• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (9 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86 Con bé còn chưa bám lấy tôi như vậy

Hiếm khi Tiểu Tinh Tinh vui vẻ chạy đi, vừa chạy vừa vẫy tay với dì xinh đẹp và hai anh trai gần đó.

Thấy cô bé chỉ tập trung vui vẻ mà không để ý đến tình hình giao thông xung quanh, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đi nhanh tới ôm lấy cô bé, sau đó ngước mắt liếc nhìn người đàn ông đang đi chậm rãi cách đó không xa, trong lòng vô cùng bất lực.

Tiểu Tinh Tinh được dì xinh đẹp bế lên thì trên mặt tràn đầy vui vẻ, đợi đến lúc dừng bước, cô bé còn thân mật ôm lấy chân của dì xinh đẹp.

Hai cậu bé không hề ghen tị mà còn trưng ra bộ mặt tươi cười chào đón em gái.

Nhìn thấy Lệ Bạc Thâm đã đi tới nhưng chỉ đứng cách bọn không xa cũng không quá gần, Mộ Mộ mạnh dạn kéo vạt áo vest của người đàn ông xuống

Lệ Bạc Thâm không hiểu cúi đầu.

"Chào buổi sáng chú!" Mộ Mộ ngây thơ cười.

Thấy thế Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày, ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó lại hoàn toàn biến thành vẻ dịu dàng, nói: “Ừ, chúc con cũng có buổi sáng tốt lành.”

Sau khi nhận được câu trả lời của cha mình, Mộ Mộ mỉm cười sáng lạn.

Triều Triều mím môi nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi người đàn ông như một người trưởng thành.

Lệ Bạc Thâm cũng gật đầu đáp lại.

Nhìn thấy bộ dạng quen thuộc giữa hai nhà, giáo viên không khỏi nói với Giang Nguyễn Nguyễn một câu: “Mẹ của Triều Triều, xem ra quan hệ của cô và bạn học Lệ Tinh Tình rất tốt nha, thật sự là hiếm thấy, tôi dạy con bé lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy con bé bám lấy tôi như vậy đâu.”

Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn cô bé bên chân mình rồi cười cười phủ nhận.

Tiểu Tinh Tinh không muốn rời khỏi người Giang Nguyễn Nguyễn, vừa hay hôm nay bọn họ đến sớm, vẫn còn rất nhiều bạn nhỏ khác chưa tới.

Giang Nguyễn Nguyễn dẫn theo mấy đứa nhỏ đứng ở cửa ra vào trò chuyện với giáo viên.

Bởi vì đêm qua Lệ Bạc Thâm đã cố ý gọi điện cho hiệu trưởng thông báo cho ông ta biết, chuyện đuổi học lần trước nói không cần làm nữa.

Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, giáo viên cũng chưa bao giờ đề cập đến việc hai cậu bé suýt chút nữa đã bị đuổi học.

Giang Nguyễn Nguyễn bị giữ trong bóng tối*.

(*là ẩn dụ cho việc bị lừa dối và không biết gì về những vấn đề liên quan)

Nhìn ba đứa nhỏ nắm tay nhau đi vào trường rồi Giang Nguyễn Nguyễn mới xoay người định rời đi. Không ngờ vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt khó hiểu của người đàn ông kia, trong lòng cô chợt cảm thấy căng thẳng.

Lệ Bạc Thâm vẫn luôn im lặng đứng ở phía sau, đã vậy cô và giáo viên còn trò chuyện lâu như vậy, suýt chút nữa đã quên chuyện hắn vẫn còn ở đó.

“Tổng giám đốc Lệ, nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm việc trước." Nói xong, không đợi người đàn ông phản ứng, Giang Nguyễn Nguyễn đã rũ mắt bước đi.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, đôi mắt sắc bén của hắn tối sầm lại.

Vừa rồi bộ dạng của người phụ nữ dắt tay ba đứa nhỏ trò chuyện với giáo viên khiến hắn có chút hoảng hốt, thật giống như, bọn họ là người một nhà vậy…

Mãi cho đến khi xe của Giang Nguyễn Nguyễn lướt qua trước mặt, Lệ Bạc Thâm mới thu hồi suy nghĩ lại, nhấc chân đi về phía chiếc Bentley đậu bên đường.

Sau khi rời khỏi trường mẫu giáo, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp đến viện nghiên cứu.

Nhờ nhà họ Tần cung cấp dược liệu mà việc nghiên cứu bị trì trệ trước đó đã trở lại quỹ đạo của nó, tiến độ nghiên cứu cuối cùng cũng ổn định lại.

Sau một buổi sáng bận rộn ở viện nghiên cứu, buổi trưa, Giang Nguyễn Nguyễn nhận được điện thoại của Tần Vũ Trì.

"Bác sĩ Giang, chiều nay khi nào cô tới? Tôi ở nhà đợi cô."

Giang Nguyễn Nguyễn chợt nhớ tới buổi chiều mình còn phải tới chữa bệnh cho ông cụ Tần

Sáng nay cô thật sự rất bận, nếu không có Tần Vũ Trì gọi điện, cô suýt chút nữa cô đã quên mất một việc quan trọng như vậy...

Đợi cô tỉnh táo lại, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn phần công việc còn lại rồi nói ra một thời gian cụ thể.

Buổi chiều, cô cố ý đi sớm một chút.

Quản gia nhà họ Tần đã biết cô, đồng thời cũng biết sức khỏe của ông cụ được cải thiện nhờ sự điều trị của cô cho nên thái độ của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, coi cô như khách quý, suốt dọc đường đi vào vẫn luôn giữ nguyên trạng thái cung kính.

Vừa vào cửa, nhìn thấy người ngồi trên sô pha, Giang Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Giang.”

Phó Vi Trữ nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, khóe môi hơi nhếch lên nhưng trong mắt lại tràn đầy hàn ý.
Chương 87 Khoe khoang

Giang Nguyễn Nguyễn định thần lại, ánh mắt khẽ lướt qua người cô ta rồi nhìn sang Tần Vũ Trì đang ngồi ở một bên.

Tần Vũ Trì nhạy cảm nhận ra bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, anh ta đứng dậy và đi về phía Giang Nguyễn Nguyễn, giả vờ vô ý đứng chắn tầm nhìn của Phó Vi Trữ.

"Bác sĩ Giang, ông nội tôi đang ở trên lầu chờ cô, bây giờ chúng ta đi lên luôn không?"

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.

Tần Vũ Trì nói một tiếng với Phó Vi Trữ đang ngồi trên ghế sofa rồi dẫn cô lên lầu.

Hai người vừa đi tới cầu thang, giọng nói của Phó Vi Trữ lại nhàn nhã vang lên: “Nghe nói nhờ có sự điều trị của cô Giang mà sức khỏe của ông nội Tần đã tốt lên rất nhiều. Tôi cũng muốn đi lên thăm ông ấy một chút, đúng lúc nhìn xem cô Giang điều trị như thế nào.”

Kế đó cô ta thản nhiên đi theo phía sau bọn họ.

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, nhưng thấy Tần Vũ Trì là chủ nhà còn chưa nói gì cho nên cô cũng chỉ có thể giả vờ như cô ta không hề tồn tại.

Dưới sự điều trị của cô, cơ thể của ông cụ đã hồi phục rất nhiều, lúc này ông cụ đã chuyển ra khỏi căn phòng ban đầu và trở về phòng ngủ của mình.

Khi họ lên đến nơi, ông cụ đang dựa người vào đầu giường, trông tinh thần có vẻ rất tốt.

"Ông nội, bác sĩ Giang đến rồi." Tần Vũ Trì dẫn Giang Nguyễn Nguyễn đi đến bên giường.

Nghe vậy, ông cụ Tần nheo mắt, cẩn thận quan sát Giang Nguyễn Nguyễn, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích: “Bác sĩ Giang, lần này thật sự cảm ơn cô đã ra tay chữa trị, nếu không có cô, tôi sợ cái mạng già này đã mất đi từ lâu rồi.”

Qua mấy lần trị liệu trước, ông cụ cũng đã gặp Giang Nguyễn Nguyễn rồi, chẳng qua là lúc đó cơ thể ông thực sự rất yếu, muốn nói vài câu cũng không nói được, trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, cuối cùng ông cụ cũng đã có một chút sức lực.

Giang Nguyễn Nguyễn mím môi, lễ phép cười nói: "Ông không cần khách sáo với tôi như vậy đâu, tôi là bác sĩ, ông là bệnh nhân, nhìn thấy thân thể ông dần hồi phục, tôi cũng có chút cảm giác thành tựu.”

Nói xong cô liền ngồi xuống một bên, lấy dụng cụ ra bắt đầu khử trùng.

Ông cụ Tần nhìn bộ dạng chăm chú của cô, sự tán thưởng của ông không cần nói ra vẫn thấy rõ.

Nhìn thấy ông cụ nhìn Giang Nguyễn Nguyễn như vậy, trong lòng Phó Vi Trữ lại không vui, cô ta mỉm cười đi tới trước mặt ông cụ, giả vờ như vô ý chặn đường nhìn của ông cụ, ngoan ngoãn chào hỏi: “Ông nội Tần.”

Lúc này ông cụ Tần mới chú ý tới sự hiện diện của cô ta, ông hồi hồn lại rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Vi Trữ cũng tới à."

Phó Vi Trữ thân mật ngồi xuống bên cạnh ông cụ: "Đáng lẽ nghe tin ông đã tỉnh, con nên đến sớm hơn mới đúng, nhưng dạo gần đây công ty con thật sự rất bận, đến ngày hôm nay con mới có ít thời gian, nên đã vội vàng đến đây thăm ông."

Nói xong, Phó Vi Trữ lại bình tĩnh liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn bên cạnh, nói: "Vốn dĩ là Bạc Thâm cũng muốn đến đây nhưng mà mấy ngày nay anh ấy cũng bận đến choáng váng, anh ấy nhờ con thay mặt mình gửi lời hỏi thăm ông nội. Thấy sức khỏe của ông nội đã khá hơn chúng con cũng yên lòng.”

Mặt mũi ông cụ Tần tràn ngập vẻ vui mừng: “Con và Bạc Thâm đều là những đứa trẻ ngoan. Cảm ơn thời gian qua con vẫn luôn lo lắng cho ông, công việc bận rộn như vậy mà con còn nghĩ đến việc tìm bác sĩ khắp nơi đến chữa cho ông nữa."

Phó Vi Trữ nhíu mày oán trách: “Tại sao ông lại khách sáo với con như vậy chứ? Con và Bạc Thâm vẫn luôn coi ông như ông nội của mình mà."

Vừa xong ánh mắt của Phó Vi Trữ vừa rơi vào người Giang Nguyễn Nguyễn, trong mắt ngập tràn sự khoe khoang.

Nghe được cuộc trò chuyện của họ, cô đã hoàn toàn nghĩ Phó Vi Trữ và Lệ Bạc Thâm đã là người một nhà. Lý trí của Giang Nguyễn Nguyễn nói với cô rằng bọn họ có quan hệ gì cũng không liên quan đến cô, nhưng trong lòng cô vẫn xẹt qua một cảm giác khác thường không thể giải thích được.

Sau khi khử trùng dụng cụ xong, Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống giấu đi cảm xúc trong mắt, cô đứng dậy bình tĩnh đi về phía hai người: “Làm phiền cô Phó nhường đường, tôi muốn bắt đầu trị liệu.”

Phó Vi Trữ còn đang trò chuyện với ông cụ, trên khuôn mặt vẫn chưa hết hả hê.

Vừa nghe thấy giọng nói của Giang Nguyễn Nguyễn, sự chú ý của ông cụ liền bị cô hấp dẫn.

Thấy vậy Phó Vi Trữ mới chậm rãi thu lại nụ cười lại, nghiến răng nghiến lợi lùi lại cách đó không xa.
Chương 88 Ở cùng người phụ nữ khác

Lúc cô chữa trị xong, Tần Vũ Phi cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.

Nghe quản gia nói Giang Nguyễn Nguyễn đang trị liệu cho ông nội, cô ta liền đi thẳng lên phòng ông.

"Ông nội, ông thấy thế nào rồi?" Tần Ngọc Phỉ vừa bước vào cửa liền ân cần thăm hỏi.

Ông cụ khẽ gật đầu nói: “Khá hơn nhiều rồi.”

Ông sống lâu như vậy, đương nhiên cũng có một chút hiểu biết về các phương pháp chữa bệnh của trung y, đồng thời cũng đã gặp qua vô số danh y.

Nhưng bác sĩ Giang này thực sự làm ông cụ ngạc nhiên từ tận đáy lòng.

Sau mỗi lần thi châm, ông cụ có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang dần chuyển biến tốt hơn.

Năng lực này, cho dù là những bác sĩ trung y nổi tiếng cũng chưa chắc có thể đạt được.

Tần Vũ Phỉ tiến lên xác nhận xong mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt."

Nói xong, cô ta quay đầu lại nhìn Phó Vi Trữ bên cạnh: "Chị Vi Trữ cũng tới thăm ông nội sao? Em xem thời gian cũng không còn sớm, chi bằng buổi tối chị ở lại dùng cơm với em luôn được không?"

Đương nhiên Phó Vi Trữ sẽ không từ chối, cô ta mỉm cười nói với ông cụ: "Ông nội, vậy con sẽ ở lại làm phiền ông."

Ông cụ cũng mỉm cười gật đầu.

Nhìn thấy Tần Vũ Phỉ trở về, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng thu dọn dụng cụ, không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều.

Nhưng mà lúc này ông cụ Tần lại mỉm cười nhìn về phía cô: "Bác sĩ Giang cũng ở lại dùng cơm với tôi đi, đúng lúc tôi có thể mượn cơ hội này cảm ơn cô."

Nghe vậy, động tác của Giang Nguyễn Nguyễn hơi khựng lại, đang nghĩ cách nào để từ chối thì giọng nói của ông cụ lại tiếp tục vang lên, nói: "Cũng gọi Bạc Thâm tới đây đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thật náo nhiệt. Coi như là để chúc mừng cơ thể ông có chuyển biến tốt, cũng đã lâu rồi ông không tham gia mấy chuyện náo nhiệt như vậy."

Thấy ông cụ đã nói vậy, đương nhiên Tần Vũ Trì sẽ đồng ý đi gọi cho Lệ Bạc Thâm.

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn thắt chặt, cô lập tức cất đồ vào hòm thuốc, nhanh chóng đứng dậy nói lời tạm biệt: "Đã là tiệc gia đình, tôi còn nán lại nữa thì không hay lắm. Nếu ông cụ thật sự muốn cảm ơn tôi thì để khi khác cũng được mà."

Mặc dù sau khi trở về nước, cô đã gặp Lệ Bạc Thâm rất nhiều lần, đồng thời cũng biết quan hệ giữa Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ ra sao.

Nhưng cô thực sự không muốn nhìn thấy cả hai cùng nhau xuất hiện trước mặt mình

Vừa nghĩ đến hình ảnh hai người bọn họ ngồi cùng nhau, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cảm thấy trong lòng không hề thoải mái.

Cũng vì thế mà bước chân rời đi của Giang Nguyễn Nguyễn có vẻ hơi vội vàng.

Thấy rõ ràng cô không muốn ở lại lâu, trong lòng Tần Vũ Phỉ chợt lóe lên một suy đoán, sau đó lập tức nhếch môi nở một nụ cười đạo đức giả: "Bác sĩ Giang là ân nhân cứu mạng của ông nội, nói tiệc gia đình thì quá khách sáo rồi, dù sao đây cũng là tâm ý của ông nội, nếu cô có thời gian thì cứ ở lại ăn cùng chúng tôi đi."

Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu lại, cô đã cảm nhận được ý đồ xấu xa của Tần Vũ Phỉ.

Tần Dư Trì vừa gọi điện thoại trở về đã nghe được lời nói của Tần Vũ Phỉ, lúc này anh ta chỉ nghĩ em gái mình thật sự nhiệt tình muốn giữ khách lại cho nên anh ta cũng lên tiếng nói theo: "Lát nữa anh Thâm sẽ đến, lần trước hai người có gặp nhau, cũng đúng lúc anh ấy rất quan tâm đến quá trình hồi phục của ông nội, lát nữa anh ấy đến muốn hỏi chuyện gì, có cô ở lại cũng tiện giải thích hơn."

Thấy anh ta đã nói đến mức này, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không còn lý do nào để từ chối nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thấy Giang Nguyễn Nguyễn thật sự dám ở lại, Tần Vũ Phỉ bước lên phía trước, thân mật nắm lấy cánh tay Phó Vi Trữ, dùng ánh đầy mắt mỉa mai nhìn thẳng vào Giang Nguyễn Nguyễn.

Cô ta giữ Giang Nguyễn Nguyễn ở lại là vì vừa nghe ông cụ nói sẽ gọi Lệ Bạc Thâm đến, cô ta muốn xem phản ứng của Giang Nguyễn Nguyễn thế nào.

Theo như mối quan hệ giữa Giang Nguyễn Nguyễn và Lệ Bạc Thâm, không biết bây giờ nhìn thấy Lệ Bạc Thâm đi cùng với người phụ nữ khác, thì cô sẽ phản ứng như thế nào đây.

Cô ta thật sự rất mong chờ.
Chương 89 Bọn họ còn chưa kết hôn

Khi đi xuống tầng, ông cụ hỏi Giang Nguyễn Nguyễn, với tình hình hiện tại của ông có thể xuống giường hay không, sau khi được cho phép, ông cụ nhờ Tần Vũ Trì và quản gia giúp đỡ rồi cùng nhau xuống tầng.

Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt ngồi bên cạnh bàn ăn, cô cố gắng hạn chế tối đa sự hiện diện của mình.

Tần Vũ Phỉ ở bên cạnh dường như cố ý, thỉnh thoảng sẽ khơi gợi một số vấn đề, đầu tiên hỏi Phó Vi Trữ sau đó lại hỏi cô.

Bởi vì có ông cụ ở đây nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng đáp lại từng câu một.

Một lúc sau, tiếng chào hỏi của quản gia vang lên từ cửa ra vào.

“Cậu Lệ.”

Ngay sau đó là câu trả lời trầm thấp ngắn gọn của Lệ Bạc Thâm.

Một lúc sau, bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ông nội Tần.” Sau khi Lệ Bạc Thâm chào hỏi ông cụ Tần xong, ánh mắt hắn nhìn quanh bàn ăn, khi nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn thì dừng lại một chút.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn âm thầm nhéo lòng bàn tay mình, bình tĩnh gật đầu với hắn coi như là chào hỏi.

Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ nhướng mày, môi dưới giật giật như đáp lại.

“Anh Thâm, mau ngồi xuống đi. Chị Vi Trữ chờ anh rất lâu rồi.”

Tần Vũ Phỉ chào hỏi hắn rất nồng nhiệt, ý bảo Lệ Bạc Thâm ngồi xuống bên cạnh Phó Vi Trữ.

Vừa rồi, cô ta mượn danh nghĩa của ông cụ muốn cảm ơn Giang Nguyễn Nguyễn, để cho Giang Nguyễn Nguyễn ngồi trước mặt ông cụ. Cô ta và Tần Vũ Trì thì ngồi bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.

Lúc này, khi Lệ Bạc Thâm đến chỉ còn lại chỗ ngồi bên cạnh Phó Vi Trữ.

Thấy Lệ Bạc Thâm đến, Phó Vi Trữ tự biết quan hệ của mình và ông cụ không thân thiết bằng Lệ Bạc Thâm nên cô ta đứng dậy để nhường chỗ bên cạnh ông cụ cho hắn.

Cứ như vậy, Lệ Bạc Thâm ngồi đối mặt với Giang Nguyễn Nguyễn.

Nhìn thấy người đàn ông đối diện mình, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn xiết chặt lại, yên lặng cụp mắt xuống.

Trong bữa cơm, cô chỉ lặng lẽ ăn phần cơm của mình, chỉ khi ông cụ Tần nói chuyện với cô, cô mới nhỏ giọng đáp lại.

Phó Vi Trữ lo ngại thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với Giang Nguyễn Nguyễn, cô ta vừa niềm nở gắp thức ăn cho ông cụ Tần vừa chú ý đến ánh mắt của Lệ Bạc Thâm, sợ hắn thật sự sẽ chú ý quá nhiều đến Giang Nguyễn Nguyễn, thỉnh thoảng sẽ nói gì đó với Lệ Bạc Thâm.

Giang Nguyễn Nguyễn không biết cô ta đang nghĩ gì, khi nghe bọn họ nói chuyện, cô chỉ cảm thấy họ thật sự là một gia đình, mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường.

Tần Vũ Phỉ liếc mắt nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, thấy cô bình tĩnh như vậy, cô ta cố ý làm nũng với Phó Vi Trữ: “Tình cảm của chị Vi Trữ và và anh Thâm thật tốt, hai người quyết định khi nào tổ chức hôn sự vậy? Em còn đang chờ làm phù dâu đây này!”

Lời vừa dứt, Giang Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên, động tác dừng lại.

Lời này là có ý gì.

Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ vẫn chưa kết hôn?

Nụ cười trên mặt Phó Vi Trữ cũng cứng đờ, không ngờ Tần Vũ Phỉ nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, cô ta đang nghĩ nên mở miệng chuyển chủ đề này như thế nào.

Ông cụ cũng quan tâm nhìn qua: “Đúng vậy, hai đứa đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tinh Tinh cũng đã lớn như vậy rồi, cũng nên quyết định đi.”

"Nói đến chuyện này, hai người nên giải quyết từ lâu rồi, không biết tại sao lại trì hoãn đến tận bây giờ." Tần Vũ Trì mỉm cười trêu đùa.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Lệ Bạc Thâm, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nhưng Lệ Bạc Thâm không trả lời ngay, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn người phụ nữ đối diện.

Mặc dù ánh mắt hắn chỉ khẽ liếc qua nhưng khiến người nào đó có thể bỏ qua.

Giang Nguyễn Nguyễn bấm véo lòng bàn tay, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, ngước mắt lên dửng dưng nhìn vào mắt hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của người phụ nữ, Lệ Bạc Thâm hơi nhíu mày, trong lòng hiện lên một tia không vui.
Chương 90 Gặp đúng người sẽ cưới

Phó Vi Trữ luôn chú ý đến sắc mặt của Lệ Bạc Thâm, khi nghe đến chủ đề này, hắn vô thức nhìn về phía người phụ nữ kia, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác ghen tị.

“Việc này không cần phải vội.” Ánh mắt Lệ Bạc Thâm khóa chặt trên khuôn mặt người đối diện.

Hắn muốn xem khi nghe được đáp án như vậy, người phụ nữ kia còn có thể giữ bình tĩnh như vậy hay không!

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vốn đang sững sờ, sau đó cô nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, tuy bọn họ chưa kết hôn,

dù họ chưa kết hôn nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nên cô cũng không kinh ngạc lắm.

Ý thức được điều này, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lại rủ xuống, giơ đũa ra như không có việc gì, giống như cuộc đối đầu vừa rồi không liên quan gì đến cô.

Phó Vi Trữ nghe được đáp án ngoài ý muốn như vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Lần trước khi cô ta nói chuyện hôn sự với Lệ Bạc Thâm, rõ ràng thái độ của người đàn ông này như một, đột nhiên bây giờ lại có sự thay đổi.

Ông cụ Tần đương nhiên không hài lòng lắm với câu trả lời của Lệ Bạc Thâm, ông cụ nhíu mày muốn hối thúc hắn lần nữa.

Thấy vậy, Phó Vi Trữ nhanh chóng mở miệng: “Đúng vậy, tóm lại cháu cũng không chạy trốn. Ông nội Tần cũng đừng thúc giục nữa, hiện tại bọn cháu đang rất tốt, hơn nữa, không dễ dàng gì Bạc Thâm mới thu xếp thời gian đến thăm ông, hôm nay đừng nói đến chuyện của bọn cháu nữa, nói chút chuyện khiến ông vui vẻ đi.”

Nếu nói thêm gì nữa, cô ta sợ Lệ Bạc Thâm lại đổi chủ đề, nói rằng hắn muốn giải trừ hôn ước với cô ta.

Vẫn còn đang ở trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.

Vậy cô ta đâu còn thể diện nữa!

Tần Vũ Trì thấy cô ta không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, anh ta mỉm cười tiếp lời: “Anh Thâm vẫn luôn đam mê công việc như vậy. Ông nội không cần phải quản, tất nhiên anh Thâm có ý định của riêng mình!”

Ông cụ Tần nhíu mày: “Công việc quan trọng nhưng chuyện hôn sự cũng không thể trì hoãn mãi như vậy được. Tinh Tinh đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa có mẹ chăm sóc, mấy người không đau lòng nhưng tôi cảm thấy đau lòng!”

Phó Vi Trữ vội vàng úp mở trả lời.

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ đến cô bé kia, cô cũng cảm thấy không đành lòng.

Khó trách, cô bé luôn chạy đến chỗ của cô.

Hóa ra ở nhà không có mẹ chăm sóc.

Ngay lúc cô đang thất thần, cô đột nhiên nghe thấy tên mình trong miệng ông cụ.

“Bác sĩ Giang thì sao? Cô đã kết hôn chưa?”

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn khôi phục lại tinh thần, sửng sốt một chút rồi nói: "Vẫn chưa."

Ông cụ Tần hài lòng quan sát cô một lượt, mỉm cười đề nghị: “Cô thấy Vũ Trì nhà tôi thế nào? Có muốn cân nhắc một chút hay không?”

Sau mấy lần điều trị xong, ông cụ rất tán thưởng Giang Nguyễn Nguyễn, nếu ông cụ có thể nhận cô về làm con dâu thì tốt biết bao.

Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn không kịp chuẩn bị, mở miệng không biết trả lời như thế nào.

Tần Vũ Phỉ ở bên cạnh ghét bỏ liếc nhìn cô: “Ông nội, ông đừng ghép uyên ương quá mức, cho dù bác sĩ Giang có ưu tú đến đâu thì cô ấy cũng đã có con rồi, đứa bé cũng không còn nhỏ nữa. Với điều kiện của anh hai, ông đồng ý để anh ấy lấy một người đã kết hôn và có con nhưng con không đồng ý đâu!”

Ông cụ kinh ngạc: “Vậy sao? Ông cũng không biết chuyện đó.”

Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên thừa nhận: “Trước đây cháu đã từng ly hôn, cho nên sẽ không trèo cao đến anh Tần đâu ạ.”

Thấy cô nói như vậy, ông cụ không đồng tình nhíu mày: “Đã ly hôn thì có làm sao? Cô ưu tú như vậy, tôi nghĩ cô nhất định không thiếu người theo đuổi, không có gì gọi là trèo cao hết, nếu hai đứa thật sự có tình cảm, ông nội như tôi nhất định sẽ chấp nhận!”

Giang Nguyễn Nguyễn cảm động mỉm cười: “Cảm ơn ông đã coi trọng, nhưng anh Tần thật sự không thích hợp, tôi sẽ tìm người khác.”

Ông cụ gật đầu: “Là phụ nữ nuôi con một mình thật sự rất vất vả, tìm được người phù hợp thì phải cưới lập tức.”

Giang Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Lệ Bạc Thâm ngồi ở phía đối diện, nghe cô nói chuyện với ông cụ, ánh mắt hắn dần tối sầm lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom