• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (2 Viewers)

  • Chương 2027

Hình như chỉ mỗi mình tôi nhận thấy sự bất thường, mà sự bất thường ấy lại tựa như chỉ là ảo giác của tôi.

Không có gì thay đổi, chỉ là rất trùng hợp, mọi đứa trẻ đều im lặng, không nói chuyện trong một giây ấy mà thôi.

Tôi không tìm ra bất kì chứng cứ gì, không nhìn thấy bất kì sự biến đổi dị thường nào, nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác quái lạ trong một giây ấy.

“Hi Hi, đưa đồ chơi cho mẹ, phải gom đồ lại.”

Tôi quay đầu qua, không muốn lắm.

“Con vẫn2muốn chơi. Con muốn chơi với chị nữa.” Tôi chu miệng nói.

Bé gái ở đối diện không nói gì, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn mẹ.

“Chúng ta sắp về rồi mà…” Mẹ bối rối: “Để mẹ thay đồ cho con.”

“Không chịu không chịu không chịu…” Tôi ấm ức kêu lên.

Tôi kéo tay bé gái trước mặt, hai đứa lập tức ôm chầm lấy nhau, không chịu tách ra.

Phụ huynh hai bên đều cảm thấy bối rối khó xử, những phụ huynh khác đang hóng chuyện, đều chỉ cảm thấy trẻ con thật dễ thương.

Cha tôi nhanh chóng cầm8những thứ như hồ sơ bệnh án về, thấy tình cảnh này, hỏi xảy ra chuyện gì thế, sau đó cũng chỉ biết dở khóc dở cười.

“Hôm nay mình về nhà trước, ngày mai lại đến thăm chị, được không?” Cha xoa đầu tôi nói.

“Mai ạ?” Tôi ấm ức hỏi lại.

“Ừ. Mai lại đến. Mai con có thể đem theo búp bê ở nhà đến đây. Không phải con có một con búp bê tóc vàng sao?” Cha nói.

Tôi ngẫm nghĩ, rồi gượng gạo gật đầu.

“Làm xong thủ tục xuất viện rồi à?”

“Chưa. Còn sót một hóa đơn. Em2tìm thử xem ở trong túi của em phải không. Hóa đơn thuốc được kê mấy hôm trước sau khi phẫu thuật xong ấy…”

Cha mẹ vừa trao đổi, vừa lật tìm những món đồ vừa thu dọn xong.

Tôi vẫn chưa buông tay bé gái đó, mắt còn rơm rớm nước, nhưng đã vui vẻ kể về chuyện con búp bê tóc vàng ấy.

Trong lòng tôi vẫn còn cảm giác quái lạ đó.

Tôi cảm nhận thấy đến hai nhịp tim, một của tôi, một của…

Qua khóe mắt thoáng thấy gì đó, tôi quay phắt đầu lại.

Tôi nhìn thấy có cái2bóng đi ngang qua cửa phòng bệnh, nó khiến tôi cảm thấy quen thuộc.

Tôi lập tức đuổi theo, thân thể nhẹ nhàng bay lên, tức khắc bay đến cửa phòng bệnh, muốn tiến thêm, nhưng bị một nguồn lực kéo lại.

Tôi nghe thấy tiếng dây xích kì lạ.

Quay đầu nhìn lại thì thấy chính mình.

Tôi sững cả người.

Bé gái vẫn đang ngồi trên giường, cùng chơi búp bê với một bé gái khác lớn hơn mấy tuổi, đang cười nói vui vẻ chuyện của trẻ con.

Giữa tôi với bé gái ấy, gắn kết nhau bởi một sức mạnh vô6hình.

Tôi nhìn thấy dây xích trên người nó, nhìn thấy dây xích trên người mình.

Đầu óc đơ ra một thoáng, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Tôi quay phắt đầu lại, nhìn cái bóng trên hành lang.

Tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Hàn Vân thì nó đã đi vào phòng bệnh đối diện rồi.

Tôi bị hạn chế bởi sự liên kết của mình với bé gái, hoàn toàn không thể qua đó.

Không được, phải đổi người… đổi đối tượng…

Tôi lập tức nảy ra ý tưởng này, nhưng chỉ nhìn thấy có mấy người đã chết trong bệnh viện thôi.

Ai mới có thể tiếp xúc được Hàn Vân…

Cha của bé gái đi ngang qua tôi, hướng về phòng bệnh ấy, trong tay đang cầm hồ sơ bệnh án, bước chân vội vã.

Mắt tôi liền sáng rỡ, nhưng vẫn còn chút phân vân.

Ông ta… chết chưa nhỉ?

Tôi sinh ra suy nghĩ này, rồi nhắm mắt lại.

Cảnh vật biến mất, chỉ còn lại hư không và những sợi dây xích trong hư không.

Tôi đã tìm được chùm dây xích của cha bé gái, không tốn quá nhiều công sức đã có thể thiết lập liên kết với ông ta.

Ông ta chết rồi.

Tôi đã xác định được điểm này.

Tôn Văn Hi không phải là Văn Văn vì muốn ăn trái cây mà giết mẹ của mình, nhưng nó cũng đã bất ngờ tấn công cha mẹ mình.

Bị Hàn Vân điều khiển, chịu sự tác động mà giết chết cha mẹ mình.

Tôi thấy tim mình như thắt lại một cái.

Nhưng tôi đã nhanh chóng cân bằng lại cảm xúc, linh hồn bám theo cha của Tôn Văn Hi.

Ông ta đi ngang qua mấy phòng bệnh.

Linh hồn tôi vượt qua ông ta, đến phòng bệnh mà Hàn Vân đã vào trước ông ta một bước.

Tôi nghe thấy tiếng la hét kinh hãi.

Trong phòng hỗn loạn nháo nhào.

Tôi nhìn thấy một bé trai đang giật kim truyền dịch trên lưng mình ra, đá văng cái bát trên tủ đầu giường, còn cầm gối lên, đập vào một bà cụ.

Hàn Vân đang bay lơ lửng trong phòng, ngây ngốc chứng kiến cảnh tượng này.

“Hàn Vân!” Tôi quát lên.

Đây là Hàn Vân, chứ không phải cái bóng hư ảo mang hình dạng của Hàn Vân.

Hàn Vân đờ đẫn ngoảnh đầu lại nhìn tôi.

Sau lưng nó, bé trai kia đang giãy giụa, gào thét điên loạn, chửi rủa bà cụ.

Bên cạnh bà cụ còn có một bé gái trạc tuổi, vẻ mặt đầy kinh hãi, nhưng dần dần cũng lộ ra biểu cảm tức giận và điên loạn, dùng hai tay xô mạnh lên người bà cụ.

Lại một trận gà bay chó nhảy.

Hàn Vân nhìn tôi, bộ dạng bất lực, trong ánh mắt hình như còn lộ ra nét đau buồn.

“Cụ ấy bảo tiền dưỡng già của mình và chồng đều đã dùng cho đám cưới của cháu nội - con của đứa con trai cả, tiệc cưới đã đặt xong rồi. Đặt vào ngày hôm qua. Hôm nay đám người này đến gặp họ để hỏi tiền tuần trăng mật của đôi vợ chồng trẻ. Trước đây họ đã cho người con trai cả vay tiền để làm ăn, còn lấy vợ cho đứa con trai út… Cha thằng bé là con thứ hai, trước đây làm ăn có lời, nhưng hai anh em song sinh đều có bệnh tim bẩm sinh, mấy năm trước bé gái vừa phẫu thuật, đến giờ vẫn phải thuốc men dài hạn, đã tốn không ít tiền. Chi phí sinh hoạt thường ngày, phải xoay vòng từ vốn trong công ty… bây giờ bé trai cũng cần phải phẫu thuật, nên không chịu cho anh em vay tiền.” Hàn Vân điềm tĩnh kể lại.

Chát, bé trai đã nhân lúc mọi người kéo bé gái ra, đập cái bát lên đầu bà cụ.

Hàn Vân không ngoái lại nhìn.

Trong ngoài phòng bệnh đều đã kín người, y tá đã nhanh chóng có mặt.

“Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ. So với những đứa trẻ khác, đây chỉ là chuyện rất nhỏ.” Hàn Vân khẽ nói: “Tôi đã nghe thấy tiếng kêu gọi, nhưng… nó không phải muốn tôi đưa nó đi. Nó…”

Hàn Vân chợt nhắm mắt lại.

“Tôi giết bà! Tôi phải giết mụ già chết tiệt này! Các người đều là một lũ vô lương tâm! Đều đáng chết!” Bé trai hét lên.

Nó muốn giết người.

Sau lưng bé trai đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ ảo.

“Nếu anh đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ hậu quả chuyện này rất nghiêm trọng đúng không?” Hàn Vân nhướn mắt nhìn tôi.

Tôi chỉ biết im lặng, xem như trả lời.

“Mất kiểm soát rồi… vậy, bây giờ phải…” Hàn Vân bay đến, đưa tay về phía tôi.

Tôi thở hắt ra một hơi, định nắm lấy tay Hàn Vân.

Một giây trước khi tôi chạm vào, bóng của Hàn Vân chợt nhấp nháy một cái.

Tôi lập tức sững người, nhìn thấy có một hố đen hệt như cửa ra vào dị không gian bất chợt mở ra ngay sau lưng Hàn Vân.

Tôi sởn gai ốc, nghĩ đến đủ thứ tình huống, cuống quýt định nắm lấy tay Hàn Vân.

Tôi đã tóm được nó, nhưng lại nhìn thấy dây xích sau lưng nó.

Mười sợi.

Trong hố đen, đột nhiên có rất nhiều đứa trẻ ùa ra.

Chúng bay loạn xạ trong phòng, rồi dần dần tập trung lại.

Mặt Hàn Vân tái mét, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi cảm nhận thấy hơi thở của Hàn Vân đã thay đổi.

Hàn Vân ngoảnh đầu qua nhìn tôi: “Tôi bị tước đoạt sức mạnh rồi. Chúng…”

Những hồn ma nhí mà Hàn Vân đã thu nhận kia đều ngừng lại, tập trung lại với nhau.

Chúng dung hợp với nhau, dần hình thành một linh hồn mang hình dạng của Hàn Vân!

Nét kinh hãi và lo lắng trên mặt của Hàn Vân đã biến mất, chỉ còn biết buồn bã nhìn hình dạng kia của mình.

Hai bên nhìn nhau, cái bóng kia rất nhanh đã biến mất, bóng của Hàn Vân bên cạnh bé trai càng rõ ràng hơn, lộ ra vẻ mặt hoàn chỉnh.

Tinh thần của bé trai càng điên loạn hơn.

Sau lưng bé gái cũng đã xuất hiện một cái bóng như thế.

Chúng tấn công bà cụ, rồi tấn công cha mẹ mình, tấn công cả y tá và những người định vào giúp.

Hệt như hai con chó dại, chỉ còn biết thỏa sức trút cơn căm hận của mình.

Điên loạn như vậy, hoàn toàn không giống người bình thường.

“Đã không cứu được rồi… không cứu được nữa rồi…” Hàn Vân định nắm lấy tôi, nhưng tay của nó đã xuyên qua cổ tay tôi, hoàn toàn không chạm được: “Lâm Kỳ, chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa. Ý thức của người sống đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Sự tức giận với trẻ con… Điên rồi… điên hết rồi… Bây giờ anh có giết tôi, hay xuyên đến quá khứ giết tôi, cũng vô ích thôi. Đây là sự phản ánh ý thức của tất cả mọi người vào hiện thực. Mà anh thì đâu thể giết sạch tất cả mọi người.”

Tôi nhìn Hàn Vân bật khóc như một đứa trẻ, trong đầu hồi tưởng lại nhưng lời Meditation vừa nói với tôi trong hôm nay.

“Không phải chúng ta muốn ra đời, mà là loài người đã tạo ra chúng ta, tạo ra tất cả.”

Là mỗi một người đang còn sống cùng nhau tạo ra tất cả những chuyện này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom