Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 428
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 428
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lê Hân Dư không dám tự ý có động tác quá mạnh, bởi vì sợ làm hại đến em bé trong bụng.
Lần này cô muốn làm rõ hết tất cả, nhưng lại chưa nghĩ kĩ làm sao đối mặt với Lăng Diệu và cuộc hôn nhân này.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cô vẫn quay lưng lại với Lăng Diệu, bình tĩnh vạch trần lời nói dối của Lâm Dĩ Thuần: “Muốn tôi sinh non là cách cô tạm biệt với tôi sao?”
Sắc mặt Lâm Dĩ Thuần trắng bệch, không biết là vì đau hay vì tuyệt vọng, tóm lại sau khi Lê Hân Dư mở miệng, trên mặt cô ta toàn không còn chút máu nào. “Tôi đã từng cho cô cơ hội, bản thân cô không biết hối cải.” Lăng Diệu cúi nhìn xuống bàn tay muốn làm hại Lê Hân Dư của Lâm Dĩ Thuần, anh càng giảm mạnh.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lâm Dĩ Thuần đau đớn gào thét thành tiếng, dường như cô ta nghe thấy âm thanh xương cốt nứt vỡ.
Cuối cùng Lăng Diệu cũng buông tha cho cô ta, anh đi đến bên giường Lê Hân Dư, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nhị ấn chuông cứu hộ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cô y tá đến rất nhanh, Lăng Diệu nghiêm nghị quát tháo: “Gọi bảo vệ đến đây, đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, nhìn cho kĩ khuôn mặt này, sau này không cho phép xuất hiện ở bệnh viện nữa, nếu không thì toàn bộ các người đều nghỉ việc hết!” “Vâng!”
Cô y tá giật nảy mình, hung hăng lườm Lâm Dĩ Thuần một cái, sau đó co chân chạy đi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Không ngờ thứ yêu tinh chuyên hại người này lại đến nữa, chỉ cần bọn họ không chú ý một chút là người phụ nữ này luôn có thể nhằm chuẩn thời gian để lẻn vào.
May mà thiếu phu nhân không xảy ra chuyện gì.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lâm Dĩ Thuần ôm tay của mình, lăn lộn trên sàn nhà. Tay của cô ta đã gãy, nhất định đã bị gãy rồi, thậm chí đến xương cũng nứt ra, nếu không thì sao lại đau như vậy.
Cô ta vừa khóc vừa la lớn nhưng sự đau đớn không thể giảm bớt đi chút nào.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lăng Diệu chán ghét nhìn Lâm Dĩ Thuần đang lăn lộn trên mặt đất giống như nhìn con bọ vậy, sợ cô ta làm ồn đến Lê Hân Dư, anh cố nhịn chán ghét mà kéo cô ta lên, quăng ra khỏi phòng bệnh. “Cô muốn tự đi hay đợi bảo vệ đến ném cô ra ngoài?” “Ngón tay tôi gãy rồi, tôi phải đi gặp bác sĩ trước”. “Rời khỏi thành phố A, cô muốn khám ở đâu tôi cũng không quan tâm”.
Lâm Dĩ Thuần gần như tuyệt vọng, Lăng Diệu không định để cô ta khám bệnh, muốn cô ta bị tàn phế một bàn tay sao?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đợi cô ta ra khỏi thành phố A đến quê nhà thì cũng đã qua một ngày rồi, đến lúc đó tay của cô ta còn có thể chữa được sao? “Chủ tịch Lăng, tôi biết sai rồi, tôi cầu xin anh, cho tôi đi tìm bác sĩ khám tay trước, tôi không muốn thành kẻ tàn phế.” Lâm Dĩ Thuần khóc lóc đáng thương. “Trong lòng cô, hai sinh mạng nhỏ đều không đáng nhắc đến, cô lại để ý đến tay của mình?” Lăng Diệu chế giễu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Тг*uуeлАРР.cом
Không dạy cho Lâm Dĩ Thuần một bài học, cô ta sẽ mãi mãi không biết dừng lại.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lăng Diệu lạnh nhạt tiến gần đến cô ta.
Lâm Dĩ Thuần ngửa khuôn mặt tội nghiệp lên nhìn anh, hi vọng anh có thể mềm lòng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng anh lại nhấc chân lên giảm mạnh xuống, gần như trực tiếp muốn nghiền nát bàn tay của cô ta, Lâm Dĩ Thuần đau đến nỗi không có sức lực gào thét.
Lăng Diệu lạnh lùng: “Đã làm việc sai thì phải trả giá. Cho dù cô vẫn chưa thực hiện thành công”.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tay phải bị phế cũng tốt, tránh để sau này đôi tay này cũng làm nhiều điều ác hơn.
Lâm Dĩ Thuần yếu ớt than khóc: “Chủ tịch Lăng, tôi đã biết sai rồi, tôi đi ngay lập tức, cầu xin anh để bác sĩ chữa trị cho tôi, chữa xong tôi sẽ đi ngay lập tức.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh không hề có ý thỏa hiệp nào.
Người phụ nữ này muốn hại vợ và con của anh, phế đi bàn tay muốn hãm hại Lê Hân Dư đã là sự khoan dung lớn nhất dành cho cô ta, nếu như không phải mẹ anh cứ luôn nhúng tay vào, thậm chí anh sẽ lấy mạng Lâm Dĩ Thuần để đảm bảo không có chút sơ hở nào.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lâm Dĩ Thuần khóc thút thít, tuyệt vọng và bất lực.
Thậm chí cô ta chưa đụng đến một sợi tóc nào của Lê Hân Hư mà phải chịu sự đối đãi như thế này.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cô ta vô cùng oan ức, vô cùng không cam lòng.
Nhưng mà người đàn ông như Lăng Diệu vốn dĩ không thể nói lí lẽ được.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
**********
Chương 428
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lê Hân Dư không dám tự ý có động tác quá mạnh, bởi vì sợ làm hại đến em bé trong bụng.
Lần này cô muốn làm rõ hết tất cả, nhưng lại chưa nghĩ kĩ làm sao đối mặt với Lăng Diệu và cuộc hôn nhân này.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cô vẫn quay lưng lại với Lăng Diệu, bình tĩnh vạch trần lời nói dối của Lâm Dĩ Thuần: “Muốn tôi sinh non là cách cô tạm biệt với tôi sao?”
Sắc mặt Lâm Dĩ Thuần trắng bệch, không biết là vì đau hay vì tuyệt vọng, tóm lại sau khi Lê Hân Dư mở miệng, trên mặt cô ta toàn không còn chút máu nào. “Tôi đã từng cho cô cơ hội, bản thân cô không biết hối cải.” Lăng Diệu cúi nhìn xuống bàn tay muốn làm hại Lê Hân Dư của Lâm Dĩ Thuần, anh càng giảm mạnh.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lâm Dĩ Thuần đau đớn gào thét thành tiếng, dường như cô ta nghe thấy âm thanh xương cốt nứt vỡ.
Cuối cùng Lăng Diệu cũng buông tha cho cô ta, anh đi đến bên giường Lê Hân Dư, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nhị ấn chuông cứu hộ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cô y tá đến rất nhanh, Lăng Diệu nghiêm nghị quát tháo: “Gọi bảo vệ đến đây, đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, nhìn cho kĩ khuôn mặt này, sau này không cho phép xuất hiện ở bệnh viện nữa, nếu không thì toàn bộ các người đều nghỉ việc hết!” “Vâng!”
Cô y tá giật nảy mình, hung hăng lườm Lâm Dĩ Thuần một cái, sau đó co chân chạy đi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Không ngờ thứ yêu tinh chuyên hại người này lại đến nữa, chỉ cần bọn họ không chú ý một chút là người phụ nữ này luôn có thể nhằm chuẩn thời gian để lẻn vào.
May mà thiếu phu nhân không xảy ra chuyện gì.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lâm Dĩ Thuần ôm tay của mình, lăn lộn trên sàn nhà. Tay của cô ta đã gãy, nhất định đã bị gãy rồi, thậm chí đến xương cũng nứt ra, nếu không thì sao lại đau như vậy.
Cô ta vừa khóc vừa la lớn nhưng sự đau đớn không thể giảm bớt đi chút nào.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lăng Diệu chán ghét nhìn Lâm Dĩ Thuần đang lăn lộn trên mặt đất giống như nhìn con bọ vậy, sợ cô ta làm ồn đến Lê Hân Dư, anh cố nhịn chán ghét mà kéo cô ta lên, quăng ra khỏi phòng bệnh. “Cô muốn tự đi hay đợi bảo vệ đến ném cô ra ngoài?” “Ngón tay tôi gãy rồi, tôi phải đi gặp bác sĩ trước”. “Rời khỏi thành phố A, cô muốn khám ở đâu tôi cũng không quan tâm”.
Lâm Dĩ Thuần gần như tuyệt vọng, Lăng Diệu không định để cô ta khám bệnh, muốn cô ta bị tàn phế một bàn tay sao?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đợi cô ta ra khỏi thành phố A đến quê nhà thì cũng đã qua một ngày rồi, đến lúc đó tay của cô ta còn có thể chữa được sao? “Chủ tịch Lăng, tôi biết sai rồi, tôi cầu xin anh, cho tôi đi tìm bác sĩ khám tay trước, tôi không muốn thành kẻ tàn phế.” Lâm Dĩ Thuần khóc lóc đáng thương. “Trong lòng cô, hai sinh mạng nhỏ đều không đáng nhắc đến, cô lại để ý đến tay của mình?” Lăng Diệu chế giễu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Тг*uуeлАРР.cом
Không dạy cho Lâm Dĩ Thuần một bài học, cô ta sẽ mãi mãi không biết dừng lại.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lăng Diệu lạnh nhạt tiến gần đến cô ta.
Lâm Dĩ Thuần ngửa khuôn mặt tội nghiệp lên nhìn anh, hi vọng anh có thể mềm lòng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng anh lại nhấc chân lên giảm mạnh xuống, gần như trực tiếp muốn nghiền nát bàn tay của cô ta, Lâm Dĩ Thuần đau đến nỗi không có sức lực gào thét.
Lăng Diệu lạnh lùng: “Đã làm việc sai thì phải trả giá. Cho dù cô vẫn chưa thực hiện thành công”.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tay phải bị phế cũng tốt, tránh để sau này đôi tay này cũng làm nhiều điều ác hơn.
Lâm Dĩ Thuần yếu ớt than khóc: “Chủ tịch Lăng, tôi đã biết sai rồi, tôi đi ngay lập tức, cầu xin anh để bác sĩ chữa trị cho tôi, chữa xong tôi sẽ đi ngay lập tức.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh không hề có ý thỏa hiệp nào.
Người phụ nữ này muốn hại vợ và con của anh, phế đi bàn tay muốn hãm hại Lê Hân Dư đã là sự khoan dung lớn nhất dành cho cô ta, nếu như không phải mẹ anh cứ luôn nhúng tay vào, thậm chí anh sẽ lấy mạng Lâm Dĩ Thuần để đảm bảo không có chút sơ hở nào.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lâm Dĩ Thuần khóc thút thít, tuyệt vọng và bất lực.
Thậm chí cô ta chưa đụng đến một sợi tóc nào của Lê Hân Hư mà phải chịu sự đối đãi như thế này.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cô ta vô cùng oan ức, vô cùng không cam lòng.
Nhưng mà người đàn ông như Lăng Diệu vốn dĩ không thể nói lí lẽ được.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Bình luận facebook