• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hãy cho nhau lối thoát (1 Viewer)

  • Chương 427

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 427



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cho dù Lâm Dĩ Thuần nói gì chăng nữa, Lê Hân Dư đều có thể giữ được sự bình tĩnh của mình. . Nhưng nói con của cô là bàn đạp thì thật sự đã chạm đến nỗi khổ của Lê Hân Dư.



Con của cô được sinh ra là để lấy tuỷ ghép cho Lăng Niệm Sơ, không phải là bàn đạp sao?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mắt Lê Hân Dư đỏ hoe, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dĩ Thuần: “Lâm Dĩ Thuần, tôi cảnh cáo cô đừng có quá đáng.



Lâm Dĩ Thuần thấy cảm xúc của cô khuấy động, ngược lại càng vui vẻ hơn.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mục đích của cô ta là muốn khiến Lê Hân Dư kích động, để cô sinh non, Lê Hân Dư càng tức giận thì cô ta càng vui vẻ: “Tôi làm sao mà quá đáng? Tôi chỉ nói với cô những sự thật mà trước giờ cô không chịu thừa nhận thôi” “Chị cô có thể sinh ra Lăng Niệm Sơ đó là vận mệnh, nhưng cô không có số mệnh này, cho dù có tính toán đủ điều cũng không thể có được tất cả những thứ cô muốn!” “Nhìn tinh thần cô cũng không tệ, lớn tiếng nói chuyện với tôi như vậy, xem ra bệnh của cô không có chút vấn đề nào cả, chỉ là không muốn Niệm Sơ ghép tuỷ nên mới giả vờ như vậy thôi.



Hai từ “ghép tuỷ” này từ miệng Lâm Dĩ



Anh nợ em một câu yêu thương!









Thuần nói ra thật là vô cùng mỉa mai. Lê Hân Dư thở hổn hển, nhấc tay muốn bấm chuông gọi y tá.



Lâm Dĩ Thuần lại tiến lên một bước trước cô, che chuông gọi y tá lại, cô ta giảo hoạt lên tiếng: “Không muốn nói chuyện với tôi đến vậy sao? Vậy thì tôi đành phải ở lại với cô lâu thêm một chút rồi.”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lê Hân Dư lạnh nhạt và chán ghét nhìn cô ta, cố gắng bình tĩnh cảm xúc lại.



Lâm Dĩ Thuần nhìn vùng bụng nhấp nhô nhưng chưa lộ rõ của cô, không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lê Hân Dư bị nụ cười đáng sợ này làm rùng mình, cô lấy hai tay che bụng lại, nghiêng người đi.



Lâm Dĩ Thuần chớp mắt, đây là kì hạn cuối cùng mà Lăng Diệu cho cô ta, hôm nay cô ta phải rời khỏi bệnh viện, rời khỏi thành phố A.



Anh nợ em một câu yêu thương!










Cho dù có con át bài là Lăng Niệm Sơ, cô ta cũng phải rời đi một mình.



Đều là vì Lê Hân Dư cứ chiếm lấy vị trí này, vì Lê Hân Dư đã mang thai.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô ta đi thê thảm như vậy thì cũng phải khiến Lê Hân Dư trả giá một chút gì đó.



Trong lòng nảy sinh ác độc, Lâm Dĩ Thuần trừng mắt nhìn chằm chằm bụng Lê Hân Dư.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô ta nhấc cánh tay lên cao, đưa tay ra muốn ngắt ống truyền nước, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị một lực mạnh kéo ra.



Lâm Dĩ Thuần đứng không vững, ngã bệt xuống đất.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vẫn chưa nhìn rõ là ai thì lại bị đá ngã xuống đất, đôi giày bóng loáng giảm trên tay cô ta. “Đau.. “Tôi thấy cô vẫn chưa đủ đau nên mới mau quên như thế." Lăng Diệu mở lạnh lùng nói, chân giẫm trên tay phải cô ta càng mạnh hơn. Cập nhật nhanh nhất trên Тгцyeл*АРР.cом



Lăng Diệu không muốn ra tay với phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh sẽ không ra tay với phụ nữ: “Tôi đã nói không cho phép cô xuất hiện ở đây, cho cô thời gian một tuần chuyển ra khỏi bệnh viện, xem ra là tôi quá khoan dung, cho cô thời gian quá dư dả mới để cô thảnh thơi đến đây quấy rầy sự thanh tịnh của cô ấy”. “Chủ... chủ tịch Lăng?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lâm Dĩ Thuần đã cố ý thăm dò, không biết Lăng Diệu và Lê Hân Dư đã xảy ra mâu thuẫn gì, mấy ngày gần đây luôn không đến bệnh viện cho nên cô ta mới dám huênh hoang đến đây.



Không ngờ lại bị anh gặp phải.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lăng Diệu không hề nể tình, lực ở chân vô cùng mạnh.



Cơn đau thấu xương ập đến, Lâm Dĩ Thuần cảm thấy bàn tay của mình giống như đã rời ra vậy. “Tôi biết sai rồi, tôi chỉ muốn đến tạm biệt phu nhân, tôi không có suy nghĩ gì khác. Lâm Dĩ Thuần không ngừng cầu xin: “Chủ tịch Lăng, xin lỗi, tôi không nên tự ý đến đây. Tôi chỉ cảm thấy thiếu phu nhân bị thương là vì tôi đã không trông coi tốt con trai, tôi sắp đi rồi, tôi muốn tạm biệt cô ấy, xin cô ấy tha thứ cho tôi”.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lê Hân Dư biết Lăng Diệu đến, trong lòng có chút kích động nhưng cô vẫn không xoay người lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom