Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
CHƯƠNG 75
Cô ta gượng cười: “Em gái đang nói gì vậy? “Nghiên Mị” là của em, sản phẩm có vấn đề, nguyên nhân vì sao thì em phải rõ hơn chị chứ, sao lại hỏi chị? Những người thực sự cần một lời giải thích không phải chị mà là những người bị hại ở đây.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Chị nói đúng.”
Video đã phát đến cuối cùng, cô bị ném ra khỏi cửa “Nghiên Mị”, dáng vẻ vô cùng thảm hại, nằm bò trên mặt đất.
Bàn tay và cánh tay đều bị trầy xước.
Cô cất di động đi, cầm lấy một chai nhỏ màu trắng, phía trên viết “hàng dùng thử”: “Công thức “Hoa nhan” bị đánh cắp thiếu mất hai thành phần quan trọng, bây giờ hai loại thành phần đó đều ở trong sản phẩm này của tôi. Nhưng hai loại thành phần này lại không thể sử dụng riêng được, cần phải sử dụng cùng “Hoa Nhan” mà mọi người đã mua, sau khi nhũ hóa rồi mới bôi lên.”
Ống tay áo được vén cao, bàn tay lộ ra, đoạn cánh tay thò ra ngoài trơn bóng không một dấu vết.
Những chỗ bị trầy trong video đã hoàn toàn biến mất.
Hiện trường ồ lên.
“Không ngờ sự thật lại là như vậy!”
“Giới nhà giàu quả nhiên đen tối, thế mà hồi nãy tôi lại đi tin loại giả tạo Tống Mỹ Như kia thật!”
“Báo cảnh sát đi! Tất cả những người tham gia buổi họp báo hôm đó đều bị tình nghi là người trộm công thức và sản xuất hàng giả, không được tha một ai.”
Làn gió dư luận lập tức đổi chiều.
Mọi người quay ngoắt sang chỉ trích Tống Mỹ Như.
Sắc mặt Hoắc Tấn Trung vô cùng tệ.
Lúc ấy anh ta đến ủng hộ với thân phận vị hôn phu của Tống Mỹ Như, không ngờ chẳng được lợi lộc gì mà trái lại còn phải mang tiếng xấu đầy mình.
Anh ta vô thức lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với Tống Mỹ Như.
Tống Mỹ Như hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng siết chặt chiếc túi xách, móng tay cắm vào lòng bàn tay lúc nào cũng không hay.
Tính đi tính lại, không ngờ Tống Hân Nghiên còn chừa ra một chiêu như vậy chờ cô ta ở đây!
Con khốn kiếp!
Tống Kim Minh trong lúc hoảng loạn la to: “Tống Hân Nghiên, cô cố ý!”
Nghe thấy tiếng của Tống Kim Minh, Tống Mỹ Như đột nhiên phản ứng lại, rưng rưng chực khóc: “Em gái, em hận chị trở về cướp đoạt địa vị của em ở nhà và công ty, chị có thể ra đi, cũng có thể xin lỗi em. Nhưng em cần gì phải lấy mặt của mọi người ra để tỏ ý hờn dỗi với chị chứ?”
Cái gì?
Đây là cuộc so đo tranh quyền đoạt lợi của hai chị em nhà người ta à?
Còn bọn họ thì lại là vật hi sinh trong cuộc so đo này?
Cảm xúc của những người bị hại lại tiếp tục vùng lên, tiếp tục phẫn nộ tập thể.
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt bình tĩnh nhìn Tống Mỹ Như: “Trong hiện trường buổi họp báo tôi đã nói rồi, sản phẩm này chưa thể đưa ra thị trường được, các người có nghe tôi không?”
Cô ta gượng cười: “Em gái đang nói gì vậy? “Nghiên Mị” là của em, sản phẩm có vấn đề, nguyên nhân vì sao thì em phải rõ hơn chị chứ, sao lại hỏi chị? Những người thực sự cần một lời giải thích không phải chị mà là những người bị hại ở đây.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Chị nói đúng.”
Video đã phát đến cuối cùng, cô bị ném ra khỏi cửa “Nghiên Mị”, dáng vẻ vô cùng thảm hại, nằm bò trên mặt đất.
Bàn tay và cánh tay đều bị trầy xước.
Cô cất di động đi, cầm lấy một chai nhỏ màu trắng, phía trên viết “hàng dùng thử”: “Công thức “Hoa nhan” bị đánh cắp thiếu mất hai thành phần quan trọng, bây giờ hai loại thành phần đó đều ở trong sản phẩm này của tôi. Nhưng hai loại thành phần này lại không thể sử dụng riêng được, cần phải sử dụng cùng “Hoa Nhan” mà mọi người đã mua, sau khi nhũ hóa rồi mới bôi lên.”
Ống tay áo được vén cao, bàn tay lộ ra, đoạn cánh tay thò ra ngoài trơn bóng không một dấu vết.
Những chỗ bị trầy trong video đã hoàn toàn biến mất.
Hiện trường ồ lên.
“Không ngờ sự thật lại là như vậy!”
“Giới nhà giàu quả nhiên đen tối, thế mà hồi nãy tôi lại đi tin loại giả tạo Tống Mỹ Như kia thật!”
“Báo cảnh sát đi! Tất cả những người tham gia buổi họp báo hôm đó đều bị tình nghi là người trộm công thức và sản xuất hàng giả, không được tha một ai.”
Làn gió dư luận lập tức đổi chiều.
Mọi người quay ngoắt sang chỉ trích Tống Mỹ Như.
Sắc mặt Hoắc Tấn Trung vô cùng tệ.
Lúc ấy anh ta đến ủng hộ với thân phận vị hôn phu của Tống Mỹ Như, không ngờ chẳng được lợi lộc gì mà trái lại còn phải mang tiếng xấu đầy mình.
Anh ta vô thức lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với Tống Mỹ Như.
Tống Mỹ Như hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng siết chặt chiếc túi xách, móng tay cắm vào lòng bàn tay lúc nào cũng không hay.
Tính đi tính lại, không ngờ Tống Hân Nghiên còn chừa ra một chiêu như vậy chờ cô ta ở đây!
Con khốn kiếp!
Tống Kim Minh trong lúc hoảng loạn la to: “Tống Hân Nghiên, cô cố ý!”
Nghe thấy tiếng của Tống Kim Minh, Tống Mỹ Như đột nhiên phản ứng lại, rưng rưng chực khóc: “Em gái, em hận chị trở về cướp đoạt địa vị của em ở nhà và công ty, chị có thể ra đi, cũng có thể xin lỗi em. Nhưng em cần gì phải lấy mặt của mọi người ra để tỏ ý hờn dỗi với chị chứ?”
Cái gì?
Đây là cuộc so đo tranh quyền đoạt lợi của hai chị em nhà người ta à?
Còn bọn họ thì lại là vật hi sinh trong cuộc so đo này?
Cảm xúc của những người bị hại lại tiếp tục vùng lên, tiếp tục phẫn nộ tập thể.
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt bình tĩnh nhìn Tống Mỹ Như: “Trong hiện trường buổi họp báo tôi đã nói rồi, sản phẩm này chưa thể đưa ra thị trường được, các người có nghe tôi không?”
Bình luận facebook