-
Chương 2030
“Hả? Không có đâu.” Giọng của Quách Ngọc Khiết lanh lảnh, trả lời xong, liền chuyển hướng: “Bên anh xảy ra chuyện gì? Có chuyện rồi phải không?”
“Ừ. Em sẽ đọc được tin tức sớm thôi.” Tôi ủ rũ đáp, vẫn như trước dặn cô ấy nhớ cẩn thận, gặp được Hàn Vân là phải báo tôi ngay.
Không đợi Quách Ngọc Khiết nói gì, tôi đã ngắt máy ngay.
Gian phòng nhỏ xíu chìm2vào yên tĩnh.
Tôi nhướn mắt lên thì thấy Trần Dật Hàm đang nhìn tôi chăm chăm.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Thái độ của cậu, khác với trước đây.” Trần Dật Hàm không ngại nói thẳng.
Tôi gượng cười một cái.
“Trước đây tôi đã suy nghĩ quá đơn giản, quá lạc quan. Còn bây giờ…” Tôi thở dài một hơi: “Một linh hồn thôi, đã khiến tôi đau đầu đến thế này. Hiện tại tôi thực sự8bó tay, hoàn toàn không biết phải làm sao. Không có cách… một chút biện pháp cũng không có.”
Tôi đã nhận ra, đây không phải là chuyện của mỗi mình tôi.
Không thể dựa vào chủ nghĩa anh hùng cá nhân mà cứu được thế giới.
Tôi không ngừng nhớ đến những lời của Meditation và khuôn mặt đẫm nước mắt của Hàn Vân, thậm chí còn nảy lên suy nghĩ – thế giới này2hoàn toàn không đáng để cứu.
Tôi nhìn đôi tay mình, mà không biết mình sẽ làm được gì.
Tôi hiểu, đây là do tôi sợ thất bại.
Sợ rằng sau khi mình đã làm tất cả những chuyện phải làm, nhưng cuối cùng, bản thân vẫn phải sống trong cái thế giới tương tự.
Cho dù làm lại bao nhiêu lần thì thế giới này rồi sẽ vẫn như vậy, điều đó khiến người ta cảm2thấy tuyệt vọng.
Trước mắt tôi chợt hiện lên những cái chết của nhóm Thanh Diệp.
Tôi đã cứu họ rồi, nhưng họ vẫn chết.
“Cậu nghĩ toàn bộ chuyện này không phải do một cá nhân nào đó gây ra, mà là một tiến triển tất yếu của cả thế giới?” Trần Dật Hàm nhận định đầy sâu sắc.
Tôi im lặng không đáp lại.
“Có một kẻ địch, à, có một kẻ thù gian ác, chỉ6cần tiêu diệt nó thì mọi rắc rối sẽ đều được giải quyết, thế giới hòa bình, người người hạnh phúc. Thì sự việc này sẽ là nguồn động lực để người ta phấn đấu. Nhưng nếu như không có kẻ thù, nói cách khác, kẻ thù chính là những người cậu muốn cứu thì cậu không thể nào xuống tay được?” Trần Dật Hàm phân tích.
Tôi gật đầu, vẫn không nói gì.
“Công việc của tôi từ trước đến giờ vốn cũng là như thế.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi ngạc nhiên nhìn Trần Dật Hàm, nhưng ngẫm lại, làm cảnh sát, công việc của Trần Dật Hàm kể ra cũng đúng là như vậy. Đối tượng mà anh ta bảo vệ lẫn chiến đấu, đều có cùng một cái tên (con người).
“Tôi dựa trên pháp luật mà thực thi nhiệm vụ, hoàn thành công việc. Còn cậu?” Trần Dật Hàm lại hỏi.
Lòng tôi chợt rung động, nhớ đến những lời của Diệp Thanh.
Phán xử, trừng phạt gì gì đó, rồi những chuyện liên quan đến luân hồi, đã biến mất cùng Địa Phủ từ lâu, không còn tồn tại nữa. Nhưng quyết tâm của Diệp Thanh thì chưa từng bị lung lay. Những lời đã nói hôm nay không phải lấp liếm, thái độ trong hiện tại cũng không phải là thái độ mà anh ta đã trải qua sự điều chỉnh.
Anh ta vẫn luôn làm công việc như vậy.
Vào một ngày nào đó, trên thế giới xuất hiện con ma đầu tiên. Để tiêu diệt nó nên Ông Trời đã tạo ra linh hồn.
Diệp Thanh vững tin như vậy và cũng vững tin rằng chỉ cần giải quyết con ma đầu tiên thì cả thế giới sẽ trở nên khác hẳn.
Có lẽ vẫn sẽ có vô vàn phiền toái, vẫn sẽ xuất hiện những vấn đề khiến người ta tuyệt vọng, nhưng đó vẫn là một tương lai khác.
Chưa hẳn sẽ tốt hơn hiện tại, cũng chưa hẳn sẽ tệ hơn hiện tại.
Nhưng ít nhất, “hiện tại” là không đúng.
“Cậu tạm thời hãy ở lại đây đi. Người sống ở trong tòa lầu thì dễ giải quyết. Còn những hồn ma phải nhờ cậu xử lý giúp.” Trần Dật Hàm nói.
“Tôi biết rồi.” Tôi nhận lời.
Trần Dật Hàm mở cửa đi ra ngoài.
Không lâu sau em gái đã đi vào, lo lắng nhìn tôi. Mắt và mũi nó đều đỏ hoe, cắn chặt môi và chỉ nhìn mỗi tôi.
“Yên tâm đi, anh của em không sao đâu. Dù tất cả mọi người chết hết, có lẽ anh cũng sẽ không chết.” Tôi khẽ nhếch mép, xoa xoa đầu em gái: “Anh cũng sẽ không để em gặp chuyện đâu.”
“Anh…” Em gái lại òa khóc.
“Hãy xem chuyện này như tai nạn đi. Trên đời này ngày nào mà không xảy ra tai nạn nghiêm trọng chứ? Chưa kể đất nước đã từng gặp phải chiến tranh nhiều năm như thế… Chỉ là vậy thôi em.” Tôi dỗ dành em gái và cũng đang dỗ dành chính mình.
Có điều, nói đến đây, tôi cũng không nói tiếp được nữa.
Đây đâu phải chiến tranh, cũng đâu phải tai nạn.
Hai anh em tôi ở lại trong phòng, không ai nói gì, chỉ có em gái chốc chốc lại chảy nước mắt.
Không lâu sau, có cảnh sát đi vào, truyền đạt chỉ thị của Trần Dật Hàm.
Tôi vỗ vỗ tay em gái, rồi theo cảnh sát ấy đi ra ngoài.
Dải phân cách đã nghiêm ngặt hơn lúc trước, chặn ở khoảng cách xa hơn, còn kéo bạt ni lông, che khuất tầm nhìn.
Tôi trông thấy phóng viên, chụp ảnh, quay phim, phỏng vấn đám đông đang vây quanh, còn có xe phát sóng trực tiếp đang đậu cách đây không xa.
Trần Dật Hàm rất quan tâm, bảo cảnh sát dẫn tôi đi đường vòng, tránh khỏi phóng viên và đám đông hóng chuyện kia.
Đi vào trong dải phân cách, ngẩng đầu lên nhìn tòa lầu kia, tôi đã cảm nhận thấy âm khí dày đặc từ trong ấy tỏa ra.
“Đi thôi, tôi cùng vào với cậu.” Trần Dật Hàm đứng đợi tôi ở lối vào tòa lầu.
Cảnh sát ở bên cạnh đã khác trước, đổi thành cảnh sát đặc nhiệm, chứ không phải công an, cảnh sát hình sự nữa.
Không chỉ có tôi và Trần Dật Hàm vào, mà còn có một đội cảnh sát đặc nhiệm theo sau chúng tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Trần Dật Hàm một cái.
“Cậu ước chừng xem, khi nào sẽ bùng phát trên mọi phương diện?” Trần Dật Hàm điềm nhiên hỏi.
Tôi giật mình, nhớ đến cái thế giới bị xâm lược mọi mặt kia.
Tôi lắc đầu với Trần Dật Hàm: “Nếu không có tác động từ bên ngoài… thay đổi quan niệm của tất cả mọi người, vậy phải tốn rất nhiều thời gian.”
“Phải tính bằng năm, nhưng chỉ cần bên trên đồng ý thì đối với bất kì đất nước nào, cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi chợt linh cảm thấy dấu hiệu không lành: “Tuyệt đối không được làm như vậy.”
Trần Dật Hàm liếc nhìn tôi một cái.
“Tuyệt đối không được làm như vậy.” Tôi lặp lại lần nữa, rồi nhìn về phía tòa lầu lớn ngập tràn âm khí.
Tôi băng qua cửa kính trước tiên, đi vào sảnh chính.
Bên trong vẫn còn vết máu, xác chết đã được chuyển đi hết, vết máu và đồ vật còn sót lại đủ khiến người ta tưởng tượng được vừa có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngẩng đầu lên, quét mắt trên trần nhà bằng kính và cũng lướt mắt qua ban công của từng tầng lầu.
“Trong các cảnh sát và lính cứu hỏa đã vào trước đây, có ba người chưa trở ra.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi không tiếp lời, ánh mắt đã di chuyển đến thang máy.
Trong tòa lầu bệnh viện xuất hiện thang máy trong suốt kể ra cũng khá quái lạ, hiện giờ, có hai thang máy trong suốt đều đã trở nên vô cùng kinh khủng. Một cái thì chất đầy máu thịt, là hiện trường tôi đã từng thấy. Cái còn lại vẫn đang vận hành, dừng lại ở mỗi tầng lầu.
Tôi nhìn thấy bé trai đang ở trong thang máy, mắt chạm mắt với nó.
Đó là đứa bé đã giết người trong thang máy.
Nó lập tức sợ hãi lùi lại, chạy ra khỏi thang máy đang mở sẵn cửa.
“Phòng khám không thể thống kê được bệnh nhân trong bệnh viện, bộ phận nằm viện còn có…”
Lời của Trần Dật Hàm, tôi chỉ nghe chứ không nhớ.
Tôi đi thẳng đến cầu thang bộ, phóng một hơi lên tầng năm.
Tôi cảm thấy cảnh sát đặc nhiệm đang theo sau lưng đã hơi khựng lại.
“Hi hi hi…”
“Ha ha!”
Là tiếng cười trẻ con.
Tôi đã nghe thấy và họ cũng đã nghe thấy.
Âm khí của những đứa trẻ này đã trở nên mạnh hơn.
Tôi đi thẳng qua bên đó.
“Á a a a.”
Tôi nghe thấy tiếng gào thảm của đàn ông, giật mình.
Trần Dật Hàn tăng bước chân, xông thẳng đến bên cạnh tôi, đặc nhiệm sau lưng cũng tức tốc vượt qua tôi, có người còn lập tức chắn trước mặt tôi, đưa tôi ra sau lưng họ.
Họ được huấn luyện bài bản, nên đã lập tức xông vào căn phòng phát ra tiếng gào, thủ sẵn ở trong phòng và hành lang.
Lúc tôi bước vào thì nhận ra đây là phòng thể thao dành cho trẻ em.
Một người đàn ông mặc đồng phục cứu hỏa đang ngồi trên ván bập bệnh trẻ em, gục đầu xuống, không chút nhúc nhích.
Trần Dật Hàm đến chỗ ấy, ngồi xuống kiểm tra hô hấp và mạch của người đó, không lâu sau đã lặng lẽ đứng dậy.
Ván bập bênh đột nhiên động đậy.
Tôi sải bước đến cạnh Trần Dật Hàm, ngay khi anh ta ngoảnh đầu qua nhìn thì tôi đã đưa tay đến, tóm được hai hồn ma nhí trên ván bập bênh.
Thoáng chốc, hai hồn ma nhí đã biến mất.
Ở một góc khác của gian phòng đã vang ra tiếng la hét kinh hãi.
Tôi nhấc tay lùa những sợi dây xích trong không trung qua, tiếng hét lập tức im bặt.
Cùng với đó, thân thể người đàn ông tựa như khối đồ chơi xếp hình bị mất cân bằng, tách thành từng khối, rơi lả tả xuống đất.
“Ừ. Em sẽ đọc được tin tức sớm thôi.” Tôi ủ rũ đáp, vẫn như trước dặn cô ấy nhớ cẩn thận, gặp được Hàn Vân là phải báo tôi ngay.
Không đợi Quách Ngọc Khiết nói gì, tôi đã ngắt máy ngay.
Gian phòng nhỏ xíu chìm2vào yên tĩnh.
Tôi nhướn mắt lên thì thấy Trần Dật Hàm đang nhìn tôi chăm chăm.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Thái độ của cậu, khác với trước đây.” Trần Dật Hàm không ngại nói thẳng.
Tôi gượng cười một cái.
“Trước đây tôi đã suy nghĩ quá đơn giản, quá lạc quan. Còn bây giờ…” Tôi thở dài một hơi: “Một linh hồn thôi, đã khiến tôi đau đầu đến thế này. Hiện tại tôi thực sự8bó tay, hoàn toàn không biết phải làm sao. Không có cách… một chút biện pháp cũng không có.”
Tôi đã nhận ra, đây không phải là chuyện của mỗi mình tôi.
Không thể dựa vào chủ nghĩa anh hùng cá nhân mà cứu được thế giới.
Tôi không ngừng nhớ đến những lời của Meditation và khuôn mặt đẫm nước mắt của Hàn Vân, thậm chí còn nảy lên suy nghĩ – thế giới này2hoàn toàn không đáng để cứu.
Tôi nhìn đôi tay mình, mà không biết mình sẽ làm được gì.
Tôi hiểu, đây là do tôi sợ thất bại.
Sợ rằng sau khi mình đã làm tất cả những chuyện phải làm, nhưng cuối cùng, bản thân vẫn phải sống trong cái thế giới tương tự.
Cho dù làm lại bao nhiêu lần thì thế giới này rồi sẽ vẫn như vậy, điều đó khiến người ta cảm2thấy tuyệt vọng.
Trước mắt tôi chợt hiện lên những cái chết của nhóm Thanh Diệp.
Tôi đã cứu họ rồi, nhưng họ vẫn chết.
“Cậu nghĩ toàn bộ chuyện này không phải do một cá nhân nào đó gây ra, mà là một tiến triển tất yếu của cả thế giới?” Trần Dật Hàm nhận định đầy sâu sắc.
Tôi im lặng không đáp lại.
“Có một kẻ địch, à, có một kẻ thù gian ác, chỉ6cần tiêu diệt nó thì mọi rắc rối sẽ đều được giải quyết, thế giới hòa bình, người người hạnh phúc. Thì sự việc này sẽ là nguồn động lực để người ta phấn đấu. Nhưng nếu như không có kẻ thù, nói cách khác, kẻ thù chính là những người cậu muốn cứu thì cậu không thể nào xuống tay được?” Trần Dật Hàm phân tích.
Tôi gật đầu, vẫn không nói gì.
“Công việc của tôi từ trước đến giờ vốn cũng là như thế.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi ngạc nhiên nhìn Trần Dật Hàm, nhưng ngẫm lại, làm cảnh sát, công việc của Trần Dật Hàm kể ra cũng đúng là như vậy. Đối tượng mà anh ta bảo vệ lẫn chiến đấu, đều có cùng một cái tên (con người).
“Tôi dựa trên pháp luật mà thực thi nhiệm vụ, hoàn thành công việc. Còn cậu?” Trần Dật Hàm lại hỏi.
Lòng tôi chợt rung động, nhớ đến những lời của Diệp Thanh.
Phán xử, trừng phạt gì gì đó, rồi những chuyện liên quan đến luân hồi, đã biến mất cùng Địa Phủ từ lâu, không còn tồn tại nữa. Nhưng quyết tâm của Diệp Thanh thì chưa từng bị lung lay. Những lời đã nói hôm nay không phải lấp liếm, thái độ trong hiện tại cũng không phải là thái độ mà anh ta đã trải qua sự điều chỉnh.
Anh ta vẫn luôn làm công việc như vậy.
Vào một ngày nào đó, trên thế giới xuất hiện con ma đầu tiên. Để tiêu diệt nó nên Ông Trời đã tạo ra linh hồn.
Diệp Thanh vững tin như vậy và cũng vững tin rằng chỉ cần giải quyết con ma đầu tiên thì cả thế giới sẽ trở nên khác hẳn.
Có lẽ vẫn sẽ có vô vàn phiền toái, vẫn sẽ xuất hiện những vấn đề khiến người ta tuyệt vọng, nhưng đó vẫn là một tương lai khác.
Chưa hẳn sẽ tốt hơn hiện tại, cũng chưa hẳn sẽ tệ hơn hiện tại.
Nhưng ít nhất, “hiện tại” là không đúng.
“Cậu tạm thời hãy ở lại đây đi. Người sống ở trong tòa lầu thì dễ giải quyết. Còn những hồn ma phải nhờ cậu xử lý giúp.” Trần Dật Hàm nói.
“Tôi biết rồi.” Tôi nhận lời.
Trần Dật Hàm mở cửa đi ra ngoài.
Không lâu sau em gái đã đi vào, lo lắng nhìn tôi. Mắt và mũi nó đều đỏ hoe, cắn chặt môi và chỉ nhìn mỗi tôi.
“Yên tâm đi, anh của em không sao đâu. Dù tất cả mọi người chết hết, có lẽ anh cũng sẽ không chết.” Tôi khẽ nhếch mép, xoa xoa đầu em gái: “Anh cũng sẽ không để em gặp chuyện đâu.”
“Anh…” Em gái lại òa khóc.
“Hãy xem chuyện này như tai nạn đi. Trên đời này ngày nào mà không xảy ra tai nạn nghiêm trọng chứ? Chưa kể đất nước đã từng gặp phải chiến tranh nhiều năm như thế… Chỉ là vậy thôi em.” Tôi dỗ dành em gái và cũng đang dỗ dành chính mình.
Có điều, nói đến đây, tôi cũng không nói tiếp được nữa.
Đây đâu phải chiến tranh, cũng đâu phải tai nạn.
Hai anh em tôi ở lại trong phòng, không ai nói gì, chỉ có em gái chốc chốc lại chảy nước mắt.
Không lâu sau, có cảnh sát đi vào, truyền đạt chỉ thị của Trần Dật Hàm.
Tôi vỗ vỗ tay em gái, rồi theo cảnh sát ấy đi ra ngoài.
Dải phân cách đã nghiêm ngặt hơn lúc trước, chặn ở khoảng cách xa hơn, còn kéo bạt ni lông, che khuất tầm nhìn.
Tôi trông thấy phóng viên, chụp ảnh, quay phim, phỏng vấn đám đông đang vây quanh, còn có xe phát sóng trực tiếp đang đậu cách đây không xa.
Trần Dật Hàm rất quan tâm, bảo cảnh sát dẫn tôi đi đường vòng, tránh khỏi phóng viên và đám đông hóng chuyện kia.
Đi vào trong dải phân cách, ngẩng đầu lên nhìn tòa lầu kia, tôi đã cảm nhận thấy âm khí dày đặc từ trong ấy tỏa ra.
“Đi thôi, tôi cùng vào với cậu.” Trần Dật Hàm đứng đợi tôi ở lối vào tòa lầu.
Cảnh sát ở bên cạnh đã khác trước, đổi thành cảnh sát đặc nhiệm, chứ không phải công an, cảnh sát hình sự nữa.
Không chỉ có tôi và Trần Dật Hàm vào, mà còn có một đội cảnh sát đặc nhiệm theo sau chúng tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Trần Dật Hàm một cái.
“Cậu ước chừng xem, khi nào sẽ bùng phát trên mọi phương diện?” Trần Dật Hàm điềm nhiên hỏi.
Tôi giật mình, nhớ đến cái thế giới bị xâm lược mọi mặt kia.
Tôi lắc đầu với Trần Dật Hàm: “Nếu không có tác động từ bên ngoài… thay đổi quan niệm của tất cả mọi người, vậy phải tốn rất nhiều thời gian.”
“Phải tính bằng năm, nhưng chỉ cần bên trên đồng ý thì đối với bất kì đất nước nào, cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi chợt linh cảm thấy dấu hiệu không lành: “Tuyệt đối không được làm như vậy.”
Trần Dật Hàm liếc nhìn tôi một cái.
“Tuyệt đối không được làm như vậy.” Tôi lặp lại lần nữa, rồi nhìn về phía tòa lầu lớn ngập tràn âm khí.
Tôi băng qua cửa kính trước tiên, đi vào sảnh chính.
Bên trong vẫn còn vết máu, xác chết đã được chuyển đi hết, vết máu và đồ vật còn sót lại đủ khiến người ta tưởng tượng được vừa có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngẩng đầu lên, quét mắt trên trần nhà bằng kính và cũng lướt mắt qua ban công của từng tầng lầu.
“Trong các cảnh sát và lính cứu hỏa đã vào trước đây, có ba người chưa trở ra.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi không tiếp lời, ánh mắt đã di chuyển đến thang máy.
Trong tòa lầu bệnh viện xuất hiện thang máy trong suốt kể ra cũng khá quái lạ, hiện giờ, có hai thang máy trong suốt đều đã trở nên vô cùng kinh khủng. Một cái thì chất đầy máu thịt, là hiện trường tôi đã từng thấy. Cái còn lại vẫn đang vận hành, dừng lại ở mỗi tầng lầu.
Tôi nhìn thấy bé trai đang ở trong thang máy, mắt chạm mắt với nó.
Đó là đứa bé đã giết người trong thang máy.
Nó lập tức sợ hãi lùi lại, chạy ra khỏi thang máy đang mở sẵn cửa.
“Phòng khám không thể thống kê được bệnh nhân trong bệnh viện, bộ phận nằm viện còn có…”
Lời của Trần Dật Hàm, tôi chỉ nghe chứ không nhớ.
Tôi đi thẳng đến cầu thang bộ, phóng một hơi lên tầng năm.
Tôi cảm thấy cảnh sát đặc nhiệm đang theo sau lưng đã hơi khựng lại.
“Hi hi hi…”
“Ha ha!”
Là tiếng cười trẻ con.
Tôi đã nghe thấy và họ cũng đã nghe thấy.
Âm khí của những đứa trẻ này đã trở nên mạnh hơn.
Tôi đi thẳng qua bên đó.
“Á a a a.”
Tôi nghe thấy tiếng gào thảm của đàn ông, giật mình.
Trần Dật Hàn tăng bước chân, xông thẳng đến bên cạnh tôi, đặc nhiệm sau lưng cũng tức tốc vượt qua tôi, có người còn lập tức chắn trước mặt tôi, đưa tôi ra sau lưng họ.
Họ được huấn luyện bài bản, nên đã lập tức xông vào căn phòng phát ra tiếng gào, thủ sẵn ở trong phòng và hành lang.
Lúc tôi bước vào thì nhận ra đây là phòng thể thao dành cho trẻ em.
Một người đàn ông mặc đồng phục cứu hỏa đang ngồi trên ván bập bệnh trẻ em, gục đầu xuống, không chút nhúc nhích.
Trần Dật Hàm đến chỗ ấy, ngồi xuống kiểm tra hô hấp và mạch của người đó, không lâu sau đã lặng lẽ đứng dậy.
Ván bập bênh đột nhiên động đậy.
Tôi sải bước đến cạnh Trần Dật Hàm, ngay khi anh ta ngoảnh đầu qua nhìn thì tôi đã đưa tay đến, tóm được hai hồn ma nhí trên ván bập bênh.
Thoáng chốc, hai hồn ma nhí đã biến mất.
Ở một góc khác của gian phòng đã vang ra tiếng la hét kinh hãi.
Tôi nhấc tay lùa những sợi dây xích trong không trung qua, tiếng hét lập tức im bặt.
Cùng với đó, thân thể người đàn ông tựa như khối đồ chơi xếp hình bị mất cân bằng, tách thành từng khối, rơi lả tả xuống đất.
Bình luận facebook