Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2127.html
Chương 2127: Kẻ giết người (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lão già vừa cười vừa nhấc cần câu lên, kéo Trần Hiểu Khấu lên bờ
Chỉ vỏn vẹn một phút, cơ thể Trần Hiểu Khâu đã bị chia cắt ngay trên không trung, lúc tiếp đất, chỉ còn lại thịt, khung xương hoàn chỉnh bị vứt xuống sông, bị nước xô vỡ tan tành
Ma nữ không có mặt dưới sống đã tụ tập thành bầy, lấp kín quãng sông, bóng hình của Quách Ngọc Khiết bị che khuất, không tìm thấy được nữa
Tôi loáng thoáng nhìn thấy xương trắng và mặt người trôi lều bều trong nước, xương trắng là của Trần Hiểu Khâu, mặt người thì của Quách Ngọc Khiết
Tôi đưa tay tới, nhưng chỉ chụp được không khí
Mọi ánh sáng đều tắt ngấm, tôi đang ở trong bóng2tối, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào
Cảm giác đau đớn lúc này mới xuất hiện
Mặt tối đang rất đau, tựa như có người đang kéo da mặt tôi, lột da mặt tối ra
Lại tựa như có người đang dùng dây câu bén ngọt cắt đứt thân thể tối thành từng khối thịt một
Không ai cứu tôi cả
Bên cạnh tôi có bầy ma nữ không có mặt đang tụ tập
Họ dùng khuôn mặt chỉ có máu me nhìn tôi, trong đôi mắt lồi ra chỉ ẩn chứa vẻ vô cảm
Chớp mắt, những ma nữ ấy đã mất dạng, chỉ còn lại một lão già đang đứng bên cạnh tôi, nở nụ cười gian ác với tôi, vung con dao nhỏ trong tay lên
Nước sông lớn nuốt chửng tôi,9tất cả những cảnh vật này đều biến mất.
Tôi lênh đênh trong nước.
Cảm thấy có sóng nước đánh lên thân mình
Có thứ gì đó đang đến gần
Quay đầu qua thì thấy mấy bóng người.
Thân hình Gã Béo là dễ nhận ra nhất
Cậu ấy đang há miệng, nhả ra bong bóng nước, tựa như muốn nói gì đó
Tí Còi theo sát phía sau, thân thể xoay vòng trong nước, không khống chế được
Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu thì đang bơi ở phía sau, nhanh chóng đến cạnh hai cậu ấy
Họ vượt qua tôi, đi thẳng tới trước
Tôi nhìn thấy bóng đen to lớn ở vùng nước phía trước, nước sông ập vào mặt
Bốn người họ tựa như con thiêu thân, lao thẳng vào bóng đen ấy, hóa thành6máu thịt, xương vụn
Bóng đen đã hiện rõ chân dung, là một cánh quạt chân vịt khổng lồ
Trên trục chân vịt hiện ra từng đôi từng đôi mắt, hẩm hè gườm tôi
Chân vịt lại chuyển động, cuốn tôi vào trong
Thân thể và linh hồn tôi đều sắp bị chắp thành mảnh vụn
Đau đớn tột độ khiến tôi tỉnh lại
Tôi ngồi bật dậy, nhận thấy mình lại đang ở trong một nơi quen thuộc
Tôi nhìn thấy cửa sổ, vách tường, giường và kệ sách, tất cả đều vô cùng quen thuộc
Không có hồ sơ của Thanh Diệp..
Ngoài cửa, có tiếng động âm thanh sột soạt chốc chốc vang lên, tôi nhận ra được đó là tiếng bước chân của mẹ, nghe thấy mẹ đã vào bếp, bắt đầu nấu nướng
Không0mấy chốc, đã có mùi thơm bay ra
Sau đó, lại có tiếng bước chân, tiếng tivi, tiếng đi nhà vệ sinh..
Tiếng nói chuyện cũng đã vang lên
“Hôm nay dậy sớm thế.”
“Da.”
“Anh con vẫn chưa dậy à? Gọi anh dậy đi.”
“Vâng.”
Câu trả lời mang theo vẻ ngái ngủ khiến tôi cảm thấy thân quen
Cửa phòng nhanh chóng bị gõ vang
Cửa mở, em gái thò đầu vào.
“Anh dậy rồi à
Anh ra ngoài đi.” Em gái nói với tôi hai câu, lập tức quay đầu lại lầm bầm gì đó rồi xoay người đi mất
Tôi còn nghe thấy tiếng ngáp của nó
Tựa như mọi buổi sáng bình yên khác
Tôi bàng hoàng xuống giường, bước đến cửa phòng, nắm lấy nắm cửa.
Mở cửa ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh đều biến mất
Tôi7đi đến phòng khách, ngoảnh đầu nhìn nhà bếp và nhà vệ sinh
Tivi trong phòng khách đang tắt, là trong bếp đang trống trơn, trong nhà vệ sinh cũng không có ai
Tối đi đến ban công, mở cửa sổ ra
Không có gió, ánh nắng cũng không ấm áp
Bên ngoài cũng không có ai
Không có những ông bà cụ tập thể dục buổi sáng, chẳng có các dì các chủ đi chợ, đưa con đi học, không có những thanh niên và trẻ con hối hả đi làm, đi học
Cả thế giới vô cùng yên tĩnh
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời
Trên bầu trời tựa như đang có thứ gì đó
Tôi quay người ra khỏi nhà, xuống lầu, vòng qua tòa lầu chung cư, mới nhìn thấy cái thứ mà vừa rồi không trông thấy
Đó là một hố đen khổng lồ, sáng loáng trên không trung
Ở mép của hổ đen, vô số ma vương đang thò tay vươn chân, muốn bỏ qua đây
Có kẻ thất bại, có kẻ thành công
Trong hổ đen luôn có móng vuốt của các quái vật hiện ra, kéo mấy tên ma vương trở lại
Bên đó, là một thế giới khác
Còn ở đây, cũng không phải là thế giới hiện thực
Tôi đang nghĩ như thế, thì trong không gian tĩnh lặng đã có âm thanh
Hổ đen biến mất, ánh nắng đã có nhiệt độ, gió đã nổi
Có các dì các chú, ông già bà cả đi ngang qua tôi.
Tôi đang nhìn thấy một hình dáng quen thuộc trong đám đông
Cô gái đang đi ngang qua, bước chân chợt ngừng lại
Cô gái nhìn chăm chăm luống cây xanh bên cạnh, tựa như đang tìm gì đó.
Meo!
Tôi đã nghe thấy tiếng mèo kêu
Tâm trạng bàng hoàng đã chuyển qua căng thẳng
Tôi chạy thật nhanh đến, lớn tiếng la lên, muốn ngăn nó lại
Nó đã quỵ người xuống, đưa tay về phía luồng cây xanh
Một bàn chân mèo màu vàng đặt lên tay nó
Tôi nhìn thấy nó đã nhoẻn nụ cười
Không phải..
không phải mèo mun, không phải ma
Bước chân của tôi đã dừng, nhìn sững con mèo và cô gái
Trên thân cả hai đều là màu trắng tinh khiết
ùng
Tiếng ồn cực lớn từ trên không trung vang lại, xung quanh có ai đó cất tiếng la hét kinh hãi
Tôi và cô gái cùng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một chiếc máy bay nhỏ đang bổ nhào xuống
Không thể ngăn cản, không ai đủ sức ngăn cản
Tôi cảm thấy sóng khí do cháy nổ ập vào mặt, kim loại nát vụn, gạch vụn đất đá đều xuyên qua người tối
Đám lửa hừng hực đang bừng cháy, khói đen bốc lên ngùn ngụt, xông thẳng lên trời
Cô gái và con mèo, đều bị nuốt chửng trong vụ nổ và đám cháy lớn
Không..
không..
Em gái..
Lâm Vân..
Tôi trợn trừng mắt, muốn bảo minh bình tĩnh lại
Tôi muốn phủ nhận sự thật này.
Em gái...
Đột nhiên, tựa như để thỏa lòng mong ước của tôi, vụ nổ đã biến mất
Ánh nắng ấm áp, gió mát lướt qua và cư dân trong khu chung cư ở xung quanh đang mang tâm trạng căng thẳng, lo âu..
Tôi nhìn về phía trước
Tôi đã nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn thấy con mèo màu cam ấy.
Không có em gái.
ùng.
“Máy bay? Máy bay!”
“A á á!”
Åm!
Vụ nổ lại xảy ra
Tôi sững sờ bất động nhìn cảnh tượng này lặp lại lần nữa
Tôi không nhúc nhích, nhưng cảnh tượng đã bắt đầu biến đổi
Tôi đứng trên hè phố, nhìn thấy người đi đường đang đầy căng thẳng, thấy họ chỉ về cột khói của vụ nổ bàn tán xôn xao
Xe cấp cứu, xe cứu hỏa, xa cảnh sát ổ ạt phóng tới
Xe cộ trên đường lũ lượt tránh ra
Những chiếc xe kia lần lượt chạy vào khu chung cư
Xe trên đường đã lưu thông trở lại, nhưng có một chiếc đột nhiên phanh gấp, đâm về phía cửa tiệm ven đường
Đầu xe găm vào trong tiệm, bốc khói xanh, thình lình bốc cháy
Tài xế trong xe đã nhũn người ngay trên ghế ngồi từ lâu, thân thể chỗ lồi chỗ lõm, mọc ra những cơ quan của súc vật như trâu dê vân vân
Ánh mắt tôi nhắm vào trong tiệm, nhìn ngọn lửa lớn nuốt chửng chiếc xe và cửa tiệm.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Chỉ vỏn vẹn một phút, cơ thể Trần Hiểu Khâu đã bị chia cắt ngay trên không trung, lúc tiếp đất, chỉ còn lại thịt, khung xương hoàn chỉnh bị vứt xuống sông, bị nước xô vỡ tan tành
Ma nữ không có mặt dưới sống đã tụ tập thành bầy, lấp kín quãng sông, bóng hình của Quách Ngọc Khiết bị che khuất, không tìm thấy được nữa
Tôi loáng thoáng nhìn thấy xương trắng và mặt người trôi lều bều trong nước, xương trắng là của Trần Hiểu Khâu, mặt người thì của Quách Ngọc Khiết
Tôi đưa tay tới, nhưng chỉ chụp được không khí
Mọi ánh sáng đều tắt ngấm, tôi đang ở trong bóng2tối, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào
Cảm giác đau đớn lúc này mới xuất hiện
Mặt tối đang rất đau, tựa như có người đang kéo da mặt tôi, lột da mặt tối ra
Lại tựa như có người đang dùng dây câu bén ngọt cắt đứt thân thể tối thành từng khối thịt một
Không ai cứu tôi cả
Bên cạnh tôi có bầy ma nữ không có mặt đang tụ tập
Họ dùng khuôn mặt chỉ có máu me nhìn tôi, trong đôi mắt lồi ra chỉ ẩn chứa vẻ vô cảm
Chớp mắt, những ma nữ ấy đã mất dạng, chỉ còn lại một lão già đang đứng bên cạnh tôi, nở nụ cười gian ác với tôi, vung con dao nhỏ trong tay lên
Nước sông lớn nuốt chửng tôi,9tất cả những cảnh vật này đều biến mất.
Tôi lênh đênh trong nước.
Cảm thấy có sóng nước đánh lên thân mình
Có thứ gì đó đang đến gần
Quay đầu qua thì thấy mấy bóng người.
Thân hình Gã Béo là dễ nhận ra nhất
Cậu ấy đang há miệng, nhả ra bong bóng nước, tựa như muốn nói gì đó
Tí Còi theo sát phía sau, thân thể xoay vòng trong nước, không khống chế được
Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu thì đang bơi ở phía sau, nhanh chóng đến cạnh hai cậu ấy
Họ vượt qua tôi, đi thẳng tới trước
Tôi nhìn thấy bóng đen to lớn ở vùng nước phía trước, nước sông ập vào mặt
Bốn người họ tựa như con thiêu thân, lao thẳng vào bóng đen ấy, hóa thành6máu thịt, xương vụn
Bóng đen đã hiện rõ chân dung, là một cánh quạt chân vịt khổng lồ
Trên trục chân vịt hiện ra từng đôi từng đôi mắt, hẩm hè gườm tôi
Chân vịt lại chuyển động, cuốn tôi vào trong
Thân thể và linh hồn tôi đều sắp bị chắp thành mảnh vụn
Đau đớn tột độ khiến tôi tỉnh lại
Tôi ngồi bật dậy, nhận thấy mình lại đang ở trong một nơi quen thuộc
Tôi nhìn thấy cửa sổ, vách tường, giường và kệ sách, tất cả đều vô cùng quen thuộc
Không có hồ sơ của Thanh Diệp..
Ngoài cửa, có tiếng động âm thanh sột soạt chốc chốc vang lên, tôi nhận ra được đó là tiếng bước chân của mẹ, nghe thấy mẹ đã vào bếp, bắt đầu nấu nướng
Không0mấy chốc, đã có mùi thơm bay ra
Sau đó, lại có tiếng bước chân, tiếng tivi, tiếng đi nhà vệ sinh..
Tiếng nói chuyện cũng đã vang lên
“Hôm nay dậy sớm thế.”
“Da.”
“Anh con vẫn chưa dậy à? Gọi anh dậy đi.”
“Vâng.”
Câu trả lời mang theo vẻ ngái ngủ khiến tôi cảm thấy thân quen
Cửa phòng nhanh chóng bị gõ vang
Cửa mở, em gái thò đầu vào.
“Anh dậy rồi à
Anh ra ngoài đi.” Em gái nói với tôi hai câu, lập tức quay đầu lại lầm bầm gì đó rồi xoay người đi mất
Tôi còn nghe thấy tiếng ngáp của nó
Tựa như mọi buổi sáng bình yên khác
Tôi bàng hoàng xuống giường, bước đến cửa phòng, nắm lấy nắm cửa.
Mở cửa ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh đều biến mất
Tôi7đi đến phòng khách, ngoảnh đầu nhìn nhà bếp và nhà vệ sinh
Tivi trong phòng khách đang tắt, là trong bếp đang trống trơn, trong nhà vệ sinh cũng không có ai
Tối đi đến ban công, mở cửa sổ ra
Không có gió, ánh nắng cũng không ấm áp
Bên ngoài cũng không có ai
Không có những ông bà cụ tập thể dục buổi sáng, chẳng có các dì các chủ đi chợ, đưa con đi học, không có những thanh niên và trẻ con hối hả đi làm, đi học
Cả thế giới vô cùng yên tĩnh
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời
Trên bầu trời tựa như đang có thứ gì đó
Tôi quay người ra khỏi nhà, xuống lầu, vòng qua tòa lầu chung cư, mới nhìn thấy cái thứ mà vừa rồi không trông thấy
Đó là một hố đen khổng lồ, sáng loáng trên không trung
Ở mép của hổ đen, vô số ma vương đang thò tay vươn chân, muốn bỏ qua đây
Có kẻ thất bại, có kẻ thành công
Trong hổ đen luôn có móng vuốt của các quái vật hiện ra, kéo mấy tên ma vương trở lại
Bên đó, là một thế giới khác
Còn ở đây, cũng không phải là thế giới hiện thực
Tôi đang nghĩ như thế, thì trong không gian tĩnh lặng đã có âm thanh
Hổ đen biến mất, ánh nắng đã có nhiệt độ, gió đã nổi
Có các dì các chú, ông già bà cả đi ngang qua tôi.
Tôi đang nhìn thấy một hình dáng quen thuộc trong đám đông
Cô gái đang đi ngang qua, bước chân chợt ngừng lại
Cô gái nhìn chăm chăm luống cây xanh bên cạnh, tựa như đang tìm gì đó.
Meo!
Tôi đã nghe thấy tiếng mèo kêu
Tâm trạng bàng hoàng đã chuyển qua căng thẳng
Tôi chạy thật nhanh đến, lớn tiếng la lên, muốn ngăn nó lại
Nó đã quỵ người xuống, đưa tay về phía luồng cây xanh
Một bàn chân mèo màu vàng đặt lên tay nó
Tôi nhìn thấy nó đã nhoẻn nụ cười
Không phải..
không phải mèo mun, không phải ma
Bước chân của tôi đã dừng, nhìn sững con mèo và cô gái
Trên thân cả hai đều là màu trắng tinh khiết
ùng
Tiếng ồn cực lớn từ trên không trung vang lại, xung quanh có ai đó cất tiếng la hét kinh hãi
Tôi và cô gái cùng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một chiếc máy bay nhỏ đang bổ nhào xuống
Không thể ngăn cản, không ai đủ sức ngăn cản
Tôi cảm thấy sóng khí do cháy nổ ập vào mặt, kim loại nát vụn, gạch vụn đất đá đều xuyên qua người tối
Đám lửa hừng hực đang bừng cháy, khói đen bốc lên ngùn ngụt, xông thẳng lên trời
Cô gái và con mèo, đều bị nuốt chửng trong vụ nổ và đám cháy lớn
Không..
không..
Em gái..
Lâm Vân..
Tôi trợn trừng mắt, muốn bảo minh bình tĩnh lại
Tôi muốn phủ nhận sự thật này.
Em gái...
Đột nhiên, tựa như để thỏa lòng mong ước của tôi, vụ nổ đã biến mất
Ánh nắng ấm áp, gió mát lướt qua và cư dân trong khu chung cư ở xung quanh đang mang tâm trạng căng thẳng, lo âu..
Tôi nhìn về phía trước
Tôi đã nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn thấy con mèo màu cam ấy.
Không có em gái.
ùng.
“Máy bay? Máy bay!”
“A á á!”
Åm!
Vụ nổ lại xảy ra
Tôi sững sờ bất động nhìn cảnh tượng này lặp lại lần nữa
Tôi không nhúc nhích, nhưng cảnh tượng đã bắt đầu biến đổi
Tôi đứng trên hè phố, nhìn thấy người đi đường đang đầy căng thẳng, thấy họ chỉ về cột khói của vụ nổ bàn tán xôn xao
Xe cấp cứu, xe cứu hỏa, xa cảnh sát ổ ạt phóng tới
Xe cộ trên đường lũ lượt tránh ra
Những chiếc xe kia lần lượt chạy vào khu chung cư
Xe trên đường đã lưu thông trở lại, nhưng có một chiếc đột nhiên phanh gấp, đâm về phía cửa tiệm ven đường
Đầu xe găm vào trong tiệm, bốc khói xanh, thình lình bốc cháy
Tài xế trong xe đã nhũn người ngay trên ghế ngồi từ lâu, thân thể chỗ lồi chỗ lõm, mọc ra những cơ quan của súc vật như trâu dê vân vân
Ánh mắt tôi nhắm vào trong tiệm, nhìn ngọn lửa lớn nuốt chửng chiếc xe và cửa tiệm.
Bình luận facebook