• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 80

CHƯƠNG 80


“Chuyện này có liên quan gì đến vị hôn thê của tôi? Tôi nói cái gì đúng thì thôi. Rõ ràng từ lúc trong bệnh viện, Hân Nghiên đã đồng ý giao công ty cho Mỹ Như rồi, các người cần gì phải trộm đồ của cô ấy?”


Hoắc Tấn Trung buồn bực nói: “Tôi với Hân Nghiên cùng nhau lớn lên, tôi hiểu rõ cô ấy. Cô ấy luôn thích cho thêm một chút thành phần bí mật khác biệt vào trong những sản phẩm mình nghiên cứu. Mà những thành phần đó hoàn toàn không thấy được trong công thức. Cho dù cậu có muốn trộm thì cũng rất khó mà trộm hết toàn bộ được. Hiện tại các người làm ra chuyện như vậy, chưa kể đến việc tổn thất rất lớn mà còn làm trò cười cho thiên hạ!”


Mắt Tống Mỹ Như đỏ lên, oán hận cắn môi, để lại một hàng dấu răng: “Tấn Trung, em xin lỗi đã làm anh phải lo lắng, đều là lỗi do em… Anh yên tâm. Em hứa với anh sau này chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.”


Cô ta siết chặt tay.


Lần sau cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Tống Hân Nghiên gặp may mắn như vậy nữa!


Nhìn vị hôn thê yếu đuối, lửa giận trong lòng Hoắc Tấn Trung không phát ra được.


“Sao Mỹ Như lại ngất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Lòng Đường Ngọc Linh nóng như lửa đốt đẩy cửa bước vào.


Vừa nhìn thấy Tống Mỹ Như là vội vàng nhào tới, kéo cô ta dò từ trước tới sau, từ trên xuống phía.


Hoắc Tấn Trung tiến lên: “Chào chú Tống, chào dì Đường ạ.”


Tống Quốc Dũng gật đầu, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”


Không có ai đáp lại, ông ta bèn chỉ đích danh: “Kim Minh, cháu nói đi.”


Tống Kim Minh đang tức giận lập tức xìu xuống.


Nói cho cùng thì “Nghiên Mị’ là sản nghiệp của chi thứ hai, một anh họ chi thứ nhất như anh ta can dự vào mà đồn về tận nhà sẽ bị nói là có dụng ý xấu xa.


Lén đấu đá thì đấu đá thôi, nhưng tuyệt đối không thể gây ồn ào trước mặt ông nội được.


Tống Kim Minh chột dạ, cười đáp: “Chú hai, việc này nói ra thì dài lắm, hay là chú hỏi Mỹ Như đi ạ. Cháu có việc, cháu đi trước đây.”


Không đợi Tống Quốc Dũng lên tiếng, anh ta đã chạy biến đi như thể lòng bàn chân được bôi dầu.


Vô tích sự!


Tống Mỹ Như mắng thầm trong lòng, vô cùng tủi thân nói: “Ba ơi, con xin lỗi, đều là do con quá ngốc, đã không giúp đỡ được gì còn gây ra nhiều chuyện phiền phức cho ba như vậy…”


“Đúng là ngốc mà!”


Tống Quốc Dũng cau mày giáo huấn không nặng cũng chẳng nhẹ: “Ba hay nói gì với con? Bảo con đừng nóng vội, phải từ từ mưu tính, thế mà con thì sao? Vào tai này ra tai kia. Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, còn dây vào thằng Tống Kim Minh chơi bời, không có chí tiến thủ kia nữa, không đâu lại làm trò cười cho nhà bác cả với chú ba.”


Tống Mỹ Như cắn môi không dám hé răng.


“Ông bớt nói vài câu đi.”


Đường Ngọc Linh trừng mắt nhìn chồng, lại thương con gái, trấn an cô ta: “Con đừng để bụng. Ba con cũng chỉ sợ con bị người khác lợi dụng thôi. Mỹ Như, con không cần quá thân với mấy người anh em họ kia đâu. Năm đó ông nội con sợ xảy ra chuyện con cháu tranh đoạt gia sản nên đã chia công ty cho chúng ta sớm. Chúng ta cứ giữ lấy cổ phần của mình rồi kinh doanh thật tốt hai công ty mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm này là được.”


Tống Mỹ Như bừng tỉnh, lập tức gật đầu vâng lời: “Con hiểu rồi mẹ. Ba, con xin lỗi ạ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom