-
Chương 2026
Bé gái cắn chặt tôi không chịu thả, ánh mắt hung dữ, hệt như một con thú hoang.
Tôi chau mày lại, nhướn mắt lên nhìn về phía cái bóng của Hàn Vân, bất chợt đưa tay đến, chụp lấy cái thứ đó.
Nó không kháng cự, giống như lúc đi theo em gái tôi, sau khi bị tôi tóm được thì chỉ dùng ánh mắt ác độc nhìn tôi.
Tôi không thấy xao động trong lòng, mà chỉ hơi thắc mắc. Năng lực phát động, xóa sổ tức khắc cái2bóng đó.
Bé gái rùng mình nhả miệng ra, sững sờ nhìn tôi, rồi tỏ vẻ sợ hãi.
“Cha ơi! Mẹ ơi! Cha ơi!” Nó đột nhiên kêu lên, nước mắt rơi lã chã.
Tôi chưa kịp nói gì thì nó đã ngừng la hét. Nó nhìn tôi, nhưng ánh mắt không hề có tiêu cự.
Nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Bé gái khóc rống lên, vừa khóc vừa gọi cha mẹ, tiếng gọi đau thương, chứ không đầy sợ hãi kêu cứu như vừa rồi.
Chớp mắt, nó như vừa từ8một con ma biến thành một con người.
Tôi đoán quả không sai.
Thứ khiến những đứa trẻ này đổi khác là Hàn Vân. Không cần biết những cái bóng ấy là gì của Hàn Vân. Là phân thân, là năng lực hay thứ gì khác, nhưng chắc chắn đều sinh ra từ chỗ Hàn Vân. Điều chưa thể xác định được là Hàn Vân có biết chuyện này hay không, Hàn Vân đang ở đâu và có thể khống chế tình hình hiện tại được hay không.
Tôi không cảm2nhận thấy âm khí của Hàn Vân ở chỗ này, nhưng không có nghĩa là Hàn Vân đang không ở đây.
Có lẽ Hàn Vân đã biến hoàn toàn thành linh hồn, nên có thể giấu đi âm khí của mình.
Tôi nhìn sang bé gái đang khóc, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.
Tôi bắt nó là vì muốn chứng thực tình hình hiện tại, muốn hỏi nó xem rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ nó khóc đến như vậy, xem2ra không thể hỏi được gì rồi.
Giờ bắt đứa khác, chưa chắc tình huống sẽ khác đi.
Nói trắng ra, chúng đều là trẻ con, tâm trí chưa vững vàng, chưa đủ lý trí. Người lớn gặp phải những chuyện đang diễn ra còn suy sụp bấn loạn thì càng đừng đòi hỏi quá nhiều ở trẻ con.
Tôi vẫn đang thử trao đổi với nó.
“Đừng khóc nữa.” Tôi ra lệnh, cao giọng lên, giọng điệu nghiêm nghị, đe dọa thêm một câu: “Anh bảo em đừng khóc nữa! Em6cũng muốn chết chứ gì?”
Đứa bé trợn to mắt, nước mắt vẫn chảy, nhưng đã nín khóc.
Có điều, không lâu sau, nó lại bật khóc rưng rức. Từ khóc rống chuyển sang nấc nghẹn, tình hình không hề tốt hơn chút nào.
Tôi ngao ngán hỏi: “Em tên là gì?”
“Tôn Văn Hi.” Bé gái chùi nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Tôn Văn Hi, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì đi. Sao em lại ở đây? Tại sao em đuổi theo những người vừa rồi? Còn nữa, thứ đã đi theo em là gì?” Tôi đưa ra một loạt câu hỏi, rồi mới nhớ ra trước mặt là một đứa bé vừa bị chấn động tinh thần.
Đây không phải là Mộc Ái.
Câu hỏi của tôi quả nhiên không nhận được hồi đáp.
Tôn Văn Hi vẫn đang khóc, khóc nghẹn ngào, đau đớn và bấn loạn.
Tôi chỉ còn cách quát một tiếng, nhìn vào hồn ma của nó, hỏi: “Đứa bé khi nãy đứng bên cạnh em, em có nhìn thấy không?”
Tôn Văn Hi gật đầu.
“Nó từ đâu đến?” Tôi vặn hỏi.
“Gặp phải. Ở trong phòng kia kìa. Cậu ta đang… đang đánh một người…” Tôn Văn Hi rùng mình một cái.
Câu trả lời của nó hoàn toàn không khớp với câu hỏi của tôi.
Tôi chỉnh lại cách diễn đạt của mình: “Không phải những đứa đó… là đứa bé trai khi nãy đứng ở chỗ này này.” Tôi chỉ về vị trí mà tôi đã vươn tay tóm được bóng của Hàn Vân.
Tôn Văn Hi vừa quệt nước mắt vừa nhìn theo tay tôi, rồi lại ngơ ngác nhìn tôi.
Nó chỉ biết hồn ma vừa bị tôi xóa sổ, chứ không biết sự tồn tại của Hàn Vân.
Tôi thấy khá thất vọng.
Xem ra, nó không hề biết mình đã bị Hàn Vân điều khiển.
“Cha mẹ em đâu?” Tôi hỏi.
Tôi không hề muốn đặt câu hỏi này.
Đứa bé đã biến thanh ma, thân thể chắc chắn đã chết.
Một là bị cha mẹ nó giết, hoặc là bị cha mẹ tận mắt chứng kiến cái chết của nó. Còn một tình huống nữa…
Tôn Văn Hi càng rơi nước mắt nhiều hơn.
“Cha… mẹ…” Nó khẽ kêu lên: “Chết hết rồi… em… em đã giết mẹ… em đã giết mẹ… mẹ ơi…”
Nó khóc không thành tiếng, một lần nữa không thể trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhướn mày lên: “Em muốn ăn trái cây, rồi dùng dao gọt trái cây…”
Bé gái đưa tay bịt hai tai lại, gào lớn lên, át mất tiếng của tôi.
Nó biểu hiện ra thái độ lẩn tránh rõ rệt.
Tôi cảm thấy trong lầu càng lúc càng có nhiều âm khí, nghe thấy tiếng gào thét dần ít đi…
Pằng!
Tôi nghe thấy tiếng súng, nhịp tim lập tức như bị lạc mất một nhịp.
Trong nước không có mấy người được giữ súng.
Cảnh sát đến rồi?
Nếu vậy…
Tôi nhìn sáng Tôn Văn Hi.
Đã không thể hỏi được gì nữa.
Tôi nhắm mắt lại.
Trước mắt chỉ toàn bóng tối, tôi muốn nhìn thấy một chút ánh sáng, dây xích, hồn ma… ánh sáng của bất kì thứ gì cũng được hết.
Tôi cố gắng tìm kiếm, điều động năng lượng trong cơ thể.
Không biết đã trôi qua bao lâu, âm thanh ở bên ngoài đã lùi xa, tôi có cảm giác như đi vào một không gian tĩnh lặng.
Ý thức đang chìm vào bóng tối.
Phải tìm được… ánh sáng…
Trong đầu tôi chỉ còn lại ý định này.
Thoáng chốc, tôi đã nhìn thấy ánh sáng.
“Hi Hi, con tỉnh rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc và dịu dàng.
Bàn tay ấm áp vuốt qua trán tôi.
Không mấy chốc, lại có khăn ẩm ấm áp mềm mại đắp lên mặt tôi, lau chùi khuôn mặt tôi.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy mẹ.
“Dậy đi, heo con lười biếng. Chị y tá đưa bữa sáng đến rồi kìa.” Mẹ đang cười, không giấu được quầng thầm dưới mọng mắt và nét mừng rỡ trong ánh mắt: “Ăn xong chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc, về nhà nhé.”
Tôi cảm thấy mình đã cười, phấn khích ngồi dậy trên giường: “Được về nhà rồi ạ?”
“Ừ. Bác sĩ nói con khỏe rồi, hết bệnh rồi. Hôm nay mình đã có thể về nhà.” Mẹ cười: “Dậy mau đi con.”
Trong phòng rất đông người, ai cũng đang lui cui bận rộn.
Mấy đứa trẻ được đánh thức, y tá và hộ lý ra ra vào vào, cũng có phụ huynh của các bé cũng ra ra vào vào theo, để dọn bữa sáng ra.
Ý thức của tôi có chút mờ mịt, có thể cảm thấy hình như còn có một cái tôi khác đang tồn tại.
Sau khi vệ sinh xong thì thư thả dùng bữa sáng, mẹ đang thu dọn đồ đạc, cha cũng đã đến, giúp mẹ thu dọn. Họ cầm những thứ như bệnh án, hóa đơn vân vân, bàn bạc với nhau để phân chia công việc. Cha đã nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, mẹ vẫn đang thu dọn đồ, trò chuyện với những phụ huynh khác.
Tôi đang quan sát những chuyện này.
Tôi cũng đang trò chuyện rôm rả với những đứa bé cùng phòng bệnh.
Tôi cảm nhận được ồn ã, cảm nhận được bình yên, nhưng luôn có cảm giác giông tố sắp ập đến.
Tôi bất giác muốn quay đầu lại, nhưng không làm được.
Tôi cảm thấy bên cạnh mình đang có gì đó, chưa có cơ hội xác định thì cái thứ ấy đã biến mất.
Chưa biến mất hoàn toàn.
Tôi cúi mặt, tựa như đã nhìn thấy một đôi tay khác. Đôi tay của người lớn. Tôi vẫn có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của thứ ấy, có điều nó đang ở một nơi rất xa xôi.
Bất chợt, tôi vã mồ hôi khắp người, tựa như đã có thứ đáng sợ nào đó mò đến.
Trong một giây này, cả gian phòng trở nên yên tĩnh, cả tầng lầu trở nên yên tĩnh, cả tòa lầu cũng trở nên yên tĩnh.
Người lớn vẫn đang nói chuyện.
Nhưng tiếng nói của những đứa trẻ thì tắt ngấm.
Tôi nhìn sáng bé gái nằm chung giường với tôi đang chơi đùa với búp bê. Bé gái đang cúi đầu xuống, còn mặc đồ cho búp bê, nhưng đã không đóng vai búp bê để nói chuyện nữa.
Tay tôi cũng đang vuốt lại mái tóc cho búp bê, nhưng giống như bé gái, cũng ngậm miệng lại, không dùng giọng nói hồn nhiên của trẻ con để nói chuyện nữa.
Bé trai ở giường đối diện đang giơ máy bay lên, vốn đang “vù vù u u” mô tả âm thanh động cơ máy bay, bây giờ cũng đã im lặng.
Tất cả đều ngừng lại.
Tiếng tim đập, tiếng tim mình đập, một tiếng tim đập khác, rồi tiếng tim đập thứ ba.
Ba cái…
Chỉ một giây sau, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Tôi chau mày lại, nhướn mắt lên nhìn về phía cái bóng của Hàn Vân, bất chợt đưa tay đến, chụp lấy cái thứ đó.
Nó không kháng cự, giống như lúc đi theo em gái tôi, sau khi bị tôi tóm được thì chỉ dùng ánh mắt ác độc nhìn tôi.
Tôi không thấy xao động trong lòng, mà chỉ hơi thắc mắc. Năng lực phát động, xóa sổ tức khắc cái2bóng đó.
Bé gái rùng mình nhả miệng ra, sững sờ nhìn tôi, rồi tỏ vẻ sợ hãi.
“Cha ơi! Mẹ ơi! Cha ơi!” Nó đột nhiên kêu lên, nước mắt rơi lã chã.
Tôi chưa kịp nói gì thì nó đã ngừng la hét. Nó nhìn tôi, nhưng ánh mắt không hề có tiêu cự.
Nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Bé gái khóc rống lên, vừa khóc vừa gọi cha mẹ, tiếng gọi đau thương, chứ không đầy sợ hãi kêu cứu như vừa rồi.
Chớp mắt, nó như vừa từ8một con ma biến thành một con người.
Tôi đoán quả không sai.
Thứ khiến những đứa trẻ này đổi khác là Hàn Vân. Không cần biết những cái bóng ấy là gì của Hàn Vân. Là phân thân, là năng lực hay thứ gì khác, nhưng chắc chắn đều sinh ra từ chỗ Hàn Vân. Điều chưa thể xác định được là Hàn Vân có biết chuyện này hay không, Hàn Vân đang ở đâu và có thể khống chế tình hình hiện tại được hay không.
Tôi không cảm2nhận thấy âm khí của Hàn Vân ở chỗ này, nhưng không có nghĩa là Hàn Vân đang không ở đây.
Có lẽ Hàn Vân đã biến hoàn toàn thành linh hồn, nên có thể giấu đi âm khí của mình.
Tôi nhìn sang bé gái đang khóc, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.
Tôi bắt nó là vì muốn chứng thực tình hình hiện tại, muốn hỏi nó xem rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ nó khóc đến như vậy, xem2ra không thể hỏi được gì rồi.
Giờ bắt đứa khác, chưa chắc tình huống sẽ khác đi.
Nói trắng ra, chúng đều là trẻ con, tâm trí chưa vững vàng, chưa đủ lý trí. Người lớn gặp phải những chuyện đang diễn ra còn suy sụp bấn loạn thì càng đừng đòi hỏi quá nhiều ở trẻ con.
Tôi vẫn đang thử trao đổi với nó.
“Đừng khóc nữa.” Tôi ra lệnh, cao giọng lên, giọng điệu nghiêm nghị, đe dọa thêm một câu: “Anh bảo em đừng khóc nữa! Em6cũng muốn chết chứ gì?”
Đứa bé trợn to mắt, nước mắt vẫn chảy, nhưng đã nín khóc.
Có điều, không lâu sau, nó lại bật khóc rưng rức. Từ khóc rống chuyển sang nấc nghẹn, tình hình không hề tốt hơn chút nào.
Tôi ngao ngán hỏi: “Em tên là gì?”
“Tôn Văn Hi.” Bé gái chùi nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Tôn Văn Hi, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì đi. Sao em lại ở đây? Tại sao em đuổi theo những người vừa rồi? Còn nữa, thứ đã đi theo em là gì?” Tôi đưa ra một loạt câu hỏi, rồi mới nhớ ra trước mặt là một đứa bé vừa bị chấn động tinh thần.
Đây không phải là Mộc Ái.
Câu hỏi của tôi quả nhiên không nhận được hồi đáp.
Tôn Văn Hi vẫn đang khóc, khóc nghẹn ngào, đau đớn và bấn loạn.
Tôi chỉ còn cách quát một tiếng, nhìn vào hồn ma của nó, hỏi: “Đứa bé khi nãy đứng bên cạnh em, em có nhìn thấy không?”
Tôn Văn Hi gật đầu.
“Nó từ đâu đến?” Tôi vặn hỏi.
“Gặp phải. Ở trong phòng kia kìa. Cậu ta đang… đang đánh một người…” Tôn Văn Hi rùng mình một cái.
Câu trả lời của nó hoàn toàn không khớp với câu hỏi của tôi.
Tôi chỉnh lại cách diễn đạt của mình: “Không phải những đứa đó… là đứa bé trai khi nãy đứng ở chỗ này này.” Tôi chỉ về vị trí mà tôi đã vươn tay tóm được bóng của Hàn Vân.
Tôn Văn Hi vừa quệt nước mắt vừa nhìn theo tay tôi, rồi lại ngơ ngác nhìn tôi.
Nó chỉ biết hồn ma vừa bị tôi xóa sổ, chứ không biết sự tồn tại của Hàn Vân.
Tôi thấy khá thất vọng.
Xem ra, nó không hề biết mình đã bị Hàn Vân điều khiển.
“Cha mẹ em đâu?” Tôi hỏi.
Tôi không hề muốn đặt câu hỏi này.
Đứa bé đã biến thanh ma, thân thể chắc chắn đã chết.
Một là bị cha mẹ nó giết, hoặc là bị cha mẹ tận mắt chứng kiến cái chết của nó. Còn một tình huống nữa…
Tôn Văn Hi càng rơi nước mắt nhiều hơn.
“Cha… mẹ…” Nó khẽ kêu lên: “Chết hết rồi… em… em đã giết mẹ… em đã giết mẹ… mẹ ơi…”
Nó khóc không thành tiếng, một lần nữa không thể trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhướn mày lên: “Em muốn ăn trái cây, rồi dùng dao gọt trái cây…”
Bé gái đưa tay bịt hai tai lại, gào lớn lên, át mất tiếng của tôi.
Nó biểu hiện ra thái độ lẩn tránh rõ rệt.
Tôi cảm thấy trong lầu càng lúc càng có nhiều âm khí, nghe thấy tiếng gào thét dần ít đi…
Pằng!
Tôi nghe thấy tiếng súng, nhịp tim lập tức như bị lạc mất một nhịp.
Trong nước không có mấy người được giữ súng.
Cảnh sát đến rồi?
Nếu vậy…
Tôi nhìn sáng Tôn Văn Hi.
Đã không thể hỏi được gì nữa.
Tôi nhắm mắt lại.
Trước mắt chỉ toàn bóng tối, tôi muốn nhìn thấy một chút ánh sáng, dây xích, hồn ma… ánh sáng của bất kì thứ gì cũng được hết.
Tôi cố gắng tìm kiếm, điều động năng lượng trong cơ thể.
Không biết đã trôi qua bao lâu, âm thanh ở bên ngoài đã lùi xa, tôi có cảm giác như đi vào một không gian tĩnh lặng.
Ý thức đang chìm vào bóng tối.
Phải tìm được… ánh sáng…
Trong đầu tôi chỉ còn lại ý định này.
Thoáng chốc, tôi đã nhìn thấy ánh sáng.
“Hi Hi, con tỉnh rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc và dịu dàng.
Bàn tay ấm áp vuốt qua trán tôi.
Không mấy chốc, lại có khăn ẩm ấm áp mềm mại đắp lên mặt tôi, lau chùi khuôn mặt tôi.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy mẹ.
“Dậy đi, heo con lười biếng. Chị y tá đưa bữa sáng đến rồi kìa.” Mẹ đang cười, không giấu được quầng thầm dưới mọng mắt và nét mừng rỡ trong ánh mắt: “Ăn xong chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc, về nhà nhé.”
Tôi cảm thấy mình đã cười, phấn khích ngồi dậy trên giường: “Được về nhà rồi ạ?”
“Ừ. Bác sĩ nói con khỏe rồi, hết bệnh rồi. Hôm nay mình đã có thể về nhà.” Mẹ cười: “Dậy mau đi con.”
Trong phòng rất đông người, ai cũng đang lui cui bận rộn.
Mấy đứa trẻ được đánh thức, y tá và hộ lý ra ra vào vào, cũng có phụ huynh của các bé cũng ra ra vào vào theo, để dọn bữa sáng ra.
Ý thức của tôi có chút mờ mịt, có thể cảm thấy hình như còn có một cái tôi khác đang tồn tại.
Sau khi vệ sinh xong thì thư thả dùng bữa sáng, mẹ đang thu dọn đồ đạc, cha cũng đã đến, giúp mẹ thu dọn. Họ cầm những thứ như bệnh án, hóa đơn vân vân, bàn bạc với nhau để phân chia công việc. Cha đã nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, mẹ vẫn đang thu dọn đồ, trò chuyện với những phụ huynh khác.
Tôi đang quan sát những chuyện này.
Tôi cũng đang trò chuyện rôm rả với những đứa bé cùng phòng bệnh.
Tôi cảm nhận được ồn ã, cảm nhận được bình yên, nhưng luôn có cảm giác giông tố sắp ập đến.
Tôi bất giác muốn quay đầu lại, nhưng không làm được.
Tôi cảm thấy bên cạnh mình đang có gì đó, chưa có cơ hội xác định thì cái thứ ấy đã biến mất.
Chưa biến mất hoàn toàn.
Tôi cúi mặt, tựa như đã nhìn thấy một đôi tay khác. Đôi tay của người lớn. Tôi vẫn có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của thứ ấy, có điều nó đang ở một nơi rất xa xôi.
Bất chợt, tôi vã mồ hôi khắp người, tựa như đã có thứ đáng sợ nào đó mò đến.
Trong một giây này, cả gian phòng trở nên yên tĩnh, cả tầng lầu trở nên yên tĩnh, cả tòa lầu cũng trở nên yên tĩnh.
Người lớn vẫn đang nói chuyện.
Nhưng tiếng nói của những đứa trẻ thì tắt ngấm.
Tôi nhìn sáng bé gái nằm chung giường với tôi đang chơi đùa với búp bê. Bé gái đang cúi đầu xuống, còn mặc đồ cho búp bê, nhưng đã không đóng vai búp bê để nói chuyện nữa.
Tay tôi cũng đang vuốt lại mái tóc cho búp bê, nhưng giống như bé gái, cũng ngậm miệng lại, không dùng giọng nói hồn nhiên của trẻ con để nói chuyện nữa.
Bé trai ở giường đối diện đang giơ máy bay lên, vốn đang “vù vù u u” mô tả âm thanh động cơ máy bay, bây giờ cũng đã im lặng.
Tất cả đều ngừng lại.
Tiếng tim đập, tiếng tim mình đập, một tiếng tim đập khác, rồi tiếng tim đập thứ ba.
Ba cái…
Chỉ một giây sau, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Bình luận facebook