• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (2 Viewers)

  • Chương 151-155

Chương 151 Ai dám mặc kệ hắn

Giang Nguyễn Nguyễn cũng đoán được suy nghĩ của người đàn ông kia, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.

Nhưng khi nhìn thấy đứa bé lấy giấy bút từ trong túi ra, một chút chờ mong đó lập tức tan thành mây khói, có điều cô không trực tiếp thể hiện ra mặt, cô nói: "Anh đừng sốt ruột, hiện tại tình hình của Tiểu Tinh Tinh chỉ mới cải thiện một chút thôi, vẫn chưa ổn định, có lẽ vì quá hưng phấn nên con bé mới chịu mở miệng nói vài câu, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi."

Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu.

Quả thật đúng như lời Giang Nguyễn Nguyễn nói, con bé có thể mở miệng nói là chuyện tốt rồi, hắn cũng không cần nóng vội làm gì, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Tiểu Tinh Tinh cắm cúi vừa suy nghĩ vừa viết một lúc mới trả lời hết mấy câu hỏi của bọn họ.

Lệ Bạc Thâm và Mộ Mộ cũng lên tiếng đáp lại vài câu.

Chương trình biểu diễn cá heo trắng đã kết thúc nhưng ba đứa nhỏ vẫn chưa thỏa mãn.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn đồng hồ thấy cũng còn sớm nên dứt khoát đưa bọn họ nhỏ đi chơi mấy trò khác.

Lệ Bạc Thâm cũng không nói mục đích mình tới mà chỉ im lặng đi theo phía sau bọn họ, theo đuôi bọn họ đi gần hết công viên nước.

Trong khoảng thời gian này, ba đứa nhỏ không ngừng kéo Giang Nguyễn Nguyễn chạy lung tung, dường như đã quên mất sự tồn tại của hắn.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của bốn người bọn họ, Lệ Bạc Thâm bất giác cảm thấy bị xa lánh.

Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ của cô phớt lờ hắn thì thôi đi, đến cả con gái của hắn cũng phớt lờ sự tồn tại của hắn...

Lộ Khiêm nhận được mệnh lệnh không được quấy rầy bọn họ nên chỉ có thể đi theo cách đó không xa.

Nhiều lần nhìn thấy ông chủ bị bỏ lại, sau đó lại cô đơn đi theo sát bốn người kia làm anh ta không khỏi cảm thấy chua xót cho ông chủ nhà mình.

Trước giờ ông chủ nhà mình chưa từng gặp phải chuyện ủy khuất như vậy, phóng mắt nhìn toàn bộ Hải Thành này, có người nào từng nghe danh nhà họ Lệ dám phớt lờ Lệ Bạc Thâm chứ?

Có lẽ bốn người kia chính là bốn người đầu tiên dám làm ra loại chuyện này.

Lệ Bạc Thâm mơ hồ có thể cảm giác được người thật sự xa lánh mình chính là hai tên nhóc kia, có lẽ là, do chủ đề trò chuyện trong bữa ăn hôm trước đã làm hai đứa nhỏ không vui.

Chẳng qua là hắn không ngờ tới bây giờ, hai đứa nhóc này vẫn chưa nguôi giận.

Nghĩ đến nguyên nhân, cuối cùng Lệ Bạc Thâm cũng không nói được gì khác, ngoài im lặng đi theo bọn họ.

Chạng vạng tối, khi công viên nước sắp sửa đóng cửa, ba đứa nhỏ cũng đã thấm mệt, cả ba đã chơi gần hết tất cả các hoạt động mà trẻ em có thể chơi trong công viên nước này.

Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ bọn họ có thể chơi nhiều như vậy, năng lượng gần như cạn kiệt, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đã mệt mỏi cô mới dám thở ra một hơi, sau đó đưa bọn họ trở về.

Lệ Bạc Thâm vẫn đi theo bọn họ.

Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn cũng không quan tâm lắm, cô nghĩ người này chỉ đến chơi với Tiểu Tinh Tinh một lúc sẽ tự động đi về.

Thẳng đến chỗ bãi đỗ xe dưới lòng đất cô mới nhận ra người đàn ông kia vẫn đang đi theo bọn họ, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Lệ tổng, còn chuyện gì nữa sao? Nếu không có gì thì tôi đưa bọn nhỏ về trước nhé."

Nghe vậy, ba đứa nhỏ cũng tò mò nhìn chằm chằm hắn.

Lệ Bạc Thâm gật đầu: "Chờ một chút đã, trên xe tôi còn có đồ muốn đưa cho Tiểu Tinh Tinh."

Nói xong hắn liền quay lại xe lấy thứ gì đó.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy lại càng khó hiểu.

Tiểu Tinh Tinh đã ở nhà cô gần một tuần, cô đâu thấy con bé còn thiếu đồ gì đâu.

Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm đi tới cùng Lộ Khiêm, trên tay mỗi người đều cầm theo hai cái hộp lớn.

"Đây là cái gì?" Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày.

Bên trong là mấy con robot phiên bản giới hạn cùng với mấy mẫu mô hình xe đua và người máy vô cùng tinh xảo, trông giá trị không nhỏ chút nào.

Bởi vì Triều Triều và Mộ Mộ thích những thứ này nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng có tìm hiểu về chúng, vừa nhìn thấy cô đã nhận ra.

Sau khi thấy bên trong là gì, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy nghi hoặc, mấy món này, có nhìn thế nào cũng không hợp với Tiểu Tinh Tinh, ngược lại lại là thứ mà hai đứa nhỏ nhà mình thích.
Chương 152 Món quà xin lỗi

Giang Nguyễn Nguyễn do dự một lát, cuối cùng hỏi: “Cái này không phải dành cho Tiểu Tinh Tinh đúng không?”

Lệ Bạc Thâm thản nhiên thừa nhận: “Những thứ này là dành cho Triều Triều và Mộ Mộ. Mấy ngày trước tôi nói sai, sau khi trở về, tôi đã suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy tuy bọn chúng là trẻ con nhưng tôi cũng nên xin lỗi bọn chúng đàng hoàng, lần trước tới tôi nhìn thấy trong nhà cô có bày trí mấy thứ này nên tôi nghĩ bọn nhóc rất ưa thích chúng.”

Nói xong, Lệ Bạc Thâm đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ rồi lần lượt đưa mấy chiếc túi cho bọn nhóc: "Chú, chú thật sự xin lỗi hai đứa, không biết hai đứa có thích những thứ này không?"

Mắt của hai đứa nhỏ lập tức sáng long lanh lên.

Các bé trai đều ưa thích mấy thứ kiểu như robot, xe đua… Cũng bởi vì chỉ số IQ của chúng cao hơn các bạn cùng trang lứa nên đồ chơi của chúng có thiên hướng người lớn hơn. Bình thường chúng rất yêu thích mấy thứ đồ chơi công nghệ cao kiểu này.

Bọn nhóc cũng muốn mẹ mua những thứ này nhưng khi biết giá cả của chúng rất đắt, dù rất thích nhưng bọn nhóc cũng khôn ngoan không nói cho mẹ biết.

Không ngờ người đàn ông này có thể biết sở thích của bọn nhóc!

Thậm chí Mộ Mộ còn vô thức bước hai bước về phía Lệ Bạc Thâm, đôi mắt háo hức nhìn chằm chằm vào mấy chiếc túi.

Đây đều là những bảo bối mà cậu bé thèm muốn từ lâu trên trang web, vì chúng, cậu bé thiếu chút nữa đã sử dụng số vốn nhỏ kiếm được từ việc mua bán cổ phiếu của Triều Triều, có điều trước lúc đó cậu bé đã bị Triều Triều dạy một bài học.

Mặc dù Triều Triều cũng thích nhưng cậu bé vẫn còn hận người đàn ông này đã bỏ rơi mẹ mình, thế là cậu cứ kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn đứng yên tại chỗ, còn đôi mắt thì không thể khống chế mà liếc nhìn chiếc túi.

Niềm yêu thích đã hiện rõ trên khuôn mặt của hai cậu bé.

Mộ Mộ chăm chú nhìn mấy chiếc túi cả buổi, lắp bắp quay đầu đi hỏi ý kiến của mẹ.

Nếu mẹ không đồng ý thì dù cậu bé có thích cỡ nào cũng không chịu nhận.

Khi nhìn thấy vẻ mặt của hai đứa nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn đã thoáng mềm lòng… nhưng mà, nhìn lại những thứ trong tay Lệ Bạc Thâm và Lộ Khiêm cô vẫn có chút do dự.

Mấy bộ mô hình và robot này, cô đã từng thấy hai đứa nhỏ xem qua, tất cả đều là những phiên bản giới hạn có giá thành rất cao.

Chỉ riêng bộ mô hình xe đua trong tay Lệ Bạc Thâm đã trị giá hơn 200.000 nhân dân tệ, cộng với độ cạnh tranh gay gắt trên thị trường, có lẽ giá cả còn hơn con số đó nhiều.

Lệ Bạc Thâm muốn xin lỗi bọn trẻ cô không ngăn cản, cô cũng không quan tâm hắn có tặng quà gì không.

Nhưng món quà này quá đắt.

Dường như, Mộ Mộ đã đọc được suy nghĩ của mẹ, bất đắc dĩ nhìn mô hình rồi quay lại chỗ Triều Triều.

Nhìn thấy cậu bé có vẻ có chút thất vọng, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn mềm lòng nói: “Lệ Tổng có lòng rồi, con trai tôi rất thích những thứ này, nhưng đối với bọn chúng mà nói, mấy thứ này quá mức quý trọng, không bằng như vậy đi, những thứ này giá bao nhiêu tiền, để tôi chuyển lại cho anh."

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm cau mày: “Đã là quà xin lỗi thì lý nào lại nhận tiền chứ? Hơn nữa, đồ chơi ngày thường của Tinh Tinh cũng không ít món có cái giá này, bất quá chỉ là một món quà nhỏ cho bọn nhóc thôi, tôi còn sợ mấy thứ này không đủ bày tỏ hết sự áy náy của tôi ấy chứ. Nếu để cô trả tiền cho tôi thật làm gì còn là thành ý nữa?"

Giang Nguyễn Nguyễn nghe hắn nói vậy cũng không biết phải làm sao.

Quả thực, số tiền này đối với Lệ Bạc Thâm mà nói chỉ như một giọt nước trong xô cô lại cảm thấy khó xử.

Lệ Bạc Thâm nhìn ra suy nghĩ của cô, trầm giọng nói: “Nếu như cô muốn tính toán rõ ràng như vậy, những ngày qua cô giúp tôi chăm sóc Tinh Tinh, khiến tình trạng của con bé tiến triển lên nhiều như vậy, phí tổn tôi phải trả cho cô sẽ cao hơn này rất nhiều, không biết cô có nhận hay không?"

Giang Nguyễn Nguyễn liền bỏ cuộc, gật đầu với hai đứa nhỏ: "Nếu như chú cho các con thì các con cứ nhận đi."

Nghe vậy, Triều Triều liền lễ phép nhưng vẫn xa cách, nghiêm túc nói lời cảm ơn hắn: "Cảm ơn chú."
Chương 153 Nói ra tấm lòng của cô

Lệ Bạc Thâm và Lộ Khiêm giúp bọn nhóc đặt mấy túi quà vào xe của Giang Nguyễn Nguyễn xong cũng không nói gì thêm nữa mà rời đi.

Sau khi lên xe, Lộ Khiêm do dự hỏi: "Thiếu gia, ngài không dành thêm chút thời gian cho tiểu tiểu thư sao?"

Trong khoảng thời gian này, tiểu tiểu thư phải ở lại nhà Giang Nguyễn Nguyễn, rất ít tiếp xúc với thiếu gia, anh ta sợ vì chuyện này mà hai cha con bọn họ sẽ xa cách nhau.

Lệ Bạc Thâm im lặng lắc đầu.

Rõ ràng hai đứa nhóc kia vẫn chưa thật sự tha thứ cho hắn, hắn đã ở cạnh bọn chúng cả ngày hôm nay rồi, nếu cứ tiếp tục đi theo nữa, hắn sợ một chút thiện cảm nhờ mấy món quà kia tạo ra sẽ tiêu tan hết.

Nghĩ đến thái độ hai nhóc con kia dành cho mình, Lệ Bạc Thâm không khỏi cảm thấy đau đầu.

Bất ngờ có tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe.

Lệ Bạc Thâm thôi không suy nghĩ nữa, nhíu mày nhận điện thoại: "Có chuyện gì?"

Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tần Vũ Trì: "Anh Thẩm, hai ngày nữa anh có rảnh không? Sắp đến sinh nhật bảy mươi của ông nội rồi, vốn dĩ chúng tôi cũng không định làm lớn nhưng gần đây sức khỏe của ông ấy đã tốt lên rất nhiều, tôi muốn nhân cơ hội này làm náo nhiệt một chút, đến lúc đó anh nhớ phải tham dự đấy!"

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm trầm giọng đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ dành thời gian tham dự."

Ông cụ Tần đối xử với hắn không tệ, mấy năm qua, Lệ Bạc Thâm cũng đã tốn không ít công sức nhằm chữa khỏi bệnh cho ông cụ.

Giờ sắp đến đại thọ 70 tuổi của ông ấy, đương nhiên hắn sẽ dành thời gian tham dự.

......

Giang Nguyễn Nguyễn và ba đứa nhóc vừa về tới nhà, Triều Triều và Mộ Mộ lập tức nóng lòng khui mấy túi quà, sau đó bắt đầu lắp ráp đến tận khuya.

Xét thấy ngày mai không cần đi học, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không khắt khe với bọn họ, chỉ dỗ dành Tiểu Tinh Tinh đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy Giang Nguyễn Nguyễn liền giao mấy đứa nhỏ cho thím Trương chăm sóc, còn cô thì đến nhà ông cụ Tần tiến hành giai đoạn điều trị tiếp theo.

Tần Vũ Trì vừa tiếp khách vừa bàn luận chi tiết buổi tiệc với ông cụ.

Trò chuyện được một lúc, đề tài của Tần Vũ Trì lại rơi vào trên người Giang Nguyễn Nguyễn: "Hai ngày nữa bác sĩ Giang có thời gian đến tham dự tiệc đại thọ của ông nội tôi không?"

Giang Nguyễn Nguyễn vừa mới châm kim xong, nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

Vừa rồi cô cũng nghe được cuộc trò chuyện của Tần Vũ Trì và ông cụ, lần này đại thọ của ông cụ Tần tổ chức rất hoành tráng, khách mời đều là những người có tên tuổi lớn ở Hải Thành hoặc là những người từ các gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Tần.

Còn cô bất quá chỉ là một người mới đến, một bác sĩ nhỏ ít được biết đến ở Hải Thành, không hề phù hợp với buổi đại thọ này chút nào.

Cho nên Giang Nguyễn Nguyễn thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng từ chối: "Hay là thôi đi, tôi không giỏi ứng phó mấy trường hợp này đâu."

Lời vừa dứt, giọng nói của ông cụ Tần liền vang lên: "Bữa tiệc sinh nhật này có thể tổ chức suôn sẻ là nhờ công lao của bác sĩ Giang mà, nếu không có cô thì lúc này lão đây còn phải nằm liệt trên giường bệnh đấy! Bất kể như thế nào, tôi vẫn hy vọng cô sẽ có mặt tham dự, coi như nể mặt lão già này cũng được. Cô yên tâm, nếu cô không thích giao lưu thì tôi sẽ không cho bọn họ đến làm phiền cô."

Đối mặt với lòng hiếu khách của ông cụ, Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên từ chối thế nào.

Tần Vũ Trì cũng mỉm cười nói: “Có thể bây giờ cô không giỏi nhưng sau này cô sẽ giỏi, bây giờ dưới trướng cô còn có một viện nghiên cứu cần cô dẫn dắt, chắc chắn không thể tránh không giao tiếp cùng người khác được, cô có thể nhân cơ hội này làm quen với nó trước, nói không chừng cô còn có thể tìm được cơ hội cho viện nghiên cứu phát triển hơn."

Lời này lập tức làm Giang Nguyễn Nguyễn có chút động tâm.

Giang Nguyễn Nguyễn cúi đầu: "Nếu ông cụ đã coi trọng tôi như vậy, tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh, tôi chắc chắc sẽ đến đúng giờ."

Trước khi rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn nói ngắn gọn về cách điều trị tiếp theo của ông cụ: "Còn một lần điều trị nữa, quá trình điều trị có thể kết thúc, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi, tôi sẽ kê đơn vài cặp thuốc cho ông, nhớ ăn thường xuyên, sẽ từ từ tốt lên."

Tần Vũ Trì đồng ý với cô, lại cảm ơn cô.
Chương 154 Hoàn toàn hết hy vọng với hắn

Buổi chiều, tại quán cà phê Thiên Độ.

Phó Vi Trữ và Tần Vũ Phỉ ngồi đối diện nhau, vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm.

Trò chuyện được một lúc, bọn họ bắt đầu nói về đại thọ lần bảy mươi của ông cụ Tần.

"Chị Vi Trữ, đại thọ lần thứ bảy mươi của ông nội em chị cũng đi đúng không?" Tần Vũ Phỉ có dụng ý mà hỏi.

Phó Vi Trữ đã nhận được tin này, nhà họ Tần và nhà họ Lệ có giao tình với nhau, tất nhiên cô ta sẽ có mặt rồi nên gật đầu nói: “Chị có đi, có chuyện gì sao?"

Tần Vũ Phỉ trìu mến hỏi: "Vậy... Anh Thâm cũng đi cùng chị đúng không? Hai người là một cặp được công nhận mà!"

Nghe vậy, Phó Vi Trữ hơi do dự một lúc.

Cô ta biết Lệ Bác Thâm sẽ đi, nhưng Phó Vi Trữ không chắc liệu hắn có đồng ý đi cùng cô ta hay không.

Suy cho cùng, tuy mấy năm này Lệ Bạc Thâm không hủy bỏ hôn ước nhưng hắn cũng không hề tỏ ra thân thiết với cô ta.

Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không biết gì về sự băn khoăn của cô ta, tự nhủ: "Hai người nhất định phải tham dự cùng nhau, đến lúc đó còn cho một số người biết mình có thân phận gì nữa chứ!"

Bởi vì lần trước Giang Nguyễn Nguyễn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng mà Tần Vũ Phỉ càng ngày càng chán ghét cô, lần này cô ta mời Phó Vi Trữ ra ngoài chủ yếu để nói về vấn đề này.

Không phải Giang Nguyễn Nguyễn phải dựa vào anh Thâm bảo vệ sao? Cô ta muốn Giang Nguyễn Nguyễn thấy được người phụ nữ được đứng cạnh anh Thâm là ai!

Đương nhiên Phó Vi Trữ biết câu ‘một số người’ mà cô ta nói đến là đang ám chỉ ai.

Nghĩ đến thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng cô ta hơi trầm xuống, lập tức đáp: “Đương nhiên, vì chị và Bạc Thâm có quan hệ nên tất nhiên bọn chị sẽ tham dự cùng nhau.”

Tần Vũ Phi vui vẻ nói: “Vậy thì tốt! Chị không biết khoảng thời gian này người phụ nữ đó kiêu ngạo cỡ nào đâu, em nghĩ cô ta không nhận thức được vị trí của mình ở đâu rồi. Đến lúc đó, chị và anh Thâm cùng nhau xuất hiện, chắc chắn sắc mặt của người phụ nữ đó sẽ rất đặc sắc!”

Phó Vi Trữ ngược lại cũng có chút chờ mong.

Kể từ khi Giang Nguyễn Nguyễn trở về Trung Quốc, cô ta chưa hề có một ngày bình yên.

Vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội này khiến người phụ nữ đó hoàn toàn hết hy vọng với Bạc Thâm!

Hai người uống cà phê xong lại đi dạo phố một lúc rồi mới tách nhau ra.

Về đến nhà, Phó Vi Trữ nghĩ đến đại thọ hai ngày sau là lại đau đầu.

Cô ta đã hứa với Tần Vũ Phỉ là cô ta sẽ tham dự cùng Lệ Bạc Thâm, nhưng làm thế nào để thuyết phục Lệ Bạc Thâm vẫn là một vấn đề nan giải.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Vi Trữ cắn răng gọi điện cho Tống Viện.

"Sao vậy?" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Tống Viện liền vang lên.

Phó Vi Trữ bình ổn lại cảm xúc một lúc, mang theo vẻ áy náy nói: “Dì, hai ngày nữa là đại thọ của ông cụ Tần, Bạc Thâm cũng sẽ tham dự đúng không dì?”

Bên kia, Tống Viện tự nhiên mà lên tiếng trả lời: “Đúng vậy.”

Nói xong, bà ta lại nghĩ đến khoảng thời gian này hai người cãi nhau vì Tiểu Tinh Tinh nên nghiêm túc nói: “Đến lúc đó, con nên thật lòng nhận lỗi với nó, dì cũng sẽ cố gắng giúp con nói mấy lời tốt, các con cứ chiến lạnh thế này cũng không hay."

Phó Vi Trữ liên tục xác nhận: “Con cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là…trong khoảng thời gian này anh Bạc Thâm cứ tránh mặt con, con chỉ sợ đến ngày đại thọ, anh ấy vẫn không muốn gặp con…”

Giọng nói của cô ta nghe rất ủy khuất.

Tống Viện không nghĩ tới chuyện này, nghe thấy Phó Vi Trữ nói vậy, bà ta trầm mặc mấy giây mới nói: "Không được, con nên chuẩn bị kỹ càng. Ngày tổ chức tiệc đại thọ, dì sẽ bảo Bạc Thâm đích thân tới đón con, hai người các con phải tham dự cùng nhau."

Nghe vậy, đáy mắt Phó Vi Trữ lập tức lộ ra vài phần vui mừng, nhưng giọng điệu vẫn có chút bất an: "Dạ được, con sẽ chuẩn bị kỹ càng."

Tống Viện dặn dò cô ta mấy câu nữa mới cúp điện thoại.

Phó Vi Trữ không thể che giấu được vẻ đắc ý trên mặt mình được nữa.

Không ngờ vấn đề này lại được giải quyết dễ dàng như thế.

Cô ta muốn nhìn xem Giang Nguyễn Nguyễn sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cô ta tham dự cùng Lệ Bạc Thâm!
Chương 155 Rõ ràng là cố ý

Trước khi đại thọ bắt đầu, Giang Nguyễn Nguyễn đã tiến hành điều trị xong cho ông cụ, tinh thần của ông cụ đã tốt hơn trước rất nhiều, ông cụ có thể rời giường để đi lại, có điều là không thể đi lại quá lâu.

Giang Nguyễn Nguyễn lại kê thêm đơn thuốc sau đó nhắc nhở ông cụ uống đúng giờ, vậy là toàn bộ quá trình điều trị đã kết thúc.

Cuối cùng cũng tới ngày diễn ra đại thọ.

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn thành công việc ở viện nghiên cứu rồi mới về nhà thay một bộ váy, búi gọn mái tóc dài, sau đó là trang điểm nhẹ nhàng đi dự tiệc.

Khi cô đến trang viên nhà họ Tần, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, bên ngoài trang viên đậu đầy những chiếc xe sang trọng.

Trước đó Giang Nguyễn Nguyễn đã ở Hải Thành một khoảng thời gian nên cô vẫn nhớ được rất nhiều gương mặt đến tham dự, thế nhưng số người biết đến cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, khi Giang Nguyễn Nguyễn xuất hiện tại hiện trường, cô vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.

Mọi người nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy mái tóc dài của Giang Nguyễn Nguyễn được búi cao sau đầu, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon thả cùng với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng nhưng không kém phần tao nhã, những đường nét trên khuôn mặt cô vừa nhỏ nhắn lại tinh tế, đôi môi hồng nhạt hơi nhô lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao, dưới làn váy là đôi chân dài như ẩn như hiện trong trẻo hút hồn.

Nhất thời, trong lòng mọi người có mặt đều đang thầm đoán đây là tiểu thư nhà nào.

Giang Nguyễn Nguyễn nhắm mắt làm ngơ những ánh nhìn xung quanh, không có ai giới thiệu, bọn họ muốn đột ngột tiến lên chào hỏi cô cũng không dễ, sau khi do dự một hồi, cô quyết định sẽ tìm một góc nào đó để dừng chân.

Cô vừa mới đi được hai bước đã bị Tần Vũ Trì ngăn lại: "Bác sĩ Giang, hôm nay cô thật đẹp."

Đây là sự thật, trước kia mỗi lần Giang Nguyễn Nguyễn đến chữa trị cho ông cụ đều mặc mặc áo sơ mi và quần tây, không hề trang điểm, mặc dù anh ta có thể nhìn ra nhan sắc của cô không tệ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô lộng lẫy như vậy.

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại rồi lịch sự cảm ơn anh ta.

"Nếu đã đến rồi thì đừng trốn nữa, ông nội tôi đang đợi cô đấy!" Tần Vũ Trì thấy cô đang định tìm chỗ vắng vẻ trốn đi liền mở miệng mời.

Thấy anh ta lại lấy ông cụ ra làm lí do, Giang Nguyễn Nguyễn không còn cách nào khác đành phải đồng ý, dưới hàng loạt ánh mắt xung quanh, cô đổi hướng đi về phía ông cụ Tần, chảo hỏi ông.

Ông cụ mỉm cười hiền từ đáp lại sau đó còn giữ cô bên cạnh hàn huyên mấy câu.

Thấy Giang Nguyễn Nguyễn thân thiết với nhà họ Tần như vậy, tất cả mọi người đều thầm nảy ra suy đoán.

Bên kia, Lệ Bạc Thâm vừa đi ra khỏi công ty, đang chuẩn bị đến nhà họ Tần dự tiệc thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của mẹ.

"Con tan làm chưa? Đến đón mẹ đi, mẹ đang ở ‘Nghê Thường’."

Lệ Bạc Thâm liếc nhìn thời gian rồi đồng ý.

Nghê Thường là sản nghiệp của nhà họ Lệ và nhà họ Lâm, chủ yếu may lễ phục, âu phục các loại… tay nghề thủ công của họ được truyền lại từ thế kỷ trước, thành phẩm đắt tiền, là một thương hiệu rất được xã hội thượng lưu ở Hải Thành săn đón.

Các thành viên của nhà họ Lâm tham gia vào ngành thiết kế quần áo đều là những người nắm giữ vị trí quan trọng trong ngành, cho dù là người trẻ tuổi cũng là người dẫn đầu trong ngành.

Mỗi khi nhà họ Lệ tham dự các sự kiện lớn đều đặt quần áo thiết kế riêng ở đây.

Khi Tống Viện nói bà ta đang ở Nghê Thường, Lệ Bạc Thâm cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Khi hắn đến, người phụ trách Nghê Thường đã đích thân ra đón hắn vào.

Lúc này Tống Viện đã tạo kiểu xong và ngồi chờ ở một bên. Thấy hắn đi vào bà ta cũng không đứng dậy ngay mà chỉ nói: "Ngồi xuống chờ đi."

Lệ Bạc Thâm khó hiểu: "Không phải mẹ xong rồi sao? Bây giờ không còn sớm nữa đâu."

Tống Viện nâng cằm chỉ vào trong: "Chờ Vi Trữ."

Nghe vậy, lông mày Lệ Bạc Thâm lập tức nhíu lại.

Nếu hắn không đoán sai, mẹ hắn đang cố ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom