Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65: Phơi thây
Edit: Su
Beta: Hy
"Lột sạch nàng ta, treo lên cửa thành, không cho ăn uống, nhanh đi!"
Trong lúc Thẩm phu nhân ra lệnh xử lý Hải Đường đang cuộn mình dưới đất bỗng có thanh âm khàn khàn từ ngoài cửa truyền vào.
Mặt Thẩm Khinh Vũ tái nhợt như đèn cầy, được Tố Tâm Tố Ca đỡ lên đứng trước cửa, không khách khí nói:
"Ném ngươi vào thanh lâu tiếp khách là quá dễ dàng với ngươi. Ngươi hầu hạ nam nhân rất vui vẻ phải không? Được, để ta giúp ngươi thỏa mãn..."
Thẩm Khinh Vũ cắn chặt răng, đôi mắt băng lãnh hận không thể khoét một đường máu trên người đối phương. Nghe thấy thế, Hải Đường vội vã tỉnh lại, lắc đầu liên tục, nhìn Cố Tĩnh Phong kêu "A..a...". Nhưng ánh mắt Cố Tĩnh Phong chỉ đặt trên người Thẩm Khinh Vũ, tràn đầy hổ thẹn.
"Mẫu thân, con muốn về nhà, không muốn ở đây nữa. Nơi này thật ghê tởm, con ghét nơi này!"
Lúc nàng hôn mê, Ôn Túc châm cứu giúp nàng tỉnh lại, nghe tiếng hét bên ngoài, nước mắt không kiềm được mà liên tục chảy ra. Tâm như bị người khoét một lỗ, đau vô cùng! Cả người như bị vét sạch, không còn chút sức lực nào.
Mặc người bên cạnh can ngăn, Thẩm Khinh Vũ vẫn nhất quyết đứng dậy trừng trị Hải Đường. Bây giờ chết còn gì đáng sợ nữa? Nàng phải để Hải Đường sống không bằng chết, phải sống trong địa ngục!
Tại nàng trước đây ngu ngốc để đôi cẩu nam nữ này làm loạn mới dẫn tới kết cục cay đắng như ngày hôm nay. Thù mất con, nàng phải trả!
Thẩm phu nhân kéo tay nhi tử, tràn đầy yêu thương cùng hổ thẹn gật đầu. Liễu ma ma lấy áo choàng màu khói thêu hoa khoác lên người nàng, lại lấy mũ đội lên, sợ nàng lạnh.
Gia đinh Thẩm phủ mặc kệ Hải Đường vẫn đang a a kêu không ngừng, thô bạo kéo ra cửa, ném lên xe ngựa. Sau đó lấy dây thừng treo nàng ta không một tấc vải che thân lên, cho người dân chỉ trỏ, xem thường.
Dân chúng liền náo loạn cả lên, Hải Đường vốn là mỹ nhân, eo thon mềm mại, ngực to mông lớn, nam tử bình thường nhìn thấy đều nổi lên phản ứng. Nữ nhân nhìn thấy thì e thẹn che mắt chạy đi. Mà những tên nam nhân kia lại càng hưng phấn, nói thật phung phí mà treo nàng ta như vậy, nếu là mình đã lôi xuống thoải mái một phen rồi.
Tiểu nương bán cá ngoài chợ thấy phu quân mình trừng mắt nhìn người khác liền bước nhanh tới, nhéo lỗ tai, quát một trận, quát xong lại lấy đồ ném lên người Hải Đường. Thấy một người làm thế, mọi người bắt chước theo, ném đồ bẩn thỉu lên thân Hải Đường.
Đúng là trước đây nàng đã trải qua vô số nam nhân, nhưng chưa trải qua việc treo nàng lên cổng thành để nhục nhã. Hải Đường phẫn hận muốn tự sát, nhưng vẫn có một tia hy vọng, hy vọng Cố Tĩnh Phong tới cứu mình.
Người tụ tập tới xem náo nhiệt ngày càng nhiều, thậm chí còn có người lấy gậy chọc lên người Hải Đường, mọi người thấy thế cũng bắt chước làm theo, rồi cười to, coi nàng ta như món đồ chơi rách nát.
Nam nhân trêu ghẹo ngày càng nhiều, mà hộ vệ Thẩm gia cũng không ngăn cản, mặc cho Hải Đường như cá lọt lưới, vô lực mặc người đùa bỡn.
"Các ngươi cũng chà đạp người ta quá rồi! Cô nương tốt như vậy, sao không thả xuống để chúng ta vui vẻ rồi hẵng treo lên. Các ngươi treo nàng như thế cũng khiến nàng xấu hổ, chi bằng thả xuống công đức cho đám khất cái chúng ta."
(Khất cái: ăn mày)
Một tên khất cái mặt mày bẩn thỉu không ra hình dạng đến gần hộ về, cười dâm đãng nói:
"Đúng thế, mau thả xuống, cho bọn ta nếm thử hương vị nữ nhân!"
Cạnh hắn là mấy tên viết rõ hai chữ ô uế lên mặt, hàm răng ố vàng, cũng cầu xin được thưởng thức mỹ nhân.
Mấy hộ vệ quay ra nhìn nhau, thả Hải Đường rơi "ba" xuống đất. Toàn thân trắng muốt vì bị trói đã mài ra vết máu. Cho đến lúc lũ khất cái hôi hám tiến đến, nàng mới không tự chủ được mà run rẩy...
Ác mộng, chỉ mới bắt đầu!
Mấy tên khất cái thấy hộ vệ đồng ý, liền lao tới hưởng thụ. Hải Đường không có chỗ trốn, bị bốn tên khất cái vây lại, hai tên giữ chân, hai tên đè đầu, bị tám bàn tay dơ bẩn sờ soạng khắp người.
Hải Đường trừng mắt, hận không thể cắn chết chúng. Da bị kéo thêm vô số vết xước, bị khất cái sờ soạng rồi gặm cắn, tới chuyện tốt thì bắt đầu tranh nhau kêu la.
"Lão đầu, ông có được hay không đây?"
"Đúng, có chơi được không đây...?"
Người vây quanh đều trở nên hưng phấn, có người còn huýt sáo cổ vũ. Tên khất cái thấy thế thì càng hăng hái hơn, cởi quần, đè lên người Hải Đường bắt đầu vận động....
Lão đầu đang đè trên người Hải Đường còn cảm thấy không đủ, miệng thối gặm cắn làm Hải Đường phẫn uất tới muốn tự tử, nhưng miệng bị chặn lại, chết cũng không xong.
Người kia động trên người nàng bao nhiêu thì nàng lại hận Thẩm Khinh Vũ bấy nhiêu....
Ba bốn tên ăn mày coi Hải Đường như búp bê rách mà phát tiết, giữa chân đều là ô uế, trên người đầy mùi hôi thối, thậm chí còn bị chảy máu. Thẩm Khinh Vũ thắng rồi, đã thành công khiến nàng sống không được mà chết cũng không xong rồi!
Trong phủ tướng quân, đồ đạc của Thẩm Khinh Vũ đã dọn xong. Thẩm Kính Hiên vuốt tóc nàng, chuẩn bị rời khỏi.
"Khinh Vũ, đi thôi..."
Cố Tĩnh Phong buồn bã kéo tay nàng lại.
Thẩm Khinh Vũ ra hiệu ca ca thả mình xuống, sai Liễu ma ma bế đứa bé đến, thân thể nho nhỏ lạnh lẽo, đã được thanh tẩy qua. Thẩm Khinh Vũ mặc một chiếc yếm lên người nó, lại quấn tã lót, ôm chặt.
Thân thể mềm mại, mắt nhắm an tường, nếu không biết thì ai cũng nghĩ đứa bé này đang ngủ. Thẩm Khinh Vũ nhẹ nhàng, đưa vào lòng Cố Tĩnh Phong, Cố Tĩnh Phong cẩn thận ôm lấy.
"Ngươi mau xám hối với con đi, diễn vẻ thâm tình trước mặt ta làm gì! Cố Tĩnh Phong, từ đây ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Thẩm Khinh Vũ nói xong. Thẩm Kính Hiên kéo nàng về sau, cảnh cáo:
"Cút mau! Lần sau dám đền gần biểu muội ta, ta đánh ngươi gãy răng đấy!"
"Hưu thê cũng tốt, hòa ly cũng được, ta cho ngươi ba ngày để giải quyết mọi chuyện, nếu không, phải tố ngươi lên Kim Loan điện, ta cũng không cứu."
"Khinh Vũ..."
"Hắn mặc cho người khác hạ dược muội, muội còn nghe hắn giải thích làm cái gì."
Ba người bỗng chốc loạn thành một đoàn, Thẩm Khinh Vũ bị Cố Tĩnh Phong níu lại, Thẩm Kính Hiên thì túm chặt tay áo Cố Tĩnh Phong. Ôn Túc một thân đồ trắng xuất hiện, tỉnh táo nói chuyện với Thẩm Khinh Vũ.
Nhưng lòng nàng đã chết rồi, nói những lời kia thì có ích gì chứ?
"Nếu như hài nhi còn sống, ta sẽ nghe ngươi giải thích, còn bây giờ ta không cần!"
Nàng biết vì sao Cố Tĩnh Phong đưa Hải Đường đến thư phòng. Chuyện quốc gia đại sự, nàng có thể bỏ qua, nhưng vì đại nghĩa mà hại chết con mình, nàng không nhẫn tâm nổi.
Nàng không cần bỏ con lấy nghĩa, nàng chỉ hy vọng con của mình còn sống, cất tiếng khóc vang dội thôi!
Bây giờ, tất cả đều chẳng quan trọng nữa...
Không còn con, lòng nàng như chết lặng. Chuyện nam nhân kia đùa bỡn hay thật tâm, bị người hãm hại hay gì, hết thảy đều không quan trọng!
"Khinh Vũ, xin nàng, nàng bắt ta làm gì cũng được, đừng rời đi."
Cố Tĩnh Phong quỳ xuống, hổ thẹn nắm tay cầu xin Thẩm Khinh Vũ.
Thẩm Khinh Vũ lạnh lùng giật tay lại, ném thanh đao của hộ vệ lên trước mặt hắn, lạnh băng nói:
"Ngươi đi mà cầu xin nam tử của ngươi tha thứ, còn ta không làm được!"
Edit: Su
Beta: Hy
"Lột sạch nàng ta, treo lên cửa thành, không cho ăn uống, nhanh đi!"
Trong lúc Thẩm phu nhân ra lệnh xử lý Hải Đường đang cuộn mình dưới đất bỗng có thanh âm khàn khàn từ ngoài cửa truyền vào.
Mặt Thẩm Khinh Vũ tái nhợt như đèn cầy, được Tố Tâm Tố Ca đỡ lên đứng trước cửa, không khách khí nói:
"Ném ngươi vào thanh lâu tiếp khách là quá dễ dàng với ngươi. Ngươi hầu hạ nam nhân rất vui vẻ phải không? Được, để ta giúp ngươi thỏa mãn..."
Thẩm Khinh Vũ cắn chặt răng, đôi mắt băng lãnh hận không thể khoét một đường máu trên người đối phương. Nghe thấy thế, Hải Đường vội vã tỉnh lại, lắc đầu liên tục, nhìn Cố Tĩnh Phong kêu "A..a...". Nhưng ánh mắt Cố Tĩnh Phong chỉ đặt trên người Thẩm Khinh Vũ, tràn đầy hổ thẹn.
"Mẫu thân, con muốn về nhà, không muốn ở đây nữa. Nơi này thật ghê tởm, con ghét nơi này!"
Lúc nàng hôn mê, Ôn Túc châm cứu giúp nàng tỉnh lại, nghe tiếng hét bên ngoài, nước mắt không kiềm được mà liên tục chảy ra. Tâm như bị người khoét một lỗ, đau vô cùng! Cả người như bị vét sạch, không còn chút sức lực nào.
Mặc người bên cạnh can ngăn, Thẩm Khinh Vũ vẫn nhất quyết đứng dậy trừng trị Hải Đường. Bây giờ chết còn gì đáng sợ nữa? Nàng phải để Hải Đường sống không bằng chết, phải sống trong địa ngục!
Tại nàng trước đây ngu ngốc để đôi cẩu nam nữ này làm loạn mới dẫn tới kết cục cay đắng như ngày hôm nay. Thù mất con, nàng phải trả!
Thẩm phu nhân kéo tay nhi tử, tràn đầy yêu thương cùng hổ thẹn gật đầu. Liễu ma ma lấy áo choàng màu khói thêu hoa khoác lên người nàng, lại lấy mũ đội lên, sợ nàng lạnh.
Gia đinh Thẩm phủ mặc kệ Hải Đường vẫn đang a a kêu không ngừng, thô bạo kéo ra cửa, ném lên xe ngựa. Sau đó lấy dây thừng treo nàng ta không một tấc vải che thân lên, cho người dân chỉ trỏ, xem thường.
Dân chúng liền náo loạn cả lên, Hải Đường vốn là mỹ nhân, eo thon mềm mại, ngực to mông lớn, nam tử bình thường nhìn thấy đều nổi lên phản ứng. Nữ nhân nhìn thấy thì e thẹn che mắt chạy đi. Mà những tên nam nhân kia lại càng hưng phấn, nói thật phung phí mà treo nàng ta như vậy, nếu là mình đã lôi xuống thoải mái một phen rồi.
Tiểu nương bán cá ngoài chợ thấy phu quân mình trừng mắt nhìn người khác liền bước nhanh tới, nhéo lỗ tai, quát một trận, quát xong lại lấy đồ ném lên người Hải Đường. Thấy một người làm thế, mọi người bắt chước theo, ném đồ bẩn thỉu lên thân Hải Đường.
Đúng là trước đây nàng đã trải qua vô số nam nhân, nhưng chưa trải qua việc treo nàng lên cổng thành để nhục nhã. Hải Đường phẫn hận muốn tự sát, nhưng vẫn có một tia hy vọng, hy vọng Cố Tĩnh Phong tới cứu mình.
Người tụ tập tới xem náo nhiệt ngày càng nhiều, thậm chí còn có người lấy gậy chọc lên người Hải Đường, mọi người thấy thế cũng bắt chước làm theo, rồi cười to, coi nàng ta như món đồ chơi rách nát.
Nam nhân trêu ghẹo ngày càng nhiều, mà hộ vệ Thẩm gia cũng không ngăn cản, mặc cho Hải Đường như cá lọt lưới, vô lực mặc người đùa bỡn.
"Các ngươi cũng chà đạp người ta quá rồi! Cô nương tốt như vậy, sao không thả xuống để chúng ta vui vẻ rồi hẵng treo lên. Các ngươi treo nàng như thế cũng khiến nàng xấu hổ, chi bằng thả xuống công đức cho đám khất cái chúng ta."
(Khất cái: ăn mày)
Một tên khất cái mặt mày bẩn thỉu không ra hình dạng đến gần hộ về, cười dâm đãng nói:
"Đúng thế, mau thả xuống, cho bọn ta nếm thử hương vị nữ nhân!"
Cạnh hắn là mấy tên viết rõ hai chữ ô uế lên mặt, hàm răng ố vàng, cũng cầu xin được thưởng thức mỹ nhân.
Mấy hộ vệ quay ra nhìn nhau, thả Hải Đường rơi "ba" xuống đất. Toàn thân trắng muốt vì bị trói đã mài ra vết máu. Cho đến lúc lũ khất cái hôi hám tiến đến, nàng mới không tự chủ được mà run rẩy...
Ác mộng, chỉ mới bắt đầu!
Mấy tên khất cái thấy hộ vệ đồng ý, liền lao tới hưởng thụ. Hải Đường không có chỗ trốn, bị bốn tên khất cái vây lại, hai tên giữ chân, hai tên đè đầu, bị tám bàn tay dơ bẩn sờ soạng khắp người.
Hải Đường trừng mắt, hận không thể cắn chết chúng. Da bị kéo thêm vô số vết xước, bị khất cái sờ soạng rồi gặm cắn, tới chuyện tốt thì bắt đầu tranh nhau kêu la.
"Lão đầu, ông có được hay không đây?"
"Đúng, có chơi được không đây...?"
Người vây quanh đều trở nên hưng phấn, có người còn huýt sáo cổ vũ. Tên khất cái thấy thế thì càng hăng hái hơn, cởi quần, đè lên người Hải Đường bắt đầu vận động....
Lão đầu đang đè trên người Hải Đường còn cảm thấy không đủ, miệng thối gặm cắn làm Hải Đường phẫn uất tới muốn tự tử, nhưng miệng bị chặn lại, chết cũng không xong.
Người kia động trên người nàng bao nhiêu thì nàng lại hận Thẩm Khinh Vũ bấy nhiêu....
Ba bốn tên ăn mày coi Hải Đường như búp bê rách mà phát tiết, giữa chân đều là ô uế, trên người đầy mùi hôi thối, thậm chí còn bị chảy máu. Thẩm Khinh Vũ thắng rồi, đã thành công khiến nàng sống không được mà chết cũng không xong rồi!
Trong phủ tướng quân, đồ đạc của Thẩm Khinh Vũ đã dọn xong. Thẩm Kính Hiên vuốt tóc nàng, chuẩn bị rời khỏi.
"Khinh Vũ, đi thôi..."
Cố Tĩnh Phong buồn bã kéo tay nàng lại.
Thẩm Khinh Vũ ra hiệu ca ca thả mình xuống, sai Liễu ma ma bế đứa bé đến, thân thể nho nhỏ lạnh lẽo, đã được thanh tẩy qua. Thẩm Khinh Vũ mặc một chiếc yếm lên người nó, lại quấn tã lót, ôm chặt.
Thân thể mềm mại, mắt nhắm an tường, nếu không biết thì ai cũng nghĩ đứa bé này đang ngủ. Thẩm Khinh Vũ nhẹ nhàng, đưa vào lòng Cố Tĩnh Phong, Cố Tĩnh Phong cẩn thận ôm lấy.
"Ngươi mau xám hối với con đi, diễn vẻ thâm tình trước mặt ta làm gì! Cố Tĩnh Phong, từ đây ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Thẩm Khinh Vũ nói xong. Thẩm Kính Hiên kéo nàng về sau, cảnh cáo:
"Cút mau! Lần sau dám đền gần biểu muội ta, ta đánh ngươi gãy răng đấy!"
"Hưu thê cũng tốt, hòa ly cũng được, ta cho ngươi ba ngày để giải quyết mọi chuyện, nếu không, phải tố ngươi lên Kim Loan điện, ta cũng không cứu."
"Khinh Vũ..."
"Hắn mặc cho người khác hạ dược muội, muội còn nghe hắn giải thích làm cái gì."
Ba người bỗng chốc loạn thành một đoàn, Thẩm Khinh Vũ bị Cố Tĩnh Phong níu lại, Thẩm Kính Hiên thì túm chặt tay áo Cố Tĩnh Phong. Ôn Túc một thân đồ trắng xuất hiện, tỉnh táo nói chuyện với Thẩm Khinh Vũ.
Nhưng lòng nàng đã chết rồi, nói những lời kia thì có ích gì chứ?
"Nếu như hài nhi còn sống, ta sẽ nghe ngươi giải thích, còn bây giờ ta không cần!"
Nàng biết vì sao Cố Tĩnh Phong đưa Hải Đường đến thư phòng. Chuyện quốc gia đại sự, nàng có thể bỏ qua, nhưng vì đại nghĩa mà hại chết con mình, nàng không nhẫn tâm nổi.
Nàng không cần bỏ con lấy nghĩa, nàng chỉ hy vọng con của mình còn sống, cất tiếng khóc vang dội thôi!
Bây giờ, tất cả đều chẳng quan trọng nữa...
Không còn con, lòng nàng như chết lặng. Chuyện nam nhân kia đùa bỡn hay thật tâm, bị người hãm hại hay gì, hết thảy đều không quan trọng!
"Khinh Vũ, xin nàng, nàng bắt ta làm gì cũng được, đừng rời đi."
Cố Tĩnh Phong quỳ xuống, hổ thẹn nắm tay cầu xin Thẩm Khinh Vũ.
Thẩm Khinh Vũ lạnh lùng giật tay lại, ném thanh đao của hộ vệ lên trước mặt hắn, lạnh băng nói:
"Ngươi đi mà cầu xin nam tử của ngươi tha thứ, còn ta không làm được!"
Bình luận facebook