• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (1 Viewer)

  • Chương 81-85

Chương 81: Cô ta sốt ruột

Chung Hi thoáng sửng sốt, sau đó nói ngay: "Tôi không quen biết bọn họ."

"Ok, tôi hiểu rồi."

Xe tăng tốc trong vài giây, tạm thời rẽ phải chạy vào hầm để xe của trung tâm thương mại nào đó.

Chung Hi siết chặt ngón tay, trong lòng thầm tính toán gì đó.

"Chung tiểu thư, cô hãy chuẩn bị một chút, năm phút sau xuống xe. Tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe khác đưa cô đến hội trường hôn lễ." Trợ lý Mẫn ấn vào nút gọi trên tai nghe Bluetooth, sau đó nói với Chung Hi.

"Khoan đã!"

Chung Hi lên tiếng gọi đối phương: "Đây là chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết được không?"

Trợ lý Mẫn do dự chốc lát: "Nhưng cô đã đồng ý với Bạc Tổng là sẽ tới tham dự hôn lễ."

"Anh yên tâm, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, đương nhiên sẽ đến cổ vũ." Chung Hi chỉ khúc rẽ phía trước: "Anh cho tôi xuống chỗ kia là được."

"Thôi được." Trợ lý Mẫn từ từ dừng xe theo yêu cầu của cô.

Chung Hi mới xuống xe chưa được bao lâu, nhóm người bám đuôi phía sau đã theo tới. Bọn chúng không lái xe, mà bốn năm người đàn ông đi bộ đến, trong tay thấp thoáng có vũ khí sáng choang.

Trợ lý Mẫn điều chỉnh tai nghe Bluetooth: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Bạc Tổng không muốn cô ấy xảy ra chuyện."

"Rõ, thưa trợ lý Mẫn."

Nhóm vệ sĩ bí mật đi theo bọn họ đáp lời.

Theo lời của Bạc Lương Thần thì tất cả người nhà họ Chung nhất định phải bại trong tay anh, và Chung Hi cũng không thể ngoại lệ.

Trợ lý Mẫn xem giờ trên đồng hồ đeo tay, cân nhắc thời cơ tốt nhất để ra tay giúp Chung Hi.

Mười phút sau, mấy người đàn ông lên xe rời đi, Chung Hi ló người từ phía sau cây cột ra vẫy tay với trợ lý Mẫn.

Khi cô lên xe, trên mặt và trên người đều không có vết thương.

Trước ánh mắt nghi ngờ của trợ lý Mẫn, Chung Hi mỉm cười nhắc nhở: "Sắp không kịp đến hôn lễ rồi."

"À, đúng vậy..." Trợ lý Mẫn giẫm chân ga, nhưng vẫn nhìn Chung Hi qua gương chiếu hậu.

Đương nhiên là Chung Hi cũng chú ý tới ánh mắt của đối phương. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ: "Đừng tò mò nữa, tò mò hại chết mèo đấy."

Trợ lý Mẫn lập tức dời mắt, tập trung lái xe.

Chung Hi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trang Uyển Như: "Dì à, mấy ngày nay dì mãi chẳng liên lạc với tôi, có phải dì đang bận không? Hôm nay tôi sẽ đến tham dự hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi. Dì cũng tới đúng không? Vậy thì đến lúc đó chúng ta gặp nhau nha!"

Cô ấn gửi.

Giờ đây tình hình đã thay đổi.

Trong phòng trang điểm ở khách sạn, Ôn Nguyễn Nhi mặc chiếc váy cưới vừa dày vừa nặng, cứ cảm thấy mí mắt giật không ngừng. Cô ta đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trang Uyển Như.

Trang Uyển Như vừa mới đọc tin nhắn Chung Hi gửi đến, đang do dự có nên trả lời không thì Ôn Nguyễn Nhi gọi điện đến.

Bà ta chỉnh lại giọng điệu: "Nguyễn Nhi trang điểm xong chưa? Có chuyện gì vậy con?"

"Tôi vẫn cảm thấy không yên lòng. Những người kia xong việc chưa?" Ôn Nguyễn Nhi bấm móng tay, cắn môi suýt bật máu.

Trang Uyển Như cũng rất buồn bực vì đám người kia bám theo Chung Hi mấy ngày rồi, thế mà đến giờ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Hơn nữa, từ tin nhắn lúc nãy Chung Hi gửi tới có thể thấy hiện giờ đối phương vẫn ổn.

"Bà nói gì đi chứ!" Ôn Nguyễn Nhi sốt ruột.

Bên kia, Trang Uyển Như nhìn Ôn Quốc Huy đang chào hỏi khách khứa, sau đó nói thật khẽ: "Nguyễn Nhi cứ yên tâm, dì đã xử lý ổn thỏa, con cứ yên tâm làm cô dâu. Hôm nay con nhất định phải gả cho Bạc Lương Thần."

Bà ta trấn an Ôn Nguyễn Nhi vài câu rồi cúp máy, vội vàng đi ra cửa sau khách sạn.

Bên này, Ôn Quốc Huy đã tiếp khách xong mà không thấy bóng dáng Trang Uyển Như đâu, vì vậy có phần không vui.

"Không phải con gái ruột của mình nên đương nhiên là không coi trọng rồi." Chung Hi giẫm lên giày cao gót, đi từ cầu thang lên: "Chúc mừng Ôn Tổng."

Ôn Quốc Huy lập tức nhíu mày: "Ai cho cô vào đây? Mau đuổi cô ta ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"

Lần trước chính Chung Hi đã phá hủy hôn lễ của con gái ông ta, còn khiến cho quan hệ giữa ông ta và tập đoàn Bạc thị trở nên căng thẳng.

Chung Hi mỉm cười lấy một tấm thiệp mời ra: "Bạc Lương Thần đích thân mời tôi, nếu ông đuổi tôi đi thì không thỏa đáng nhỉ?"

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.

Ôn Nguyễn Nhi xách váy cưới đi từ phía sau tới.

Cô ta nhìn thấy Chung Hi thôi đã giận lắm rồi, ai dè còn nghe thấy câu này.

Câu nói của Bạc Lương Thần ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai: "Hôn lễ này là Chung Hi đề nghị."

Đùa gì thế!

Hai người họ đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, dựa vào đâu mà Chung Hi vẫn có thể công khai xuất hiện trước mặt Bạc Lương Thần!

Trong nháy mắt đó, cơn giận và lòng ghen tỵ đã lấn át lý trí, Ôn Nguyễn Nhi bất chấp tất cả lao tới.

Cô ta chỉ muốn tát Chung Hi một phát thật mạnh.

Nếu không, thật sự là cô ta không xả được cơn tức này.

Ôn Nguyễn Nhi mặc váy cưới, động tác hơi mạnh nên càng thấy rõ ràng.

Hàng lông mày giần giật, lúc Chung Hi đang cân nhắc xem mình nên đánh trả thế nào thì cách đó không xa vang lên một giọng nói lạnh lùng, êm tai.

"Em định làm gì thế?"

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Bạc Lương Thần mặc bộ vest trắng, tóc chải ra sau đầu, khí thế lạnh lùng kiêu ngạo hơn ngày thường. Bộ vest tôn lên dáng người cao ráo của anh. Anh chỉ đứng đó thôi mà dường như trên người phát ra ánh sáng.

Hồi xưa Chung Hi cũng mê đắm trước dáng vẻ này của anh.

Vật đổi sao dời, nhìn anh và Ôn Nguyễn Nhi ăn mặc xứng đôi như vậy, Chung Hi vẫn cảm thấy chướng mắt.

"Lương Thần!"

Mặt Ôn Nguyễn Nhi lập tức biến sắc, cô ta bước nhanh tới trước mặt Bạc Lương Thần, vừa khóc sướt mướt vừa oán trách: "Không biết Chung Hi lấy trộm thiệp mời ở đâu, cô ta còn muốn phá hoại hôn lễ của chúng mình."

"Anh đang hỏi vừa rồi em định làm gì?" Giọng anh hơi lạnh lùng.

Anh đồng ý tổ chức hôn lễ lần nữa đã là nể mặt nhà họ Ôn rồi.

Thế nhưng, chẳng những Ôn Nguyễn Nhi không biết hối cải, mà còn đánh người trước mặt đám đông với thân phận cô dâu?

Chung Hi lùi về sau nhường bước. Hay lắm, cô lại sắp được xem kịch rồi.

Cô nhìn nét mặt cau có của Bạc Lương Thần, thầm nghĩ bây giờ anh đã giận như vậy thì chẳng phải lát nữa sẽ tức chết luôn sao.

Lúc này Ôn Nguyễn Nhi cũng nhận ra hành động của mình không thỏa đáng.

Cô ta vội vàng cúi đầu nhận lỗi với Bạc Lương Thần: "Em chỉ muốn dọa cô ta thôi. Em đang mang thai, lại còn mặc áo cưới nặng như vậy, sao em có thể đánh trúng cô ta được?"

Cô ta ngẩng đầu lên, trưng ra vẻ mặt vô tội: "Chắc chắn cô ta có thể tránh được. Em chỉ muốn bắt cô ta rời đi, em không muốn mình lại trở thành trò cười của Vân Thành."

Ôn Nguyễn Nhi nói mấy câu, nét mặt Bạc Lương Thần hơi dịu lại.

Mặc dù Ôn Quốc Huy không nhìn nổi cảnh con gái tỏ ra hèn mọn trước mặt Bạc Lương Thần như vậy, nhưng vì lợi ích của nhà họ Ôn, ông ta cũng mặt dày bước đến khuyên nhủ: "Đúng thế, không phải là Nguyễn Nhi không để ý hoàn cảnh, con bé chỉ mong hôn lễ có thể tiến hành thuận lợi mà thôi. Ả đàn bà này tuyệt đối không được ở lại!"

Ôn Nguyễn Nhi gật đầu lia lịa: "Lương Thần, bảo cô ta cút đi!"

Bạc Lương Thần không lên tiếng, chỉ liếc nhìn Chung Hi.

Đôi mắt sâu thẳm kia tựa như dòng xoáy muốn cắn nuốt linh hồn Chung Hi.

Khách khứa xung quanh cũng nhìn sang bên này.

Chung Hi nở nụ cười biếng nhác: "Hôm nay tôi đến đây không chỉ muốn chúc mừng hai người kết hôn, mà còn có một việc phải làm, xong việc tôi sẽ đi."
Chương 82: Tôi không gây sự mà!

"Cô đừng kéo dài thời gian nữa, nếu cô không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài." Ôn Nguyễn Nhi cắn chặt răng đầy căm hận.

Chung Hi tặc lưỡi "chậc chậc" hai tiếng, cố ý nhìn xung quanh.

"Mẹ kế của cô đâu rồi?"

Lúc này hai cha con Ôn Nguyễn Nhi mới phát hiện ra từ nãy đến giờ không thấy Trang Uyển Như đâu.

"Không liên quan đến cô, cô mau..."

Ôn Nguyễn Nhi còn chưa nói dứt lời, Trang Uyển Như vội vàng chạy từ đằng sau tới. Thấy Ôn Nguyễn Nhi đang tranh cãi với Chung Hi, bà ta xoay người định chuồn.

"Dì Trang à, dì đi đâu thế?" Chung Hi thoải mái cất tiếng gọi, còn chủ động đi đến và niềm nở kéo cánh tay Trang Uyển Như: "Hôm nay tôi cố ý đến gặp dì đó."

"Vậy... vậy sao?" Trang Uyển Như giãy giụa vài lần nhưng Chung Hi túm rất chặt, bà ta không rút tay ra được.

Hai người như vậy trông rất thân thiết.

Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm lại, quả nhiên người phụ nữ này lại đến gây rối.

Anh liếc về phía sau. Trợ lý Mẫn nhận được mệnh lệnh, tức thì định cho vệ sĩ tiến đến lôi Chung Hi đi.

Nhưng bọn họ chưa kịp hành động, Ôn Quốc Huy đã lên tiếng.

Ông ta nhìn Chung Hi và Trang Uyển Nhi, không giấu được nỗi chấn động: "Các người quen nhau sao?"

Vì sao sau khi hôn lễ lần trước bị náo loạn, ông ta không thấy Trang Uyển Như đề cập đến chuyện này?

"Tôi... Quốc Huy à, lát nữa về tôi sẽ giải thích với ông, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tổ chức hôn lễ." Dù sao Trang Uyển Như cũng là phụ nữ, bà ta cho rằng chỉ cần tổ chức hôn lễ là có thể củng cố quan hệ giữa hai nhà.

Mà Ôn Quốc Huy cũng nâng niu cưng chiều bà ta.

Tuy nhiên, Trang Uyển Như đã đánh giá thấp lòng nghi ngờ và dã tâm của đàn ông.

Điều Ôn Quốc Huy mong muốn hơn là thông qua chuyện này để xoa dịu quan hệ với Bạc Lương Thần, đồng thời mượn sức mạnh của tập đoàn Bạc thị để giúp tập đoàn Ôn thị vượt qua khủng hoảng.

Bây giờ còn xoa dịu quan hệ gì nữa, toang hết cả rồi!

Không ngờ người ngủ bên gối ông ta hàng đêm lại có quan hệ gần gũi với vợ cũ của Bạc Lương Thần, lại còn giấu giếm ông ta nữa chứ! Chuyện này có khác gì công ty nhà mình giữ lại gián điệp thương mại đâu?

Ôn Quốc Huy nghĩ vậy lại càng tức giận hơn.

Ông ta buột miệng thốt ra một câu: "Còn kết hôn gì nữa, có ả đàn bà này ở đây thì trái tim Bạc Lương Thần sẽ ở chỗ con gái tôi chắc?"

Một ngày làm vợ chồng, tình nghĩa suốt trăm năm.

Huống chi nhà họ Chung bị phá hủy trong tay Bạc Lương Thần, gút mắc giữa hai người họ đâu thể nói cắt là cắt được.

Bạc Lương Thần nghe ông ta nói vậy, ánh mắt chợt lạnh lùng.

"Ôn Tổng, ông nói quá rồi đấy."

Một câu nói làm Ôn Quốc Huy tức ngực, ông ta chỉ vào Bạc Lương Thần mà mắng: "Tôi sắp trở thành cha vợ của cậu mà cậu lại đối xử với tôi bằng thái độ này hả?"

Khí thế trên người Bạc Lương Thần bỗng trở nên nghiêm nghị: "Tôi chỉ đánh giá một cách khách quan thôi."

Sau đó anh phớt lờ lời chất vấn của ông ta, nhìn sang Chung Hi: "Chẳng phải cô đã nói là sẽ không gây sự sao?"

Chung Hi nháy mắt, cúi đầu nhìn bàn tay mình đang kéo Trang Uyển Như rồi giải thích với dáng vẻ vô tội: "Tôi không gây sự mà. Tôi đến gặp người dì tốt của tôi, đâu có chọc đến ai?"

Nói thế cũng không sai.

Bạc Lương Thần thừa biết cô đang giở trò khôn vặt, vẻ mặt lộ cảm xúc mãnh liệt và phức tạp.

Ôn Quốc Huy không biết giấu mặt vào đâu, giận dữ mắng nhỏ vài câu rồi xoay người bỏ đi.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.

Trang Uyển Như nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng Chung Hi đã hành động trước một bước, túm bà ta chặt hơn: "Dì Trang đi đâu thế? Tôi còn chưa giao di vật của cha tôi cho dì mà."

"Rốt cuộc là thứ gì?"

Chuyện đã đến nước này, Trang Uyển Như không thể che giấu quá khứ của mình được nữa, giờ lại nảy lòng tham.

Giả sử Chung Quốc Ngụy thật sự để lại cho bà ta thứ gì đáng giá thì tội gì không lấy, dù sao bà ta cũng sắp tiêu xài hết những thứ lúc trước lấy từ nhà họ Chung.

"Là một mặt thẻ bài chân dung mà cha tôi vẫn luôn mang theo bên người." Nói rồi Chung Hi chìa tay ra, một mặt thẻ bài lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô, mặt trên có hình con hổ sinh động như thật: "Cha hi vọng dì đeo mỗi ngày, như vậy thì ông ấy có thể luôn ở bên cạnh dì."

Trang Uyển Như nghe cô nói xong, trên mặt viết đầy hai chữ "sợ hãi".

"Đồ có ý nghĩa kỷ niệm như thế, cô vẫn nên tự giữ lấy thì hơn." Bà ta hất tay Chung Hi ra, hoảng hốt đuổi theo Ôn Quốc Huy.

Do bà ta không chú ý tới bậc thang phía sau nên suýt ngã.

"Dì trang cẩn thận chút!" Chung Hi khẽ mỉm cười, đi đến đỡ đối phương: "À phải rồi, hình như lúc nãy tôi gặp mấy tên đàn em của ông chủ Hàn."

Hồi trước vì muốn dựa dẫm vào cha cô, Trang Uyển Như đã nói là có người bắt nạt bà ta, đám người đó cứ dăm ba bữa lại đến tìm bà ta gây phiền phức.

Bà ta dựa vào lý do này để bước vào nhà họ Chung.

Lúc đó cha con Chung Hi rất cảm thông với cảnh ngộ của bà ta.

Nhưng trước khi Chung Hi vào tù, cô tình cờ phát hiện ra ông chủ Hàn vốn là tình nhân cũ của Trang Uyển Như.

"Chung Hi, cô..."

Trang Uyển Như lập tức sững sờ.

"Cuối cùng cũng phản ứng rồi hả?" Nụ cười dần rạng rỡ, Chung Hi cố ý ghé sát vào tai bà ta: "Tôi nể tình cha tôi đối với bà nên không tìm bà đầu tiên. Nhưng bà được lắm, tìm người giết tôi diệt khẩu?"

"Không phải đâu, cô hiểu lầm rồi!" Âm mưu bị vạch trần, Trang Uyển Như run rẩy vì lo sợ.

Trong mấy ngày diễn ra Tuần lễ thời trang, bà ta đã dỗ dành được Ôn Nguyễn Nhi, sau đó liên lạc với ông chủ Hàn với hi vọng mượn tay gã tiêu diệt Chung Hi.

Hiện giờ ông chủ Hàn đã ăn nên làm ra ở Vân Thành, khiến cho Chung Hi biến mất trong im lặng không phải việc gì khó.

Nhưng bà ta quá nôn nóng, xem nhẹ một chuyện.

"Khi bà rời khỏi nhà tôi, chắc hẳn mang theo không ít gia sản nhỉ? Nhưng bà chỉ nuốt một mình, không nói với ông chủ Hàn. Lúc nãy tôi sơ ý nói hết cho bọn họ rồi. Có lẽ bây giờ bọn họ đang tìm bà khắp nơi đấy!"

Giọng nói của Chung Hi còn âm u hơn ma quỷ dưới địa ngục.

Cô siết chặt vai Trang Uyển Như rồi đẩy nhẹ.

Trang Uyển Như đang thất thần, chân bủn rủn, ngã xuống bậc thang.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt tràn đầy căm hận, bà ta không dám ho he gì.

"Lương Thần, anh thấy chưa, Chung Hi đánh người ở hội trường hôn lễ của chúng ta kìa!" Ôn Nguyễn Nhi cho rằng mình đã nắm thóp Chung Hi, đang định hùng hổ tố cáo với Bạc Lương Thần.

Phía trợ lý Mẫn đã báo cho anh chuyện Chung Hi bị người ta theo dõi.

"Trước đó em cũng biết chuyện Chung Hi bị theo dõi phải không?"

Giọng anh lạnh lùng tột độ. Đây là lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn Ôn Nguyễn Nhi chứa cảm xúc chán ghét.

Mặc dù trước đây Ôn Nguyễn Nhi không cảm thấy anh dịu dàng và nhiệt tình bao nhiêu, nhưng con người anh vốn lạnh nhạt, dần dần cô ta cũng quen.

Song lúc này cô ta bị ánh mắt anh dọa sợ.

"Lương Thần, anh hãy nghe em giải thích!" Ôn Nguyễn Nhi hoảng hốt, vươn tay kéo anh.

Nhưng bàn tay trống rỗng, anh đã né trước.

Khách khứa xung quanh tận mắt nhìn thấy Bạc Lương Thần gạt cô dâu sang một bên, đi thẳng đến chỗ Chung Hi.

Anh không nói to, người khác không nghe thấy Chung Hi và Bạc Lương Thần nói gì, chỉ thấy hai người cùng nhau đi lên tầng.

Cơ thể Ôn Nguyễn Nhi chợt nhẹ bẫng, may mà phía sau có nhân viên công tác đỡ nên cô ta mới không té xỉu.

Trang Uyển Như thì ngồi trên sàn nhà xoa đầu gối bầm tím do va đập, sợ đến nỗi mặt mày tái mét.

Xung quanh loáng thoáng có người xì xào bàn tán.

"Hôn lễ này của nhà họ Ôn lại không thành sao?"

"Tôi thấy hình như Bạc Tổng vẫn còn tình cảm với vợ cũ. Nếu không thì với tính cách của anh ta, anh ta đã đuổi người ra ngoài từ lâu rồi."

"Hình như là Bạc Lương Thần đích thân mời vợ cũ đến dự, trợ lý của anh ta đưa người tới."

Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán vang lên từng hồi, giận đến mức ngất xỉu luôn.
‎Chương 83: Không buồn cười

Sự náo nhiệt bên ngoài từng hồi liên tiếp.

Chung Hi đứng ở bên cửa sổ, gắng sức hướng mặt nhìn ra bên ngoài, sôi động lớn như thế khiến cô chướng mắt, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

‎ “Xem đủ rồi thì đến đây ngồi xuống đi.” Huyệt thái dương Bạc Lương Thần giật giật, trong lòng anh có một thứ dự cảm cực kỳ xấu.

‎ Lúc này, Chung Hi một chân nhón lên mũi chân, chiếc váy kia ở trên người cô phác họa ra dáng người xinh đẹp, trêu chọc ánh mắt có chút cáu kỉnh của người đàn ông.

‎Cô không hề nhận ra ánh mắt phía sau, hai tay bám vào cửa chớp, vô cùng thích thú nhìn chăm chú xem bên ngoài, ý cười bên khóe miệng vừa nghịch ngợm vừa sinh động, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn kia lặng lẽ chui vào trong lòng Bạc Lương Thần. ‎

‎Người đàn ông trong nháy mắt thất thần, nhưng chẳng bao lâu anh giật nơ xuống, mài ra tên của cô giữa hai hàm răng

‎“Chung Hi.” ‎

‎ “Tới đây.” Chung Hi không bằng lòng lê bước tới, trên mặt cố nén cười. ‎

‎Ngón tay Bạc Lương Thần siết chặt: “Buồn cười như vậy sao?”

“Khụ khụ, nói chung cũng buồn cười.” Chung Hi thu hồi tầm mắt, dùng thìa khuấy ly cà phê, phát ra tiếng vang lách cách.

Trước kia Bạc Lương Thần luôn trách cứ cô, nói làm như vậy quá khiếm nhã, trái với những phép tắc của người kinh doanh. ‎

Nghĩ như vậy, cô càng khuấy càng dùng sức. ‎

‎Không ai có tư cách quản lý cảm giác của mình, thực sự rất thoải mái.

Đây là lần đầu tiên ‎Chung Hi cảm nhận hương vị cà phê thuần túy như vậy, dư vị thấm vô cùng. ‎

Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên cô nhìn Bạc Lương Thần cũng không cảm thấy buồn nôn nữa. ‎

‎“Thế nào, Bạc tổng, tôi tặng anh phần quà tân hôn này, anh có hài lòng không?” Chung Hi nâng cổ tay mảnh khảnh lên: “Ôi trời, đến giờ rồi này, anh mau đi tham gia hôn lễ đi! Thiếu đi chú rể là không có ý nghĩa gì đâu nha.”

‎Bạc Lương Thần đè nén sự tức giận.

‎Ngay bây giờ, anh còn có thể tiếp tục đám cưới của mình sao? ‎

‎Chẳng phải để trở thành trò cười toàn bộ cái Vân Thành này à?‎

‎ “Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút thôi.” Chung Hi nhún nhún vai, cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, cô cũng không kích thích anh nữa, dù sao, một mình tâm trạng cô thoải mái là đủ rồi. ‎

‎Lúc này, Lục Bắc đang tìm kiếm Chung Hi khắp nơi ở hiện trường hôn lễ. ‎

‎Anh ta gọi điện thoại cho Chung Hi nhưng không thể bắt máy được, hơn nữa nghe một số người nói, sau khi Ôn Nguyễn Nhi và Chung Hi cãi nhau ầm ĩ một trận đã bị Bạc Lương Thần mang đi khiến anh ta càng thêm sốt ruột. ‎

Trợ lý Mẫn gõ cửa, đi vào, thấp giọng báo cáo chuyện này với Bạc Lương Thần. ‎

‎Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông bộc lộ sự lạnh lẽo nhưng anh cũng không nói cho Chung Hi biết. ‎

‎Sau khi trợ lý Mẫn rời đi, anh mới lạnh giọng mở miệng: “Cô tính kế chuyện nhà họ Ôn, tôi sẽ không can thiệp, nhưng nếu ảnh hưởng đến Bạc thị, đừng trách anh xuống tay vô tình.”

‎Chung Hi chớp chớp mắt, giả vờ nghe không hiểu. ‎

‎Mục đích của cô chính là muốn ảnh hưởng đến Bạc thị, cuối cùng sẽ lật đổ Bạc thị! ‎

‎Cô nhất định phải khiến Bạc Lương Thần thua trong tay cô. ‎

‎ “Nếu anh không còn chuyện gì khác, chúng ta mau ra ngoài đi, tôi còn muốn chính miệng chúc phúc cho anh ở trong hôn lễ nữa cơ.” Chung Hi vội vàng đứng lên, chào hỏi Bạc Lương Thần: “Đi đây!”

‎ “...”‎

‎Tâm tư của cô lộ rõ rành rành.

‎Người đàn ông bực bội lấy tấm thẻ ra, ném đến trước mặt cô: “Cô có thể biến đi được rồi.”

Cô luôn có cách khiêu khích lửa giận trong anh.

‎Chung Hi không khách khí vươn tay ra: “Cảm ơn nha, tôi đã thỏa thuận với công ty đòi nợ rồi, số tiền kia, tôi sẽ trả đều hàng tháng, anh đừng hy vọng tôi sẽ lấy tiền này đi trả nợ nhé.”

‎Bỏ lại câu này, cô làm đúng như lời Bạc Lương Thần nói dùng tốc độ nhanh nhất hào phóng biến mất. ‎

‎Sở dĩ cô đi nhanh như vậy là vì sợ Bạc Lương Thần đổi ý. ‎

‎Nơi này khắp nơi đều là người của anh, nếu thật sự chọc giận anh, Chung Hi không có khả năng toàn thân trở ra, cô đã đúng khi đánh cuộc Bạc Lương Thần không thích Ôn Nguyễn Nhi như vậy. ‎

‎Loại người như anh lạnh lùng vô tâm. ‎

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

‎Chẳng qua cũng chỉ vì nhà họ Ôn có thể giúp anh một tay trong việc làm ăn, hiện tại Ôn Quốc Huy bởi vì lọt vào vụ tai nạn xe hơi ngoài ý muốn của Võ Sâm, trong chuyện làm ăn thì nhiều lần bị cự tuyệt, quyền lực của nhà họ Ôn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. ‎

‎Đây chính là nước cờ bước đầu tiên của Chung Hi, chặt đứt khả năng khiến Bạc thị trở nên mạnh mẽ hơn. ‎

‎Cô vừa đi ra ngoài lập tức gặp Lục Bắc đang đi tìm cô. ‎

‎”Em đi đâu vậy?” Vẻ mặt anh ta lo lắng, túm lấy Chung Hi, nhìn phía sau cô đầy vẻ cảnh giác: “Anh ta không làm gì em chứ!”

‎Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy sự quan tâm lo lắng.‎

‎”Em không sao đâu, sao anh lại tới đây?”

‎Chung Hi nở nụ cười: “Đúng rồi, anh còn chưa ăn cơm đúng không? Đi thôi, chọn quán nào đắt tiền nhất, em mời.”

‎"Mặt trời mọc lên từ phía tây à?”

“Có đi hay không đây!” Chung Hi cười tươi rạng rỡ.

Trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt đen thui vừa rồi của Bạc Lương Thần, đêm nay chắc chắn cô có nằm mơ cũng sẽ cười tươi.

Cuối hành lang, người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng bạc thu hết nụ cười của cô vào đáy mắt, tình cảm dưới đáy mắt chỉ cuồn cuộn thoáng một chút, lập tức quay về vực sâu đen thẳm.

‎“Kế hoạch đầu tư sắp đặt cho cuộc thi thiết kế MON, tôi đồng ý.” ‎

Trợ lý Mẫn thoáng kinh ngạc, vốn là đề nghị của người này đã bị bác bỏ. ‎

‎Anh ta phản ứng lại rất nhanh, ngay lập tức nói: “Vâng, tôi sẽ trả lời họ ngay bây giờ.”

‎ ...... ‎

Cuối cùng Chung Hi cũng không nỡ mời Lục Bắc ăn một bữa cơm lớn, hai người chọn một nhà hàng bình dân, ăn rất vui vẻ. ‎

Giữa đường Lục Bắc nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình, sắc mặt không thích hợp lắm. ‎

Ngồi ở trước mặt Chung Hi ấp úng. ‎

“Có việc gì vậy?” Chung Hi gắp một sợi tơ tảo bẹ: “Nếu anh cần hỗ trợ thì cứ nói đi, chỉ cần không phải là vay tiền, em có thể giúp anh tất cả.”

Bây giờ đối với cô mà nói tiền thực sự quá quan trọng. ‎

Ánh mắt Lục Bắc sáng ngời. ‎

Nhưng vừa định mở miệng, điện thoại lại vang lên một chút, anh ta nhìn xuống thông báo, lạnh mặt ấn nút từ chối.

Từ Á đã liên tục gọi cho anh ta hơn mười cuộc điện thoại. ‎

‎Anh ta không thể nghĩ ra một cách giải quyết hoàn hảo, vì vậy anh ta hoàn toàn lựa chọn việc trốn tránh.‎

‎Chung Hi ở đối diện vừa ăn vừa lẩm bẩm một câu: “Là cô bé mà nên rất dính người, với năng lực của anh vẫn có thể ứng phó được, anh phải cố lên.”

‎"Không chỉ có em ấy.” Lục Bắc cau mày: “Mẹ anh nói gần đây Bạc thị đang đàm phán hợp tác với bọn anh, nhưng Bạc Lương Thần ép giá rất tàn nhẫn, hơn nữa ba anh cực kì động tâm với dự án này, mẹ hy vọng anh có thể nhanh chóng cùng Từ Á xác định mối quan hệ, như vậy, đối với việc làm ăn trong nhà có thể tốt hơn một chút.”

Nguyên văn của bà Lục là, dù sao bọn anh cũng là con trai, cho dù đã kết hôn rồi ly hôn, bọn họ cũng không phải chịu thiệt. ‎

Lục Bắc cúi đầu xuống, trong giọng nói có thêm vài phần bất lực.

Chung Hi nhìn anh ta một chút, cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào, đột nhiên lại nhớ ra, lúc trước khi cô và Bạc Lương Thần kết hôn, vốn dĩ thuận lợi như vậy là bởi vì trong nhà Bạc Lương Thần ba mẹ đều không còn, tất cả lựa chọn của anh đều do chính anh tự mình làm chủ. ‎

Nhưng Lục Bắc thì khác.

“Đồ ăn nguội rồi, ăn trước đi.” Chung Hi nặn ra một câu như vậy rồi cúi đầu xúc cơm. ‎

‎Cô bây giờ tự mình còn không lo được cho bản thân mình, huống chi loại chuyện này, chỉ có thể tự mình cứu mình. ‎

‎Hoặc là thỏa hiệp, hoặc là liều mạng đi một con đường, bất kể là loại nào, cô cũng tự hỏi liệu mình có năng lực giúp anh ta.

“Chung Hi, em...”‎

‎“Em đi trả tiền.” Chung Hi cười hì hì lấy tấm thẻ kia ra: “Yên tâm, ngồi im đấy đi!”

Bữa ăn này, nhiều nhất cũng chỉ có 100 ngàn. ‎

Lục Bắc muốn nói ra thỉnh cầu nhưng lại bị anh ta nuốt ngược trở lại.

Bây giờ cô mới có được dáng vẻ tươi cười, làm sao anh ta nhẫn tâm kéo cô đi bận bịu giúp mình, cho dù, trong lòng anh ta khao khát sẽ như vậy.
‎Chương 84: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích

‎ Sau khi ăn tối, đoàn xe lại gọi điện thoại tới.

‎ Lục Bắc gãi gãi đầu mệt mỏi, không muốn đi. ‎

‎ Thấy anh ta không hào hứng lắm, Chung Hi cân nhắc hôm nay mình cũng xin nghỉ, không có việc gì làm, thoải mái dứt khoát nói: “Để em đi cùng anh đi, đúng lúc cũng lâu chưa gặp bọn họ, em sẽ mua chút đồ uống đưa qua.”

“Vậy thì tốt.” ‎

Cuối cùng ‎ Lục Bắc cũng có chút tươi cười. ‎

Đến đoàn xe, tất cả mọi người đều đang rất mệt mỏi.

‎ “Có chuyện gì vậy? Vất vả lắm em mới xin nghỉ phép để đến thăm mọi người, mọi ngươi không vui sao?” Chung Hi một thân áo váy vô cùng bắt mắt, lúc xuất hiện nở nụ cười đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. ‎

‎ “Chung Hi!” ‎

‎ “Trời ơi, hôm nay em rất khác đấy.” ‎

“Tôi bảo gọi Lục Bắc thế nào cũng không nghe, hóa ra là có hẹn với người đẹp nha!”

Bọn họ cũng không biết, Chung Hi được Lục Bắc tìm được từ hôn lễ của Bạc Lương Thần. ‎

‎ “Nào nào, mỗi người một chai, ai cũng sẽ có phần.” Chung Hi hào phóng chào hỏi. ‎

Cô vừa hoàn hồn, lập tức nhìn thấy Lục Bắc bị TOM dẫn vào bên trong. ‎

‎“Sao mà bí ẩn thế, ơ, không thấy anh Tôn nhỉ?” Chung Hi vặn nắp chai, thuận miệng hỏi. ‎

“Haiz, đừng nói nữa, gần đây đoàn xe phát triển không tốt, trong nhà Lục Bắc lại luôn có việc thúc giục anh ấy trở về, anh ấy không có tâm tư luyện xe, đoàn xe cũng không nhận được quảng cáo, kinh phí đã nghèo rớt mồng tơi rồi.”

Nghe bọn họ lải nhải lẩm bẩm liên tục, Chung Hi đồng cảm cau mày. ‎

Trong công việc này, không có đủ kinh phí là không thể tiến lâu dài. ‎

“Hắc Mã từ lúc tham gia thi đấu đến bây giờ vẫn rất nổi tiếng, nhưng trong khoảng thời gian gần đây không biết chuyện gì xảy ra, Lục Bắc không hề nhập tâm, trong nhà cậu ấy lại thúc giục phải kết hôn gấp gáp, mỗi ngày cậu ấy vì hẹn hò với cô gái cành vàng lá ngọc kia sắp sầu đến bạc cả đầu rồi.”

‎“Hơn nữa gần đây tập đoàn Lục thị cũng rút đi đầu tư vào đoàn xe...”‎

Thì ra, đây chính là chuyện Lục Bắc vừa rồi muốn nói lại thôi. ‎

Chung Hi bất an nhíu mày, chẳng lẽ Lục Bắc cũng giống như những tay đua đã nghỉ hưu kia, cuối cùng chỉ vì các loại áp lực ngày một lớn lên, buộc phải bỏ đi giấc mơ mình yêu thích? ‎

Cô không muốn nhìn thấy Lục Bắc như vậy. ‎

Bên kia Lục Bắc và TOM dường như vì chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ.

“Tôi sẽ không mang đến tổn thất cho đoàn xe, điểm này, các cậu có thể yên tâm, cùng lắm thì mỗi người đi một ngả.” Lục Bắc đen mặt, giọng nói cũng rất lớn. ‎

TOM bất đắc dĩ lắc đầu: “Tâm tư của cậu bây giờ thực chất không ở đoàn xe, chỉ có một mình anh Tôn chống đỡ, có thể đi tiếp bao lâu? Mọi người nếu không phải là vì một nhân tài như Hắc Mã thì đâu cố gắng đến bây giờ đâu.”

“Ý cậu là gì?”

“Được rồi, chẳng qua chỉ là chuyện tiền mà thôi, anh Tôn đã đi thảo luận về vấn đề tài trợ chắc chắn là được rồi mà! Cậu cũng biết Lục Bắc gần đây áp lực rất lớn nên bớt nói vài câu đi.”

Mọi người lập tức vây quanh, mỗi bên đứng vài người, bắt đầu khuyên can. ‎

Chung Hi đứng ở phía cuối cùng, không biết mình có nên yên lặng đi ra ngoài hay không. ‎

Dù sao cô cũng xem như là người ngoài. ‎

‎ “Nếu không phải bởi vì Chung Hi làm lái phụ cho cậu, chắc chắn cậu đã sớm bỏ lại đoàn xe cho anh Tôn, trở về làm con nhà giàu chứ gì? Chúng tôi đây là đoàn xe nghiêm túc, không phải nơi để cậu tán gái.” TOM nóng nảy, nói không lựa lời.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy!” ‎

‎ Lục Bắc trầm giọng hô một tiếng, vung quyền xông lên. ‎

‎ “Đừng...”‎

Cục diện một lần nữa lâm vào hỗn loạn, cuối cùng cũng không biết là ai đánh thắng ai, Chung Hi mạnh mẽ lôi anh ta kéo ra ngoài. ‎

Trên thái dương và cằm Lục Bắc đều có vết thương rất nhỏ, đáy mắt anh ta âm trầm lạnh lùng, cúi đầu xin lỗi: “Khiến em bị liên lụy vào, thật sự xin lỗi.”

Chung Hi không nói gì, nhìn cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, chạy nhanh tới.

Mua một chai nước đá và hai chai bia. ‎

Nước đá đưa cho anh ta dùng thoa cho bớt sưng, còn bia rót cho hai người bọn họ mỗi người một cốc.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Lục Bắc vẫn luôn cúi đầu, không muốn Chung Hi nhìn ra cảm xúc trong mắt anh ta, cô thông minh như vậy, vừa đoán đã trúng. ‎

“Tại anh không nói sớm, nếu không em cũng có thể giúp anh.” Chung Hi ngồi trên bậc thềm, lắc lắc hai chân. ‎

Nuốt vài ngụm bia vào trong cổ họng có cảm giác chua mát.

Ánh mắt Lục Bắc sáng lên vài phần. ‎

‎Anh ta sợ mình nghe lầm, nhịn không được hỏi một câu: “Em thật sự bằng lòng giúp anh sao?”

“Hỏi thừa.”

‎ Chung Hi liếc mắt.

“Nhiều năm như vậy, bạn tốt nhất của em ở Vân Thành chính là anh, bọn Miểu Miểu thì ở nước ngoài...” Cô nhíu mày, nghiêm túc đưa ra quyết định. ‎

‎“Cầm lấy đi.” ‎

‎“Cái gì vậy?” Lục Bắc nhìn tấm chi phiếu cô nhét vào tay mình. ‎

“Đoàn xe không phải thiếu kinh phí sao! Tất nhiên là đưa tiền cho anh rồi.” Chung Hi đá đá trên mặt đất. ‎

‎Có trời mới biết, số tiền đó cô còn đang giấu đi nóng hổi đây này! ‎

Nhưng tên nhóc Lục Bắc này xử với cô không tệ, lại giúp đỡ cô nhiều lần như vậy, cô không thể nhìn bạn bè gặp khó khăn không hỗ trợ, vậy không chính nghĩa chút nào. ‎

‎ Lục Bắc dừng lại, nhìn tấm phiếu, không nói lúc lâu. ‎

‎Một hồi lâu Chung Hi không nghe được lời cảm ơn kích động như trong tưởng tượng của mình, liếc mắt nhìn chằm chằm: “Anh đừng xem thường em, tiền này không ít đâu!”

‎Mười vạn tệ đấy.‎

Đủ để cô trả khoản nợ mấy lần rồi.

Lục Bắc cắn răng: “Trông anh giống người không có tiền sao?”

‎ Chung Hi nghiêm túc gật đầu, cô thật lòng mở miệng nói một câu: “Anh không qua lại với Từ Á, mẹ anh sẽ cho anh tiền à?”

“......”‎

‎ Lục Bắc không có lời phản bác, nhưng anh ta càng hy vọng Chung Hi dùng cách khác để giúp anh ta, tuy rằng, cô gần như không có khả năng đáp ứng. ‎

‎Ví dụ, giả vờ là bạn gái của anh ta rồi về nhà với anh ta để gặp mẹ anh ta. ‎

Lục Bắc cúi đầu, thở dài mệt mỏi: “Không cần đâu, em giữ lại đi, anh biết tình huống của em mà, hơn nữa, Lục Bắc anh cho dù có kém cỏi đến đâu, cũng không dùng tiền của con gái.”

“Được rồi, bây giờ anh coi em là con gái à?”‎

“Anh vẫn luôn...” Lục Bắc Ngữ nghẹn ngào, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, nuốt những lời còn lại trở vào. ‎

Anh biết rõ bây giờ Chung Hi chỉ một lòng báo thù, không có tâm tư với tình cảm trai gái.

Anh ta không muốn làm cô khó chịu. ‎

Lần trước sau khi cầu hôn trên bục nhận giải, anh ta đã hiểu rõ. ‎

Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, danh phận có là cái gì? ‎

Trong nháy mắt, trên mặt anh ta nở nụ cười: “Em yên tâm đi, anh sẽ không cãi nhau với bọn họ nữa, anh Tôn vừa rồi cũng gửi tin nhắn cho anh rồi, bảo chuyện bàn bạc đầu tư thuận lợi, rất nhanh sẽ có tiền, anh cũng sẽ cố gắng việc chi tiêu, sẽ không giải nghệ như thế.”

‎"Thực sự không cần tiền của em sao?” Chung Hi lại hỏi một câu. ‎

“Không cần.” ‎

‎ Vừa dứt lời, tấm phiếu kia đã bị Chung Hi rút đi. ‎

Nhìn cô cẩn thận từng li từng tí cất tấm thẻ đó lại, Lục Bắc vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu em đã không muốn cho anh còn lấy ra làm gì?”

“Anh không hiểu đâu, em cũng phải nhịn đau để bỏ những thứ mình yêu thích chứ.”

‎Hai người nói cười đi về phía ga tàu điện ngầm. ‎

Chung Hi khéo léo từ chối đề nghị Lục Bắc muốn đưa mình về nhà, tự mình đứng hai trạm tàu điện ngầm mới về nhà. ‎

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể trả được tiền thuê nhà ở khu phụ cận này, tuy rằng cách trung tâm thành phố xa một chút, nhưng cũng có tiểu khu bảo vệ, nếu không, một mình cô thì cũng thật đúng là có chút sợ hãi. ‎

Trên đường từ ga tàu điện ngầm đến khu dân cư, chỉ có một vài đèn đường. ‎

Càng đi vào bên trong, càng có một đoạn đường khá tối. ‎

Chung Hi cố ý thấp giọng ho khan vài cái để tăng thêm lòng dũng cảm cho mình sau đó tăng nhanh cước bộ. ‎

Đột nhiên cảm thấy phía sau có một chùm ánh sáng chiếu lên người cô. ‎

Càng ngày càng gần, nhưng chiếc xe kia không vượt qua cô, dường như chỉ đi theo cô. ‎

Chung Hi nhíu mày, quay đầu lại nhìn vài lần, còn ý ra hiệu bảo đối phương đi trước. ‎

Nhưng chiếc xe kia vẫn đi theo phía sau cô không xa không gần, cô theo bản năng cho rằng hay là người Trang Uyển Như và Ôn Nguyễn Nhi đi tìm người. ‎

Chẳng lẽ ông chủ Hàn dùng một chút thủ đoạn ly gián Trang Uyển Như cũng không dùng được.

Sẽ không đâu, với tính cách thâm độc như ông chủ Hàn, tuyệt đối sẽ không để Trang Uyển Như vượt qua đâu. ‎

Nếu thật sự là người bọn họ phái tới, trốn tránh sẽ không thoát, cô cắn răng một cái, không sợ chết vọt tới. ‎

‎ Chung Hi thẳng tay vỗ mấy cái vào cửa sổ xe: “Có chuyện thì nói thẳng, đừng lén lút ở phía sau! Trang Uyển Như lại muốn làm gì?”

‎Lúc lâu, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng ở ghế sau. ‎

Anh lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Chương 85: Không sợ hãi‎

‎Cho Chung Hi thêm vài cơ hội nữa, cô cũng sẽ không nghĩ tới là Bạc Lương Thần đi theo phía sau mình. ‎

Nếu như hôn lễ hôm nay thuận lợi tiến hành, giờ phút này, hẳn là phải là đêm tái hôn của anh chứ? Lúc này, anh còn tới tìm mình là muốn làm gì? ‎

Chung Hi cau mày nhìn người đàn ông trong xe.

Nếu bây giờ cô lên xe, mới là dê vào miệng cọp.‎

“Bạc tổng, có việc gì sao?” Cô cố nặn ra một nụ cười, còn tiện thể ngáp một cái: “Hôm nay tôi rất mệt mỏi, nếu anh không có chuyện gì cần nói nữa, tôi sẽ đi trước...”‎

‎ Ánh mắt người đàn ông trở nên mất kiên nhẫn, giọng điệu trầm xuống một chút: “Cảnh sát đã bắt đầu mở cuộc điều tra vụ tai nạn xe hơi của Võ Sâm, em vẫn còn muốn bị người khác kiện nữa à?”

Trong lòng Chung Hi giật thót, nhanh như vậy? ‎

Xem ra Ôn Quốc Huy thực sự hoàn toàn không có tí quyền lực gì, ngay cả loại chuyện này cũng không ngăn được. ‎

Tuy rằng không rõ ý đồ của Bạc Lương Thần, Chung Hi vẫn không bằng lòng lên xe lắm, trong xe vờn quanh mùi nước hoa cao cấp của đàn ông, cô nhớ mang máng, trước kia Bạc Lương Thần rất ác cảm với những hương vị này. ‎

Con người rồi sẽ thay đổi. ‎

Hoặc là, cô chưa bao giờ thực sự hiểu rõ người đàn ông này. ‎

Nhưng thứ nội tâm bẩn thỉu này, không có gì tốt để hiểu! ‎

Đôi mắt Chung Hi híp lại, quyết định chủ động tấn công: “Không phải bởi vì tôi chột dạ, mà bởi vì mù mờ bị người ta hắt chậu nước bẩn.”

Trong‎ không khí truyền đến một tiếng cười khẽ của người đàn ông. ‎

Trong lòng Chung Hi lộp bộp nhảy dựng, nhưng cô vẫn lựa chọn đối mặt với ánh mắt của Bạc Lương Thần. ‎

Trong lòng yên lặng nhắc nhở chính mình, trên tay anh không có bất kỳ chứng cớ gì, chỉ cần cô không nói ra, Bạc Lương Thần sẽ không có biện pháp nhắm vào cô! ‎

Cùng lắm thì bị giam giữ vài ngày thôi. ‎

Dáng vẻ kiên định của cô khắc sâu trong đáy mắt Bạc Lương Thần, đầu ngón tay anh đầu gối từng cái, sau vài giây suy nghĩ, lạnh lùng nói: “Vốn là tập đoàn Bạc thị cũng không muốn kéo dài quan hệ hợp tác với tập đoàn Ôn thị mà em nghịch một phát như vậy, trái lại lại giúp tôi, tôi đến là vì muốn nói lời cảm ơn.”

Đáy mắt Chung Hi khó nén sự kinh ngạc. ‎

‎Sao lại có thể...

Với thế lực của nhà họ Ôn, mất đi quan hệ hợp tác với Bạc thị, chẳng khác nào thiếu đi một nửa lợi nhuận, loại người như Ôn Quốc Huy, nhất định sẽ giống như thuốc mỡ da chó bám dính vào trên người Bạc Lương Thần. ‎

Quan trọng nhất là, đơn phương hủy hợp đồng ắt sẽ dẫn tới hiềm nghi từ bên ngoài, Bạc Lương Thần luôn luôn chú trọng danh dự của công ty, bây giờ hẳn là nên đau đầu vô cùng mới đúng, hơn nữa, cũng sẽ lo lắng làm sao thoát khỏi nhà họ Ôn.

Bạc Lương Thần nhẹ nhàng nói, đem sắc mặt phức tạp của Chung Hi thu vào đáy mắt. ‎

“Không giống như kế hoạch của em sao?” Bạc Lương Thần bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô, từng chữ từng chữ cảnh cáo: “Nhẫn nại của tôi luôn có hạn đấy.”

Anh giữ cô lại cũng chỉ vì sợi dây chuyền kia.

Nhưng chung quy cô vẫn là con gái của Chung Quốc Ngụy, anh đối với cô, không có đồng tình hay thương tiếc.

‎Tay anh chậm rãi siết chặt, sự tàn ác lộ rõ giữa hai hàng lông mày.‎

Trong nháy mắt Chung Hi thay đổi sắc mặt, thẳng tay đẩy tay Bạc Lương Thần ra: “Hù dọa ai vậy! Nếu anh có bằng chứng chứng minh được tôi đã làm điều đó thì báo cảnh sát đến bắt tôi đi.”

Dáng vẻ cô như đang đánh cược tất cả, đôi mắt của cô tràn ngập sự trống rỗng mất mát.

Một sợi chỉ nào đó trong lòng Bạc Lương Thần bỗng nhiên bị khơi dậy, anh đem bàn tay vốn còn đang muốn tiếp tục dùng sức thu về. ‎

‎Trước kia tuy là Chung Hi lạnh lùng, nhưng sẽ không có biểu lộ như vậy. ‎

Hai người lạnh lùng giằng co một hồi lâu, Chung Hi trừng mắt không kiên nhẫn liếc nhìn anh một cái: “Không có gì để nói thì làm ơn mở cửa xe đi, tôi không nhàn rỗi như anh.”

Bạc Lương Thần lạnh mặt, phất tay.

Tài xế mở khóa xe, Chung Hi lập tức đẩy cửa xuống xe, đi tới hành lang cũng không quay đầu lại. ‎

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất để lên tầng mở cửa, sau đó lặng lẽ đi tới cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng, thật may, Bạc Lương Thần đã đi rồi. ‎

‎Cơ thể cô chợt nhẹ bẫng, theo vách tường ngồi bệt xuống trên mặt đất.

Ngón tay nắm chặt thành quyền, nhớ lại chuyện vừa rồi, sau đó vỗ mạnh đùi một cái: “Đúng vậy, Chung Hi, lần sau gặp mặt, phải kiên quyết với anh ta như vậy! Cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Vũ‎ khí sắc bén nhất của bản thân cô thì ra là hai bàn tay trắng.

Cô mở tủ lạnh ra, uống một ngụm coca lạnh lớn, sau đó ngâm nga bài hát đi vào phòng tắm, vài phút sau, ném luôn chuyện xui xẻo nhìn thấy Bạc Lương Thần ra sau đầu. ‎

Một tuần sau đó. ‎

‎Tập đoàn MON tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức, tất cả các thực tập sinh và nhà thiết kế của công ty đều có tư cách được tham gia.

Mới sáng sớm, Chung Hi đã ôm máy tính xách tay đi tới công ty, sau khi đến mới phát hiện, mỗi nhân viên một cái máy tính xách tay, tốp năm tụm ba ngồi cùng một chỗ. ‎

Rõ ràng cô đã đến sớm như vậy, ngay cả một chỗ ngồi cũng không tìm thấy. ‎

‎Vẫn là Lưu Viện Viện lanh lợi giúp cô chiếm được một chỗ: “Chung Hi, bên này!”

Nếu đã có sự thuận tiện này, còn ai muốn vờ vịt gì nữa, Chung Hi nhanh chóng xông tới, bắt đầu thu thập tin tức xung quanh, nhưng mà, không thu hoạch được gì. ‎

“Chúng tôi đến từ 5 giờ sáng, nhưng cho đến bây giờ, chúng tôi không biết cách thức thi đấu là gì.” ‎

“Chỉ biết rõ là, hôm nay vòng sơ loại sẽ có kết quả.” Lưu Viện Viện nhìn người đầy ở đại sảnh, thở dài mệt mỏi.

‎Chỗ này ít nhất cũng có mấy trăm nhà thiết kế, trong một ngày, cũng chỉ còn lại có hai mươi người được tiến vào trận chung kết. ‎

‎Quả thực là một cuộc cạnh tranh sống còn. ‎

Nhưng mà MON chính là tập đoàn cao cấp nhất trong ngành, nó có tàn khốc đến đâu, cũng sẽ có người để có được một chỗ mà liều lĩnh.‎

“Tôi có nghe ngóng được tin đồn, hôm nay là mấy người thủ lĩnh thiết kế cấp cao cùng nhau làm giám khảo, nhưng sẽ có một vị giám khảo đặc biệt, hình như là ông chủ của công ty đầu tư.” ‎

Chung Hi nghe bọn họ thảo luận, trực tiếp lấy tai nghe Bluetooth ra nhét vào lỗ tai. ‎

Không cần tình báo gì, cũng không cần nghe. ‎

Nếu đã tàn khốc như vậy, cô càng phải tĩnh tâm lại, điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình. ‎

‎Lúc này, đương nhiên là nghe một khúc Piano du dương rồi.

‎“Mời các thí sinh bắt đầu vào bàn.” Anna cầm danh sách, lần lượt gọi tên, lúc gọi đến Chung Hi, giọng điệu của cô ta rõ ràng có chút biến hóa. ‎

Hơn nữa thái độ đối với Chung Hi cũng tốt hơn bình thường rất nhiều. ‎

“Phía trước có bậc thang, chú ý dưới chân.” Cô ta thân mật nhắc nhở. ‎

Chung Hi nhất thời không kịp phản ứng, còn tưởng rằng cô ta đang uống nhầm thuốc. ‎

“Số 98.” ‎

‎Chung Hi xách túi ngồi xuống, sau đó có hai người tiến vào, tổng cộng bọn họ là một trăm người. ‎

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn bóng người đông nghịt trước mặt, trái tim lo lắng đập như trống bỏi, cảm giác khẩn trương trước khi thi đánh úp lại.

‎Nếu là tỷ lệ phân chia, vậy hẳn là sẽ có một đến hai vị giám khảo. ‎

‎Ngày hôm qua Lý San Nhi đã xuất viện, nếu là cô ấy phụ trách đợt người này của bọn họ thì cảm giác lo lắng của Chung Hi sẽ giảm đi rất nhiều. ‎

‎Cô lặng lẽ cầu nguyện trong thâm tâm.

‎Cô thực sự rất cần cơ hội này! ‎

Két...

Cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một bóng dáng mảnh khảnh gợi cảm từ từ đi vào, Lý San Nhi ho khan một chút, giống như một người đẹp mềm yếu, cô ấy phất tay với các nhà thiết kế ở đây: “Buổi sáng tốt lành.”

YES!

Tay Chung Hi nắm chặt quyền, hơi kích động một chút. ‎

‎ Xem ra ông trời vẫn quan tâm đến cô, nhưng một giây sau, cô lập tức cảm thấy tử thần cầm lưỡi liềm đứng ở phía sau mình. ‎

Bởi vì đồng hành cùng Lý San Nhi, còn có vị giám khảo đặc biệt kia, không phải ai khác, chính là tên chồng cũ chết tiệt kia của cô, Bạc Lương Thần.‎
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom