Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Tập 22.
Bấy giờ Trịnh Chiến lao đến chỗ Địa Lô, tay múa tít cây trường thương mà sấn đâm tới, đường thương pháp nhà họ Trịnh hùng dũng vô song, thương đưa đi đầy sát khí, nhưng Nguyễn Địa Lô nhanh nhẹn lắm, nghiêng người tránh được lưỡi thương, đoạn dùng phương kích mà đâm lại.
Trịnh Chiến gạt đỡ được ngay, hai bên tế ngựa đi qua nhau, rồi cùng quay đầu lại. Trịnh Chiến nói:
- Tướng quân thực nhanh lắm!
Địa Lô cười đáp:
- Tài thương pháp của tướng quân mới thực khó bì.
Nói đoạn cả hai lại thúc ngựa sáp lại đánh nhau, đánh xong được chừng bảy, tám hiệp thì cũng chưa có bên nào là núng thế, xem chừng cũng cân tài cân sức lắm, bấy giờ Địa Lô chợt quay người, thúc ngựa bỏ chạy.
Trịnh Chiến hét lên:
- Sợ ta rồi chăng!
Nói đoạn thúc ngựa sấn tới đuổi theo Địa Lô, dùng thương mà truy kích.
Trần Bình Trọng bấy giờ đang đánh với Trần Sâm, hét lên:
- Trịnh Chiến, chớ có đi xa khỏi trận.
Trịnh Chiến đáp:
- Nhị ca không phải lo, trong ba chiêu nữa tôi sẽ hạ hắn rồi về hợp với nhị ca.
Thế rồi cứ lao xốc về phía Địa Lô mà dùng thương truy sát.
Địa Lô cứ thế thúc ngựa bỏ chạy, đi được thêm một đoạn, bất thần Địa Lô giật mạnh sợi dây cương, lập tức con ngựa chồm giật trở lại, Trịnh Chiến mất đã không kịp hãm lại, liền lao về phía Địa Lô, đoạn đâm dúi cho một thương. Địa Lô có sự phòng bị từ trước, bấy giờ nghiêng người né được đường thương, rồi dùng kích quật cho một nhát vào chân ngựa của Chiến.
Con ngựa hí lên vang trời, đoạn loạng choạng khuỵu chân xuống.
Trịnh Chiến có thân thủ nhanh nhẹn thấy nguy thì nhảy khỏi lưng ngựa.
Chân vừa chạm đất đã thấy ngựa của Địa Lô chồm lên trước mắt, Chiến sấn tới đâm thương thì Địa Lô gạt đỡ ra bằng kích, do đang có ưu thế nên việc đó chẳng khó nhọc gì, Trịnh Chiến thấy thất thế thì quay người bỏ chạy, nhưng ngựa còn đang loạng choạng đứng chẳng vững, Địa Lô được đà lại đâm sấn thêm một kích nữa.
Ngay khi đó có một thanh trường kiếm dài đỡ lấy mũi kích của Địa Lô, tướng liền quay người thúc ngựa lùi ra xa.
Trịnh Chiến nhìn lại, thì ra là Trần Bình Trọng thấy nguy đã chạy theo đứng sát sau lưng từ lúc nào rồi.
Bình Trọng nói:
- Ta đã nhắc mà nhà ngươi chẳng nghe, tý nữa thì bị loại rồi.
Trịnh Chiến bấy giờ thấy ngựa đã trấn tĩnh lại rồi, đoạn nhảy lên lưng nó mà xốc lấy cương. Ngay khi ấy thì thấy Địa Lô quay lại, Trần Sâm cũng đang thúc ngựa đi tới, nói:
- Xem chừng cú ngã ngựa vừa rồi của chú út cũng mất nhiều điểm đó.
Thế rồi đắc chí thúc ngựa xông lên, Địa Lô cùng được đà, lao lên theo, cả hai phía cùng đánh ngoặt vào.
Trịnh Chiến rút thương ra múa tít nói:
- Lừa được tôi một lần chứ đừng hòng có lần hai.
Thế là nhảy chồm lên trên thân ngựa, đoạn nhún chân bật một cái, lao thẳng cả sang ngựa của Trần Sâm, đây là kĩ thuật cực khó đòi hỏi người hành giả phải có nhiều kinh nghiệm, nếu không dễ bị ngã ngựa và ngựa đè lên người.
Trần Sâm né không kịp, chỉ giương trường đao lên mà kịp đỡ mũi thương của Trịnh Chiến. Đoạn Chiến nhảy lên ngựa, đá mạnh một cái vào đầu, con ngựa lồng lên đau đớn, lắc mình một cái hất tung cả Trần Sâm và Trịnh Chiến xuống đất.
Bấy giờ Địa Lô cũng định lao lại mà tiếp cứu thì chợt có thanh kiếm dài ngăn lại, Bình Trọng nói lớn:
- Tướng quân định đi đâu thế? Có trọng ở đây!
Thế rồi Bình Trọng gạt phăng kích của Địa Lô ra, án ngữ ngay giữa lối. Địa Lô biết sức mình đánh chẳng lại trọng, đoạn quay người thúc ngựa bỏ chạy, hòng dụ cho Bình Trọng theo nhưng Nghĩa Vương biết mẹo, thế là quay về chỗ Trịnh Chiến đang đánh với Trần Sâm. Vương vừa quay đi thì Địa Lô bất thần quay lại, chợt ném mạnh mũi kích về phía ngựa của Bình Trọng. Chợt Bình Trọng cũng quay ngoắt lại hét lớn:
- Quả nhiên tôi đoán chẳng sai!
Thế là vung trường kiếm gạt phăng cây kích ra, đoạn giật cương thúc ngựa, ngựa liền chồm về phía Địa Lô.
Hóa ra Bình Trọng biết Địa Lô lợi dụng mình quay đi để dùng chiêu phi kích, hòng đánh gục ngựa của Bình Trọng, cho Trần Sâm cơ hội đánh cả hai, thế nhưng Bình Trọng vốn biết mưu tính của Địa Lô nên đi trước một bước, giả vờ quay người lại dụ cho Địa Lô ném kích, đoạn quay lại phá chiêu đó.
Bấy giờ Địa Lô mất đi binh khí, ngựa của Bình Trọng lại chồm lên hung hãn, đoạn Bình Trọng dấn tới đâm một nhát, nhưng Địa Lô nhanh chân nhảy ra khỏi ngựa, Bình Trọng liền gạt kiếm, chém đứt lìa chân ngựa, ngựa ngã gục ngay xuống.
Địa Lô liền bỏ chạy, Bình Trọng không truy kích, quay lại ngay chỗ hai tướng đang giao tranh.
Bấy giờ cả hai đã đánh dưới đất được năm hiệp, Trần Sâm dùng đại đao có uy lực lớn, có phần nhỉnh hơn, Trịnh Chiến dần đuối thế, bỏ chạy về ngựa tính nhảy lên trốn nhưng bị Trần Sâm đánh tới dữ quá không sao lên được ngựa.
Đuổi gần tới sát Trịnh Chiến, Trần Sâm vung đao lên đánh dấn một nhát, Chiến giơ trường thương lên đỡ, bị sức mạnh của đại đao đánh lui về sau, hai tay rung lên dữ dội, Chiến nghiến răng nghiến lợi giữ cho chặt thương không để rớt khỏi tay, Trần Sâm dấn mạnh lên một nhát nữa, Chiến ngã dúi cả về sau, đoạn hét lên một tiếng, vứt luôn cả thương, lao tới ôm chặt lấy Trần Sâm.
Cả khán trường lại một phen kinh hãi bặt cả tiếng, Trịnh Chiến lao ngay vào dưới tầm chém của Trần Sâm, Trần Sâm lúng túng lưỡng lự, nếu ở trên chiến trường, hẳn đây đã là đòn tự sát, chỉ một đao là bay đầu. Nhưng đây chỉ là thi đấu, Sâm chẳng thể nào hạ độc thủ mà chém hắn được, đoạn luống cuống chẳng biết làm sao thì Chiến đã ôm chầm lần Trần Sâm, nghiến răng nói vào tai sâm:
- Đa tạ tam ca không giết!
Trần Sâm ngây người ra, còn chưa biết tính sao, đang cố vùng vẫy thoát khỏi Trịnh Chiến ôm chặt lấy thì chợt thấy sắc lạnh nơi cổ, cả hai ngửa mặt lên nhìn thì Trần Bình Trọng đã tiến sát tới đặt lưỡi kiếm dài lên cổ Sâm, cười mà nói:
- Hiền đệ thua rồi, còn không buông binh khí mà hàng đi thôi.
Trần Sâm thở dài một tiếng, nói:
- Giỏi lắm, tôi thua thằng liều.
Nói rồi quăng đại đao xuống đất.
Bấy giờ Địa Lô cũng đã bước tới phía sau.
Bấy giờ chợt có tiếng tù và nổi lên rất to, Đỗ Khắc Chung bước lại cười lớn nói:
- Phần thi của các ngươi xong rồi, khá khen cho các ngươi, trong số các ngươi mỗi người có một đặc trưng riêng, người mạnh mặt này, người yếu mặt kia, người giỏi dùng kế mà che đi cái yếu, người lại giỏi lất át mà phát huy cái mạnh, các đức của người tướng là trí, nhân, dũng, trông tưởng chừng cao vời, ấy thế mà chỉ qua một vòng tranh đấu, khi đối diện đối thủ trên chiến trường, đều được bộc lộ ra cả. Các vương gia đều là người tinh tường, sẽ nhìn thấy và có cho điểm thích đáng cho các ngươi, ấy thế nhưng kết quả đã rõ mồn một rồi thì trước tiên cứ tạm như thế, Nguyễn Địa Lô và Trần Sâm lui ra, để Trần Bình Trọng và Trịnh Chiến cùng ở lại thi vòng thi đối kháng cuối cùng.
Các tướng đều phụng mệnh, trao ngựa và binh khí cho quân hầu, đoạn Địa Lô và Trần Sâm cùng rút về ghế nghỉ, Trịnh Chiến và Trần Bình Trọng lại tiếp tục đi theo Đỗ Khắc Chung ra giữa thao trường để đại nhân phổ biến luật vòng thi cuối.
Địa Lô lau vệt mồ hôi trên trán, cười nói:
- Các vị quả là tam kiệt, được thi đấu kết giao với các vị là phúc của Lô này.
Trần Sâm vỗ vai Địa Lô mà cười đáp:
- Mưu tôi chẳng bằng Bình Trọng, tôi lại chẳng quyết đoán bằng Trịnh Chiến, làm anh phải bị loại cùng, thật ngại quá.
Địa Lô nói:
- Trong số ba vị, tôi trọng tướng quân hơn cả, chẳng phải vì tướng quân cùng đội với tôi, mà tôi thấy được cái hào hùng không biết sợ của tướng quân mà tôi nể trọng điều đó.
Trần Sâm cười nói:
- Vậy ta mong ngày sau, hai ta được cùng sánh bước trên chiến trường thực, chứ chẳng phải chỉ là trên thao trường.
Địa Lô vui lắm, nắm chặt lấy tay Trần Sâm, hai người cùng bước về nơi hàng ghế nghỉ mà quan sát.
…
Bấy giờ Đỗ Khắc Chung nắm lấy tay Trịnh Chiến và Trần Bình Trọng hai người hai bên, đoạn nói:
- Bảo Nghĩa Vương gia và Trịnh tướng quân làm giỏi lắm, quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng, trong tất thảy các vị tướng quân trẻ tuổi tham gia kì thi tuyển tướng tiên phong này, chẳng có ai vượt qua hai người, nay là vòng thi cuối cùng, chỉ có hai người thi đấu thôi. Tôi sẽ nói luật cho hai vị ngay bây giờ.
Bấy giờ Khắc Chung trỏ tay về phía xa, nơi đó có một cây cờ lớn treo trên nóc cột cao cỡ hơn hai trượng, bên dưới có quân sĩ cầm giáo đứng nghiêm, trên cột có thiết kế các vòng kê chân, lại có địa hình. Ở nơi đế cột lại có lưới gai.
Đỗ Khắc Chung nói:
- Binh khí trong phần này có một điểm đặc biệt, chỉ có một cây cung tên và ba mũi tên, được để ở phía bên kia của cờ.
Hai tướng đều gật đầu, ra điều đã hiểu luật, đoạn cùng lạy tạ Khắc Chung, quan chủ khảo lui về bên trong, để cho hai tướng thi tài…
Bấy giờ Trịnh Chiến lao đến chỗ Địa Lô, tay múa tít cây trường thương mà sấn đâm tới, đường thương pháp nhà họ Trịnh hùng dũng vô song, thương đưa đi đầy sát khí, nhưng Nguyễn Địa Lô nhanh nhẹn lắm, nghiêng người tránh được lưỡi thương, đoạn dùng phương kích mà đâm lại.
Trịnh Chiến gạt đỡ được ngay, hai bên tế ngựa đi qua nhau, rồi cùng quay đầu lại. Trịnh Chiến nói:
- Tướng quân thực nhanh lắm!
Địa Lô cười đáp:
- Tài thương pháp của tướng quân mới thực khó bì.
Nói đoạn cả hai lại thúc ngựa sáp lại đánh nhau, đánh xong được chừng bảy, tám hiệp thì cũng chưa có bên nào là núng thế, xem chừng cũng cân tài cân sức lắm, bấy giờ Địa Lô chợt quay người, thúc ngựa bỏ chạy.
Trịnh Chiến hét lên:
- Sợ ta rồi chăng!
Nói đoạn thúc ngựa sấn tới đuổi theo Địa Lô, dùng thương mà truy kích.
Trần Bình Trọng bấy giờ đang đánh với Trần Sâm, hét lên:
- Trịnh Chiến, chớ có đi xa khỏi trận.
Trịnh Chiến đáp:
- Nhị ca không phải lo, trong ba chiêu nữa tôi sẽ hạ hắn rồi về hợp với nhị ca.
Thế rồi cứ lao xốc về phía Địa Lô mà dùng thương truy sát.
Địa Lô cứ thế thúc ngựa bỏ chạy, đi được thêm một đoạn, bất thần Địa Lô giật mạnh sợi dây cương, lập tức con ngựa chồm giật trở lại, Trịnh Chiến mất đã không kịp hãm lại, liền lao về phía Địa Lô, đoạn đâm dúi cho một thương. Địa Lô có sự phòng bị từ trước, bấy giờ nghiêng người né được đường thương, rồi dùng kích quật cho một nhát vào chân ngựa của Chiến.
Con ngựa hí lên vang trời, đoạn loạng choạng khuỵu chân xuống.
Trịnh Chiến có thân thủ nhanh nhẹn thấy nguy thì nhảy khỏi lưng ngựa.
Chân vừa chạm đất đã thấy ngựa của Địa Lô chồm lên trước mắt, Chiến sấn tới đâm thương thì Địa Lô gạt đỡ ra bằng kích, do đang có ưu thế nên việc đó chẳng khó nhọc gì, Trịnh Chiến thấy thất thế thì quay người bỏ chạy, nhưng ngựa còn đang loạng choạng đứng chẳng vững, Địa Lô được đà lại đâm sấn thêm một kích nữa.
Ngay khi đó có một thanh trường kiếm dài đỡ lấy mũi kích của Địa Lô, tướng liền quay người thúc ngựa lùi ra xa.
Trịnh Chiến nhìn lại, thì ra là Trần Bình Trọng thấy nguy đã chạy theo đứng sát sau lưng từ lúc nào rồi.
Bình Trọng nói:
- Ta đã nhắc mà nhà ngươi chẳng nghe, tý nữa thì bị loại rồi.
Trịnh Chiến bấy giờ thấy ngựa đã trấn tĩnh lại rồi, đoạn nhảy lên lưng nó mà xốc lấy cương. Ngay khi ấy thì thấy Địa Lô quay lại, Trần Sâm cũng đang thúc ngựa đi tới, nói:
- Xem chừng cú ngã ngựa vừa rồi của chú út cũng mất nhiều điểm đó.
Thế rồi đắc chí thúc ngựa xông lên, Địa Lô cùng được đà, lao lên theo, cả hai phía cùng đánh ngoặt vào.
Trịnh Chiến rút thương ra múa tít nói:
- Lừa được tôi một lần chứ đừng hòng có lần hai.
Thế là nhảy chồm lên trên thân ngựa, đoạn nhún chân bật một cái, lao thẳng cả sang ngựa của Trần Sâm, đây là kĩ thuật cực khó đòi hỏi người hành giả phải có nhiều kinh nghiệm, nếu không dễ bị ngã ngựa và ngựa đè lên người.
Trần Sâm né không kịp, chỉ giương trường đao lên mà kịp đỡ mũi thương của Trịnh Chiến. Đoạn Chiến nhảy lên ngựa, đá mạnh một cái vào đầu, con ngựa lồng lên đau đớn, lắc mình một cái hất tung cả Trần Sâm và Trịnh Chiến xuống đất.
Bấy giờ Địa Lô cũng định lao lại mà tiếp cứu thì chợt có thanh kiếm dài ngăn lại, Bình Trọng nói lớn:
- Tướng quân định đi đâu thế? Có trọng ở đây!
Thế rồi Bình Trọng gạt phăng kích của Địa Lô ra, án ngữ ngay giữa lối. Địa Lô biết sức mình đánh chẳng lại trọng, đoạn quay người thúc ngựa bỏ chạy, hòng dụ cho Bình Trọng theo nhưng Nghĩa Vương biết mẹo, thế là quay về chỗ Trịnh Chiến đang đánh với Trần Sâm. Vương vừa quay đi thì Địa Lô bất thần quay lại, chợt ném mạnh mũi kích về phía ngựa của Bình Trọng. Chợt Bình Trọng cũng quay ngoắt lại hét lớn:
- Quả nhiên tôi đoán chẳng sai!
Thế là vung trường kiếm gạt phăng cây kích ra, đoạn giật cương thúc ngựa, ngựa liền chồm về phía Địa Lô.
Hóa ra Bình Trọng biết Địa Lô lợi dụng mình quay đi để dùng chiêu phi kích, hòng đánh gục ngựa của Bình Trọng, cho Trần Sâm cơ hội đánh cả hai, thế nhưng Bình Trọng vốn biết mưu tính của Địa Lô nên đi trước một bước, giả vờ quay người lại dụ cho Địa Lô ném kích, đoạn quay lại phá chiêu đó.
Bấy giờ Địa Lô mất đi binh khí, ngựa của Bình Trọng lại chồm lên hung hãn, đoạn Bình Trọng dấn tới đâm một nhát, nhưng Địa Lô nhanh chân nhảy ra khỏi ngựa, Bình Trọng liền gạt kiếm, chém đứt lìa chân ngựa, ngựa ngã gục ngay xuống.
Địa Lô liền bỏ chạy, Bình Trọng không truy kích, quay lại ngay chỗ hai tướng đang giao tranh.
Bấy giờ cả hai đã đánh dưới đất được năm hiệp, Trần Sâm dùng đại đao có uy lực lớn, có phần nhỉnh hơn, Trịnh Chiến dần đuối thế, bỏ chạy về ngựa tính nhảy lên trốn nhưng bị Trần Sâm đánh tới dữ quá không sao lên được ngựa.
Đuổi gần tới sát Trịnh Chiến, Trần Sâm vung đao lên đánh dấn một nhát, Chiến giơ trường thương lên đỡ, bị sức mạnh của đại đao đánh lui về sau, hai tay rung lên dữ dội, Chiến nghiến răng nghiến lợi giữ cho chặt thương không để rớt khỏi tay, Trần Sâm dấn mạnh lên một nhát nữa, Chiến ngã dúi cả về sau, đoạn hét lên một tiếng, vứt luôn cả thương, lao tới ôm chặt lấy Trần Sâm.
Cả khán trường lại một phen kinh hãi bặt cả tiếng, Trịnh Chiến lao ngay vào dưới tầm chém của Trần Sâm, Trần Sâm lúng túng lưỡng lự, nếu ở trên chiến trường, hẳn đây đã là đòn tự sát, chỉ một đao là bay đầu. Nhưng đây chỉ là thi đấu, Sâm chẳng thể nào hạ độc thủ mà chém hắn được, đoạn luống cuống chẳng biết làm sao thì Chiến đã ôm chầm lần Trần Sâm, nghiến răng nói vào tai sâm:
- Đa tạ tam ca không giết!
Trần Sâm ngây người ra, còn chưa biết tính sao, đang cố vùng vẫy thoát khỏi Trịnh Chiến ôm chặt lấy thì chợt thấy sắc lạnh nơi cổ, cả hai ngửa mặt lên nhìn thì Trần Bình Trọng đã tiến sát tới đặt lưỡi kiếm dài lên cổ Sâm, cười mà nói:
- Hiền đệ thua rồi, còn không buông binh khí mà hàng đi thôi.
Trần Sâm thở dài một tiếng, nói:
- Giỏi lắm, tôi thua thằng liều.
Nói rồi quăng đại đao xuống đất.
Bấy giờ Địa Lô cũng đã bước tới phía sau.
Bấy giờ chợt có tiếng tù và nổi lên rất to, Đỗ Khắc Chung bước lại cười lớn nói:
- Phần thi của các ngươi xong rồi, khá khen cho các ngươi, trong số các ngươi mỗi người có một đặc trưng riêng, người mạnh mặt này, người yếu mặt kia, người giỏi dùng kế mà che đi cái yếu, người lại giỏi lất át mà phát huy cái mạnh, các đức của người tướng là trí, nhân, dũng, trông tưởng chừng cao vời, ấy thế mà chỉ qua một vòng tranh đấu, khi đối diện đối thủ trên chiến trường, đều được bộc lộ ra cả. Các vương gia đều là người tinh tường, sẽ nhìn thấy và có cho điểm thích đáng cho các ngươi, ấy thế nhưng kết quả đã rõ mồn một rồi thì trước tiên cứ tạm như thế, Nguyễn Địa Lô và Trần Sâm lui ra, để Trần Bình Trọng và Trịnh Chiến cùng ở lại thi vòng thi đối kháng cuối cùng.
Các tướng đều phụng mệnh, trao ngựa và binh khí cho quân hầu, đoạn Địa Lô và Trần Sâm cùng rút về ghế nghỉ, Trịnh Chiến và Trần Bình Trọng lại tiếp tục đi theo Đỗ Khắc Chung ra giữa thao trường để đại nhân phổ biến luật vòng thi cuối.
Địa Lô lau vệt mồ hôi trên trán, cười nói:
- Các vị quả là tam kiệt, được thi đấu kết giao với các vị là phúc của Lô này.
Trần Sâm vỗ vai Địa Lô mà cười đáp:
- Mưu tôi chẳng bằng Bình Trọng, tôi lại chẳng quyết đoán bằng Trịnh Chiến, làm anh phải bị loại cùng, thật ngại quá.
Địa Lô nói:
- Trong số ba vị, tôi trọng tướng quân hơn cả, chẳng phải vì tướng quân cùng đội với tôi, mà tôi thấy được cái hào hùng không biết sợ của tướng quân mà tôi nể trọng điều đó.
Trần Sâm cười nói:
- Vậy ta mong ngày sau, hai ta được cùng sánh bước trên chiến trường thực, chứ chẳng phải chỉ là trên thao trường.
Địa Lô vui lắm, nắm chặt lấy tay Trần Sâm, hai người cùng bước về nơi hàng ghế nghỉ mà quan sát.
…
Bấy giờ Đỗ Khắc Chung nắm lấy tay Trịnh Chiến và Trần Bình Trọng hai người hai bên, đoạn nói:
- Bảo Nghĩa Vương gia và Trịnh tướng quân làm giỏi lắm, quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng, trong tất thảy các vị tướng quân trẻ tuổi tham gia kì thi tuyển tướng tiên phong này, chẳng có ai vượt qua hai người, nay là vòng thi cuối cùng, chỉ có hai người thi đấu thôi. Tôi sẽ nói luật cho hai vị ngay bây giờ.
Bấy giờ Khắc Chung trỏ tay về phía xa, nơi đó có một cây cờ lớn treo trên nóc cột cao cỡ hơn hai trượng, bên dưới có quân sĩ cầm giáo đứng nghiêm, trên cột có thiết kế các vòng kê chân, lại có địa hình. Ở nơi đế cột lại có lưới gai.
Đỗ Khắc Chung nói:
- Binh khí trong phần này có một điểm đặc biệt, chỉ có một cây cung tên và ba mũi tên, được để ở phía bên kia của cờ.
Hai tướng đều gật đầu, ra điều đã hiểu luật, đoạn cùng lạy tạ Khắc Chung, quan chủ khảo lui về bên trong, để cho hai tướng thi tài…
Bình luận facebook