Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
CHƯƠNG 73
“Tống Hân Nghiên ra đây ngay!”
…
Luồng dư luận ác ý của đám đông lập tức tập trung hết lên người Tống Hân Nghiên.
Không ai ném đồ lên ba người đang đứng giữa kia nữa, ba người Tống Mỹ Như lập tức thở phào một hơi.
Cô ta nói tiếp: “Mọi người đừng quá xúc động, em gái tôi còn nhỏ tuổi, mọi người có điều kiện gì cứ nói trước với tôi. Nếu em gái tôi không dám đứng ra đối mặt, tôi sẽ thay em ấy chịu toàn bộ trách nhiệm…”
Thái độ chân thành, lại thêm tinh thần có trách nhiệm, nói xong quả thật rất có tác dụng trấn an mọi người.
Đám người hùng hùng hùng hổ hổ, nhưng không tiếp tục chỉ trích làm khó ba người Tống Mỹ Như nữa.
Bốp bốp bốp.
Đúng lúc này tiếng vỗ tay lại vang lên
Mọi người không tự giác nhường ra một con đường dẫn tới chỗ phát ra tiếng vỗ tay.
Tống Hân Nghiên mỉm cười, vừa vỗ tay vừa đi lên phía trước.
“Là Tống Hân Nghiên!”
Không biết ai đã thốt lên câu đó.
Người bị hại vừa mới bình tĩnh một chút lại lần nữa trào dâng lên.
“Mọi người, đừng tha cho người con ả xấu xa này.”
“Hôm nay không cho chúng tôi một lời giải thích thì đánh chết mới thôi! Đánh xong đưa đến đồn cảnh sát!”
“Bắt cô ta lại!”
Đám người kích động, ồ ạt xúm lại chỗ Tống Hân Nghiên .
Khương Thu Mộc đi phía sau cô run sợ.
Con nhỏ chết tiệt này, đúng là đi tìm đường chết mà!
Thời điểm này lại kéo cô ấy đến đây.
Tuy trong lòng chửi, nhưng cô ấy vẫn cắn răng, đứng lên phía trước bảo vệ Tống Hân Nghiên ở phía sau.
Tống Hân Nghiên nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Các người dám ném một quả trứng thối, một cọng rau nát trong tay lên người tôi, tôi đảm bảo mặt của mấy người sẽ bị hủy hoại mãi mãi, phẫu thuật thẩm mỹ cũng vô dụng, không khôi phục lại được!”
Đại đa số người bị hại lập tức bị kiềm chế lại.
Tuy vẫn còn rất tức giận, nhưng đa số vẫn hy vọng vấn đề được giải quyết, chữa khỏi gương mặt bị hủy hoại.
Nhưng cũng có người càng tức giận hơn, cảm thấy bị uy hiếp, trứng thối trong tay chọi qua Tống Hân Nghiên giữa bầu không khí yên tĩnh quái gở.
“Con khốn, còn định lừa chúng tôi, nằm mơ!”
“Hân Nghiên cẩn thận!”
Khương Thu Mộc dùng thân mình che chắn, không do dự ném chiếc túi hàng hiệu trong tay ra ngoài, hất trứng thối bay đi.
“Tống Hân Nghiên ra đây ngay!”
…
Luồng dư luận ác ý của đám đông lập tức tập trung hết lên người Tống Hân Nghiên.
Không ai ném đồ lên ba người đang đứng giữa kia nữa, ba người Tống Mỹ Như lập tức thở phào một hơi.
Cô ta nói tiếp: “Mọi người đừng quá xúc động, em gái tôi còn nhỏ tuổi, mọi người có điều kiện gì cứ nói trước với tôi. Nếu em gái tôi không dám đứng ra đối mặt, tôi sẽ thay em ấy chịu toàn bộ trách nhiệm…”
Thái độ chân thành, lại thêm tinh thần có trách nhiệm, nói xong quả thật rất có tác dụng trấn an mọi người.
Đám người hùng hùng hùng hổ hổ, nhưng không tiếp tục chỉ trích làm khó ba người Tống Mỹ Như nữa.
Bốp bốp bốp.
Đúng lúc này tiếng vỗ tay lại vang lên
Mọi người không tự giác nhường ra một con đường dẫn tới chỗ phát ra tiếng vỗ tay.
Tống Hân Nghiên mỉm cười, vừa vỗ tay vừa đi lên phía trước.
“Là Tống Hân Nghiên!”
Không biết ai đã thốt lên câu đó.
Người bị hại vừa mới bình tĩnh một chút lại lần nữa trào dâng lên.
“Mọi người, đừng tha cho người con ả xấu xa này.”
“Hôm nay không cho chúng tôi một lời giải thích thì đánh chết mới thôi! Đánh xong đưa đến đồn cảnh sát!”
“Bắt cô ta lại!”
Đám người kích động, ồ ạt xúm lại chỗ Tống Hân Nghiên .
Khương Thu Mộc đi phía sau cô run sợ.
Con nhỏ chết tiệt này, đúng là đi tìm đường chết mà!
Thời điểm này lại kéo cô ấy đến đây.
Tuy trong lòng chửi, nhưng cô ấy vẫn cắn răng, đứng lên phía trước bảo vệ Tống Hân Nghiên ở phía sau.
Tống Hân Nghiên nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Các người dám ném một quả trứng thối, một cọng rau nát trong tay lên người tôi, tôi đảm bảo mặt của mấy người sẽ bị hủy hoại mãi mãi, phẫu thuật thẩm mỹ cũng vô dụng, không khôi phục lại được!”
Đại đa số người bị hại lập tức bị kiềm chế lại.
Tuy vẫn còn rất tức giận, nhưng đa số vẫn hy vọng vấn đề được giải quyết, chữa khỏi gương mặt bị hủy hoại.
Nhưng cũng có người càng tức giận hơn, cảm thấy bị uy hiếp, trứng thối trong tay chọi qua Tống Hân Nghiên giữa bầu không khí yên tĩnh quái gở.
“Con khốn, còn định lừa chúng tôi, nằm mơ!”
“Hân Nghiên cẩn thận!”
Khương Thu Mộc dùng thân mình che chắn, không do dự ném chiếc túi hàng hiệu trong tay ra ngoài, hất trứng thối bay đi.
Bình luận facebook