• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (4 Viewers)

  • Chương 2032

“Đội trưởng!”

Mấy cảnh sát đặc nhiệm lập tức la lên, nhào đến định mở cửa tủ ra.

Tôi cử động đầu ngón tay, cánh cửa gỗ họ vốn không tài nào kéo ra nổi đã bị họ giật bay.

Thân thể của đội trưởng đội đặc nhiệm từ2trong tủ thò ra, khi cánh cửa được mở ra, thân thể còng queo cũng nhờ thế mà giãn ra.

Mấy người họ vội kéo anh ta ra, kiểm tra thân thể.

Vẫn có người nhắm súng vào trong tủ, tìm kiếm bóng dáng của đứa bé đó.

Sắc8mặt tôi chắc đang cực kỳ khó coi. Bởi lẽ hành động của đứa bé ấy, đã không còn là hành động của trẻ con. Không phải kiểu trẻ con trút giận, không phải ác ý của trẻ con, mà là một thủ đoạn hành xử2gần giống người trưởng thành.

Tôi nhớ ra rằng tôi đã từng chứng kiến chuyện tương tự.

Những đứa bé sơ sinh, trẻ nhỏ sau khi chết oan biến thành ma, đều như vậy cả.

Chúng không phải những đứa trẻ mà Hàn Vân “bắt cóc”, mà bản thân2chúng đã là ác ma rồi.

Tôi lại lập tức nhớ ra, trong những đứa bị Hàn Vân “bắt cóc” cũng đã có những ác ma như vậy. Ở khu Dương Sơn, tôi đã thấy Hàn Vân dẫn đi hai đứa trẻ như thế. Nó chứng kiến6chúng trả thù người thân của mình xong thì thu nhận chúng.

Sống lưng tôi lạnh buốt đến tận tim, quả tim tựa như bị nhúng vào hố băng.

Tôi nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất.

Nguồn gốc của sự tình có thể là hai đứa ma nhí ấy, hoặc trước đó nữa, Hàn Vân đã thu nhận một con ác ma nào đó.

Hàn Vân không còn là linh hồn nữa nên lập tức đã có vật chứa mới tiếp nhận ý thức khổng lồ và cực mạnh này của con người để trở thành linh hồn mới. Vật chứa ấy nằm trong đông đảo các hồn ma trẻ con mà Hàn Vân thu nhận.

Nếu là hai đứa ở khu Dương Sơn…

Thi thể của hai đứa bé đó đều đã đi vào thế giới tương lai cùng khu Dương Sơn, có lẽ đã bị hủy hoại ngay lập tức.

Muốn tìm được cái thứ như vậy, còn khó hơn vật chứa linh hồn của Meditation nữa.

Đây hoàn toàn không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn.

Linh hồn này sẽ tiếp tục hành động, tiếp tục khống chế trẻ em giết người…

Cũng giống như linh hồn trước đây từng nhập vào người Trần Hiểu Khâu.

Nếu mãi vẫn chưa có biện pháp tiêu diệt nó, vậy ắt sẽ dẫn đến hỗn loạn cực lớn. Sau đó, những chuyện về ma, chuyện về linh hồn đều không thể giấu được nữa. Quan niệm của tất cả mọi người đối với “trẻ em” sẽ trở nên rất nguy hiểm, linh hồn ấy sẽ nhờ đó mà trở nên mạnh hơn.

“Tôi không sao.” Đội trưởng đội đặc nhiệm lên tiếng, kéo sự chú ý của tôi quay lại.

Tôi nhìn sang anh ta.

Ánh mắt anh ta lộ ra đôi phần mệt mỏi và bất lực. Chắc tinh thần anh ta vẫn ổn, chỉ là trong tình huống không đề phòng, đã không kịp trở tay.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, ngoảnh đầu nhìn ngăn tủ quần áo chật hẹp kia.

“Đó chính là ma sao?” Anh ta xoay đầu qua, nhìn tôi và Trần Dật Hàm.

“Chỉ là một con ma nhí. Trên thế giới này còn có những hồn ma ghê gớm hơn. Khoảng thời gian tiếp theo, các cậu phải học cách ứng phó với chúng như thế nào, dưới sự tấn công của chúng, hỗ trợ đám đông chạy đến nơi an toàn.” Trần Dật Hàm nói, bỏ hẳn bước “tiêu diệt”.

Bầu không khí trong đội đặc nhiệm này đã có thay đổi.

“Chúng tôi không cách nào khống chế được chúng sao?” Đội trưởng đội đặc nhiệm hỏi.

“Phương diện này chúng tôi vẫn đang nghiên cứu.” Trần Dật Hàm đáp: “Trước nay chưa từng nghĩ vấn đề liên quan đến chúng lại mở rộng nhanh đến thế.”

“Tiếng hát ấy cũng vậy đúng không?” Một cảnh sát đặc nhiệm hỏi, giọng điệu hơi ngập ngừng: “Christina là một hồn ma còn mạnh hơn?”

“Cô ta đã không còn tồn tại nữa. Không cần phải suy nghĩ đến vấn đề liên quan đến cô ta.”

Nhận được câu trả lời này, các cảnh sát đặc nhiệm đều nhìn qua tôi.

“Không phải tôi. Mà tự cô ta chọn như thế. Cô ta khiến tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hát của cô ta và cũng vì thế mà phải trả giá.” Tôi nói rõ về tình huống của Christina.

Người cảnh sát đặc nhiệm đã lên tiếng kia nghe giọng thì vẫn còn rất trẻ, lúc này đã hơi sững sờ mà thốt lên: “Tôi rất thích giọng hát của cô ấy…”

“Christina ấy chỉ muốn hát. Những con ma khác thì sao?” Đội trưởng đội đặc nhiệm hỏi.

“Giết người.” Tôi đáp ngắn gọn.

Chúng chỉ muốn giết người.

Tôi đã xác định được điểm này ngay từ chuyện vừa rồi.

Đám ma nhí đó muốn giết người, linh hồn đó muốn giết người. Cũng như hầu hết các linh hồn, quy tắc hành sự của nó chỉ là giết người và giết thật nhiều người.

“Vẫn còn hai đứa.” Tôi nhìn lên trần nhà.

Đội chúng tôi lại đi lên hai tầng lầu nữa. Vẫn là các cảnh sát đặc nhiệm dẫn đầu, nhưng họ đã thận trọng hơn khi nãy đôi phần. Họ có thực lực, có kinh nghiệm đối mặt với phần tử bạo động đột ngột xông ra, nhưng chưa chắc sẽ tránh được những va chạm với một con ma nhí.

Nhưng ma nhí ở tầng lầu này thì không hề lẩn trốn.

Vừa lên lầu đã có thể nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.

Tiếng nghẹn ngào vang ra từ một phòng bệnh. Trong phòng đang có xác chết đổ gục, một phụ nữ, một bé gái, và ba bốn người lớn, trong đó có hai người mặc đồng phục cảnh sát và lính cứu hỏa. Trên khuôn mặt của ba người lớn đều là vẻ khiếp sợ, hình như đã chịu đựng đau đớn tột độ trước khi chết. Còn có một người chỉ để lộ ra đôi chân, thân thể đã bị giường chắn mất, đứng ở cửa thì không thể thấy trọn vẹn, nhưng các khớp của đôi chân ấy đã biến dạng, rất bất thường.

Ma nhí là một bé gái, đang quỳ bên cạnh xác của người phụ nữ, quay lưng về phía cửa, đôi vai run lên từng hồi, giống như đang khóc.

Bên cạnh nó còn có một xác chết bé gái có hình dáng giống nó, cũng mặc đồ bệnh nhân, không nhìn thấy mặt, nhưng tôi đã nhìn thấy dây xích đang gắn kết cả hai.

Quét mắt qua một lượt, tôi đã nhìn thấy bảng thông tin trên đầu giường bệnh.

Mảnh giấy đề tên “Tiêu Văn” được cắm trong bản thông tin, trên tủ ở đầu giường có một giỏ trái cây, dao gọt trái cây đang cắm trên xác của người phụ nữ.

Văn Văn… đây mới là Văn Văn.

Đội đặc nhiệm đã bao vây, nhắm nòng súng về phía bé gái đó.

Đội trưởng đội đặc nhiệm không vì chuyện khi nãy mà chùn bước sợ hãi, vẫn đứng trên cùng, quát gọi bé gái đó.

Bé gái hoàn toàn bất động, tựa như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Tôi lên tiếng: “Khoan đã!”

Toàn đội đặc nhiệm đều đứng im như tượng đá, hoàn toàn bất động.

Đội trưởng lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách với bé gái, sau đó mới ngoảnh đầu qua nhìn tôi.

Tôi chau mày lại: “Anh tạm tránh qua đi. Con bé hơi khác.”

Tôi nhìn thấy dây xích trên người bé gái, từng vòng dây xích đó không phải thuộc về linh hồn.

Tôi băng qua lối đi mà đội đặc nhiệm mở ra, di chuyển đến trước mặt bé gái.

Không biết có phải do mắc bệnh hay không, mà trông nó vừa gầy vừa yếu ớt. Đôi mắt vô hồn, đôi tay nhỏ nắm lấy hai tay của mẹ, không hề nhúc nhích. Chỉ là thi thoảng, trong đôi mắt vô hồn ấy có nước mắt trào ra, cô bé nấc lên vài cái, rồi lại trở về trạng thái đờ đẫn ấy.

“Văn Văn.” Tôi gọi một tiếng, nhưng cô bé không phản ứng. Ánh mắt tôi quét ngang qua xác chết của bé gái, nhìn thấy dấu tay rõ rệt trên cổ của xác chết. Tôi nhớ lại người đàn ông đã sụp đổ ấy, di chuyển ánh mắt, nhìn lại bé gái: “Anh đã gặp cha của em. Ông ta đang ở dưới lầu.”

Thân thể bé gái chợt giật bắn một cái, tròng mắt cũng chuyển động theo, từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Văn Văn, có thể cho anh biết, lúc đó đã xảy ra chuyện gì được không? Anh giúp được em, giúp được mẹ em. Khiến mọi chuyện trở lại như ban đầu.” Tôi đặt tay lên thân thể người phụ nữ.

Bé gái lập tức ngồi thẳng người lên, cảnh giác nhìn tôi chăm chăm.

Năng lực chậm rãi đi vào xác của người phụ nữ, tôi rút con dao gọt trái cây ra, nhìn thấy vết thương đã lành lặn.

Người phụ nữ rên lên một tiếng, đờ đẫn mở mắt ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom