• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (1 Viewer)

  • Chương 2025

Khung cảnh máu me xuất hiện liên tục đã tác động mạnh đến mọi người.

Xung quanh có không ít người đang nằm co quắp dưới đất, hoảng loạn vô cùng.

Không ai đến ngăn cản người đàn ông đó.

Ở dưới đất, những người bị thương do bị đứa trẻ tấn công lúc này bắt đầu cựa quậy, mở miệng thở hổn hển, sau khi đứa trẻ bị đập thành đống thịt nát, họ mới dám phát ra tiếng khàn khàn.

“Không… đừng mà… hu hu… hức..”

“Bọn chúng điên rồi.” Người đó kéo2theo chiếc ghế nát, vết máu trên mặt vẫn chưa lau đi, ngây ngốc nói: “Bọn chúng điên hết rồi. Bọn chúng đang giết người… đám trẻ kia điên hết rồi.”

“Đó là con tôi… là con tôi…” Một người bị thương khóc lóc, vươn tay về phía thi thể của đứa trẻ.

“Không phải. Bọn chúng đều là ma! Bọn chúng đã biến thành quái vật!” Người đàn ông rống lên.

Tôi nhìn thi thể trên mặt đất, nhìn thấy bóng dáng Hàn Vân đang đứng kế bên cái thi thể kia.8Thứ đó vươn tay về phía thi thể, quẹt lấy một ít máu, đưa lên trước mặt quan sát, sau đó lại duỗi tay ra, lần này nó móc một thứ gì đó từ trong thi thể ra.

Hồn ma của đứa trẻ bị nó xốc lên, bay lơ lửng trên không.

Sau một phút ngây người, đứa trẻ chớp chớp mắt, nhìn sang người đã giết chết mình.

Nó trừng mắt với người đó, trên tay xuất hiện một ống kim được tạo ra bởi âm khí, đâm về phía người đàn2ông đó.

Người đàn ông đó hét lên một tiếng, lui về phía sau, quay qua quay lại, tìm kiếm thứ đã tấn công ông ta.

Biểu cảm của ông ta dần thay đổi, ngày càng lộ vẻ sợ sệt.

Động tác kỳ lạ của ông ta khiến những ánh mắt xung quanh trở nên kỳ dị hơn.

Những tầng phía trên vẫn trong tình trạng hỗn loạn, cả tòa nhà thỉnh thoảng lại có tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên.

Ầm, lại có người rơi xuống từ tầng trên. Lần này là rơi2từ tầng cao hơn, còn rơi trúng một người phụ nữ dưới đại sảnh tầng một. Hai người đều ngã xuống đất, không ngừng co giật. Rất nhanh sau đó máu đã nhuốm đỏ cả mặt đất.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, không phát hiện có ai khả nghi cả.

Tôi vẫn không dừng bước, tiếp tục đi đến bên người đàn ông đó.

Trên người ông ta lúc này đã có nhiều lỗ kim tiêm. Những người lúc nãy nghi ngờ ông ta, giờ thấy quần áo trên người ông ta6đột nhiên bị rách ra cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Đó là một sự sợ hãi vô định.

Đứa trẻ nở nụ cười đầy ác ý, lại giơ tay lên lần nữa.

Tôi đứng phía sau nó, giơ tay bắt lấy cánh tay của nó.

Đứa trẻ ngây người, quay lại nhìn tôi.

Bóng dáng của Hàn Vân cũng quay qua nhìn tôi, mặt không cảm xúc.

Tôi lập tức sử dụng năng lực, đứa trẻ chưa kịp đoán được chuyện gì xảy ra, trên mặt vẫn còn nét kinh ngạc do bị tôi bắt lấy cánh tay đã biến mất.

Tôi nhìn sang Hàn Vân.

Bóng dáng mờ ảo của Hàn Vân cũng biến mất theo đứa trẻ đó, không để lại dấu vết gì cả.

Quay người lại, tôi nhìn sang đứa trẻ đi ra từ thang máy.

Từ nãy đến giờ nó chỉ đứng bên cạnh quan sát, lúc này ánh mắt nó chạm phải ánh mắt tôi, nó khẽ lùi ra sau một bước, rồi bỏ chạy.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà bằng thủy tinh của tầng cao nhất, rồi quét mắt qua các tầng lầu.

Âm khí ở tầng hai nặng nhất.

“Cầu thang ở đâu?” Tôi hỏi người đàn ông đã bị đứa trẻ ép vào cạnh tường.

Quần áo trên người ông ta đều rách rưới và dính máu, vẻ mặt ngẩn ngơ, chỉ về phía một hướng với vẻ ngây ngốc.

“Phiền ông dẫn đường cho tôi.” Tôi túm lấy cánh tay của người đàn ông đó.

Ông ta vùng vẫy theo bản năng.

“Tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện thôi. Ở đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi kéo lại người đàn ông kia.

Ông ta thật sự quá sợ hãi, chắc là vừa nãy ông ta đã dùng hết sức bình sinh để đập chết đứa trẻ kia.

Người đàn ông bị tôi kéo đi, nói với vẻ hốt hoảng: “Không biết, tôi không biết! Tôi chỉ là… con gái tôi…” Đôi mắt ông ta ngấn lệ: “Con gái giết chết vợ tôi. Lúc đầu vẫn bình thường… chúng tôi nghe thấy tiếng kêu. Không phải ở tầng này, là từ chỗ khác. Phòng bệnh rất ồn, có rất nhiều đứa trẻ, luôn có đứa trẻ khóc. Nhưng cái tiếng đó… tiếng đó là của người lớn… chúng tôi tưởng đứa trẻ xảy ra chuyện gì. Lúc nào cũng có tiếng đứa trẻ khóc, cũng có tiếng người lớn khóc. Lúc nào cũng vang lên…”

Ông ta không còn vùng vẫy nữa, mà bắt đầu chìm đắm trong nỗi đau khổ của mình.

“Sau đó là căn phòng kế bên, mấy phòng gần đó cũng có tiếng kêu. Bác sĩ và y tá đều đi đến đó, cũng có người qua đó xem coi có chuyện gì xảy ra, tôi cũng đi qua đó xem, không thấy gì cả. Bọn họ không biết đang làm gì nữa, hình như đang tiêm thuốc mê, tiêm thuốc mê cho đứa trẻ. Sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa ấy, cả tòa nhà trở nên ồn ào. Chúng tôi liền đóng cửa lại…”

Nước mắt ông ta rơi lã chã, gần như được tôi xốc đi lên lầu.

Liên tục có người đi xuống bằng cầu thang, có người dắt theo trẻ em, số khác thì không.

Bên cạnh những đứa trẻ kia, không thấy có bóng dáng của Hàn Vân.

Tôi nhìn những người đi lướt qua mình, nghe những lời tự thuật của người đàn ông.

“Chính là lúc đó, Văn Văn… Văn Văn nói với mẹ nó rằng nó muốn ăn táo. Lúc đó chúng tôi nào có chú ý đến con gái chứ? Mẹ nó kêu nó ngoan đi, im lặng một chút. Hai chúng tôi đang nói về những chuyện xảy ra, chúng tôi phải làm sao đây, hay là chúng tôi rời khỏi… nó… nó...” Người đàn ông nghẹn ngào: “Nó lấy dao gọt trái cây, đâm vào người mẹ nó… nó trở thành một con người khác. Khống giống nó tí nào cả. Mẹ nó ngã xuống đất, nó vẫn không ngừng… Lúc tôi bắt lấy nó, nó liều mạng đá tôi, đánh tôi. Tôi cột nó vào giường, gọi bác sĩ đến. Bên ngoài… bên ngoài mọi thứ đều hỗn loạn cả lên… rất nhiều đứa trẻ, rất nhiều đứa trẻ đang giết người… bọn chúng điên rồi. Bọn chúng điên hết rồi. Bọn chúng đều biến thành quái vật cả.”

Người đàn ông ôm mặt, bật khóc một cách đau khổ.

“Vợ tôi chết rồi. Toàn là máu… trên người toàn là máu… Văn Văn, Văn Văn bị tôi… nó hỏi tôi có thể gọt táo cho nó không. Mẹ của nó nằm ở đấy, nó hỏi tôi có táo cho nó ăn không! Tôi… tôi… tôi đã đánh nó… nó cũng chết rồi… nó đã bị tôi giết chết… tôi đã giết chết con gái của mình… Không, không, tôi đã giết một con quái vật. Quái vật đã giết con tôi rồi. Đó không phải là con tôi.”

Người đàn ông trở nên điên loạn, tự cào vào mặt mình, vẻ mặt trông rất dữ tợn.

Tôi đã lôi ông ta lên đến tầng hai, cúi đầu xuống thì thấy ông ta đang quỳ dưới đất.

Tôi buông tay ra, không đếm xỉa đến ông ta nữa.

Đúng như suy đoán của tôi, tầng hai quả thật là hỗn loạn vô cùng.

Khắp nơi đều là máu.

Thi thể của người lớn, thi thể của trẻ em nằm la liệt dưới đất.

Hồn ma của mấy đứa trẻ tụ tập lại một chỗ, bật cười khúc khích, đuổi theo một cặp vợ chồng. Bên cạnh chúng có vài cái bóng của Hàn Vân.

Lúc bọn chúng lướt qua người tôi, tôi đã bắt lấy một trong số đó và ra tay giết chết nó.

Những đứa trẻ và bóng dáng của Hàn Vân còn lại đều nhìn qua đây.

Tôi nhìn thẳng mặt bọn chúng, không hề che giấu sự thật rằng tôi có thể nhìn thấy bọn chúng.

Tôi nhìn thấy sự phẫn nộ của bọn chúng, chứ không phải nỗi sợ hãi.

Trong đó có một cậu bé xông về phía tôi, tôi đưa tay đỡ lấy. Một giây sau, nó cũng bị tôi làm biến mất luôn.

Một bé gái sợ quá, muốn bỏ chạy. Nhưng chỉ có một mình nó bỏ chạy, còn lại đều xông về phía tôi.

Bọn chúng chỉ là những con ma vừa chết, lại còn là con nít, vốn dĩ không có năng lực chiến đấu.

Tôi dễ dàng giải quyết bọn chúng, tiếp tục đi thẳng, quẹo vào một chỗ khác, đi vào văn phòng của một phòng khám nào đó.

Văn phòng rất lộn xộn, nhưng không có vết máu.

Tôi đưa tay đóng cửa lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng động hỗn loạn bên ngoài.

Tôi kéo chiếc ghế làm việc, thò tay ra bắt lấy hồn ma của một bé gái đang trốn trong đó.

Cô bé hét lên, há miệng cắn vào tay tôi.

Tôi không ra tay đánh nó, chỉ kéo nó lên, đặt nó lên trên cái bàn làm việc.

Bóng dáng của Hàn Vân đứng bên cạnh nó, trừng tôi với vẻ giận dữ, ánh mắt ngập tràn ác ý, nhưng dường như chỉ có vậy thôi, chứ không hề có ý định tấn công tôi.

Tôi nhìn bé gái, hỏi một cách dịu dàng: “Tên của em là gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom