đánh thức.
"Chung tiểu thư, xe đã đến dưới tầng nhà cô."
Chung Hi cố gắng nhớ lại rồi chợt bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Suýt thì quên mất tiêu, cô phải tham dự hôn lễ của chồng cũ, còn phải xuất hiện thật lộng lẫy nữa chứ.
"Ok, tôi biết rồi."
Cô rời giường rửa mặt, thay chiếc váy liền màu đỏ mua ở nước ngoài, lại phối thêm một đôi giày cao gót.
Trang phục vốn chẳng đắt đỏ gì mặc lên người cô lại toát ra khí chất lạnh lùng.
Cô soi gương, hài lòng cong khóe môi.
Xem kịch mà, đương nhiên phải vui vẻ chứ!
Lúc sắp ra ngoài cô còn nhận được cuộc gọi từ Lục Bắc: "Em vẫn muốn đi à? Vậy thì anh tới đón em, anh đi cùng em."
"Không cần đâu. Chẳng phải hôm nay anh phải đến đội xe sao? Cuối tuần anh còn có một trận đấu đơn đúng không? Đến lúc đó em sẽ đi xem. Được rồi, em cúp máy trước nhé!"
Chung Hi thoải mái ngồi vào trong xe.
Hôm nay trợ lý Mẫn vẫn như bình thường, không ăn diện và vẫn mặc vest đen ngàn năm không đổi.
Thấy vậy, đột nhiên Chung Hi hơi cảm thông với Ôn Nguyễn Nhi.
Ngay cả trợ lý thân cận của Bạc Lương Thần cũng như ngày thường thì khỏi nói những người khác. Vì danh lợi địa vị mà lấy một người đàn ông chẳng thèm ngó ngàng tới hôn nhân và tình yêu, đây là chuyện bi ai nhất trên đời.
Không, điều bi ai hơn cả là Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ đắm chìm trong đó.
Chung Hi hít sâu một hơi rồi lắc đầu.
Trợ lý Mẫn vừa lái xe vừa hỏi: "Chung tiểu thư, cô có cảm thấy gần đây có gì bất thường không?"
"Gì cơ?" Chung Hi không hiểu lắm.
"Tức là bình thường lúc cô ra vào nơi này có cảm thấy ai đó đang theo dõi cô không?" Trợ lý Mẫn thong dong nói: "Hôm đó sau khi cô rời khỏi Minh Khê Sơn Trang, chúng tôi phát hiện có một nhóm người vẫn luôn âm thầm đi theo cô."
Chung Hi nhíu chặt mày.
"Hiện giờ xe của bọn họ đang ở phía sau chúng ta."
Chung Hi lên xe nhưng không rời đi ngay, mà cho lái xe lượn quanh một vòng, rồi quay lại lối ra, dừng lại ở vùng lân cận trên đường nhỏ.
Thấy Ôn Nguyễn Nhi và Trang Uyển Như cùng lên xe rời đi, cô cười khẽ.
"Phiền đi theo chiếc xe kia."
Mắt người lái xe liếc nhìn biển số xe của chiếc xe kia, sau đó lại nhìn Chung Hi: "Tiểu thư, mấy người đó là gì của cô vậy? Tôi lái xe taxi đàng hoàng, không làm những chuyện buôn bán kia đâu."
"Bà ta là bạn gái cũ của cha tôi."
Chung Hi thản nhiên đáp một câu, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, giá cổ phiếu của tập đoàn Ôn thị lại giảm.
Trang Uyển Như một lòng thực hiện giấc mộng đẹp gả vào hào môn, chắc hẳn bây giờ sốt ruột đến mức giậm chân rồi nhỉ.
Ôn Quốc Huy không giống với cha của cô.
Ôn Quốc Huy cùng lắm cũng chỉ được xem như nhà giàu mới nổi, hiện nay kinh tế lũng đoạn nghiêm trọng như vậy, không có mắt xích tài chính ủng hộ, nhà họ Ôn bọn họ chỉ là một con hổ giấy.
Chung Hi ngâm nga hát suốt dọc đường, tâm trạng vui vẻ nhìn hai mẹ con bọn họ đi vào cửa lớn nhà họ Ôn.
Lái xe cũng tốt bụng khuyên cô một câu: "Tiểu thư, phía trước là khu chung cư cao cấp, cô không có chìa khoá thì không vào được."
Chung Hi không để ý, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào dãy số mới mua được cách đây mấy ngày.
Trong biệt thự nhà họ Ôn.
Ôn Nguyễn Nhi vội vã bước vào cửa: "Cha, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ngậm miệng!" Ôn Quốc Huy đang gọi điện thoại cho ông bạn cũ xin giúp đỡ, quay người lại quát Ôn Nguyễn Nhi một câu.
Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi thót lên một cái, liếc mắt nhìn Trang Uyển Như, không dám lên tiếng.
Bên này, điện thoại di động của Trang Uyển Như vang lên, bà ta liếc nhìn, là số điện thoại lạ.
Nhưng vẫn do dự nhận.
"Ai đó?"
"Là tôi, bây giờ tôi đang đứng ngoài cửa lớn nhà họ Ôn, có tiện đi vào không vậy?" Chung Hi cúi đầu nhìn đất dính trên mũi giày, không hề ngạc nhiên khi nghe thấy âm thanh vội vàng ở đầu dây bên kia.
"Tôi ra, tôi ra ngay lập tức!"
Chung Hi thuận tay bỏ di động vào túi áo khoác, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời dày đặc mây đen của ngày hôm nay, khóe môi xuất hiện chút lạnh lẽo.
Rất nhanh, Trang Uyển Như đã cầm túi xách, vội vàng đi ra.
Vừa nhìn thấy Chung Hi, hai mắt bà ta lập tức đẫm lệ: "Tiểu Hi, trong khoảng thời gian này con chịu khổ rồi, con xem, con cũng gầy đi rồi, sao con không tới tìm dì sớm hơn chứ?"
Ấn đường của Chung Hi khẽ giật.
Vậy mà trước kia cô lại không phát hiện ra, kỹ năng diễn kịch của Trang Uyển Như lại tốt như vậy.
Mới một giây trước, cô còn chứng kiến bà ta thân thiết như mẹ con với Ôn Nguyễn Nhi, bây giờ đã đứng trước mặt cô diễn vở kịch đau khổ này.
Nếu không phải Chung Hi theo sát từ sân bay tới thì có lẽ thật sự bị Trang Uyển Như lừa rồi.
Chung Hi nhìn sang với vẻ mặt không đổi: "Sao con tìm được dì đây, tất cả phương thức liên lạc của dì cũng thay đổi hết, còn dọn nhà đi nữa."
"Cái đó là... đó là vì dì bị những tên đòi nợ kia theo dõi sát sao, bây giờ dì không còn cách nào khác, là do dì vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho con thay cha con." Trang Uyển Như nói, nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn.
Một chút do dự cuối cùng trong đôi mắt Chung Hi đã biến mất hầu như không còn.
Dù Trang Uyển Như còn một chút thật lòng với cha cô, dù bà ta có nửa phần hối hận.
Nhưng tất cả đều không có.
Người phụ nữ này chính là trời sinh đã quen thói lừa đảo, trong lúc cha cô khó khăn nhất, bà ta đã cuỗm lấy số tiền còn lại của nhà họ Chung.
Trang Uyển Như nói, còn cẩn thận thăm dò vẻ mặt của Chung Hi.
Trước đây, khi bà ta ở cùng với Chung Quốc Ngụy, Chung Hi đối xử rất lạnh nhạt với bà ta, Trang Uyển Như dã không đoán được tính tình của Chung Hi.
Bây giờ thấy cô tìm đến cửa, bà ta cũng sợ quá khứ của mình bị phanh phui.
Bà ta vừa nức nở, vừa kéo Chung Hi sang bên kia đường.
Lấy một phong thư kiểu cũ ra từ trong túi, nhét vào tay Chung Hi: "Đây là chút tiền tích góp mấy năm nay của dì, dì biết không nhiều nhưng hi vọng có thể giúp được cho con."
"Tiền tích góp?"
Chung Hi sờ xem độ dày của phong thư kia kia.
Cùng lắm cũng chỉ được năm nghìn tệ, cô cũng không biết nên nói Ôn Quốc Huy keo kiệt, hay nên nói Trang Uyển Như xem cô thành tên ăn mày.
"Đúng vậy, con biết đấy, ban đầu dì cũng không dư dả gì, hơn nữa, lúc đó dì cũng không được tính là vợ của cha con, không thể giúp ông ấy xử lý hậu sự được. Cho dù dì có ở lại nhà họ Chung cũng không giúp được gì, con hiểu không?"
Đã hiểu.
Là muốn cô nên tìm người khác mà báo thù, đừng quấy rầy bà ta làm phu nhân hào môn?
Chung Hi nén vẻ khác thường nơi đáy mắt, giả vờ đắn đo: "Nhưng mà, khi còn sống cha con có để lại vài thứ cho dì, nói con nhất định phải giao cho dì."
"Là thứ gì?" Trang Uyển Như hơi kinh ngạc và mừng rỡ.
Bà ta không ngờ còn có thu hoạch ngoài dự đoán thế này, nhưng bà ta quay đầu nhìn biệt thự nhà họ Ôn, nở một mỉm cười: "Tiểu Hi, hôm nay con cứ về trước đi, dì có chút việc ở đây, mai dì sẽ đi tìm con, được không ?"
"Vậy được rồi, dì cứ bận việc đi, con đi trước đây."
Chung Hi dứt khoát bước đi, lúc quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng Trang Uyển Như ở chỗ kia nữa.
Giống như trước đây khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, bà ta biến mất hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.
Chung Hi vuốt ve phong thư kia, đáy mắt thoáng xuất hiện ý lạnh.
Trước đây Trang Uyển Như cũng chỉ làm tiêu thụ đồ trang điểm, biết ăn nói, biết nũng nịu với đàn ông, sau khi dựa dẫm vào cha cô, càng vét hết tất cả vốn liếng.
Bây giờ nhớ lại, chỉ có thể nói cha con bọn họ biết mặt không biết lòng, không chú ý đến những tính toán nhỏ của Trang Uyển Như.
Trên thực tế, người đàn bà này thật sự không quá thông minh.
Nếu không, mắt bà ta cũng không kém như vậy, lại đi chứng nhận kết hôn với Ôn Quốc Huy.
Bây giờ mồi câu đều được chuẩn bị kỹ, cô chỉ chờ một thời cơ tốt nhất.
Chung Hi nhìn thời gian, đón xe đi đến bệnh viện.
...
Sau khi Trang Uyển Như trở về, phát hiện Ôn Quốc Huy đang mắng Ôn Nguyễn Nhi.
"Cho mày cố gắng ở bên cạnh Bạc Lương Thần, sao mày lại để thành ra như thế hả? Vậy mà lúc này Bạc Thị lại rút vốn!" Ôn Quốc Huy cực kỳ tức giận: "Mày lập tức gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, nó có còn muốn làm con rể của nhà họ Ôn này nữa không."
Ông ta còn cho rằng con gái mình là bánh trái thơm ngon, không ngờ Ôn thị mới ra ngần ấy đường rẽ, mà Bạc Lương Thần đã không chịu được thu hồi tài chính, đây không phải hại ông ta sao?
Ôn Nguyễn Nhi bị chửi thì khóc sướt mướt: "Cha, con không thể gọi cuộc điện thoại này được, gầy đây Lương Thần đã hơi xa lánh con, con sợ con sẽ làm phiền anh ấy vì chuyện này, sẽ khiến anh ấy ghét con hơn."
Trang Uyển Như nghe đến câu này, lại nghĩ tới thái độ vừa nãy của Chung Hi đối với mình, vội nói: "Quốc Huy, tôi có mấy câu muốn nói với ông."
"Nói cái gì?"
Ôn Quốc Huy giận không chỗ xả.
Nhưng Trang Uyển Như rất biết quan sát sắc mặt, hơn nữa mấy năm nay được chăm sóc tốt, cả người nhẹ nhàng đụng một cái lên cánh tay ông ta.
Mặc cho ông ta có bao nhiêu tức giận, lúc này đều tan thành mây khói.
Để Trang Uyển Như kéo ông ta vào bên trong.
Mấy phút sau, Ôn Quốc Huy liên tục nói: "Vậy thì tốt, nếu bà đã có quan hệ như thế với cô ta, vậy bà đi xem thử xem, nếu có thể để Bạc Lương Thần hồi tâm chuyển ý, thì công đầu thuộc về bà, bà muốn cái gì, tôi cũng mua cho bà."
"Tôi một lòng vì cái nhà này, vì tốt cho ông và Nguyễn Nhi, tôi không cần gì hết." Trang Uyển Như hờn dỗi khẽ đẩy ông ta, sau đó bà ta vuốt gọn những sợi tóc rối, lắc mông đi ra ngoài.
Ôn Quốc Huy mở cổ áo sơmi, hài lòng châm một điếu thuốc.
Bà vợ hời, ông ta cưới đúng người rồi.
Ôn Nguyễn Nhi đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhìn Trang Uyển Như với vẻ mặt khó hiểu: "Bà dỗ cha tôi xong rồi?"
Trang Uyển Như mềm mại đáng yêu cười một tiếng: "Đàn ông mà, có một số việc, dì sẽ từ từ dạy cho con, bây giờ con gọi điện thoại cho Bạc Lương Thần, hẹn nó ngày mai gặp mặt, dì sẽ đi gặp nó cùng với con."
"Nhưng mà..."
"Dì có cách để nó thay đổi suy nghĩ, hơn nữa, còn có thể cho con vào ở trong nhà họ Bạc."
Chương 77: Người quen tới
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Chung Hi gọt táo, bỏ vào tay Lý San Nhi.
"Cô không cần diễn thật như thế làm gì, mấy tên chó săn kia đã viết rất khoa trương rồi." Chung Hi áy náy nhìn cô ta.
Đầu ngón tay Lý San Nhi kẹp một điếu thuốc, nằm trên giường bệnh, trên trán dán băng gạc.
"Nếu tôi không làm như vậy, người nhà họ Vũ sẽ không tin, cũng sẽ không móc nối chuyện này với Ôn Quốc Huy." Lý San Nhi mấp máy môi, vẫn còn hơi đau.
Cô ta ngước mắt nhìn về phía Chung Hi: "Cô đừng tưởng rằng tôi giúp cô miễn phí, đừng quên lời hứa của cô, cô phải giành được quán quân cuộc thi thiết kế quý sau về cho MON."
"Nếu không..."
"Nếu không tôi sẽ mặc cho cô xử trí." Chung Hi vẫn cảm thấy rất áy náy, miễn cưỡng vui đùa.
Trước khi đi tuần lễ thời trang, cô chủ động tìm tới Lý San Nhi, nhả bài với cô ta.
Thẳng thắn nói cô vào MON đều là do một tay Bạc Lương Thần bày kế, nhưng cô vẫn chưa biết mục đích của anh ta.
Nếu Lý San Nhi đồng ý giúp cô một vấn đề nhỏ, cô sẽ vô cùng biết ơn, đồng thời cũng sẽ trao đổi một yêu cầu.
Lần đầu tiên Chung Hi đến hội sở Minh Khê gặp Lý San Nhi, những người kia có một vị là Vũ Sâm, hơn nữa ông ta lại có ý đồ ở mặt kia đối với Lý San Nhi.
Đồng thời, ông ta lần lượt tạo áp lực cho Lý San Nhi, những tin tức bên ngoài có liên quan đến cuộc sống cá nhân phóng túng của Lý San Nhi cũng là do ông ta sai người lan truyền.
Chính là muốn bức Lý San Nhi đi vào khuôn khổ, trở thành tình nhân bí mật của ông ta.
Chuyện mà Chung Hi muốn nhờ chính là hi vọng Lý San Nhi có thể khiến cho Vũ Sâm xảy ra chuyện, đồng thời, vu oan lên người Ôn Quốc Huy.
Nhưng mà, cô không ngờ được Lý San Nhi lại dùng cách cực đoan như vậy, suýt nữa đã mất mạng.
Lúc ở trên máy bay biết được tin tức này, trong đầu Chung Hi chỉ có một suy nghĩ, nếu như Lý San Nhi xảy ra chuyện, cô sẽ tự trách cả một đời.
Lý San Nhi cười khẽ: "Tôi biết chắc chắn cô là người giữ lời hứa, cô không cần phải đặt nặng trong lòng. Tôi đã dự định làm như vậy từ lâu, tên kia chết không có gì đáng tiếc."
Cô ta bóp nát điếu thuốc lá trong tay, nhẹ nhàng nhả khói.
Mặc dù lần này cô ta giúp Chung Hi sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn bên kia của Bạc Lương Thần, nhưng ai bảo đề nghị của Chung Hi vừa hay lại chạm vào đúng chỗ ngứa của cô ta.
So với tiền, cô ta muốn nhổ tận gốc nhà họ Vũ từ lâu rồi.
"Nhưng mà, gần đây tôi cũng không thể đến công ty, cô tự giải quyết cho tốt đi, tôi thấy có lẽ những người kia sẽ tiếp tục xa lánh cô." Lý San Nhi nói xong, nằm xuống: "Cô cũng không cần thường xuyên đến thăm tôi, bản thân tôi rất tốt."
Chung Hi nhìn cô ta nhắm mắt lại, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo.
"Nhưng mà, tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa, tôi sợ ra khỏi cánh cửa này sẽ bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém đứt tay chân."
Lý San Nhi chậm rãi mở mắt ra: "Vẫn chưa giải quyết?"
Chung Hi cúi đầu, có sẵn táo được gọt, cô tự mình ăn: "Có lẽ là do người ghét tôi khá nhiều."
Vừa nãy trên đường đến đây cô đã phát hiện đằng sau có mấy người vẫn luôn đi theo mình, cho đến khi bước vào bệnh viện, bọn họ mới không đi theo vào nữa.
Bởi vì cổng bệnh viện có bảo vệ, trong hành lang cũng có ý tá trực ban và camera giám sát, muốn ra tay không dễ dàng như vậy.
Bỗng nhiên ánh mắt Lý San Nhi nhìn cô có chút đồng tình.
Chung Hi hơi mỉm cười: "Vậy nên, tôi có thể nằm dưới đất bên cạnh giường nghỉ được không?"
"Không được, đêm tôi ngáy to."
"Nhưng tôi ra ngoài rất nguy hiểm!"
Lý San Nhi nhíu mày, vứt gối kê đầu dưới cánh tay cho Chung Hi: "Chỉ một lần này thôi."
Giọng điệu này rất giống người đàn ông nào đó.
Khuôn mặt Chung Hi run lên, sau đó ừ một tiếng, lấy điện thoại quét mã QR ở đầu giường, khiêng một cái giường thuê tạm thời dành cho người nhà bệnh nhân ra, sửa lại qua loa rồi nằm xuống.
Ánh đèn hành lang hắt vào cửa sổ trong phòng bệnh.
"Tại sao học thiết kế?" Lý San Nhi buồn buồn hỏi một câu.
"Khi nhà tôi còn chưa phá sản, tôi không phải học kỹ năng thực dụng nào, chỉ cần chọn một thứ mình thích là được rồi." Chung Hi nhắm mắt lại, lẳng lặng nói.
Cô thật sự xem Lý San Nhi như người bạn đầu tiên của mình sau khi ra tù.
Không chỉ thiết kế, mà ngay cả đàn ông cũng chỉ chọn một người mà mình thích là được rồi.
Lúc đó không biết cô kiêu ngạo đến mức nào mới có thể nghĩ rằng Bạc Lương Thần không thể không yêu cô.
Cô có khuôn mặt xinh đẹp, trình độ tốt, gia cảnh tốt...
Chỉ không ngờ được, anh hận nhà họ Chung đến vậy.
Chung Hi nhíu mày, một giọt nước mắt không biết tên rơi xuống theo khóe mắt.
Bóng đêm yên lặng, hình như Lý San Nhi nói câu gì đó nhưng Chung Hi không nghe rõ.
Sáng hôm sau, sau khi Chung Hi rửa mặt đơn giản ở nhà vệ sinh công cộng xong, lập tức đi đến công ty. Trên đường, điện thoại không ngừng rung lên, tất cả toàn là tin tức nhắc nhở.
"Tập đoàn Bạc Thị tuyên bố ngừng hợp tác với tập đoàn Ôn thị."
"Công trình cao tầng mới của tập đoàn Bạc Thị tạm thời đình công."
"Ông trùm bất động sản Vũ Sâm và mỹ nữ dạ hội bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc chân tướng là gì?"
Chung Hi ngáp một cái, qua loa kéo xuống dưới xem, chép miệng.
"Đúng là không có gì mới."
Vậy mà cô lại đưa năm nghìn tệ do Trang Uyển Như đưa cô cho mấy công ty chó săn này, viết ra mấy thứ cũ rích như thế, không có tí sáng tạo nào.
Cách màn hình, Chung Hi tưởng tượng ra biểu cảm của Bạc Lương Thần lúc này.
Chắc là đang họp ở tập đoàn Bạc Thị nhỉ.
Cô cong môi cười: "Để tôi xem anh thích Ôn Nguyễn Nhi đến mức nào, nhà họ Ôn đang lao xuống dốc, anh sẽ còn hoàn thành hôn lễ với cô ta không đây?"
Từ đầu đến cuối, trong lòng Chung Hi vẫn luôn uất nghẹn.
Cô nhất định phải khiến Bạc Lương Thần cô độc không sống nổi suốt nửa quãng đời còn lại, về phần nhà họ Ôn thì mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau khi Chung Hi đến công ty, phát hiện tất cả mọi người chụm lại một chỗ tám chuyện, cũng không bài xích cô như trước, cái này phải kể đến công lao Lưu Viện Viện, cô ta nói không ít ưu điểm của Chung Hi với các thực tập sinh khác.
Hơn nữa, mọi người cũng dần dần phát hiện, thực sự là Từ Á đang gây phiền phức với Chung Hi.
"Chị Chung Hi, bên này!" Lưu Viện Viện nhiệt tình vẫy tay.
Chung Hi đi qua, kéo ghế ngồi xuống: "Bầu không khí náo nhiệt vậy?"
"Cô vẫn chưa biết nhỉ, Từ Á rời khỏi cuộc huấn luyện thực tập sinh rồi!" Lưu Viện Viện nói với vẻ vô cùng thần bí: "Hơn nữa, người huấn luyện cho thực tập sinh chúng ta cũng được thay đổi, không phải Anna, nghe đồn là một anh đẹp trai."
Chung Hi à một tiếng.
Hiện tại cô không có chút hứng thú nào với trai đẹp ấm áp.
"Đến rồi đến rồi!"
Có người chạy nhanh vào từ bên ngoài: "Quá đẹp rồi, ông trời ơi, chảy nước miếng."
Chung Hi chống cằm, lần theo tầm mắt của mọi người nhìn sang, đẹp trai cỡ nào?
Trong đầu của cô hiện ra một gương mặt lạnh lùng vô tình, so với Bạc Lương Thần thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cửa bị đẩy ra, một dáng người cao gầy đi đến.
Anh ta mặc áo sơmi kẻ sọc, quần jean thon dài thẳng tắp, nhưng cổ tay áo sơmi được kéo lên, vừa vặn lộ ra cơ bắp rắn chắc màu lúa mì, vô cùng gợi cảm.
Đây đúng là trai đẹp ấm áp mê người.
Chung Hi nhướn mày, cũng không phải bị gương mặt đẹp trai này thu hút như những người khác.
Mà là vì cô quen người này.
Người đàn ông đi đến bục giảng, mỉm cười nhìn khắp phòng, ánh mắt cũng dừng lại vô cùng trấn định trên người Chung Hi, tiếp theo, anh ta dùng khẩu âm bắt tai ở nơi khác, ôn hòa mở miệng: "Chào mọi người, từ hôm nay trở đi, tôi chính là người huấn luyện của các bạn, tôi họ Tề, Tề Tinh Lãng."
Chương 78: Mời cô xem kịch
Tiểu thiếu gia nhà họ Tề là bạn cùng trường đại học của Chung Hi.
Giữa hai người không có khúc mắc gì, song có thể nói là trước kia Tề Tinh Lãng rất ghét Chung Hi.
Bởi vì trước đây hai nhà có quan hệ cạnh tranh, nhưng sau khi nhà họ Chung sụp đổ, việc kinh doanh của nhà họ Tề cũng không mở rộng như mong muốn. Lúc đó Chung Hi còn khó bảo vệ bản thân nên cô không biết rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể khẳng định là với dã tâm thương nghiệp của Bạc Lương Thần, anh tuyệt đối sẽ không để cho người khác ngư ông đắc lợi.
Về cơ bản thì thị trường mà nhà họ Chung đánh mất đều bị tập đoàn Bạc thị chiếm đoạt.
Chung Hi vẫn còn nhớ lúc cô sắp lấy Bạc Lương Thần, Tề Tinh Lãng ra nước ngoài du học, báo danh vào học viện thiết kế cao cấp mà trước kia cô ngưỡng mộ nhất.
Chắc là Tề Tinh Lãng thay thế slot của cô sau khi cô từ bỏ.
Đúng là thế sự khó lường!
"Được rồi, tôi không làm chậm trễ thời gian của các vị nữa. Bảy giờ tối nay tại nơi này, chúng ta sẽ tâm sự về ước nguyện ban đầu khi làm thiết kế."
"Được!"
Thực tập sinh nữ ở dưới bục giảng sôi nổi lộ vẻ ngưỡng mộ, có lẽ Chung Hi là người bình tĩnh nhất trong đám.
Cô bình tĩnh thu dọn đồ đạc của mình xong, định đi đến văn phòng của Lý San Nhi lấy ít đồ cho đối phương rồi đến thẳng bệnh viện.
"Chung Hi."
Chung Hi vừa bước chân xuống bậc thềm thì bỗng có giọng nói trong trẻo gọi tên cô.
Cô ngoảnh đầu nhìn, Tề Tinh Lãng mỉm cười nói: "Tôi nợ cô một ly cà phê, trả luôn hôm nay nhé!"
Cô chớp mắt, không nhớ ra chuyện khi nào.
Nhưng Tề Tinh Lãng cứ khăng khăng, Chung Hi cũng không tiện từ chối, bởi vì nhóm thực tập sinh nữ xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn sống nuốt tươi.
"Được thôi."
Chung Hi bước tới, rời đi cùng Tề Tinh Lãng.
Mà ở phía sau hai người, đám thực tập sinh lập tức tập trung lại một chỗ.
"Chuyện gì thế này? Huấn luyện viên mới quen Chung Hi sao? Không phải chứ, tôi nghe nói anh ấy vừa mới về nước mà."
"Cái cô Chung Hi này giỏi ghê, những người vây quanh cô ta toàn là trai đẹp!"
"Sắp đến cuộc thi thiết kế quý tới rồi, nếu Chung Hi có quan hệ tốt với huấn luyện viên thì có lẽ cô ta chắc chắn có thể nhậm chức ở MON."
Lưu Viên Viên đứng đằng sau bọn họ, nhìn theo bóng lưng Chung Hi và Tề Tinh Lãng với ánh mắt đong đầy nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy sự thật không phải như vậy.
Lúc nãy có một khoảnh khắc ánh mắt Tề Tinh Lãng nhìn Chung Hi tràn ngập oán hận.
Bầu không khí trong quán cà phê khá tốt. Chung Hi nhìn người trước mặt, tỏ vẻ không hiểu: "Anh muốn giúp tôi chiến thắng trong cuộc thi thiết kế, vì sao vậy?"
Đầu ngón tay đẹp đẽ của Tề Tinh Lãng xoay quanh tách cà phê.
"Không có vì sao gì hết! Thực lực của cô bày ra đó, đám thực tập sinh kia không phải là đối thủ của cô. Hơn nữa tôi biết gia đình cô xảy ra chuyện kia, cô chỉ thiếu một cơ hội mà thôi."
Chung Hi im lặng.
Tề Tinh Lãng thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Vả lại ban đầu người ra nước ngoài vốn phải là cô, tất cả những gì tôi có bây giờ lẽ ra đều thuộc về cô."
Tề Tinh Lãng mỉm cười, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Chung Hi lắc đầu: "Mọi thứ của anh là do chính anh cố gắng phấn đấu để đổi lấy, không liên quan gì đến tôi hết. Tôi thừa nhận tôi rất cần chiến thắng, nhưng tôi không muốn dùng bất kỳ thủ đoạn nào."
Cô nói xong liền đứng dậy định rời đi.
Hương cà phê quanh quẩn trong không khí, một tiếng cười khẽ vang lên.
"Đừng giả vờ nữa, tôi biết bộ mặt thật của cô."
Chung Hi dừng bước, quay lại nhìn đối phương.
Tề Tinh Lãng lấy ra một tấm danh thiếp rồi đặt lên bàn, không ngờ đó lại là công ty paparazi mà Chung Hi ủy thác.
Chung Hi nhíu mày, quả nhiên trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, những người kia chỉ nhận tiền làm việc, ai trả nhiều tiền hơn thì bọn họ sẽ nghe theo người đó.
Cô cũng từng nghĩ tới việc mình sẽ bị vạch trần, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Anh có ý gì?"
Cô quay trở lại, nhìn Tề Tinh Lãng một cách khó hiểu.
"Hợp tác với tôi. Tôi giống cô, cũng hận Bạc Lương Thần."
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Nửa tiếng sau, Chung Hi bước đi trên con đường về nhà.
Đầu óc cô rối như tơ vò. Quả thật câu nói của Tề Tinh Lãng rất có sức hấp dẫn, nếu có huấn luyện viên làm nội ứng cộng thêm thực lực của cô, thì cô nắm chắc phần thắng.
Mình có nên đồng ý không?
Liệu trong này có bẫy không?
Chung Hi càng cân nhắc suy xét thì đi càng chậm. Bỗng nhiên phía trước có một chiếc xe thương vụ màu đen xuất hiện, cánh cửa tự động từ từ mở ra.
Trợ lý Mẫn xuống xe: "Chung tiểu thư, Bạc Tổng mời cô đi một chuyến."
Chung Hi nhìn ba vệ sĩ khác ngồi trong xe rồi cười khẩy: "Trợ lý Mẫn, chữ mời này của anh dùng không thích hợp lắm đâu."
Trợ lý Mẫn không đáp lời, chỉ nhấc tay.
Chung Hi không có lựa chọn nào khác.
Cô nhìn cửa xe đóng chặt, thò tay vào trong ba lô.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, cả tay trái lẫn tay phải đều bị người ta giữ chặt, ba lô và điện thoại của cô cũng bị lấy mất.
Chung Hi bực bội: "Bây giờ Bạc Lương Thần đang giở trò sau lưng tôi đấy à?"
Thế thì thà rằng anh ta trực tiếp giết cô còn hơn.
Theo cách nói của anh ta thì cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc.
Trợ lý Mẫn đẩy gọng kính: "Chung tiểu thư đừng hiểu lầm, Bạc Tổng không có ý xấu, chẳng qua là nơi cô sắp đến không thích hợp sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào."
Chung Hi càng nhíu chặt mày hơn.
Tiếp đó, cô phát hiện ra hướng đi vô cùng quen thuộc.
Xe hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng tiến vào cửa sau của Minh Khê Sơn Trang.
"Đến đây làm gì?"
"Bạc Tổng muốn mời Chung tiểu thư ăn cơm." Trợ lý Mẫn nói xong thì đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Chung Hi lập tức bị bọn họ "áp giải" vào trong.
Cô ngồi trong phòng riêng, nhìn một bàn lớn thức ăn được mang lên mà mờ mịt chẳng hiểu gì.
"Đầu óc Bạc Lương Thần có vấn đề à?"
Sao anh ta lại có lòng tốt mời cô ăn tiệc lớn kia chứ!
Trợ lý Mẫn giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đi ra ngoài, sau đó nói với Chung Hi: "Khách của Bạc Tổng sắp tới rồi, hi vọng Chung tiểu thư yên tĩnh dùng bữa, đừng quấy rầy họ."
Chung Hi còn muốn hỏi thêm nhưng trợ lý Mẫn đã đóng cửa lại.
Phòng riêng chìm trong yên tĩnh.
Chung Hi cầm đũa lên, vừa mới gắp một miếng thịt chua ngọt xào dứa thì nghe thấy âm thanh của rèm cuốn tự động. Tấm rèm vẽ tranh sơn thủy ở bên phải cô đã cuốn lên, không ngờ phía sau là một tấm kính hai chiều.
Cô có thể nghe rõ âm thanh ở phòng bên cạnh.
Chung Hi nhai miếng thịt trong miệng, lẳng lặng quan sát...
Bạc Lương Thần đã ngồi ở bên kia, trợ lý Mẫn ghé sát vào tai anh nói gì đó. Anh lập tức nhìn sang bên này, trong đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Sau đó anh quay đầu đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chung Hi bị anh nhìn mà không hiểu ra sao.
Nhưng có bữa trưa miễn phí thì tội gì không ăn.
Cô đang định cắn một miếng to thì có hai người đi vào phòng riêng bên kia, không phải ai khác mà chính là Trang Uyển Như và Ôn Nguyễn Nhi.
Hai người bọn họ trông thấy Bạc Lương Thần đều nở nụ cười xán lạn. Ôn Nguyễn Nhi thì thôi đi, đằng này Trang Uyển Như cười suýt lộ cả răng hàm.
"Xin lỗi Lương Thần! Trên đường kẹt xe, chúng tôi để cậu phải đợi lâu rồi!"
Nịnh nọt, ti tiện, ghê tởm.
Chung Hi nhíu mày, mất hết khẩu vị.
Bạc Lương Thần mời cô xem kịch, hay là định làm cô ghê tởm?
Chương 79: Kế trong kế
Tối qua về đến nhà cô còn nhận được tin nhắn của Trang Uyển Như, hi vọng cô đừng nói cho người nhà họ Ôn biết quan hệ lúc trước giữa hai người.
Nói cách khác, bà ta hi vọng Chung Hi giấu nhẹm những chuyện xảy ra ở nhà họ Chung ngày trước.
Chung Hi bưng ly nước trái cây trên bàn lên nếm một ngụm. Chua quá!
Sau khi xốc lại tinh thần và đầu óc tỉnh táo lại, cô mỉm cười xem vở kịch hay bên kia.
Cô đang cân nhắc xem khi nào thì nói với Trang Uyển Như vẫn còn một người biết quan hệ giữa bà ta và nhà họ Chung, hơn nữa người đó còn ngồi đối diện bà ta.
Từ đầu đến cuối nét mặt Bạc Lương Thần vẫn hờ hững, lạnh lùng như khối băng.
Chung Hi kết luận rằng người đàn ông này không có cơ mặt cười.
"Lương Thần, tôi và cha của Nguyễn Nhi đã nói chuyện, lần này trong nhà xảy ra chuyện đều là do chúng tôi không xử lý ổn thỏa, mong cậu đừng giận lây sang Nguyễn Nhi. Con bé là một cô gái vô cùng ngây thơ, không biết gì hết."
Trang Uyển Như nở nụ cười, còn bưng một tách trà lên: "Tôi thay mặt cha Nguyễn Nhi mời cậu tách trà này để nhận lỗi với cậu."
Nói năng hùng hồn ghê!
Ai không biết còn tưởng bà ta là mẹ ruột của Ôn Nguyễn Nhi đấy.
Chung Hi chống cằm, tầm mắt dừng trên người Bạc Lương Thần.
Chiếc cằm như dao gọt của người đàn ông này khẽ hếch lên: "Hai người gặp tôi là để nói những lời này sao?"
Trên mặt anh viết đầy mấy chữ "mất kiên nhẫn".
"Không phải." Ôn Nguyễn Nhi sốt ruột kéo Trang Uyển Như: "Bà mau nói đi!"
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Trang Uyển Như còn nói với cô ta là nắm chắc thành công, chắc chắn có thể kéo gần quan hệ giữa nhà bọn họ và Bạc Lương Thần.
Trang Uyển Như vỗ lên mu bàn tay của Ôn Nguyễn Nhi: "Nguyễn Nhi đừng vội! Con và Lương Thần đã quan hệ vợ chồng, cho dù nhà họ Ôn ra sao, Lương Thần cũng không thật sự vạch rõ giới hạn với nhà họ Ôn đâu. Nếu cậu ấy làm vậy thì nửa đời sau con phải làm sao đây?"
Chậc chậc!
Chung Hi nghe xong cũng phải ấn like cho lòng can đảm của Trang Uyển Như.
Không ngờ bà ta lại trắng trợn lợi dụng chuyện Ôn Nguyễn Nhi mang thai để "uy hiếp" Bạc Lương Thần.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn lúc này sẽ vì thể diện và danh dự mà giả bộ nói vài câu.
Nhưng Bạc Lương Thần lại lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Bạc thị và việc riêng của tôi không thể nhập làm một."
"Sao lại không thể nhập làm một chứ? Nhà họ Ôn phát triển tốt thì cũng có lợi với cậu mà. Huống hồ hiện tại vẫn đang điều tra chân tướng vụ tai nạn xe bất ngờ của Vũ Sâm lần này, không thể nhận định là liên quan đến nhà họ Ôn đúng không? Chứng cớ đâu?" Trang Uyển Như mỉm cười.
"Tôi lại cảm thấy có lẽ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến một người."
"Ai?" Bạc Lương Thần nhìn sang.
"Chung Hi."
Cách một tấm kính, Chung Hi bỗng giật mình, hai hàng lông mày dần nhíu chặt vào nhau.
Cô để lộ sơ hở chỗ nào?
Hay là phía Lý San Nhi gặp rắc rối gì?
Nghĩ đến đây, cô không muốn xem nữa. Lúc cô đang định cất bước rời đi, Bạc Lương Thần ở bên kia bỗng lên tiếng: "Lý do."
Anh ta không tin ư?
Chung Hi xoay người. Cô biết bên Bạc Lương Thần không nhìn thấy mình, nhưng lại cảm thấy anh kín đáo liếc nhìn mình.
Ánh mắt kia lạnh thấu xương.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
"Chung Hi vừa ra tù, hôn lễ của cậu và Nguyễn Nhi bị phá rối. Còn nữa, cô gái có quan hệ bất chính với Vũ Sâm lần này là người quen của Chung Hi."
Nghe bà ta nói vậy, Chung Hi hừ mũi rồi ngồi xuống ăn tiếp.
Bên kia, trợ lý Mẫn - người vẫn luôn đứng ngoài cửa và chú ý tới động tĩnh của Chung Hi - lập tức gửi tin nhắn cho Bạc Lương Thần.
"Chung tiểu thư không có gì bất thường, ăn rất vui vẻ."
Bạc Lương Thần liếc nhìn màn hình điện thoại di động, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Anh đã nghĩ đến phương diện này, hôm nay chuẩn bị tiết mục này cũng là để đích thân thử Chung Hi.
Nếu cô thật sự giở trò sau lưng anh...
"Phải đó Lương Thần, em cũng cảm thấy Chung Hi rất đáng nghi!" Ôn Nguyễn Nhi không nhịn nổi nữa, ngồi bên cạnh phụ họa: "Nếu không phải tại cô ta thì chúng ta đã là vợ chồng chân chính từ lâu rồi."
Trang Uyển Như hài lòng nhìn Ôn Nguyễn Nhi, tiếp tục nói qua quýt: "Tôi thấy hai người vẫn nên nhanh chóng tổ chức hôn lễ thì hơn, công ty của hai nhà cứ tiếp tục hợp tác. Cho dù người ngoài không tin nhân cách của Quốc Huy thì Lương Thần cũng không nên nghĩ như vậy, cậu là con rể của ông ấy cơ mà."
Đầu tiên là đổ oan cho Chung Hi, sau đó chụp mũ rể hiền cho Bạc Lương Thần?
Chung Hi nhai cua thơm cay rào rạo.
"Ngon nuốt lưỡi luôn!"
Không ngờ Trang Uyển Như lại đoán đúng tính toán trong lòng cô, Bạc Lương Thần bắt cô đến đây là vì anh cũng nghi ngờ cô.
Ý nghĩ này khiến Chung Hi hơi căng thẳng, cô bèn ăn liên tục để xoa dịu tâm trạng.
Có lẽ ở một nơi nào đó có người đang theo dõi cô.
Quả nhiên đấu với con cáo già Bạc Lương Thần này thì không thể lơ là.
Cô không sợ đối đầu với Bạc Lương Thần, nhưng nếu thẳng thắn thừa nhận thì cô sợ mình không thể bước ra khỏi cánh cửa này. Hơn nữa, bước thứ hai của kế hoạch vẫn chưa kịp tiến hành!
Bên kia, Bạc Lương Thần gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn từng nhịp từng nhịp.
Ôn Nguyễn Nhi chột dạ nhìn anh, cẩn thận thăm dò: "Lương Thần, anh cảm thấy ngoài cô ta ra còn ai khác sao? Không có ai hận anh như cô ta đâu!"
Bạc Lương Thần cười khẩy: "Tất nhiên là có, trong những năm qua anh gây thù chuốc oán không ít đâu."
Để thành công anh đã từ bỏ rất nhiều thứ, cũng đắc tội rất nhiều người. Đứng ở lập trường của anh thì anh không cảm thấy mình sai, nhưng anh trở thành kẻ có địa vị hơn người thì tất nhiên cũng có người sa sút.
Chung Quốc Ngụy là một ví dụ điển hình.
Tuy Bạc Lương Thần đang cười, nhưng ánh mắt lại như ngâm trong băng đá.
"Chỉ bằng Chung Hi mà có thể gây nên sóng gió lớn như vậy sao?"
Không thể nào, sao cô có thể làm được.
Chung Hi nhai thịt cua trong miệng, bỗng giật thót.
Cô bĩu môi đầy ghét bỏ, sau đó nhổ một mảnh vỏ cứng ra, thầm lẩm bẩm một câu tỏ ý không phục: "Khinh thường ai đó?"
Nụ cười trên gương mặt Trang Uyển Như chợt cứng đờ: "Không phải là hoàn toàn không có khả năng."
Bà ta cũng không tự tin cho lắm, nghĩ tới nghĩ lui bèn lấy thứ đã chuẩn bị sẵn ra.
"Đây là tấm thẻ hôm qua Chung Hi đưa cho tôi, nó muốn tôi theo dõi Nguyễn Nhi giúp nó, nhưng tôi không đồng ý." Trang Uyển Như xoay tấm thẻ kia lại.
"Tấm thẻ này đứng tên Chung Hi, mật mã là ngày sinh của nó, trong đó có một trăm nghìn tệ."
Cạch!
Chung Hi đặt đũa xuống, giận dữ nhìn Trang Uyển Như chòng chọc.
Thì ra cô vẫn còn tiền, nhưng bị Trang Uyển Như chiếm làm của riêng.
Chung Hi cầm một miếng thịt khác lên nhai nghiến ngấu.
Bạc Lương Thần liếc nhìn tấm thẻ kia rồi lại nhìn Trang Uyển Như: "Với quan hệ giữa các người, bà sẽ bán đứng Chung Hi sao?"
Nụ cười của Trang Uyển Như càng thêm lúng túng.
Bà ta đè cổ tay Ôn Nguyễn Nhi dưới gầm bàn, tươi cười nói với Bạc Lương Thần: "Mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng bắt đầu cuộc sống mới. Bây giờ tôi chỉ một lòng một dạ nghĩ cho Nguyễn Nhi và nhà họ Ôn."
"Vậy sao?"
Bạc Lương Thần hé môi cười, nụ cười càng thêm hứng thú.
Trang Uyển Như ho nhẹ: "Nếu cậu không tin thì có thể đi điều tra."
Bạc Lương Thần lại khẽ liếc sang phía Chung Hi, lẳng lặng nhận tấm thẻ kia rồi đứng dậy: "Hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày mai, em chuẩn bị trước đi."
Ôn Nguyễn Nhi cười ngoác miệng tận mang tai.
"Tuyệt quá Lương Thần! Em nhất định sẽ thể hiện thật tốt. Em vui lắm!"
Trang Uyển Như cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhìn Bạc Lương Thần nữa vì khí thế trên người anh quá mạnh. Nếu bà ta không có tấm thẻ của Chung Hi thì e là không lừa được anh.
Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
Thấy hai người không hề che giấu tâm tư, Bạc Lương Thần lạnh nhạt nói một câu.
"Em có biết ai đề nghị không?"
Ôn Nguyễn Nhi không cười nữa, đồng thời lắc đầu.
"Chung Hi."
Bạc Lương Thần cất bước rời đi, bỏ lại Ôn Nguyễn Nhi và Trang Uyển Như ngây ra như phỗng.
"Lúc nãy cậu ta nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào Chung Hi bảo cậu ta thay đổi ý định, bằng lòng tiếp tục tổ chức hôn lễ với tôi?" Móng tay bấm vào lòng bàn tay, Ôn Nguyễn Nhi nghĩ kiểu gì cũng không thể tiếp nhận được sự thật này.
Trang Uyển Như đành phải ở bên cạnh an ủi cô ta: "Hôn lễ được tổ chức đúng hạn là được rồi, con đừng suy nghĩ những chuyện khác, hãy yên tâm chờ làm cô dâu đi. Lần này nhất định phải làm cho Bạc Lương Thần cưới con về nhà."
"Nhưng mà..."
Ôn Nguyễn Nhi vẫn thấy vướng mắc trong lòng.
Cô ta cảm thấy việc này sẽ không tiến hành thuận lợi như vậy. Lần trước hôn lễ của bọn họ bị Chung Hi phá rối, đối phương lại có lòng tốt như vậy sao?
Ôn Nguyễn Nhi càng nghĩ càng cảm thấy bất thường: "Không được, tôi phải yêu cầu bọn họ nhanh chóng ra tay, không thể kéo dài thêm được nữa."
"Đúng đúng đúng, chúng ta đi trước đã, đừng để người khác nghe thấy."
Trang Uyển Như kéo Ôn Nguyễn Nhi, xoay người cầm túi xách và khăn quàng cổ, sau đó che chở cô ta ra ngoài.
Ở bên này Chung Hi vẫn đang ăn, mấy con cua đã bị cô ăn sạch, còn có thể ghép lại thành dáng vẻ hoàn chỉnh. Cô cầm đũa lên, lại bắt đầu ăn món khác.
Với đẳng cấp của Minh Khê Sơn Trang, nhất định là bữa cơm này không rẻ.
Có lẽ trong nửa tháng tới cô sẽ không được ăn một bữa ngon thế này, cho nên phải tuân theo điều thứ nhất trong quy định tiết kiệm của Chung thị: tuyệt đối không được lãng phí.
Bạc Lương Thần đi rồi lại quay về, trông thấy Chung Hi ngồi đó vùi đầu vào ăn.
Anh ngồi lên chiếc ghế ở đối diện, bắt chéo hai chân.
Sau một hồi lâu, Chung Hi vẫn làm như không chú ý tới anh đã vào phòng.
Người đàn ông nhíu mày ra lệnh: "Nói chuyện."
Chung Hi cầm đùi gà, miệng lẩm bẩm: "Là anh mời tôi đến đây, hẳn là anh chi tiền đúng không?"
Bạc Lương Thần im lặng nhìn cô, huyệt thái dương giật thình thịch: "Ừ, tôi chi, dùng tiền của cô."
Anh đặt tấm thẻ kia lên bàn.
Ngay sau đó, ánh mắt Chung Hi chợt sáng ngời, cô lập tức đặt đũa xuống: "Bạc Tổng, anh làm vậy là không đúng rồi, anh biết rõ đó là tiền của tôi mà."
"Của cô?"
Bạc Lương Thần nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm, nhắc đến tiền là cô mất tinh thần ngay.
Một giây sau, câu nói của anh đã đánh tan lòng kiêu ngạo của Chung Hi một cách tàn nhẫn: "Cô nợ tôi mấy chục triệu, chút tiền này còn chẳng đủ lãi."
"..."
Chung Hi hít sâu một hơi.
Cô không còn gì để nói, đành tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Tôi có thể đưa cho cô tấm thẻ này." Bỗng nhiên Bạc Lương Thần lên tiếng thả mồi câu.
Chung Hi nhai thức ăn trong miệng: "Điều kiện là gì?"
Tên này xấu xa từ trong bản chất, tuyệt đối không có khả năng anh đưa tiền cho cô một cách dễ dàng.
"Hôm tổ chức hôn lễ cô phải xuất hiện thật lộng lẫy, ngoài ra còn phải giáp mặt mời rượu chúc mừng tôi." Ánh mắt Bạc Lương Thần càng thêm lạnh lùng, ngón tay kẹp tấm thẻ kia và lắc qua lắc lại trước mặt Chung Hi: "Sau đó nó sẽ là của cô."
Chung Hi nghiến răng trèo trẹo.
"Được."
Vì tiền cô có thể làm tất cả.
Bạc Lương Thần nhìn cô chằm chằm như đang dò xét, giọng nói lạnh lùng: "Nếu cô dám lừa tôi thì đừng hòng ở lại Vân Thành nữa."
"Ừ ừ, biết rồi."
Chung Hi gật đầu lấy lệ, sau đó lau miệng: "Hết rồi đúng không? Vậy thì tôi đi đây."
Bạc Lương Thần còn chưa nói gì, Chung Hi đã lao ra cửa như một cơn gió.
Anh ra lệnh: "Đi theo cô ta."
"Vâng, thưa Bạc Tổng." Trợ lý Mẫn lập tức đáp lời, sai người âm thầm đi theo Chung Hi.
Bạc Lương Thần liếc nhìn tấm thẻ kia, hừ mũi coi thường: "Chung Hi ơi Chung Hi à, hôm nay cô vì một trăm nghìn tệ mà vứt hết thể diện nhà mình sao?"
Anh cứ tưởng rằng mình sẽ vui vẻ khi trả thù thành công.
Để cho Chung Hi tận mắt chứng kiến Trang Uyển Như bán đứng cô như thế nào.
Khiến cho cô được ăn món ngon nhưng phải nếm trải cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ và lãng quên.
Nhưng nhìn những chiếc đĩa trống không trước mặt, Bạc Lương Thần mới nhận ra bây giờ Chung Hi đã thay đổi hoàn toàn.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Sau khi ra khỏi Minh Khê Sơn Trang, Chung Hi gọi điện cho Lý San Nhi, ân cần dặn dò vài câu.
"Có lẽ người của nhà họ Ôn và Bạc Lương Thần sẽ đến tìm cô. Nếu cô... có thể thẳng thắn khai ra tôi, tôi không sợ bọn họ."
Lý San Nhi đang nằm trên giường bệnh xem show giải trí.
"Cô thấy tôi giống loại người không có nhân phẩm đó sao? Được rồi, tôi cũng đâu phải kẻ ngu, sau lần này tôi sẽ cách cô thật xa kẻo dẫn lửa thiêu thân."
Chẳng qua là lần này lời đề nghị của Chung Hi vừa hay đúng ý cô ta mà thôi.
Cô ta muốn thoát khỏi gã Vũ Sâm vừa háo sắc vừa ngang ngược kia từ lâu rồi.
"Thôi được rồi, tôi sẽ tìm thời gian đến thăm cô."
Ở bên kia điện thoại, Lý San Nhi thúc giục: "Cuộc thi thiết kế sẽ diễn ra vào đầu tháng sau, trong thời gian này cô phải luyện tập thật nhiều, tìm nhiều linh cảm biết chưa?"
"Tôi có thể hỏi tại sao cô lại muốn tôi thắng không?" Chung Hi không hiểu, cho nên dứt khoát hỏi rõ.
Mãi lâu sau Lý San Nhi mới trả lời: "Tôi không muốn cô đi đường cũ của tôi."
Cô ta nói xong liền cúp máy.
Câu này không đầu không đuôi.
Chung Hi tiện tay cất điện thoại vào túi rồi bắt xe về nhà.
Mấy ngày tiếp theo đều gió yên biển lặng.
Cho đến sáng sớm ngày hôm nay, Chung Hi vẫn chưa tỉnh giấc đã bị cuộc gọi từ trợ lý Mẫn đánh thức.
"Chung tiểu thư, xe đã đến dưới tầng nhà cô."
Chung Hi cố gắng nhớ lại rồi chợt bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Suýt thì quên mất tiêu, cô phải tham dự hôn lễ của chồng cũ, còn phải xuất hiện thật lộng lẫy nữa chứ.
"Ok, tôi biết rồi."
Cô rời giường rửa mặt, thay chiếc váy liền màu đỏ mua ở nước ngoài, lại phối thêm một đôi giày cao gót.
Trang phục vốn chẳng đắt đỏ gì mặc lên người cô lại toát ra khí chất lạnh lùng.
Cô soi gương, hài lòng cong khóe môi.
Xem kịch mà, đương nhiên phải vui vẻ chứ!
Lúc sắp ra ngoài cô còn nhận được cuộc gọi từ Lục Bắc: "Em vẫn muốn đi à? Vậy thì anh tới đón em, anh đi cùng em."
"Không cần đâu. Chẳng phải hôm nay anh phải đến đội xe sao? Cuối tuần anh còn có một trận đấu đơn đúng không? Đến lúc đó em sẽ đi xem. Được rồi, em cúp máy trước nhé!"
Chung Hi thoải mái ngồi vào trong xe.
Hôm nay trợ lý Mẫn vẫn như bình thường, không ăn diện và vẫn mặc vest đen ngàn năm không đổi.
Thấy vậy, đột nhiên Chung Hi hơi cảm thông với Ôn Nguyễn Nhi.
Ngay cả trợ lý thân cận của Bạc Lương Thần cũng như ngày thường thì khỏi nói những người khác. Vì danh lợi địa vị mà lấy một người đàn ông chẳng thèm ngó ngàng tới hôn nhân và tình yêu, đây là chuyện bi ai nhất trên đời.
Không, điều bi ai hơn cả là Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ đắm chìm trong đó.
Chung Hi hít sâu một hơi rồi lắc đầu.
Trợ lý Mẫn vừa lái xe vừa hỏi: "Chung tiểu thư, cô có cảm thấy gần đây có gì bất thường không?"
"Gì cơ?" Chung Hi không hiểu lắm.
"Tức là bình thường lúc cô ra vào nơi này có cảm thấy ai đó đang theo dõi cô không?" Trợ lý Mẫn thong dong nói: "Hôm đó sau khi cô rời khỏi Minh Khê Sơn Trang, chúng tôi phát hiện có một nhóm người vẫn luôn âm thầm đi theo cô."
Chung Hi nhíu chặt mày.
"Hiện giờ xe của bọn họ đang ở phía sau chúng ta."
Bình luận facebook