Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-67
Chương 67: Xin ngươi hãy chết trận nơi sa trường (2)
Edit: Lan Anh
Beta: Kan Kudo
Hậu viện của Cố Tĩnh Phong cháy, đúng lúc cho Uất Trì Ngô thừa cơ lợi dụng, tướng sĩ Đại Mạc nghiêm chỉnh đợi, chuẩn bị xuất phát.
Khí thế giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng!
Mà Hải Đường bị treo ở lầu ngoài cửa thành khắp người rách nát, cơ thể vì bị phơi nắng mà sớm đã lột da từ hồng thành đen, mất nước và không được ăn khiến nàng ta đã không còn ý chí nữa, cánh môi bắt đầu nứt nẻ tóe da, vết thương đầy người, lại không còn muôn vàn phong tình như ngày thường, trong giờ phút này, nàng ta cực kỳ giống như một cái thây khô.
Dầm mưa dãi nắng, người xem náo nhiệt không hề dừng chân ở đây mà vây xem nữa, ngay cả đám ăn mày cũng không muốn tới đùa giỡn nữ nhân này, gia đinh của Thẩm phủ vẫn luôn canh gác ở nơi này, cho đến ngày mà nàng ta chết đi.
Sáng sớm ngày hai mươi, Thẩm Khinh Vũ nằm ở trên giường hẹp, vừa mới dùng xong nửa chén cháo loãng thì nhìn thấy người mà nàng bây giờ không muốn nhìn thấy nhất, đứng ở bên giường của mình, có phụ thân mình ở bên, cũng có hai người đế hậu.
Hoàng đế cải trang đích thân tới, lại mang theo tỷ tỷ, không cần nghĩ cũng biết, là vì ai mà tới nói tốt. Đã nhiều ngày, Thẩm Khinh Vũ suốt ngày gặp ác mộng, trong giấc mơ đều là dáng vẻ đứa trẻ đó trong tã lót nhắm mắt nằm ngủ, cả người càng trở nên gầy gò, người giống như một trang giấy.
"Tiểu muội..."
Người đầu tiên không chịu nổi nhất chính là trưởng tỷ Thẩm Lam Tĩnh, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Thẩm Khinh Vũ, Thẩm Tĩnh Lam giữ lấy bụng bự, thoáng cái liền khe khẽ nói giọng mũi, tràn đầy đau lòng và thương tiếc.
"Biểu huynh, nếu trong mắt huynh còn có người muội muội này, thì xin mời huynh bây giờ mang người không nên xuất hiện này rời khỏi, sau này, huynh vẫn là biểu huynh của muội, tỷ phu của muội, bằng không, huynh đừng trách muội trở mặt vô tình!"
Gương mặt Thẩm Khinh Vũ lạnh lùng, nhìn cũng không muốn nhìn nam nhân đứng đó, mặt không chút thay đổi, trước sau vẫn trầm mặc, chỉ gọi một tiếng biểu huynh, nói với Hoàng đế một thân áo gấm cả người đầy khí độ đế vương.
"Khinh Vũ... Không được vô lễ..."
Thẩm phụ mặc dù đau lòng cho dáng vẻ lúc này của con gái, nhưng trước mặt là Quân vương, ông rốt cuộc vẫn lên tiếng dọa nạt Thẩm Khinh Vũ một cái, giọng nói lạnh lùng.
Thẩm Khinh Vũ không đồng ý, ngược lại xoay cơ thể hướng vào phía trong, đối lưng về phía mọi người, tự nói với mình mắt không thấy tâm sẽ tịnh
"Nửa khắc sau, ta sẽ dẫn quân xuất chinh, lần này, ta sẽ chặt đầu của Uất Trì Ngô xuống, tế lễ vong hồn cho hài tử của chúng ta, nếu ta chết trận, toàn bộ trong phủ tướng quân, đều giao cho nàng cai quản, nàng có thể tái giá!"
"Vậy chúc tướng quân, chết trên chiến trường, da ngựa bọc thây!"
Giọng nói khàn khàn mang theo chút ray rứt, vào một khắc mà Thẩm Khinh Vũ xoay người đưa lưng về phía hắn, nói ra. Dáng dấp gầy gò của Thẩm Khinh Vũ cũng làm cho hắn nhịn không được mà đau lòng, nhưng đến cuối cùng, lời hắn có thể nói, cũng chỉ có như vậy thôi. Mà đáp án nhận được, cũng chỉ là sự tàn nhẫn!
"Khinh Vũ..."
Thẩm Tĩnh Lam ngồi ở bên giường, đưa tay đẩy nhẹ Thẩm Khinh Vũ, muốn khiến nàng đừng nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, Thẩm Khinh Vũ lại chỉ nhắm mắt, tai bịt kín không nghe.
"Hoàng thượng đã nói mọi chuyện về Hải Đường với tỷ, chuyện này là ngoài ý muốn, hai người đều là người bị hại, hài tử này là của hai người, trong lòng Thần tướng quân nghĩ đến cũng là rất hổ thẹn, Khinh Vũ, dù có ra sao, trước khi hắn xuất chinh, nói vài lời tốt cho hắn nghe, đừng như vậy nữa."
Thở dài một tiếng, đôi lông mày Thẩm Tĩnh Lam nhăn lại, khuyên giải an ủi Thẩm Khinh Vũ, vừa dứt lời, Thẩm Khinh Vũ cũng không hề xoay người lại, chỉ lập tức hỏi lại tỷ tỷ mình.
"Nếu như bây giờ, Hoàng thượng khiến tỷ làm mất hài tử trong bụng, mê hoặc kẻ địch, lại khiến tỷ tỷ phải ân ái với Hoàng thượng như trước, không hề ghét bỏ, tỷ tỷ có bằng lòng hay không?"
Một câu thắc mắc, làm khó Thẩm Tĩnh Lam, khiến nàng nghẹn ở cổ họng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nàng có thể tha thứ Đế vương bên người hay không, chuyện này...
Nàng không có cách nào trả lời được!
Trong lúc tỷ tỷ trầm giọng không nói chuyện nữa, Thẩm Khinh Vũ tiếp tục nói:
"Muội cũng không có ý mạo phạm tỷ tỷ, cũng không có hoài nghi quyết định của Hoàng Thượng, quốc gia chính là quốc gia, có nước mới có nhà, cái này không có gì đáng trách, nhưng muội chỉ là một nữ nhân, một mẫu thân, muội muốn hài tử của muội sống khỏe mạnh.
Hắn thân là một nam nhân, không thể bảo vệ phu nhân hài tử, chỉ biết mang binh đánh giặc, đối với muội mà nói, có tác dụng gì, hắn là tướng quân, vậy hắn cả đời làm tướng quân đi, chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây không phải đều là hy vọng, là kết thúc tốt đẹp nhất của hắn sao? Muội ích kỷ hẹp hòi, không cần một nam nhân như vậy, dơ bẩn mắt của muội, bây giờ mục đích ban đầu của các người đã đạt được, lập tức liền rực rỡ thắng lợi, vào lúc mọi người đều vui vẻ mừng rỡ, muội chỉ cần nhớ kỹ, hài tử của muội, chết không rõ ràng.
Là bởi vì các người muốn để những người kia nghĩ rằng một nam nhân có thể vì mỹ sắc mà bỏ rơi vợ con, chiều thiếp diệt thê, vật hy sinh chỉ là hài tử của muội. Muội không vĩ đại được đến mức còn phải đi an ủi bọn họ, cho nên, trước lúc muội vẫn còn có thể khống chế cơn giận của mình, mời mọi người rời đi, nếu không, muội phát điên lên, giơ đao, muội thấy ai thì chém người đó!"
"Người khởi xướng không chỉ có một mình Hải Đường, Hải Đường là một quân cờ, nhưng các người là những người ngồi xem thế cớ, lúc ban đầu muốn dẫn người vào Đại Mạc, có từng nghĩ đến, trong phủ tướng quân có một mẫu thân, đang chờ mong hài tử của nàng sinh ra đời không?"
"Có từng nghĩ đến những dự tính tồi tệ như thế không, nếu có, như vậy mỗi một người các người đều là hung thủ! Đừng xuất hiện trước mặt của ta mà giả nhân từ nữa..."
Thế giới này, làm sao mà tồn tại nhiều cảm đồng thân thụ* như vậy…
(*): Cảm kích/biết ơn đến mức bản thân như muốn chịu đựng đau khổ thay cho đối phương.
Edit: Lan Anh
Beta: Kan Kudo
Hậu viện của Cố Tĩnh Phong cháy, đúng lúc cho Uất Trì Ngô thừa cơ lợi dụng, tướng sĩ Đại Mạc nghiêm chỉnh đợi, chuẩn bị xuất phát.
Khí thế giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng!
Mà Hải Đường bị treo ở lầu ngoài cửa thành khắp người rách nát, cơ thể vì bị phơi nắng mà sớm đã lột da từ hồng thành đen, mất nước và không được ăn khiến nàng ta đã không còn ý chí nữa, cánh môi bắt đầu nứt nẻ tóe da, vết thương đầy người, lại không còn muôn vàn phong tình như ngày thường, trong giờ phút này, nàng ta cực kỳ giống như một cái thây khô.
Dầm mưa dãi nắng, người xem náo nhiệt không hề dừng chân ở đây mà vây xem nữa, ngay cả đám ăn mày cũng không muốn tới đùa giỡn nữ nhân này, gia đinh của Thẩm phủ vẫn luôn canh gác ở nơi này, cho đến ngày mà nàng ta chết đi.
Sáng sớm ngày hai mươi, Thẩm Khinh Vũ nằm ở trên giường hẹp, vừa mới dùng xong nửa chén cháo loãng thì nhìn thấy người mà nàng bây giờ không muốn nhìn thấy nhất, đứng ở bên giường của mình, có phụ thân mình ở bên, cũng có hai người đế hậu.
Hoàng đế cải trang đích thân tới, lại mang theo tỷ tỷ, không cần nghĩ cũng biết, là vì ai mà tới nói tốt. Đã nhiều ngày, Thẩm Khinh Vũ suốt ngày gặp ác mộng, trong giấc mơ đều là dáng vẻ đứa trẻ đó trong tã lót nhắm mắt nằm ngủ, cả người càng trở nên gầy gò, người giống như một trang giấy.
"Tiểu muội..."
Người đầu tiên không chịu nổi nhất chính là trưởng tỷ Thẩm Lam Tĩnh, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Thẩm Khinh Vũ, Thẩm Tĩnh Lam giữ lấy bụng bự, thoáng cái liền khe khẽ nói giọng mũi, tràn đầy đau lòng và thương tiếc.
"Biểu huynh, nếu trong mắt huynh còn có người muội muội này, thì xin mời huynh bây giờ mang người không nên xuất hiện này rời khỏi, sau này, huynh vẫn là biểu huynh của muội, tỷ phu của muội, bằng không, huynh đừng trách muội trở mặt vô tình!"
Gương mặt Thẩm Khinh Vũ lạnh lùng, nhìn cũng không muốn nhìn nam nhân đứng đó, mặt không chút thay đổi, trước sau vẫn trầm mặc, chỉ gọi một tiếng biểu huynh, nói với Hoàng đế một thân áo gấm cả người đầy khí độ đế vương.
"Khinh Vũ... Không được vô lễ..."
Thẩm phụ mặc dù đau lòng cho dáng vẻ lúc này của con gái, nhưng trước mặt là Quân vương, ông rốt cuộc vẫn lên tiếng dọa nạt Thẩm Khinh Vũ một cái, giọng nói lạnh lùng.
Thẩm Khinh Vũ không đồng ý, ngược lại xoay cơ thể hướng vào phía trong, đối lưng về phía mọi người, tự nói với mình mắt không thấy tâm sẽ tịnh
"Nửa khắc sau, ta sẽ dẫn quân xuất chinh, lần này, ta sẽ chặt đầu của Uất Trì Ngô xuống, tế lễ vong hồn cho hài tử của chúng ta, nếu ta chết trận, toàn bộ trong phủ tướng quân, đều giao cho nàng cai quản, nàng có thể tái giá!"
"Vậy chúc tướng quân, chết trên chiến trường, da ngựa bọc thây!"
Giọng nói khàn khàn mang theo chút ray rứt, vào một khắc mà Thẩm Khinh Vũ xoay người đưa lưng về phía hắn, nói ra. Dáng dấp gầy gò của Thẩm Khinh Vũ cũng làm cho hắn nhịn không được mà đau lòng, nhưng đến cuối cùng, lời hắn có thể nói, cũng chỉ có như vậy thôi. Mà đáp án nhận được, cũng chỉ là sự tàn nhẫn!
"Khinh Vũ..."
Thẩm Tĩnh Lam ngồi ở bên giường, đưa tay đẩy nhẹ Thẩm Khinh Vũ, muốn khiến nàng đừng nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, Thẩm Khinh Vũ lại chỉ nhắm mắt, tai bịt kín không nghe.
"Hoàng thượng đã nói mọi chuyện về Hải Đường với tỷ, chuyện này là ngoài ý muốn, hai người đều là người bị hại, hài tử này là của hai người, trong lòng Thần tướng quân nghĩ đến cũng là rất hổ thẹn, Khinh Vũ, dù có ra sao, trước khi hắn xuất chinh, nói vài lời tốt cho hắn nghe, đừng như vậy nữa."
Thở dài một tiếng, đôi lông mày Thẩm Tĩnh Lam nhăn lại, khuyên giải an ủi Thẩm Khinh Vũ, vừa dứt lời, Thẩm Khinh Vũ cũng không hề xoay người lại, chỉ lập tức hỏi lại tỷ tỷ mình.
"Nếu như bây giờ, Hoàng thượng khiến tỷ làm mất hài tử trong bụng, mê hoặc kẻ địch, lại khiến tỷ tỷ phải ân ái với Hoàng thượng như trước, không hề ghét bỏ, tỷ tỷ có bằng lòng hay không?"
Một câu thắc mắc, làm khó Thẩm Tĩnh Lam, khiến nàng nghẹn ở cổ họng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nàng có thể tha thứ Đế vương bên người hay không, chuyện này...
Nàng không có cách nào trả lời được!
Trong lúc tỷ tỷ trầm giọng không nói chuyện nữa, Thẩm Khinh Vũ tiếp tục nói:
"Muội cũng không có ý mạo phạm tỷ tỷ, cũng không có hoài nghi quyết định của Hoàng Thượng, quốc gia chính là quốc gia, có nước mới có nhà, cái này không có gì đáng trách, nhưng muội chỉ là một nữ nhân, một mẫu thân, muội muốn hài tử của muội sống khỏe mạnh.
Hắn thân là một nam nhân, không thể bảo vệ phu nhân hài tử, chỉ biết mang binh đánh giặc, đối với muội mà nói, có tác dụng gì, hắn là tướng quân, vậy hắn cả đời làm tướng quân đi, chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây không phải đều là hy vọng, là kết thúc tốt đẹp nhất của hắn sao? Muội ích kỷ hẹp hòi, không cần một nam nhân như vậy, dơ bẩn mắt của muội, bây giờ mục đích ban đầu của các người đã đạt được, lập tức liền rực rỡ thắng lợi, vào lúc mọi người đều vui vẻ mừng rỡ, muội chỉ cần nhớ kỹ, hài tử của muội, chết không rõ ràng.
Là bởi vì các người muốn để những người kia nghĩ rằng một nam nhân có thể vì mỹ sắc mà bỏ rơi vợ con, chiều thiếp diệt thê, vật hy sinh chỉ là hài tử của muội. Muội không vĩ đại được đến mức còn phải đi an ủi bọn họ, cho nên, trước lúc muội vẫn còn có thể khống chế cơn giận của mình, mời mọi người rời đi, nếu không, muội phát điên lên, giơ đao, muội thấy ai thì chém người đó!"
"Người khởi xướng không chỉ có một mình Hải Đường, Hải Đường là một quân cờ, nhưng các người là những người ngồi xem thế cớ, lúc ban đầu muốn dẫn người vào Đại Mạc, có từng nghĩ đến, trong phủ tướng quân có một mẫu thân, đang chờ mong hài tử của nàng sinh ra đời không?"
"Có từng nghĩ đến những dự tính tồi tệ như thế không, nếu có, như vậy mỗi một người các người đều là hung thủ! Đừng xuất hiện trước mặt của ta mà giả nhân từ nữa..."
Thế giới này, làm sao mà tồn tại nhiều cảm đồng thân thụ* như vậy…
(*): Cảm kích/biết ơn đến mức bản thân như muốn chịu đựng đau khổ thay cho đối phương.
Bình luận facebook