• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (2 Viewers)

  • Chương 2033

“Ơ… cậu là… các anh…” Người phụ nữ quét mắt qua một lượt, có chút sững sờ từ dưới đất nhổm dậy.

Bé gái nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt trợn to, dần lộ ra vẻ mừng rỡ. Nó2nhào đến, định ôm chầm lấy người phụ nữ.

“Mẹ ơi!” Tiếng reo vui vẻ của cô bé đã đi vào tai tôi.

Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn về hướng ấy, nhưng ánh mắt lại nhắm vào đội đặc8nhiệm.

Bé gái đã xuyên qua người bà ta. Nó ngã trên đất, hoang mang ngơ ngác.

“Văn Văn…” Người phụ nữ đã nhanh chóng để ý đến xác chết của bé gái đang nằm sõng soài trên đất, run rẩy2kêu lên, rồi lập tức ôm cái xác vào lòng, miệng há to, nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa. Bà ta hoảng hốt tột độ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hồn2ma của bé gái ngoảnh đầu lại nhìn thấy cảnh tượng ấy, nước mắt liền trào ra, ôm mặt quỳ trên đất khóc nức nở.

Tôi nhìn sang đội đặc nhiệm và Trần Dật Hàm, hiển nhiên họ có thể6nhìn thấy hồn ma bé gái.

Chỉ mỗi người mẹ là không thể nhìn thấy.

Mấy cảnh sát đặc nhiệm vẫn còn bàng hoàng, tôi đành đưa tay ra hiệu cho đội trưởng.

Đội trưởng nhanh chóng định thần lại, nhấc tay lên đánh ngất người mẹ đang đau đớn, rồi đưa bà ta vào gian phòng bên cạnh.

Tôi nhìn bé gái: “Văn Văn, em xem, anh có thể giúp được em, đúng không? Anh đã cứu được mẹ em thì anh cũng có thể cứu em.” Tôi nâng mặt cô bé lên, để cô bé nhìn tôi: “Văn Văn à, cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì. Cha em kể với anh, em muốn ăn trái cây…”

Bé gái bật ra tiếng khóc ấm ức: “Em muốn ăn trái cây… em… em chỉ… em không biết tại sao. Em đã cầm dao lên… là em đã giết mẹ, em đã giết mẹ… hức hu hu hu… mẹ ơi… mẹ ơi!”

“Đừng khóc, nín đi em. Đã không sao nữa rồi. Mẹ em đã không sao nữa.” Tôi dỗ dành: “Vừa rồi em cũng đã thấy đúng không? Mẹ em đã không sao nữa. Em cũng sẽ không sao cả. Chỉ cần em ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh.”

“Hức hức… mẹ, không sao nữa thật à?” Bé gái nhìn tôi đầy hi vọng.

“Ừ. Mẹ đang ở sát bên vách nè. Mẹ cũng buồn lắm. Nhưng rồi hai mẹ con sẽ không sao nữa hết.” Tôi đang cân nhắc nhưng không tìm ra cách diễn đạt nào ổn hơn, đành hỏi một cách hơi tàn nhẫn: “Em làm mẹ bị thương, rồi sau đó thì sao?”

Bé gái cúi gầm mặt, khóc một hồi nữa: “Cha bắt em lại… em còn muốn… Cha ơi! Cha em…”

“Cha em cũng không sao hết, ông ta đang ở dưới lầu. Lát nữa em và mẹ có thể cùng đi gặp cha. Bọn em sẽ được về nhà.” Tôi lập tức nói.

Cô bé không còn kêu nữa, vừa khóc vừa nói: “Cha, cha bóp cổ em… em giận lắm… sau đó em ở trong phòng. Có người vào, em liền… em liền… em liền giết họ… em đã giết họ…”

“Không sao. Anh sẽ cứu sống họ. Em yên tâm, không sao đâu. Nói cho anh biết, một mình em ở trong phòng, rồi sau đó thì sao? Có cảm thấy mình có chỗ nào đó hơi khác không? Trước đó em đã rất giận, thế khi nào thì hết giận?” Tôi nhẫn nại hỏi tiếp.

Đây chỉ là một đứa bé.

Nó bị linh hồn ảnh hưởng, trở nên thô bạo nóng giận, có xu hướng tấn công cực mạnh, thẳng tay tấn công người nhà của mình.

Nếu nó muốn tự thoát khỏi ảnh hưởng của linh hồn là điều hoàn toàn không thể.

Là linh hồn đó xảy ra vấn đề, hay có ảnh hưởng từ bên ngoài?

“Em buồn lắm… em khóc mãi, thế nhưng, thế nhưng, em lại nổi giận…” Bé gái nhọc nhằn diễn tả: “Em… em đã nhìn thấy một bé trai. Người ấy hỏi em muốn gì. Em muốn mẹ, muốn cha…”

Đứa bé lại òa lên khóc.

Bé trai?

Tôi sững sờ, bất giác nghĩ đến Hàn Vân.

“Bé trai ấy còn nói gì nữa không?” Tôi vặn hỏi.

Bé gái lắc đầu, mái tóc mềm mại khẽ đong đưa: “Người đó đã ôm em, rồi đi mất.”

Là Hàn Vân sao?

Tôi không chắc lắm.

Thế nhưng, chỉ có ôm thôi mà đã có thể ảnh hưởng được hồn ma nhí đang bị linh hồn điều khiển, vậy chắc chắn cũng phải là một loại năng lực quái dị nào đó. Chắc chắn là một trong những đối tượng như người có năng lực, ma, hoặc linh hồn.

Tôi miêu tả dáng vẻ của Hàn Vân, nhưng với một đứa bé mà nói, loại miêu tả này không thể để nó tưởng tượng ra cái gì được, nếu bảo nó miêu tả một người thì cũng rất khó khăn. Dù sao thì trẻ con không hiểu kiểu như mặt trái xoan, mắt phượng… là gì.

Nhận thấy có hỏi cũng không ra gì, tôi đành phải bỏ cuộc.

Tôi nhìn sang xác chết của bé gái, rồi lật cái xác lại. Tôi nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy oán hận trên xác chết bé gái, bàn tay chợt khựng lại. Tôi đưa tay vuốt đôi mắt ấy khép lại, rồi ra hiệu bảo hồn ma bé gái nằm lên trên.

“Không sao đâu. Loáng một cái là em sẽ ổn thôi.” Tôi dỗ dành, bảo hồn ma bé gái nằm chồng lên xác chết của mình, rồi nắm lấy tay nó, rót năng lực mình vào trong.

Một lát sau, bé gái đã mở mắt ra, sống lại.

Nó có chút hoảng hốt, nhưng đã nhanh chóng rụt rè hỏi: “Em đi gặp mẹ được chưa?”

Tôi gật đầu.

Nó mở to mắt, lập tức từ dưới đất chồm dậy.

Có cảnh sát đặc nhiệm đưa nó đến phòng bên cạnh.

Tôi nhìn theo hình bóng ấy, xác định lại dây xích trên người nó. Mười sợi dây xích, không còn thứ gì khác. Cô bé đã thực sự thoát khỏi ảnh hưởng của linh hồn.

“Vậy là sao?” Trần Dật Hàm hỏi.

Tôi nói ra những điều mình thấy và nghĩ đến cho Trần Dật Hàm biết: “… Có lẽ Hàn Vân đã nghĩ ra cách gì đó.”

Đây là tình huống tốt nhất.

“Anh Lâm.” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm gọi tôi: “Anh có thể hồi sinh người chết?”

“Một số người thì có thể.” Tôi nhớ đến những người của Thanh Diệp.

Tôi không thể nào hồi sinh được họ.

“Thế…” Đội trưởng đội đặc nhiệm nhìn sang những xác chết khác trong phòng bệnh.

“Đưa hai mẹ con ấy ra ngoài trước. Tình hình ở trong lầu vẫn cần phải xử lý dứt điểm. Những người này, lát nữa tính sau.” Trần Dật Hàm đưa ra quyết định, rồi nhìn sang tôi: “Còn một con ma nữa, đúng không?”

Tôi gật đầu, đang định nhìn về hướng ấy thì chợt cảm thấy luồng âm khí ấy đã biến mất.

“Mất rồi?” Tôi buột miệng thốt lên, xông thẳng ra khỏi phòng bệnh, chạy về nơi âm khí biến mất.

Âm khi ấy biến mất trước cầu thang bộ tầng bảy, âm khí ấy là của con ma nhí trong thang máy. Chỉ e nó là một con ma nhí lanh lợi nhất và cũng đặc biệt nhất trong tòa lầu. Trước đó liên tục di chuyển loạn xạ. Lúc tôi cảm nhận âm khí của nó, nhìn thấy nó thì biết ngay nó đã giết người, nhưng không nhiều. Ma nhí đó hình như là một đứa trẻ đúng nghĩa, không có quá nhiều ác ý, nhưng cũng không quan tâm đến giết người.

Tôi chạy đến trước thang máy, chợt thấy thang máy đang không ngừng đóng đóng mở mở, tựa như thiết bị bị chạm.

Trong thang máu có vết máu, chính là máu do người đã chết đầu tiên trong ấy để lại.

Người đó cũng đã bị con ma nhí ấy giết chết.

Thi thể của con ma nhí hiện giờ cũng đang ở trong thang máy, nhưng đã nát nhừ, tựa như bị vật nặng đè thành thịt nhuyễn.

Hồn ma của ma nhí chỉ vừa mới biến mất, nhưng ở đây ngoài thi thể của nó thì không còn thứ gì khác.

Dựa vào dáng vẻ của thi thể thì nhìn kiểu nào cũng không thể là do người bình thường nào đó làm.

“Tự sát.” Trần Dật Hàn đang đứng sau lưng tôi, bất ngờ nói.

Tôi thắc mắc nhìn anh ta, rồi lập tức nhớ ra, năng lực của anh ta hình như chính là điều tra và lý giải về phương diện này.

“Đứa này là tự sát, còn kia là bị nó giết.” Trần Dật Hàm nhìn đống thịt nát bét trong thùng thang máy, rồi nhìn vết máu trên tường kính: “Thằng bé này thuộc dạng trẻ con vô cùng hỗn xược.”

Anh ta đưa ra suy đoán giống tôi.

“Hồn ma biến mất, không phải tự sát.” Tôi nhìn đống thịt nát trên đất.

Lúc này di động chợt đổ chuông.

Tôi rút máy ra, nhìn thấy tên của Quách Ngọc Khiết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom