Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2128.html
Chương 2128: Kẻ giết người (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tôi không cách nào cứu được Cổ Mạch, sau đó, cũng không cứu được bất kỳ ai trong nhóm Thanh Diệp
Bây giờ, tôi không cứu được nhóm Gã Béo, Tí Còi..
và cả..
người nhà của mình..
Ngọn lửa đã dần tắt
Tim tôi tựa như cũng đã nguội lạnh theo
Tôi đã nhìn thấy gương mặt của Trần Dật Hàm
Mặt anh ta đang gác lên cửa sổ, chỉ còn cái đầu, bị dây cầu treo ở đó
Cơ thịt ở vết đứt trên cổ anh ta ngọ nguậy, mọc ra thân thể của trâu, nhưng tứ chi lại là chân dê
Những bộ phận cơ thể quái đản này bắt đầu tỏa ra mùi thơm, lông rụng xuống giống như bị lột da, bề mặt da tựa như được nướng lên bởi một ngọn lửa vô hình, chuyển qua màu vàng sạm.
Bên cạnh tôi, có gì đó ngọ2nguậy.
Thể thể Trần Dật Hàm bắt đầu chuyển đổi, trong thân mọc ra đuôi cá và xúc tua của bạch tuộc.
Thân thể đang ngọ nguậy đã nhanh chóng đứng im, bị ngọn lửa vô hình thiếu dốt, bốc ra mùi thơm.
Tôi muốn đưa tay tới, nhưng từ ngoài cửa sổ đã có một đàn quạ ùa đến.
Quạ đen ùa vào, vỗ cánh loạn xạ, cắn xé điên cuồng.
Đến khi tôi hoàn hồn lại thì bầy quạ đã bay đi như ong vỡ tổ
Trong gian phòng, chỉ còn lại dây câu vương trên cửa sổ
Hơi thở chết chóc đã tan biến
Tôi nằm trên giường, trong cơn mê man, nhìn thấy bác sĩ, y tá vây quanh mình.
Nhìn thấy Trần Dật Hàm đang đứng cách tôi không xa
Ý thức đến đây đã đứt ngang
Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, thì toàn thân tựa9như đã bị mất sức
Tôi nhìn thấy ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào phòng bệnh, nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ
Không thấy Trần Dật Hàm đầu, nhưng nhìn cửa sổ, tôi đã phát hiện dây câu màu bạc đang mắc trên ấy
Tôi từ từ ngồi dậy
Cổ tay chợt nhẹ hẫng, còng tay đã biến mất
Đầu tôi đau buốt, tựa như có sợi dây thần kinh nào đó đã đứt, bị người ta giật mạnh ra
Tôi thở hắt ra một hơi, dần bình tĩnh lại
Cơn đau từ từ lắng xuống
Tôi xuống giường, lảo đảo đi về phía cửa phòng bệnh
Tôi ngoái đầu nhìn qua, thấy có một người đàn ông mặc đồ cảnh sát đang nằm gục cạnh chân tường
Trên người anh ta có máu, ngực thủng một lỗ lớn, không nhìn thấy tim đâu
Tôi đi ngang qua anh ta, men6theo bảng chỉ dẫn màu xanh huỳnh quang đi về phía cửa
Tối ngang qua vài phòng bệnh, phần lớn đều không có bệnh nhân
Tôi nhìn thấy vài xác chết, và một số bệnh nhân đang nằm co ro run rẩy trên giường bệnh
Văn phòng sau quầy y tá đóng cửa kín mít, kính trên cửa dính những vết máu li ti
Vết máu nằm ở mặt ngoài, chứ không phải mặt trong của kính
Tôi đi đến miệng cầu thang, mới nghe thấy một chút tiếng động
Đúng lúc có người đang đi lên
Tôi và gã đã chạm mặt nhau, trông thấy gã xách búa chữa cháy, tay cầm dao phẫu thuật
Trên người gã còn mặc đồ của bệnh nhân
Vừa thấy tôi, gã đã nở nụ cười tàn ác, vung rìu lên lao tới
Người gã vấy đầy máu, nhưng nhìn động tác thì hẳn là0chưa từng luyện tập, có điều cách đây không lâu, gã đã giết không ít người.
Tôi liền vung tay lên, chắn trước cơ thể
Lòng bàn tay đã chạm vào ngực gã
Chiếc búa trong tay gã vẫn chưa chém xuống, cả người gã đã biến mất.
Choang.
Chiếc búa rơi xuống đất
Trên đất còn có một chiếc quần bệnh nhân, tựa như một khối thịt đầy máu me, nằm bẹp trên bậc thang.
Tôi bước qua chiếc quần ấy, bước qua chiếc búa, chống tay vịn cầu thang, ôm đầu chậm chạp đi xuống
Tôi lại nghe thấy tiếng bước chân
Vừa trông qua đã thấy, có một cái đầu thò ra từ phía sau cửa chính của gian cầu thang này
Gã không giấu đi cây lau nhà mình đang cầm, mà còn xem nó như tấm khiên, cầm nó chắn trước ngực
Mắt chạm mắt với tôi, gã7lập tức rụt đầu lại
Không lâu sau, gã lại thò đầu ra, hoảng sợ nhìn tôi, chần chừ do dự
“Anh muốn giết tôi?” Tôi thở dài, lên tiếng hỏi
Gã lại phát hoảng rụt cổ lại, lát sau mới thò đầu ra, mếu máo nói: “Tôi cũng đều muốn..
tôi không muốn..
nhưng chỉ một người được sống
Tôi không muốn chết..
hu hu...” Gã bật khóc, không chảy nhiều nước mắt, nhưng chắc là không phải đang diễn
“Là sao?” Tôi hỏi.
“Gã, gã bảo chỉ một người được sống
Trong bệnh viện chỉ một người được sống.” Tay thanh niên cuống quýt giải thích hệt như một đứa bé.
“Ai?” Tôi đã có được dự đoán.
“MC” Tay thanh niên đáp, liếc nhìn sắc mặt của tôi, vội vàng nói: “Là ma! Một con ma! Gã nói mình là MC
Nơi đây..
là phòng phát sóng chương trình sinh tồn...”
Tôi xoa xoa đầu, nhớ ra từ “Chương trình sinh tồn” này.
Ma vương ở thế giới tương lai đến rồi, còn muốn mở địa bàn ngay chỗ này.
“Bắt đầu từ khi nào?” Tôi lại hỏi.
Thanh niên kia ấp úng, có chút bối rối không biết đáp thể nào: “5 giờ hơn, khoảng..
5 giờ hơn, có người bắt đầu giết người, tôi đã bỏ chạy
Gã MC đó, tôi đã..
tivi..
trong phòng bệnh của tôi không có ti vi, tôi chạy ra ngoài, bên ngoài đã..
trên hành lang đầy máu...” Gã bắt đầu run lẩy bẩy: “Tôi cứ ngỡ..
cứ ngỡ đều là giả
Những thông tin trên mạng...” “Trên mạng có tin gì?”
“Có ma đó
Rất nhiều ma..
chúng hình như còn đánh nhau
Có một con ma đã bị giết
Thứ bán thức ăn! Con ma chuyên mở tiệm cơm, tiệm thức ăn nhanh! Thứ chúng tôi ăn, ngay từ đầu đã có vấn đề, cả thức ăn vặt cũng đã có vấn đề! Có người đã biến thành bò, bò bít tết..
còn có những thứ khác..
không nghe theo, đều biến thành như thế..
Có người đăng video lên mạng, con ma ấy đã bị con ma khác giết
Chúng còn đánh nhau, sau đó lại đàm phán..
hình như đã, mạnh ai nấy làm việc của mình
Có một con đã tới đây...”
Thanh niên cố gắng giải thích, còn không ngừng quan sát sắc mặt của tôi
“Anh có nhìn thấy hổ đen trên bầu trời không?” Tôi hỏi.
Thanh niên ngơ ngác lắc đầu.
Không có cửa ra vào dị không gian khổng lồ..
đám ma vương này hẳn là đã chạy qua đây từ cửa ra vào bình thường.
Nhưng nếu như thế, tôi sẽ không cách nào tìm được vị trí của cửa ra vào, Tôi vịn lên thành cầu thang, đứng thẳng người lên.
Thanh niên kia sợ đến mức cứng đờ cả người, đứng đơ ra ở cửa, không dám nhúc nhích
Tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục xuống lầu
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh ta nhắm vào mình và nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng
Tôi vừa ngẩng lên nhìn, anh ta lập tức dừng bước, ngượng ngùng đứng yên tại chỗ, bối rối không biết nói gì
Tôi lại tiếp tục đi xuống, đến tầng một, ngang qua hành lang không mở đèn, đến sảnh chính Ngoài cửa kính là khoảnh sân tối om, đèn đường mờ căm, hầu như không phát ra bao nhiêu ánh sáng
Tôi đi thẳng về phía cổng chính
Người bám theo sau lưng kêu lớn một tiếng, rồi lại im bặt
Đẩy cửa ra liền cảm nhận thấy gió lạnh thốc vào mặt
Đèn trong tòa lầu bệnh viện đột nhiên đồng loạt bật sáng, hình như còn có đèn pha chiếu đến cổng chỉnh
Trong vòng ánh sáng đã xuất hiện một bóng đen
Bóng đen ấy từ lớn biến thành nhỏ dần, mang theo tiếng gió rít, rơi thẳng xuống đất
Tôi nhấc tay lên, chắn những mảnh vụn bắn ra khi thứ ấy tiếp đất
Màn hình tivi hỏng hóc đã mở lên, hình ảnh bị nhiễu mấy giây, rồi xuất hiện hình ảnh của một người mặc đồ MC
“Chào mừng đã đến với Chương trình sinh tồn?!” Gã cao giọng tuyên bố, rồi lập tức vung tay về phía tối, ngón tay chỉ thẳng vào tối: “Chỉ một người sống sót được rời khỏi đây
Giẫm lên những người khác mà rời khỏi phạm vi bệnh viện...”
Tôi nhìn ma vương có vẻ mặt hống hách kia, điềm tĩnh nói: “Thẩm thấu và dụng hợp, xem ra là hai chiều nhỉ.” Ngay khoảnh khắc tôi dứt lời, tôi đã cảm thấy có ánh mắt nhắm vào mình
Ma vương kia hình như bị ai đó bóp cổ, bộ dạng trang điểm lòe loẹt đã lập tức biến mất, cả người bị ngọn lửa bao vây, lập tức gào lên thảm thiết
Tôi nhìn chằm chằm đường thẳng màu đen đang chiếu đến tôi, gắng chịu cơn đau buốt óc, đưa tay tới.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Bây giờ, tôi không cứu được nhóm Gã Béo, Tí Còi..
và cả..
người nhà của mình..
Ngọn lửa đã dần tắt
Tim tôi tựa như cũng đã nguội lạnh theo
Tôi đã nhìn thấy gương mặt của Trần Dật Hàm
Mặt anh ta đang gác lên cửa sổ, chỉ còn cái đầu, bị dây cầu treo ở đó
Cơ thịt ở vết đứt trên cổ anh ta ngọ nguậy, mọc ra thân thể của trâu, nhưng tứ chi lại là chân dê
Những bộ phận cơ thể quái đản này bắt đầu tỏa ra mùi thơm, lông rụng xuống giống như bị lột da, bề mặt da tựa như được nướng lên bởi một ngọn lửa vô hình, chuyển qua màu vàng sạm.
Bên cạnh tôi, có gì đó ngọ2nguậy.
Thể thể Trần Dật Hàm bắt đầu chuyển đổi, trong thân mọc ra đuôi cá và xúc tua của bạch tuộc.
Thân thể đang ngọ nguậy đã nhanh chóng đứng im, bị ngọn lửa vô hình thiếu dốt, bốc ra mùi thơm.
Tôi muốn đưa tay tới, nhưng từ ngoài cửa sổ đã có một đàn quạ ùa đến.
Quạ đen ùa vào, vỗ cánh loạn xạ, cắn xé điên cuồng.
Đến khi tôi hoàn hồn lại thì bầy quạ đã bay đi như ong vỡ tổ
Trong gian phòng, chỉ còn lại dây câu vương trên cửa sổ
Hơi thở chết chóc đã tan biến
Tôi nằm trên giường, trong cơn mê man, nhìn thấy bác sĩ, y tá vây quanh mình.
Nhìn thấy Trần Dật Hàm đang đứng cách tôi không xa
Ý thức đến đây đã đứt ngang
Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, thì toàn thân tựa9như đã bị mất sức
Tôi nhìn thấy ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào phòng bệnh, nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ
Không thấy Trần Dật Hàm đầu, nhưng nhìn cửa sổ, tôi đã phát hiện dây câu màu bạc đang mắc trên ấy
Tôi từ từ ngồi dậy
Cổ tay chợt nhẹ hẫng, còng tay đã biến mất
Đầu tôi đau buốt, tựa như có sợi dây thần kinh nào đó đã đứt, bị người ta giật mạnh ra
Tôi thở hắt ra một hơi, dần bình tĩnh lại
Cơn đau từ từ lắng xuống
Tôi xuống giường, lảo đảo đi về phía cửa phòng bệnh
Tôi ngoái đầu nhìn qua, thấy có một người đàn ông mặc đồ cảnh sát đang nằm gục cạnh chân tường
Trên người anh ta có máu, ngực thủng một lỗ lớn, không nhìn thấy tim đâu
Tôi đi ngang qua anh ta, men6theo bảng chỉ dẫn màu xanh huỳnh quang đi về phía cửa
Tối ngang qua vài phòng bệnh, phần lớn đều không có bệnh nhân
Tôi nhìn thấy vài xác chết, và một số bệnh nhân đang nằm co ro run rẩy trên giường bệnh
Văn phòng sau quầy y tá đóng cửa kín mít, kính trên cửa dính những vết máu li ti
Vết máu nằm ở mặt ngoài, chứ không phải mặt trong của kính
Tôi đi đến miệng cầu thang, mới nghe thấy một chút tiếng động
Đúng lúc có người đang đi lên
Tôi và gã đã chạm mặt nhau, trông thấy gã xách búa chữa cháy, tay cầm dao phẫu thuật
Trên người gã còn mặc đồ của bệnh nhân
Vừa thấy tôi, gã đã nở nụ cười tàn ác, vung rìu lên lao tới
Người gã vấy đầy máu, nhưng nhìn động tác thì hẳn là0chưa từng luyện tập, có điều cách đây không lâu, gã đã giết không ít người.
Tôi liền vung tay lên, chắn trước cơ thể
Lòng bàn tay đã chạm vào ngực gã
Chiếc búa trong tay gã vẫn chưa chém xuống, cả người gã đã biến mất.
Choang.
Chiếc búa rơi xuống đất
Trên đất còn có một chiếc quần bệnh nhân, tựa như một khối thịt đầy máu me, nằm bẹp trên bậc thang.
Tôi bước qua chiếc quần ấy, bước qua chiếc búa, chống tay vịn cầu thang, ôm đầu chậm chạp đi xuống
Tôi lại nghe thấy tiếng bước chân
Vừa trông qua đã thấy, có một cái đầu thò ra từ phía sau cửa chính của gian cầu thang này
Gã không giấu đi cây lau nhà mình đang cầm, mà còn xem nó như tấm khiên, cầm nó chắn trước ngực
Mắt chạm mắt với tôi, gã7lập tức rụt đầu lại
Không lâu sau, gã lại thò đầu ra, hoảng sợ nhìn tôi, chần chừ do dự
“Anh muốn giết tôi?” Tôi thở dài, lên tiếng hỏi
Gã lại phát hoảng rụt cổ lại, lát sau mới thò đầu ra, mếu máo nói: “Tôi cũng đều muốn..
tôi không muốn..
nhưng chỉ một người được sống
Tôi không muốn chết..
hu hu...” Gã bật khóc, không chảy nhiều nước mắt, nhưng chắc là không phải đang diễn
“Là sao?” Tôi hỏi.
“Gã, gã bảo chỉ một người được sống
Trong bệnh viện chỉ một người được sống.” Tay thanh niên cuống quýt giải thích hệt như một đứa bé.
“Ai?” Tôi đã có được dự đoán.
“MC” Tay thanh niên đáp, liếc nhìn sắc mặt của tôi, vội vàng nói: “Là ma! Một con ma! Gã nói mình là MC
Nơi đây..
là phòng phát sóng chương trình sinh tồn...”
Tôi xoa xoa đầu, nhớ ra từ “Chương trình sinh tồn” này.
Ma vương ở thế giới tương lai đến rồi, còn muốn mở địa bàn ngay chỗ này.
“Bắt đầu từ khi nào?” Tôi lại hỏi.
Thanh niên kia ấp úng, có chút bối rối không biết đáp thể nào: “5 giờ hơn, khoảng..
5 giờ hơn, có người bắt đầu giết người, tôi đã bỏ chạy
Gã MC đó, tôi đã..
tivi..
trong phòng bệnh của tôi không có ti vi, tôi chạy ra ngoài, bên ngoài đã..
trên hành lang đầy máu...” Gã bắt đầu run lẩy bẩy: “Tôi cứ ngỡ..
cứ ngỡ đều là giả
Những thông tin trên mạng...” “Trên mạng có tin gì?”
“Có ma đó
Rất nhiều ma..
chúng hình như còn đánh nhau
Có một con ma đã bị giết
Thứ bán thức ăn! Con ma chuyên mở tiệm cơm, tiệm thức ăn nhanh! Thứ chúng tôi ăn, ngay từ đầu đã có vấn đề, cả thức ăn vặt cũng đã có vấn đề! Có người đã biến thành bò, bò bít tết..
còn có những thứ khác..
không nghe theo, đều biến thành như thế..
Có người đăng video lên mạng, con ma ấy đã bị con ma khác giết
Chúng còn đánh nhau, sau đó lại đàm phán..
hình như đã, mạnh ai nấy làm việc của mình
Có một con đã tới đây...”
Thanh niên cố gắng giải thích, còn không ngừng quan sát sắc mặt của tôi
“Anh có nhìn thấy hổ đen trên bầu trời không?” Tôi hỏi.
Thanh niên ngơ ngác lắc đầu.
Không có cửa ra vào dị không gian khổng lồ..
đám ma vương này hẳn là đã chạy qua đây từ cửa ra vào bình thường.
Nhưng nếu như thế, tôi sẽ không cách nào tìm được vị trí của cửa ra vào, Tôi vịn lên thành cầu thang, đứng thẳng người lên.
Thanh niên kia sợ đến mức cứng đờ cả người, đứng đơ ra ở cửa, không dám nhúc nhích
Tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục xuống lầu
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh ta nhắm vào mình và nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng
Tôi vừa ngẩng lên nhìn, anh ta lập tức dừng bước, ngượng ngùng đứng yên tại chỗ, bối rối không biết nói gì
Tôi lại tiếp tục đi xuống, đến tầng một, ngang qua hành lang không mở đèn, đến sảnh chính Ngoài cửa kính là khoảnh sân tối om, đèn đường mờ căm, hầu như không phát ra bao nhiêu ánh sáng
Tôi đi thẳng về phía cổng chính
Người bám theo sau lưng kêu lớn một tiếng, rồi lại im bặt
Đẩy cửa ra liền cảm nhận thấy gió lạnh thốc vào mặt
Đèn trong tòa lầu bệnh viện đột nhiên đồng loạt bật sáng, hình như còn có đèn pha chiếu đến cổng chỉnh
Trong vòng ánh sáng đã xuất hiện một bóng đen
Bóng đen ấy từ lớn biến thành nhỏ dần, mang theo tiếng gió rít, rơi thẳng xuống đất
Tôi nhấc tay lên, chắn những mảnh vụn bắn ra khi thứ ấy tiếp đất
Màn hình tivi hỏng hóc đã mở lên, hình ảnh bị nhiễu mấy giây, rồi xuất hiện hình ảnh của một người mặc đồ MC
“Chào mừng đã đến với Chương trình sinh tồn?!” Gã cao giọng tuyên bố, rồi lập tức vung tay về phía tối, ngón tay chỉ thẳng vào tối: “Chỉ một người sống sót được rời khỏi đây
Giẫm lên những người khác mà rời khỏi phạm vi bệnh viện...”
Tôi nhìn ma vương có vẻ mặt hống hách kia, điềm tĩnh nói: “Thẩm thấu và dụng hợp, xem ra là hai chiều nhỉ.” Ngay khoảnh khắc tôi dứt lời, tôi đã cảm thấy có ánh mắt nhắm vào mình
Ma vương kia hình như bị ai đó bóp cổ, bộ dạng trang điểm lòe loẹt đã lập tức biến mất, cả người bị ngọn lửa bao vây, lập tức gào lên thảm thiết
Tôi nhìn chằm chằm đường thẳng màu đen đang chiếu đến tôi, gắng chịu cơn đau buốt óc, đưa tay tới.
Bình luận facebook