• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (12 Viewers)

  • Chương 166-170

Chương 166 Bọn con thật lợi hại

Cuối cùng, cũng đến trước cửa nhà Giang Nguyễn Nguyễn.

Lộ Khiêm tựa như không thể chờ đợi thêm nữa mà gấp gáp đạp phanh lại, nhanh chóng xuống xe mở cửa cho hai người họ, mắt thấy bóng dáng họ đã bước vào biệt thự, anh ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tại sao mà mỗi lần Thiếu gia và Thiếu phu nhân ở cùng nhau, bầu không khí đều trở nên không dễ chịu chút nào...

“Mẹ ơi! Mẹ về rồi!"

Giang Nguyễn Nguyễn mới vừa bước tới cửa, ba đứa nhỏ đã nhanh nhẹn chạy ra, nở cười ngọt ngào chào đón.

Đây là lần đầu tiên ba đứa nhỏ nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn mặc một thân trang phục như vậy, Mộ Mộ ngọt ngào nói: “Hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”

Nhìn thấy ba đứa nhỏ, tâm trạng Giang Nguyễn Nguyễn đã dễ chịu hơn rất nhiều, nghe thấy lời nói này khóe môi cô hơi nhếch lên: “Cám ơn bảo bối.”

Triều Triều đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó thì nhìn thấy ngoài cửa vẫn còn có người bước vào.

Nhìn thấy người tới, khóe miệng Triều Triều xệ xuống, lễ phép nhưng cũng xa cách mà chào hỏi: "Chào chú."

Nghe vậy, Mộ Mộ mới chú ý đến người phía sau, nhìn thấy dáng vẻ của Lệ Bạc Thâm trong mắt cậu bé liền hiện lên một tia khao khát, sau đó ngoan ngoãn chào hắn một cái.

Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu với hai đứa nhỏ.

Hắn nói mình đến đây để gặp Tiểu Tinh Tinh, nhưng ánh mắt của hắn chỉ nhìn lướt qua Tiểu Tinh Tinh một cái rồi cuối cùng vẫn rơi lên người Giang Nguyễn Nguyễn.

Triều Triều và Mộ Mộ ngửi thấy mùi rượu, lo lắng nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ uống rượu sao? Có đau đầu không?"

Giang Nguyễn Nguyễn ấp lòng mỉm cười: "Mẹ chỉ uống một chút thôi, không bị gì hết."

Cho dù cô đã nói như vậy nhưng hai cậu bé vẫn không yên lòng mà bắt đầu chạy đi.

Triều Triều chạy tới chỗ hộp thuốc lấy thuốc giải rượu, trong khi đó Mộ Mộ ân cần rót nước đặt lên bàn, Tiểu Tinh Tinh cũng nhanh chóng hòa vào nhịp điệu của bọn họ đỡ Giang Nguyễn Nguyễn ngồi xuống ghế sô pha.

Giang Nguyễn Nguyễn được ba đứa nhỏ chăm sóc tỉ mỉ, mọi cảm xúc tiêu cực vừa rồi đều bị tiêu biến hết.

Nhìn mẹ uống thuốc giải rượu, Triều Triều do dự một chút sau đó quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng ở cửa: "Chú cũng uống rượu phải không?"

Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày, giọng trầm trầm nói: “Có uống một chút.”

Triều Triều nhìn thuốc trong tay, sau đó nhìn người đàn ông ở cửa, lưỡng lự đi tới: “Chú muốn uống không?”

Ánh mắt Lệ Bạc Thâm thoáng hiện vẻ ấm áp, nghiêng người tới nhận lấy thuốc từ tay cậu bé: “Cám ơn con.”

Triều Triều mím môi, không đáp lại.

Triều Triều đem số thuốc giải rượu còn cất đi rồi mau chóng đi lại chỗ Giang Nguyễn Nguyễn, cô sờ sờ đầu ba đứa nhỏ, quan tâm hỏi: “Buổi tối ba đứa con ở nhà chơi cái gì vậy?”

Nhắc đến việc bọn họ làm buổi tối, Mộ Mộ hưng phấn nắm lấy cánh tay Giang Nguyễn Nguyễn, kéo cô đứng lên.

Giang Nguyễn Nguyễn tò mò đứng dậy, đi theo cậu bé đi tới bên cạnh thảm.

Sau đó liền nhìn thấy một lâu đài cổ tích cao gần một mét được làm bằng Lego.

“Chúng con đã xây được lâu đài rồi!” Mộ Mộ hào hứng chạy tới chỗ cô khoe khoang.

Triều Triều và Tiểu Tinh Tinh ở bên cạnh cũng tỏ ra vui vẻ.

Giang Nguyễn Nguyễn cẩn thận nhìn một hồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Sau khi Tiểu Tinh Tinh đến đây chơi, cô vẫn luôn quan tâm chăm sóc Tiểu Tinh Tinh như chăm sóc con gái ruột. Sợ con bé không thích đồ chơi của Triều Triều và Mộ Mộ nên cô đã mua thêm bộ lego này để bọn nhóc cùng nhau xây dựng, tính ra từ lúc đó tới nay chỉ mới một tuần.

Tổng cộng hơn 20.000 mảnh Lego mà bọn nhỏ lại hoàn thành nhanh như vậy.

"Các con thật lợi hại!" Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười khen ngợi.

Nghe được lời khen của cô, ba đứa nhỏ lại càng hưng phấn hơn.

Tiểu Tinh Tinh duỗi đôi chân ngắn ngủn chạy đến bên cạnh lâu đài, dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào căn phòng nhỏ bên góc trái của lâu đài rồi quay đầu nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, con ngươi bỗng sáng long lanh tràn đầy mong đợi.
Chương 167 Đừng nhúng tay vào

Nhìn thấy hành động của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn có chút mờ mịt.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tinh Tinh và Triều Triều, Mộ Mộ ở bên nhau rất nhiều cho nên vừa nhìn thấy hành động và biểu cảm của cô bé, hai cậu nhóc đã hiểu ý của Tiểu Tinh Tinh, còn Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn cảm giác khó hiểu.

Thấy Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu, Tiểu Tinh Tinh vội vàng vừa chu cái miệng nhỏ nhắn vừa tự chỉ vào mình.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy càng thêm bối rối.

"Mẹ, em gái con nói với mẹ là phần đó do em ấy ghép.” Triều Triều lên tiếng giải thích.

Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn mới hiểu ra, cong mắt cười nói: "Tiểu Tinh Tinh thật lợi hại, lắp được nhiều quá!"

Nghe được lời khen ngợi của dì xinh đẹp, đôi mắt Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ lên vì hưng phấn, cô bé quay đầu nhìn về phía cha.

Bầu không khí giữa bốn người rất hài hòa, Lệ Bạc Thâm hiểu ý cô bé nhưng nhất thời không biết chen lời vào thế nào, cuối cùng chỉ gật đầu cảm thán: "Rất lợi hại."

Tiểu Tinh Tinh chậm rãi cười lớn hơn, để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái, đôi mắt Lệ Bạc Thâm hơi tối lại, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.

Rõ ràng mỗi khi có Giang Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh sẽ vui vẻ hơn bình thường, cười cũng nhiều hơn.

Mộ Mộ đã chơi Lego cả buổi nhưng giờ vẫn còn thích thú vô cùng, cậu bé túm lấy cánh tay mẹ lắc lắc làm nũng: "Mẹ, cái lâu đài này hơi đơn giản, mẹ có thể mua cái gì khó hơn cho bọn con không?"

Giang Nguyễn Nguyễn do dự nhìn Tiểu Tinh Tinh, vừa định nói hai con quan tâm em gái nhiều hơn thì Mộ Mộ đã nói thêm: "Tiểu Tinh Tinh chơi Lego cũng giỏi lắm! Em ấy ghép còn nhanh hơn con với anh trai nữa đấy!”

Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn hơi kinh ngạc, hoài nghi nhìn về phía Triều Triều.

Triều Triều dùng sức gật đầu thật mạnh.

Tiểu Tinh Tinh thì tự tin vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, khuôn mặt tràn đầy mong đợi.

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không chần chừ nữa, gật đầu đồng ý: "Được rồi, ngày mai mẹ sẽ mua cho các con một cái mới."

Khuôn mặt của ba đứa nhỏ tràn đầy hưng phấn, thậm chí Triều Triều và Mộ Mộ còn kéo Giang Nguyễn Nguyễn nói về Lego mà mình muốn.

Lệ Bạc Thâm đứng ở cửa, nhìn không khí vui vẻ của bốn người bọn họ, hồi lâu không lên tiếng.

Thấy đêm đã khuya, đã đến giờ bọn nhỏ đi ngủ, Lệ Bạc Thâm mới nói lời tạm biệt.

Đương nhiên Giang Nguyễn Nguyễn sẽ không giữ hắn lại, nhưng vì quan hệ giữa hắn và Tiểu Tinh Tinh nên cô đã dắt Tiểu Tinh Tinh ra cửa tiễn hắn về.

Trên đường trở về, áp suất không khí xung quanh Lệ Bạc Thâm vẫn còn thâm trầm như cũ.

Sau khi về đến nhà, nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, lông mày của hắn không khỏi nhíu lại.

"Con còn biết đường về hả!" Tống Viện bất mãn mắng.

Bà muốn nhân cơ hội này làm Lệ Bạc Thâm công khai hôn sự với Phó Vi Trữ, nhưng không ngờ con trai mình lại kéo Giang Nguyễn Nguyễn đi ngay trước mặt mọi người, hơn nữa tư thế lúc đi còn thân mật như vậy!

Từ khi hai người bọn họ rời đi, sắc mặt Tống Viện vẫn luôn khó coi nhưng bà ta đã cố kìm nén đến hết buổi tiệc để tức tốc chạy tới đây.

Vốn tưởng trễ thế này, Lệ Bạc Thâm đã trở về rồi nào ngờ bà ta đã ngồi đây chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi với thấy hắn trở về.

Trong vòng một tiếng đồng hồ này, hai người bọn họ đã làm gì ở nhà Giang Nguyễn Nguyễn hả!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Viện lại càng xấu xí hơn.

Lệ Bạc Thâm cũng không thích hành động tối nay của bà ta, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Mẹ, muộn rồi mẹ có chuyện gì sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Tống Viện lập tức trầm xuống: "Không có chuyện gì thì không thể qua đây sao? Con có biết vừa rồi con rời đi như vậy, Vi Trữ sẽ bị người khác nói thế nào không? Thật là không thể tin được mà!"

Lại là Phó Vi Trữ.

Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm đã hoàn toàn nhuốm màu lạnh lùng: “Con đã nói mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này, con sẽ tự mình xử lý! Nếu không có việc gì khác, mẹ cứ tự nhiên!"

Nói xong hắn liền đi lên lầu.
Chương 168 Cuối cùng là có ý gì?

Cùng lúc đó, ở nhà họ Phó.

Phó Vi Trữ cùng trở về với cha mẹ, trên đường về, sắc mặt cả ba người trông rất khó coi.

Vừa bước vào cửa Phó Vi Trữ đã tức giận đá văng giày cao gót.

Trịnh Lâm đang muốn an ủi con gái thì nhìn thấy cô ta đã mang theo khuôn mặt u ám đó đi thẳng lên lầu.

Ngay sau đó là tiếng đóng sầm cửa chói tai vang lên.

Dáng vẻ rõ ràng rất tức giận.

Trên lầu, sau khi Phó Vi Trữ đóng sầm cửa lại, mười ngón tay của cô ta đã ghim chặt vào lòng bàn tay, tức giận đến toàn thân run rẩy, bên tai tràn ngập tiếng bàn tán của những người trong bữa tiệc.

“Bình thường thấy Phó Vi Trữ kiêu ngạo còn tưởng hôn sự của cô ta và tổng giám đốc Lệ cuối cùng cũng đã ổn định, ai ngờ…”

“Nhà họ Phó không dựa vào nhà họ Lệ làm sao đứng lên được, xem bộ dạng của Lệ tổng, chắc chắn sau này nhà họ Phó sẽ gặp không ít khó khăn đâu!"

"Đợi một thời gian dài như vậy, kết quả không phải là vô ích sao? Chặc... đúng là trò cười!"

"..."

Kể từ khi Lệ Bạc Thâm đưa Giang Nguyễn Nguyễn rời đi mặt mọi người, cách những vị khách đó nhìn cô ta lập tức thay đổi, từ sự cung kính ban đầu đã chuyển sang khinh thường, thậm chí họ còn không hề để ý tới sự tồn tại của cô ta mà công khai bàn tán ầm ĩ!

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà vị Thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Lệ được mọi người ở Hải Thành ghen tị bấy lâu đã trở thành trò cười cho mọi người!

Nghĩ tới mục đích ban đầu của mình, Phó Vi Trữ càng cảm thấy tức giận hơn.

Vốn dĩ cô ta muốn làm Giang Nguyễn Nguyễn tự thấy rõ vị trí của mình, nhưng không ngờ, Lệ Bạc Thâm lại tát thẳng vào mặt cô ta trước mặt nhiều người như vậy!

Sau khi buổi tiệc đêm nay kết thúc chắc chắn trong xã hội thượng lưu Hải Thành này sẽ xuất hiện tin đồn hôn sự của cô ta và Lệ Bạc Thâm sắp kết thúc!

Bao nhiêu năm vất vả của cô ta đều trở nên vô nghĩa chỉ vì sự xuất hiện của người phụ nữ đó!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phó Vi Trữ càng thêm dữ tợn, hung hăng đem đồ vật trên bàn ném hết xuống đất!

Tất cả là tại con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó! Nếu không có cô, làm sao mọi chuyện có thể phát triển đến mức này!

Cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho khốn đó!

Ở tầng dưới, Trịnh Lâm và Phó Hồng Tín nghe rõ những tiếng động phát ra từ phòng cô ta, sắc mặt đều khó coi như nhau, ngực phập phồng bất định.

"Thật quá đáng!" Trịnh Lâm không khỏi phàn nàn: “Rốt cục Lệ Bạc Thâm có ý gì! Tại sao hắn dám bỏ rơi Vi Trữ trước mặt nhiều người như vậy, hắn làm vậy không nghĩ đến chuyện người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào sao?”

Sắc mặt Phó Hồng Tín đã tức đến mức biến thành màu tím xanh: "Đúng là không coi nhà họ Phó chúng ta ra gì mà!"

Tiếng động trên lầu vẫn không ngừng truyền xuống, hai người bên dưới thì càng tức giận.

...

Giang Nguyễn Nguyễn không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai gia đình họ.

Bởi vì buổi tiệc có uống chút rượu, hơn nữa còn phải về chung xe với Lệ Bạc Thâm làm tâm trạng cô vô cùng căng thẳng, chơi với bọn nhỏ chơi một lúc liền sớm nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, bị đánh thức bởi tiếng Tiểu Tinh Tinh thức dậy, mơ mơ màng màng ôm cô bé vào lòng, nằm đó một lúc mới hoàn toàn thức dậy.

Sau khi giúp Tiểu Tinh Tinh tắm rửa đi xuống lầu, thím Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng, Triều Triều và Mộ Mộ cũng đã ngồi ở dưới lầu.

Nhìn thấy cô dẫn em gái xuống, hai cậu bé với đôi mắt trông mong mà nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ có đau đầu không?”

Giang Nguyễn Nguyễn bế Tiểu Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười lắc đầu: “Hôm qua nhờ có thuốc của con, tuyệt không cảm thấy đau đầu.”

Nghe vậy, hai đứa nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Nguyễn Nguyễn chăm sóc ba đứa nhỏ bé ăn sáng.

Đột nhiên, chuông cửa biệt thự vang lên.

Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ở cửa liền cau mày nói: “Sớm như vậy, có chuyện gì không?”

Lệ Bạc Thâm ngẩng cao đầu đứng ở cửa, nghe được lời nói của cô thì nhẹ nhàng lách người một cái, để lộ ra một hàng vệ sĩ phía sau, trên tay mỗi người đều cầm theo một chiếc hộp lớn.
Chương 169 Lâu lắm rồi mới liên lạc được

Nhìn thấy nhóm người cầm hộp trên tay, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút mờ mịt: "Đây là ......"

Lệ Bạc Thâm nói: "Lego, hôm qua tôi nghe nói bọn nhỏ muốn chơi cho nên tôi đã nhờ trợ lý mua mấy thứ này cho chúng, trong đó còn có mấy bộ độ khó cao, chắn chắn bọn nhỏ sẽ thích."

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy choáng váng.

Nhìn mấy người lực lưỡng mặt không chút biểu cảm trước mặt ôm mấy hộp đồ chơi trong tay, trông không thích hợp chút nào.

"Cho bọn họ mang đồ vào trước đi.” Lệ Bạc Thâm ra hiệu cho mấy vệ sĩ đưa đồ vào.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng né ra, nhìn mấy người lần lượt đặt những chiếc hộp trong tay xuống đất.

Ba đứa nhỏ trong nhà hàng nghe thấy động tĩnh liền tò mò chạy ra ngoài.

Triều Triều và Mộ Mộ đứng cạnh mấy chiếc hộp, đôi mắt bừng lên sáng ngời.

Tiểu Tinh Tinh thì đi đến đảo quanh người cha một vòng rồi mới quay lại với hai anh trai, cùng nhau nhìn chằm chằm vào mấy chiếc hộp.

Đôi mắt của Mộ Mộ dường như đã biến thành ngôi sao lấp lánh, quấn quít đòi mẹ mở hộp ra.

Cậu bé có nằm mơ cũng không nghĩ tới mới đêm qua vừa rồi mẹ mua Lego mà sáng ra đã thấy nó xuất hiện ngay trước mặt mình.

Hơn nữa trong đó còn có mấy phiên bản giới hạn, độ khó cao mà cậu hằng mong muốn, vì nó quá đắt tiền nên cậu mới không đòi mẹ mua ai ngờ bây giờ nó lại xuất hiện ở đây!

Ngay cả Triều Triều cũng thích thú vô cùng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu bé rất vui mừng.

"Tất cả thứ này đều là của bọn con sao?" Hai mắt Mộ Mộ tỏa sáng nhìn người đàn ông đứng ở cửa.

Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu.

Nhận được lời khẳng định của hắn, Mộ Mộ mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn chú!"

Triều Triều vẫn có chút dè dặt, nhưng khóe miệng cũng hơi nhếch lên nói lời cảm ơn.

Lệ Bạc Thâm gật gật đầu: "Các con thích là được rồi."

Nhìn ba người tương tác với nhau, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng.

Lệ Bạc Thâm chỉ nghĩ cô không thích mình tùy tiện tặng quà cho bọn nhỏ cho nên hắn thản nhiên giải thích: "Vừa hay Tiểu Tinh Tinh cũng thích mấy thứ này cho nên tôi mua cho chúng cùng chơi với nhau."

Ngụ ý là mấy thứ này chủ yếu là dành cho con gái hắn, coi như hai đứa nhỏ được hưởng ké một chút đi.

Thấy hắn nói như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không thể nói thêm gì nữa, cho nên đành phải chấp nhận để mấy món đồ này lại.

Sau khi gửi xong đồ, Lệ Bạc Thâm không nán lại lâu mà vội vã đi đến công ty.

Giang Nguyễn Nguyễn đưa ba đứa nhỏ đi chuẩn bị một chút rồi dẫn chúng đến trường.

Bàn giao ba đứa nhỏ cho cô giáo Lý xong cô mới chuyển hướng đến viện nghiên cứu.

Ngay khi cô vừa bước vào văn phòng, điện thoại đột nhiên reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, vừa nhấc máy cô đã cười gọi: "Thầy."

Ở đầu bên kia, giọng nói của Lục Thanh Hồng chậm rãi vang lên: "Em đang bận à?"

Giang Nguyễn Nguyễn lắc đầu: "Không phải, con vừa tới văn phòng, thầy gọi có chuyện gì sao? Sao lâu quá thầy không liên lạc với em."

Kể từ khi cô trở về Trung Quốc, số lần hai người liên lạc có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn đều là Giang Nguyễn Nguyễn chủ động gọi báo cáo tiến triển của viện nghiên cứu, Lục Thanh Hồng rộn nghiên cứu nên trả lời cũng rất ngắn gọn.

Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Hồng chủ động gọi cho cô.

"Đúng là thầy có chuyện tìm em.” Lục Thanh Hồng cũng không khách sáo với cô, nói thẳng vào vấn đề: "Có một hạng mục cần viện nghiên cứu bên em theo dõi và phát triển, lát nữa thầy sẽ gửi nội dung cụ thể của dự án đó cho em xem."

Nghe nói đây là vấn đề công việc, Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý không chút do dự.

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu về dự án đó, Giang Nguyễn Nguyễn mới quan tâm hỏi về thời gian thầy về nước: "Khi nào thì thầy về Trung Quốc?"

Lục Thanh Hồng nhìn lịch trình rồi nói: "Có thể sẽ có trì hoãn một thời gian, khi nào trở về thầy sẽ liên lạc với em."

Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý.
Chương 170 Mời em ăn tối

Việc điều trị cho ông cụ Tần đã kết thúc, việc còn lại là thường xuyên kê đơn thuốc cho ông cụ và hướng dẫn ông cụ uống thuốc đúng giờ.

Giang Nguyễn Nguyễn không còn phải thỉnh thoảng chạy đến nhà họ Tần nữa nên cô có rất nhiều thời gian, về cơ bản mỗi ngày cô đều dành thời gian ở viện nghiên cứu, không xử lý những việc nhỏ nhặt thì cũng đến khu vực thí nghiệm, tham gia nghiên cứu cùng các nhà nghiên cứu sinh.

Cố Vân Xuyên với tư cách là trợ lý cũ của cô ở nước ngoài, dạo này cũng rất tự nhiên đến giúp đỡ cô, hai người phối hợp rất là ăn ý.

Cuối cùng hôm nay bọn họ đã tạo ra bước đột phá trong nghiên cứu, hai người ra khỏi khu vực thí nghiệm sớm hơn thường ngày.

Cố Vân Xuyên đề nghị: "Chúng bận rộn nhiều ngày rồi, hôm nay cùng nhau ăn mừng một bữa nhé?"

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn đồng hồ một cái rồi áy náy từ chối: "Để hôm khác đi, lát nữa tôi phải đi đón bọn nhỏ nữa."

Nghe được lý do này, Cố Vân Xuyên cũng không kiên trì tiếp, thế là hai người họ lần lượt rời khỏi viện nghiên cứu.

Giang Nguyễn Nguyễn vừa lên xe, điện thoại của cô đã reo lên, là cuộc gọi của Mặc Lâm Thâm.

“Học trưởng, có chuyện gì sao?"

Giọng nói dịu dàng của Mặc Lâm Thâm vang lên từ đầu bên kia: “Em có rảnh không? Chúng ta về nước lâu rồi vẫn không có cơ hội gặp nhau, không biết hôm nay anh có vinh dự mời bác sĩ Giang một bữa không?"

Giang Nguyễn Nguyễn vừa định nói mình còn phải đi đón con, giọng nói của Mặc Lâm Thâm lại vang lên: “Anh đã đặt nhà hàng rồi, chỉ đợi em tới nữa thôi.”

Nghe nói như thế, Giang Nguyễn Nguyễn đành nuốt lại lời từ chối.

Quả thực cô đang vội đi đón ba đứa nhỏ, nhưng Mặc Lâm Thâm đã làm đến nước này, cô cũng không tiện từ chối.

Hơn nữa khi cô mới ra nước ngoài, Mặc Lâm Thâm đã giúp đỡ cô rất nhiều, về tình về lý cô đều không nên để anh ta ăn một mình.

“Được rồi, anh đang ở đâu, em sẽ đến đó ngay.” Cuối cùng cô cũng đồng ý.

Dường như Mặc Lâm Thâm đã sớm đoán được cô sẽ không từ chối, lập tức báo tên và địa chỉ của nhà hàng.

Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho thím Trương, nhờ thím đến trường mẫu giáo đón ba đứa nhỏ, còn bản thân thì thay đổi lộ trình lái xe đến nhà hàng mà Mặc Lâm Thâm đã đặt.

Lúc cô đến, Mặc Lâm Thâm đã có mặt ở đó.

Thấy Giang Nguyễn Nguyễn đi vào, Mặc Lâm Thâm vẫy tay báo cho cô biết vị trí, cô nhanh chóng bước tới, ngồi xuống đối diện anh ta, áy náy nói xin lỗi: “Chắc anh đã đợi đã lâu rồi.”

Mặc Lâm Thâm thản nhiên mỉm cười: “Không sao, ngược lại vừa rồi anh có làm phiền đến công việc của em không?"

Trước đây khi ở nước ngoài, Giang Nguyễn Nguyễn thường vì công việc mà quên mất thời gian, thậm chí có khi còn thức cả đêm.

Giang Nguyễn Nguyễn cười lắc đầu: “Không có, hôm nay vừa vặn em tan làm sớm.”

Nói xong, cô vẫy tay gọi người phục vụ, kế tiếp nói với Mặc Lâm Thâm: “Hôm nay em đến muộn nên em sẽ mời anh bữa này, hơn nữa, em trở về Trung Quốc lâu hơn anh, cho nên cứ coi bữa ăn này là bữa chào mừng anh về đi."

Mặc Lâm Thâm không do dự mà đồng ý: "Vậy thì anh sẽ không khách sáo đâu."

Hai người chọn món xong lại trò chuyện về công việc của nhau, cả hai đều nói đến say sưa.

Cùng lúc đó ở trước cửa nhà hàng, người quản lý đang đích thân chào đón một nhóm người chầm chậm bước vào.

Lệ Bạc Thâm được mọi người vây quanh, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện.

Vừa mới quay người lại hắn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên cạnh cửa sổ.

Lúc nhìn rõ hai người đang trò chuyện vui vẻ là ai, mặt mày Lệ Bạc Thâm lập tức trở nên lạnh lùng.

“Lệ tổng?" Người đi cùng thấy hắn đột nhiên dừng bước thì bối rối thúc giục một tiếng.

Lệ Bạc Thâm cau mày thật sâu, chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi hai người họ, cùng mọi người đi vào phòng vip.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom