• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (6 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 76 Em không thể sống nếu thiếu chúng tôi sao?

Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Tinh Tinh, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyễn Nguyễn là giật mình, sau đó đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn, cô vô thức ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng, rồi vỗ nhẹ lưng lên lưng an ủi cô bé.

Tiểu Tinh Tinh dùng hai tay nắm chặt lấy vạt áo của cô, ủy khuất mà khóc thút thít không ngừng.

Lệ Bạc Thâm nhìn thấy cảnh này, trong mắt bất giác hiện lên vẻ bất lực.

Vừa rồi ở nhà, người làm cha như hắn giang tay ra ôm thì cô bé lại không nói lời nào mà chỉ biết trốn.

Bây giờ đối mặt với Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé lại chủ động đưa đòi ôm.

Có lẽ là, ỷ lại vào mẹ là bản năng của trẻ con?

“Đừng khóc nữa, con nói cho dì biết có chuyện gì xảy ra đi?” Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng mà dỗ dành cô bé.

Tất nhiên Tiểu Tinh Tinh sẽ không mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng Lệ Bạc Thâm hắng giọng một cái rồi thản nhiên nói: “Hôm nay Tiểu Tinh Tinh đến trường, không thấy hai cậu con trai nhà cô đâu cho nên con bé tưởng chúng không đi học nữa, vừa về đến nhà đã khóc đến tận bây giờ. Nằng nặc đòi đến đây xem mới chịu.”

Nghe vậy, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài, cô bé này thật sự rất dính hai đứa nhỏ nhà mình.

Ý thức được điểm này, giọng nói của Giang Nguyễn Nguyễn lại càng nhẹ nhàng hơn trước: "Con đừng khóc nữa, hôm nay hai anh trai bị đau bụng, dì chỉ xin cho hai đứa nó nghỉ một ngày, ngày mai hai đứa sẽ đến trường chơi với con."

Nghe thấy dì xinh đẹp nói giống cha mình, lúc này Tiểu Tinh Tinh mới chịu tin tưởng, cô bé chậm rãi ngừng khóc, rời khỏi vòng tay Gianh Nguyễn Nguyễn rồi cẩn thận quan sát xung quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng hai anh trai nhỏ.

Rõ ràng là từ chỗ cửa ra vào không thể nào nhìn thấy được phòng ăn cho nên Tiểu Tinh Tinh cũng không thấy bóng dáng của hai anh trai đâu, vậy là cô bé lại bắt đầu cảm thấy bất an.

Nhìn thấy cô bé căng thẳng như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn mềm lòng sờ đầu cô bé, nói: "Con muốn tìm hai anh trai nhỏ sao? Để dì dẫn con đi tìm bọn họ nhé."

Nói xong, cô mỉm cười ôm lấy Tiểu Tinh Tinh, quay người đang định đi vào thì cô bé trong lòng đột nhiên xoay người nhìn lại phía sau.

Tới lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới chợt nhớ tới, trước cửa ra vào vẫn còn một vị Phật khổng lồ đang đứng.

Hơn nữa, nếu cô không chủ động mở lời, chưa chắc người đó sẽ theo vào.

Nghĩ đến đây, cô quay lại nhìn người ở cửa.

Gió đêm thổi qua, chiếc áo sơ mi mỏng đã gần như dính chặt vào người Lệ Bạc Thâm, mặt mày vô cảm nhìn hai người họ.

Nghĩ lại thì có lẽ là vội đưa Tiểu Tinh Tinh đến đây, cho nên hắn đã quên chuyện mặc áo khoác.

Bởi vì cô bé trong lòng, Giang Nguyễn Nguyễn cũng đối xử với hắn dịu dàng hơn rất nhiều, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Lệ cũng vào ngồi một chút nhé."

Cô vừa dứt lời, người đàn ông đứng ở cửa nhấc gót bước vào.

“Hai anh đang ăn tối, dì dẫn con qua gặp nhé.” Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi bước đi, vừa đi vừa an ủi Tiểu Tinh Tinh.

Ba người đi thẳng một đường đến phòng ăn.

Triều Triều và Mộ Mộ đang vùi đầu ăn uống, vừa thấy ba người đi vào liền nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai đồng loạt hiện vẻ ngơ ngác: "Sao em gái lại ở đây?"

Giang Nguyễn Nguyễn đặt Tiểu Tinh Tinh xuống cạnh người hai người họ, dịu dàng nói: "Em gái thấy hai con không đến trường cho nên con bé đã rất lo lắng cho hai con, khóc nức nở đòi đến tìm hai con đó. Tụi con nhanh đến nói chuyện với em đi."

Như để xác nhận lời nói của cô, Tiểu Tinh Tinh hai tay bối rối vân vê làn váy công chúa, đôi mắt to tròn không thèm chớp mà nhìn chằm chằm Triều Triều và Mộ Mộ, chóp mũi hồng hồng trông cực kỳ giống búp bê.

Nhìn thấy bộ dáng của em gái, hai đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, vừa cảm thấy em gái mình thật đáng yêu vừa cảm thấy đau lòng.

"Sáng nay bọn anh không được khỏe nhưng bây giờ thì ổn rồi, em không cần lo lắng." Triều Triều nghiêm túc trấn an cô.

Mộ Mộ quay đầu lại, làm mặt quỷ với Tiểu Tinh Tinh: "Xem em dễ dọa đến cỡ nào kìa, bọn anh chỉ mới nghỉ một ngày, mà em đã không nỡ xa bọn anh đến vậy sao? Nhóc dính người!”

Tiểu Tinh Tinh nghe hai anh trai nói như vậy, cuối cùng cũng chịu yên lòng, nín khóc rồi mỉm cười.
Chương 77 Thấy mình như người ngoài

Lệ Bạc Thâm đứng ở cửa phòng ăn cách đó không xa, nhìn cô bé cuối cùng cũng mỉm cười, dưới đáy mắt hắn chợt hiện lên một đống cảm xúc lộn xộn.

Không ngờ hắn dỗ dành lâu như vậy, vẫn không bằng mấy câu nói của ba mẹ con họ.

Tiểu Tinh Tinh không những ngừng khóc mà còn bắt đầu cười.

Đứng đó một lúc lâu, nhìn Tiểu Tinh Tinh bị hai đứa nhóc chọc cười không ngừng, cuối cùng Lệ Bạc Thâm cũng nhấc chân bước vào muốn ôm Tiểu Tinh Tinh về.

Hai người tới đây là bởi vì Tiểu Tinh Tinh muốn tận mắt tới xem thử, hiện tại bọn họ đã xác nhận xong, cũng nên đến lúc trở về rồi.

Có điều hắn vừa đi tới bên cạnh Tiểu Tinh Tinh liền nghe thấy tiếng bụng cô bé đánh trống.

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày: “Con chưa ăn tối à?"

Tiểu Tinh Tinh mím môi gật đầu.

Thấy thế Giang Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng, ánh mắt tỏ vẻ trách móc.

Mặt Lệ Bạc Thâm không chút biểu cảm, thản nhiên đáp lại ánh mắt của cô: “Tôi đã khuyên con bé đi ăn rồi nhưng nó cứ làm ầm ĩ lên, vừa về đến nhà đã nhốt mình vào phòng ngủ, không thèm ăn không uống gì cho nên tôi mới đáp ứng sẽ dẫn con bé qua đây để nó không gây sự nữa, chưa kịp ăn cơm.”

Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh của người đàn ông, bất lực quay mặt đi.

Triều Triều ở bên cạnh lo lắng nhìn em gái: "Đúng lúc bọn anh chỉ mới ăn thôi, em có muốn ăn cùng không?"

Hai mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, gật đầu thật mạnh rồi mới chợt nhớ tới một chuyện, quay người xin cha đồng ý.

Lệ Bạc Thâm do dự mấy giây, nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Nếu không phiền, cô có thể cho con bé ăn chút gì được không?”

“Con ngồi giữa hai anh nhé?” Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp đề nghị.

Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của Tiểu Tinh Tinh.

Hai bạn nhỏ lập tức dịch ghế sang một bên để nhường chỗ cho em gái.

Lệ Bạc Thâm nhìn cô bé ngồi giữa cặp song sinh kia, vô thức cau mày.

Trông bọn họ mới đúng là một gia đình, còn mình chỉ là một người ngoài cuộc.

Giang Nguyễn Nguyễn đặt Tiểu Tinh Tinh lên ghế rồi bới cơm đưa cho cô bé, nhìn ba đứa nhỏ tụ tập ăn uống với nhau, trong mắt cô lại tràn đầy ý cười.

Có điều, cô cứ cảm thấy ánh mắt sắc bén của vị Phật lớn kia vẫn đang đâm vào lưng mình.

Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi nụ cười, quay người nhìn về phía Lệ Bạc Thâm.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Lệ Bạc Thâm cũng thu hồi cảm xúc, vẻ mặt lãnh đạm.

“Còn anh thì sao?” Giang Nguyễn Nguyễn đè nén sự kỳ lạ trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi.

Nghe vậy Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vài phần khó hiểu.

Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh quay mặt đi, liếc nhìn đồ ăn trên bàn: “Anh đã ăn gì chưa?”

Tiểu Tinh Tinh làm ầm ĩ không chịu ăn, có lẽ người này cũng bận dỗ dành cô bé con bé.

Lệ Bạc Thâm sửng sốt nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó mới lạnh lùng nhắm mắt lại, xa cách nói: “Tôi không sao, ở nhà đã chuẩn bị bữa tối rồi, chừng nào tôi về có thể hâm nóng lại ăn. Chẳng qua là Tiểu Tinh Tinh thích ở cùng hai đứa nhỏ này, nên mới làm phiền cô chuẩn bị bữa ăn cho nó. Giờ tôi sẽ ra phòng khách đợi, không quấy rầy các người ăn cơm nữa."

Nói xong, hắn lại nhìn bộ dáng vui vẻ hoàn thuận của ba đứa nhỏ rồi quay người muốn đi ra ngoài.

Nghe vậy, Nguyễn Giang Giang biết người đàn ông này đang định nhịn đói bỏ đi, cô bĩu môi bất đắc dĩ nói: "Nhà tôi cũng không thiếu bát cho anh ăn đâu. Hơn nữa, Tiểu Tinh Tinh thấy cha không có ở đây chắc chắn cũng sẽ cảm thấy bất an.”

Cô vừa dứt lời, Tiểu Tinh Tinh đã ngẩng đầu lên nhìn, thấy cha chuẩn bị đi ra ngoài thì trong mắt cô bé cũng hiện lên vẻ lo lắng.

Giang Nguyễn Nguyễn không đợi hắn trả lời đã trực tiếp bới cơm cho hắn một bát cơm rồi đặt lên bàn: “Nếu anh không chê thì hãy ngồi xuống ăn với chúng tôi đi.”

Triều Triều nhìn thấy cảnh thì hơi cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Còn Mộ Mộ lại bưng bát lên vừa ăn vừa lén nhìn người đàn ông cách đó không xa, trong lòng có chút mong đợi.
Chương 78 Tạm thời sẽ không đau

MTrước giờ vẫn luôn là ba người bọn họ ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng còn có mẹ nuôi tới ăn cùng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm với cha.

Lúc này tâm trạng của Triều Triều và Mộ Mộ thật sự rất khác nhau.

Lệ Bạc Thâm dừng bước, quay đầu đối diện với đôi mắt ướt đẫm của Tiểu Tinh Tinh, sau đó lại nhìn qua chỗ ngồi và bát đũa đã chuẩn bị xong bên cạnh bốn người họ, trong mắt hắn chợt hiện lên vẻ kỳ lạ.

Theo lý thì bốn người bọn họ thật sự là người một nhà.

Hắn ngồi vào đó có vẻ hơi lạc lõng.

Dù nghĩ vậy nhưng lúc hoàn hồn lại, hắn đã ngồi xuống bàn.

Không biết có phải là do sự có mặt của hắn hay không, mà bầu không khí vốn dĩ đang vui vẻ đột nhiên trở nên có chút trì trệ.

Triều Triều và Mộ Mộ rơi vào im lặng, chỉ cúi đầu chăm chú vào bát cơm của mình.

Không có mấy anh trai nói chuyện, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên ăn không ngon như trước nữa, cầm bát ăn từng ngụm nhỏ thật nhỏ.

"Có món nào Tiểu Tinh Tinh không thích ăn sao?" Giang Nguyễn Nguyễn chú ý tới sự kỳ lạ của cô bé, nhẹ giọng lo lắng nói.

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh vội vàng lắc đầu.

Dì xinh đẹp nấu món nào cô bé cũng thích hết.

Chỉ là bây giờ cô không có tâm trạng...

Mộ Mộ biết em gái sẽ không nói chuyện cho nên mới dừng đũa lại trả lời hộ: "Em gái giống bọn con đó, không thích ăn cà rốt với ớt xanh, lúc ở trường, em ấy rất hay bỏ hai món này ra!"

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: "Dì sẽ lựa ra giúp con nhé, được không?"

Tiểu Tinh Tinh lại mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy đi về phía cô bé, gắp cà rốt và ớt xanh trong bát của cô bé ra xong thì đứng lại quan sát cô bé múc đồ ăn ăn.

Tiểu Tinh Tinh chuẩn bị ăn tiếp, nhưng không ngờ đã động tới chỗ nào đó trên bàn tay làm cô bé đau đến ứa nước mắt, bàn tay lập tức dừng lại tại chỗ, bất đắc dĩ ngẩng đầu đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đặt bát đĩa đũa trong tay xuống: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Tinh cắn môi dưới, cố gắng kìm nén nước mắt, xoay mu bàn tay ra cho cô kiểm tra.

Nhìn thấy mu bàn tay cô bé, mọi người đồng loạt sửng sốt.

Lúc này trên làn da trắng nõn của cô bé đang hiện lên mấy vệt đỏ trông vô cùng đáng sợ.

Giang Nguyễn Nguyễn nhíu chặt mày, đau lòng lên tiếng hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"

Tiểu Tinh Tinh cắn môi không lên tiếng.

Giang Nguyễn Nguyễn lại nhìn sang Lệ Bạc Thâm bên cạnh.

Đối mặt với nghi vấn trong mắt cô, Lệ Bạc Thâm đột nhiên có chút chột dạ, nhưng mà ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ: "Có lẽ là con bé lúc con bé đập đồ bị cái gì đó dội lại làm bị thương.”

Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn càng thêm lo lắng: "Con bé đập cái gì?"

Lệ Bạc Thâm trầm giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh không biết khống chế cảm xúc, lúc tức giận thỉnh thoảng sẽ đập phá đồ đạc để giải tỏa."

Hắn không biết nên mở miệng nói ba chữ bệnh tự kỷ với Giang Nguyễn Nguyễn như thế nào.

Cũng không biết lúc cô biết chuyện sẽ phản ứng thế ra sao.

Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại xác nhận với Tiểu Tinh Tinh: "Là con tự làm mình bị thương sao?"

Tiểu Tinh Tinh do dự vài giây rồi khẽ gật đầu.

Thấy cô bé thừa nhận, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: "Sao con không nói cho cha biết?"

Tiểu Tinh Tinh hơi rụt người lại, oan ức nghiêng người về phía bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn bất mãn liếc nhìn Lệ Bạc Thâm.

Con bé đã bị thương rồi mà người này vẫn dùng giọng điệu đó nói chuyện cho được.

"Con đau lắm phải không?" Thu hồi tầm mắt khỏi người đàn ông đó, Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng nắm lấy bàn tay của cô bé, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái.

Tiểu Tinh Tinh mím môi gật đầu.

"Ngoan, dì sẽ bôi thuốc cho con, một lát nữa sẽ hết đau ngay.” Giang Nguyễn Nguyễn buông tay cô bé ra rồi dặn dò hai đứa nhỏ: "Hai con nói chuyện với em gái một lát đi, mẹ đi lấy hòm thuốc."

Hai đứa nhỏ vội vàng gật đầu, ngồi bên cạnh kể mấy câu chuyện thú vị cho Tiểu Tinh Tinh nghe.
Chương 79 Vẫn đang nhìn chằm chằm vào mẹ

Rất nhanh, Giang Nguyễn Nguyễn đã cầm hòm thuốc quay lại bàn ăn, tỉ mỉ bôi thuốc lên cho Tiểu Tinh Tinh.

Toàn bộ quá trình bôi thuốc cho Tiểu Tinh Tinh rất nhẹ nhàng, lúc đau cũng chỉ là đau nhẹ mà co tay lại một chút lại nhanh chóng đưa tay ra lại.

Thấy vậy, trái tim của Giang Nguyễn Nguyễn càng mềm nhũn.

Sau khi bôi thuốc xong, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tinh.

Triều Triều hiểu chuyện nhường lại chỗ ngồi của mình, bưng chén qua ngồi bên cạnh Lệ Bạc Thâm.

"Dì đút con ăn được không?" Giang Nguyễn Nguyễn hỏi ý kiến của Tiểu Tinh Tinh.

Đương nhiên là Tiểu Tinh Tinh không từ chối, lập tức dùng vẻ mặt chờ mong gật gật đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, cầm bát lên đút cho cô bé ăn.

Được dì xinh đẹp đút cho ăn, khẩu vị của Tiểu Tinh Tinh đột nhiên trở nên rất tốt, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của dì xinh đẹp, bất kể cô có đút gì, cô bé đều há to miệng ăn.

Thấy cô bé ăn ngon như vậy, mặt mày Giang Nguyễn Nguyễn càng ngày càng vui vẻ.

Lệ Bạc Thâm ngồi đối diện quan sát sự tương tác giữa hai người họ.

Mỗi khi khóe miệng Tiểu Tinh Tinh dính thức ăn, người phụ nữ đó sẽ nhanh chóng lau sạch cho cô bé, tốc độ đút ăn cũng vừa phải.

Tiểu Tinh Tinh vừa ăn vừa cười vui vẻ.

Đôi mắt đen láy của Lệ Bạc Thâm nhất thời trở nên có chút phức tạp.

Triều Triều và Mộ Mộ cũng nhìn thấy cảnh này nhưng bọn họ chỉ cảm thấy em gái thật ngoan ngoãn, hoàn toàn không hề ghen tị với em ấy.

Thu hồi tầm mắt khỏi hai người bọn họ, hai đứa nhỏ đồng loạt nhìn về phía Lệ Bạc Thâm.

Một giây sau, hai người họ lại thắc mắc mà quay sang nhìn nhau.

Nếu họ không nhầm thì hình như lúc nào cha cũng nhìn chằm chằm vào mẹ!

Hơn nữa, có vẻ như trong mắt ông ấy cũng không có vẻ khó chịu gì mà ngược lại còn có một chút... Dính.

Triều Triều cau mày đặt đũa xuống, rồi lại lấy đôi đũa chung bên cạnh lên gắp một ít rau cho Lệ Bạc Thâm, kế tiếp cậu lại dùng vẻ mặt ngây thơ mà nhìn người đàn ông: "Sao chú không ăn?”

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm chợt hoàn hồn lại, vô thức nói cảm ơn cậu bé: "Cảm ơn."

Vừa nói xong lại nhìn về phía rau trong bát, đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi tối sầm lại.

Thật trùng hợp, không ngờ rau mà cậu bé này gắp cho hắn lại là cần tây.

Ngước mắt lên nhìn lướt qua thì rõ ràng là đĩa cần tây còn cách chỗ cậu nhóc này cả một khoảng, có vẻ là cậu đã cố tình gắp nó cho hắn.

Sau khi Triều Triều nói dứt lời liền vùi mặt vào bát, chốc chốc lại lén dùng khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cậu nhớ theo như kết quả lúc trước cậu và Mộ Mộ điều tra ra, loại rau cha ghét nhất là cần tây.

Mặc dù cậu bé không biết tại sao cha bỏ rơi mẹ rồi nhưng bây giờ vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ấy.

Nếu ông ấy đã bỏ rơi mẹ thì nhất định phải nhận lấy trừng phạt, số cần tây này chỉ mới là một chút trừng phạt nho nhỏ mà thôi!

Lệ Bạc Thâm cầm đũa, dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn cậu nhóc đã gắp rau cho mình.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Triều Triều lại ngẩng đầu lên, không chút sợ sệt mà thản nhiên đối diện với ánh mắt của hắn.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày thật chặt, dường như hắn vừa đọc được một chút khiêu khích từ trong mắt của thằng nhóc này.

Nhất thời hắn vẫn không thể nào nghĩ ra được vẻ khiêu khích này từ đâu ra, nhưng mà hắn cũng không để chuyện này trong lòng.

"Chú không thích cần tây sao?"

Triều Triều ra vẻ vô tội nhìn thẳng vào người đàn ông, giọng điệu cũng có chút thúc giục.

Lệ Bạc Thâm nhếch môi: "Không có."

Nói xong hắn gắp cần tây trong bát cho vào miệng, vẻ mặt không chút thay đổi.

Tại góc độ mà Triều Triều không thể nhìn thấy, đáy mắt Lệ Bạc Thâm thoáng lướt qua một chút ghê tởm nhưng hắn vẫn cố ép mình nuốt xuống.

Lúc Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy người đàn ông gắp cần tây bỏ vào miệng thì đã quá muộn, sự ghê tởm trong mắt người đàn ông cũng rơi vào mắt cô, chuyện này làm cô vô thức cảm thấy như mình đã trở về sáu năm trước.

"Nếu anh không muốn ăn thì không ăn cũng được.” Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi tầm mắt, sau đó lại cụp mắt xuống che giấu sự khác thường trong lòng.

Giọng người đàn ông vẫn rất thản nhiên: "Không phải không muốn ăn."

Cảm xúc dưới đáy mắt Giang Nguyễn Nguyễn chợt dâng trào lên, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Chương 80 Cậu sẽ không bị lừa

Thấy cha đã ăn món anh hai gắp cho, hai mắt Mộ Mộ hơi sáng lên, cậu cũng thử gắp cho cha một đũa.

Cậu nhóc cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đưa đũa gắp ngay đĩa rau trước mặt sau đó trông mong nhìn người đàn ông trước mặt.

Lệ Bạc Thâm nhìn thấy một nhóc khác lại động đũa, hắn còn tưởng cậu cũng muốn làm khó dễ mình nhưng mà nhìn thấy rau mà cậu nhóc gắp thì hơi sững sờ một lát, sau khi phản ứng lại hắn mới nhếch môi mỉm cười với cậu: "Cảm ơn, con cũng ăn nhiều một chút."

Nói xong, hắn còn lấy đũa gắp cho cậu một đũa rau.

Hắn vẫn còn nhớ những món ăn mà cậu nhóc này vừa nói không thích ăn, sau đó cố ý tránh những món đó đi.

Hai mắt của Mộ Mộ ngạc nhiên mở to: "Cảm ơn chú!”

Cha gắp rau cho mình kìa!

Triều Triều ngồi bên cạnh quan sát thấy hành động của hai người thì bĩu môi khinh thường.

Mộ Mộ đúng là đồ ngốc, hành động lấy lòng rõ ràng vậy mà cũng không biết!

Còn cậu sẽ không bị lừa chỉ vì như vậy đâu!

Sau khi ăn tối trong bầu không khí kỳ lạ xong, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.

Vì phép lịch sự nên Lệ Bạc Thâm cũng âm thầm đứng lên gom bát đũa lại một chỗ cho cô, làm xong hắn lại do dự không biết nên phải làm gì tiếp theo.

Theo lý thuyết thì ăn xong bữa tối, hắn nên mang Tiểu Tinh Tinh trở về.

Nhưng mà dù gì thì hai người cũng đã làm phiền bọn họ, cứ rời đi như vậy cũng không hay lắm.

"Tôi tự làm làm được rồi, làm phiền anh ra ngoài trông bọn nhỏ giúp tôi đi.” Giang Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thấy sự bối rối của hắn, lạnh nhạt lên tiếng.

Lệ Bạc Thâm gật đầu sau đó xoay người đi đến phòng khách.

Tiểu Tinh Tinh đang ngồi chơi Lego với hai đứa nhỏ kia.

Ba đứa nhỏ đã ráp xong các bộ phận rời, chỗ cần nối lại hơi cao đối với bọn họ, theo như lúc trước thì Triều Triều và Mộ Mộ sẽ ráp các bộ phận nhỏ, sau đó Giang Nguyễn Nguyễn sẽ giúp bọn chúng lắp đặt nó lại với nhau.

Bây giờ Giang Nguyễn Nguyễn đang rửa bát, ba đứa nhỏ phải bắt đầu tìm cách khác.

Triều Triều đảo mắt nhìn xung quanh, dự định kéo một chiếc ghế đến đây.

"Để chú cho." Lệ Bạc Thâm vừa đi ra, nhìn thấy tình huống khó khăn của bọn nhỏ thì cố gắng làm dịu vẻ mặt, duỗi tay về phía Triều Triều, nói.

Triều Triều chần chừ vài giây, sau đó cũng đưa phần mà mình đã làm xong cho người đàn ông.

Lệ Bạc Thâm nhận lấy, dựa theo chỉ dẫn của cậu nhóc, đặt bộ phận trong tay vào đúng vị trí của nó.

"Cảm ơn." Triều Triều nói lời cảm ơn hết sức gượng gạo.

Lệ Bạc Thâm hơi chau mày rồi khẽ gật đầu, đút một tay vào túi sau đó đứng sang một bên nhìn ba đứa nhỏ vui vẻ lắp ráp Lego, thỉnh thoảng lại ra tay giúp bọn chúng lắp ráp.

Trong phòng bếp, lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đang rửa bát cũng không mấy yên lòng, lực chú ý của cô vẫn luôn đổ dồn về phía mấy người bên ngoài, thậm chí cô còn có chút hối hận vì đã để Lệ Bạc Thâm ở lại lâu như vậy, đáng lẽ ra lúc ăn xong cô nên mời bọn họ về ngay mới đúng.

Hai tên nhóc Triều Triều và Mộ Mộ này, lần trước gặp mặt chúng đã dám nói mấy lời đó cho Lệ Bạc Thâm nghe, bây giờ lại để bọn họ ở chung với nhau như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không yên lòng lắm.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh bọn họ hòa hợp như vậy.

Giang Nguyễn Nguyễn càng sợ hai đứa nhỏ sẽ nói ra lời gì đó không nên nói.

Nếu Lệ Bạc Thâm biết hai đứa nhỏ kia là con của hắn...

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn thoáng cảm thấy hoảng sợ.

Cô không dám cam đoan Lệ Bạc Thâm sẽ không trực tiếp cướp bọn nhỏ khỏi tay mình.

Với thân phận hiện tại của cô, Lệ Bạc Thâm thật sự rất dễ cướp mất hai đứa con của cô.

Cô không dám tưởng tượng lúc đó mình sẽ có tâm trạng như thế nào, hai đứa nhỏ rời đi rồi mình sẽ ra sao...

Giang Nguyễn Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ.

Chiếc bát trong tay cô bất ngờ trượt xuống đất, tới lúc cô hoàn hồn lại đã nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ nát vang lên bên tai.

Bốn người trong phòng khách lập tức giật bắn mình, đồng loạt nhìn về phía phòng bếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom