Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
CHƯƠNG 47
Hoắc Tấn Trung nhíu chặt đôi mày rậm, mất kiên nhẫn nói: “Tống Hân Nghiên, khi nào thì em mới có thể thôi bớt cái tính vừa xấu vừa gàn bướng này đi hả? Em lúc nào cũng vậy, dáng vẻ tự cao tự đại tùy ý giẫm đạp sự quan tâm của người khác, thằng nào có thể chịu nổi em chứ?”
“Vì thế anh mới cắm sừng tôi?” Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu lại: “Hoắc Tấn Trung, anh thật sự khiến tôi ghê tởm. Cút! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai! Bây giờ tôi đánh anh còn cảm thấy bẩn tay!”
Cô bất ngờ dùng sức đẩy Hoắc Tấn Trung ra.
Hoắc Tấn Trung bị đẩy đến loạng choạng, bèn nổi cáu: “Làm ơn mắc oán. Tống Hân Nghiên, tôi là đàn ông không thèm so đo với cô. Mỹ Như cũng là con gái chẳng có lý gì phải nhường cô.”
Anh ta chỉ vào quần áo lộn xộn trên người Tống Hân Nghiên: “Cô nhìn đi, cô mới rời khỏi nhà họ Tống mấy ngày mà đã nhếch nhác như vậy rồi.”
Anh ta dịu giọng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi khuyên cô một câu, hãy trở về nhận lỗi tử tế với chú gì cùng Mỹ Như đi. Mỹ Như rất tốt bụng rất mềm lòng, mọi người đều thích cô ấy. Đến lúc đó, tôi sẽ bảo cô ấy xin xỏ hộ cô, từ từ khuyên bảo chú dì đôi câu, chuyện này cứ thế là xong.”
Tống Hân Nghiên tức đến mức thật sự hết nói nổi: “Hoắc Tấn Trung, đầu anh bị cửa kẹp đấy à?”
Vẻ mặt Hoắc Tấn Trung lúc đỏ lúc xanh, thẹn quá hóa giận: “Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú! Cô cứ như vậy, thảo nào chẳng ai thích.”
Anh ta hừ lạnh: “Rảnh thì cô vẫn nên trở về soi gương học tập Mỹ Như đi, người ta chịu khổ hơn hai mươi năm mà vẫn giữ được tâm thiện, tốt bụng rộng lượng còn biết cố gắng phấn đấu. Đâu có giống cô, có chút tài năng đã không coi ai ra gì rồi. Cô xem Mỹ Như người ta có tỏ ra kiêu ngạo không?”
“Đủ rồi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Hân Nghiên đã ghê tởm và lạnh lòng đến tột cùng rồi.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Các người bị mù cả đấy à? Ngay cả thành phần còn không nhận biết được hết thì cô ta có tài cán gì chứ? Sản phẩm mới hôm nay cô ta lấy ra là thành quả lao động của tôi! Là cô ta đã trộm thành quả lao động của tôi!”
Cô chất vấn, cũng không cam lòng!
Cô bước lên trước đá Hoắc Tấn Trung: “Các người cứ bao che cho cô ta đi! Rồi sẽ có một ngày các người sẽ phải hối hận!”
Cô vừa dứt lời liền rảo bước rời đi.
Hoắc Tấn Trung bị đá, ôm chân nhảy cẫng lên, nổi giận đùng đùng túm lấy áo sau lưng của Tống Hân Nghiên giữ cô lại: “Tống Hân Nghiên, cô ghen ăn tức ở! Không biết điều! Thảo nào cả gia đình từ trên xuống dưới không ai thèm đứng về phía cô.”
“Tôi cần lắm đấy?”
Tống Hân Nghiên bị ép phải dừng lại, tức giận quay đầu quát: “Tôi chẳng thèm! Tốt nhất cả thế giới cứ tránh xa tôi ra, càng yên tĩnh!”
Cô lao ra ngoài với vành mắt đỏ hoe.
Cô chẳng cần!
Không có nhà họ Tống hay người thân thì cô vẫn có thể làm lại từ đầu.
Hơn nữa, cô nhất định sẽ còn thành công hơn cả Tống Mỹ Như hay bất cứ người nào trong nhà họ Tống!
Hoắc Tấn Trung nhíu chặt đôi mày rậm, mất kiên nhẫn nói: “Tống Hân Nghiên, khi nào thì em mới có thể thôi bớt cái tính vừa xấu vừa gàn bướng này đi hả? Em lúc nào cũng vậy, dáng vẻ tự cao tự đại tùy ý giẫm đạp sự quan tâm của người khác, thằng nào có thể chịu nổi em chứ?”
“Vì thế anh mới cắm sừng tôi?” Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu lại: “Hoắc Tấn Trung, anh thật sự khiến tôi ghê tởm. Cút! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai! Bây giờ tôi đánh anh còn cảm thấy bẩn tay!”
Cô bất ngờ dùng sức đẩy Hoắc Tấn Trung ra.
Hoắc Tấn Trung bị đẩy đến loạng choạng, bèn nổi cáu: “Làm ơn mắc oán. Tống Hân Nghiên, tôi là đàn ông không thèm so đo với cô. Mỹ Như cũng là con gái chẳng có lý gì phải nhường cô.”
Anh ta chỉ vào quần áo lộn xộn trên người Tống Hân Nghiên: “Cô nhìn đi, cô mới rời khỏi nhà họ Tống mấy ngày mà đã nhếch nhác như vậy rồi.”
Anh ta dịu giọng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi khuyên cô một câu, hãy trở về nhận lỗi tử tế với chú gì cùng Mỹ Như đi. Mỹ Như rất tốt bụng rất mềm lòng, mọi người đều thích cô ấy. Đến lúc đó, tôi sẽ bảo cô ấy xin xỏ hộ cô, từ từ khuyên bảo chú dì đôi câu, chuyện này cứ thế là xong.”
Tống Hân Nghiên tức đến mức thật sự hết nói nổi: “Hoắc Tấn Trung, đầu anh bị cửa kẹp đấy à?”
Vẻ mặt Hoắc Tấn Trung lúc đỏ lúc xanh, thẹn quá hóa giận: “Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú! Cô cứ như vậy, thảo nào chẳng ai thích.”
Anh ta hừ lạnh: “Rảnh thì cô vẫn nên trở về soi gương học tập Mỹ Như đi, người ta chịu khổ hơn hai mươi năm mà vẫn giữ được tâm thiện, tốt bụng rộng lượng còn biết cố gắng phấn đấu. Đâu có giống cô, có chút tài năng đã không coi ai ra gì rồi. Cô xem Mỹ Như người ta có tỏ ra kiêu ngạo không?”
“Đủ rồi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Hân Nghiên đã ghê tởm và lạnh lòng đến tột cùng rồi.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Các người bị mù cả đấy à? Ngay cả thành phần còn không nhận biết được hết thì cô ta có tài cán gì chứ? Sản phẩm mới hôm nay cô ta lấy ra là thành quả lao động của tôi! Là cô ta đã trộm thành quả lao động của tôi!”
Cô chất vấn, cũng không cam lòng!
Cô bước lên trước đá Hoắc Tấn Trung: “Các người cứ bao che cho cô ta đi! Rồi sẽ có một ngày các người sẽ phải hối hận!”
Cô vừa dứt lời liền rảo bước rời đi.
Hoắc Tấn Trung bị đá, ôm chân nhảy cẫng lên, nổi giận đùng đùng túm lấy áo sau lưng của Tống Hân Nghiên giữ cô lại: “Tống Hân Nghiên, cô ghen ăn tức ở! Không biết điều! Thảo nào cả gia đình từ trên xuống dưới không ai thèm đứng về phía cô.”
“Tôi cần lắm đấy?”
Tống Hân Nghiên bị ép phải dừng lại, tức giận quay đầu quát: “Tôi chẳng thèm! Tốt nhất cả thế giới cứ tránh xa tôi ra, càng yên tĩnh!”
Cô lao ra ngoài với vành mắt đỏ hoe.
Cô chẳng cần!
Không có nhà họ Tống hay người thân thì cô vẫn có thể làm lại từ đầu.
Hơn nữa, cô nhất định sẽ còn thành công hơn cả Tống Mỹ Như hay bất cứ người nào trong nhà họ Tống!
Bình luận facebook