Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
CHƯƠNG 48
Cứ chờ mà xem!
Tống Hân Nghiên lau nước mắt, lấy điện thoại ra, mở app gọi xe bắt đầu tìm xe.
Cô vừa mới mở app gọi xe lên, một giao diện nhỏ bật ra, nhắc nhở cô trả tiền xe lần trước.
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, ra sức gõ nhập mật mã thanh toán trên màn hình di động.
Xác nhận.
[Số dư không đủ, thanh toán thất bại!]
Cô kiểm tra số dư, chỉ còn hai mươi tư nghìn!
Thẻ của Tống Hân Nghiên đã bị đóng băng, tiền mặt cũng chỉ còn mấy đồng.
Lúc ông nội còn, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng phải phiền não vì tiền. Còn chê Zalopay, Momo gì đó phiền hà nên chẳng thèm liên kết.
Giây phút này, cơn giận dữ ngập tràn lồng ngực đã giúp cô trở nên kiên cường và ngang bướng nháy mắt xì hết.
Tống Hân Nghiên thoát khỏi app gọi xe, tìm số của Khương Thu Mộc để cầu cứu.
Cô vừa mới gọi đi, giọng nữ cứng nhắc đã đánh cô trở lại hiện thực.
“Rất xin lỗi, điện thoại của bạn đang nợ phí, mời bạn thanh toán tiền cước.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Nhà dột còn gặp trời mưa.
Lúc người ta xui xẻo thì uống nước cũng giắt răng, tất cả mọi chuyện đều lũ lượt kéo tới.
Cô tuyệt vọng cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trung tâm thương mại ở đối diện.
Trung tâm thương mại có wifi!
Tống Hân Nghiên vội lao qua đường, dùng ké wifi ở cửa trung tâm.
Cuối cùng cũng lên được mạng, cô lập tức gửi tin nhắn thoại cho Khương Thu Mộc.
“Đầu Gỗ, mau tới cứu net, chị em của cậu sắp chết rồi.”
Cô còn gửi định vị kèm theo.
Không có tiền làm gì cũng khó, Tống Hân Nghiên nhìn di động chỉ có thể dùng ké mạng mà cười khổ.
“Tới ngay đây, cậu cứ ở yên tại chỗ chờ, đừng đi đâu đấy.” Khương Thu Mộc lập tức trả lời.
Tống Hân Nghiên cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu đã trông thấy một quầy hàng ăn vặt di động cách đó mấy mét.
Khoai tây chiên, bánh rán, mì lạnh chua cay tỏa ra mùi cay ngào ngạt.
Tống Hân Nghiên đói lắm rồi, chỉ biết nuốt nước miếng. Cô ngửi mùi hương mê người rồi bước tới: “Ông chủ, bánh rán bán thế nào?”
Ông chủ bận rộn đến mức chẳng buồn ngẩng đầu: “Bánh trứng gà mười tám nghìn, thêm xúc xích hai mươi tư nghìn, thêm thịt heo ba mươi nghìn, thịt bò ba sáu nghìn…”
Tống Hân Nghiên lặng lẽ liếc nhìn số dư, mua một cái bánh trứng bình thường.
Cô trả tiền xong, tài khoản chỉ còn lại sáu nghìn.
Cô lẩm bẩm tự giễu: “Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, mày thật đáng thương, lưu lạc đến mức không mua nổi một chiếc xúc xích.”
Cứ chờ mà xem!
Tống Hân Nghiên lau nước mắt, lấy điện thoại ra, mở app gọi xe bắt đầu tìm xe.
Cô vừa mới mở app gọi xe lên, một giao diện nhỏ bật ra, nhắc nhở cô trả tiền xe lần trước.
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, ra sức gõ nhập mật mã thanh toán trên màn hình di động.
Xác nhận.
[Số dư không đủ, thanh toán thất bại!]
Cô kiểm tra số dư, chỉ còn hai mươi tư nghìn!
Thẻ của Tống Hân Nghiên đã bị đóng băng, tiền mặt cũng chỉ còn mấy đồng.
Lúc ông nội còn, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng phải phiền não vì tiền. Còn chê Zalopay, Momo gì đó phiền hà nên chẳng thèm liên kết.
Giây phút này, cơn giận dữ ngập tràn lồng ngực đã giúp cô trở nên kiên cường và ngang bướng nháy mắt xì hết.
Tống Hân Nghiên thoát khỏi app gọi xe, tìm số của Khương Thu Mộc để cầu cứu.
Cô vừa mới gọi đi, giọng nữ cứng nhắc đã đánh cô trở lại hiện thực.
“Rất xin lỗi, điện thoại của bạn đang nợ phí, mời bạn thanh toán tiền cước.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Nhà dột còn gặp trời mưa.
Lúc người ta xui xẻo thì uống nước cũng giắt răng, tất cả mọi chuyện đều lũ lượt kéo tới.
Cô tuyệt vọng cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trung tâm thương mại ở đối diện.
Trung tâm thương mại có wifi!
Tống Hân Nghiên vội lao qua đường, dùng ké wifi ở cửa trung tâm.
Cuối cùng cũng lên được mạng, cô lập tức gửi tin nhắn thoại cho Khương Thu Mộc.
“Đầu Gỗ, mau tới cứu net, chị em của cậu sắp chết rồi.”
Cô còn gửi định vị kèm theo.
Không có tiền làm gì cũng khó, Tống Hân Nghiên nhìn di động chỉ có thể dùng ké mạng mà cười khổ.
“Tới ngay đây, cậu cứ ở yên tại chỗ chờ, đừng đi đâu đấy.” Khương Thu Mộc lập tức trả lời.
Tống Hân Nghiên cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu đã trông thấy một quầy hàng ăn vặt di động cách đó mấy mét.
Khoai tây chiên, bánh rán, mì lạnh chua cay tỏa ra mùi cay ngào ngạt.
Tống Hân Nghiên đói lắm rồi, chỉ biết nuốt nước miếng. Cô ngửi mùi hương mê người rồi bước tới: “Ông chủ, bánh rán bán thế nào?”
Ông chủ bận rộn đến mức chẳng buồn ngẩng đầu: “Bánh trứng gà mười tám nghìn, thêm xúc xích hai mươi tư nghìn, thêm thịt heo ba mươi nghìn, thịt bò ba sáu nghìn…”
Tống Hân Nghiên lặng lẽ liếc nhìn số dư, mua một cái bánh trứng bình thường.
Cô trả tiền xong, tài khoản chỉ còn lại sáu nghìn.
Cô lẩm bẩm tự giễu: “Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, mày thật đáng thương, lưu lạc đến mức không mua nổi một chiếc xúc xích.”
Bình luận facebook