• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (12 Viewers)

  • Chương 161-165

Chương 161 Chua chết người

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, gần đây tâm trạng tôi không tốt.”

Cô từ chối một cách khéo léo, ngược lại thiếu gia kia cảm thấy có chút nuối tiếc, nhưng cũng không miễn cưỡng mà đành xoay người rời đi.

Cuối cùng đôi tai cũng được yên tĩnh trở lại.

Giang Nguyễn Nguyễn đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam trong trẻo quen thuộc vang lên.

“Nguyễn Nguyễn? Là em sao?"

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó mấy bước, có một người đàn ông mặc bộ lễ phục màu xám sắt lịch lãm mang vẻ ngạc nhiên nhìn về phía mình.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, cô có chút kinh ngạc: “Học trưởng? Trùng hợp vậy?"

Mặc Lâm Thâm, là vị học trưởng mà cô gặp khi ở nước ngoài, là người đứng đầu những nhân tài kiệt xuất.

Năm đó, khi Giang Nguyễn Nguyễn mới ra nước ngoài, vị học trưởng này đã giúp đỡ cô rất nhiều về mọi mặt, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.

Sau khi trở về Trung Quốc, Giang Nguyễn Nguyễn bận rộn với viện nghiên cứu, nên không có cơ hội liên lạc với anh ta.

Thấy mình không nhận nhầm, nụ cười trên mặt Mặc Lâm Thâm càng tươi hơn, bước nhanh đến chỗ Giang Nguyễn Nguyễn: “Đã lâu không gặp.”

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu, “Quả thực đã lâu không gặp, anh về Trung Quốc từ lúc nào vậy? Đúng rồi, tại sao anh không liên lạc với em?"

Mặc Lâm Thâm nhìn cô từ trên xuống dưới, ấm áp nói: "Anh về được nửa tháng rồi, muốn liên lạc với em nhưng lại sợ làm phiền em. Lâu rồi không gặp, hình như em sụt cân rồi, công việc ở trong nước bận rộn lắm sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên mỉm cười: "Có một chút."

Tuy công việc ở viện nghiên cứu rất bận rộn nhưng cũng không có vấn đề gì, bao nhiêu đó vẫn chưa là gì so với cường độ làm việc ở nước ngoài, còn điều thực sự đã khiến cô sụt cân…. Bỗng nhiên nghĩ đến ba đứa nhỏ đang ở nhà.

Chuyện riêng tư này không cần thiết phải nói với học trưởng.

Mặc Lâm Thâm ân cần nhìn cô: “Anh biết em là người nghiện công việc, nhưng dù bận rộn đến đâu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, không được bỏ bê nó đâu đó.”

Guang Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

"Mà này, tại sao em lại ở đây? Ngay sau khi về nước, em đã hợp tác với nhà họ Tần sao?" Mặc Lâm Thâm hỏi với một nụ cười sâu.

Nghe anh ta nói như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới thân phận khách mời hôm nay trong buổi đại thọ, bỗng nhiên cười lắc đầu: “Em mới về nước, làm sao có được năng lực này chứ? Trùng hợp là em đã được chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tần nên mới được mời đến tham dự. Tuy nhiên, nói hợp tác cũng đúng, nhà họ Tần cũng là nhà cung cấp dược liệu cho viện nghiên cứu của bọn em."

Nghe vậy, trong mắt Mặc Lâm Thâm tràn đầy ngạc nhiên: “Lúc trước anh có nghe nói về ông cụ Tần, tình trạng bệnh của ông ấy rất tệ, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đều bất lực. Gần đây đột nhiên nghe nói ông cụ đã bình phục. Anh còn tự hỏi không biết vị bác sĩ nào mà tài giỏi như vậy, nếu có cơ hội anh còn muốn kết bạn với người đó, không ngờ người đó lại là em.”

Giang Nguyễn Nguyễn mím môi cười cười: "Chỉ là trùng hợp thôi, may mà căn bệnh đó có nằm trong lĩnh vực am hiểu của em.”

Mặc Lâm Thâm cau chân mày lai: “Em đừng khiêm tốn quá, người khác thì anh không biết, nhưng trình độ của em thế nào thì anh biết. Quan trọng là em đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ, bao nhiêu đó đã đủ làm anh tâm phục khẩu phục."

Sau đó hai người lại vui vẻ trò chuyện một lúc lâu, vừa nói về tình trạng của ông cụ, vừa bàn bạc về chuyên ngành y học của mình.

Cách đó không xa, Lệ Bạc Thâm đã quan sát hết cảnh tượng người đàn ông kia lân la đến bên cạnh cô rồi đi, sau đó lại có người đàn ông khác đến trò chuyện với cô, đôi mắt hắn liền tối sầm, toàn thân toát ra vẻ khó chịu mãnh liệt làm những người xung quanh cảm thấy ớn lạnh.

Tất nhiên, Tần Vũ Phỉ cũng chú ý đến động tĩnh bên đó, cũng đoán được nguyên nhân làm Lệ Bạc Thâm không vui là gì, cô ta lập tức nói: "Anh Thâm, anh có muốn đi qua đó nhìn xem không?"
Chương 162 Có quan hệ gì với anh ta?

Đã thấy bọn họ ở gần nhau vài lần, Tần Vũ Trì ít nhiều gì cũng nhìn ra được vài thứ.

Ít nhất là anh ta nhìn ra thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với Giang Nguyễn Nguyễn không tệ như anh ta tưởng tượng.

Từ khi biết quan hệ giữa hai người bọn họ, Tần Vũ Trì vẫn luôn nghĩ Lệ Bạc Thâm sẽ nhắm mắt làm ngơ với Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng kết quả thì hoàn toàn trái ngược.

Ngược lại Lệ Bạc Thâm còn giúp đỡ người phụ nữ đó không ít lần .

Còn Phó Vi Trữ thì không ngừng mặt nóng dán mông lạnh.

Nhìn cách hai người ở chung, Tần Vũ Trì mơ hồ cảm nhận được Lệ Bạc Thâm vẫn còn để ý Giang Nguyễn Nguyễn, vì thế mà sau khi nhìn thấy tâm trạng Lệ Bạc Thâm đột ngột lạnh xuống vì cảnh tượng trước mắt, anh ta mới đưa ra đề nghị như vậy.

Lông mày của Lệ Bạc Thâm nhăn lại càng lúc càng sâu, hắn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không trả lời.

Tần Vũ Trì vốn biết rõ tính hắn cho nên mới ra vẻ khó xử nói tiếp: "Bác sĩ Giang là khách quý do tôi đích thân mời, giờ để cô ấy ở đó một mình cũng không tốt, tôi phải qua đó tiếp chuyện với cô ấy, chúng ta cùng nhau đi qua nhé?"

Anh ta vừa dứt câu, vài giây sau đã nghe người bên cạnh thấp giọng đáp lời.

Hai người chào hỏi những người xung quanh rồi kéo nhau đi về hướng cô.

Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đang nói chuyện phiếm với Mặc Lâm Thâm thì đột nhiên nhìn thấy sau lưng Mặc Lâm Thâm có hai người đi tới, lông mày cô khẽ cau lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt nhòa đi.

"Mặc thiếu gia, anh về Trung Quốc lúc nào vậy?” Tần Vũ Trì thân thiết vỗ vỗ bả vai Mặc Lâm Thâm.

Mặc Lâm Thâm quay đầu lại mỉm cười trả lời, sau đó lại vui vẻ trò chuyện thêm vài câu. Tần Vũ Trì liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thản nhiên nói: "Anh biết bác sĩ Giang à?"

Mạc Lâm Thâm cười lớn rồi gật đầu: "Đúng vậy, tôi và Nguyễn Nguyễn rất thân thuộc.”

Vừa nghe thấy cách anh ta xưng hô với Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng Tần Vũ Trì thầm lộp bộp một tiếng, vô thức liếc sang người bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lý Bách Thâm trầm xuống.

Nhiệt độ xung quanh cũng từ từ thấp xuống.

Tần Vũ Trì lẳng lặng ngậm miệng lại.

Bầu không khí ở đó nhất thời có chút im lặng.

"Vũ Trì, đây là?" Lúc này giọng nói lạnh lùng của Lệ Bạc Thâm đã phá vỡ sự im lặng.

Tần Vũ Trì thầm rùng mình một cái, âm thầm đẩy Mặc Lâm Thâm đến bên cạnh Lệ Bạc Thâm còn mình thì trốn sang một bên, giới thiệu: "Tôi quên giới thiệu, đây là tiểu thiếu gia nhà họ Mặc, Mặc Lâm Thâm, là vị quanh năm ở nước ngoài đó, học chuyên ngành y."

Nói xong, anh ta lại giới thiệu với Mặc Lâm Thâm: "Đây là anh Lệ, Lệ Bạc Thâm, chủ tịch hiện tại của tập đoàn nhà họ Lệ, hẳn là anh cũng đã nghe nói rồi."

Đợi anh ta dứt lời, Lệ Bạc Thâm vô cảm duỗi tay ra: "Hóa ra là Mặc thiếu gia, hân hạnh được gặp."

Rõ ràng là một động thái rất lịch thiệp, nhưng Mặc Lâm Thâm không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có vẻ hơi thù địch với mình, anh ta do dự một lúc rồi mới đưa tay ra bắt: "Tôi đã nghe nói về anh Lệ từ lâu rồi, anh và Nguyễn Nguyễn ......"

Nói đến đây, Mạc Lâm Thâm vô thức liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn bên kia, đang định nói tiếp thì bị Giang Nguyễn Nguyễn ngắt lời: “Học trưởng, tôi không quen thuộc anh Lệ lắm, anh không cần tìm đề tài cho chúng tôi đâu."

Giang Nguyễn Nguyễn xa cách nhìn sang người đàn ông bên cạnh Mặc Lâm Thâm, lạnh lùng gật đầu thay lời chào.

Thấy vậy, giọng nói của Mặc Lâm Thâm đột ngột dừng lại, ánh mắt quét qua quét lại giữa Giang Nguyễn Nguyễn và Lệ Bạc Thâm rồi chấp nhận bỏ qua đề tài: "Xin lỗi, là tôi đột ngột, nhưng anh Lệ quả thật là một nhân tài nổi tiếng, ngưỡng mộ đã lâu."

Sự tương tác giữa hai người đã rơi vào trong mắt Lệ Bạc Thâm.

Nhìn thấy sự ăn ý ngầm giữa hai người, lông mày không vui Lệ Bạc Thâm nhíu lại, nghe Mặc Lâm Thâm nói vậy hắn cũng chỉ vô cảm gật đầu.

Mặc dù người đàn ông này chỉ mới nói được một nửa, nhưng hắn vẫn đoán được anh ta định nói gì.

Hai người bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng người này lại biết hắn có liên quan với Giang Nguyễn Nguyễn, chắc chắn là chuyện của sáu năm trước.

Không ngờ Giang Nguyễn Nguyễn sẽ nói chuyện này cho anh ta biết, rốt cuộc quan hệ của hai người bọn họ là gì?

Nghĩ đến đây, sự bất mãn đang vây quanh Lệ Bạc Thâm gần như đã biến thành thực chất.
Chương 163 Dự định quay lại với nhau?

Trong chốc lát, bầu không khí giữa bốn người có chút kỳ quái.

Hầu như tầm mắt của mọi người đều tự rơi vào chính họ. (kiểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm)

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày khó chịu, cô không muốn dính líu quá nhiều với Lệ Bạc Thâm, cho nên chỉ nhìn Tần Vũ Trì hỏi: "Tần thiếu gia đột nhiên đi tới đây có chuyện gì không?"

Tần Vũ Trì hơi sững sờ một lát sau đó cười đáp: "Nghĩ đến việc mời cô đến rồi bỏ mặc cô ở đây như vậy không lịch sự lắm, tôi muốn tới trò chuyện với cô một lát."

Nói xong anh ta lại lẳng lặng liếc nhìn Lệ Bạc Thâm.

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hiển nhiên hắn không có ý định lên tiếng giải thích.

Tần Vũ Trì không còn cách nào khác đành phải liều mình gánh luôn cái nồi này.

Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên cong khóe môi: "Không sao đâu, vừa hay gặp được học trưởng ở đây, hai chúng tôi hiếm khi mới gặp mặt lại cho nên còn muốn trò chuyện thêm chút nữa, ý tốt của anh, tôi nhận được rồi, anh không cần đặc biệt tiếp đãi tôi như vậy đâu."

Lệnh đuổi khách đã hạ xuống, Tần Vũ Trì nghẹn họng đang định kiếm cớ nói tất cả đều là người quen, cứ tán gẫu với nhau một lúc nữa đi thì bất ngờ có một tiếng giày cao gót vang lên bên tai.

"Bạc Thâm, thì ra là anh ở chỗ này, hình như dì đang có việc tìm anh đó, anh mau đó xem thử đi!" Tiếp đó là giọng nói của Phó Vi Trữ vang lên.

Tần Vũ Trì không còn cách nào khác đành phải nuốt lại cái cớ mà mình vừa nghĩ ra.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày, không rời đi ngay lập tức. Lúc người phụ nữ phía sau đi tới bên cạnh, hắn vẫn còn chăm chú nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

Nhìn thấy hình ảnh hai người đứng cùng nhau, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn dâng lên một tia chán ghét: "Xem ra anh cũng có việc phải làm, tôi cũng không quấy rầy nữa."

Nói xong, cô liền quay đầu thì thầm gì đó với Mặc Lâm Thâm, rồi hai người cùng nhau xoay người rời đi.

Phó Vi Trữ đứng bên cạnh vẫn đang nhấn mạnh Tống Viện đang tìm hắn làm Lệ Bạc Thâm không giữ người lại được.

"Trông dì rất vội đó, anh với em nhanh đi qua đó đi." Phó Vi Trữ thấy tầm mắt của Lệ Bạc Thâm vẫn còn dừng lại trên người phụ nữ kia một lúc lâu, trái tim cô ta bỗng cảm thấy rét run, không ngừng lên tiếng thúc giục hắn mau rời đi.

Lệ Bạc Thâm vốn đang cáu kỉnh lại bị cô ta thúc giục nhiều lần liền lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.

Giọng nói của Phó Vi Trữ lập tức dừng lại.

Giây tiếp theo liền thấy người đàn ông bên cạnh hờ hững lướt đi, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không thèm ban cho cô ta.

Phó Vi Trữ sững sờ vài giây rồi mới kịp phản ứng, nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng đi theo.

......

Giang Nguyễn Nguyễn và Mặc Lâm Thâm lại kiếm một góc khác ngồi xuống.

"Nguyễn Nguyễn, em và tổng giám đốc Lệ... rốt cục đang xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc Lâm Thâm nhịn không được hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn kéo khóe môi: "Đang xảy ra chuyện gì? Bọn em chỉ tình cờ gặp lại thôi."

Trong mắt Mặc Lâm Thâm có chút nghi hoặc: "Vậy sao? tôi còn tưởng rằng hai người định quay lại với nhau."

Địch ý vừa rồi Lệ Bạc Thâm tỏa ra thật sự khiến anh ta phải ghi nhớ sâu sắc.

Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ anh ta lại có ảo giác như vậy, cô tự giễu cười thành tiếng: "Làm sao có thể? Vừa rồi anh không thấy sao? Vị hôn thê của người ta còn đến tìm tận nơi đó."

Mặc Lâm Thâm muốn hỏi gì đó, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn rõ ràng không muốn nói nữa, vì vậy anh ta đành phải cứng nhắc đổi chủ đề: "Đừng nói chuyện này nữa, vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi ta?"

Bẻ lái về chủ đề bọn họ đang nói trước khi Tần Vũ Trì đến.

Mặc Lâm Thâm không rặn hỏi thêm câu nào nữa, thuận theo ý cô quay về chủ đề chữa bệnh lúc nãy.

Cả hai đều là những người nổi bật trong lĩnh vực này, trò chuyện được mấy câu, cả hai đã hoàn toàn gạt bỏ hết mấy vấn đề cá nhân của mình, hào hứng trò chuyện không dứt.

Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ mình đến tham gia buổi tiệc này sẽ rất nhàm chán, may mà gặp được Mặc Lâm Thâm giúp cô không uổng công đi một chuyến này.

Thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, thoáng cái đã gần mười giờ nhưng buổi tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc làm Giang Nguyễn Nguyễn có chút đứng ngồi không yên.

Ba đứa nhỏ vẫn còn ở nhà chờ cô, đặc biệt là Tiểu Tinh Tinh, mấy ngày nay có cô dỗ con bé mới chịu đi ngủ, bây giờ không có cô ở nhà, chắc chắn con bé sẽ không chịu đi ngủ.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng kết thúc đề tài với Mặc Lâm Thâm, đứng dậy đi tìm ông cụTần để nói lời tạm biệt.
Chương 164 Nhanh chóng rời đi

Lúc này Tống Viện, cha Tần và mẹ Tần đang đi cùng ông cụ. Lúc mấy người Lệ Bạc Thâm vừa được về lại biết không có chuyện gì hết, họ đang định rời đi thì nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn và Mặc Lâm Thâm một trước một sau đang đi về phía họ.

“Ông cụ Tần, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước. Ở nhà còn bọn nhỏ đang chờ." Giang Nguyễn Nguyễn lễ phép nói lời tạm biệt.

Nghe vậy, Trình Tâm Ngữ có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy mà cô về sao? Bữa tiệc mới diễn ra một nửa thôi mà, mong cô hãy ở lại thêm một lát nữa!"

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười xin lỗi: “Bấy nhiêu đây là được rồi, tôi thật sự không yên lòng khi để bọn nhỏ ở nhà."

Mọi người có mặt đều biết cô có hai đứa con nhỏ, thấy cô kiên trì như vậy thì cũng không níu kéo nữa.

Ông cụ xua tay ra lệnh cho Tần Vũ Trì: "Đã muộn như thế này rồi, ông thật sự không yên lòng để bác sĩ Giang về một mình. Con đi tiễn cô ấy về đi."

Tần Vũ Trì quay lại nhìn vẻ mặt của Lệ Bạc Thâm.

Thấy hắn không có vẻ không vui, anh ta biết hắn đã đồng ý, ngay lúc anh ta đang định gật đầu đáp ứng thì giọng nói của Mặc Lâm Thâm lại bất ngờ vang lên: “Không cần làm phiền đâu ạ, vừa hay lát nữa tôi cũng có buổi hội thảo trực tuyến, phải về sớm nên tiện đường tôi có thể đưa Giang Nguyễn Nguyễn về được.”

Sau khi dứt lời, Tần Vũ Trì lập tức cảm nhận được áp suất không khí xung quanh mình lại giảm xuống, anh ta hắng giọng một cái chuẩn bị cướp lại công việc này thì lại bị một giọng nói lạnh lùng khác ngắt lời.

“Nếu như Mặc thiếu gia đã bận rộn như vậy thì tôi không ngại thay mặt anh đưa Giang tiểu thư về đâu." Lệ Bạc Thâm dùng giọng nói trầm thấp cất lời, sau đó lại giảm tốc độ lại, như thể sợ có người nghe không rõ: “Đúng lúc, tôi cũng thuận đường ghé qua chỗ của cô Giang để thăm con gái.”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt.

Sắc mặt Tống Viện và Phó Vi Trữ trực tiếp tối sầm lại.

Vốn dĩ bọn họ đặc biệt sắp xếp cho Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ cùng xuất hiện là để hai người có thể bồi dưỡng thêm tình cảm.

Hơn nữa, vì họ đã xuất hiện cùng nhau nên những vị khách có mặt hiển nhiên sẽ nghĩ hai người sắp có chuyện vui.

Nào ngờ bây giờ hắn lại muốn tiễn Giang Nguyễn Nguyễn về trước mặt rất nhiều người, thậm chí còn đề cập đến chuyện của Tiểu Tinh Tinh.

Cái này chẳng phải là đang tát vào mặt bọn họ sao?

Sắc mặt Phó Vi Trữ lập tức hết trắng lại xanh, hai tay buông thõng bên hông siết lại thật chặt, cố kìm cơn nóng giận đang bùng lên.

"Con gái của anh?" Mặc Lâm Thâm nghi hoặc, con gái của Lệ Bạc Thâm có liên quan gì với Giang Nguyễn Nguyễn?

Lệ Bạc Thâm lãnh đạm nhếch môi: "Hai ngày nay con gái tôi vẫn luôn ở nhà Giang tiểu thư, tôi thuận đường ghé qua nhà cô ấy gặp con gái, có chuyện gì không đúng sao?"

Lúc nói, hắn không hề hạ giọng nên lời này tự nhiên cũng truyền vào tai những vị khách xung quanh.

Mọi người nghe được lời này lập tức xì xào bàn tán.

Phó Vi Trữ không ngờ Lệ Bạc Thâm lại trực tiếp nói rõ ra như thế, khi nghe được những lời bình luận xung quanh, sắc mặt cô ta liền tái mét nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tránh né những ánh mắt khác thường xung quanh.

Còn mấy trưởng bối nhà họ Tần thì rất ngạc nhiên.

Bình thường Lệ Bạc Thâm quan tâm Tiểu Tinh Tinh đến mức nào, tất cả bọn họ đều nhìn thấy hết.

Chẳng qua là bọn họ không biết Lệ Bạc Thâm với Giang Nguyễn Nguyễn có quan hệ thân thiết như vậy từ lúc nào, đến mức ngay cả Tiểu Tinh Tinh cũng có thể giao cho cô chăm sóc.

Theo như những gì vừa nghe được, có vẻ Tiểu Tinh Tinh đã ở chỗ Giang Nguyễn Nguyễn được một thời gian rồi...

Tần Vũ Trì cũng chỉ mới biết chuyện này, tuy rất kinh ngạc nhưng anh ta cảm thấy tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của mình, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn giữ vững im lặng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa mọi người lập tức trở nên rất kỳ quái.

Giang Nguyễn Nguyễn âm thầm cắn môi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Cô cũng bị những lời này làm kinh ngạc không kém.

Chỉ có điều là những người khác kinh ngạc vì biết Tiểu Tinh Tinh đang sống ở nhà của cô, còn cô thì kinh ngạc vì chuyện Lệ Bạc Thâm nói ra chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.

Đang xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Cô vắt óc suy nghĩ, cố gắng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Nhưng mà cô còn chưa kịp nghĩ ra ý tưởng gì, thì đã có một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.

“Không phải cô đang vội quay về sao? Sao còn chưa đi nữa?"

Giọng nói lạnh lùng của Lệ Bạc Thâm vang lên bên tai, sau đó lực đạo trên cổ tay cô càng siết chặt thêm một chút.

Giang Nguyễn Nguyễn chợt hoàn hồn lại, cũng không cố tìm cách giải quyết ổn thoả tình huống này nữa mà vội vàng chào tạm biệt ông cụ rồi bị người đàn ông kia sải bước kéo đi.
Chương 165: Cô và nhà họ Mặc có quan hệ gì?

Trước mắt mọi người, Giang Nguyễn Nguyễn bị Lệ Bạc Thâm túm lấy cổ tay kéo đi, dáng vẻ đó có thể nói là ép buộc cô rời khỏi bữa tiệc.

Giang Nguyễn Nguyễn cố gắng vùng ra mấy lần nhưng bàn tay của người đàn ông nắm chặt rất chặt, cô hoàn toàn không có cơ hội thoát ra. Mãi cho đến khi cô bước ra khỏi biệt thự, sức mạnh trên cổ tay cô mới thoáng buông lỏng.

Giang Nguyễn Nguyễn nghiến răng nghiến lợi lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với hắn: "Cảm ơn lòng tốt của Lệ tổng nhưng mà tôi có thể tự mình trở về, không cần phiền Lệ tổng đích thân đưa tôi về, hơn nữa mẹ và vị hôn thê của anh vẫn còn ở bên trong mà, anh nên trở về với bọn họ!"

Nói xong, cô trực tiếp lách qua người đàn ông, đi về hướng cổng trang viên.

Vốn dĩ cô định tự mình trở về nhưng không ngờ lại xảy ra hành tình huống này, chuyện càng làm cô không ngờ hơn là Lệ Bạc Thâm lại làm ra chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn đã rối tung rối mù lên, lúc này cô chỉ muốn được yên tĩnh một lúc.

Tuy nhiên, vừa mới đi ngang người đàn ông thì cô tay của cô lại bị một bàn tay to lớn nắm lấy, đã vậy sức lực còn mạnh mẽ hơn trước.

Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên bị kéo dừng lại, cố đè nén đống hỗn độn trong lòng lại, cô gắng sức tỏ ra bình tĩnh nhất có thể để nhìn về phía người đàn ông: “Lệ tổng còn chuyện gì nữa sao?"

Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày, lúc hắn nhìn thẳng vào mắt cô chỉ thấy sự thờ ơ bất cần, lại nghĩ đến bộ dáng cô vui vẻ trò chuyện với Mặc Lâm Thâm vừa rồi, trong lòng hắn lập tức có một chút bất mãn: "Tôi nói này, tôi chỉ muốn đi gặp con gái mình, tiện đường thì cho cô quá giang về thôi. Nói thế nào thì tôi cũng muốn con gái mình có thể nghỉ ngơi sớm một chút, vì vậy đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên xe với tôi đi."

"Tôi tự lái xe đến, hơn nữa ở nhà còn có thím Trương, Lệ tổng có thể về đó trước.” Giang Nguyễn Nguyễn kiên trì phản bác.

Thấy cô liên tục từ chối mình như vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm trầm xuống, trong mắt thoáng hiện lên tức giận: "Nếu tôi không nhầm, vừa rồi cô đã uống rượu rồi, như thế mà cô còn muốn tự lái xe về?"

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, cũng không đáp lời ngay.

Có điều, trước khi cô kịp phản ứng thì người đàn ông kia đã chụp lấy cổ tay cô dẫn ra xe.

Giang Nguyễn Nguyễn không thể vùng ra, mà lý do Lệ Bạc Thâm vừa đưa ra cũng làm cô không thể phản bác được nữa.

Huống hồ hắn chỉ muốn đi gặp Tiểu TInh Tinh chứ không phải đặc biệt đưa cô về, nếu cô cứ từ chối mãi chắc khác nào tự mình đa tình.

Quả thật vừa rồi cô cũng có uống vài ly...

Thấy hai người đi tới, Lộ Khiêm đã mở cửa xe sẵn, chỉ chờ bọn họ lên xe.

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn có chút không tình nguyện.

"Không phải vừa rồi cô vội về lắm sao? Hay là cô không muốn ở lại buổi tiệc nên tìm đại một cái cớ?"

Nghe vậy, cuối cùng Giang Nguyễn Nguyễn cũng phải lên xe.

Người đàn ông theo chân Giang Nguyễn Nguyễn bước lên xe, ngồi sát bên cạnh cô, còn cô thì yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ giữ khoảng cách với hắn, vẻ mặt không mấy dễ chịu.

Trên đường trở về cả hai người đều không nói lời nào. Lộ Khiêm ngồi phía trước cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, im lặng lái xe.

Trong xe nhất thời lâm vào yên lặng.

Lệ Bạc Thâm nhìn hình ảnh người phụ nữ phản chiếu trên cửa xe, ánh mắt tối sầm không rõ.

Rõ ràng vừa rồi trong bữa tiệc, người phụ nữ này còn vừa cười vừa nói với người đàn ông kia, bây giờ ở chung một chỗ với mình lại bày ra vẻ mặt này.

Lệ Bạc Thâm càng nghĩ càng cảm thấy không vui, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Cô và người họ Mặc kia có quan hệ gì? Anh ta nói hai người rất thân là thật sao?”

Nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ một lát sau đó nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Tôi và anh ta có quan hệ gì, hình như đâu có liên quan gì tới anh?"

Nói xong cô lại thờ ơ thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên không có ý định trò chuyện tiếp.

Trên xe lại một lần nữa lâm vào yên lặng.

Mà lúc này áp suất thấp xung quanh cơ thể Lệ Bạc Thâm gần như đã hóa thành thực chất.

Lọ Khiêm ở phía trước chỉ ước gì mình không còn tồn tại ở đây nữa, thậm chỉ đến cả hô hấp cũng cố sức thả nhẹ nhất có thể vì sợ thu hút sự chú ý của hai người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom