• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (1 Viewer)

  • Chương 81-85

Chương 81 Người đàn ông này không khỏi quá bá đạo

Ba nhóc con liếc nhau, nhao nhao bỏ mấy khối lego trong tay xuống rồi đứng dậy chạy vào phòng bếp.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Triều Triều và Mộ Mộ lo lắng mà nhìn mẹ mình.

Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới tỉnh táo lại, nhìn hai đứa nhỏ trước mắt mà cảm thấy càng bất an, cô miễn cưỡng đè nén cảm xúc trong lòng xuống rồi cười lắc đầu với bọn nhỏ: “Không có gì, mẹ không cẩn thận trượt tay làm vỡ cái bát, các con đừng đi vào, trên mặt đất có miểng đó."

Nói xong, cô làm như không có việc gì mà ngồi xổm xuống dọn đống bừa bộn trên đất, nhưng trong lòng vẫn rất rối ren, thậm chí lúc nhặt miểng còn mất tập trung.

Lệ Bạc Thâm đứng sau lưng ba nhóc con, nhìn người phụ nữ ngồi xổm dưới đất với ánh mắt thâm trầm.

Không biết có phải ảo giác không mà hắn cảm thấy người phụ nữ này có tâm sự gì đó.

Giang Nguyễn Nguyễn cúi đầu, mơ hồ cảm nhận được ánh mắt hắn đang tập trung lên người mình khiến sau lưng cô như có cái gai đâm vào, cảm thấy rất rối loạn.

Cô nhất thời bất cẩn lại trực tiếp nắm phải một mảnh vỡ sắc nhọn.

Một cơn đau nhói truyền đến từ đầu ngón tay.

Giang Nguyễn Nguyễn bỗng tỉnh táo lại, vô thức hít hà xuýt xoa một hơi.

"Mẹ!"

"Dì!"

Ba đứa nhỏ nhìn thấy đầu ngón tay Giang Nguyễn Nguyễn chảy máu thì sốt ruột kêu lên một tiếng.

Triều Triều và Mộ Mộ đang muốn đi vào thì đột nhiên có một bóng dáng cao lớn đi ngang qua bên người.

Một lát sau liền thấy cha mặt lạnh ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của mẹ.

Hai đứa nhỏ thấy thế thì không khỏi dừng bước.

"Cô đang suy nghĩ cái gì vậy!" Giọng của người đàn ông nghe có vẻ không được vui.

Giang Nguyễn Nguyễn ngơ ngác nhìn bàn tay lớn trên cổ tay mình, hơi ngơ ra không kịp phản ứng.

Một giây sau, bên hông cô lại bị ôm lấy rồi đỡ đứng thẳng dậy.

Đợi cô kịp phản ứng thì đã đứng bên cạnh bồn nước.

Người đàn ông trầm mặt mở vòi nước ra rồi kéo ngón tay bị thương của cô qua để dòng nước rửa sạch.

"Mấy đứa chờ ở bên ngoài, không được đi vào." Lệ Bạc Thâm quay đầu căn dặn ba đứa nhỏ ngoài cửa.

Mặc dù đám nhỏ rất lo cho Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng nhìn thấy có hắn chăm sóc thì cũng khẽ gật đầu.

Lúc này Lệ Bạc Thâm mới quay đầu lại, nhìn thấy vết máu trên tay cô đã được rửa sạch thì lấy ra một tờ giấy tay sạch sẽ từ trong túi rồi quấn lên ngón tay cô để cầm máu.

"Cảm ơn." Giang Nguyễn Nguyễn tỉnh táo lại, muốn rút tay khỏi tay hắn: “Chuyện còn lại để tôi tự làm là được."

Người đàn ông nhíu mày lại rồi tăng mạnh lực tay.

Giang Nguyễn Nguyễn giật một cái mà không rút tay ra được nên cảm thấy hơi tức giận.

Người đàn ông này đã sinh con với người phụ nữ khác, thậm chí Tiểu Tinh Tinh còn đang đứng bên cạnh nhìn.

Cô thực sự không muốn đứng gần hắn như thế.

Huống chi người này chỉ hận cô thôi, cần gì phải quan tâm cô như vậy.

Nghĩ thế, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy kháng cự.

Nhưng hiển nhiên hắn không có ý tránh né, cứ như không nhìn thấy vẻ kháng cự đó mà trầm giọng nói: "Tôi bôi thuốc giúp cô."

Nói xong, hắn lại muốn dắt cô ra ngoài.

Giang Nguyễn Nguyễn cắn răng: “Không cần làm phiền anh, thời gian không còn sớm, anh dẫn Tiểu Tinh Tinh trở về đi, còn lại tự tôi làm được."

Tiếng nói vừa dứt, người phía trước dừng bước.

Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ phát giác tâm tình hắn có vẻ không vui, nhưng một giây sau lại biến mất sạch.

"Cô bị thương bên tay phải, tự bôi thuốc thế nào?" Lệ Bạc Thâm đè nén cảm xúc tối tăm trong lòng xuống, không quay đầu lại lôi kéo cô đi ra ngoài.

Ba đứa nhỏ trông mong đứng bên cạnh họ.

Đối diện với ánh mắt ân cần của tụi nhỏ, cuối cùng Giang Nguyễn Nguyễn cũng không giãy giụa nữa, chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Người đàn ông này không khỏi quá bá đạo.
Chương 82 Tại sao lại quan tâm cô như thế

Giang Nguyễn Nguyễn bị kéo đi thẳng đến phòng khách rồi ấn ngồi ghế sa lon.

Ba đứa nhỏ như ba cái đuôi ngồi xuống sát bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, lo lắng nhìn đầu ngón tay được băng bó của cô.

Lệ Bạc Thâm thì tìm kiếm hộp thuốc y tế trong phòng khách.

Cuối cùng vẫn là Triều Triều bước xuống ghế salon, lấy hộp y tế ra từ dưới tủ TV rồi đưa cho hắn.

Lệ Bạc Thâm sờ sờ đầu đứa nhỏ, xách hộp thuốc rồi đứng bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.

Đám nhỏ đồng loạt tránh ra.

Người đàn ông mặt không đổi sắc ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, quanh người tràn ngập áp suất thấp, nhưng động tác vẫn khá dịu dàng.

Giang Nguyễn Nguyễn im lặng nhìn mấy giây rồi nhịn không được dời mắt đi, cố gắng bình tĩnh mà nhìn xuống mặt đất.

Nhìn nữa cô sợ mình sẽ sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

Rõ ràng người đàn ông này chỉ hận cô, hiện tại tại sao lại quan tâm cô như thế...

Sau khi bôi thuốc xong, Lệ Bạc Thâm lại lấy ra một miếng băng keo cá nhân rồi dán lên vết thương của cô.

Giang Nguyễn Nguyễn phát hiện cuối cùng hắn cũng buông tay mình ra thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy kéo khoảng cách giữa hai người rồi nhẹ nhàng nói cám ơn: “Làm phiền anh."

Nghe vậy, người đàn ông cau mày lại, nhưng không nói gì nữa.

Giang Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn đống bừa bộn trên mặt đất trong bếp, đứng dậy muốn đi vào tiếp tục dọn dẹp.

"Cô muốn làm cái gì đó?" Giọng nói tức giận của Lệ Bạc Thâm vang lên bên tai cô.

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi dừng bước rồi giải thích: "Đống trên đất còn chưa được thu dọn, tôi sợ bọn nhỏ đi vào dẫm phải."

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Lệ Bạc Thâm bỗng sầm xuống.

Hắn thực sự không ngờ lý lịch của người phụ nữ này đẹp mắt như vậy mà lại không tự chăm sóc bản thân mình được!

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, không biết mình lại làm sai cái gì.

Hay là vì vừa rồi mình gây phiền phức cho hắn?

Giang Nguyễn Nguyễn ngẫm nghĩ, đang muốn mở miệng xin lỗi thì giọng của hắn lại vang lên: "Vết thương của cô vừa được bôi thuốc, không thể dính nước được, tôi tìm người giúp việc giúp cô."

Nói xong, Lệ Bạc Thâm không cho cô cơ hội phản ứng mà trực tiếp bấm điện thoại của Lộ Khiêm.

Phía Lộ Khiêm vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của thiếu gia nhà mình, lập tức nơm nớp lo nghe máy.

"Tìm một người giúp việc, trong nửa giờ phải đến số 32 Đế Đình Phủ."

Lộ Khiêm sững sờ, vừa định hỏi lại thì bên kia đã cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại tối xuống, Lộ Khiêm không hiểu ra sao mà liên lạc với công ty giúp việc, sau đó đích thân dẫn người chạy tới địa chỉ thiếu gia đã báo.

"Ngồi đó chờ đi." Lệ Bạc Thâm trầm giọng nói với Giang Nguyễn Nguyễn.

Thấy hắn đã tìm người giúp việc, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không kiên trì nữa mà ngồi xuống ở vị trí cách xa hắn một khoảng cách.

Ba đứa nhỏ bị hai người lớn ngăn cách, anh nhìn em, em nhìn anh, ai cũng không mở miệng trước.

Trong nhất thời, bầu không khí trong phòng khách hơi cứng đờ.

Sau gần hai mươi phút thì tiếng chuông cửa đã đánh vỡ không khí ngột ngạt trong phòng khách.

Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn đứng dậy mở cửa thì hắn đã đi đến đó trước.

"Thiếu gia." Lộ Khiêm dẫn theo một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đứng trước cổng.

Lệ Bạc Thâm nghiêng người nhường đường.

Rất nhanh người giúp việc đã dọn dẹp sạch phòng bếp, trong quá trình đó còn nhiệt tình trò chuyện với ba đứa nhỏ.

Ba đứa nhỏ bị chọc cười không ngậm miệng lại được.

Nhìn thấy đám nhỏ thích bà như thế, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy hơi dao động nên lập tức chủ động mở miệng hỏi thăm: “Chào bà, tôi muốn hỏi bà có muốn làm việc dài hạn ở đây không, công việc chủ yếu là hỗ trợ chăm trẻ, cứ cách một thời gian làm vệ sinh một chút là được, tiền lương thì bà cứ đề nghị thẳng."

Người phụ nữ vui vẻ đáp ứng: “Không thành vấn đề, vừa vặn tôi rất thích con nít, về sau cô cứ gọi tôi là thím Lý."
Chương 83 Không muốn để bọn họ nhận nhau

Thấy thím Lý dứt khoát chấp nhận như thế, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Cô còn đang suy nghĩ nên đi đâu tìm một người giúp việc hợp ý, không ngờ lại dễ dàng gặp được như thế.

"Vậy sáng ngày mai bà đến đây đi, tôi sẽ soạn sẵn hợp đồng để bà xem, không có vấn đề liền ký tên." Sau khi xác định sơ lược qua mức tiền lương, Giang Nguyễn Nguyễn đề nghị.

Thím Lý gật đầu đáp ứng, lên tiếng chào hỏi bọn họ rồi mang công cụ rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Sau khi trò chuyện với thím Lý đôi câu, tâm tình Giang Nguyễn Nguyễn cũng bình tĩnh lại, cô lại khôi phục xa cách khi đối mặt với Lệ Bạc Thâm: “Tối hôm nay làm phiền anh, giúp tôi băng bó vết thương rồi còn tìm người giúp việc hộ tôi, coi như tôi nợ anh một lần."

Nhìn thấy dáng vẻ bình thản của cô, đáy mắt Lệ Bạc Thâm xẹt qua một tia khác thường, nhưng rất nhanh lại đè xuống rồi lạnh nhạt đáp lại: “Không cần, tính ra cũng là tôi và Tiểu Tinh Tinh làm phiền các người trước, những chuyện nhỏ nhặt này coi như báo đáp của tôi."

Tiểu Tinh Tinh đứng bên cạnh nghe hiểu ý cha mình thì dùng sức gật đầu, còn chạy tới nắm lấy ngón tay bị thương của Giang Nguyễn Nguyễn rồi nhìn chăm chú hồi lâu.

Giang Nguyễn Nguyễn cười sờ sờ đầu cô bé: “Đã không có sao rồi, không đau đâu con, đừng lo lắng."

Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt, cẩn thận sờ sờ ngón tay cô, xác nhận không thành vấn đề rồi mới ngửa đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế cũng mềm lòng.

"Thời gian không còn sớm, chúng tôi không quấy rầy nữa." Lệ Bạc Thâm lại mở miệng không đúng lúc, rũ mắt nói với Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh, tạm biệt dì và các anh đi con."

Tiểu Tinh Tinh còn hơi lưu luyến, nhưng biết ngày mai có thể gặp các anh nên cũng ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt họ.

Hai đứa nhỏ cũng cười vẫy tay: “Ngày mai chờ tụi anh ở nhà trẻ!"

Tiểu Tinh Tinh nghe vậy thì dùng sức gật đầu.

Lệ Bạc Thâm nắm tay cô bé tạm biệt bọn họ, sau đó quay người rời đi.

Giang Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn xe của hắn đi xa, cuối cùng cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Hai đứa nhỏ có vẻ khá lưu luyến, cứ nhìn chằm chằm nơi xa không dời mắt đi.

Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cho là tụi nhỏ không nỡ xa rời Tiểu Tinh Tinh nên dịu dàng nói: "Trở về đi, ngày mai là được gặp em gái ở nhà trẻ rồi."

Lúc này hai đứa nhỏ mới từ từ dời mắt đi rồi đi theo cô trở vào biệt thự.

Giang Nguyễn Nguyễn đóng cửa lại rồi nghiêm trang ngồi xổm xuống, chân thành nhìn vào mắt hai đứa nhỏ: “Mẹ thương lượng một chuyện với hai con."

Thấy được cô nghiêm túc như vậy thì trên mặt hai đứa nhỏ tràn đầy khó hiểu.

"Về sau nếu cha của Tiểu Tinh Tinh hỏi các con bao lớn thì hai con phải nói là mình nhỏ hơn Tiểu Tinh Tinh một tuổi, có được không?" Giang Nguyễn Nguyễn dịu dàng thương lượng với hai đứa nhỏ.

Triều Triều và Mộ Mộ nghe thế thì lập tức hiểu ra, nhưng vẫn làm ra vẻ khờ dại mà hỏi ngược lại một câu: “Tại sao ạ?"

Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, nhất thời cũng không nghĩ ra phải viện lí do gì nên bất đắc dĩ thở dài: “Không tại sao cả, các con làm theo lời mẹ nói đi, có được không?"

Hai đứa nhỏ liếc nhau rồi chậm rãi khẽ gật đầu.

Trên mặt Triều Triều không lộ ra khác thường gì.

Mộ Mộ lại hơi nghi hoặc.

Bảo bọn họ nói với cha là mình nhỏ hơn em gái một tuổi, rõ ràng là để làm giả tuổi tác của họ, như vậy cha không có khả năng đoán ra thân thế thật sự của họ.

Rốt cuộc giữa mẹ và cha đã xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng họ thấy cha có vẻ rất tốt với mẹ, nhưng mẹ lại quyết tâm không muốn để họ và cha nhận nhau...
Chương 84 Hiện tại không muốn để ý đến ai

Khi Lệ Bạc Thâm dẫn Tiểu Tinh Tinh trở về thì đã gần mười giờ.

Vừa xuống xe họ liền nhìn thấy quản gia đang chờ ở cổng.

"Thiếu gia, Phó tiểu thư đã đến và đang chờ trong phòng."

Lệ Bạc Thâm cau mày lại, khẽ gật đầu rồi dẫn Tiểu Tinh Tinh đi vào.

"Mọi người trở về rồi!"

Phó Vi Trữ đang ngồi trên ghế sa lon, thấy bọn họ vào cửa thì lập tức đứng dậy nghênh đón, sau đó ngồi xổm xuống muốn sờ đầu Tiểu Tinh Tinh, nhưng lại bị cô bé né tránh.

Phó Vi Trữ thấy thế thì đáy mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, sau đó cười đứng lên.

"Có chuyện gì?" Lệ Bạc Thâm nhìn lướt qua cô ta rồi lạnh nhạt hỏi.

Phó Vi Trữ vờ vịt mà cười: “Hôm nay cũng nhờ anh cho tụi em mượn người, giúp đỡ tụi em một việc lớn, cha em bảo nhất định phải tới cám ơn anh."

Nói xong, cô ta lại muốn nói cái gì thì bị Lệ Bạc Thâm cắt ngang: “Chuyện đó giải quyết rồi?"

Phó Vi Trữ yên lặng mấy giây mới miễn cưỡng gật đầu cười: “Vâng, bởi vì hơi phiền phức nên bận đến xế chiều, cũng không biết có làm trễ nải chuyện trong công ty anh không."

Lệ Bạc Thâm gật đầu: “Ở Lệ Thị có rất nhiều Người cỡ đó, sẽ không ảnh hưởng công việc vì một người, không cần cảm ơn."

Vừa dứt lời thì hắn đã nắm tay Tiểu Tinh Tinh đi ngang qua bên cạnh Phó Vi Trữ.

Nhìn thấy hai người đi lướt qua mình, gương mặt Phó Vi Trữ hơi vặn vẹo, nhưng chỉ lướt qua rồi lập tức khôi phục vẻ thân thiện.

“Nói thế nào thì anh cũng giúp em giải quyết một phiền phức lớn, chẳng qua em không biết anh cần gì nên không mua quà cho anh, chỉ mua một món đồ chơi nhỏ cho Tiểu Tinh Tinh, cũng không đắt lắm, coi như chút tâm ý của em."

Nói xong, cô ta lấy ra một con búp bê bản giới hạn được đóng gói rất tinh xảo từ cái túi trên ghế salon, hiển nhiên là cùng một bộ với những con trong phòng của Tiểu Tinh Tinh.

Lệ Bạc Thâm biết con gái mình thích những thứ đó nên cố ý dừng bước, xem cô bé có muốn nhận lấy hay không.

Không ngờ Tiểu Tinh Tinh lại không thèm nâng mắt lên nhìn một cái, chỉ nắm lấy tay hắn né qua một bên.

Lệ Bạc Thâm hiểu ý nên ngước nhìn từ chối món quà của Phó Vi Trữ: “Có lòng rồi, chẳng qua con bé có cái này rồi, hơn nữa vừa rồi nó còn giận lẫy với tôi nên hiện tại không muốn để ý ai cả."

Vẻ mặt Phó Vi Trữ cứng lại, cố giữ nụ cười trên mặt mà cất quà đi, sau đó lo lắng liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Sao lại giận lẫy vậy?"

Bởi vì đã gặp trắc trở mấy lần từ Tiểu Tinh Tinh nên Phó Vi Trữ không tiếp tục mặt dày tiếp cận nữa, cũng sợ Lệ Bạc Thâm nhìn ra khác thường nên lời này là đang hỏi Lệ Bạc Thâm.

Câu trả lời của Lệ Bạc Thâm lời ít mà ý nhiều: “Một chút chuyện nhỏ thôi."

Hắn nói xong liền dời mắt đi, hiển nhiên không có ý định nói cụ thể cho cô ta biết, hoặc căn bản không cảm thấy cô ta có tư cách biết.

Phó Vi Trữ siết chặt bàn tay cầm túi quà lại, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt, nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười: “Thật sao? Vậy hai người trở về muộn như thế có phải là dẫn con bé đi chơi cho đỡ buồn không?"

Lệ Bạc Thâm lạnh nhạt nhướng mày: “Thời gian không còn sớm, còn có việc gì không? Không có gì thì cô đi về trước đi, Tinh Tinh phải nghỉ ngơi."

Phó Vi Trữ há to miệng, nhất thời cũng không nghĩ ra lý do gì nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Bạc Thâm dẫn Tiểu Tinh Tinh đi qua bên cạnh mình bước thẳng lên lầu.

Khi đi ra từ biệt thự, vẻ mặt của Phó Vi Trữ trông hơi dữ tợn.

Vệ sĩ lái xe thấy dáng vẻ này của cô ta thì hơi căng thẳng, vội cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, bây giờ đi về nhà đúng không?"

Phó Vi Trữ hung tợn trừng anh ta một cái: “Đi thăm dò buổi tối hôm nay Lệ Bạc Thâm dẫn đứa con hoang kia đi đâu!"

Vệ sĩ run lên rồi vội vàng thưa vâng.
Chương 85 Nhất định sẽ đứng về phe con

Sáng sớm hôm sau Phó Vi Trữ đang ăn điểm tâm thì nhận được điện thoại của vệ sĩ.

"Tiểu thư, đã tra ra đêm qua Lệ tổng dẫn Tinh Tinh tiểu thư đi tìm một người phụ nữ họ Giang, ở lại chỗ cô ta gần ba tiếng mới trở về..."

Vệ sĩ còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng máy bận.

Người phụ nữ họ Giang, Giang Nguyễn Nguyễn!

Sắc mặt Phó Vi Trữ vô cùng khó coi, trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh Lệ Bạc Thâm và Giang Nguyễn Nguyễn chung đụng.

Ở với nhau hơn ba giờ, bọn họ đã làm cái gì? Còn dẫn theo Tiểu Tinh Tinh!

Phó Vi Trữ giận không kềm được mà đứng dậy rồi ném mạnh điện thoại trong tay ra ngoài, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Phó Hoành Tín đang ngồi đối diện cô ta ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh đó, lập tức nhướng mày nhìn lại.

Chỉ thấy con gái ông ta bày ra vẻ mặt dữ tợn đứng bên cạnh bàn, cách đó không xa là một cái điện thoại tan nát nằm trên mặt đất.

"Làm gì vậy?" Phó Hoành Tín để đũa xuống rồi nghiêm túc hỏi.

Đồng tử của Phó Vi Trữ run rẩy, nghênh đón ánh mắt cha mình mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Nguyễn Nguyễn trở về! Hình như Bạc Thâm có dự định làm lành với cô ta nên gần đây luôn xa lánh con!"

Nói đến câu sau, giọng cô ta lộ ra chút đáng thương.

Phó Hoành Tín nghe thế thì mặt sầm xuống: “Chú thím của con biết chưa?"

Theo ông ta biết thì năm đó người phụ nữ kia chỉ để lại một tờ giấy ly hôn rồi không từ mà biệt.

Bởi vì việc này, hai vị trưởng bối nhà họ Lệ có khúc mắc rất lớn đối với người phụ nữ kia.

Hiện tại cô còn có mặt mũi đi về, thậm chí còn trở lại bên cạnh Lệ Bạc Thâm, nếu để ông bà nhà họ Lệ biết chuyện này thì...

Nghe cha nói thế, Phó Vi Trữ hơi nhướng mày lên rồi lập tức nảy ra một ý tưởng.

Lời nói kế tiếp của Phó Hoành Tín trực tiếp khẳng định ý tưởng của cô ta: “Tìm một cơ hội tiết lộ chuyện người phụ nữ kia trở về cho chú thím của con đi, có lẽ bọn họ rất ghét cô ta đấy."

Phó Vi Trữ gật đầu rồi chậm rãi ngồi về chỗ cũ.

Thấy cô ta tỉnh táo lại, Phó Hoành Tín cau mày mà nói thấm thía: "Người phụ nữ kia chỉ vừa trở về, chúng ta cũng không thể xác định được Bạc Thâm có tâm tư gì, con không được tự làm rối bản thân. Những năm qua con luôn ở bên cạnh Bạc Thâm, chú thím của con đều nhìn thấy và biết con đã bỏ công bỏ sức bao nhiêu, dù đối đầu với người phụ nữ kia thì họ cũng đứng về phe con, không có gì đáng sợ cả."

Những lời này của cha làm Phó Vi Trữ yên lòng hẳn đi, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh: “Dạ, con biết rồi ạ."

...

Cùng lúc đó, Giang Nguyễn Nguyễn ăn xong điểm tâm thì đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ rất sớm.

Cô giáo đứng chờ ở cổng, thấy cô dẫn hai đứa nhỏ xuất hiện thì trên mặt tràn đầy lo lắng: “Triều Triều và Mộ Mộ khoẻ rồi chưa?"

Giang Nguyễn Nguyễn cười gật đầu: “Đã khoẻ rồi, cảm ơn cô quan tâm."

Hai đứa nhỏ đứng một bên ngoan ngoãn chào cô giáo: “Chào cô giáo, buổi sáng tốt lành!"

Cô giáo nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của bọn nhỏ thì trong mắt tràn đầy yêu thích.

Đang nói chuyện giữa chừng thì bên tai lại vang lên tiếng cửa xe khép mở, mọi người vô thức quay qua nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc Bentley nổi bật đậu ở ven đường.

Lệ Bạc Thâm đi xuống xe rồi ôm Tiểu Tinh Tinh bước xuống từ cửa sau.

Có lẽ hắn muốn trực tiếp ôm đứa nhỏ đi, nhưng Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy người đứng ở cổng thì lập tức giãy giụa muốn đi xuống.

Lệ Bạc Thâm cũng không kiên trì mà thuận ý đặt cô bé xuống đất, đang muốn dắt tay Tiểu Tinh Tinh thì con bé đã lon ton chạy khỏi chỗ hắn.

Lệ Bạc Thâm thấy thế không khỏi sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn ra hướng cổng.

Chỉ thấy đám người Giang Nguyễn Nguyễn đang mỉm cười nhìn con gái hắn, thậm chí Giang Nguyễn Nguyễn còn đi về hướng Tiểu Tinh Tinh mấy bước
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom