Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Xuất chinh (2)
Edit: Anh
Beta: Su
Tô Hành kéo bàn tay đã trở nên hơi lạnh của Thẩm Tĩnh Lam, trầm giọng.Thẩm Tĩnh Lam có chút sửng sốt, cũng có chút xót thương đối với sự thành khẩn của hắn. Nhưng cũng không thể không thừa nhận để làm ra việc như vậy, nam nhân này quả thực đủ vô tình.
Thiên gia phú quý, bên trong không phải là những thứ sặc sỡ lóa mắt như người thường chứng kiến, chỉ người trong cuộc mới hiểu phải trả giá, mất mát những gì. Không rối rắm lâu, Thẩm Tĩnh Lam thở dài một tiếng. Lúc sau, kéo khóe môi, ngửa đầu cười với người nam nhân bên cạnh:
“Vậy thần thiếp sẽ nỗ lực để trở nên mạnh mẽ bảo vệ thiếp, bảo vệ con của thiếp. Quyết không để bản thân cùng đứa bé liên luỵ đến Hoàng Thượng.”
Kể từ khi quyết định gả cho nam nhân này, đời này đã quyết định bất kể phát sinh việc gì cũng đều gắt gao đi theo hắn. Mấy năm nay, Thẩm Tĩnh Lam vẫn luôn làm rất tốt, vì hắn sinh con, lo liệu cân bằng hậu cung, không để hắn vì mấy việc vặt mà phải lo nghĩ. Trước người, nàng là một hoàng hậu quang mang vạn trượng. Sau người, nàng là thê tử hiền đức ôn nhã.
Nếu Tô Hành là diều hâu bay lượn, thì Thẩm Tĩnh Lam là chim sơn ca bị nhốt trong lồng! Những việc này, Tô Hành đều biết. Hắn may mắn vì có một thê tử như vậy, nhưng cũng áy náy vì bản thân lại chưa chăm sóc nàng chu toàn, thậm chí có lúc còn muốn nàng ép dạ cầu toàn…
“Đa tạ nàng!”
Bên trong bảy chiếc xe hương, Tô Hành gắt gao ôm lấy chính thê, khẽ hôn nhẹ một cái. Thẩm Tĩnh Lam nhắm mắt, dựa sát vào lòng ngực của hắn, hưởng thụ khoảng thời gian khó có được.
Tháng chín, Thẩm Khinh Vũ giành hơn một tháng để điều dưỡng. Còn Cố Tĩnh Phong ở biên quan giằng co cùng Đại Mạc, sẵn sàng nghênh chiến.
Tuy nàng không có ý nghe ngóng việc của Cố Tĩnh Phong, nhưng những người bên cạnh thì rảnh rỗi, thì thầm, bàn tán nhàn ngôn toái ngữ* về Cố Tĩnh Phong, nàng không muốn biết cũng không được: Nào là hôm nay Cố Tĩnh Phong tới biên quan dẫn dắt tướng sĩ trấn thủ chờ xuất phát; Ngày mai thì Uất Trì Ngô sa vào bẫy rập, tổn thất thảm trọng. Phần lớn đều nói về chiến tranh, Thẩm Khinh Vũ có nghe, nhưng rồi cũng quên mất……
*nhàn ngôn toái ngữ: những chuyện linh tinh, không có căn cứ.
Sống phải luôn hướng về phía trước, không thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ được. Nàng muốn sống, phải sống thật tốt, chứ không phải cả ngày lấy nước mắt để rửa mặt, rúc vào sừng trâu*, khiến bản thân sống thê thảm, thương xuân thu buồn, khóc đến mức đổ trường thành giống như Mạnh Khương Nữ được**.
*Rúc vào sừng trâu: không cách nào giải quyết vấn đề
** Mạnh Khương Nữ, hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Đối với nàng Cố Tĩnh Phong chỉ là quá khứ. Nàng không thể ngăn người khác nói, nhưng có thể ngăn mình nghe, không để ý tới. Từ nay về sau đường ai nấy đi, nếu có gặp lại cũng chỉ coi như người qua đường.
Cầm được thì cũng buông được, mới có thể sống tốt hơn!
Sáng sớm, Liễu ma ma mang điểm tâm sáng lên. Vốn định kêu Thẩm Khinh Vũ dậy nhưng nàng đã sớm thay y phục ngồi trước gương, lông mày mềm mại tràn đầy kiều diễm.
Một thân váy mật ong nho nhã, có nền là sắc xanh của cây liễu, bộ dạng nữ tử nhu nhược động lòng người. Mái tóc buông xuống được búi lên xòe ra như thiếu nữ. Phía trên hai búi tóc cài một đôi trâm hình san hô hồng được làm từ ngọc lưu ly. Hai mắt linh động, dung nhan xinh đẹp, khôi phục lại sắc đẹp không gì sánh bằng của lúc trước. Liễu ma ma vừa nhìn thấy liền vui vẻ, không nhịn được hỏi:
“Có chuyện gì vui vậy?”
“Nằm ỳ ra mấy ngày phát chán rồi, ta muốn ra ngoài đi dạo. Ma ma kêu người chuẩn bị xe đi, chúng ta đi Ngũ Phương Trai mua bánh để thỉnh an tổ mẫu. Rồi tiếp tục đi Trân Bảo Các để xem có trang sức mới không. Mấy chiếc trâm trên đầu ta đều cũ cả rồi, mua mấy cái mới về, thay đổi nhan sắc, càng thêm vui.”
Cả tháng vừa rồi gộp lại Thẩm Khinh Vũ còn không nói nhiều bằng sáng nay. Liễu ma ma ngây người, buông điểm tâm xuống, không ngừng gật đầu, kêu lớn:
“Được, được……”
Chờ sau khi mây tan sẽ thấy được trăng sáng, tiểu thư xem như đã nghĩ thông suốt, khiến cho tâm Liễu ma ma nhẹ xuống. Sau khi Thẩm Khinh Vũ xảy ra chuyện, bà ngày ngày đều áy náy, áy náy vì bản thân sơ hở, khiến cho Hải Đường có chỗ trống quậy phá. Hại tiểu thiếu gia mất mạng. Ngày ngày bà cầu nguyện với Phật, cầu nguyện cho Hải Đường kia sớm ngày chết đi để an ủi hận thù.
Thẩm Khinh Vũ muốn chuẩn bị xe ra ngoài gây kinh động lớn tới nhân gia trên dưới trong phủ. Dùng điểm tâm xong, Thẩm Khinh Vũ đi đến tiền viện thỉnh an. Thẩm phu nhân với tẩu tẩu thấy Thẩm Khinh Vũ dụng tâm trang điểm, hào quang diễm lệ, không nhịn được cao hứng.
“Mẫu thân, con cùng Liễu ma ma với Tố Ca ra ngoài chơi một chuyến. Sau đó mau điểm tâm thỉnh an tổ mẫu. Trở về cũng lâu cũng chưa qua thăm tổ mẫu lần nào, chắc chắn nhân gia không cao hứng.”
Thẩm Khinh Vũ quỳ xuống bên cạnh mẫu thân, mỉm cười mở miệng nói. Thẩm mẫu cũng cao hứng giống Liễu ma ma, nhưng vẫn không yên tâm nói:
“Vừa lúc, ta cùng với tẩu tẩu con mới vừa nói muốn đi đánh bóng mấy cái vòng cổ, vòng tay bằng vàng bạc cùng với khóa trường mệnh*. Nếu không ngại chúng ta đi cùng với con.”
*Khóa trường mệnh: tên một loại vòng
“Được.”
Vòng cổ vòng tay khóa trường mệnh, đều là Thẩm phu nhân sớm đã chuẩn bị đầy đủ từ lúc Thẩm Khinh Vũ mới có thai. Bà còn dự định sau lễ tắm tiên ba ngày sẽ tặng ngoại tôn. Bây giờ chỉ có thể đưa cho trưởng nữ trong cung sử dụng. Sợ Thẩm Khinh Vũ ngờ vực, bà không tỉ mỉ nói rõ, nhưng Thẩm Khinh Vũ cũng hiểu, nhanh chóng nghe theo.
Đoàn người ngồi trên xe ngựa tốt đã được chuẩn bị, hướng về Trân Bảo Các tốt nhất trong thành mà đi. Thẩm Khinh Vũ không nói gì, chỉ nhìn phố xá náo nhiệt cùng đám người rộn ràng nhốn nháo. Nàng tự hỏi, hiện tại bá tánh được hoà thuận vui vẻ bình an, là do đổi từ đầu rơi, máu chảy của những tướng sĩ ở biên quan, cuộc sống của một người đổi an nguy của mọi người trong thiên hạ.
Đây chính là trách nhiệm như Cố Tĩnh Phong nói đó sao!?
Edit: Anh
Beta: Su
Tô Hành kéo bàn tay đã trở nên hơi lạnh của Thẩm Tĩnh Lam, trầm giọng.Thẩm Tĩnh Lam có chút sửng sốt, cũng có chút xót thương đối với sự thành khẩn của hắn. Nhưng cũng không thể không thừa nhận để làm ra việc như vậy, nam nhân này quả thực đủ vô tình.
Thiên gia phú quý, bên trong không phải là những thứ sặc sỡ lóa mắt như người thường chứng kiến, chỉ người trong cuộc mới hiểu phải trả giá, mất mát những gì. Không rối rắm lâu, Thẩm Tĩnh Lam thở dài một tiếng. Lúc sau, kéo khóe môi, ngửa đầu cười với người nam nhân bên cạnh:
“Vậy thần thiếp sẽ nỗ lực để trở nên mạnh mẽ bảo vệ thiếp, bảo vệ con của thiếp. Quyết không để bản thân cùng đứa bé liên luỵ đến Hoàng Thượng.”
Kể từ khi quyết định gả cho nam nhân này, đời này đã quyết định bất kể phát sinh việc gì cũng đều gắt gao đi theo hắn. Mấy năm nay, Thẩm Tĩnh Lam vẫn luôn làm rất tốt, vì hắn sinh con, lo liệu cân bằng hậu cung, không để hắn vì mấy việc vặt mà phải lo nghĩ. Trước người, nàng là một hoàng hậu quang mang vạn trượng. Sau người, nàng là thê tử hiền đức ôn nhã.
Nếu Tô Hành là diều hâu bay lượn, thì Thẩm Tĩnh Lam là chim sơn ca bị nhốt trong lồng! Những việc này, Tô Hành đều biết. Hắn may mắn vì có một thê tử như vậy, nhưng cũng áy náy vì bản thân lại chưa chăm sóc nàng chu toàn, thậm chí có lúc còn muốn nàng ép dạ cầu toàn…
“Đa tạ nàng!”
Bên trong bảy chiếc xe hương, Tô Hành gắt gao ôm lấy chính thê, khẽ hôn nhẹ một cái. Thẩm Tĩnh Lam nhắm mắt, dựa sát vào lòng ngực của hắn, hưởng thụ khoảng thời gian khó có được.
Tháng chín, Thẩm Khinh Vũ giành hơn một tháng để điều dưỡng. Còn Cố Tĩnh Phong ở biên quan giằng co cùng Đại Mạc, sẵn sàng nghênh chiến.
Tuy nàng không có ý nghe ngóng việc của Cố Tĩnh Phong, nhưng những người bên cạnh thì rảnh rỗi, thì thầm, bàn tán nhàn ngôn toái ngữ* về Cố Tĩnh Phong, nàng không muốn biết cũng không được: Nào là hôm nay Cố Tĩnh Phong tới biên quan dẫn dắt tướng sĩ trấn thủ chờ xuất phát; Ngày mai thì Uất Trì Ngô sa vào bẫy rập, tổn thất thảm trọng. Phần lớn đều nói về chiến tranh, Thẩm Khinh Vũ có nghe, nhưng rồi cũng quên mất……
*nhàn ngôn toái ngữ: những chuyện linh tinh, không có căn cứ.
Sống phải luôn hướng về phía trước, không thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ được. Nàng muốn sống, phải sống thật tốt, chứ không phải cả ngày lấy nước mắt để rửa mặt, rúc vào sừng trâu*, khiến bản thân sống thê thảm, thương xuân thu buồn, khóc đến mức đổ trường thành giống như Mạnh Khương Nữ được**.
*Rúc vào sừng trâu: không cách nào giải quyết vấn đề
** Mạnh Khương Nữ, hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Đối với nàng Cố Tĩnh Phong chỉ là quá khứ. Nàng không thể ngăn người khác nói, nhưng có thể ngăn mình nghe, không để ý tới. Từ nay về sau đường ai nấy đi, nếu có gặp lại cũng chỉ coi như người qua đường.
Cầm được thì cũng buông được, mới có thể sống tốt hơn!
Sáng sớm, Liễu ma ma mang điểm tâm sáng lên. Vốn định kêu Thẩm Khinh Vũ dậy nhưng nàng đã sớm thay y phục ngồi trước gương, lông mày mềm mại tràn đầy kiều diễm.
Một thân váy mật ong nho nhã, có nền là sắc xanh của cây liễu, bộ dạng nữ tử nhu nhược động lòng người. Mái tóc buông xuống được búi lên xòe ra như thiếu nữ. Phía trên hai búi tóc cài một đôi trâm hình san hô hồng được làm từ ngọc lưu ly. Hai mắt linh động, dung nhan xinh đẹp, khôi phục lại sắc đẹp không gì sánh bằng của lúc trước. Liễu ma ma vừa nhìn thấy liền vui vẻ, không nhịn được hỏi:
“Có chuyện gì vui vậy?”
“Nằm ỳ ra mấy ngày phát chán rồi, ta muốn ra ngoài đi dạo. Ma ma kêu người chuẩn bị xe đi, chúng ta đi Ngũ Phương Trai mua bánh để thỉnh an tổ mẫu. Rồi tiếp tục đi Trân Bảo Các để xem có trang sức mới không. Mấy chiếc trâm trên đầu ta đều cũ cả rồi, mua mấy cái mới về, thay đổi nhan sắc, càng thêm vui.”
Cả tháng vừa rồi gộp lại Thẩm Khinh Vũ còn không nói nhiều bằng sáng nay. Liễu ma ma ngây người, buông điểm tâm xuống, không ngừng gật đầu, kêu lớn:
“Được, được……”
Chờ sau khi mây tan sẽ thấy được trăng sáng, tiểu thư xem như đã nghĩ thông suốt, khiến cho tâm Liễu ma ma nhẹ xuống. Sau khi Thẩm Khinh Vũ xảy ra chuyện, bà ngày ngày đều áy náy, áy náy vì bản thân sơ hở, khiến cho Hải Đường có chỗ trống quậy phá. Hại tiểu thiếu gia mất mạng. Ngày ngày bà cầu nguyện với Phật, cầu nguyện cho Hải Đường kia sớm ngày chết đi để an ủi hận thù.
Thẩm Khinh Vũ muốn chuẩn bị xe ra ngoài gây kinh động lớn tới nhân gia trên dưới trong phủ. Dùng điểm tâm xong, Thẩm Khinh Vũ đi đến tiền viện thỉnh an. Thẩm phu nhân với tẩu tẩu thấy Thẩm Khinh Vũ dụng tâm trang điểm, hào quang diễm lệ, không nhịn được cao hứng.
“Mẫu thân, con cùng Liễu ma ma với Tố Ca ra ngoài chơi một chuyến. Sau đó mau điểm tâm thỉnh an tổ mẫu. Trở về cũng lâu cũng chưa qua thăm tổ mẫu lần nào, chắc chắn nhân gia không cao hứng.”
Thẩm Khinh Vũ quỳ xuống bên cạnh mẫu thân, mỉm cười mở miệng nói. Thẩm mẫu cũng cao hứng giống Liễu ma ma, nhưng vẫn không yên tâm nói:
“Vừa lúc, ta cùng với tẩu tẩu con mới vừa nói muốn đi đánh bóng mấy cái vòng cổ, vòng tay bằng vàng bạc cùng với khóa trường mệnh*. Nếu không ngại chúng ta đi cùng với con.”
*Khóa trường mệnh: tên một loại vòng
“Được.”
Vòng cổ vòng tay khóa trường mệnh, đều là Thẩm phu nhân sớm đã chuẩn bị đầy đủ từ lúc Thẩm Khinh Vũ mới có thai. Bà còn dự định sau lễ tắm tiên ba ngày sẽ tặng ngoại tôn. Bây giờ chỉ có thể đưa cho trưởng nữ trong cung sử dụng. Sợ Thẩm Khinh Vũ ngờ vực, bà không tỉ mỉ nói rõ, nhưng Thẩm Khinh Vũ cũng hiểu, nhanh chóng nghe theo.
Đoàn người ngồi trên xe ngựa tốt đã được chuẩn bị, hướng về Trân Bảo Các tốt nhất trong thành mà đi. Thẩm Khinh Vũ không nói gì, chỉ nhìn phố xá náo nhiệt cùng đám người rộn ràng nhốn nháo. Nàng tự hỏi, hiện tại bá tánh được hoà thuận vui vẻ bình an, là do đổi từ đầu rơi, máu chảy của những tướng sĩ ở biên quan, cuộc sống của một người đổi an nguy của mọi người trong thiên hạ.
Đây chính là trách nhiệm như Cố Tĩnh Phong nói đó sao!?
Bình luận facebook