Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-70
Chương 70: Không thể bỏ qua (1)
Editor: Re
Beta: Hy
Trong Trân Bảo các, một gian phòng đã được quản sự mở ra từ sớm cho ba vị khách quý chọn lựa vàng bạc ngọc thạch. Bản vẽ trong mẫu thiết kế là một chiếc vòng tay bằng vàng bạc, treo vòng lục lạc nhỏ có khắc long phượng cầu nguyện phúc lành, phía trên cái khóa vàng thì khắc bốn chữ "Trường mệnh phú quý", mẫu thân chọn rất cẩn thận, ngay cả trọng lượng của vàng cũng chú ý tới, mà tẩu tẩu ở bên cạnh cũng hứng thú vô cùng.
Mấy thứ này ban đầu Thẩm Khinh Vũ cũng có một bộ trong tay. Nhìn chúng, Thẩm Khinh Vũ khó tránh khỏi có chút xúc cảnh sinh tình, nhưng cuối cùng vẫn không muốn phụ tâm ý tẩu tẩu, khiến tẩu ấy khổ sở. Dù sao thì tẩu ấy có thai vẫn là chuyện đáng để vui mừng, nên nàng bảo chưởng quầy dẫn mình đến nơi khác chọn lựa bộ ngọc hợp mốt khác.
“Ái chà, ta nói cô nương nhà ai nhìn quen mặt thế này, đây không phải phu nhân tướng quân của chúng ta sao? Hài tử mất rồi, thế mà còn yểu điệu, cài búi tóc làm gì? Làm như mình còn là tiểu cô nương ấy."
Thẩm Khinh Vũ đang xuất thần đứng ở quầy chờ chưởng quầy gợi ý thì đột nhiên một tiếng kêu to chói tai truyền đến từ bên ngoài màn châu thủy tinh. Màn châu đong đưa vang lên tiếng va chạm giòn giã, Vân Ý Sơ một thân váy dài kiều diễm thêu hoa tường văn xen kẽ viền chỉ màu tử kim của thạch lựu ánh vào mi mắt, vẻ cao quý phô trương không che giấu được hơi thở của một kẻ cặn bã. Thẩm Khinh Vũ thấy nàng ta khiêu khích lên tiếng, cố ý đâm vào cái chân đau, không kiềm được giương môi cười.
“Có hài tử rồi mất đi, dù sao còn tốt hơn người không có, tổ mẫu ta từ năm bảy mươi tuổi đến nay vẫn thân thể khỏe mạnh, là bởi vì người chưa bao giờ rỗi hơi quản chuyện nhà người khác. Tấn Vương phi cũng nên học hỏi đi, nếu không đông gia trường tây gia đoản, người ta chỉ cho rằng ngươi là một thôn phụ quê mùa, nhìn thế nào cũng không có điệu bộ của con dâu thiên gia cả. Chẳng lẽ ngươi qua lại nhiều với những nữ nhân trong viện Câu Lan cướp trượng phu người khác đến quen luôn rồi, giá trị bản thân cũng trở nên giảm sút rồi sao?”
“Ngươi! Miệng lưỡi sắc bén, trách không được mất hài tử!”
“Ngươi cũng chanh chua lắm đấy, trách không được không có hài tử!”
Mũi nhọn đấu với đao sắc, ai cũng không muốn bỏ qua cho người kia, hai người đứng trong đại đường của Trân Bảo các, căm tức nhìn nhau, quanh người hận không thể bốc cháy lên lửa giận hừng hực.
Lúc còn ở ngoài cửa, Vân Ý Sơ đã thấy xe ngựa của Thẩm gia, lại không nghĩ tới vào bên trong rồi còn đụng phải Thẩm Khinh Vũ. Nàng ta ở trong phủ hay tin Thẩm Khinh Vũ đẻ non dẹp đường hồi Thẩm phủ, sung sướng gần một tháng, không ngờ Thẩm Khinh Vũ cũng có ngày ăn đắng. Vừa nghĩ tới chuyện nàng vì nỗi đau mất con mà cả ngày ngủ không yên, ăn không ngon, Vân Ý Sơ liền thấy khuây khoả, cuối cùng cơn nghẹn tức tích tụ nhiều năm trong lòng cũng được thoát ra, nhưng nàng ta còn thấy chưa đủ.
Vốn cho rằng vào ngày gặp lại Thẩm Khinh Vũ, nàng sẽ có dáng vẻ suy sút thương tâm, đầu bù tóc rối thất hồn lạc phách như một kẻ sắp chết, lại không nghĩ tới không ngờ nữ nhân này vẫn xinh đẹp khỏe mạnh như vậy, cứ như không hề có chuyện gì xảy ra. Vừa thấy Thẩm Khinh Vũ, Vân Ý Sơ liền không nhịn được muốn đâm chọt nàng, nhưng châm chọc không thành còn bị đâm lại, tức giận đến nỗi muốn giết người.
“Muốn động thủ thì đừng khách khí làm gì, ta phụng bồi.” Thẩm Khinh Vũ thấy bộ dạng nổi đóa của nàng ta, không kiềm được cười, khiêu khích nói.
Trong lòng Vân Ý Sơ thì nghĩ, chuyện lần trước ở hậu cung, nàng lớn bụng liền tóm chặt tay mình khiến mình phải ăn đắng vẫn như in trong đầu, lần này, nàng ta sẽ không ngu ngốc mặc nàng lợi dụng nữa.
“Hừ!” Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Vân Ý Sơ hừ lạnh một tiếng, không nhìn nàng nữa, xoay người rời khỏi Trân Bảo các, mà chưởng quầy đứng bên cạnh nhìn một màn này đến đổ mồ hôi lạnh cả người. Hai vị chủ nhân này lão không đắc tội nổi một ai, cũng may Tấn Vương phi đã đi, nếu không phá hủy nơi này thật, lão chỉ sợ đến một nơi nói rõ lí lẽ cũng không có.
Trông Thẩm mẫu và đại tẩu có vẻ đã chọn xong ở trong, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài gian phòng, cầm tay nhau ra nhìn, Thẩm Khinh Vũ đứng trong đại đường, Thẩm mẫu nhẹ giọng mở miệng gọi một tiếng:
“Khinh Vũ, có chuyện gì sao?”
Thẩm Khinh Vũ nghe vậy, nhoẻn môi cười:
“Không có gì ạ, chỉ là có một con chó thích cắn bậy chạy tới thôi, đã nhờ chưởng quầy đánh đuổi đi rồi.”
Thẩm mẫu nhìn bốn phía, không nghi ngờ gì, mỉm cười nói:
“Vậy là tốt rồi, nương và tẩu tử con đã chọn kiểu dáng xong, con còn cần mua chút gì nữa không?"
Thẩm Khinh Vũ lắc đầu:
“Không cần đâu ạ, chúng ta đi Ngũ Phương Trai mua ít điểm tâm rồi về nhé.”
“Vậy được, vừa lúc đến buổi trưa, chi bằng dùng cơm trưa ở đó xong rồi về, tẩu tử con gần đây nhạt vị lắm, vừa lúc đến chỗ đó nhìn xem có món nào nó vừa lòng không.”
Bị Vân Ý Sơ chen ngang, Thẩm Khinh Vũ hoàn toàn không có hứng thú chọn đồ nữa, chỉ nói vậy với mẫu thân mình. Thẩm mẫu cười, vuốt một sợi tóc mái ra sau tai cho nàng rồi đáp.
Thẩm Khinh Vũ nhìn cái bụng chưa hiện rõ thai của tẩu tẩu, gật đầu thuận theo. Ba người lần lượt lên xe ngựa đi tới Ngũ Phương Trai, lúc đó, chưởng quầy phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau đi mồ hôi lạnh ứa ra hai bên thái dương, xem như thả lỏng tâm thần.
Điểm tâm của Ngũ Phương Trai nổi tiếng nhất trong kinh thành, mỗi ngày người đến người đi, khách tụ tập như nước, người bình thường ăn một bữa trong đại đường cũng phải tiêu tốn hết hai ba chục lượng bạc, càng không cần nói đến việc đặt bữa trong nhã gian linh tinh.
Tiểu thư hay phu nhân khá giả đều sẽ đặt phòng ăn tại tầng hai hoặc tầng ba tại Ngũ Phương Trai, khi ngẫu nhiên ra ngoài mua gì hoặc dâng hương sẽ vào nhã gian này nghỉ ngơi trò chuyện.
Editor: Re
Beta: Hy
Trong Trân Bảo các, một gian phòng đã được quản sự mở ra từ sớm cho ba vị khách quý chọn lựa vàng bạc ngọc thạch. Bản vẽ trong mẫu thiết kế là một chiếc vòng tay bằng vàng bạc, treo vòng lục lạc nhỏ có khắc long phượng cầu nguyện phúc lành, phía trên cái khóa vàng thì khắc bốn chữ "Trường mệnh phú quý", mẫu thân chọn rất cẩn thận, ngay cả trọng lượng của vàng cũng chú ý tới, mà tẩu tẩu ở bên cạnh cũng hứng thú vô cùng.
Mấy thứ này ban đầu Thẩm Khinh Vũ cũng có một bộ trong tay. Nhìn chúng, Thẩm Khinh Vũ khó tránh khỏi có chút xúc cảnh sinh tình, nhưng cuối cùng vẫn không muốn phụ tâm ý tẩu tẩu, khiến tẩu ấy khổ sở. Dù sao thì tẩu ấy có thai vẫn là chuyện đáng để vui mừng, nên nàng bảo chưởng quầy dẫn mình đến nơi khác chọn lựa bộ ngọc hợp mốt khác.
“Ái chà, ta nói cô nương nhà ai nhìn quen mặt thế này, đây không phải phu nhân tướng quân của chúng ta sao? Hài tử mất rồi, thế mà còn yểu điệu, cài búi tóc làm gì? Làm như mình còn là tiểu cô nương ấy."
Thẩm Khinh Vũ đang xuất thần đứng ở quầy chờ chưởng quầy gợi ý thì đột nhiên một tiếng kêu to chói tai truyền đến từ bên ngoài màn châu thủy tinh. Màn châu đong đưa vang lên tiếng va chạm giòn giã, Vân Ý Sơ một thân váy dài kiều diễm thêu hoa tường văn xen kẽ viền chỉ màu tử kim của thạch lựu ánh vào mi mắt, vẻ cao quý phô trương không che giấu được hơi thở của một kẻ cặn bã. Thẩm Khinh Vũ thấy nàng ta khiêu khích lên tiếng, cố ý đâm vào cái chân đau, không kiềm được giương môi cười.
“Có hài tử rồi mất đi, dù sao còn tốt hơn người không có, tổ mẫu ta từ năm bảy mươi tuổi đến nay vẫn thân thể khỏe mạnh, là bởi vì người chưa bao giờ rỗi hơi quản chuyện nhà người khác. Tấn Vương phi cũng nên học hỏi đi, nếu không đông gia trường tây gia đoản, người ta chỉ cho rằng ngươi là một thôn phụ quê mùa, nhìn thế nào cũng không có điệu bộ của con dâu thiên gia cả. Chẳng lẽ ngươi qua lại nhiều với những nữ nhân trong viện Câu Lan cướp trượng phu người khác đến quen luôn rồi, giá trị bản thân cũng trở nên giảm sút rồi sao?”
“Ngươi! Miệng lưỡi sắc bén, trách không được mất hài tử!”
“Ngươi cũng chanh chua lắm đấy, trách không được không có hài tử!”
Mũi nhọn đấu với đao sắc, ai cũng không muốn bỏ qua cho người kia, hai người đứng trong đại đường của Trân Bảo các, căm tức nhìn nhau, quanh người hận không thể bốc cháy lên lửa giận hừng hực.
Lúc còn ở ngoài cửa, Vân Ý Sơ đã thấy xe ngựa của Thẩm gia, lại không nghĩ tới vào bên trong rồi còn đụng phải Thẩm Khinh Vũ. Nàng ta ở trong phủ hay tin Thẩm Khinh Vũ đẻ non dẹp đường hồi Thẩm phủ, sung sướng gần một tháng, không ngờ Thẩm Khinh Vũ cũng có ngày ăn đắng. Vừa nghĩ tới chuyện nàng vì nỗi đau mất con mà cả ngày ngủ không yên, ăn không ngon, Vân Ý Sơ liền thấy khuây khoả, cuối cùng cơn nghẹn tức tích tụ nhiều năm trong lòng cũng được thoát ra, nhưng nàng ta còn thấy chưa đủ.
Vốn cho rằng vào ngày gặp lại Thẩm Khinh Vũ, nàng sẽ có dáng vẻ suy sút thương tâm, đầu bù tóc rối thất hồn lạc phách như một kẻ sắp chết, lại không nghĩ tới không ngờ nữ nhân này vẫn xinh đẹp khỏe mạnh như vậy, cứ như không hề có chuyện gì xảy ra. Vừa thấy Thẩm Khinh Vũ, Vân Ý Sơ liền không nhịn được muốn đâm chọt nàng, nhưng châm chọc không thành còn bị đâm lại, tức giận đến nỗi muốn giết người.
“Muốn động thủ thì đừng khách khí làm gì, ta phụng bồi.” Thẩm Khinh Vũ thấy bộ dạng nổi đóa của nàng ta, không kiềm được cười, khiêu khích nói.
Trong lòng Vân Ý Sơ thì nghĩ, chuyện lần trước ở hậu cung, nàng lớn bụng liền tóm chặt tay mình khiến mình phải ăn đắng vẫn như in trong đầu, lần này, nàng ta sẽ không ngu ngốc mặc nàng lợi dụng nữa.
“Hừ!” Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Vân Ý Sơ hừ lạnh một tiếng, không nhìn nàng nữa, xoay người rời khỏi Trân Bảo các, mà chưởng quầy đứng bên cạnh nhìn một màn này đến đổ mồ hôi lạnh cả người. Hai vị chủ nhân này lão không đắc tội nổi một ai, cũng may Tấn Vương phi đã đi, nếu không phá hủy nơi này thật, lão chỉ sợ đến một nơi nói rõ lí lẽ cũng không có.
Trông Thẩm mẫu và đại tẩu có vẻ đã chọn xong ở trong, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài gian phòng, cầm tay nhau ra nhìn, Thẩm Khinh Vũ đứng trong đại đường, Thẩm mẫu nhẹ giọng mở miệng gọi một tiếng:
“Khinh Vũ, có chuyện gì sao?”
Thẩm Khinh Vũ nghe vậy, nhoẻn môi cười:
“Không có gì ạ, chỉ là có một con chó thích cắn bậy chạy tới thôi, đã nhờ chưởng quầy đánh đuổi đi rồi.”
Thẩm mẫu nhìn bốn phía, không nghi ngờ gì, mỉm cười nói:
“Vậy là tốt rồi, nương và tẩu tử con đã chọn kiểu dáng xong, con còn cần mua chút gì nữa không?"
Thẩm Khinh Vũ lắc đầu:
“Không cần đâu ạ, chúng ta đi Ngũ Phương Trai mua ít điểm tâm rồi về nhé.”
“Vậy được, vừa lúc đến buổi trưa, chi bằng dùng cơm trưa ở đó xong rồi về, tẩu tử con gần đây nhạt vị lắm, vừa lúc đến chỗ đó nhìn xem có món nào nó vừa lòng không.”
Bị Vân Ý Sơ chen ngang, Thẩm Khinh Vũ hoàn toàn không có hứng thú chọn đồ nữa, chỉ nói vậy với mẫu thân mình. Thẩm mẫu cười, vuốt một sợi tóc mái ra sau tai cho nàng rồi đáp.
Thẩm Khinh Vũ nhìn cái bụng chưa hiện rõ thai của tẩu tẩu, gật đầu thuận theo. Ba người lần lượt lên xe ngựa đi tới Ngũ Phương Trai, lúc đó, chưởng quầy phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau đi mồ hôi lạnh ứa ra hai bên thái dương, xem như thả lỏng tâm thần.
Điểm tâm của Ngũ Phương Trai nổi tiếng nhất trong kinh thành, mỗi ngày người đến người đi, khách tụ tập như nước, người bình thường ăn một bữa trong đại đường cũng phải tiêu tốn hết hai ba chục lượng bạc, càng không cần nói đến việc đặt bữa trong nhã gian linh tinh.
Tiểu thư hay phu nhân khá giả đều sẽ đặt phòng ăn tại tầng hai hoặc tầng ba tại Ngũ Phương Trai, khi ngẫu nhiên ra ngoài mua gì hoặc dâng hương sẽ vào nhã gian này nghỉ ngơi trò chuyện.
Bình luận facebook