• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (6 Viewers)

  • Chương 2029

Tôi cảm thấy hoang mang, đầu óc trở nên trống rỗng.

Tại khoảnh khắc ấy trong cảnh mộng, tôi đã đặt ra rất nhiều giả thuyết, nhưng điều duy nhất chưa nghĩ đến chính là tình huống này.

Tôi đã giải quyết linh hồn đó, nhưng không kéo thời gian bùng phát sự tình lại một phút.

Không có gì thay đổi cả, vẫn xảy ra bi kịch như thế.

Tôi không khỏi bắt đầu tưởng tượng rằng sau khi tôi thay đổi cả thế giới, thì hiện thực vẫn không thay đổi một tẹo nào khi tôi mở mắt ra?

Tương2lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi thấy có phải là chân tướng không?

Tôi không trở thành ma vương của ma vương, bàn tay đứng đằng sau chắc không phải tôi, nhưng nếu đã trải qua chuyện như vậy, tất nhiên tôi sẽ thay đổi ý định ban đầu.

Hiện thực đã không thể cứu chữa, vậy chi bằng cứ thuận theo hiện thực, để bản thân mình, người thân và bạn bè có thể sống tốt hơn một chút.

Biến thành ma có lẽ chính là biện pháp có xác suất cao nhất để “sống tốt hơn8một chút”.

Một bàn tay túm lấy vai tôi, nhấc tôi lên.

Tôi không phản kháng, cúi đầu xuống, có thể nhìn chân tôi và một đôi chân khác.

Thậm chí tôi còn không còn hứng thú để nhìn thử diện mạo của Diệp Thanh.

Có lẽ vẫn không thấy được, nhưng cả ý muốn thử tôi cũng không có.

Lửa trong lòng đã tắt, chắc là như thế này đây.

Lạ ở chỗ, tâm trạng tôi thực sự rất bình tĩnh, không hề tuyệt vọng, mà chỉ cảm thấy mệt mỏi.

“Anh có cách không?” Tôi lên tiếng hỏi: “Biện pháp thực sự,2chứ không phải trêu chọc tôi, không phải lừa tôi… Diệp Thanh, anh có cách gì không?”

Tôi vừa hỏi, vừa quay đầu qua trong vô thức.

Diệp Thanh tóm lấy đầu tôi, xoay qua, bắt tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ văn phòng.

Diệp Thanh xách tôi đến cạnh cửa sổ, gần như đã đè cả khuôn mặt tôi lên kính cửa.

Cửa sổ đột nhiên mở ra, hình như tôi còn cảm nhận thấy hơi gió do kính cửa sổ tạo ra lướt qua mặt mình.

Nửa thân trên của tôi đã thò ra ngoài cửa sổ, tựa hồ2sắp bị Diệp Thanh ném ra ngoài.

Tôi không thấy sợ, chỉ thuận theo chỉ dẫn của Diệp Thanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tôi đã nhìn thấy người ở dưới lầu.

Dưới lầu đang tu tập rất nhiều người.

Cảnh sát, cứu hỏa đều đã đến, dải phân cách được kéo lên, cách ly đám đông đang vây quanh.

Có người từ trong lầu đi ra, có người bị đẩy ra, khênh ra, bế ra, cũng có người chen đến phía trước dải phân cách, gào la với cảnh sát và bảo vệ đang giữ gìn trật tự.

Tôi nghe thấy6rất nhiều cái tên và cả tiếng gọi “con trai”, “con gái”.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đi ra.

Ông ta đang bế một bé gái. Bé gái đang ngửa mặt lên trời, khiến tôi thấy được diện mạo của nó.

Là Tôn Văn Hi.

Có vẻ Tôn Văn Hi chỉ đang ngủ, ít nhất thì tôi không nhìn thấy vết thương và vết máu.

Nhưng quãng đường người đàn ông đi qua, dưới chân ông ta toàn là vết máu.

Có y tá và cảnh sát xông đến, bị ông ta đẩy ra. Ông ta lớn tiếng quát tháo, nói những lời không ai hiểu, tựa như đã đánh mất năng lực ngôn ngữ.

Tôi nhìn thấy mẹ của hai đứa bé song sinh, chỉ mỗi mình cô ta đang lảo đảo đi ra khỏi tòa lầu.

“Anh…”

Tôi nghe thấy tiếng gọi của em gái.

Ngẩng lên, tôi thấy em gái đang ở bên ngoài dải phân cách.

Nó đang chen chúc trong đám đông, cuống quýt nhìn tôi, hô hoán gì đó.

“Đây chính là nguyên nhân tôi muốn thay đổi thế giới này.”

Tiếng của Diệp Thanh vang lên bên tai tôi.

“Bất kể thất bại bao nhiêu lần, vẫn phải tiếp tục.”

“Không có cách, thì đi tìm cách.”

“Không có năng lực, thì tìm cách để có được năng lực.”

“Hiện giờ tôi đã tìm ra cách và tìm ra năng lực.”

“Tôi từng nói, tôi đã tìm ra cậu.”

“Điều kiện căn bản nhất đã đạt được, tiếp đến, chỉ còn chờ xem cậu có thể làm đến mức độ nào.”

“Lâm Kỳ, cậu có bao nhiêu quyết tâm đây?”

Từng câu nói một tựa như từng quả đấm, nện mạnh lên trái tim tôi.

Tôi có bao nhiêu quyết tâm đây?

Tôi nắm lấy cạnh cửa sổ, nhận ra mình không thể trả lời được câu hỏi này.

Tôi cứ ngỡ mình đã có quyết tâm, đã tìm ra cách, thế nhưng tôi không phải là Diệp Thanh.

“Hãy bắt đầu từ chuyện này. Đây là bước đầu tiên của cậu.” Diệp Thanh nói, rồi buông tay ra.

Tôi cảm thấy âm khí bên cạnh mình đã biến mất.

Đùng, cửa văn phòng ở sau lưng bị tông bật ra.

“Trong này có một người! Cậu không sao chứ?” Sau lưng vang lại tiếng hỏi dò.

Tôi xoay người lại, nhìn các cảnh sát đã xông vào.

“Không sao. Tôi không sao.” Tôi đi về phía cảnh sát. Tuy họ là cảnh sát, nhưng cũng không hạn chế hành động của tôi.

Tôi theo một cảnh sát xuống lầu, dưới lầu còn có những cảnh sát khác hướng dẫn.

“Này anh, anh có bị thương không?” Vừa ra khỏi lầu, liền có y tá chạy đến hỏi.

Tôi nhướn mắt, nhìn thấy cha của Tôn Văn Hi. Ông ta đang bị viên cảnh sát giữ lại, còn Tôn Văn Hi, sau khi bác sĩ kiểm tra thì được bỏ vào túi đựng xác.

Người đàn ông giãy giụa điên loạn, gào thét đến đỏ mặt, bộ dạng thê thảm, tựa như đã dốc hết sức lực, chỉ muốn được ôm con của mình.

Một người cha khác, cha của Văn Văn, thì đang ngồi thừ trên đất trống, gục mặt, mất hết mọi phản ứng. Vết máu trên người đã khô, nhìn vào rất gớm mắt.

Tiếng khóc từ trong lầu vang ra, rồi tụ tập ở dưới lầu.

Tôi có cảm giác như đang ở trong một không gian kì ảo. Còn ngoài sức tưởng tượng và hoang đường hơn cả dị không gian màu xám, màu đen của hồn ma.

Tôi chợt bị một đôi tay tóm lấy.

Ngoảnh đầu thì nhìn thấy em gái.

Nó trào nước mắt, lập tức ôm chầm lấy tôi, òa lên khóc.

Ánh mắt cảnh sát đang đi theo nó rất phức tạp, không biết nên nói gì.

Diệp Thanh bảo, điều kiện căn bản nhất đã có đủ, tôi chính là điệu kiện căn bản nhất. Thế nhưng, tôi phải làm gì đây?

Tôi hoàn toàn không có đầu mối.

Tôi đã thử cách của mình, tiêu diệt linh hồn đó, nhưng không giải quyết được vấn đề.

Tôi nhìn lên đỉnh đầu em gái, rồi nhìn sang những người đang khóc lóc, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nó.

“Anh muốn xuất viện.” Tôi nói.

Rời khỏi đây trước.

Phải rời khỏi chỗ này.

Tôi có thể cảm nhận thấy, bầu không khí ở nơi này đã khác hẳn.

Dây xích trên thân tất cả mọi người, đều đã thay đổi.

Dây xích của linh hồn và dây xích thuộc về ma vương thì đang hình thành.

Trên thân tôi, trên thân em gái, cũng có hiện tượng như vậy.

Em gái gật đầu, cũng vô cùng sốt ruột, muốn cùng tôi rời khỏi đây.

Bệnh viện đã do cảnh sát kiểm soát, đừng nói làm thủ tục xuất viện, cả rời khỏi khu vực bị phong tỏa cũng khó khăn.

Tôi không có thân nhân ở khoa Nhi, nhưng tôi – một bệnh nhân thuộc khoa khác không hiểu sao lại chạy đến phòng bệnh thuộc khoa Nhi, nhiêu đó đã đủ khiến người ta nghi ngờ.

May thay, không lâu sau Trần Dật Hàm đã xuất hiện.

Trần Dật Hàm kéo tôi đến thẳng phòng làm việc vừa được bố trí lâm thời trong bệnh viện, rồi vào thẳng vấn đề, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi không giấu giếm.

“… Một linh hồn mới có liên quan đến trẻ em. Hàn Vân đã mất khả năng kiểm soát chúng. Mất đi sức mạnh. Vật chứa của linh hồn này là gì, hiện giờ tôi vẫn chưa rõ. Có lẽ phải hỏi Hàn Vân…”

Tìm Hàn Vân, cũng là một phiền toái.

Tôi gọi điện cho Quách Ngọc Khiết ngay trước mặt Trần Dật Hàm.

Theo năng lực của Quách Ngọc Khiết thuộc phương diện này thì rất có thể Hàn Vân sẽ đến gặp Quách Ngọc Khiết.

Đây là tình huống tốt nhất.

Nhưng tôi không mấy hi vọng vào chuyện này.

Hàn Vân biết tôi đang ở bệnh viện. Nó đã đến gặp thẳng tôi, chứng tỏ nó có thể liên lạc được với tôi. Không cần dựa vào năng lực của Quách Ngọc Khiết cũng có thể gặp thẳng tôi. Nếu cần giúp đỡ thì lần này nó không cần phải đi đường vòng.

Cú sốc mà Hàn Vân đang gánh chịu có lẽ còn nặng hơn tôi. Hiện giờ nó có lẽ vẫn chưa thể gượng dậy nổi…

“A lô.” Cuộc gọi được nhận, giọng Quách Ngọc Khiết vang ra.

Tôi nghe giọng là đã biết Quách Ngọc Khiết không gặp phải chuyện gì cả.

Thầm thở dài trong lòng, nhưng tôi vẫn mở loa ngoài, đưa ra câu hỏi ngay trước mặt Trần Dật Hàm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom