-
Chương 76-80
Chương 76: Bản thân lại mất nhiều hơn
Lần đầu tiên Vương Lệ Trân bất ngờ không tránh né hành động mập mờ của Long Thiên, mà còn có chút thất thần nhìn anh, người đàn ông này luôn có thể khiến cô ngạc nhiên, hơn nữa còn có thể xuất hiện đúng vào lúc cô cần anh nhất, dường như cô đã hiểu vì sao Mộc Tiểu Nhã lại si mê người đàn ông này như vậy, anh quả thật rất ưu tú hơn nữa còn rất biết cách chăm sóc phụ nữ.
"Anh đưa em về nhà nhé?", Long Thiên dịu dàng hỏi.
Vương Lệ Trân gật đầu, thế là anh bế cô lên, còn là kiểu bế công chúa nữa nên khiến Vương Lệ Trân hơi đỏ mặt, nhỏ giọng từ chối nói: "Anh để tôi xuống đi".
"Diễn kịch phải diễn tới cùng chứ", Long Thiên điềm nhiên nói.
Vương Lệ Trân cũng không giãy dụa, mặc cho anh mượn cơ hội này để ôm cô, nhưng khi vừa đi ra đến cửa thì đột nhiên có người nói: "Đánh người xong rồi muốn đi à?"
Long Thiên dừng bước, quay đầu lại nhìn, người nói chính là Hoàng Doanh, khi cô ta lên tiếng thì một đám người xuất hiện trước cửa, dẫn đầu là một người có vóc dáng nhỏ thó, diện mạo xấu xí nhưng lại rất hùng hổ, người chưa thấy đã thấy tiếng quát: "Mẹ kiếp, dám làm loạn ở địa bàn của tao, không coi Điền Hải này ra gì hả..."
Tên nhỏ con đang chửi giữa chừng thì đột nhiên sững người, nửa chữ cũng không dám nói nữa.
"Là anh!"
Tên nhỏ con đó lại chính là Điền Hải, mặt gã lúc đó kinh ngạc vô cùng, tại sao lại gặp vị sát thần này ở đây chứ, lẽ nào việc vợ mình gọi đến để xử lý lại chính là việc này sao?
Một đám du thủ du thục bao gồm cả Đông Tử sau lưng Điền Hải cũng y hệt gã, trong lòng đang nín nghẹn không nói lên lời, đặc biệt là Đông Tử, vết thương trên chân gã vẫn chưa khỏi, tối qua còn bị Điền Hải đánh cho vì đắc tội với anh Phạm nên lại càng nặng hơn, khó khăn lắm tối nay mới tìm được cớ để trút giận, kết quả lại gặp đúng người đã tặng vết thương đó cho mình, quả nhiên đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Thế vẫn chưa hết, sau khi Điền Hải phát hiện ra sau lưng Long Thiên là Diệp Yêu Tinh đang cười lạnh với mình thì hai chân gã mềm nhũn, người khác không biết Diệp Yêu Tinh này ghê gớm thế nào chứ hắn còn không rõ sao, đây là bà chủ có thể ngồi cùng bàn trò chuyện với vui vẻ với Lữ mập đó.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi", Long Thiên cười nói: "Sao vậy? Muốn cản tôi lại à?"
Điền Hải vội động não, đang nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với tình cảnh này, để mình có cái kết êm đẹp, thì cô vợ ngu ngốc của gã Hoàng Doanh lại gào lên: "Chồng à, đừng để hắn chạy mất, chính là tên khốn kiếp đó, anh mau giáo huấn hắn một trận cho em đi".
Đúng là thứ đàn bà lụn bại, không phải đang đẩy mình vào hố lửa hay sao?
Trong lòng Điền Hải thầm chửi một câu, nhưng thái độ lại quay ngoắt 360 độ, cười xòa nói: "Anh Long, thật trùng hợp quá, tôi sao dám cản anh chứ, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi".
Mộ Tư vốn đang muốn xem kịch hay suýt nữa là rớt cái cằm xuống sàn, Điền Hải này là đám người của Lữ mập, ở Bắc Hải cũng coi như là có chút máu mặt, từ lúc nào mà lại phải hạ giọng như vậy, lẽ nào người đàn ông trước mắt còn thâm sâu hơn cả chống lưng của Điền Hải sao?
"Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Điền Lùn, vợ của anh thật là uy phong quá nhỉ", Diệp Yêu Tinh châm chọc khiêu khích nói, đương nhiên Diệp Yêu Tinh biết chồng của Hoàng Doanh là ai, cô ta chỉ muốn mượn gió bẻ măng khiến Hoàng Doanh tuyệt đối không còn đường lui.
"Cô Diệp, hiểu nhầm hiểu nhầm thôi!", Điền Hải khóc không ra nước mắt nói, trừng mắt tức giận nhìn Hoàng Doanh một cái, mẹ kiếp, một hơi chọc ngay vào hai vị đại phật này, con đàn bà này đúng là loại khắc chồng mà.
Hoàng Doanh vẫn chưa hiểu rõ tình thế, cứ gân cổ lên quát: "Chồng, em không quan tâm anh có quen bọn chúng hay không, tóm lại tối nay anh nhất định phải trút giận cho em".
"Tôi cho cô câm miệng!", Điền Hải không nhịn được nữa, liền giơ tay tát cho Hoàng Doanh một cái.
Hoàng Doanh bưng mặt không thể tin nổi nói: "Anh dám đánh em sao?"
"Tôi đánh con đàn bà ngu ngốc chính là cô đó, hai người này là người cô có thể đắc tội được sao, mau chóng xin lỗi anh Long và cô Diệp ngay", Điền Hải vội vàng quát, chỉ sợ hành động chậm chạp sẽ khiến hai người không vui, đến lúc đó thì người gặp nạn sẽ là chính gã ta.
Vở kịch tối nay đúng là quanh co khúc khuỷu, đám khán giả xung quanh đều sững sờ, vốn tưởng rằng quân cứu viện do Hoàng Doanh gọi đến sẽ khiến Long Thiên và Diệp Yêu Tinh khốn đốn, ai ngờ chính Điền Hải lại ra tát Hoàng Doanh, xem đến đây ánh mắt nhìn Long Thiên của bọn họ càng thêm phần kính phục, họ không hiểu nội tình bên trong nhưng trong mắt người dân thường thì cái tên Điền Hải là một tên du côn vô cùng hung hãn, ngay đến lên lưu manh này còn phải cúi đầu thì chẳng phải đã gián tiếp chứng minh hai người này còn bá đạo hơn nữa sao?
Hoàng Doanh thật sự hoang mang, làm sao cô ta có thể nghĩ đến cảnh tượng này, vốn là muốn khiến Vương Lệ Trân và Diệp Yêu Tinh phải mất mặt, kết quả là bản thân lại mất nhiều hơn, cô ta nghiến răng không đi xin lỗi, Điền Hải thấy con vợ ngu này không có động tĩnh gì, lập tức nổi nóng, lại đạp cho cô ta quỳ xuống đất, chỉ vào cô ta chửi mắng: "Nếu hôm nay cô không xin lỗi thì ngày mai, à không đêm nay chúng ta sẽ li hôn, cô muốn chết thì chết một mình đi, đừng liên lụy đến tôi".
Hai vợ chồng này vốn là bằng tuổi nhau, tai vạ rơi đến thì đều thân ai nấy lo.
Hoàng Doanh cuối cùng cũng hiểu ra, cô ta không muốn mất một cuộc sống tốt như vậy, Điền Hải có thể cho cô ta tất cả những thứ cô ta muốn, rời xa Điền Hải cô ta chẳng là gì cả, cô ta sợ rồi, khóc lóc ôm chân Điền Hải nói: "Em sai rồi, chồng à em không dám nữa, anh đừng bỏ em!"
Điền Hải cũng nhẫn tâm, trực tiếp đá Hoàng Doanh ra nói: "Nói những lời này với tôi cũng vô dụng, đi cầu xin cô Diệp kìa".
Hoàng Doanh bò trên đất đến trước mặt Diệp Yêu Tinh, quỳ dưới đất tự vả chính mình một cái rồi nói: "Cô Diệp, tôi không dám nữa, mong cô rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng chấp nhặt người như tôi".
"Vậy ai là con đĩ đây?", Diệp Yêu Tinh nheo mắt hỏi.
"Là tôi, tôi chính là con đĩ", Hoàng Doanh nước mắt nước mũi nói.
Diệp Yêu Tinh cười lạnh vài tiếng, rồi nói với Điền Hải: "Điền Lùn chẳng trách anh lại có thể vui vẻ đi theo Lữ mập, ngay đến vợ mình cũng không cần, thật tàn nhẫn".
Điền Hải cười như không cười nói: "Chỉ cần cô Diệp và anh Long bỏ qua cho thì đừng nói cho con đàn bà này một cái tát, cho dù phải vì nghĩa quên thân tôi cũng không chối từ!"
"Đừng bày trò này trước mặt tôi nữa", Diệp Yêu Tinh khịt mũi khinh bỉ, sau đó nói với Long Thiên: "Anh đưa Lệ Trân về trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý".
Nói đến hai chữ xử lý này, Diệp Yêu Tinh nhìn thẳng vào Mộ Tư, khiến cô ta từ nãy vẫn khoanh tay đứng nhìn lạnh run, biết mình gặp đen đủi rồi.
Long Thiên gật đầu, bế Vương Lệ Trân ra khỏi phòng riêng, sau đó đặt cô ngồi vào chiếc Maybach, khởi động xe, sau khi chạy đến nơi không có ai nữa Long Thiên mới nói: "Ở đây không có ai biết em, muốn khóc thì khóc đi, khóc hết nước mắt trong lòng ra, sau này không cần phải vờ như không có gì nữa, khóc xong rồi em lại là Vương Lệ Trân mạnh mẽ ngoan cường.
Vương Lệ Trân khóe mắt đã đỏ gay ngồi ở ghế phụ, cắn chặt môi, khóc nức nở.
Trên đời này vốn không có người sắt đá bất bại, nhất là phụ nữ.
Chương 77: Tò mò hại chết mèo
Khóc như một đứa trẻ vậy, có lẽ đây là một trong số ít những lần cô gái đứng trên đỉnh cao của danh vọng được bạn bè cùng lứa phải ngước lên nhìn từ thời trung học đến nay phải bỏ đi lớp mặt nạ cứng cỏi, khóc như mưa, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi mất.
Long Thiên kéo cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, chờ đến khi Vương Lệ Trân bình tĩnh lại. Theo như anh nhớ thì cái ngày đứng trước mộ Lâm Chi Tử cũng là lần cuối cùng anh rơi nước mắt, từ đó về sau dù anh có phải chịu bao nhiêu đau khổ ở Quỷ Môn cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ anh đã hiểu được câu nói ngoài nỗi đau khắc sâu vào tim thì những tổn thương khác đều nhạt nhòa và vô vị, dù là thể xác hay tinh thần.
Thế nên Long Thiên thường tự mỉa bản thân mình quá già, trải qua quá nhiều chuyện nên không còn bất kì một người nào, hay chuyện gì có thể kích thích, tạo nên những gợn sóng trong lòng anh được nữa.
Tuổi thì còn trẻ nhưng tim đã già, đó là những lời Long Thiên hay tự chế giễu bản thân mình nhưng nó cũng là một lời châm chọc.
Tiếng khóc của Vương Lệ Trân dần nhỏ lại, khóc lên thật to khiến lòng thoải mái hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng nữ vương biến thành cô gái nhỏ cũng không đến nỗi tệ, cô đang định cảm ơn Long Thiên thấu hiểu lòng người thì lại phát hiện ra anh đã lặng lẽ lấy điện thoại ghi lại cảnh mất mặt của Vương Lệ Trân từ lúc nào.
Chút ấn tượng tốt Long Thiên vừa mới tích lũy được trong lòng Vương Lệ Trân đã tan thành mây khói, cô giận tái mặt nói: “Long Thiên, anh muốn chết mà!”
Long Thiên đã thực hiện được âm mưu vội vàng cất điện thoại đi để Vương Lệ Trân không cướp mất tư liệu sống anh vất vả lắm mới kiếm được, sau đó còn nói như đúng rồi: “Đừng phá, sau này nếu như em vẫn còn nhớ đến người đàn ông đó thì anh lại đưa đoạn phim này cho em xem, để em tự nhìn lại mình bây giờ coi nó ngu ngốc đến mức nào”.
Vương Lệ Trân hoàn toàn không còn gì để nói, ngồi bên ghế lái phụ tức giận run run cả người.
“Tại sao anh lại đến đây được, anh theo dõi tôi hả”, Vương Lệ Trân nhìn chằm chằm Long Thiên hỏi.
Long Thiên giơ tay lên thề, nói: “Trời đất chứng giám, là do Diệp Yêu Tinh gửi tin nhắn cho anh nên anh mới chạy tới để giúp đỡ thôi”.
Nhớ tới phong cách làm việc của cô bạn thân mình, cũng có thể cô ta đã làm việc đó thật. Cô bất đắc dĩ thở dài, nói: “Diệp Yêu Tinh luôn thích xen vào việc của người khác như thế”.
“Cô ấy đang muốn tạo cơ hội cho chúng ta thôi mà? Lúc nãy anh xuất hiện đẹp trai lắm đúng không? Em đã say mê anh rồi chứ gì, hay là tranh thủ nơi rừng hoang núi vắng này, chúng ta làm mấy chuyện củi khô bén lửa tí thì sao nhỉ?” Long Thiên cười tủm tỉm nói.
Vương Lệ Trân liếc xéo anh, nói: “Thỉnh thoảng tôi lại thấy tò mò, làm sao anh có thể nói ra được những lời lưu manh đó với gương mặt thoải mái và bình tĩnh đến vậy”.
Long Thiên gạt tàn thuốc, nói: “Em thường hay anh gọi anh là lưu manh đấy thôi? Lưu manh nói mấy lời đó là chuyện hết sức bình thường”.
“Anh là người đã gây ra vụ án mạng mấy ngày trước hả?” Cuối cùng Vương Lệ Trân cũng hỏi đến vấn đề đó, khi cô biết có người muốn lấy mạng mình thì đã lên tinh thần quan sát tình huống xung quanh. Cô không biết người chết là ai nhưng chắc chắn sẽ là kẻ không có lợi cho cô, thật ra Vương Lệ Trân cũng không muốn nói đến chuyện này, trong lòng mọi người tự hiểu là được rồi nhưng nếu đã ngồi đây với nhau thì cũng phải tìm cái gì đó để nói chuyện.
Long Thiên cười nói: “Anh không ra tay, tên mập đó tự sát, có điều anh hơi tiếc là vẫn chưa hỏi được kẻ đứng đằng sau là ai”.
Vương Lệ Trân hỏi: “Tôi không hỏi thì anh sẽ mãi mãi không nói chuyện này ra đúng không?”
“Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, em cũng vậy. Em cũng không nói cho anh biết thành phần H2Z4 trong thuốc kháng ung thư mà”, Long Thiên thuận miệng nói.
Từ đầu Vương Lệ Trân đã biết mình không thể giấu chuyện này với Long Thiên nên cũng không ngạc nhiên khi anh biết chuyện đó, Long Thiên có rất nhiều điểm kì lạ, chẳng hạn như gia tộc nhà anh, khả năng đánh đấm cũng như những biểu hiện bất ngờ của anh, Vương Lệ Trân luôn kiềm nén sự tò mò của mình, cô sợ mình bị cuốn vào trong đó. Câu hỏi tối nay đã được tính là vượt quá giới hạn rồi, Vương Lệ Trân không muốn bám riết đến cùng, cô chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc thật ngon.
“Đưa tôi về nhà đi”, Vương Lệ Trân kết thúc chủ đề nói chuyện.
Long Thiên tỏ ra thất vọng, nói: “Không làm trò củi khô bén lửa thật hả? Hôm nay có thiên thời địa lợi nhân hòa thế này, không làm chút chuyện thì hơi tiếc”.
“Đừng bắt tôi phải mắng chửi người nhé Long Thiên”.
“Em mắng chửi người thì anh sẽ thắng đúng chứ?”
Vương Lệ Trân chợt lặng người, nhớ tới cuộc đối thoại vào tối hôm kia, người này đã cố chọc giận để cô lộ ra sơ hở. Vương Lệ Trân không để anh thực hiện được ý đồ, tối hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, nếu lại vượt quá giới hạn thêm nữa thì Vương Lệ Trân thật sự không thể thích nghi được. Nhưng ít ra cô có thể xác định rằng từ nay về sau mình không thể dùng sự lạnh lẽo băng giá này để đẩy Long Thiên ra xa vạn dặm được nữa, và nó cũng chẳng có tác dụng gì. Trông có vẻ đây chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng thật ra nó là một bước tiến rất dài.
Long Thiên biết điều dừng lại, không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trên đường về nhà anh lại nhận được tin nhắn của Diệp Yêu Tinh, viết là: “Thiên à, lần hỗ trợ tấn công này của chị đây thế nào, thuận lợi ôm nữ vương về nhà xoa xoa ôm ôm rồi đúng không?”
Qua chuyện lần này, Long Thiên cũng có vài ấn tượng tốt với Diệp Yên Tinh nên vừa lái xe vừa trả lời: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm!”
Chẳng mấy chốc tin nhắn lại tới: “Tại sao anh lại gà như vậy nhỉ? Có vậy thôi cũng không biết nắm bắt, tôi khinh thường anh, tôi không cần biết, lần này anh thiếu tôi một ân tình, sau này nếu như chị đây cô đơn tịch mịch thì anh phải tới đây an ủi tôi”.
“Ý cô là “an ủi” thế nào mới được chứ?”
“Đáng ghét thật, anh dám bắt nạt tôi. Sao không thấy anh bắt nạt người đẹp lạnh lùng bên cạnh ấy”.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ bán nghệ không bán thân”.
Diệp Yêu Tinh không trả lời nữa, Long Thiên để điện thoại sang một bên, không sợ Vương Lệ Trân nhìn lén. Yêu đương vụng trộm thế này thì công khai vạch áo cho người xem lưng quá, Vương Lệ Trân hoàn toàn không có tí hứng thú nào với điện thoại của Long Thiên. Cô đang nhìn ra cửa sổ và ngẩn người, chẳng biết đang suy nghĩ gì, vì có hơi men nên mặt cô thoảng ửng hồng, dáng vẻ đó đủ để khiến tim tất cả mọi đàn ông Bắc Hải run lên.
Về đến nhà, Vương Lệ Trân vào trong tắm rửa, Long Thiên cũng muốn vào theo nhưng cửa đã đóng sầm lại. Long Thiên đứng bên ngoài nói: “Vương Lệ Trân, em lấy oán báo ơn!”
“Ngu ngốc”, cuối cùng thì Vương Lệ Trân đã bị bôi đen, thốt lên từ có đánh chết Long Thiên cũng không đoán ra được.
“Em cũng ngu ngốc!” Long Thiên cũng đáp trả lại bằng những lời Vương Lệ Trân không ngờ tới.
Vương Lệ Trên giận tái mặt mở cửa ra, tức tối nói với Long Thiên: “Anh nói cái gì cơ?”
Chương 78: Người đàn ông bí ẩn
“Em nghe được cái gì thì là cái đó”, Long Thiên không biết sống chết nói, như lợn chết rồi không sợ nước sôi.
Vương Lệ Trân nói với giọng âm u: “Long Thiên, anh có tin là tôi khiến Long Thiên Tượng lập tức đưa anh về thủ đô của anh không!”
“Tin chứ, em làm được chuyện đó thì sao, giỏi lắm hả? Nếu như em tài giỏi thật thì tại sao vẫn còn khóc như một đứa ngốc thế kia? Cái tên Chung Tân Vinh đó chỉ là thứ rác rưởi, có đáng để em từ chối tất cả đàn ông trên đời này không?”, Long Thiên không hề nhượng bộ nói.
Sắc mặt Vương Lệ Trân khá là âm u, cô đột nhiên cười lạnh nói: “Đừng nói với tôi là anh đang ghen nha?”
“Chẳng lẽ em không thế ư? Vương Lệ Trân, em không hề có tí tự tin nào như thế ư? Tự nghĩ rằng mình không đấu lại Cừu Đông Thanh nên còn không dám thử dù chỉ là một lần hả?”
Vương Lệ Trân từng điều tra về Long Thiên nên cũng biết Cừu Đông Thanh là ai, cô cũng thấy phản cảm về điều này nhất. Nếu người ta đã có hôn ước thì tại sao lại kết hôn với cô, chỉ mỗi cái tính bội tình bạc nghĩa đó cũng đủ để Vương Lệ Trân phán Long Thiên án tử hình. Nếu tất cả đã được phơi bày ra như thế, Vương Lệ Trân cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết lý do anh muốn ở lại Bắc Hải này, nếu như anh vẫn còn muốn sống những ngày bình yên thì đừng chạy tới kiếm chuyện với tôi, nếu không một cú điện thoại của tôi thôi thì thiên quân vạn mã của họ Long không kéo tới đây chắc?”
“Em không nỡ để anh đi đâu”, Long Thiên tự tin nói.
Vương Lệ Trân hừ lạnh, bảo: “Nếu như anh tự tin như thế thì cần gì phải mạo hiểm như vậy. Long Thiên, tôi không phải là loại người háo sắc, anh cứu tôi một lần hai lần thì tôi sẽ lấy thân báo đáp cho anh chắc? Anh xem thường Vương Lệ Trân này quá rồi”.
“Thế thì em gọi điện thoại ngay bây giờ đi, để Cừu Đông Thanh tới đưa anh đi, em không phải thấy sẽ đỡ phiền lòng”, Long Thiên bất chấp được ăn cả ngã về không, nói.
“Tại sao tôi phải làm thế?” Vương Lệ Trân hỏi ngược lại.
Những lời đó khiến Long Thiên ngơ ngác, anh còn chưa kịp đáp lời thì Vương Lệ Trân đã đóng sầm cửa lại. Long Thiên tựa vào cửa ngồi xuống, lẩm bẩm: “Phen này ngu người rồi, cứ tưởng là dùng phép khích tướng sẽ khiến nữ vương tỉnh táo lại, kết quả lại để lộ nhược điểm lớn nhất của mình ra, Vương Chấn Đào, nếu như ông không để lại chút di sản nào cho đứa con rể này thì có đánh chết tôi cũng không giúp ông giữ lấy con gái cưng nhà ông đâu. Cô vợ nữ vương của tôi thích làm cái gì thì làm, tôi với cô ấy là nước sông không phạm nước giếng!”
Long Thiên cô đơn lẻ loi ngồi trước cửa cằn nhằn lẩm bẩm mãi, cuối cùng phải tựa vào cửa nhắm mắt ngủ.
Vương Lệ Trân đứng sau cửa đếm ngược từ một trăm xuống không, sau đó phát hiện ra cánh cửa lặng yên không có một tiếng động nào mới duỗi lưng đi vào phòng tắm, nở nụ cười điên đảo chúng sinh. Chắc là tối nay sẽ không còn cơn ác mộng đó nữa đâu, suy cho cùng ngoài cửa cũng có một người ngồi lù lù đó trông chừng cho cô cơ mà.
Phòng Vương Lệ Trân cực kì lớn, cũng cực kì lộng lẫy, khi cô cởi quần áo bước vào phòng tắm thì gió ngoài cửa sổ đã thổi bay tài liệu trên bàn, trên đó chính là ghi chép về mạng lưới quan hệ của gia tộc nhà họ Long, tỉ mỉ đến mức không thể tỉ mỉ hơn.
Tò mò hại chết mèo, từ đầu Vương Lệ Trân đã biết rõ điều đó, nhưng trời sinh ra mèo đã có cái tính đó rồi thì làm sao sửa được?
“…”
Cùng lúc đó, trong một phòng tập bắn cung, một người đàn ông cầm cung tên trong tay, bắn liền mười mũi tên cắm vào giữa hồng tâm.
Người đàn ông đó thắt tóc đuôi sam, sở hữu gương mặt tuấn tú, vẻ ngoài điển trai như nhân vật truyện tranh bước ra từ những trang sách, thế nhưng nó không hề ẻo lả mà lại khiến người đó có được khí chất lạnh lùng sắc bén như dao găm.
Đằng sau người đàn ông đó là cô gái có dáng người bốc lửa, người con gái đó trông rất đẹp, không phải là kiểu đẹp son phấn má hồng diêm dúa, ngực tấn công mông phòng thủ, vớ lưới đen, giày cao gót, bộ trang phục công sở bó sát người, đó chính là cô gái có thể khiến tất cả mọi đàn ông đều sẵn sàng vung tiền như rác.
Trai đơn gái chiếc đứng trong một căn phòng vắng người, lẽ ra nên có vài câu chuyện tình yêu nam nữ nào đó mới đúng nhưng người con gái đó chỉ đứng báo cáo về những thông tin tài liệu trong tay mình, người đàn ông đó cũng chỉ nghe.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra ánh mắt cô gái nhìn người đàn ông đó có sự tôn kính, tất nhiên những suy nghĩ non nớt của cô gái trẻ không thể giấu được hắn ta, chỉ cần người này muốn thì một câu nói là đủ để cô gái đó tự động cởi sạch quần áo và nằm lên giường chờ, nhưng người đàn ông đó đã không làm thế.
Khao khát chính là thứ tình cảm xa xôi và khó hiểu nhất.
Nhưng nó lại là thứ tình cảm đủ để khiến người ta phải bán mạng cho ai đó, nếu như chọc thủng lớp giấy đó thì sẽ đánh mất quyền kiểm soát.
Chờ đến khi cô gái báo cáo xong, người đàn ông đó cười nói: “Thảo nào Hoàng Trung Nghĩa lại vấp phải cái nạn lớn, ngã xuống đau đớn như vậy. Nhà họ Long ở thủ đô, con trai Long Thiên Tượng, đúng là hổ phụ vô khuyển tử mà”.
“Cậu chủ, chúng ta có nên chuẩn bị một vài thứ không?”, người phụ nữ vừa dè dặt hỏi vừa cung kính giơ chiếc khăn lau mặt lên.
“Chết mất một Hoàng Trung Nghĩa đã đủ đánh rắn động cỏ rồi, bên Diệp Yêu Tinh cũng đã lật lọng, chuyện này cũng hơi khó giải quyết”, người đàn ông nhận lấy khăn mặt, lau lau rồi tỏ vẻ ủ rũ nói.
Hiếm khi cô gái đó thấy người đàn ông này tỏ ra buồn bã như thế, chuyện này không thể trách hắn ta được, suy cho cùng thì Long Thiên cũng hơi khó giải quyết, mấy ngày nay đã có tin tình báo được đưa về, tất cả đều nói rằng người đó có sức mạnh của một cao thủ võ lâm.
Cao thủ võ lâm? Chắc là cả Bắc Hải này chỉ có đúng hai người.
“Tôi đã tìm người liên lạc với thủ đô, trước khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì cứ yên lặng ngồi xem đã. Ảnh Tử, cô tiếp tục đi theo người đó, dù làm bất kì một việc gì tôi cũng phải biết đầu tiên”, người đàn ông cười nói.
Cô gái được gọi là Ảnh Tử gật đầu, người đàn ông cầm mũi tên trong tay, thì thào: “Nghe Phạm Thái Nhàn nói tên đó có thể dùng một mũi tên gãy khiến người ta phải nằm bò dưới đất hả?”
Nói đến đó, người đàn ông nọ hờ hững ném mũi tên đi, bất ngờ là người đó dùng tay còn đáng gờm hơn cả dùng cung tên bắn. Mũi tên lướt soạt qua và cắm thẳng vào hồng tâm, hơn nữa còn xuyên qua bia nhắm cắm thẳng vào vách tường!
“Thế này ư?”
Người đàn ông đó thì thào lẩm bẩm.
Chương 79: Rất rất nhớ
Đêm hôm đó Long Thiên ngủ không được ngon nhưng anh vẫn không trở về phòng mình, không rõ là anh đang sợ Vương Lệ Trân làm chuyện gì điên rồ hay là đang cố ép bản thân gồng mình lên, nói chung là chất lượng giấc ngủ không được tốt. Vương Lệ Trân vừa mở cửa phòng ra thì anh đã bị đẩy ngã ra sàn nhà, nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy một đôi chân thon dài xinh xắn, cảnh đẹp ý vui.
Vương Lệ Trân ngủ cả đêm và bây giờ đã lấy lại tác phong nữ vương của mình, cô gái nhỏ khóc sướt mướt tối qua đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, cô đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Đẹp không?”
Long Thiên ngắm nghía đôi chân xinh đẹp của Vương Lệ Trân, cười hì hì nói: “Đẹp lắm”.
“Thế có muốn để sát vào xem cho kỹ không?”, Vương Lệ Trân bỗng nhiên cười quyến rũ hỏi.
Long Thiên gật đầu nghĩ cuối cùng vợ anh cũng suy nghĩ thông suốt, kết quả anh vừa mới đưa mặt lại gần thì chân Vương Lệ Trân đã dẫm lên mặt anh, sau đó đạp mạnh, chính xác là dẫm mạnh vào mặt Long Thiên, không hề nao núng hay do dự.
Long Thiên ôm mặt đứng dậy mắng: “Vương Lệ Trân, nếu như gương mặt đẹp trai xuất chúng này của anh bị em phá hủy thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu!”
“Cái mặt đó mà dám bảo là đẹp trai xuất chúng ấy hả, trông chẳng khác gì một con cóc ghẻ”, Vương Lệ Trân không quay đầu lại, nói.
Long Thiên không phục: “Nếu như anh là con cóc thì em chính là cóc cái”.
“Cút đi làm bữa sáng đi”, Vương Lệ Trân nhanh chóng cầm lấy một tờ báo ngoài phòng khách xem, giọng điệu nghe như chủ cả đang sai khiến người giúp việc.
Long Thiên nhỏ giọng nói thầm mình là thân cậu chủ nhưng lại có số mạng đi hầu hạ người khác, có điều anh vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt xong rồi chạy vào bếp nấu cháo. Trước khi lừa được nữ vương này lên giường thì Long Thiên cần phải duy trì tính kiên nhẫn và sự nhẫn nhịn cần thiết, tất nhiên khi nấu cháo anh vẫn không quên lẩm bẩm mấy từ chuyên ngành như sớm muộn gì cũng phải bắt nữ vương làm La Hán đẩy xe bò.
Thấy Long Thiên đang bận rộn làm thức ăn vẫn thì thào lẩm bẩm gì đó trong bếp, khóe miệng Vương Lệ Trân cong cong nghĩ trong nhà có thêm một người đàn ông cũng khá là ấm áp. Nhưng suy nghĩ đó lại nhanh chóng bị Vương Lệ Trân dập tắt, tuy là bây giờ cô không ghét anh nhưng nói đến cảm tình thì vẫn còn hơi sớm, thích thì lại càng không, cùng lắm là lòng hư vinh của phụ nữ, người đàn ông đó có trâu bò đến mấy cũng phải xuống bếp nấu cơm cho mình.
Ăn sáng xong, Vương Lệ Trân ra ngoài đi làm trước, Long Thiên dọn bàn ăn xong cũng đi luôn. Có lẽ là do không phục vì lần đầu tiên đua xe thua người ta nên lần này Vương Lệ Trân cũng bắt chước Long Thiên, không đi qua cầu Kim Sơn mà rẽ vào trong hẻm nhỏ, thế nhưng cô lại bất đắc dĩ phát hiện ra trong con hẻm nhỏ đó không thể lái với tốc độ trên 60km nên Long Thiên ra khỏi nhà chậm năm phút vẫn đỗ chiếc Maybach vào bãi đỗ xe trước.
Vương Lệ Trân đỗ xe, không cam tâm nhìn chiếc Maybach, cô giơ chân đá mấy cái thật mạnh rồi mới thong thả lên lầu.
Gần đây Long Thiên đến bàn làm việc của mình thì lại phát hiện đám cấp dưới kia nhìn mình với ánh mắt và vẻ mặt hoàn toàn khác, nhất là Chu Hòa Phong. Long Thiên vừa mới tới nơi thì anh ta đã thân thiết chạy vội tới nịnh nọt: “Anh Thiên, anh đã tới rồi, anh ăn sáng chưa? Chưa thì để tôi mua giúp anh nhé”.
Vì thế Long Thiên đã hiểu ra phần nào đó, có lẽ Chu Hòa Phong đã nói gì nên đám người đó mới thay đổi thái độ thế này, Long Thiên lắc đầu nói: “Tôi không đói, anh đừng tỏ thái độ thế này với tôi, hơi buồn nôn”.
Chu Hòa Phong tổn thương nói: “Anh Thiên, lời anh nói làm người ta tổn thương đấy”.
“Tổn thương người bây giờ còn đỡ hơn là sau này phải đau hoa cúc”, Long Thiên đùa bâng quơ, đám con gái tính cả Tào Nghệ đều vui vẻ che miệng cười.
“Được rồi, mọi người làm việc của mình đi, nếu như có vấn đề gì trong công việc thì cứ tìm tôi bất kì lúc nào”.
Sau khi để lại những lời đó, Long Thiên quay về phòng làm việc của mình, chuẩn bị ngồi chờ vấn đề nan giải đến từ Liêu Hồng, nhưng cả một buổi sáng trôi qua Liêu Hồng vẫn chẳng có hành động nào cả. Mãi đến gần giờ cơm trưa lại chào đón người phụ nữ xinh đẹp Hoàng Phương Phi.
“Chữ nhàm chán nó in trên mặt cậu rồi kia kìa giám đốc Long”, Hoàng Phương Phi vui vẻ nói.
Hôm nay cô ta vẫn gợi cảm và quyến rũ như trước, khi phụ nữ đến một độ tuổi nhất định, đặc biệt là những người độc thân như cô ta thì rất dễ dàng tạo cho người đối diện cảm giác đàn bà 30 như hổ, nhưng vấn đề cảm giác đó lại là sức hấp dẫn trí mạng với đàn ông. Đó cũng là một trong những nguyên nhân Hoàng Phương Phi có thể trở thành người cộm cán trong bộ phận tiêu thụ. Quyến rũ nhưng không lẳng lơ, rất nhiều kẻ có tiền thích mẫu phụ nữ này nên phần lớn lượng tiêu thụ đều nhờ một tay cô ta bán ra, bộ phận tiêu thụ còn lan truyền câu nói rằng một mình Hoàng Phương Phi có thể nuôi được cả phòng.
“Chị Phi có thời gian rảnh đến xem thằng em này rồi à”, Long Thiên đứng dậy rót một tách cà phê và đưa cho Hoàng Phương Phi.
Hoàng Phương Phi nhận lấy ly cà phê, ngồi lên sô pha và ngả người về phía sau, phô bày đường cong trên cơ thể mình không sót một chỗ nào, hai chân thoải mái bắt chéo, từng động tác nhỏ đều được cân nhắc cực kì tỉ mỉ, có thể lay động lòng người nhưng vẫn thoải mái và tự nhiên.
Thế nhưng đôi mắt Long Thiên lại trong suốt như thể anh hoàn toàn không quan tâm đến những hành động nhỏ đó của Hoàng Phương Phi, ngây ngô như một chính nhân quân tử đích thực. Hoàng Phương Phi nghĩ tên này cũng thuộc dạng dày dặn kinh nghiệm nhưng ngoài miệng lại vui vẻ nói: “Tất nhiên là tôi không vô duyên vô cớ đến đây rồi, tôi có việc cần nhờ giám đốc Long hỗ trợ”.
Long Thiên đã đoán được phần nào, chỉ là anh thật sự không biết Hoàng Phương Phi muốn gì thôi, bèn hỏi: “Chị nói đi, giúp được tôi nhất định sẽ giúp, không làm nổi cũng cố hết sức mình”.
“Tối ngày kia tôi phải tiếp đãi một nhóm khách, tất cả đều là những người lớn tuổi nên khá là thiếu kiên nhẫn, tôi muốn nhờ cậu đi cùng với tôi”, Hoàng Phương Phi cười nói. Nhóm khách đó có địa vị to, nhân vật chính là Tạ Văn Đức, viện trưởng của bệnh viện Hoa Trung, một con cáo già năm mươi tuổi. Tiếng tăm của ông ta trong giới không mấy tốt, đời sống cá nhân cực kì rối loạn, nghe nói ông ta thường có những hành động dơ bẩn, nếu trong tay không có một đơn hàng lớn thì chắc Hoàng Phương Phi cũng chẳng muốn tiếp xúc với loại người này.
Mấy hôm nay cô ta đã nghe Liêu Đồ bên kia kể về chuyện Long Thiên giải quyết Điền Hải, có thể nói là rung động lòng người nên Hoàng Phương Phi đã nghĩ đến anh đầu tiên cho vị trí hộ hoa sứ giả, phần lớn nhân viên trong bộ phận tiêu thụ đều là phụ nữ, còn lại mấy người đàn ông, nói không chừng còn chưa đối đầu thì đã bị Tạ Văn Đức chuốc say bí tỉ rồi cũng nên.
Chương 80: Những người bạn cũ
“Đây cũng là câu đố của sát thủ Hồng ư?”, Long Thiên đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Hoàng Phương Phi cười nói: “Bộ phận tiêu thụ của chúng tôi âm thịnh dương suy quá nên mới xin ông ấy giúp đỡ, ông ấy bảo tôi đến đây tìm cậu nên tôi mới tới. Long Thiên, xem như chị xuống nước mặt dày nhờ vả cậu, cậu đừng từ chối tôi nha. Lần trước cậu đã từ chối tôi một lần rồi”.
Long Thiên bất đắc dĩ nói: “Chị đã nói đến nước này rồi thì tôi cũng không thể bỏ mặc không giúp được, tối ngày kia chị cứ gọi điện thoại cho tôi, khi nào cũng được”.
“Đây là cậu nói đấy nhé”, Hoàng Phương Phi mừng rỡ, nhớ kỹ số điện thoại của Long Thiên. Thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa bèn nói: “Cùng xuống căn tin không?”
“Được”, Long Thiên gật đầu.
Buộc lòng phải nói là đi bên cạnh người phụ nữ này có thể rước lấy khá nhiều ánh mắt hâm mộ của mọi người dọc đường đi, vấn đề là hôm kia họ vừa thấy Long Thiên ngồi cùng với Mộc Tiểu Nhã ở căn tin thì hôm nay lại thêm một Hoàng Phương Phi, có rất nhiều người đoán xem rốt cuộc anh là thần thánh phương nào mà người đẹp của tập đoàn cứ vây xung quanh anh như thế.
Long Thiên lại hất mặt lên trời đắc ý, nhìn cái gì mà nhìn, cho mấy người ở đó ghen tị chết, ông đây làm cóc đó thì sao, ngày nào cũng có thiên nga bên cạnh chờ con cóc này ăn đấy.
Dường như Hoàng Phương Phi đã nhận ra suy nghĩ đó của Long Thiên nên lúc đứng trong thang máy còn cố tình xắn tay áo lên khoác lấy cánh tay anh, khiến hai tròng mắt Phạm Thái Nhàn cùng đi thang máy sắp rớt xuống đến nơi. Anh ta nghĩ đúng là anh Thiên có khác, bá đạo hơn người, mấy tên hút gái trong hội anh ta còn chẳng làm được thế.
Hoàng Phương Phi cho chút quả ngọt rồi dừng, khi ra khỏi thang máy đã buông cánh tay Long Thiên ra. Phạm Thái Nhàn theo sau lưng nhỏ giọng thì thầm: “Anh Thiên, anh trâu bò lắm luôn á”.
Long Thiên vui vẻ hỏi: “Có muốn học không?"
“Tất nhiên là có rồi, tôi cũng muốn được người đẹp đáp lại chứ không phải là ngày nào cũng chủ động tấn công, mệt mỏi lắm”, Phạm Thái Nhàn thể hiện sự khát vọng với tri thức.
Long Thiên hết sức tự tin nói: “Chỉ cần đẹp trai như tôi là được thôi”.
Phạm Thái Nhàn liếc xéo Long Thiên: “Anh Thiên, tôi muốn học cái khác”.
“Học cái gì?”
“Rốt cuộc anh đã luyện tập thế nào để có da mặt dày như thế vậy?”
Long Thiên lập tức giơ chân đá, Phạm Thái Nhàn đã có sự chuẩn bị từ trước nên chạy nhanh như chớp, có điều là vừa chạy vừa nói: “Đúng rồi anh Thiên, tối nay có buổi gặp mặt ở quán karaoke Huy Hoàng, tôi đã đặt sẵn phòng rồi, anh nhớ tới sớm chút nha”.
Thấy thế, Hoàng Phương Phi bất giác vui vẻ nói: “Hình như cậu Phạm rất thích cậu”.
“Có lẽ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi, trước đây tôi cũng giống y như thế”, Long Thiên than thở nói.
Nói tới đó thì Long Thiên lại chợt nhớ đến đám bạn cũ, đó chính là một đám yêu quái không sợ trời không sợ đất.
Người đầu tiên phải nhắc tới tất nhiên là tên ẻo lả Đạm Ngạo Nam, tên đó được xem là một nhân tài trong nhóm bọn họ. Là một người nghèo nhưng lại là vua tán gái, mối quan hệ nam nữ cực kì thối nát trong mắt người ngoài. Chỉ cần con bé đó không có bệnh lây qua đường sinh dục, mặt mũi không đến nỗi nào, dáng người xinh đẹp một chút thì anh ta sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để câu cho được. Hôm sau, khi đã lên giường với nhau rồi thì anh ta có thể xuống giường và nói đừng bao giờ gặp lại nữa, là kiểu tiền mướn phòng cũng do bên nữ trả, có thể nói miệng lưỡi cay độc của Long Thiên bây giờ có phân nửa công lao của anh ta. Lâm Chi Tử thường xuyên dặn dò Long Thiên đừng chơi với anh ta, sợ bị lây tính xấu nhưng Long Thiên và Đạm Ngạo Nam lại hợp nhau đến lạ, hai người làm được rất nhiều pha hành động vĩ đại, còn tự phong mình là nhị thú thủ đô.
Sau đó là cô gái xuất sắc Hoàng Dung Như, thời cấp hai cô ta trưởng thành và ăn chơi khá sớm nên đã lăn lộn thác loạn hết các quán bar ở thủ đô, sau khi quen biết nhóm Long Thiên thì mới bớt đi nhiều. Hồi đầu vẫn còn cái bệnh công chúa, suýt bạt tai Long Thiên hết lần này đến lần khác, giỏi nhất là trò mập mờ, nhưng vẫn chưa từng lên giường với đàn ông. Khi Long Thiên và Lâm Chi Tử đến với nhau thì cô gái này đã khóc như mưa, còn nói biết vậy cô ta đã ra tay rồi, dưng không lại hời cho Lâm Chi Tử ngốc nghếch đó, cuối cùng cô ta uống say quá rồi lại la hét đòi đi thuê phòng với Long Thiên. Long Thiên nói lần đầu tiên phải để lại cho vợ, Hoàng Dung Như trực tiếp mắng anh là trai tân thì ghê lắm chắc, bà đây cũng còn là xử nữ mà. Không ai thiệt thòi cả, sau đó cô ta trở nên nhanh nhẹn và mạnh bạo hơn, suýt tí nữa đã đẩy ngã được Long Thiên.
Còn cả con cháu nhà trâm anh thế phiệt Phong Ức Không, thậm chí ban đầu Long Thiên cũng không biết bối cảnh gia đình của anh ta, bình thường tính nết cũng khó chịu lầm lì chẳng nói một lời nào, sau đó mới biết anh ta tẩm ngẩm tầm ngầm là thế nhưng lại có một ông nội làm Thượng tướng, vấn đề là ông cụ vẫn chưa ra khỏi quân đội, to tiếng đập bàn chém gió với mấy tướng quân khác là chuyện bình thường. Con nhà lính nên khi đánh nhau luôn là người đầu tiên lao lên, sống ngay thẳng chính nghĩa, từng cản dao cho Long Thiên và Lâm Chi Tử, là tình bạn có thể bất chấp cả mạng sống.
Thái Ca si mê võ thuật, là truyền nhân của Bát Quái quyền chính tông, nghe nói ba đời tập võ, ông nội còn là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật quốc tế, ban đầu người này không ưa gì Long Thiên vì cả hai đều theo đuổi Lâm Chi Tử, khi đó Long Thiên còn chưa vào Quỷ Môn thì làm sao đánh lại người như anh ta? Đối đầu trực diện thì không thắng được lần nào, bị đánh đến nỗi nằm luôn không đứng dậy được mấy lần, Long Thiên cũng không ngốc, trực diện không được thì đánh lén, anh với Đàm Ngạo Nam và Phong Ức Không đã mai phục không biết bao nhiêu lần, tất nhiên kết quả là ngày hôm sau bị đánh thảm thương hơn. Vòng tuần hoàn ác tính đó kéo dài cả học kỳ, sau đó Lâm Chi Tử đưa ra lựa chọn, Thái Ca đánh cho Long Thiên một cú thật đau, để lại một câu nếu như anh dám làm chuyện gì có lỗi với Lâm Chi Tử thì sau này mỗi lần anh ta gặp được sẽ đánh anh một lần. Một người đàn ông cố chấp cứng đầu nhưng cũng là người sảng khoái, hệt như tay kiếm khách thời cổ đại, hai người cũng xây dựng tình hữu nghị không đánh không thành bạn.
Cô gái đáng yêu Thanh Cửu, trong ấn tượng của anh thì cô bé này luôn thích chạy theo sau Hoàng Dung Như gọi í ới, còn giúp Long Thiên viết thư tình tặng cho Lâm Chi Tử, là một cô gái hiền lành lương thiện. Cuối cùng Long Thiên có thể ôm được người đẹp thì công lao của cô gái đáng yêu này phải được kể đầu tiên. Mỗi lần gặp Long Thiên lại bảo sau này có rượu mừng thì nhất định phải cho bà mai là cô ta bao lì xì thật dày, nói xong thường bị Hoàng Dung Như dạy dỗ vài câu nhưng cô gái nhỏ vẫn làm không biết mệt.
Đó đều là những nhân vật thường xuyên có mặt trong hội của Long Thiên năm đó, cả đám đều là nhân tài, cũng nhờ có bọn họ nên khi Long Thiên còn trẻ và non dại với hai bàn tay trắng thì dường như anh đã có được tất cả.
Đột nhiên ánh mắt Long Thiên trở nên ảm đạm.
Hoàng Phương Phi thấy thế bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Long Thiên cười lắc đầu.
Anh chỉ đang nhớ đến đóa hoa dành dành chỉ nở rộ vì mình thôi.
Là kiểu rất nhớ, rất nhớ.
Lần đầu tiên Vương Lệ Trân bất ngờ không tránh né hành động mập mờ của Long Thiên, mà còn có chút thất thần nhìn anh, người đàn ông này luôn có thể khiến cô ngạc nhiên, hơn nữa còn có thể xuất hiện đúng vào lúc cô cần anh nhất, dường như cô đã hiểu vì sao Mộc Tiểu Nhã lại si mê người đàn ông này như vậy, anh quả thật rất ưu tú hơn nữa còn rất biết cách chăm sóc phụ nữ.
"Anh đưa em về nhà nhé?", Long Thiên dịu dàng hỏi.
Vương Lệ Trân gật đầu, thế là anh bế cô lên, còn là kiểu bế công chúa nữa nên khiến Vương Lệ Trân hơi đỏ mặt, nhỏ giọng từ chối nói: "Anh để tôi xuống đi".
"Diễn kịch phải diễn tới cùng chứ", Long Thiên điềm nhiên nói.
Vương Lệ Trân cũng không giãy dụa, mặc cho anh mượn cơ hội này để ôm cô, nhưng khi vừa đi ra đến cửa thì đột nhiên có người nói: "Đánh người xong rồi muốn đi à?"
Long Thiên dừng bước, quay đầu lại nhìn, người nói chính là Hoàng Doanh, khi cô ta lên tiếng thì một đám người xuất hiện trước cửa, dẫn đầu là một người có vóc dáng nhỏ thó, diện mạo xấu xí nhưng lại rất hùng hổ, người chưa thấy đã thấy tiếng quát: "Mẹ kiếp, dám làm loạn ở địa bàn của tao, không coi Điền Hải này ra gì hả..."
Tên nhỏ con đang chửi giữa chừng thì đột nhiên sững người, nửa chữ cũng không dám nói nữa.
"Là anh!"
Tên nhỏ con đó lại chính là Điền Hải, mặt gã lúc đó kinh ngạc vô cùng, tại sao lại gặp vị sát thần này ở đây chứ, lẽ nào việc vợ mình gọi đến để xử lý lại chính là việc này sao?
Một đám du thủ du thục bao gồm cả Đông Tử sau lưng Điền Hải cũng y hệt gã, trong lòng đang nín nghẹn không nói lên lời, đặc biệt là Đông Tử, vết thương trên chân gã vẫn chưa khỏi, tối qua còn bị Điền Hải đánh cho vì đắc tội với anh Phạm nên lại càng nặng hơn, khó khăn lắm tối nay mới tìm được cớ để trút giận, kết quả lại gặp đúng người đã tặng vết thương đó cho mình, quả nhiên đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Thế vẫn chưa hết, sau khi Điền Hải phát hiện ra sau lưng Long Thiên là Diệp Yêu Tinh đang cười lạnh với mình thì hai chân gã mềm nhũn, người khác không biết Diệp Yêu Tinh này ghê gớm thế nào chứ hắn còn không rõ sao, đây là bà chủ có thể ngồi cùng bàn trò chuyện với vui vẻ với Lữ mập đó.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi", Long Thiên cười nói: "Sao vậy? Muốn cản tôi lại à?"
Điền Hải vội động não, đang nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với tình cảnh này, để mình có cái kết êm đẹp, thì cô vợ ngu ngốc của gã Hoàng Doanh lại gào lên: "Chồng à, đừng để hắn chạy mất, chính là tên khốn kiếp đó, anh mau giáo huấn hắn một trận cho em đi".
Đúng là thứ đàn bà lụn bại, không phải đang đẩy mình vào hố lửa hay sao?
Trong lòng Điền Hải thầm chửi một câu, nhưng thái độ lại quay ngoắt 360 độ, cười xòa nói: "Anh Long, thật trùng hợp quá, tôi sao dám cản anh chứ, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi".
Mộ Tư vốn đang muốn xem kịch hay suýt nữa là rớt cái cằm xuống sàn, Điền Hải này là đám người của Lữ mập, ở Bắc Hải cũng coi như là có chút máu mặt, từ lúc nào mà lại phải hạ giọng như vậy, lẽ nào người đàn ông trước mắt còn thâm sâu hơn cả chống lưng của Điền Hải sao?
"Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Điền Lùn, vợ của anh thật là uy phong quá nhỉ", Diệp Yêu Tinh châm chọc khiêu khích nói, đương nhiên Diệp Yêu Tinh biết chồng của Hoàng Doanh là ai, cô ta chỉ muốn mượn gió bẻ măng khiến Hoàng Doanh tuyệt đối không còn đường lui.
"Cô Diệp, hiểu nhầm hiểu nhầm thôi!", Điền Hải khóc không ra nước mắt nói, trừng mắt tức giận nhìn Hoàng Doanh một cái, mẹ kiếp, một hơi chọc ngay vào hai vị đại phật này, con đàn bà này đúng là loại khắc chồng mà.
Hoàng Doanh vẫn chưa hiểu rõ tình thế, cứ gân cổ lên quát: "Chồng, em không quan tâm anh có quen bọn chúng hay không, tóm lại tối nay anh nhất định phải trút giận cho em".
"Tôi cho cô câm miệng!", Điền Hải không nhịn được nữa, liền giơ tay tát cho Hoàng Doanh một cái.
Hoàng Doanh bưng mặt không thể tin nổi nói: "Anh dám đánh em sao?"
"Tôi đánh con đàn bà ngu ngốc chính là cô đó, hai người này là người cô có thể đắc tội được sao, mau chóng xin lỗi anh Long và cô Diệp ngay", Điền Hải vội vàng quát, chỉ sợ hành động chậm chạp sẽ khiến hai người không vui, đến lúc đó thì người gặp nạn sẽ là chính gã ta.
Vở kịch tối nay đúng là quanh co khúc khuỷu, đám khán giả xung quanh đều sững sờ, vốn tưởng rằng quân cứu viện do Hoàng Doanh gọi đến sẽ khiến Long Thiên và Diệp Yêu Tinh khốn đốn, ai ngờ chính Điền Hải lại ra tát Hoàng Doanh, xem đến đây ánh mắt nhìn Long Thiên của bọn họ càng thêm phần kính phục, họ không hiểu nội tình bên trong nhưng trong mắt người dân thường thì cái tên Điền Hải là một tên du côn vô cùng hung hãn, ngay đến lên lưu manh này còn phải cúi đầu thì chẳng phải đã gián tiếp chứng minh hai người này còn bá đạo hơn nữa sao?
Hoàng Doanh thật sự hoang mang, làm sao cô ta có thể nghĩ đến cảnh tượng này, vốn là muốn khiến Vương Lệ Trân và Diệp Yêu Tinh phải mất mặt, kết quả là bản thân lại mất nhiều hơn, cô ta nghiến răng không đi xin lỗi, Điền Hải thấy con vợ ngu này không có động tĩnh gì, lập tức nổi nóng, lại đạp cho cô ta quỳ xuống đất, chỉ vào cô ta chửi mắng: "Nếu hôm nay cô không xin lỗi thì ngày mai, à không đêm nay chúng ta sẽ li hôn, cô muốn chết thì chết một mình đi, đừng liên lụy đến tôi".
Hai vợ chồng này vốn là bằng tuổi nhau, tai vạ rơi đến thì đều thân ai nấy lo.
Hoàng Doanh cuối cùng cũng hiểu ra, cô ta không muốn mất một cuộc sống tốt như vậy, Điền Hải có thể cho cô ta tất cả những thứ cô ta muốn, rời xa Điền Hải cô ta chẳng là gì cả, cô ta sợ rồi, khóc lóc ôm chân Điền Hải nói: "Em sai rồi, chồng à em không dám nữa, anh đừng bỏ em!"
Điền Hải cũng nhẫn tâm, trực tiếp đá Hoàng Doanh ra nói: "Nói những lời này với tôi cũng vô dụng, đi cầu xin cô Diệp kìa".
Hoàng Doanh bò trên đất đến trước mặt Diệp Yêu Tinh, quỳ dưới đất tự vả chính mình một cái rồi nói: "Cô Diệp, tôi không dám nữa, mong cô rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng chấp nhặt người như tôi".
"Vậy ai là con đĩ đây?", Diệp Yêu Tinh nheo mắt hỏi.
"Là tôi, tôi chính là con đĩ", Hoàng Doanh nước mắt nước mũi nói.
Diệp Yêu Tinh cười lạnh vài tiếng, rồi nói với Điền Hải: "Điền Lùn chẳng trách anh lại có thể vui vẻ đi theo Lữ mập, ngay đến vợ mình cũng không cần, thật tàn nhẫn".
Điền Hải cười như không cười nói: "Chỉ cần cô Diệp và anh Long bỏ qua cho thì đừng nói cho con đàn bà này một cái tát, cho dù phải vì nghĩa quên thân tôi cũng không chối từ!"
"Đừng bày trò này trước mặt tôi nữa", Diệp Yêu Tinh khịt mũi khinh bỉ, sau đó nói với Long Thiên: "Anh đưa Lệ Trân về trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý".
Nói đến hai chữ xử lý này, Diệp Yêu Tinh nhìn thẳng vào Mộ Tư, khiến cô ta từ nãy vẫn khoanh tay đứng nhìn lạnh run, biết mình gặp đen đủi rồi.
Long Thiên gật đầu, bế Vương Lệ Trân ra khỏi phòng riêng, sau đó đặt cô ngồi vào chiếc Maybach, khởi động xe, sau khi chạy đến nơi không có ai nữa Long Thiên mới nói: "Ở đây không có ai biết em, muốn khóc thì khóc đi, khóc hết nước mắt trong lòng ra, sau này không cần phải vờ như không có gì nữa, khóc xong rồi em lại là Vương Lệ Trân mạnh mẽ ngoan cường.
Vương Lệ Trân khóe mắt đã đỏ gay ngồi ở ghế phụ, cắn chặt môi, khóc nức nở.
Trên đời này vốn không có người sắt đá bất bại, nhất là phụ nữ.
Chương 77: Tò mò hại chết mèo
Khóc như một đứa trẻ vậy, có lẽ đây là một trong số ít những lần cô gái đứng trên đỉnh cao của danh vọng được bạn bè cùng lứa phải ngước lên nhìn từ thời trung học đến nay phải bỏ đi lớp mặt nạ cứng cỏi, khóc như mưa, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi mất.
Long Thiên kéo cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, chờ đến khi Vương Lệ Trân bình tĩnh lại. Theo như anh nhớ thì cái ngày đứng trước mộ Lâm Chi Tử cũng là lần cuối cùng anh rơi nước mắt, từ đó về sau dù anh có phải chịu bao nhiêu đau khổ ở Quỷ Môn cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ anh đã hiểu được câu nói ngoài nỗi đau khắc sâu vào tim thì những tổn thương khác đều nhạt nhòa và vô vị, dù là thể xác hay tinh thần.
Thế nên Long Thiên thường tự mỉa bản thân mình quá già, trải qua quá nhiều chuyện nên không còn bất kì một người nào, hay chuyện gì có thể kích thích, tạo nên những gợn sóng trong lòng anh được nữa.
Tuổi thì còn trẻ nhưng tim đã già, đó là những lời Long Thiên hay tự chế giễu bản thân mình nhưng nó cũng là một lời châm chọc.
Tiếng khóc của Vương Lệ Trân dần nhỏ lại, khóc lên thật to khiến lòng thoải mái hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng nữ vương biến thành cô gái nhỏ cũng không đến nỗi tệ, cô đang định cảm ơn Long Thiên thấu hiểu lòng người thì lại phát hiện ra anh đã lặng lẽ lấy điện thoại ghi lại cảnh mất mặt của Vương Lệ Trân từ lúc nào.
Chút ấn tượng tốt Long Thiên vừa mới tích lũy được trong lòng Vương Lệ Trân đã tan thành mây khói, cô giận tái mặt nói: “Long Thiên, anh muốn chết mà!”
Long Thiên đã thực hiện được âm mưu vội vàng cất điện thoại đi để Vương Lệ Trân không cướp mất tư liệu sống anh vất vả lắm mới kiếm được, sau đó còn nói như đúng rồi: “Đừng phá, sau này nếu như em vẫn còn nhớ đến người đàn ông đó thì anh lại đưa đoạn phim này cho em xem, để em tự nhìn lại mình bây giờ coi nó ngu ngốc đến mức nào”.
Vương Lệ Trân hoàn toàn không còn gì để nói, ngồi bên ghế lái phụ tức giận run run cả người.
“Tại sao anh lại đến đây được, anh theo dõi tôi hả”, Vương Lệ Trân nhìn chằm chằm Long Thiên hỏi.
Long Thiên giơ tay lên thề, nói: “Trời đất chứng giám, là do Diệp Yêu Tinh gửi tin nhắn cho anh nên anh mới chạy tới để giúp đỡ thôi”.
Nhớ tới phong cách làm việc của cô bạn thân mình, cũng có thể cô ta đã làm việc đó thật. Cô bất đắc dĩ thở dài, nói: “Diệp Yêu Tinh luôn thích xen vào việc của người khác như thế”.
“Cô ấy đang muốn tạo cơ hội cho chúng ta thôi mà? Lúc nãy anh xuất hiện đẹp trai lắm đúng không? Em đã say mê anh rồi chứ gì, hay là tranh thủ nơi rừng hoang núi vắng này, chúng ta làm mấy chuyện củi khô bén lửa tí thì sao nhỉ?” Long Thiên cười tủm tỉm nói.
Vương Lệ Trân liếc xéo anh, nói: “Thỉnh thoảng tôi lại thấy tò mò, làm sao anh có thể nói ra được những lời lưu manh đó với gương mặt thoải mái và bình tĩnh đến vậy”.
Long Thiên gạt tàn thuốc, nói: “Em thường hay anh gọi anh là lưu manh đấy thôi? Lưu manh nói mấy lời đó là chuyện hết sức bình thường”.
“Anh là người đã gây ra vụ án mạng mấy ngày trước hả?” Cuối cùng Vương Lệ Trân cũng hỏi đến vấn đề đó, khi cô biết có người muốn lấy mạng mình thì đã lên tinh thần quan sát tình huống xung quanh. Cô không biết người chết là ai nhưng chắc chắn sẽ là kẻ không có lợi cho cô, thật ra Vương Lệ Trân cũng không muốn nói đến chuyện này, trong lòng mọi người tự hiểu là được rồi nhưng nếu đã ngồi đây với nhau thì cũng phải tìm cái gì đó để nói chuyện.
Long Thiên cười nói: “Anh không ra tay, tên mập đó tự sát, có điều anh hơi tiếc là vẫn chưa hỏi được kẻ đứng đằng sau là ai”.
Vương Lệ Trân hỏi: “Tôi không hỏi thì anh sẽ mãi mãi không nói chuyện này ra đúng không?”
“Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, em cũng vậy. Em cũng không nói cho anh biết thành phần H2Z4 trong thuốc kháng ung thư mà”, Long Thiên thuận miệng nói.
Từ đầu Vương Lệ Trân đã biết mình không thể giấu chuyện này với Long Thiên nên cũng không ngạc nhiên khi anh biết chuyện đó, Long Thiên có rất nhiều điểm kì lạ, chẳng hạn như gia tộc nhà anh, khả năng đánh đấm cũng như những biểu hiện bất ngờ của anh, Vương Lệ Trân luôn kiềm nén sự tò mò của mình, cô sợ mình bị cuốn vào trong đó. Câu hỏi tối nay đã được tính là vượt quá giới hạn rồi, Vương Lệ Trân không muốn bám riết đến cùng, cô chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc thật ngon.
“Đưa tôi về nhà đi”, Vương Lệ Trân kết thúc chủ đề nói chuyện.
Long Thiên tỏ ra thất vọng, nói: “Không làm trò củi khô bén lửa thật hả? Hôm nay có thiên thời địa lợi nhân hòa thế này, không làm chút chuyện thì hơi tiếc”.
“Đừng bắt tôi phải mắng chửi người nhé Long Thiên”.
“Em mắng chửi người thì anh sẽ thắng đúng chứ?”
Vương Lệ Trân chợt lặng người, nhớ tới cuộc đối thoại vào tối hôm kia, người này đã cố chọc giận để cô lộ ra sơ hở. Vương Lệ Trân không để anh thực hiện được ý đồ, tối hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, nếu lại vượt quá giới hạn thêm nữa thì Vương Lệ Trân thật sự không thể thích nghi được. Nhưng ít ra cô có thể xác định rằng từ nay về sau mình không thể dùng sự lạnh lẽo băng giá này để đẩy Long Thiên ra xa vạn dặm được nữa, và nó cũng chẳng có tác dụng gì. Trông có vẻ đây chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng thật ra nó là một bước tiến rất dài.
Long Thiên biết điều dừng lại, không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trên đường về nhà anh lại nhận được tin nhắn của Diệp Yêu Tinh, viết là: “Thiên à, lần hỗ trợ tấn công này của chị đây thế nào, thuận lợi ôm nữ vương về nhà xoa xoa ôm ôm rồi đúng không?”
Qua chuyện lần này, Long Thiên cũng có vài ấn tượng tốt với Diệp Yên Tinh nên vừa lái xe vừa trả lời: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm!”
Chẳng mấy chốc tin nhắn lại tới: “Tại sao anh lại gà như vậy nhỉ? Có vậy thôi cũng không biết nắm bắt, tôi khinh thường anh, tôi không cần biết, lần này anh thiếu tôi một ân tình, sau này nếu như chị đây cô đơn tịch mịch thì anh phải tới đây an ủi tôi”.
“Ý cô là “an ủi” thế nào mới được chứ?”
“Đáng ghét thật, anh dám bắt nạt tôi. Sao không thấy anh bắt nạt người đẹp lạnh lùng bên cạnh ấy”.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ bán nghệ không bán thân”.
Diệp Yêu Tinh không trả lời nữa, Long Thiên để điện thoại sang một bên, không sợ Vương Lệ Trân nhìn lén. Yêu đương vụng trộm thế này thì công khai vạch áo cho người xem lưng quá, Vương Lệ Trân hoàn toàn không có tí hứng thú nào với điện thoại của Long Thiên. Cô đang nhìn ra cửa sổ và ngẩn người, chẳng biết đang suy nghĩ gì, vì có hơi men nên mặt cô thoảng ửng hồng, dáng vẻ đó đủ để khiến tim tất cả mọi đàn ông Bắc Hải run lên.
Về đến nhà, Vương Lệ Trân vào trong tắm rửa, Long Thiên cũng muốn vào theo nhưng cửa đã đóng sầm lại. Long Thiên đứng bên ngoài nói: “Vương Lệ Trân, em lấy oán báo ơn!”
“Ngu ngốc”, cuối cùng thì Vương Lệ Trân đã bị bôi đen, thốt lên từ có đánh chết Long Thiên cũng không đoán ra được.
“Em cũng ngu ngốc!” Long Thiên cũng đáp trả lại bằng những lời Vương Lệ Trân không ngờ tới.
Vương Lệ Trên giận tái mặt mở cửa ra, tức tối nói với Long Thiên: “Anh nói cái gì cơ?”
Chương 78: Người đàn ông bí ẩn
“Em nghe được cái gì thì là cái đó”, Long Thiên không biết sống chết nói, như lợn chết rồi không sợ nước sôi.
Vương Lệ Trân nói với giọng âm u: “Long Thiên, anh có tin là tôi khiến Long Thiên Tượng lập tức đưa anh về thủ đô của anh không!”
“Tin chứ, em làm được chuyện đó thì sao, giỏi lắm hả? Nếu như em tài giỏi thật thì tại sao vẫn còn khóc như một đứa ngốc thế kia? Cái tên Chung Tân Vinh đó chỉ là thứ rác rưởi, có đáng để em từ chối tất cả đàn ông trên đời này không?”, Long Thiên không hề nhượng bộ nói.
Sắc mặt Vương Lệ Trân khá là âm u, cô đột nhiên cười lạnh nói: “Đừng nói với tôi là anh đang ghen nha?”
“Chẳng lẽ em không thế ư? Vương Lệ Trân, em không hề có tí tự tin nào như thế ư? Tự nghĩ rằng mình không đấu lại Cừu Đông Thanh nên còn không dám thử dù chỉ là một lần hả?”
Vương Lệ Trân từng điều tra về Long Thiên nên cũng biết Cừu Đông Thanh là ai, cô cũng thấy phản cảm về điều này nhất. Nếu người ta đã có hôn ước thì tại sao lại kết hôn với cô, chỉ mỗi cái tính bội tình bạc nghĩa đó cũng đủ để Vương Lệ Trân phán Long Thiên án tử hình. Nếu tất cả đã được phơi bày ra như thế, Vương Lệ Trân cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết lý do anh muốn ở lại Bắc Hải này, nếu như anh vẫn còn muốn sống những ngày bình yên thì đừng chạy tới kiếm chuyện với tôi, nếu không một cú điện thoại của tôi thôi thì thiên quân vạn mã của họ Long không kéo tới đây chắc?”
“Em không nỡ để anh đi đâu”, Long Thiên tự tin nói.
Vương Lệ Trân hừ lạnh, bảo: “Nếu như anh tự tin như thế thì cần gì phải mạo hiểm như vậy. Long Thiên, tôi không phải là loại người háo sắc, anh cứu tôi một lần hai lần thì tôi sẽ lấy thân báo đáp cho anh chắc? Anh xem thường Vương Lệ Trân này quá rồi”.
“Thế thì em gọi điện thoại ngay bây giờ đi, để Cừu Đông Thanh tới đưa anh đi, em không phải thấy sẽ đỡ phiền lòng”, Long Thiên bất chấp được ăn cả ngã về không, nói.
“Tại sao tôi phải làm thế?” Vương Lệ Trân hỏi ngược lại.
Những lời đó khiến Long Thiên ngơ ngác, anh còn chưa kịp đáp lời thì Vương Lệ Trân đã đóng sầm cửa lại. Long Thiên tựa vào cửa ngồi xuống, lẩm bẩm: “Phen này ngu người rồi, cứ tưởng là dùng phép khích tướng sẽ khiến nữ vương tỉnh táo lại, kết quả lại để lộ nhược điểm lớn nhất của mình ra, Vương Chấn Đào, nếu như ông không để lại chút di sản nào cho đứa con rể này thì có đánh chết tôi cũng không giúp ông giữ lấy con gái cưng nhà ông đâu. Cô vợ nữ vương của tôi thích làm cái gì thì làm, tôi với cô ấy là nước sông không phạm nước giếng!”
Long Thiên cô đơn lẻ loi ngồi trước cửa cằn nhằn lẩm bẩm mãi, cuối cùng phải tựa vào cửa nhắm mắt ngủ.
Vương Lệ Trân đứng sau cửa đếm ngược từ một trăm xuống không, sau đó phát hiện ra cánh cửa lặng yên không có một tiếng động nào mới duỗi lưng đi vào phòng tắm, nở nụ cười điên đảo chúng sinh. Chắc là tối nay sẽ không còn cơn ác mộng đó nữa đâu, suy cho cùng ngoài cửa cũng có một người ngồi lù lù đó trông chừng cho cô cơ mà.
Phòng Vương Lệ Trân cực kì lớn, cũng cực kì lộng lẫy, khi cô cởi quần áo bước vào phòng tắm thì gió ngoài cửa sổ đã thổi bay tài liệu trên bàn, trên đó chính là ghi chép về mạng lưới quan hệ của gia tộc nhà họ Long, tỉ mỉ đến mức không thể tỉ mỉ hơn.
Tò mò hại chết mèo, từ đầu Vương Lệ Trân đã biết rõ điều đó, nhưng trời sinh ra mèo đã có cái tính đó rồi thì làm sao sửa được?
“…”
Cùng lúc đó, trong một phòng tập bắn cung, một người đàn ông cầm cung tên trong tay, bắn liền mười mũi tên cắm vào giữa hồng tâm.
Người đàn ông đó thắt tóc đuôi sam, sở hữu gương mặt tuấn tú, vẻ ngoài điển trai như nhân vật truyện tranh bước ra từ những trang sách, thế nhưng nó không hề ẻo lả mà lại khiến người đó có được khí chất lạnh lùng sắc bén như dao găm.
Đằng sau người đàn ông đó là cô gái có dáng người bốc lửa, người con gái đó trông rất đẹp, không phải là kiểu đẹp son phấn má hồng diêm dúa, ngực tấn công mông phòng thủ, vớ lưới đen, giày cao gót, bộ trang phục công sở bó sát người, đó chính là cô gái có thể khiến tất cả mọi đàn ông đều sẵn sàng vung tiền như rác.
Trai đơn gái chiếc đứng trong một căn phòng vắng người, lẽ ra nên có vài câu chuyện tình yêu nam nữ nào đó mới đúng nhưng người con gái đó chỉ đứng báo cáo về những thông tin tài liệu trong tay mình, người đàn ông đó cũng chỉ nghe.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra ánh mắt cô gái nhìn người đàn ông đó có sự tôn kính, tất nhiên những suy nghĩ non nớt của cô gái trẻ không thể giấu được hắn ta, chỉ cần người này muốn thì một câu nói là đủ để cô gái đó tự động cởi sạch quần áo và nằm lên giường chờ, nhưng người đàn ông đó đã không làm thế.
Khao khát chính là thứ tình cảm xa xôi và khó hiểu nhất.
Nhưng nó lại là thứ tình cảm đủ để khiến người ta phải bán mạng cho ai đó, nếu như chọc thủng lớp giấy đó thì sẽ đánh mất quyền kiểm soát.
Chờ đến khi cô gái báo cáo xong, người đàn ông đó cười nói: “Thảo nào Hoàng Trung Nghĩa lại vấp phải cái nạn lớn, ngã xuống đau đớn như vậy. Nhà họ Long ở thủ đô, con trai Long Thiên Tượng, đúng là hổ phụ vô khuyển tử mà”.
“Cậu chủ, chúng ta có nên chuẩn bị một vài thứ không?”, người phụ nữ vừa dè dặt hỏi vừa cung kính giơ chiếc khăn lau mặt lên.
“Chết mất một Hoàng Trung Nghĩa đã đủ đánh rắn động cỏ rồi, bên Diệp Yêu Tinh cũng đã lật lọng, chuyện này cũng hơi khó giải quyết”, người đàn ông nhận lấy khăn mặt, lau lau rồi tỏ vẻ ủ rũ nói.
Hiếm khi cô gái đó thấy người đàn ông này tỏ ra buồn bã như thế, chuyện này không thể trách hắn ta được, suy cho cùng thì Long Thiên cũng hơi khó giải quyết, mấy ngày nay đã có tin tình báo được đưa về, tất cả đều nói rằng người đó có sức mạnh của một cao thủ võ lâm.
Cao thủ võ lâm? Chắc là cả Bắc Hải này chỉ có đúng hai người.
“Tôi đã tìm người liên lạc với thủ đô, trước khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì cứ yên lặng ngồi xem đã. Ảnh Tử, cô tiếp tục đi theo người đó, dù làm bất kì một việc gì tôi cũng phải biết đầu tiên”, người đàn ông cười nói.
Cô gái được gọi là Ảnh Tử gật đầu, người đàn ông cầm mũi tên trong tay, thì thào: “Nghe Phạm Thái Nhàn nói tên đó có thể dùng một mũi tên gãy khiến người ta phải nằm bò dưới đất hả?”
Nói đến đó, người đàn ông nọ hờ hững ném mũi tên đi, bất ngờ là người đó dùng tay còn đáng gờm hơn cả dùng cung tên bắn. Mũi tên lướt soạt qua và cắm thẳng vào hồng tâm, hơn nữa còn xuyên qua bia nhắm cắm thẳng vào vách tường!
“Thế này ư?”
Người đàn ông đó thì thào lẩm bẩm.
Chương 79: Rất rất nhớ
Đêm hôm đó Long Thiên ngủ không được ngon nhưng anh vẫn không trở về phòng mình, không rõ là anh đang sợ Vương Lệ Trân làm chuyện gì điên rồ hay là đang cố ép bản thân gồng mình lên, nói chung là chất lượng giấc ngủ không được tốt. Vương Lệ Trân vừa mở cửa phòng ra thì anh đã bị đẩy ngã ra sàn nhà, nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy một đôi chân thon dài xinh xắn, cảnh đẹp ý vui.
Vương Lệ Trân ngủ cả đêm và bây giờ đã lấy lại tác phong nữ vương của mình, cô gái nhỏ khóc sướt mướt tối qua đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, cô đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Đẹp không?”
Long Thiên ngắm nghía đôi chân xinh đẹp của Vương Lệ Trân, cười hì hì nói: “Đẹp lắm”.
“Thế có muốn để sát vào xem cho kỹ không?”, Vương Lệ Trân bỗng nhiên cười quyến rũ hỏi.
Long Thiên gật đầu nghĩ cuối cùng vợ anh cũng suy nghĩ thông suốt, kết quả anh vừa mới đưa mặt lại gần thì chân Vương Lệ Trân đã dẫm lên mặt anh, sau đó đạp mạnh, chính xác là dẫm mạnh vào mặt Long Thiên, không hề nao núng hay do dự.
Long Thiên ôm mặt đứng dậy mắng: “Vương Lệ Trân, nếu như gương mặt đẹp trai xuất chúng này của anh bị em phá hủy thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu!”
“Cái mặt đó mà dám bảo là đẹp trai xuất chúng ấy hả, trông chẳng khác gì một con cóc ghẻ”, Vương Lệ Trân không quay đầu lại, nói.
Long Thiên không phục: “Nếu như anh là con cóc thì em chính là cóc cái”.
“Cút đi làm bữa sáng đi”, Vương Lệ Trân nhanh chóng cầm lấy một tờ báo ngoài phòng khách xem, giọng điệu nghe như chủ cả đang sai khiến người giúp việc.
Long Thiên nhỏ giọng nói thầm mình là thân cậu chủ nhưng lại có số mạng đi hầu hạ người khác, có điều anh vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt xong rồi chạy vào bếp nấu cháo. Trước khi lừa được nữ vương này lên giường thì Long Thiên cần phải duy trì tính kiên nhẫn và sự nhẫn nhịn cần thiết, tất nhiên khi nấu cháo anh vẫn không quên lẩm bẩm mấy từ chuyên ngành như sớm muộn gì cũng phải bắt nữ vương làm La Hán đẩy xe bò.
Thấy Long Thiên đang bận rộn làm thức ăn vẫn thì thào lẩm bẩm gì đó trong bếp, khóe miệng Vương Lệ Trân cong cong nghĩ trong nhà có thêm một người đàn ông cũng khá là ấm áp. Nhưng suy nghĩ đó lại nhanh chóng bị Vương Lệ Trân dập tắt, tuy là bây giờ cô không ghét anh nhưng nói đến cảm tình thì vẫn còn hơi sớm, thích thì lại càng không, cùng lắm là lòng hư vinh của phụ nữ, người đàn ông đó có trâu bò đến mấy cũng phải xuống bếp nấu cơm cho mình.
Ăn sáng xong, Vương Lệ Trân ra ngoài đi làm trước, Long Thiên dọn bàn ăn xong cũng đi luôn. Có lẽ là do không phục vì lần đầu tiên đua xe thua người ta nên lần này Vương Lệ Trân cũng bắt chước Long Thiên, không đi qua cầu Kim Sơn mà rẽ vào trong hẻm nhỏ, thế nhưng cô lại bất đắc dĩ phát hiện ra trong con hẻm nhỏ đó không thể lái với tốc độ trên 60km nên Long Thiên ra khỏi nhà chậm năm phút vẫn đỗ chiếc Maybach vào bãi đỗ xe trước.
Vương Lệ Trân đỗ xe, không cam tâm nhìn chiếc Maybach, cô giơ chân đá mấy cái thật mạnh rồi mới thong thả lên lầu.
Gần đây Long Thiên đến bàn làm việc của mình thì lại phát hiện đám cấp dưới kia nhìn mình với ánh mắt và vẻ mặt hoàn toàn khác, nhất là Chu Hòa Phong. Long Thiên vừa mới tới nơi thì anh ta đã thân thiết chạy vội tới nịnh nọt: “Anh Thiên, anh đã tới rồi, anh ăn sáng chưa? Chưa thì để tôi mua giúp anh nhé”.
Vì thế Long Thiên đã hiểu ra phần nào đó, có lẽ Chu Hòa Phong đã nói gì nên đám người đó mới thay đổi thái độ thế này, Long Thiên lắc đầu nói: “Tôi không đói, anh đừng tỏ thái độ thế này với tôi, hơi buồn nôn”.
Chu Hòa Phong tổn thương nói: “Anh Thiên, lời anh nói làm người ta tổn thương đấy”.
“Tổn thương người bây giờ còn đỡ hơn là sau này phải đau hoa cúc”, Long Thiên đùa bâng quơ, đám con gái tính cả Tào Nghệ đều vui vẻ che miệng cười.
“Được rồi, mọi người làm việc của mình đi, nếu như có vấn đề gì trong công việc thì cứ tìm tôi bất kì lúc nào”.
Sau khi để lại những lời đó, Long Thiên quay về phòng làm việc của mình, chuẩn bị ngồi chờ vấn đề nan giải đến từ Liêu Hồng, nhưng cả một buổi sáng trôi qua Liêu Hồng vẫn chẳng có hành động nào cả. Mãi đến gần giờ cơm trưa lại chào đón người phụ nữ xinh đẹp Hoàng Phương Phi.
“Chữ nhàm chán nó in trên mặt cậu rồi kia kìa giám đốc Long”, Hoàng Phương Phi vui vẻ nói.
Hôm nay cô ta vẫn gợi cảm và quyến rũ như trước, khi phụ nữ đến một độ tuổi nhất định, đặc biệt là những người độc thân như cô ta thì rất dễ dàng tạo cho người đối diện cảm giác đàn bà 30 như hổ, nhưng vấn đề cảm giác đó lại là sức hấp dẫn trí mạng với đàn ông. Đó cũng là một trong những nguyên nhân Hoàng Phương Phi có thể trở thành người cộm cán trong bộ phận tiêu thụ. Quyến rũ nhưng không lẳng lơ, rất nhiều kẻ có tiền thích mẫu phụ nữ này nên phần lớn lượng tiêu thụ đều nhờ một tay cô ta bán ra, bộ phận tiêu thụ còn lan truyền câu nói rằng một mình Hoàng Phương Phi có thể nuôi được cả phòng.
“Chị Phi có thời gian rảnh đến xem thằng em này rồi à”, Long Thiên đứng dậy rót một tách cà phê và đưa cho Hoàng Phương Phi.
Hoàng Phương Phi nhận lấy ly cà phê, ngồi lên sô pha và ngả người về phía sau, phô bày đường cong trên cơ thể mình không sót một chỗ nào, hai chân thoải mái bắt chéo, từng động tác nhỏ đều được cân nhắc cực kì tỉ mỉ, có thể lay động lòng người nhưng vẫn thoải mái và tự nhiên.
Thế nhưng đôi mắt Long Thiên lại trong suốt như thể anh hoàn toàn không quan tâm đến những hành động nhỏ đó của Hoàng Phương Phi, ngây ngô như một chính nhân quân tử đích thực. Hoàng Phương Phi nghĩ tên này cũng thuộc dạng dày dặn kinh nghiệm nhưng ngoài miệng lại vui vẻ nói: “Tất nhiên là tôi không vô duyên vô cớ đến đây rồi, tôi có việc cần nhờ giám đốc Long hỗ trợ”.
Long Thiên đã đoán được phần nào, chỉ là anh thật sự không biết Hoàng Phương Phi muốn gì thôi, bèn hỏi: “Chị nói đi, giúp được tôi nhất định sẽ giúp, không làm nổi cũng cố hết sức mình”.
“Tối ngày kia tôi phải tiếp đãi một nhóm khách, tất cả đều là những người lớn tuổi nên khá là thiếu kiên nhẫn, tôi muốn nhờ cậu đi cùng với tôi”, Hoàng Phương Phi cười nói. Nhóm khách đó có địa vị to, nhân vật chính là Tạ Văn Đức, viện trưởng của bệnh viện Hoa Trung, một con cáo già năm mươi tuổi. Tiếng tăm của ông ta trong giới không mấy tốt, đời sống cá nhân cực kì rối loạn, nghe nói ông ta thường có những hành động dơ bẩn, nếu trong tay không có một đơn hàng lớn thì chắc Hoàng Phương Phi cũng chẳng muốn tiếp xúc với loại người này.
Mấy hôm nay cô ta đã nghe Liêu Đồ bên kia kể về chuyện Long Thiên giải quyết Điền Hải, có thể nói là rung động lòng người nên Hoàng Phương Phi đã nghĩ đến anh đầu tiên cho vị trí hộ hoa sứ giả, phần lớn nhân viên trong bộ phận tiêu thụ đều là phụ nữ, còn lại mấy người đàn ông, nói không chừng còn chưa đối đầu thì đã bị Tạ Văn Đức chuốc say bí tỉ rồi cũng nên.
Chương 80: Những người bạn cũ
“Đây cũng là câu đố của sát thủ Hồng ư?”, Long Thiên đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Hoàng Phương Phi cười nói: “Bộ phận tiêu thụ của chúng tôi âm thịnh dương suy quá nên mới xin ông ấy giúp đỡ, ông ấy bảo tôi đến đây tìm cậu nên tôi mới tới. Long Thiên, xem như chị xuống nước mặt dày nhờ vả cậu, cậu đừng từ chối tôi nha. Lần trước cậu đã từ chối tôi một lần rồi”.
Long Thiên bất đắc dĩ nói: “Chị đã nói đến nước này rồi thì tôi cũng không thể bỏ mặc không giúp được, tối ngày kia chị cứ gọi điện thoại cho tôi, khi nào cũng được”.
“Đây là cậu nói đấy nhé”, Hoàng Phương Phi mừng rỡ, nhớ kỹ số điện thoại của Long Thiên. Thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa bèn nói: “Cùng xuống căn tin không?”
“Được”, Long Thiên gật đầu.
Buộc lòng phải nói là đi bên cạnh người phụ nữ này có thể rước lấy khá nhiều ánh mắt hâm mộ của mọi người dọc đường đi, vấn đề là hôm kia họ vừa thấy Long Thiên ngồi cùng với Mộc Tiểu Nhã ở căn tin thì hôm nay lại thêm một Hoàng Phương Phi, có rất nhiều người đoán xem rốt cuộc anh là thần thánh phương nào mà người đẹp của tập đoàn cứ vây xung quanh anh như thế.
Long Thiên lại hất mặt lên trời đắc ý, nhìn cái gì mà nhìn, cho mấy người ở đó ghen tị chết, ông đây làm cóc đó thì sao, ngày nào cũng có thiên nga bên cạnh chờ con cóc này ăn đấy.
Dường như Hoàng Phương Phi đã nhận ra suy nghĩ đó của Long Thiên nên lúc đứng trong thang máy còn cố tình xắn tay áo lên khoác lấy cánh tay anh, khiến hai tròng mắt Phạm Thái Nhàn cùng đi thang máy sắp rớt xuống đến nơi. Anh ta nghĩ đúng là anh Thiên có khác, bá đạo hơn người, mấy tên hút gái trong hội anh ta còn chẳng làm được thế.
Hoàng Phương Phi cho chút quả ngọt rồi dừng, khi ra khỏi thang máy đã buông cánh tay Long Thiên ra. Phạm Thái Nhàn theo sau lưng nhỏ giọng thì thầm: “Anh Thiên, anh trâu bò lắm luôn á”.
Long Thiên vui vẻ hỏi: “Có muốn học không?"
“Tất nhiên là có rồi, tôi cũng muốn được người đẹp đáp lại chứ không phải là ngày nào cũng chủ động tấn công, mệt mỏi lắm”, Phạm Thái Nhàn thể hiện sự khát vọng với tri thức.
Long Thiên hết sức tự tin nói: “Chỉ cần đẹp trai như tôi là được thôi”.
Phạm Thái Nhàn liếc xéo Long Thiên: “Anh Thiên, tôi muốn học cái khác”.
“Học cái gì?”
“Rốt cuộc anh đã luyện tập thế nào để có da mặt dày như thế vậy?”
Long Thiên lập tức giơ chân đá, Phạm Thái Nhàn đã có sự chuẩn bị từ trước nên chạy nhanh như chớp, có điều là vừa chạy vừa nói: “Đúng rồi anh Thiên, tối nay có buổi gặp mặt ở quán karaoke Huy Hoàng, tôi đã đặt sẵn phòng rồi, anh nhớ tới sớm chút nha”.
Thấy thế, Hoàng Phương Phi bất giác vui vẻ nói: “Hình như cậu Phạm rất thích cậu”.
“Có lẽ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi, trước đây tôi cũng giống y như thế”, Long Thiên than thở nói.
Nói tới đó thì Long Thiên lại chợt nhớ đến đám bạn cũ, đó chính là một đám yêu quái không sợ trời không sợ đất.
Người đầu tiên phải nhắc tới tất nhiên là tên ẻo lả Đạm Ngạo Nam, tên đó được xem là một nhân tài trong nhóm bọn họ. Là một người nghèo nhưng lại là vua tán gái, mối quan hệ nam nữ cực kì thối nát trong mắt người ngoài. Chỉ cần con bé đó không có bệnh lây qua đường sinh dục, mặt mũi không đến nỗi nào, dáng người xinh đẹp một chút thì anh ta sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để câu cho được. Hôm sau, khi đã lên giường với nhau rồi thì anh ta có thể xuống giường và nói đừng bao giờ gặp lại nữa, là kiểu tiền mướn phòng cũng do bên nữ trả, có thể nói miệng lưỡi cay độc của Long Thiên bây giờ có phân nửa công lao của anh ta. Lâm Chi Tử thường xuyên dặn dò Long Thiên đừng chơi với anh ta, sợ bị lây tính xấu nhưng Long Thiên và Đạm Ngạo Nam lại hợp nhau đến lạ, hai người làm được rất nhiều pha hành động vĩ đại, còn tự phong mình là nhị thú thủ đô.
Sau đó là cô gái xuất sắc Hoàng Dung Như, thời cấp hai cô ta trưởng thành và ăn chơi khá sớm nên đã lăn lộn thác loạn hết các quán bar ở thủ đô, sau khi quen biết nhóm Long Thiên thì mới bớt đi nhiều. Hồi đầu vẫn còn cái bệnh công chúa, suýt bạt tai Long Thiên hết lần này đến lần khác, giỏi nhất là trò mập mờ, nhưng vẫn chưa từng lên giường với đàn ông. Khi Long Thiên và Lâm Chi Tử đến với nhau thì cô gái này đã khóc như mưa, còn nói biết vậy cô ta đã ra tay rồi, dưng không lại hời cho Lâm Chi Tử ngốc nghếch đó, cuối cùng cô ta uống say quá rồi lại la hét đòi đi thuê phòng với Long Thiên. Long Thiên nói lần đầu tiên phải để lại cho vợ, Hoàng Dung Như trực tiếp mắng anh là trai tân thì ghê lắm chắc, bà đây cũng còn là xử nữ mà. Không ai thiệt thòi cả, sau đó cô ta trở nên nhanh nhẹn và mạnh bạo hơn, suýt tí nữa đã đẩy ngã được Long Thiên.
Còn cả con cháu nhà trâm anh thế phiệt Phong Ức Không, thậm chí ban đầu Long Thiên cũng không biết bối cảnh gia đình của anh ta, bình thường tính nết cũng khó chịu lầm lì chẳng nói một lời nào, sau đó mới biết anh ta tẩm ngẩm tầm ngầm là thế nhưng lại có một ông nội làm Thượng tướng, vấn đề là ông cụ vẫn chưa ra khỏi quân đội, to tiếng đập bàn chém gió với mấy tướng quân khác là chuyện bình thường. Con nhà lính nên khi đánh nhau luôn là người đầu tiên lao lên, sống ngay thẳng chính nghĩa, từng cản dao cho Long Thiên và Lâm Chi Tử, là tình bạn có thể bất chấp cả mạng sống.
Thái Ca si mê võ thuật, là truyền nhân của Bát Quái quyền chính tông, nghe nói ba đời tập võ, ông nội còn là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật quốc tế, ban đầu người này không ưa gì Long Thiên vì cả hai đều theo đuổi Lâm Chi Tử, khi đó Long Thiên còn chưa vào Quỷ Môn thì làm sao đánh lại người như anh ta? Đối đầu trực diện thì không thắng được lần nào, bị đánh đến nỗi nằm luôn không đứng dậy được mấy lần, Long Thiên cũng không ngốc, trực diện không được thì đánh lén, anh với Đàm Ngạo Nam và Phong Ức Không đã mai phục không biết bao nhiêu lần, tất nhiên kết quả là ngày hôm sau bị đánh thảm thương hơn. Vòng tuần hoàn ác tính đó kéo dài cả học kỳ, sau đó Lâm Chi Tử đưa ra lựa chọn, Thái Ca đánh cho Long Thiên một cú thật đau, để lại một câu nếu như anh dám làm chuyện gì có lỗi với Lâm Chi Tử thì sau này mỗi lần anh ta gặp được sẽ đánh anh một lần. Một người đàn ông cố chấp cứng đầu nhưng cũng là người sảng khoái, hệt như tay kiếm khách thời cổ đại, hai người cũng xây dựng tình hữu nghị không đánh không thành bạn.
Cô gái đáng yêu Thanh Cửu, trong ấn tượng của anh thì cô bé này luôn thích chạy theo sau Hoàng Dung Như gọi í ới, còn giúp Long Thiên viết thư tình tặng cho Lâm Chi Tử, là một cô gái hiền lành lương thiện. Cuối cùng Long Thiên có thể ôm được người đẹp thì công lao của cô gái đáng yêu này phải được kể đầu tiên. Mỗi lần gặp Long Thiên lại bảo sau này có rượu mừng thì nhất định phải cho bà mai là cô ta bao lì xì thật dày, nói xong thường bị Hoàng Dung Như dạy dỗ vài câu nhưng cô gái nhỏ vẫn làm không biết mệt.
Đó đều là những nhân vật thường xuyên có mặt trong hội của Long Thiên năm đó, cả đám đều là nhân tài, cũng nhờ có bọn họ nên khi Long Thiên còn trẻ và non dại với hai bàn tay trắng thì dường như anh đã có được tất cả.
Đột nhiên ánh mắt Long Thiên trở nên ảm đạm.
Hoàng Phương Phi thấy thế bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Long Thiên cười lắc đầu.
Anh chỉ đang nhớ đến đóa hoa dành dành chỉ nở rộ vì mình thôi.
Là kiểu rất nhớ, rất nhớ.
Bình luận facebook