Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
CHƯƠNG 49
Ôi… Anh hùng cũng gục ngã trước đồng tiền mà.
Nhận lấy bánh từ tay ông chủ, cô cắn một miếng.
Không hổ là chiếc bánh ngốn hết tất cả tài sản tích cóp, ngon quá đi thôi!
Sao trước kia mình lại ngu như vậy chứ? Lại chưa bao giờ nếm thử mỹ vị nhân gian vừa rẻ lại vừa ngon như này!
Tống Hân Nghiên vừa ăn bánh vừa xoay người, đang định đi thì một cậu bé nô đùa ầm ĩ bất ngờ lao tới, đâm thẳng vào người cô.
Đứa trẻ lảo đảo bước chân, bánh trứng gà của Tống Hân Nghiên cũng bị va phải rơi xuống đất.
Cô mặc kệ chiếc bánh, nhanh chóng đỡ lấy đứa trẻ.
Kết quả, thằng nhóc nghịch ngợm lại đẩy cô ra.
“Lêu lêu!”
Nó còn thè lưỡi làm mặt quỷ với cô, rồi cười khoái trí xoay người chạy mất.
Tống Hân Nghiên sững cả người, nhìn chiếc bánh rán trên đất, mắt lập tức đỏ hoe.
Cô nghẹn ngào nuốt nước mắt trở về, tức đến mức lồng ngực muốn nổ tung.
Hai ba bước lao tới, túm lấy cổ áo của cậu bé: “Này bạn nhỏ, va vào người khác, có phải nên xin lỗi không?”
Cậu bé òa khóc nức nở.
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô mới là người bị hại đấy nhé?
Cô còn chưa làm gì đâu!
Mẹ của đứa trẻ vội vàng chạy tới, tức giận đùng đùng giật lấy con mình từ trong tay Tống Hân Nghiên: “Cái cô này làm sao thế? Đụng nhẹ vào cô một cái, cô lớn ngần này rồi sao không thấy thẹn mà đi so đo với một đứa trẻ hả?”
Tống Hân Nghiên: “Tôi…”
“Trông cô ăn mặc cũng ra dáng, nhìn đã biết là người có tiền. Chẳng phải chỉ mỗi cái bánh rán thôi à? Có gì to tát cơ chứ, đáng để cô dọa đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện như vậy khóc hay không?”
“Tôi…”
“Nó mới mấy tuổi? Còn cô lớn ngần nào rồi hả? Cùng lắm tôi đền cho cô một chiếc bánh rán là được, ra tay với một đứa trẻ ba bốn tuổi, đúng là không biết xấu hổ!”
Tống Hân Nghiên tức điên lên: “Có để cho người khác nói không hả? Để tôi nói một câu tử tế…”
Hôm nay cô phải học cách vô liêm sỉ một lần!
“Tử tế mà túm cổ áo người khác nói hả?”
“Tôi…”
Tống Hân Nghiên vừa thẹn lại vừa tức.
Đám đông hóng chuyện xung quanh cũng mồm năm miệng mười bắt đầu bàn tán.
“Trông thì xinh mà sao lòng dạ cô gái này lại độc ác thế, đi so đo với một đứa trẻ, thật không biết vứt hết sách vở đi đâu rồi.”
Ôi… Anh hùng cũng gục ngã trước đồng tiền mà.
Nhận lấy bánh từ tay ông chủ, cô cắn một miếng.
Không hổ là chiếc bánh ngốn hết tất cả tài sản tích cóp, ngon quá đi thôi!
Sao trước kia mình lại ngu như vậy chứ? Lại chưa bao giờ nếm thử mỹ vị nhân gian vừa rẻ lại vừa ngon như này!
Tống Hân Nghiên vừa ăn bánh vừa xoay người, đang định đi thì một cậu bé nô đùa ầm ĩ bất ngờ lao tới, đâm thẳng vào người cô.
Đứa trẻ lảo đảo bước chân, bánh trứng gà của Tống Hân Nghiên cũng bị va phải rơi xuống đất.
Cô mặc kệ chiếc bánh, nhanh chóng đỡ lấy đứa trẻ.
Kết quả, thằng nhóc nghịch ngợm lại đẩy cô ra.
“Lêu lêu!”
Nó còn thè lưỡi làm mặt quỷ với cô, rồi cười khoái trí xoay người chạy mất.
Tống Hân Nghiên sững cả người, nhìn chiếc bánh rán trên đất, mắt lập tức đỏ hoe.
Cô nghẹn ngào nuốt nước mắt trở về, tức đến mức lồng ngực muốn nổ tung.
Hai ba bước lao tới, túm lấy cổ áo của cậu bé: “Này bạn nhỏ, va vào người khác, có phải nên xin lỗi không?”
Cậu bé òa khóc nức nở.
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô mới là người bị hại đấy nhé?
Cô còn chưa làm gì đâu!
Mẹ của đứa trẻ vội vàng chạy tới, tức giận đùng đùng giật lấy con mình từ trong tay Tống Hân Nghiên: “Cái cô này làm sao thế? Đụng nhẹ vào cô một cái, cô lớn ngần này rồi sao không thấy thẹn mà đi so đo với một đứa trẻ hả?”
Tống Hân Nghiên: “Tôi…”
“Trông cô ăn mặc cũng ra dáng, nhìn đã biết là người có tiền. Chẳng phải chỉ mỗi cái bánh rán thôi à? Có gì to tát cơ chứ, đáng để cô dọa đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện như vậy khóc hay không?”
“Tôi…”
“Nó mới mấy tuổi? Còn cô lớn ngần nào rồi hả? Cùng lắm tôi đền cho cô một chiếc bánh rán là được, ra tay với một đứa trẻ ba bốn tuổi, đúng là không biết xấu hổ!”
Tống Hân Nghiên tức điên lên: “Có để cho người khác nói không hả? Để tôi nói một câu tử tế…”
Hôm nay cô phải học cách vô liêm sỉ một lần!
“Tử tế mà túm cổ áo người khác nói hả?”
“Tôi…”
Tống Hân Nghiên vừa thẹn lại vừa tức.
Đám đông hóng chuyện xung quanh cũng mồm năm miệng mười bắt đầu bàn tán.
“Trông thì xinh mà sao lòng dạ cô gái này lại độc ác thế, đi so đo với một đứa trẻ, thật không biết vứt hết sách vở đi đâu rồi.”
Bình luận facebook