Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
CHƯƠNG 72
Tưởng Tử Hàn nhìn ảnh trên di động của Cố Vũ Tùng, vô thức nhíu mày lại.
“Thật sự là sử dụng loại sản phẩm mới của cô ấy sao?”
“Đương nhiên. Bán đắt hàng lắm đấy.” Cố Vũ Tùng gật đầu, vô cùng nghiêm túc: “Lúc đó tôi cũng có chút động lòng muốn tìm đến hợp tác. May mà không đi.”
Lông mày của Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn.
Hiệu quả sản phẩm của Tống Hân Nghiên anh cũng đã thấy.
Cô gái kia cực đoan lại tàn nhẫn, tự đem cánh tay của mình thành vật thí nghiệm, hiệu quả lúc đó rất tốt.
Mấy ngày trôi qua, miệng vết thương của cô cũng không hề có hiện tượng lở loét.
Tưởng Tử Hàn trả điện thoại lại cho Cố Vũ Tùng: “Tiếp tục theo dõi, quan sát kỹ rồi hẵng tính.”
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Ba người Tống Mỹ Như, Hoắc Tấn Trung và Tống Kim Minh vừa xuất hiện đã bị phóng viên và nạn nhân đang chờ sẵn bao vây.
“Là bọn họ, mau ngăn lại.”
“Tôi đã xem họp báo rồi, sản phẩm chúng ta dùng là do bọn họ sản xuất.”
“Đúng là thương nhân lòng dạ hiểm độc, trả mặt lại cho tôi.”
“Trả tiền, bồi thường.”
“…”
Cảm xúc của người bệnh đang vô cùng kích động, đua nhau chửi bới.
Không biết là ai dẫn đầu, trứng thối cải hư bắt đầu chọi vào ba người bị bao vây ở giữa.
“A!”
Tống Mỹ Như bị một quả trứng thối chọi trúng đầu.
Trứng gà vỡ ra, chất lỏng trắng vàng tanh hôi buồn nôn theo trán cô ta chảy xuống đầy mặt.
“Mỹ Như, không sao chứ?” Hoắc Tấn Trung vội ôm Tống Mỹ Như vào lòng.
Tống Mỹ Như bây giờ chỉ ngửi thấy mùi trứng thối, thiếu chút nữa là ói ra.
Cô ta cắn chặt răng, đáy mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, đẩy Hoắc Tấn Trung ra rồi lớn giọng nói: “Mọi người, mọi người bình tĩnh trước đã, nghe tôi nói.”
Tống Mỹ Như nhận lấy khăn giấy Hoắc Tấn Trung đưa, lau qua loa dịch trứng tanh hôi trên mặt, hai ba bước đi lên bậc thang: “Tôi biết sản phẩm công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, tôi đại diện công ty xin lỗi mọi người. Vô cùng xin lỗi!”
Cô ta khom lưng, cúi đầu thật sâu, sau đó thẳng lưng, lập tức nghiêm túc nói: “Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ không lảng tránh vấn đề, càng sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Tuy rằng người phụ trách công ty là em gái tôi Tống Hân Nghiên nhưng thân là một thành viên của công ty, tôi cũng phải có nhiệm vụ khuyên em ấy. Xin mọi người cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ thuyết phục em ấy, để em ấy đưa ra một lời giải thích hợp lý.”
Tiếng kêu gào của đám người dần nhỏ xuống, nhưng vẻ tức giận trên mặt lại càng đậm hơn.
Trên mặt Tống Mỹ Như đầy vẻ đau đớn: “Mặt khác, nhân viên trong công ty vô tội, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Bọn họ chỉ làm việc theo sắp xếp thôi, xin mọi người đừng giận lây sang người khác.”
“Gọi Tống Hân Nghiên ra đây, chúng tôi cần lời giải thích!”
“Con khốn không biết xấu hổ, lúc lúc trước cướp bạn trai của chị gái không nói làm gì, bây giờ còn hại chúng ta thảm như vậy.”
Tưởng Tử Hàn nhìn ảnh trên di động của Cố Vũ Tùng, vô thức nhíu mày lại.
“Thật sự là sử dụng loại sản phẩm mới của cô ấy sao?”
“Đương nhiên. Bán đắt hàng lắm đấy.” Cố Vũ Tùng gật đầu, vô cùng nghiêm túc: “Lúc đó tôi cũng có chút động lòng muốn tìm đến hợp tác. May mà không đi.”
Lông mày của Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn.
Hiệu quả sản phẩm của Tống Hân Nghiên anh cũng đã thấy.
Cô gái kia cực đoan lại tàn nhẫn, tự đem cánh tay của mình thành vật thí nghiệm, hiệu quả lúc đó rất tốt.
Mấy ngày trôi qua, miệng vết thương của cô cũng không hề có hiện tượng lở loét.
Tưởng Tử Hàn trả điện thoại lại cho Cố Vũ Tùng: “Tiếp tục theo dõi, quan sát kỹ rồi hẵng tính.”
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Ba người Tống Mỹ Như, Hoắc Tấn Trung và Tống Kim Minh vừa xuất hiện đã bị phóng viên và nạn nhân đang chờ sẵn bao vây.
“Là bọn họ, mau ngăn lại.”
“Tôi đã xem họp báo rồi, sản phẩm chúng ta dùng là do bọn họ sản xuất.”
“Đúng là thương nhân lòng dạ hiểm độc, trả mặt lại cho tôi.”
“Trả tiền, bồi thường.”
“…”
Cảm xúc của người bệnh đang vô cùng kích động, đua nhau chửi bới.
Không biết là ai dẫn đầu, trứng thối cải hư bắt đầu chọi vào ba người bị bao vây ở giữa.
“A!”
Tống Mỹ Như bị một quả trứng thối chọi trúng đầu.
Trứng gà vỡ ra, chất lỏng trắng vàng tanh hôi buồn nôn theo trán cô ta chảy xuống đầy mặt.
“Mỹ Như, không sao chứ?” Hoắc Tấn Trung vội ôm Tống Mỹ Như vào lòng.
Tống Mỹ Như bây giờ chỉ ngửi thấy mùi trứng thối, thiếu chút nữa là ói ra.
Cô ta cắn chặt răng, đáy mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, đẩy Hoắc Tấn Trung ra rồi lớn giọng nói: “Mọi người, mọi người bình tĩnh trước đã, nghe tôi nói.”
Tống Mỹ Như nhận lấy khăn giấy Hoắc Tấn Trung đưa, lau qua loa dịch trứng tanh hôi trên mặt, hai ba bước đi lên bậc thang: “Tôi biết sản phẩm công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, tôi đại diện công ty xin lỗi mọi người. Vô cùng xin lỗi!”
Cô ta khom lưng, cúi đầu thật sâu, sau đó thẳng lưng, lập tức nghiêm túc nói: “Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ không lảng tránh vấn đề, càng sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Tuy rằng người phụ trách công ty là em gái tôi Tống Hân Nghiên nhưng thân là một thành viên của công ty, tôi cũng phải có nhiệm vụ khuyên em ấy. Xin mọi người cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ thuyết phục em ấy, để em ấy đưa ra một lời giải thích hợp lý.”
Tiếng kêu gào của đám người dần nhỏ xuống, nhưng vẻ tức giận trên mặt lại càng đậm hơn.
Trên mặt Tống Mỹ Như đầy vẻ đau đớn: “Mặt khác, nhân viên trong công ty vô tội, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Bọn họ chỉ làm việc theo sắp xếp thôi, xin mọi người đừng giận lây sang người khác.”
“Gọi Tống Hân Nghiên ra đây, chúng tôi cần lời giải thích!”
“Con khốn không biết xấu hổ, lúc lúc trước cướp bạn trai của chị gái không nói làm gì, bây giờ còn hại chúng ta thảm như vậy.”
Bình luận facebook