• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (3 Viewers)

  • Chương 156-160

Chương 156 Làm cho Giang Nguyễn Nguyễn ngã ngựa

Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng Phó Vi Trữ đi từ phòng trang điểm ra.

"Được đấy, mặc cái này đi.” Tống Viện nhìn váy của cô ta, hài lòng gật đầu.

Phó Vi Trữ ngoan ngoãn mỉm cười, quay sang nhìn Lệ Bạc Thâm: "Bạc Thâm, anh đến rồi!"

Lệ Bạc Thâm vô cảm gật đầu.

Phó Vi Trữ nhắm mắt làm ngơ trước sự lạnh lùng của hắn, mỉm cười nói: "Dì bảo em đến chọn lễ phục, anh thấy bộ này được không?"

Vừa nói, cô ta vừa xoay nhẹ một vòng tròn.

Biết đây là vở kịch do mẹ sắp xếp nên hắn có chút không vui, nghe thấy cô ta hỏi, Lệ Bạc Thâm cũng chỉ liếc mắt một cái rồi gật đầu có lệ: "Được.”

Thấy hắn vẫn lạnh lùng như cũ, trong lòng Phó Vi Trữ có chút khó chịu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Ở bên cạnh, Tống Viện cuối cùng cũng đứng dậy: "Dù sao Vi Trữ cũng sẽ đến nhà họ Tần, tiện đường đi cùng chúng ta luôn đi."

Phó Vi Trữ mỉm cười đáp: "Cảm ơn dì!"

Cô ta vừa dứt lời liền ra vẻ như mới nhớ ra gì đó, rụt rè về nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày, bọn họ đã bàn tính xong hết rồi, hơn nữa mẹ hắn còn cố ý nhìn chằm chằm vào hắn, dù không muốn, hắn vẫn phải đồng ý: "Đi thôi."

Nói xong hắn cũng không nhìn Phó Vi Trữ nữa, xoay người trực tiếp rời đi.

Phó Vi Trữ hạ mắt xuống lộ vẻ đáng thương.

Tống Viện vỗ nhẹ cánh tay cô ta, ra hiệu cô ta đừng quá lo lắng.

Phó Vi Trữ khẽ gật đầu rồi thân mật khoát tay Tống Viện, theo bà ta đi ra ngoài.

Sau khi lên xe Lệ Bạc Thâm vẫn không nói gì, chỉ khi Tống Viện hỏi hắn mới thỉnh thoảng lên tiếng, thái độ rõ ràng rất lạnh lùng.

Bàn tay Phó Vi Trữ giấu dưới váy siết lại thật chặt, cưỡng ép đè nén sự bất mãn trong lòng, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải làm Giang Nguyễn Nguyễn ngã ngựa*. (làm xấu mặt.)

......

Trang viên nhà họ Tần.

Ông cụ đứng chào hỏi khách được một lúc thì thể lực không còn vững nữa, Tần Vũ Trì đẩy xe lăn đến bảo ông ngồi xuống sau đó đẩy ông lão đi tiếp khách.

Giang Nguyễn Nguyễn vốn định chào ông cụ một tiếng rồi rời đi, kết quả lại bị ông cụ giữ lại bên người.

"Vừa hay cô cũng cần làm quen mấy người này, để tôi dẫn cô đi giới thiệu một chút.” Tần Vũ Trì cũng đi theo cô.

Giang Nguyễn Nguyễn không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn đi theo ông cụ chào hỏi từng vị khách, đồng thời để cô làm quen mọi người.

Một lúc sau, cha Tần và mẹ Tần cũng xuất hiện.

"Đây là bác sĩ Giang đúng không? Tôi đã nghe Vũ Trì và Vũ Phỉ nói cô là người chữa khỏi bệnh cho ông cụ, hôm nay mới có duyên nhìn thấy không ngờ bác sĩ Giang không chỉ có y thuật cao siêu mà lớn lên còn xinh đẹp như vậy.”Mẹ Tần, Trình Tâm Ngữ mỉm cười khen ngợi.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười lịch sự cảm ơn.

Bố Tần, Tần Chính nhẹ nhàng cảm ơn cô: "Mấy năm nay vì bệnh của cha mà chúng tôi đã tìm đến không biết bao nhiêu danh y nổi tiếng, cuối cùng vẫn là không có kết quả, may mà gặp được cô, sau này có chuyện gì cần nhà họ Tần tôi, cô cứ lên tiếng."

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn định từ chối nhưng ông cụ Tần đã tiếp lời nói theo: "Chuyện điều dưỡng thân thể tôi còn cần bác sĩ Giang hao tâm tổn sức nhiều, mấy thứ này đều là chuyện nên làm."

Giang Nguyễn Nguyễn không còn cách nào khác đành phải im lặng, mím môi cười cười không đáp.

Tần Vũ Phỉ đi theo phía sau cha mẹ, khi nghe thấy hai người họ khen ngợi Giang Nguyễn Nguyễn không dứt miệng thì khinh thường. Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Phó Vi Trữ và Lệ Bạc Thâm đâu sau đó mới mong đợi nhìn về phía cửa.

Cô ta muốn xem lát nữa chị Vi Trữ và anh Thâm xuất hiện cùng nhau, người phụ nữ này còn cười được nữa không!

Hai người kia cũng không để cô ta đợi lâu, chỉ mấy phút sau bóng dáng Lệ Bạc Thâm đã xuất hiện trước cửa biệt thự.

"Anh Thâm đến rồi!" Tần Vũ Phỉ lập tức lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Chương 157 Những điều tốt đẹp đang đến

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người trong nhà họ Tần đều nhìn về phía cửa biệt thự, Giang Nguyễn Nguyễn cũng vô thức nhìn theo.

Sau đó liền thấy Lệ Bạc Thâm mặc một bộ âu phục đặt riêng màu đen, bộ đồ được cắt may rất tinh xảo, phác họa rõ dáng hình săn chắc của người đàn ông, mái tóc chải ngược ra sau đầu lộ ra nét mặt sắc bén, một vài sợi tóc tinh nghịch gãy rơi trên trán, ánh mắt người đàn ông hết sức lạnh lùng, cả người toát ra khí thế cự tuyệt người cách xa ngàn dặm.

Nhất thời, ánh mắt của các khách mời khác lập tức rơi vào trên người hắn.

Chỉ thấy phía sau Lệ Bạc Thâm vài bước là Phó Vi Trữ đang mặc một chiếc váy dài màu đen cao cấp, mái tóc xoăn cẩn thận rủ xuống ngực, đôi môi đỏ mọng bắt mắt, cô ta đang thân mật ôm cánh tay Tống Viện, đi theo bước chân của Lệ Bạc Thâm.

Chiếc váy dài kia có vẻ là một đôi với bộ âu phục của Lệ Bạc Thâm, cùng với cử chỉ thân mật với Tống Viện gần như đã thông báo cho mọi người biết Phó Vi Trữ sẽ là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Lệ.

Thấy vậy, khóe mắt Tần Vũ Phỉ khẽ quét qua thân thể Giang Nguyễn Nguyễn, thấy trên mặt cô có vẻ không có biểu cảm gì, trong lòng cô ta có chút bất mãn, cố ý khoát lấy tay mẹ mà cảm thán: "Oa, anh Thâm và chị Vi Trữ xứng đôi quá!"

Trình Tâm Ngữ không biết tâm tư thật sự của bọn họ, bà chỉ biết mấy năm nay nhà họ Phó và nhà họ Lệ khá thân thiết, Phó Vi Trữ cũng một mực đeo theo bên cạnh Lệ Bạc Thâm, cho nên lúc này bà cũng gật đầu tán thành: "Xem ra sắp có chuyện vui rồi."

Nghe thấy lời nói của hai người, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn thoáng dao động, để ánh mắt bình tĩnh lại cô mới ngẩng đầu lên.

Ở bên cạnh, Tần Vũ Trì nhớ đến vướng mắc giữa Giang Nguyễn Nguyễn và Lệ Bạc Thâm nên vô thức liếc nhìn sang cô, nhưng thấy cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh thì trong lòng có chút kinh ngạc.

Lệ Bạc Thâm rất bất mãn với ánh mắt của mọi người, cho nên ánh mắt của hắn cũng càng lúc càng lạnh, hắn sải bước đi về phía trung tâm bữa tiệc mà không thèm nhìn lại, nhằm chào hỏi ông cụ Tần sau đó tìm cớ tách khỏi Phó Vi Trữ.

Trình Tâm Ngữ và Tần Chính có quan hệ thân thiết với nhà họ Lệ cũng đi nhanh đến đón, mỉm cười chào hỏi: "Các người đến rồi, đây là ......"

Vừa nói, hai người vừa đưa ánh mắt ẩn ý nhìn Tống Viện.

Tống Viện cười hì hì không đáp.

Phó Vi Trữ ở bên cạnh lập tức tỏ vẻ e thẹn, lịch sự chào hỏi hai vị trưởng bối sau đó yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi về hướng ông cụ Tần.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy bọn họ tới, trong lòng chợt xẹt lên một tia hoảng sợ, cô hạ mắt xuống muốn nói lời tạm biệt ông cụ.

Có điều ngay khi cô chuẩn bị lên tiếng lại có một vị khách khác tình cờ đến chào hỏi, Giang Nguyễn Nguyễn đành phải ngừng nói chuyện, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để rời đi.

Một lát sau, bước chân của Lệ Bạc Thâm và mấy người kia đã dừng lại trước mặt bọn họ.

Giang Nguyễn Nguyễn cúi thấp đầu xuống, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.

Một tiếng chào hỏi trầm thấp vang lên bên tai, tiếp theo là lời giọng nói vui vẻ của ông lão.

Theo đó là một ánh mắt không rõ ý nghĩa nặng nề rơi vào trên người cô.

Giang Nguyễn Nguyễn phát giác ra ánh mắt kia, bàn tay đang đặt bên hông không khỏi siết chặt, nghe ông cụ nhắc tới mình, cô mới ngước mắt lên, lịch sự gật đầu với bọn họ.

Đôi mắt của Lệ Bạc Thâm thủy chung khóa chặt trên người cô.

Từ khi cha Tần và mẹ Tần đến chào hỏi, Lệ Bạc Thâm đã chú ý tới sự tồn tại của Giang Nguyễn Nguyễn.

Người phụ nữ nhỏ bé đứng lặng lẽ bên cạnh ông cụ, trang điểm thanh lịch, biểu cảm vẫn luôn nhẹ nhàng, mặc bộ váy dài màu trắng khiến cô trông hệt như một con thiên nga trắng sẽ vỗ cánh và bay đi bất cứ lúc nào.

Có vẻ người phụ nữ cũng chú ý tới sự hiện diện của hắn nhưng cô vẫn cúi đầu không chịu nhìn hắn.

Càng như vậy, Lệ Bạc Thâm càng muốn nhìn rõ biểu cảm của cô.

Tống Viện nhận ra con trai đang thất thần, hướng mắt nhìn theo tầm mắt của hắn lại thấy dáng vẻ của Giang Nguyễn Nguyễn, ánh mắt của bà ta lập tức lạnh xuống.
Chương 158 Tham dự tiệc đính hôn

Giang Nguyễn Nguyễn lịch sự chào hỏi xong thì không nói gì nữa, ông cụ Tần cũng không nói, cô không thể rời đi, cho nên chỉ có thể yên lặng đứng đó lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tống Viện thu hồi ánh mắt khỏi người Giang Nguyễn Nguyễn, ân cần nhìn về phía ông cụ Tần: "Sức khỏe của bác chuyển biến tốt quả thật là chuyện may mắn của nhà họ Tần mà."

Ông cụ Tần mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, nói: "Cũng nhờ có bác sĩ Giang, nếu không có cô ấy, e là bây giờ tôi vẫn còn nằm liệt trên giường đó!"

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức dồn lên người Giang Nguyễn Nguyễn.

Trình Tâm Ngữ cũng nói thêm vào: "Bác sĩ Giang đúng là ân nhân của nhà họ Tần chúng tôi."

Ngắn ngủi hai câu nói, Giang Nguyễn Nguyễn đã bị đẩy đến trước mặt nhóm người Tống Viện.

Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu một chút, sau đó lạnh nhạt cong môi: "Cũng không phải ân nhân gì, đây là chuyện một bác sĩ như tôi nên làm, tôi cũng rất vui khi có thể chữa khỏi cho ông cụ."

Thấy cô khiêm tốn như vậy, ông cụ Tần càng ngày càng khâm phục cô.

Nhìn thấy thái độ của ông cụ đối với Giang Nguyễn Nguyễn, ánh mắt Tống Viện hơi lạnh xuống nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, bà ta cố ý nói bóng gió: "Đúng là không nhìn ra nha, bác sĩ này tuổi còn trẻ như vậy mà cũng có vài phần năng lực, toàn bộ bác sĩ nổi tiếng chúng ta không làm gì được mà ai ngờ cô ta lại chữa được thật."

Chỉ nghe ý trên mặt chữ có vẻ bà ta đang khen cô thật.

Nhưng từ giọng điệu của Tống Viện lại khiến Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy vẻ thù địch.

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn trầm xuống, không để ý tới nữa.

Phó Vi Trữ đứng bên cạnh thấy đề tài cứ dừng trên người Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhân lúc chưa có ai lên tiếng tiếp, cô ta buông tay Tống Viện ra rồi đi đến bên cạnh ông cụ Tần làm nũng: "Ông nội Tần vượt qua đợt bạo bệnh này rồi, về sau chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, không còn gặp phiền phức gì nữa!"

Sự chú ý của ông cụ Tần lập tức bị cô ta thu hút trở lại, ông cụ mỉm cười trêu ghẹo: "Ai nói vậy hả?"

Phó Vi Trữ mỉm cười: "Là con nói đó, tóm lại, ông nội Tần tốt như vậy, chắc chắn sẽ phúc như Đông Hải!"

Ông cụ Tần bị lời tốt lành của cô ta chọc vui vẻ, cười cười gật đầu: "Vậy coi như ông mượn lời hay ý đẹp của con đi!"

Nói xong ông lại đưa mắt nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, có vẻ muốn ghi hết công lao cho cô.

Phó Vi Trữ nhìn ra ý đồ của ông cụ, bĩu môi tự trách bản thân: "Tiếc là con không tìm được bác sĩ nào tốt như bác sĩ Giang sớm một chút, nếu không ông nội Tần cũng không cần phải chịu đựng lâu như vậy!"

Nhìn thấy dáng vẻ tự trách của cô ta, ông cụ Tần vội vàng xua tay trấn an, nhẹ nhàng nói: "Nói gì vậy chứ? Mặc dù mấy năm nay ông vẫn luôn nằm trên giường nhưng đầu óc rất minh mẫn. Mấy năm nay con tìm cho ông không ít bác sĩ nổi tiếng, chắc hẳn cũng tốn không ít công sức đúng không? Tâm ý của con thế nào ông đều nhớ!”

Phó Vi Trữ nói xong, vành mắt lại đỏ lên nói: "Nhưng mà, mấy bác sĩ con tìm được không có ích chút nào…”

Thấy cô ta để tâm chuyện này như vậy, lòng ông cụ Tần thoáng mềm đi một chút, ông cười nói: "Ông nội biết con là đứa bé tốt, mấy năm này cũng nhờ có con tìm cho ông nhiều bác sĩ như vậy, nếu không ông sẽ còn đau đớn nhiều hơn thế nữa."

Trình Tâm Ngữ cũng vội vàng hù theo trấn an: "Vi Trữ thật sự rất có tâm, đối xử với ông cụ như ông nội ruột làm chúng ta cũng phải hổ thẹn."

Nói xong lại nhớ đến mấy năm nay Lệ Bạc Thâm cũng tìm đến không ít danh y và dược liệu tốt, liền bổ sung: "Mấy năm nay Bạc Thâm cũng rất có lòng."

Lệ Bạc Thâm hơi cúi đầu: "Mấy cái đó đều là chuyện con cháu nên làm."

Lời vừa dứt, Trình Tâm Ngữ nhìn tới quần áo của hai người, không nhịn được nói: "Chuyện tốt đến theo cặp, con và Vi Trữ đã ở bên nhau nhiều năm rồi, lần này các con đến tham dự đại thọ của ông cụ, lần sau mấy dì lại đến tham dự lễ đính hôn của các con!"
Chương 159 Vợ chồng trẻ

Nghe thấy mẹ đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn của Lệ Bạc Thâm với Phó Vi Trữ, Tần Vũ Trì lại nhìn sang Giang Nguyễn Nguyễn đang im lặng đứng bên cạnh.

Lông mi và ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn hơi rũ xuống khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc, có điều độ cong của khóe môi vẫn nhẹ nhàng câu lên như cũ.

Anh ta nhất thời không đoán được Giang Nguyễn Nguyễn đang nghĩ gì.

Tần Vũ Phỉ ở bên cạnh luôn tập trung nhìn vào Giang Nguyễn Nguyễn cho nên cô ta không hề bỏ lỡ những dao động trên mặt Giang Nguyễn Nguyễn khi mẹ Tần nhắc đến chuyện kết hôn của Lệ Bạc Thâm.

Nhìn thấy mớ cảm xúc thăng trầm của Giang Nguyễn Nguyễn, Tần Vũ Phỉ càng ngày càng hăng hái, lặp lại lời nói của mẹ: "Đúng đó, rõ ràng anh Thâm và chị Vi Trữ là một cặp trời sinh, mặc dù họ chưa tổ chức tiệc cưới, nhưng mấy năm qua có ai không nghĩ hai người là một gia đình chứ?"

Nói xong, cô ta lại kiêu ngạo liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

Tống Viện đã có kế hoạch từ trước, vừa nghe bọn họ nhắc tới chuyện này, bà ta liền mỉm cười đáp: "Quả thật chuyện này đã kéo dài quá lâu rồi, gần đây hai nhà chúng tôi cũng dự định sẽ công bố tin hôn ước của bọn nhỏ lên báo đó, mấy ngày tới chúng tôi sẽ ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng."

Tần Vũ Phỉ còn muốn châm dầu vào lửa nhưng đột nhiên có một giọng nói sắc bén trầm ấm, mạnh mẽ xen vào.

"Ông nội Tần, hôm nay là tiệc sinh nhật của ông, con nghĩ ông không nên nói gì về con đâu."

Nghe vậy ông cụ Tần hơi sững sờ một lát, sau đó quét mắt nhìn Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ, ông nghĩ có lẽ hai thanh niên này đang ngượng ngùng cho nên đã mỉm cười gật đầu, chuyển đề tài nói chuyện sang một vấn đề khác.

Thật khó để nói về chuyện của hậu bối.

Giang Nguyễn Nguyễn không bị nhắc đến nữa, cảm thấy nhịp tim của mình cuối cùng cũng chậm lại, sau đó cô còn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là chủ đề tiếp theo không liên quan gì đến cô, làm cô trông vô cùng lạc lõng.

Nghe được một hồi, Giang Nguyễn Nguyễn có chút không kiên nhẫn, muốn tìm một chỗ để trốn.

“Ông cụ Tần, tôi hơi mệt một chút, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi nghỉ ngơi một lát nhé."

Lợi dụng khoảng trống giữa cuộc trò chuyện của bọn họ, Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng xen vào.

Cô vừa dứt lời, ông cụ Tần đã lo lắng nhìn sang: "Có chuyện gì vậy?"

Giang Nguyễn Nguyễn cười ngượng ngùng: "Không có gì, chỉ là tôi đi giày cao gót đã lâu, chân mỏi rồi, muốn ngồi một lát."

Thấy cô không khỏe, ông cụ cũng không cứng rắn giữ cô lại nữa, gật đầu cho cô rời đi..

Giang Nguyễn Nguyễn lịch sự chào hỏi mọi người sau đó mới xoay người đi đến góc tường.

Lúc quay người đi, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang dõi theo mình.

Cơ thể Giang Nguyễn Nguyễn vô thức căng thẳng, tăng nhanh tốc độ bước đi.

"Ông nội Tần, con đi trước."

Lệ Bạc Thâm nhìn người phụ nữ đã ngồi xuống ghế sofa trong góc, xung quanh còn có rất nhiều ánh mắt không ngừng bắn tới, ánh mắt của hắn lập tức tối xuống.

Ông già Tần bối rối: "Con vội vàng như vậy làm gì?"

Với thân phận của nhà họ Lệ, cho dù những người hôm nay đến tham dự đại thọ cũng là người của những gia tộc có tiếng nhưng rõ ràng bọn họ mới là người phải đến chào hỏi Lệ Bạc Thâm, không có lý do gì để Lệ Bạc Thâm chủ động chào hỏi người khác hết.

Cho nên, hôm nay Lệ Bạc Thâm chỉ cần đứng yên ở chỗ này.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày, nhất thời không tìm được lý do.

Tống Viện nhìn thấu suy nghĩ của hắn, biết hắn đang vội vàng đi tìm Giang Nguyễn Nguyễn nên bà ta không hài lòng, nắm lấy cánh tay hắn, nụ cười trên mặt vừa vặn: "Ở đằng kia còn có vài trưởng lão nữa, bọn họ cũng hợp tác với nhà chúng ta, nếu con đã có mặt ở đây rồi thì con cũng nên đi chào hỏi bọn họ đi."

Lệ Bạc Thâm liếc mắt một cái, thật sự nhìn thấy được mấy vị trưởng lão có quan hệ tốt với nhà họ Lệ, hắn hơi do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.

Tống Viện liếc nhìn Phó Vi Trữ.

Phó Vi Trữ lập tức hiểu ý nói: "Em cũng có quen mấy trưởng lão đó, em cũng muốn chào hỏi họ!"

Nói xong cô ta lại mỉm cười, đuổi kịp tốc độ của Lệ Bạc Thâm.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày nhưng không có lý do gì đuổi cô ta đi, cho nên chỉ có thể đồng ý để cô ta đi theo mình.

Trong mắt người ngoài, hai người bọn họ hệt như một đôi vợ chồng trẻ.
Chương 160 Biết chính mình thật chướng mắt

Tần Vũ Phỉ nhìn theo hai người đi tới đi lui cùng nhau, sau đó lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn đang ngồi trong góc. Trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, cô ta kiếm cớ rời khỏi các trưởng lão.

"Ui, tại sao bác sĩ Giang lại ngồi đây một mình?"

Đầu óc Giang Nguyễn Nguyễn đang cực kỳ rối loạn, cuối cùng cũng được ngồi ở góc vắng, ngay lúc cô đang muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì bên tai bất ngờ vang lên một giọng âm dương quái khí.

Khi cô ngước mắt lên liền nhìn thấy Tần Vũ Phỉ đầy kiêu ngạo đang đứng trước mặt mình.

Thấy vậy, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, trong lòng thoáng lóe lên một chút bực bội.

Vừa rồi trước mặt mấy vị trưởng lão, Tần Vũ Phỉ cố tình khen ngợi Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ vô cùng xứng đôi.

Trọng điểm là, rõ ràng cô ta cố ý nói vậy cho cô nghe.

Không ngờ rằng cô đã chủ động rời đi rồi mà người này vẫn đuổi theo.

Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của cô, khinh thường nhìn cô một cái rồi ra hiệu cho cô nhìn Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ đang đứng trong đám đông cách đó không xa, "Thấy chưa, anh Thâm và chị Vi Trữ là một cặp, chuyện này đã được mọi người công nhận, còn cô thì tính là cái gì? Có phải cô ghen tị lắm không? Tốt nhất là cô nên nhận ra vị trí của mình càng sớm càng tốt, cô không xứng với anh Thâm chút nào, chị Vi Trữ và anh ấy mới là người cùng một thế giới!"

Nghe được lời nói của cô ta, Giang Nguyễn Nguyễn không nhịn được cười lạnh một tiếng.

Đôi mày Tần Vũ Phỉ cau chặt lại: "Cô cười cái gì?"

Giang Nguyễn Nguyễn nhún nhún vai: "Không có gì hết, chỉ là tôi cảm thấy có chút kỳ quái, làm sao chân chó thời buổi này có thể tận tâm đến mức này chứ."

Chân chó*? (Ý là thuộc hạ, tay sai…)

Tần Vũ Phi hơi sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại sắc mặt cô ta lập tức xấu đi, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi Giang Nguyễn Nguyễn: "Cô nói ai là chân chó!"

Giang Nguyễn Nguyễn nhàn nhã đứng dậy, thờ ơ đáp: "Ngoài cô ra, trước mặt tôi còn có ai khác sao? Xin cô Tần, đừng khoe khoang trước mặt tôi, Lệ Bạc Thâm ở bên cạnh ai, xứng đôi với ai nữa, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi không quan tâm, cô cứ liên tục nhắc đến trước mặt tôi như vậy có thấy mắt tôi chớp cái nào không?"

Không biết có phải là do cô vừa đứng lên hay không, Tần Vũ Phỉ cảm thấy người trước mặt bất ngờ có uy nghiêm hơn một chút, làm nhịp tim của cô ta thoáng đập nhanh hơn, cô ta mở miệng hồi lâu vẫn không đáp trả được lời nào.

Giang Nguyễn Nguyễn bĩu môi, thờ ơ tiến lại gần cô ta: "Cho nên, sau này cô đừng lắc lư trước mặt tôi nữa, dùng mấy thứ nhảm nhí làm ô nhiễm tai tôi, cô có biết, cô thật sự rất chướng mắt không?"

Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn không thèm nhìn cô ta nữa mà quay người đi thẳng.

Tần Vũ Phỉ bị khí thế của cô làm choáng ngợp một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nghĩ đến lời Giang Nguyễn Nguyễn vừa nói, cô ta lại tức giận nghiến răng, cô ta muốn nổi giận nhưng không tìm thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn đâu nữa.

Giang Nguyễn Nguyễn bước chân rời đi rất nhanh.

Cô thật sự không muốn nghe Tần Vũ Phỉ nói sai về mình, nếu không, cô thật sự không biết mình sẽ có phản ứng gì.

Bởi vì Tần Vũ Phỉ đã chiếm góc xa nhất so với đám đông mà cô đã vất vả tìm kiếm nên Giang Nguyễn Nguyễn đành phải đi tìm một vị trí hẻo lánh khác để ngồi xuống, vị trí lần này gần đám đông hơn nhiều.

Hơn nữa nó còn đối diện với Lệ Bạc Thâm.

Gần như ngay khi cô xuất hiện trong tầm mắt, Lệ Bạc Thâm lập tức nhận ra sự hiện diện của cô, sau đó toàn bộ sự chú ý của hắn liền đổ dồn vào người cô.

Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn yên lặng một chút.

Đột nhiên có một bóng đen rơi xuống trước mặt cô.

"Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, không biết cô là tiểu thư nhà nào?" Là một chàng trai có diện mạo nho nhã đã bước tới trước mặt cô.

Giang Nguyễn Nguyễn hơi sững sờ một lát sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười: "Xin lỗi, tôi chỉ là bác sĩ, không phải tiểu thư nhà nào cả."

Nghe vậy chàng trai kia cũng sững sờ, sau đó nhanh chóng bật cười: "Nhìn khí chất của cô làm tôi tưởng là tiểu thư nhà nào đó. Vậy, không biết tôi có thể trao đổi thông tin liên lạc, kết bạn với cô không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom