• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (3 Viewers)

  • Chương 2031

Tôi không nhìn xác chết của người đàn ông kia, cũng không để ý đến vẻ sững sờ của những cảnh sát đặc nhiệm xung quanh.

Tôi chỉ nhìn tay mình, cảm nhận cảm giác lạnh cóng của dây xích vẫn còn đọng2lại trên đầu ngón tay, trong lòng trào ra cảm giác gớm ghiếc.

Tôi thở hắt ra một hơi, muốn xoa tan những kí ức liên quan đến ma chuyển phát nhanh và ma cổ trang.

Rõ ràng tôi đã thay đổi thế giới,8khiến thế giới trở lại như trước, nhưng chuyện mà tôi đang làm, lại không hề thay đổi.

Tôi đang tiêu diệt hồn ma. Không phải hồn ma dưới trướng của ma vương, mà là hồn ma do linh hồn điều khiển. Chỉ2khác biệt mỗi điểm này.

Thậm chí, tôi còn nhìn thấy những dây xích thuộc về linh hồn trên người cảnh sát đặc nhiệm xung quanh.

“Không phải chúng ta muốn ra đời, mà là loài người đã tạo ra chúng ta, tạo ra2tất cả những chuyện này.”

Dây xích của linh hồn và dây xích của ma vương cực kỳ tương tự nhau. Có điều quy tắc của linh hồn thì mơ hồ hơn ma vương, tựa như một sự ảnh hưởng dẫn đến biến6đổi ngấm ngầm, chứ không phải quy định thép.

Hiện giờ tôi đang tận mắt chứng kiến sự phát sinh và diễn biến của ảnh hưởng này.

Có cảm giác như đang nhìn thấy thế giới tương lai mà tôi chán ghét đang hình thành từng chút một như thế nào.

Mà tôi lại không làm được gì.

Tôi hít thở thật sâu, không nhìn những sợi dây xích ấy nữa.

Phải giải quyết chỗ này trước, rồi mới nghĩ đến những chuyện khác.

Điều Trần Dật Hàm và Diệp Thanh nói đều chính xác. Đừng để cho cảm xúc chi phối, đừng để cho sức mạnh bị chi phối. Bây giờ…

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà.

Mấy viên cảnh sát đặc nhiệm cũng đồng loạt ngẩng lên, súng trong tay đã nhắm lên trần nhà.

Thình thình thình…

Trên trần nhà vang xuống tiếng bước chân đang chạy, tiếng bước chân của con nít, rất nặng nề, nhưng rất gấp gáp, phóng vèo một hơi từ bên trái qua bên phải.

Tôi đã nhìn thấy âm khí của trẻ con.

“Tầng này hết ma rồi. Lên lầu thôi.” Tôi nói với Trần Dật Hàm.

Những cảnh sát đặc nhiệm đang đeo mặt nạ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của họ đang nhắm vào tôi.

Tôi đã dự đoán trước điểm này, hiện thực tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi rồi. Dù gì họ cũng đã được huấn luyện bài bản, chứ không phải người dân bình thường. Trước đó chắc là Trần Dật Hàm cũng đã truyền đạt gì đó với họ.

Trần Dật Hàm gật đầu: “Năng lực của cậu hình như đã có chút thay đổi.”

“Đúng vậy. Tôi có thể sử dụng năng lực của Nam Cung Diệu.” Tôi bình tĩnh đáp.

Bước chân của Trần Dật Hàm chợt khựng lại.

Tôi ngoảnh lại nhìn anh ta.

Biểu cảm kỳ lạ của Trần Dật Hàm chỉ hiện lên trong tích tắc.

Anh ta lắc đầu: “Lát nữa khi ra tay, cậu có thể làm chậm lại một chút. Tôi cần có người huấn luyện.”

Tôi sững sờ, nhìn những cảnh sát đặc nhiệm xung quanh, lòng có chút ngập ngừng.

“Anh Lâm, có vấn đề gì sao?” Một viên đặc nhiệm bước đến hỏi ngay.

“Chắc các anh cũng đã thấy rồi. Chúng là ma, không thể dùng lẽ thường để phán đoán. Vũ khí của các anh, chắc là không có tác dụng gì đối với chúng đâu.” Tôi thành thực nói.

Nhưng thứ như súng ống có độ sát thương rất lớn với người bình thường, nhưng với ma thì hầu như không ăn nhằm gì.

Tôi tin rằng trong tình huống có chuẩn bị, những đặc nhiệm này khi đụng độ một vài con ma nhí, sẽ đủ sức bảo vệ chính mình. Ma nhí không làm gì được họ, mà họ cũng không làm gì được ma nhí.

“Sức mạnh của chúng không phải bắt nguồn từ sợ hãi sao?” Trần Dật Hàm hỏi lại.

Sức mạnh của ma đích xác là bắt nguồn từ sợ hãi.

“Vậy là anh muốn…” Tôi đã đoán ra, nhưng lại cảm thấy ý tưởng này của Trần Dật Hàm thật viển vông. Đám ma nhí chỉ cần biết súng ống không sát thương được chúng thì chúng sẽ không sợ, cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

“Ban đầu không có ý làm như vậy. Nhưng năng lực của cậu đã có thay đổi, nên có thể thử xem sao.” Trần Dật Hàm nói.

Như vậy khác nào xem tôi như chốt an toàn.

Tuy không đánh giá cao nhưng tôi vẫn đồng ý.

Lúc đi về phía cầu thang, tôi buột miệng hỏi: “Những người trong nhóm chuyên gia đâu?”

Trần Dật Hàm cúi đầu xuống: “Họ không đáng tin cậy.”

Tôi giật mình, nhớ đến những miêu tả của Ngô Linh về giới quái dị.

Không đáng tin mà Trần Dật Hàm nói rõ ràng không phải không đáng tin về mặt năng lực, mà là phương diện khác.

“Họ muốn thế giới trở nên như thế?” Tôi cao giọng nói.

“Đương nhiên.” Trần Dật Hàn tức tốc đưa ra câu trả lời, còn là một câu trả lời rất chắc chắn.

Tôi cảm thấy tức giận, mà cũng cảm thấy ớn lạnh, kèm theo đó là cảm giác bất lực.

Ngẫm kĩ lại, đối với người trong giới quái dị, đối với người có năng lực, một thế giới ma quái hoành hành, cái chết treo lơ lửng trên đầu mới là thế giới phù hợp với lợi ích của họ. Ở đó họ có thể phát huy tối đa hiệu lực và tác dụng của năng lực, nếu chủng loại năng lực tương đối thích hợp, còn có thể trở thành một dạng tồn tại tương tự như ma vương.

Giống như thiên sư ở thế giới tương lai, cũng thống trị một cõi, xưng chúa một phương, quyết định sống chết của người khác giống như ma vương.

Đây e là ước mơ của không ít người.

Dẫu không làm được đến mức ấy thì một thế giới ma quái chiếm ưu thế và được số đông công nhận, cũng sẽ tiện cho họ vơ vét của cải hơn. Họ không cần lén lút sử dụng năng lực của mình nữa, không cần làm ăn sau lưng quần chúng nữa.

Điều này đối với họ đúng là chuyện tốt.

Christina đã tạo nên “kỳ tích”, gây ra một trận hỗn loạn lớn, nhất định sẽ có rất nhiều kẻ muốn nhảy ra, công bố “sự thật” cho thế giới biết. Đến lúc đó…

Trong đầu tôi đã hiện lên hình ảnh của thế giới mới vừa bị tôi biến đổi.

Đó quả là một phiền toái lớn.

Nếu trong chuyện này mà đám ma vương còn châm dầu vào lửa thì sắp tới tôi sẽ phải tốn công sức trên những chuyện vô nghĩa này, hoàn toàn không thể tích lũy thêm sức mạnh, để chuyển hướng cả thế giới chỉ trong một lần.

“Trước mắt đừng suy nghĩ nhiều như thế, giải quyết rắc rối trong hiện tại đã.” Trần Dật Hàm nhắc nhở.

Tôi thở hắt ra một hơi, nén lại những suy tư miên man kia, bảo mình phải bình tĩnh lại.

Đội hình chúng tôi đổi vị trí, nhóm cảnh sát đặc nhiệm đi trước, dựa theo huấn luyện hằng ngày, có trình tự tiến tới. Tôi và Trần Dật Hàm đi sau. Tôi hơi nhấc tay lên, sẵn sàng xóa sổ con ma nhí ở tầng lầu này bất kì lúc nào.

Hành động của đội đặc nhiệm trước mặt vừa nhanh vừa lưu loát, trông rất đẹp mắt.

Họ men theo hành lang, kiểm tra phòng bệnh và quầy y tá, không ngừng tiến tới, hầu như không phát ra tiếng động nào.

Họ từng bước áp sát căn phòng đó.

Đùng – cửa phòng được mở ra, có hai người xông vào đầu tiên, kiểm tra phòng, gầm giường.

Họ không tìm thấy ma ở những nơi lộ liễu này, sau đó liền mở cửa buồng vệ sinh và tủ quần áo trong phòng bệnh.

“Á.” Trong tủ quần áo vang ra tiếng thét.

Bóng của một bé trai hiện ra.

Mấy nòng súng lập tức nhắm lên người nó.

Nó đang run bần bật, ngẩng khuôn mặt còn đầy nước mắt lên.

“Cha ơi… mẹ ơi…” Đứa bé kêu cha mẹ mình, nước mắt chảy ròng ròng.

Các đặc nhiệm đều khựng lại.

“Bạn nhỏ, ra đây trước đã.” Đội trưởng đặc nhiệm nói.

Bé trai đang quệt nước mắt, hình như không nghe thấy.

Đội trưởng đội đặc nhiệm đưa mắt ra hiệu cho đồng đội ở bên cạnh, bản thân thì hạ súng xuống, đến trước mặt bé trai, đưa tay về phía nó.

Tay anh ta nắm lấy tay của thằng bé.

Thằng bé hạ tay xuống, thình lình trở tay chụp lấy tay của đội trưởng đội đặc nhiệm, biểu cảm khóc lóc trên khuôn mặt cũng biến mất.

Vèo một cái, một người trưởng thành to cao đã bị kéo lọt vào trong ngăn tủ quần áo chật chội, cửa tủ chợt đóng sầm lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom