Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Tập 20.
Lại nói lúc bấy giờ ở đàn thượng tọa, chợt có một đoàn người bước lại, các quan thấy thì cản lại, nhưng có người nữ tì giơ một thẻ bài lên, các quan đều tránh lui ra cho các vị đó bước vào.
Vua và các vương gia đều nhìn lại, thấy có người con gái sắc nước hương trời đang đi tới, đoạn cung kính lạy chào hai Vua từ xa, miệng cười như hoa nở, rồi ngồi vào ghế quan sát cách nơi Vua và các vương thần cỡ hai mươi trượng.
Hai Vua thấy người đó, đều mỉm cười lại không nói gì.
Có một số vị thân vương cũng cười lại với người đó, còn đa phần đều chẳng biết là ai, nhưng đoán là một vị nữ chủ nào đó ở hậu cung nên mới thế, liền cùng chẳng dám hỏi gì, lại tiếp tục theo dõi các tướng đánh trận.
Trần Linh vốn quan sát tinh ranh, bấy giờ dừng mắt nhìn khá lâu người vừa bước tới…
…Người này thực quen lắm…Quen lắm…
Trần Linh vốn có trí nhớ kiệt xuất, việc gì đã xảy ra dù lâu lắm vẫn chẳng quên được, bấy giờ chợt nhiên vỡ lẽ ra…
Kia…Chính là người con gái…Đã làm cho Linh phải nhục giữa phố gần một năm về trước…
Linh nhớ ra thì giật mình hoảng hốt…Cô ta là ai, mà tại sao lại ngồi được vào nơi ấy?
Trần Linh quay sang Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc đang ngồi bên cạnh, hỏi:
- Thưa cha, người nữ nhân ngồi bên kia là ai?
Trần Ích Tắc nói:
- Đó là An Tư công chúa, là em gái út của ta, ngươi phải gọi bằng cô đó.
Trần Linh giật mình nói:
- Cô An Tư đó sao? Con chỉ được nghe tới, chưa từng thấy bao giờ?
Trần Ích Tắc đáp:
- Phải, từ thuở nhỏ nó bị trầm cảm, ít nói cười, các Vua và Tiên Hoàng không cho ra ngoài, chỉ đi lại nơi hậu cung, chỉ có các đại vương mới biết, ngươi làm sao mà biết được.
Linh hỏi:
- Thế sao nay lại ra đây mà xem trận? Đây đâu phải là nơi cho đàn bà nữ nhi?
Trần Ích Tắc nói:
- Đầu óc nó không bình thường, ai mà biết được.
Thế rồi đột nhiên Ích Tắc quay sang nhìn Trần Linh chăm chú dò xét, rồi hỏi:
- Sao ngươi hỏi nhiều thế?
Trần Linh không hỏi nữa, lại quay hướng mắt nhìn xuống đấu trường.
Nhưng Ích Tắc vốn thông minh vô cùng, lại là cha của Trần Linh, từng cử chỉ nhỏ của Trần Linh đều không qua được mắt vương gia, hiểu con trên đời chẳng ai bằng cha mẹ, Ích Tắc đoán biết được có điều lạ, liền nói:
- Này, ngươi sinh tâm ái với An Tư đó sao?
Trần Linh bấy giờ mới nói:
- Thưa thực với cha, con đã từng gặp công chúa một lần rồi.
Ích Tắc kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi gặp được? Ngươi lại vào hậu cung làm trò gì?
Trần Linh nói:
- Chẳng phải như thế, lần đó công chúa dạo phố, con vô tình gặp được thôi. Quả là con rất thích, liệu có thể xin Thánh Thượng ban cho không?
Chiêu Quốc Vương nói:
- Việc đó không nên đâu, tuy cùng là người nội tộc nhưng công chúa là em gái cưng của Thượng Hoàng, hơn nữa xét về vai vế, công chúa là cô ruột của ngươi, ngươi hãy tìm một người khác có cùng vai vế với mình mới phải đạo.
Trần Linh nghe thế thì làm thinh không nói gì nữa, nhưng mắt vẫn nhìn dõi theo công chúa đăm đăm, công chúa đang hướng mặt nhìn xuống dưới thao trường, vẻ mặt nàng trông hãy tập trung căng thẳng lắm, xem chừng còn có cả nét hồi hộp, có việc gì mà công chúa quan tâm tới cuộc thi hôm nay vậy?
Trần Linh sực nhớ lại, vào buổi gặp mặt hôm đó ngoài phố, công chúa có nói bừa lên rằng Trịnh Chiến là chồng của mình, hay có lẽ nào…
Trần Linh hướng mắt nhìn xuống dưới, Trịnh Chiến đang tế ngựa đi rong trong trận, miệng hò hét ba quân binh sĩ…
…
Sau hơn một canh giờ thì việc tập trận kết thúc, Đỗ Khắc Chung ra lệnh cho quân thổi tù và thu binh, quân sĩ đều rút hết ra khỏi thao trường, các tướng thì cùng tề tựu về trước mặt Khắc Chung, cùng xuống ngựa, bỏ binh khí mà chắp tay lạy.
Khắc Chung nhìn lại, ai nấy đều mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng xem chừng khí thế còn rất hăng, chẳng ai có vẻ mệt mỏi, Khắc Chung thấy thế khen thầm trong lòng, quả là sức trẻ trai bền bỉ…
Đoạn Khắc Chung nói với các tướng:
- Vừa rồi các ngươi đều làm tốt cả, đã được hoàng cung và giám khảo cùng nghiên cứu quan sát tỉ mỉ, nay cho các phó tướng cùng lui ra, chờ đợi ở ngoài trướng, lát có lệnh thì vào, bốn vị tướng quân của tứ hổ thì ở lại để thi vòng tiếp theo.
Thế là mười mấy vị phó tướng cùng lui ra cả, chỉ còn lại bốn người Trần Bình Trọng, Trịnh Chiến, Trần Sâm và Nguyễn Địa Lô.
Vị quan phó sự giơ tay ra hiệu lệnh, tức thì ở đàng xa cách chừng mươi trượng, quân sĩ liền bày các bia phỏng hình nhân người ra, Đỗ Khắc Chung nói:
Bây giờ tới phần cưỡi ngựa bắn cung tên, các ngươi đều được cấp ngựa, có thể tùy ý chọn hoặc đổi ngựa, mỗi người lại tùy ý chọn loại cung tên thường dùng và được cấp mười mũi tên, các ngươi thi triển việc cưỡi ngựa tùy vào sức của mình, cùng hướng về mục tiêu mà bắn, các mũi tên và cách thức ra tên sẽ được ban giám khảo chấm điểm, kết quả thể hiện trên mục tiêu. Mục tiêu gồm có chín bia, chia làm ba hình thức, ứng với ba tư thế trên chiến trường, là các bia nằm, ngồi và đứng, đối với mỗi hình thức bia thì có ba bia để ở ba vị trí từ gần ra xa, từ thoáng vào khuất, các ngươi tùy theo sức để chọn mục tiêu, các ngươi đã rõ cả chưa?
Các tướng đều cúi đầu vâng mệnh, đoạn thay ngựa mới, chọn cung tên và nhận tên rồi cùng tế ngựa ra giữa trận.
Trịnh Chiến bấy giờ thầm nghĩ trong lòng…
Ban nãy thì bài binh bố trận, tài của ta cũng coi như ngang với Trần Sâm, nhưng đều thua Bình Trọng và Địa Lô. Còn tới phần này, Trần Bình Trọng và Trần Sâm đều không giỏi về cung, nhưng Nguyễn Địa Lô từng thi qua hai mươi vòng cung, loại cả trăm cung thủ, người này có tài bắn cung rất giỏi ta không thể thắng được hắn. Bia lại ở xa và khó bắn, nếu bắn bằng cách thông thường thì hẳn nhiên kết quả không được cao, tên ghim trên bia chỉ là tính điểm, còn phần đánh giá cho điểm của giám khảo tùy thuộc vào kĩ thuật người bắn cung chọn, vậy nếu xét ra tính điểm tên trên bia, dù thế nào ta cũng chẳng thắng được Địa Lô, chi bằng chọn cho mình kĩ thuật khó, dù có điểm bắn tên chẳng cao nhưng lại được đánh giá cao về điểm kĩ thuật, lại cũng che giấu được điểm yếu của mình, có khi vẫn giành được điểm tốt nhất. Nên cố giành lấy điểm ở vòng này, chứ vào các vòng đối đầu và vòng thử tài binh pháp, thì hiển nhiên Bình Trọng là người am hiểu nhất…
Nghĩ rồi tế ngựa ra, lặng lẽ đứng quan sát.
Bấy giờ Trần Sâm thi đầu, liền cưỡi ngựa ra đứng trước trận, đoạn nhắm mắt định thần, thế rồi giương cung lên, lắp tên vào, nhắm vào bia số hai ở tư thế quỳ, là một bia có độ khó tầm trung, giương cung lên mà bắn.
Mũi tên xé gió lao đi, ghim ngay giữa mặt hình nhân, quân sĩ, giám khảo và bách dân cùng hò reo vang dội.
Trần Sâm rút tiếp mũi thứ hai, thử bắn vào bia nằm số 2, là bia gần như khó nhất, mũi tên lại xé gió mà đi, ghim vào vai của hình nhân.
Toàn thể khán giả lại cùng reo hò lên ca ngợi.
Sâm biết rõ tài cung của mình, lấy thế làm hài lòng, cưỡi ngựa ung dung lùi về sau.
Bấy giờ Trần Bình Trọng liền bước lên, đi qua Trần Sâm, cười mà nói:
- Hiền đệ xem ta đây!
Bình Trọng bước lên, đoạn lắp hẳn hai mũi tên vào cung mà giương lên.
Toàn hoàng thân và khán giả đều cùng ồ lên kinh ngạc, tiếng vỗ tay vang dội cả thao trường, đoạn Bình Trọng nhắm vào bia, vút dây cung, hai mũi tên cùng bay vút đi, một mũi ghim ngay vào ngực của bia số ba của hình nhân ngồi, mũi còn lại ghim vào mặt của bia số một hình nhân nằm, cả thao trường cùng reo hò ầm ĩ, hết thảy ba quân binh sĩ đều trầm trồ kinh ngạc trước tài của bảo nghĩa vương.
Bấy giờ Nhân Tông cũng vỗ tay, quay sang công chúa Thụy Bảo, nói:
- Bảo nghĩa vương thật đấng anh hùng.
Thụy Bảo cười lễ, nói:
- Tạ bệ hạ quá khen.
Bấy giờ dưới thao trường có một tướng cưỡi ngựa bước lên trước hàng quân, oai phong sừng sững, nói:
- Các vị tướng quân, xin thất lễ.
Thì ra là Nguyễn Địa Lô, đoạn Địa Lô mỉm cười nói:
- Tôi xin bắn trong một lượt.
Nói đoạn rút cả mười mũi tên trong ống tên ra, đặt cùng lúc ba mũi tên vào cung, giương lên mà ngắm, bảy mũi tên còn lại thì ngậm lên miệng, thế rồi thúc ngựa lên trước.
Đoạn Địa Lô giương cung lên bắn một phát, cả ba mũi tên cùng rời khỏi cung lao đi vun vút xé gió, cắm ngay vào hồng tâm giữa mặt của cả ba bia số một, toàn thể khán trường cùng đứng bật dậy ngơ ngác mà nhìn, các vị thân vương và giám khảo cũng đều tròn xoe mắt trước phát cung tên của Địa Lô.
Ngay tới cả ba tướng còn lại cũng đều phải thán phục tài cung thủ của vị tướng trẻ,
Bấy giờ Địa Lô đã bắn hết tên, phần thi đã kết thúc chỉ sau một lượt bắn, cả mười phát đều trúng hồng tâm, đạt được điểm tuyệt đối.
Đoạn quân sĩ chạy lại đỡ lấy cung tên, Địa Lô nhảy xuống ngựa, đi về chỗ nghỉ, cùng xem ba người còn lại thực hiện nốt các vòng bắn cung
Phí vào gr kín 100k đọc full nha cả nhà.
Lại nói lúc bấy giờ ở đàn thượng tọa, chợt có một đoàn người bước lại, các quan thấy thì cản lại, nhưng có người nữ tì giơ một thẻ bài lên, các quan đều tránh lui ra cho các vị đó bước vào.
Vua và các vương gia đều nhìn lại, thấy có người con gái sắc nước hương trời đang đi tới, đoạn cung kính lạy chào hai Vua từ xa, miệng cười như hoa nở, rồi ngồi vào ghế quan sát cách nơi Vua và các vương thần cỡ hai mươi trượng.
Hai Vua thấy người đó, đều mỉm cười lại không nói gì.
Có một số vị thân vương cũng cười lại với người đó, còn đa phần đều chẳng biết là ai, nhưng đoán là một vị nữ chủ nào đó ở hậu cung nên mới thế, liền cùng chẳng dám hỏi gì, lại tiếp tục theo dõi các tướng đánh trận.
Trần Linh vốn quan sát tinh ranh, bấy giờ dừng mắt nhìn khá lâu người vừa bước tới…
…Người này thực quen lắm…Quen lắm…
Trần Linh vốn có trí nhớ kiệt xuất, việc gì đã xảy ra dù lâu lắm vẫn chẳng quên được, bấy giờ chợt nhiên vỡ lẽ ra…
Kia…Chính là người con gái…Đã làm cho Linh phải nhục giữa phố gần một năm về trước…
Linh nhớ ra thì giật mình hoảng hốt…Cô ta là ai, mà tại sao lại ngồi được vào nơi ấy?
Trần Linh quay sang Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc đang ngồi bên cạnh, hỏi:
- Thưa cha, người nữ nhân ngồi bên kia là ai?
Trần Ích Tắc nói:
- Đó là An Tư công chúa, là em gái út của ta, ngươi phải gọi bằng cô đó.
Trần Linh giật mình nói:
- Cô An Tư đó sao? Con chỉ được nghe tới, chưa từng thấy bao giờ?
Trần Ích Tắc đáp:
- Phải, từ thuở nhỏ nó bị trầm cảm, ít nói cười, các Vua và Tiên Hoàng không cho ra ngoài, chỉ đi lại nơi hậu cung, chỉ có các đại vương mới biết, ngươi làm sao mà biết được.
Linh hỏi:
- Thế sao nay lại ra đây mà xem trận? Đây đâu phải là nơi cho đàn bà nữ nhi?
Trần Ích Tắc nói:
- Đầu óc nó không bình thường, ai mà biết được.
Thế rồi đột nhiên Ích Tắc quay sang nhìn Trần Linh chăm chú dò xét, rồi hỏi:
- Sao ngươi hỏi nhiều thế?
Trần Linh không hỏi nữa, lại quay hướng mắt nhìn xuống đấu trường.
Nhưng Ích Tắc vốn thông minh vô cùng, lại là cha của Trần Linh, từng cử chỉ nhỏ của Trần Linh đều không qua được mắt vương gia, hiểu con trên đời chẳng ai bằng cha mẹ, Ích Tắc đoán biết được có điều lạ, liền nói:
- Này, ngươi sinh tâm ái với An Tư đó sao?
Trần Linh bấy giờ mới nói:
- Thưa thực với cha, con đã từng gặp công chúa một lần rồi.
Ích Tắc kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi gặp được? Ngươi lại vào hậu cung làm trò gì?
Trần Linh nói:
- Chẳng phải như thế, lần đó công chúa dạo phố, con vô tình gặp được thôi. Quả là con rất thích, liệu có thể xin Thánh Thượng ban cho không?
Chiêu Quốc Vương nói:
- Việc đó không nên đâu, tuy cùng là người nội tộc nhưng công chúa là em gái cưng của Thượng Hoàng, hơn nữa xét về vai vế, công chúa là cô ruột của ngươi, ngươi hãy tìm một người khác có cùng vai vế với mình mới phải đạo.
Trần Linh nghe thế thì làm thinh không nói gì nữa, nhưng mắt vẫn nhìn dõi theo công chúa đăm đăm, công chúa đang hướng mặt nhìn xuống dưới thao trường, vẻ mặt nàng trông hãy tập trung căng thẳng lắm, xem chừng còn có cả nét hồi hộp, có việc gì mà công chúa quan tâm tới cuộc thi hôm nay vậy?
Trần Linh sực nhớ lại, vào buổi gặp mặt hôm đó ngoài phố, công chúa có nói bừa lên rằng Trịnh Chiến là chồng của mình, hay có lẽ nào…
Trần Linh hướng mắt nhìn xuống dưới, Trịnh Chiến đang tế ngựa đi rong trong trận, miệng hò hét ba quân binh sĩ…
…
Sau hơn một canh giờ thì việc tập trận kết thúc, Đỗ Khắc Chung ra lệnh cho quân thổi tù và thu binh, quân sĩ đều rút hết ra khỏi thao trường, các tướng thì cùng tề tựu về trước mặt Khắc Chung, cùng xuống ngựa, bỏ binh khí mà chắp tay lạy.
Khắc Chung nhìn lại, ai nấy đều mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng xem chừng khí thế còn rất hăng, chẳng ai có vẻ mệt mỏi, Khắc Chung thấy thế khen thầm trong lòng, quả là sức trẻ trai bền bỉ…
Đoạn Khắc Chung nói với các tướng:
- Vừa rồi các ngươi đều làm tốt cả, đã được hoàng cung và giám khảo cùng nghiên cứu quan sát tỉ mỉ, nay cho các phó tướng cùng lui ra, chờ đợi ở ngoài trướng, lát có lệnh thì vào, bốn vị tướng quân của tứ hổ thì ở lại để thi vòng tiếp theo.
Thế là mười mấy vị phó tướng cùng lui ra cả, chỉ còn lại bốn người Trần Bình Trọng, Trịnh Chiến, Trần Sâm và Nguyễn Địa Lô.
Vị quan phó sự giơ tay ra hiệu lệnh, tức thì ở đàng xa cách chừng mươi trượng, quân sĩ liền bày các bia phỏng hình nhân người ra, Đỗ Khắc Chung nói:
Bây giờ tới phần cưỡi ngựa bắn cung tên, các ngươi đều được cấp ngựa, có thể tùy ý chọn hoặc đổi ngựa, mỗi người lại tùy ý chọn loại cung tên thường dùng và được cấp mười mũi tên, các ngươi thi triển việc cưỡi ngựa tùy vào sức của mình, cùng hướng về mục tiêu mà bắn, các mũi tên và cách thức ra tên sẽ được ban giám khảo chấm điểm, kết quả thể hiện trên mục tiêu. Mục tiêu gồm có chín bia, chia làm ba hình thức, ứng với ba tư thế trên chiến trường, là các bia nằm, ngồi và đứng, đối với mỗi hình thức bia thì có ba bia để ở ba vị trí từ gần ra xa, từ thoáng vào khuất, các ngươi tùy theo sức để chọn mục tiêu, các ngươi đã rõ cả chưa?
Các tướng đều cúi đầu vâng mệnh, đoạn thay ngựa mới, chọn cung tên và nhận tên rồi cùng tế ngựa ra giữa trận.
Trịnh Chiến bấy giờ thầm nghĩ trong lòng…
Ban nãy thì bài binh bố trận, tài của ta cũng coi như ngang với Trần Sâm, nhưng đều thua Bình Trọng và Địa Lô. Còn tới phần này, Trần Bình Trọng và Trần Sâm đều không giỏi về cung, nhưng Nguyễn Địa Lô từng thi qua hai mươi vòng cung, loại cả trăm cung thủ, người này có tài bắn cung rất giỏi ta không thể thắng được hắn. Bia lại ở xa và khó bắn, nếu bắn bằng cách thông thường thì hẳn nhiên kết quả không được cao, tên ghim trên bia chỉ là tính điểm, còn phần đánh giá cho điểm của giám khảo tùy thuộc vào kĩ thuật người bắn cung chọn, vậy nếu xét ra tính điểm tên trên bia, dù thế nào ta cũng chẳng thắng được Địa Lô, chi bằng chọn cho mình kĩ thuật khó, dù có điểm bắn tên chẳng cao nhưng lại được đánh giá cao về điểm kĩ thuật, lại cũng che giấu được điểm yếu của mình, có khi vẫn giành được điểm tốt nhất. Nên cố giành lấy điểm ở vòng này, chứ vào các vòng đối đầu và vòng thử tài binh pháp, thì hiển nhiên Bình Trọng là người am hiểu nhất…
Nghĩ rồi tế ngựa ra, lặng lẽ đứng quan sát.
Bấy giờ Trần Sâm thi đầu, liền cưỡi ngựa ra đứng trước trận, đoạn nhắm mắt định thần, thế rồi giương cung lên, lắp tên vào, nhắm vào bia số hai ở tư thế quỳ, là một bia có độ khó tầm trung, giương cung lên mà bắn.
Mũi tên xé gió lao đi, ghim ngay giữa mặt hình nhân, quân sĩ, giám khảo và bách dân cùng hò reo vang dội.
Trần Sâm rút tiếp mũi thứ hai, thử bắn vào bia nằm số 2, là bia gần như khó nhất, mũi tên lại xé gió mà đi, ghim vào vai của hình nhân.
Toàn thể khán giả lại cùng reo hò lên ca ngợi.
Sâm biết rõ tài cung của mình, lấy thế làm hài lòng, cưỡi ngựa ung dung lùi về sau.
Bấy giờ Trần Bình Trọng liền bước lên, đi qua Trần Sâm, cười mà nói:
- Hiền đệ xem ta đây!
Bình Trọng bước lên, đoạn lắp hẳn hai mũi tên vào cung mà giương lên.
Toàn hoàng thân và khán giả đều cùng ồ lên kinh ngạc, tiếng vỗ tay vang dội cả thao trường, đoạn Bình Trọng nhắm vào bia, vút dây cung, hai mũi tên cùng bay vút đi, một mũi ghim ngay vào ngực của bia số ba của hình nhân ngồi, mũi còn lại ghim vào mặt của bia số một hình nhân nằm, cả thao trường cùng reo hò ầm ĩ, hết thảy ba quân binh sĩ đều trầm trồ kinh ngạc trước tài của bảo nghĩa vương.
Bấy giờ Nhân Tông cũng vỗ tay, quay sang công chúa Thụy Bảo, nói:
- Bảo nghĩa vương thật đấng anh hùng.
Thụy Bảo cười lễ, nói:
- Tạ bệ hạ quá khen.
Bấy giờ dưới thao trường có một tướng cưỡi ngựa bước lên trước hàng quân, oai phong sừng sững, nói:
- Các vị tướng quân, xin thất lễ.
Thì ra là Nguyễn Địa Lô, đoạn Địa Lô mỉm cười nói:
- Tôi xin bắn trong một lượt.
Nói đoạn rút cả mười mũi tên trong ống tên ra, đặt cùng lúc ba mũi tên vào cung, giương lên mà ngắm, bảy mũi tên còn lại thì ngậm lên miệng, thế rồi thúc ngựa lên trước.
Đoạn Địa Lô giương cung lên bắn một phát, cả ba mũi tên cùng rời khỏi cung lao đi vun vút xé gió, cắm ngay vào hồng tâm giữa mặt của cả ba bia số một, toàn thể khán trường cùng đứng bật dậy ngơ ngác mà nhìn, các vị thân vương và giám khảo cũng đều tròn xoe mắt trước phát cung tên của Địa Lô.
Ngay tới cả ba tướng còn lại cũng đều phải thán phục tài cung thủ của vị tướng trẻ,
Bấy giờ Địa Lô đã bắn hết tên, phần thi đã kết thúc chỉ sau một lượt bắn, cả mười phát đều trúng hồng tâm, đạt được điểm tuyệt đối.
Đoạn quân sĩ chạy lại đỡ lấy cung tên, Địa Lô nhảy xuống ngựa, đi về chỗ nghỉ, cùng xem ba người còn lại thực hiện nốt các vòng bắn cung
Phí vào gr kín 100k đọc full nha cả nhà.
Bình luận facebook