Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 429
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 429
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người phụ nữ mà Lăng Diệu thích, có thể được nâng lên trên trời. Còn người phụ nữ mà anh không thích, dù có nghiền nát thành bùn thì anh cũng cảm thấy chán ghét.
Lê Hân Dư là người anh thích, anh muốn nâng cô lên trên trời.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Lâm Dĩ Thuần biết bản thân là người không được thích, cho dù cô ta cố gắng như thể nào chỉ có thể nằm co quắp dưới đất, giống như con rệp xấu xí. “Chủ tịch Lăng, tôi biết sai rồi, cầu xin anh, cho tôi đi khám bệnh trước rồi đi được không?” Lâm Dĩ Thuần khóc lóc cầu xin. Tay phải bị phế là chuyện quá đáng sợ, cô ta không có tay phải thì còn có thể làm được gì?
Lăng Diệu lạnh lùng vô tình đưa ra lời cảnh báo cuối cùng: “Cô muốn kéo dài tuỳ cô, nhưng tôi đảm bảo ở thành phố A không có bất kì bệnh viện nào dám chữa tay cho cô”.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Dĩ Thuận đã rõ rồi.
Nếu như muốn chữa trị tay sớm nhất thì chỉ có thể rời khỏi thành phố A.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ta khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, nhếch nhác không chịu nổi: “Được, tôi đi, tôi đi ngay lập tức.
Lúc này Lăng Diệu mới dần dần nhấc chân lên, buông tha cho cô ta.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Dĩ Thuần ngồi dậy, còn chưa kịp bò dậy thì Lăng Niệm Sơ đã lao đến, đấm đá vào chân Lăng Diệu: "Không được, không được làm hại mẹ con! Không được đuổi mẹ con đi!”.
Người thân thiết nhất phải rời xa mình, đứa trẻ không muốn chấp nhận điều này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Huống hồ Lăng Niệm Sơ là đứa trẻ cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Lăng Diệu lạnh nhạt kéo đứa trẻ này ra khỏi chân mình: “Cô ta không phải mẹ con, mẹ con đã mất rồi”. “Là mẹ! Dì đã từng nói sẽ đối tốt với con Con gọi dì là mẹ thì dì sẽ không bỏ rơi con! Bố mới là người bố tồi, bố xấu xa!” Lăng Niệm Sơ lại đấm đá thùm thụp vào chân Lăng Diêu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đối với Lăng Diệu mà nói, sức lực của đứa trẻ như vậy không phải là mạnh, nhưng biểu cảm khó coi của đứa trẻ này lại khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thường nói giữa những người thân có huyết mạch tương liên sẽ có cảm ứng đặc biệt, đặc biệt là giữa cha con, giữa mẹ con.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng đứa trẻ trước mắt, ngoại trừ vẻ ngoài rất giống với anh lúc nhỏ, tính cách lại hoàn toàn không tìm thấy bất kì điểm chung nào.
Lăng Niệm Sơ ngang tàn bạo ngược lại không biết lý lẽ, thật sự là con của anh sao?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đối với sự ầm ĩ của Lăng Niệm Sơ, Lăng Diệu thờ ơ làm thinh, bảo vệ đã đến, kéo Lâm Dĩ Thuần ra ngoài.
Lăng Niệm Sơ khóc ngặt nghẽo, nó thấy ôm chân Lăng Diệu không có tác dụng gì, lập tức dứt khoát ôm lấy chân bảo vệ: “Không được đưa mẹ tôi đi! Các người không được làm như thế!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo vệ không để ý, không cẩn thận làm Lăng Niệm Sơ vấp ngã xuống đất, nó nằm xuống ôm lấy chân bảo vệ không chịu buông. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõ*i truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Sợ đạp trúng cậu chủ nhỏ, bảo vệ cũng không dám di chuyển lung tung, đứng im một chỗ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lăng Diệu lạnh nhạt đi lên phía trước, lôi Lăng Niệm Sơ ở dưới đất lên, bảo vệ mới lập tức kéo Lâm Dĩ Thuần đi.
Lăng Niệm Sơ vung vẩy hai cánh tay, đá hai chân, không ngừng vùng vẫy nhưng không hề có tác dụng. Lăng Diệu vốn dĩ không nghe thằng bé nói, cũng không coi trọng nó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hách Ảnh nói chuyện một hồi với bác sĩ mới phát hiện Lăng Niệm Sơ đã chạy đi đâu không thấy, đuổi theo mới phát hiện nó đã khóc khàn cả cổ đang bị Lăng Diệu xách trong tay.
Nhìn thấy Hách ánh, Lăng Niệm Sơ giống như nhìn thấy cứu tinh, càng khóc đáng thương hơn: “Bà nội! Bà nội! Bà nội, cháu không muốn mẹ đi! Bà nội, cháu không muốn sống một mình trong bệnh viện! Cháu sẽ bị người phụ nữ xấu xa này hại chết, cháu không muốn chết, cháu muốn mẹ!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hách Ánh nhìn thấy liền lo lắng, tức khắc bế Lăng Niệm Sơ trong tay Lăng Diệu xuống “Con điên rồi! Lăng Niệm Sơ đang ở trong tình trạng thế nào, không phải con không biết, sao con có thể để nó gào khóc như thế!”
Vào trong tay Hách Ánh, Lăng Niệm Sơ vẫn không chịu yên mà muốn chạy ra cứu Lâm Dĩ Thuần.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Chương 429
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người phụ nữ mà Lăng Diệu thích, có thể được nâng lên trên trời. Còn người phụ nữ mà anh không thích, dù có nghiền nát thành bùn thì anh cũng cảm thấy chán ghét.
Lê Hân Dư là người anh thích, anh muốn nâng cô lên trên trời.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Lâm Dĩ Thuần biết bản thân là người không được thích, cho dù cô ta cố gắng như thể nào chỉ có thể nằm co quắp dưới đất, giống như con rệp xấu xí. “Chủ tịch Lăng, tôi biết sai rồi, cầu xin anh, cho tôi đi khám bệnh trước rồi đi được không?” Lâm Dĩ Thuần khóc lóc cầu xin. Tay phải bị phế là chuyện quá đáng sợ, cô ta không có tay phải thì còn có thể làm được gì?
Lăng Diệu lạnh lùng vô tình đưa ra lời cảnh báo cuối cùng: “Cô muốn kéo dài tuỳ cô, nhưng tôi đảm bảo ở thành phố A không có bất kì bệnh viện nào dám chữa tay cho cô”.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Dĩ Thuận đã rõ rồi.
Nếu như muốn chữa trị tay sớm nhất thì chỉ có thể rời khỏi thành phố A.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ta khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, nhếch nhác không chịu nổi: “Được, tôi đi, tôi đi ngay lập tức.
Lúc này Lăng Diệu mới dần dần nhấc chân lên, buông tha cho cô ta.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Dĩ Thuần ngồi dậy, còn chưa kịp bò dậy thì Lăng Niệm Sơ đã lao đến, đấm đá vào chân Lăng Diệu: "Không được, không được làm hại mẹ con! Không được đuổi mẹ con đi!”.
Người thân thiết nhất phải rời xa mình, đứa trẻ không muốn chấp nhận điều này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Huống hồ Lăng Niệm Sơ là đứa trẻ cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Lăng Diệu lạnh nhạt kéo đứa trẻ này ra khỏi chân mình: “Cô ta không phải mẹ con, mẹ con đã mất rồi”. “Là mẹ! Dì đã từng nói sẽ đối tốt với con Con gọi dì là mẹ thì dì sẽ không bỏ rơi con! Bố mới là người bố tồi, bố xấu xa!” Lăng Niệm Sơ lại đấm đá thùm thụp vào chân Lăng Diêu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đối với Lăng Diệu mà nói, sức lực của đứa trẻ như vậy không phải là mạnh, nhưng biểu cảm khó coi của đứa trẻ này lại khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thường nói giữa những người thân có huyết mạch tương liên sẽ có cảm ứng đặc biệt, đặc biệt là giữa cha con, giữa mẹ con.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng đứa trẻ trước mắt, ngoại trừ vẻ ngoài rất giống với anh lúc nhỏ, tính cách lại hoàn toàn không tìm thấy bất kì điểm chung nào.
Lăng Niệm Sơ ngang tàn bạo ngược lại không biết lý lẽ, thật sự là con của anh sao?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đối với sự ầm ĩ của Lăng Niệm Sơ, Lăng Diệu thờ ơ làm thinh, bảo vệ đã đến, kéo Lâm Dĩ Thuần ra ngoài.
Lăng Niệm Sơ khóc ngặt nghẽo, nó thấy ôm chân Lăng Diệu không có tác dụng gì, lập tức dứt khoát ôm lấy chân bảo vệ: “Không được đưa mẹ tôi đi! Các người không được làm như thế!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo vệ không để ý, không cẩn thận làm Lăng Niệm Sơ vấp ngã xuống đất, nó nằm xuống ôm lấy chân bảo vệ không chịu buông. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõ*i truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Sợ đạp trúng cậu chủ nhỏ, bảo vệ cũng không dám di chuyển lung tung, đứng im một chỗ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lăng Diệu lạnh nhạt đi lên phía trước, lôi Lăng Niệm Sơ ở dưới đất lên, bảo vệ mới lập tức kéo Lâm Dĩ Thuần đi.
Lăng Niệm Sơ vung vẩy hai cánh tay, đá hai chân, không ngừng vùng vẫy nhưng không hề có tác dụng. Lăng Diệu vốn dĩ không nghe thằng bé nói, cũng không coi trọng nó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hách Ảnh nói chuyện một hồi với bác sĩ mới phát hiện Lăng Niệm Sơ đã chạy đi đâu không thấy, đuổi theo mới phát hiện nó đã khóc khàn cả cổ đang bị Lăng Diệu xách trong tay.
Nhìn thấy Hách ánh, Lăng Niệm Sơ giống như nhìn thấy cứu tinh, càng khóc đáng thương hơn: “Bà nội! Bà nội! Bà nội, cháu không muốn mẹ đi! Bà nội, cháu không muốn sống một mình trong bệnh viện! Cháu sẽ bị người phụ nữ xấu xa này hại chết, cháu không muốn chết, cháu muốn mẹ!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hách Ánh nhìn thấy liền lo lắng, tức khắc bế Lăng Niệm Sơ trong tay Lăng Diệu xuống “Con điên rồi! Lăng Niệm Sơ đang ở trong tình trạng thế nào, không phải con không biết, sao con có thể để nó gào khóc như thế!”
Vào trong tay Hách Ánh, Lăng Niệm Sơ vẫn không chịu yên mà muốn chạy ra cứu Lâm Dĩ Thuần.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bình luận facebook