-
Chương 2024
“Trẻ con… Trước đây em, có nghĩ đến trẻ con không? Không phải, ý anh là, em có từng ngưỡng mộ trẻ con, muốn trở thành trẻ con không?” Tôi lập tức nhớ đến vụ ủy thác nọ mà Thanh Diệp đã xử lý.
Khi ấy Hàn Vân cũng vì nguyện vọng của một người trưởng thành, mà hiện thân trước mặt anh ta.
Vấn đề không phải là có từng tiếp xúc với trẻ con đã chết hay chưa, mà là thái độ và ý thức.
Đối tượng nảy sinh vấn đề là trẻ con.
Em gái nhìn tôi,2mặt vẫn đang tái mét, lặng im gật đầu, động tác hơi cứng nhắc.
Tôi không biết em gái đang nghĩ gì trong khoảnh khắc ấy, nhưng nhất định là ý nghĩ ấy, đã khiến ảo ảnh của Hàn Vân xuất hiện.
Em gái đã đủ tuổi thành niên, tuy vẫn còn là sinh viên, nhưng không phải là một đứa trẻ nữa. Ảnh hưởng của Hàn Vân đối với nó là có hạn, cũng có rất ít điểm để lợi dụng được nó, nhưng đối với trẻ con thực sự, nhất định Hàn Vân có ưu thế8và sức ảnh hưởng tuyệt đối.
Tôi dặn em gái cứ đợi trong phòng bệnh, không được suy nghĩ lung tung, rồi định xông ra ngoài.
Tay tôi bị em gái nắm lại.
“Đừng sợ, chỉ cần em đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa…” Tôi dỗ dành.
“Em muốn đi cùng anh. Xin anh đấy, anh hai…” Em gái van nài đầy tội nghiệp.
Tôi thực sự không thể từ chối nó, đành dặn dò nó nhiều lần: “Đừng nghĩ đến những chuyện ấy nữa. Đến chỗ ấy, em cũng đừng nghĩ, tốt nhất là đừng nhìn.”
Em gái gật đầu2đáp ứng.
Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn nó không làm được.
Cũng như người ủy thác trong hồ sơ của Thanh Diệp, ngưỡng mộ nhất thời, đồng cảm nhất thời thôi mà cũng có thể khiến ma nhí tìm đến, thậm chí có khi còn chẳng cần đến lý do. Chỉ cần bị nhìn thấy, là có khả năng bị nhắm đến, bị giết chết.
Chẳng có đúng sai gì ở đây, mà chỉ xem ai mạnh hơn.
Em gái ở bên cạnh tôi, tôi có thể bảo vệ nó. Chỉ sợ sau khi tôi tách nó ra, nó2mới bị tấn công, đến lúc đó tôi chẳng biết làm sao để cứu nó.
Dù đã hạ quyết tâm phải thay đổi cả thế giới, sau khi thay đổi thì những người chết vì quái dị sẽ sống lại, nhưng tôi cũng không muốn em gái trải qua chuyện chết chóc như thế.
Tôi nắm tay em gái, dắt nó đi ra ngoài.
Vừa vào hành lang, y tá liền đứng lên chặn tôi lại.
“Tôi chỉ tiễn em gái về thôi.” Tôi kiếm cớ.
Y tá nghiêm mặt: “Anh Lâm, anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Có mấy bước6chân…”
Tiếng huyên náo càng lớn hơn, còn có cả tiếng khóc, tiếng gào thét.
Nhưng âm thanh ấy mơ hồ, không nghe rõ được là đang nói gì.
Tôi thấy y tá chợt biến sắc mặt, những y tá và bác sĩ trực ban khác cũng đều có đôi chút bất an.
Trên hành lang có không ít người đang đứng, tiếng ồn ào chẳng hề nhỏ hơn bên ngoài. Do gần hơn nên tiếng bàn tán của đám đông trở nên ầm ĩ vang trời, nhưng dẫu vậy cũng chẳng thể át nổi những âm thanh tuyệt vọng đau đớn kia.
Tôi cảm thấy không ổn.
Cảm nhận của tôi đối với âm khí đã chậm hơn rất nhiều, khi nãy không hề cảm nhận thấy trong khoa Nhi có gì, giờ thì đã cảm nhận thấy âm khí mãnh liệt.
Tôi giật mình, ấn tay lên vai em gái: “Em ở lại đây.”
“Anh…” Em gái buột miệng kêu lên, còn định đưa tay tóm lấy tôi.
Nhưng tôi đã xoay người, vòng qua y tá kia, chạy về phía cầu thang bộ.
“Haiz. Thật là!”
Tôi nghe thấy tiếng than trách và bàn tán ở sau lưng, nhưng không dừng bước.
Trong cầu thang cũng đang có không ít người, nhưng không giống thang máy, hoàn toàn không dừng lại giữa tầng do đông người.
Tôi chen lấn trong cầu thang, lớn tiếng hô hoán, len qua từng người một.
Tiếng quát mắng, chửi bới vang lên không ngớt, nhưng tôi cũng mặc kệ. Có điều, tình trạng này thực sự gây trở ngại cho tốc độ xuống lầu của tôi.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi la lên: “Em trai tôi đang ở trong phòng bệnh bên đó! Làm phiền tránh dùm! Tránh dùm!” Cuối cùng đã có người tình nguyện nhường cho tôi một lối đi.
Có người còn tốt bụng khuyên tôi đừng gấp quá, có người nhiệt tình hỏi tôi bên đó xảy ra chuyện gì, cũng có người tốt bụng nhắc nhở, bảo tôi đừng tùy tiện xông vào.
“… Không chừng đã gặp phải người điên, chém người ở chỗ đó.”
“Cũng có thể là gây rối bệnh viện đấy.”
Dòng người đang chầm chậm xuống lầu bắt đầu bàn tán.
Tôi đã xuyên qua đám đông dày đặc, đến tầng một liền sải nhanh bước chân.
Ra bên ngoài thì càng thấy rõ tình cảnh hỗn loạn ở bên đó.
Rất đông người chạy ra ngoài, cũng rất đông người xông vào trong. Nhóm chạy ra ngoài thì có người bế theo con. Nhóm đi vào thì chỉ đi một mình.
Tôi thoáng quan sát tòa lầu khoa Nhi, cùng một số ít những người ngược hướng với dòng người đang xông ra, bước vào cánh cửa lớn đang mở rộng.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi có thể cảm nhận thấy ở bên trong tòa lầu còn lạnh hơn cả bên ngoài tòa lầu.
Ngay chính điểm này cũng đã khác thường.
Trong tòa lầu hẳn đang mở máy điều hòa trung ương. Điều hòa trong bệnh viện luôn khiến người ta cảm thấy nóng bức khó chịu.
Nhưng hiện giờ trong tòa lầu, chỉ có âm khí lạnh lẽo.
Tôi thấy người bên trong lầu đang thở ra khí trắng, còn những người vào cùng với tôi còn run lên cầm cập, trở nên cứng đờ và kinh hãi.
Cũng có người chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến lạnh, đang gào khóc gọi tên ai đó.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Ầm!
Một bóng người rơi tự do trong tầm mắt của tôi.
Người đó rơi từ tầng hai xuống đất, hộc máu, nhưng có vẻ vẫn chưa chết.
Mặt ông ta hướng thẳng lên trên, nằm trên sàn nhà. Đôi mắt trợn to đang nhìn lên ban công tầng hai.
Tôi nhướn mắt nhìn lên vị trí ấy, thấy một đứa trẻ đu trên hàng rào bảo vệ cao cao, để lộ ra nửa khuôn mặt.
Hàng rào bảo vệ có khoảng trống, kiểu lắp vách ngăn ở giữa.
Qua khoảng trống ấy, tôi đã nhìn thấy một đôi mắt.
Đôi mắt đầy ác ý ấy không nhìn tôi, mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên nền nhà.
Người đó bắt đầu run lẩy bẩy, chậm chạp cử động cơ thể, hình như đang muốn chạy trốn.
Đứa bé đột nhiên quay người, chạy khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên khắp xung quanh.
Những người vừa rồi đã kinh hãi khi thấy người đàn ông rơi xuống, lúc này đều nhìn về hướng khác.
Trong thang máy được bao quanh bằng kính có thể nhìn thấy ngay khi vào cửa đã phát sinh hỗn loạn.
Có máu đang men theo tường kính chảy xuống.
Còn có một cơ thể người, áp sát vào tường kính.
Sau đống thịt nát ấy, lộ ra bóng của một đứa bé, Hàn Vân đang ở ngay sau lưng đứa bé đó. Nó đang cười, đứa bé kia cũng cười.
Thang máy đi xuống, để lại vết tích máu me rợn người trên tường kính.
Đống thịt nát ấy đã chẳng còn nhận ra hình người, chỉ để một vách tường đầy máu.
Thang máy xuống đến tầng một, đứa trẻ từ bên trong đi ra, cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Lần này, đứa bé đó đã nhanh chóng vòng ra sau tường, đứng dưới thang máy bao kính, ngước đầu lên, nhìn vết máu, hình như nó đang ngắm kiệt tác của mình, nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Cả sảnh chính im lặng như tờ, những người đang đứng ở ban công trên lầu, cũng phải há hốc mồm. Tất cả đều hãi hùng nhìn đứa bé quái lạ kia.
“Á!”
Lại có tiếng gào thảm thiết khiến người ta phải giật mình.
Tôi bình tĩnh di chuyển ánh mắt, nhìn thấy những người đang hoảng sợ và cũng nhìn thấy người đàn ông té lầu đang giãy giụa trên nền nhà. Đứa trẻ nhìn thấy khi nãy đang cưỡi lên người ông ta, tay cầm kim tiêm, không ngừng vung tay đâm vào người ông ta.
Người đàn ông trưởng thành ấy không biết đã bị thương nặng, hay vì quá sợ hãi, mà động tác giãy giụa lại rất yếu ớt.
Cuối cùng đám đông xung quanh cũng có người phản ứng kịp, xông đến định ngăn đứa trẻ kia.
Nó liền lộ ra vẻ mặt hung tợn, ngoác mồm la hét, nhưng vẫn bị hai người đàn ông trưởng thành nắm lấy hai tay hai chân nó, đè xuống nền nhà.
Nó giãy giụa điên cuồng, không giống người đàn ông kia. Tôi nhìn thấy cánh tay và đôi chân mảnh khảnh của nó đều đã gãy vì giãy giụa.
Hai người đàn ông trưởng thành đều giật mình, buông tay ra, thấy đứa trẻ đó vẫn cố gắng lê lết trên nền nhà, vẫn muốn vung kim tiêm lên, tấn công những người xung quanh.
Một người đàn ông khác tiến tới trước đứa bé, người dính đầy máu, trong tay đang cầm một chiếc ghế méo mó.
Ông ta làm giống hệt khi nãy đứa bé đã làm, vung ghế lên, đập vào đầu đứa bé.
Khi ấy Hàn Vân cũng vì nguyện vọng của một người trưởng thành, mà hiện thân trước mặt anh ta.
Vấn đề không phải là có từng tiếp xúc với trẻ con đã chết hay chưa, mà là thái độ và ý thức.
Đối tượng nảy sinh vấn đề là trẻ con.
Em gái nhìn tôi,2mặt vẫn đang tái mét, lặng im gật đầu, động tác hơi cứng nhắc.
Tôi không biết em gái đang nghĩ gì trong khoảnh khắc ấy, nhưng nhất định là ý nghĩ ấy, đã khiến ảo ảnh của Hàn Vân xuất hiện.
Em gái đã đủ tuổi thành niên, tuy vẫn còn là sinh viên, nhưng không phải là một đứa trẻ nữa. Ảnh hưởng của Hàn Vân đối với nó là có hạn, cũng có rất ít điểm để lợi dụng được nó, nhưng đối với trẻ con thực sự, nhất định Hàn Vân có ưu thế8và sức ảnh hưởng tuyệt đối.
Tôi dặn em gái cứ đợi trong phòng bệnh, không được suy nghĩ lung tung, rồi định xông ra ngoài.
Tay tôi bị em gái nắm lại.
“Đừng sợ, chỉ cần em đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa…” Tôi dỗ dành.
“Em muốn đi cùng anh. Xin anh đấy, anh hai…” Em gái van nài đầy tội nghiệp.
Tôi thực sự không thể từ chối nó, đành dặn dò nó nhiều lần: “Đừng nghĩ đến những chuyện ấy nữa. Đến chỗ ấy, em cũng đừng nghĩ, tốt nhất là đừng nhìn.”
Em gái gật đầu2đáp ứng.
Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn nó không làm được.
Cũng như người ủy thác trong hồ sơ của Thanh Diệp, ngưỡng mộ nhất thời, đồng cảm nhất thời thôi mà cũng có thể khiến ma nhí tìm đến, thậm chí có khi còn chẳng cần đến lý do. Chỉ cần bị nhìn thấy, là có khả năng bị nhắm đến, bị giết chết.
Chẳng có đúng sai gì ở đây, mà chỉ xem ai mạnh hơn.
Em gái ở bên cạnh tôi, tôi có thể bảo vệ nó. Chỉ sợ sau khi tôi tách nó ra, nó2mới bị tấn công, đến lúc đó tôi chẳng biết làm sao để cứu nó.
Dù đã hạ quyết tâm phải thay đổi cả thế giới, sau khi thay đổi thì những người chết vì quái dị sẽ sống lại, nhưng tôi cũng không muốn em gái trải qua chuyện chết chóc như thế.
Tôi nắm tay em gái, dắt nó đi ra ngoài.
Vừa vào hành lang, y tá liền đứng lên chặn tôi lại.
“Tôi chỉ tiễn em gái về thôi.” Tôi kiếm cớ.
Y tá nghiêm mặt: “Anh Lâm, anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Có mấy bước6chân…”
Tiếng huyên náo càng lớn hơn, còn có cả tiếng khóc, tiếng gào thét.
Nhưng âm thanh ấy mơ hồ, không nghe rõ được là đang nói gì.
Tôi thấy y tá chợt biến sắc mặt, những y tá và bác sĩ trực ban khác cũng đều có đôi chút bất an.
Trên hành lang có không ít người đang đứng, tiếng ồn ào chẳng hề nhỏ hơn bên ngoài. Do gần hơn nên tiếng bàn tán của đám đông trở nên ầm ĩ vang trời, nhưng dẫu vậy cũng chẳng thể át nổi những âm thanh tuyệt vọng đau đớn kia.
Tôi cảm thấy không ổn.
Cảm nhận của tôi đối với âm khí đã chậm hơn rất nhiều, khi nãy không hề cảm nhận thấy trong khoa Nhi có gì, giờ thì đã cảm nhận thấy âm khí mãnh liệt.
Tôi giật mình, ấn tay lên vai em gái: “Em ở lại đây.”
“Anh…” Em gái buột miệng kêu lên, còn định đưa tay tóm lấy tôi.
Nhưng tôi đã xoay người, vòng qua y tá kia, chạy về phía cầu thang bộ.
“Haiz. Thật là!”
Tôi nghe thấy tiếng than trách và bàn tán ở sau lưng, nhưng không dừng bước.
Trong cầu thang cũng đang có không ít người, nhưng không giống thang máy, hoàn toàn không dừng lại giữa tầng do đông người.
Tôi chen lấn trong cầu thang, lớn tiếng hô hoán, len qua từng người một.
Tiếng quát mắng, chửi bới vang lên không ngớt, nhưng tôi cũng mặc kệ. Có điều, tình trạng này thực sự gây trở ngại cho tốc độ xuống lầu của tôi.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi la lên: “Em trai tôi đang ở trong phòng bệnh bên đó! Làm phiền tránh dùm! Tránh dùm!” Cuối cùng đã có người tình nguyện nhường cho tôi một lối đi.
Có người còn tốt bụng khuyên tôi đừng gấp quá, có người nhiệt tình hỏi tôi bên đó xảy ra chuyện gì, cũng có người tốt bụng nhắc nhở, bảo tôi đừng tùy tiện xông vào.
“… Không chừng đã gặp phải người điên, chém người ở chỗ đó.”
“Cũng có thể là gây rối bệnh viện đấy.”
Dòng người đang chầm chậm xuống lầu bắt đầu bàn tán.
Tôi đã xuyên qua đám đông dày đặc, đến tầng một liền sải nhanh bước chân.
Ra bên ngoài thì càng thấy rõ tình cảnh hỗn loạn ở bên đó.
Rất đông người chạy ra ngoài, cũng rất đông người xông vào trong. Nhóm chạy ra ngoài thì có người bế theo con. Nhóm đi vào thì chỉ đi một mình.
Tôi thoáng quan sát tòa lầu khoa Nhi, cùng một số ít những người ngược hướng với dòng người đang xông ra, bước vào cánh cửa lớn đang mở rộng.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi có thể cảm nhận thấy ở bên trong tòa lầu còn lạnh hơn cả bên ngoài tòa lầu.
Ngay chính điểm này cũng đã khác thường.
Trong tòa lầu hẳn đang mở máy điều hòa trung ương. Điều hòa trong bệnh viện luôn khiến người ta cảm thấy nóng bức khó chịu.
Nhưng hiện giờ trong tòa lầu, chỉ có âm khí lạnh lẽo.
Tôi thấy người bên trong lầu đang thở ra khí trắng, còn những người vào cùng với tôi còn run lên cầm cập, trở nên cứng đờ và kinh hãi.
Cũng có người chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến lạnh, đang gào khóc gọi tên ai đó.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Ầm!
Một bóng người rơi tự do trong tầm mắt của tôi.
Người đó rơi từ tầng hai xuống đất, hộc máu, nhưng có vẻ vẫn chưa chết.
Mặt ông ta hướng thẳng lên trên, nằm trên sàn nhà. Đôi mắt trợn to đang nhìn lên ban công tầng hai.
Tôi nhướn mắt nhìn lên vị trí ấy, thấy một đứa trẻ đu trên hàng rào bảo vệ cao cao, để lộ ra nửa khuôn mặt.
Hàng rào bảo vệ có khoảng trống, kiểu lắp vách ngăn ở giữa.
Qua khoảng trống ấy, tôi đã nhìn thấy một đôi mắt.
Đôi mắt đầy ác ý ấy không nhìn tôi, mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên nền nhà.
Người đó bắt đầu run lẩy bẩy, chậm chạp cử động cơ thể, hình như đang muốn chạy trốn.
Đứa bé đột nhiên quay người, chạy khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên khắp xung quanh.
Những người vừa rồi đã kinh hãi khi thấy người đàn ông rơi xuống, lúc này đều nhìn về hướng khác.
Trong thang máy được bao quanh bằng kính có thể nhìn thấy ngay khi vào cửa đã phát sinh hỗn loạn.
Có máu đang men theo tường kính chảy xuống.
Còn có một cơ thể người, áp sát vào tường kính.
Sau đống thịt nát ấy, lộ ra bóng của một đứa bé, Hàn Vân đang ở ngay sau lưng đứa bé đó. Nó đang cười, đứa bé kia cũng cười.
Thang máy đi xuống, để lại vết tích máu me rợn người trên tường kính.
Đống thịt nát ấy đã chẳng còn nhận ra hình người, chỉ để một vách tường đầy máu.
Thang máy xuống đến tầng một, đứa trẻ từ bên trong đi ra, cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Lần này, đứa bé đó đã nhanh chóng vòng ra sau tường, đứng dưới thang máy bao kính, ngước đầu lên, nhìn vết máu, hình như nó đang ngắm kiệt tác của mình, nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Cả sảnh chính im lặng như tờ, những người đang đứng ở ban công trên lầu, cũng phải há hốc mồm. Tất cả đều hãi hùng nhìn đứa bé quái lạ kia.
“Á!”
Lại có tiếng gào thảm thiết khiến người ta phải giật mình.
Tôi bình tĩnh di chuyển ánh mắt, nhìn thấy những người đang hoảng sợ và cũng nhìn thấy người đàn ông té lầu đang giãy giụa trên nền nhà. Đứa trẻ nhìn thấy khi nãy đang cưỡi lên người ông ta, tay cầm kim tiêm, không ngừng vung tay đâm vào người ông ta.
Người đàn ông trưởng thành ấy không biết đã bị thương nặng, hay vì quá sợ hãi, mà động tác giãy giụa lại rất yếu ớt.
Cuối cùng đám đông xung quanh cũng có người phản ứng kịp, xông đến định ngăn đứa trẻ kia.
Nó liền lộ ra vẻ mặt hung tợn, ngoác mồm la hét, nhưng vẫn bị hai người đàn ông trưởng thành nắm lấy hai tay hai chân nó, đè xuống nền nhà.
Nó giãy giụa điên cuồng, không giống người đàn ông kia. Tôi nhìn thấy cánh tay và đôi chân mảnh khảnh của nó đều đã gãy vì giãy giụa.
Hai người đàn ông trưởng thành đều giật mình, buông tay ra, thấy đứa trẻ đó vẫn cố gắng lê lết trên nền nhà, vẫn muốn vung kim tiêm lên, tấn công những người xung quanh.
Một người đàn ông khác tiến tới trước đứa bé, người dính đầy máu, trong tay đang cầm một chiếc ghế méo mó.
Ông ta làm giống hệt khi nãy đứa bé đã làm, vung ghế lên, đập vào đầu đứa bé.
Bình luận facebook