Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Tập 42.
Sau một ngày, tin tức từ mặt trận truyền về Thăng Long, sau vài ngày, bách dân đều biết việc quan quân vỡ trận ở biên giới, ai nấy đều lo lắng lắm, kinh thành hỗn loạn cả.
Sáng hôm đó Trịnh Chiến đang luyện tập ở thao trường thì Dương Hát tới tìm, phi báo về việc quân ta để mất ải, tướng Trần Sâm bỏ mạng, Trịnh Chiến nghe xong hét lên một tiếng, quăng cả thương xuống dưới đất, hầm hầm bỏ đi khỏi thao trường, Dương Hát vội vàng chạy theo hỏi nhưng Chiến chẳng nói gì, cứ thế đi phăng phăng tới thẳng phủ Bạch vương, còn chẳng thèm thay y phục gì cả.
Bấy giờ Trịnh Chiến đứng trước cửa phủ đòi vào, lẽ thường thì gia nhân đều cho vào nhưng lần này thấy mặt Trịnh Chiến đỏ gay, chúng đều sợ hãi giữ lại hỏi việc, Chiến chẳng đáp lời, cứ thế lao thẳng vào trong, gia nhân vội vàng đuổi theo cản lại
Chiến vào phủ nhiều lần đã quen, biết hết đường đi lối lại, cứ thế đi thẳng tới phòng riêng của Trần Linh, có gia nhân đứng hầu trước cửa phòng nhận ra giữ lại, nói:
- Tướng quân đi đâu mà vội thế? Vương gia có lệnh không để cho ai vào.
Trịnh Chiến hét lên:
- Tránh ra!
Đoạn gạt phắt người hầu ra, đẩy thẳng cửa bước vào thì thấy Trần Linh vẫn còn mặc áo ngủ, ngồi trên giường, mặt hướng vào trong vách, lưng hướng về phía cửa, ngồi im bất động.
Gia nhân vội báo:
- Bẩm vương gia, có Trịnh tướng quân tới tìm, tôi đã không cho vào nhưng…
Trần Linh không quay mặt lại, nói:
- Ta biết rồi, lùi ra đi.
Gia nhân vội trở ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Bấy giờ Trần Linh nói:
- Có việc gì thế?
Trịnh Chiến nghe thanh âm giọng nói của Trần Linh có phần trầm khàn hơn thường ngày, lại chẳng quay đầu lại, đâm ra cũng lo, cơn giận dữ cũng dần vơi bớt, Chiến đột nhiên lại thấy lúng túng, đoạn quỳ xuống nói:
- Thưa vương gia, tam ca đã tử trận rồi, vương gia biết tin không?
Trần Linh hỏi:
- Thì sao?
Chiến căm giận nói:
- Nay tam ca mất mạng về tay giặc, nhị ca ở ngoài biên thùy đối mặt hiểm nguy, nay sống mai chết, Chiến này làm tướng, có lẽ nào cứ ngồi ở nhà mãi thế này, lòng đau như lửa đốt, căm tức không thể chịu thấu, nếu vương gia đoái thương, xin ban lệnh cho đệ ra tiền tuyến cùng với nhị ca đánh giặc.
Trần Linh vẫn không quay đầu lại, nói:
- Ngươi quen với Trần Sâm bao lâu rồi?
Chiến ngẩn người ra, rồi nói:
- Cũng đã ngót hơn hai năm…
Bấy giờ Trần Linh mới khẽ quay mặt lại, Trịnh Chiến nhìn thấy thì thất kinh, bàng hoàng lặng người chẳng nói gì…
Đôi mắt Trần Linh sâu thẳm, các tia máu mắt nổi đỏ hết trong tròng mắt, hai hốc mắt trũng sâu, con ngươi như lồi cả ra, nhìn qua là biết cả đêm qua Trần Linh không ngủ, hai gò má Linh hóp vào, lộ cả ra xương hàm, đôi môi nhợt nhạt như người sắp chết, rồi chợt từ mắt Trần Linh đổ ra một hàng lệ dài, nói ngập ngừng:
- Còn ta chơi với Trần Sâm từ ngày còn nhỏ, tới nay đã hơn hai mươi năm rồi…
Trịnh Chiến nghe thấy thế, không kìm lòng được, bật lên khóc tức tưởi như đứa trẻ con:
- Đại ca…
Trần Linh gằn giọng nói:
- Thằng đàn bà kia, làm tướng nơi sa trường thì tử trận cho quốc gia là điều phải, đó là sự mất mát đã được lường trước, mày nghĩ mình mày đau khổ sao? Tao biết tin từ chiều hôm qua, tao còn đau tới mức cả đêm tao chẳng ngủ được, tao đau ở đây này mày có biết không?
Nói đoạn đấm vào ngực mình, nghiến răng ken két nói:
- Sao mày kích động đến như thế thì làm được trò gì? Mày muốn đánh trận, mày muốn công danh, mà mày chẳng chịu nổi đau thương hay sao? Mày nghĩ chỉ cần tài nghệ, chịu được gian khó là đủ hay sao? Mày còn phải biết chịu đựng cả hy sinh mất mát.
Trịnh Chiến đứng phắt dậy, nói:
- Vương gia đã chẳng màng tới việc đó, đã dự đoán được những điều đau thương đó, cũng có thể chịu đựng được điều đau khổ đó, cớ sao vương gia để Bảo Nghĩa Vương và Trần Sâm ra trận, lại chẳng cho tôi đi? Chúng tôi đều tình thân với vương gia, vương gia lo tôi chết, vương gia không lo họ chết sao? Tôi có gì khác so với bọn họ?
Trần Linh nói:
- Vì có một nguyên do khác nữa, nếu mày chết đi rồi, An Tư biết sống ra sao? Mày có bao giờ nghĩ tới An Tư không? Hay chỉ biết thỏa nguyện riêng của mày?
Trịnh Chiến nghe thế thì sững người lại, đứng chết trân chẳng nói nên lời…
Chiến nhìn lại Trần Linh, khuôn mặt y buồn bã đau thương tới vô bờ…
Trần Linh…Đã chẳng thể quên được công chúa An Tư…Trần Linh cũng đã yêu nàng ngay từ lần gặp đầu tiên ở dưới phố, Trịnh Chiến nghĩ Trần Linh chỉ vui chơi, nhưng không phải thế, Trần Linh đã thật sự yêu công chúa, cái hôm Trần Linh đưa Trịnh Chiến từ nơi thẩm tra của mật tá vụ về, hai người đã trò chuyện, Trần Linh đã chẳng hề nói thử, Trần Linh đã nói thật về tình cảm với công chúa…
Trịnh Chiến lắp bắp nói:
- Vương gia…Yêu công chúa đó sao?
Trần Linh nói:
- Phải, công chúa là người duy nhất ta từng yêu thật lòng trên đời này, nhưng vì mày, ta đã phải nín nhịn tình cảm đó trong tim, nếu mày chết đi rồi, công chúa biết sống thế nào?
Trịnh Chiến ngồi bệt xuống nền đất lạnh…
Trịnh Chiến đã hiểu ra tất cả, lý do vì sao Bạch vương năm lần bảy lượt muốn giữ Chiến ở kinh không cho xuất sư…
Chiến dập đầu lạy, rơi nước mắt mà nói:
- Nếu đại ca thật lòng tác hợp cho đệ và công chúa, thì lẽ ra nên để đệ ra đi, đệ đã có hẹn ước với Thánh Thượng khi nào lập được công danh thì sẽ nên đôi với công chúa, đại ca giữ đệ thế này, thì khi nào ngày đó mới tới? Giờ là lúc nước nhà lâm nguy, nếu không phải lúc này ra mà lập công danh, thì còn là lúc nào?
Trần Linh nói:
- Việc đó ta đã suy tính cả rồi, ta cũng chẳng định nói ra nhưng nếu không nói ra lúc này thì mày chẳng phục ta, nay quân Nguyên đang cực mạnh, chúng nó khí thế đang cao, chờ một thời gian nữa chúng nó vào sâu trong nước ta, không quen thủy thổ tất sinh bệnh tật, mặt khác binh sĩ xa nhà lâu ngày nhớ quê hương người thân, các tướng đánh thắng nhiều lại sinh kiêu ngạo, chiếm được nhiều thành lại phải chia quân ra giữ, thế lực tất nhiên suy yếu, chờ lúc đó Hưng Đạo Vương sẽ phản công, chúng không quen thủy thổ địa hình lại thêm các điều kiện đó, rồi sẽ phải bại, khi đó mới là lúc mày có thể ra trận trổ tài, giờ đây nếu mày đi, thì cũng chỉ bỏ mạng như Trần Sâm mà thôi. Mà cho dù mày có không đánh trận nào, miễn sau này nước nhà hòa bình, công chúa vẫn được gả cho mày.
Vậy mới biết Trần Linh thực là người có suy nghĩ sâu xa, binh pháp kế sách của Hưng Đạo Vương, quân Nguyên nhìn chẳng ra, các tướng nhìn cũng chẳng ra, chỉ riêng có Trần Linh chỉ ngồi trong phủ ở kinh thành mà có thể nhìn thấu được chiến lược của Hưng Đạo Vương.
Trịnh Chiến thở dài nói:
- Vẫn là vương gia lo nghĩ cho Chiến này, thế nhưng ngoài tình yêu với công chúa, Chiến này vẫn còn tình yêu với đất nước này, Chiến muốn ra trận không chỉ để có công danh mà cưới công chúa, Chiến còn muốn ra trận vì bách gia trăm họ, vì anh em tướng sĩ, vì danh dự gia môn, vì lòng tự trọng của người quân tử, nếu vương gia chỉ tính đường lợi cho Chiến này, vậy thực vương gia chẳng hiểu Chiến này. Lâu nay tôi nín nhịn chờ đợi vì tôi nghĩ vương gia chưa dùng tới, nhưng nay nếu vương gia đã nói đến thế thì tôi đã hiểu rồi, tôi chẳng theo vương gia nữa. Ngày mai tôi sẽ xin Thánh Thượng cho ra biên ải phụng sự tổ quốc, nếu tôi có bề gì chẳng thể trở về, An Tư công chúa, tôi xin nhờ vương gia chăm sóc!
Nói đoạn dứt khoát đứng bật dậy, Trần Linh hét lên:
- Trịnh Chiến đứng lại đó, nếu bước ra khỏi căn phòng này nửa bước, từ nay về sau ngươi đừng gọi ta là đại ca!
Trịnh Chiến đứng im như tượng, Trần Linh thở dài nói:
- Thôi được, ta sẽ cho ngươi xuất chinh, nhưng ngươi phải theo ý của ta không được làm trái, ta phân đi tới đâu, ngươi phải đi tới đó.
Trịnh Chiến quỳ lạy nói:
- Tạ ơn vương gia đã hiểu cho tiểu tướng.
Trần Linh thở dài nói:
- Bổn vương mệt rồi cần phải nghỉ ngơi, ngươi hãy về nhà nghỉ chờ, bổn vương sẽ vào gặp Thánh Thượng tâu bày, khi có lệnh gọi thì ngươi vào cung mà nhận thánh chỉ.
Trịnh Chiến dập đầu sát đất…
Trần Linh run run đứng dậy đi lại cái bàn nước, trên lúc nào cũng có để sẵn mấy vò rượu ngọn, đoạn Linh rót ra ba cái bát lớn, đưa một bát cho Trịnh Chiến, nói:
- Uống…Uống đi…
Thế rồi Trần Linh uống một hơi hết cạn một bát, cầm cái bát còn lại tưới xuống đất, rồi chợt bật khóc:
- Hãy uống tiễn Trần Sâm đi, nay Trần Sâm đi rồi, ngươi và Bình Trọng đều ra ngoài biên ải, nếu cả hai ngươi cũng không về, từ nay về sau chỉ còn mình ta uống rượu…
Mà nay uống rượu tiễn chân anh tài
Mong sao một buổi sớm mai
Chiến tranh qua khỏi ca bài hoàn môn.
Sau một ngày, tin tức từ mặt trận truyền về Thăng Long, sau vài ngày, bách dân đều biết việc quan quân vỡ trận ở biên giới, ai nấy đều lo lắng lắm, kinh thành hỗn loạn cả.
Sáng hôm đó Trịnh Chiến đang luyện tập ở thao trường thì Dương Hát tới tìm, phi báo về việc quân ta để mất ải, tướng Trần Sâm bỏ mạng, Trịnh Chiến nghe xong hét lên một tiếng, quăng cả thương xuống dưới đất, hầm hầm bỏ đi khỏi thao trường, Dương Hát vội vàng chạy theo hỏi nhưng Chiến chẳng nói gì, cứ thế đi phăng phăng tới thẳng phủ Bạch vương, còn chẳng thèm thay y phục gì cả.
Bấy giờ Trịnh Chiến đứng trước cửa phủ đòi vào, lẽ thường thì gia nhân đều cho vào nhưng lần này thấy mặt Trịnh Chiến đỏ gay, chúng đều sợ hãi giữ lại hỏi việc, Chiến chẳng đáp lời, cứ thế lao thẳng vào trong, gia nhân vội vàng đuổi theo cản lại
Chiến vào phủ nhiều lần đã quen, biết hết đường đi lối lại, cứ thế đi thẳng tới phòng riêng của Trần Linh, có gia nhân đứng hầu trước cửa phòng nhận ra giữ lại, nói:
- Tướng quân đi đâu mà vội thế? Vương gia có lệnh không để cho ai vào.
Trịnh Chiến hét lên:
- Tránh ra!
Đoạn gạt phắt người hầu ra, đẩy thẳng cửa bước vào thì thấy Trần Linh vẫn còn mặc áo ngủ, ngồi trên giường, mặt hướng vào trong vách, lưng hướng về phía cửa, ngồi im bất động.
Gia nhân vội báo:
- Bẩm vương gia, có Trịnh tướng quân tới tìm, tôi đã không cho vào nhưng…
Trần Linh không quay mặt lại, nói:
- Ta biết rồi, lùi ra đi.
Gia nhân vội trở ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Bấy giờ Trần Linh nói:
- Có việc gì thế?
Trịnh Chiến nghe thanh âm giọng nói của Trần Linh có phần trầm khàn hơn thường ngày, lại chẳng quay đầu lại, đâm ra cũng lo, cơn giận dữ cũng dần vơi bớt, Chiến đột nhiên lại thấy lúng túng, đoạn quỳ xuống nói:
- Thưa vương gia, tam ca đã tử trận rồi, vương gia biết tin không?
Trần Linh hỏi:
- Thì sao?
Chiến căm giận nói:
- Nay tam ca mất mạng về tay giặc, nhị ca ở ngoài biên thùy đối mặt hiểm nguy, nay sống mai chết, Chiến này làm tướng, có lẽ nào cứ ngồi ở nhà mãi thế này, lòng đau như lửa đốt, căm tức không thể chịu thấu, nếu vương gia đoái thương, xin ban lệnh cho đệ ra tiền tuyến cùng với nhị ca đánh giặc.
Trần Linh vẫn không quay đầu lại, nói:
- Ngươi quen với Trần Sâm bao lâu rồi?
Chiến ngẩn người ra, rồi nói:
- Cũng đã ngót hơn hai năm…
Bấy giờ Trần Linh mới khẽ quay mặt lại, Trịnh Chiến nhìn thấy thì thất kinh, bàng hoàng lặng người chẳng nói gì…
Đôi mắt Trần Linh sâu thẳm, các tia máu mắt nổi đỏ hết trong tròng mắt, hai hốc mắt trũng sâu, con ngươi như lồi cả ra, nhìn qua là biết cả đêm qua Trần Linh không ngủ, hai gò má Linh hóp vào, lộ cả ra xương hàm, đôi môi nhợt nhạt như người sắp chết, rồi chợt từ mắt Trần Linh đổ ra một hàng lệ dài, nói ngập ngừng:
- Còn ta chơi với Trần Sâm từ ngày còn nhỏ, tới nay đã hơn hai mươi năm rồi…
Trịnh Chiến nghe thấy thế, không kìm lòng được, bật lên khóc tức tưởi như đứa trẻ con:
- Đại ca…
Trần Linh gằn giọng nói:
- Thằng đàn bà kia, làm tướng nơi sa trường thì tử trận cho quốc gia là điều phải, đó là sự mất mát đã được lường trước, mày nghĩ mình mày đau khổ sao? Tao biết tin từ chiều hôm qua, tao còn đau tới mức cả đêm tao chẳng ngủ được, tao đau ở đây này mày có biết không?
Nói đoạn đấm vào ngực mình, nghiến răng ken két nói:
- Sao mày kích động đến như thế thì làm được trò gì? Mày muốn đánh trận, mày muốn công danh, mà mày chẳng chịu nổi đau thương hay sao? Mày nghĩ chỉ cần tài nghệ, chịu được gian khó là đủ hay sao? Mày còn phải biết chịu đựng cả hy sinh mất mát.
Trịnh Chiến đứng phắt dậy, nói:
- Vương gia đã chẳng màng tới việc đó, đã dự đoán được những điều đau thương đó, cũng có thể chịu đựng được điều đau khổ đó, cớ sao vương gia để Bảo Nghĩa Vương và Trần Sâm ra trận, lại chẳng cho tôi đi? Chúng tôi đều tình thân với vương gia, vương gia lo tôi chết, vương gia không lo họ chết sao? Tôi có gì khác so với bọn họ?
Trần Linh nói:
- Vì có một nguyên do khác nữa, nếu mày chết đi rồi, An Tư biết sống ra sao? Mày có bao giờ nghĩ tới An Tư không? Hay chỉ biết thỏa nguyện riêng của mày?
Trịnh Chiến nghe thế thì sững người lại, đứng chết trân chẳng nói nên lời…
Chiến nhìn lại Trần Linh, khuôn mặt y buồn bã đau thương tới vô bờ…
Trần Linh…Đã chẳng thể quên được công chúa An Tư…Trần Linh cũng đã yêu nàng ngay từ lần gặp đầu tiên ở dưới phố, Trịnh Chiến nghĩ Trần Linh chỉ vui chơi, nhưng không phải thế, Trần Linh đã thật sự yêu công chúa, cái hôm Trần Linh đưa Trịnh Chiến từ nơi thẩm tra của mật tá vụ về, hai người đã trò chuyện, Trần Linh đã chẳng hề nói thử, Trần Linh đã nói thật về tình cảm với công chúa…
Trịnh Chiến lắp bắp nói:
- Vương gia…Yêu công chúa đó sao?
Trần Linh nói:
- Phải, công chúa là người duy nhất ta từng yêu thật lòng trên đời này, nhưng vì mày, ta đã phải nín nhịn tình cảm đó trong tim, nếu mày chết đi rồi, công chúa biết sống thế nào?
Trịnh Chiến ngồi bệt xuống nền đất lạnh…
Trịnh Chiến đã hiểu ra tất cả, lý do vì sao Bạch vương năm lần bảy lượt muốn giữ Chiến ở kinh không cho xuất sư…
Chiến dập đầu lạy, rơi nước mắt mà nói:
- Nếu đại ca thật lòng tác hợp cho đệ và công chúa, thì lẽ ra nên để đệ ra đi, đệ đã có hẹn ước với Thánh Thượng khi nào lập được công danh thì sẽ nên đôi với công chúa, đại ca giữ đệ thế này, thì khi nào ngày đó mới tới? Giờ là lúc nước nhà lâm nguy, nếu không phải lúc này ra mà lập công danh, thì còn là lúc nào?
Trần Linh nói:
- Việc đó ta đã suy tính cả rồi, ta cũng chẳng định nói ra nhưng nếu không nói ra lúc này thì mày chẳng phục ta, nay quân Nguyên đang cực mạnh, chúng nó khí thế đang cao, chờ một thời gian nữa chúng nó vào sâu trong nước ta, không quen thủy thổ tất sinh bệnh tật, mặt khác binh sĩ xa nhà lâu ngày nhớ quê hương người thân, các tướng đánh thắng nhiều lại sinh kiêu ngạo, chiếm được nhiều thành lại phải chia quân ra giữ, thế lực tất nhiên suy yếu, chờ lúc đó Hưng Đạo Vương sẽ phản công, chúng không quen thủy thổ địa hình lại thêm các điều kiện đó, rồi sẽ phải bại, khi đó mới là lúc mày có thể ra trận trổ tài, giờ đây nếu mày đi, thì cũng chỉ bỏ mạng như Trần Sâm mà thôi. Mà cho dù mày có không đánh trận nào, miễn sau này nước nhà hòa bình, công chúa vẫn được gả cho mày.
Vậy mới biết Trần Linh thực là người có suy nghĩ sâu xa, binh pháp kế sách của Hưng Đạo Vương, quân Nguyên nhìn chẳng ra, các tướng nhìn cũng chẳng ra, chỉ riêng có Trần Linh chỉ ngồi trong phủ ở kinh thành mà có thể nhìn thấu được chiến lược của Hưng Đạo Vương.
Trịnh Chiến thở dài nói:
- Vẫn là vương gia lo nghĩ cho Chiến này, thế nhưng ngoài tình yêu với công chúa, Chiến này vẫn còn tình yêu với đất nước này, Chiến muốn ra trận không chỉ để có công danh mà cưới công chúa, Chiến còn muốn ra trận vì bách gia trăm họ, vì anh em tướng sĩ, vì danh dự gia môn, vì lòng tự trọng của người quân tử, nếu vương gia chỉ tính đường lợi cho Chiến này, vậy thực vương gia chẳng hiểu Chiến này. Lâu nay tôi nín nhịn chờ đợi vì tôi nghĩ vương gia chưa dùng tới, nhưng nay nếu vương gia đã nói đến thế thì tôi đã hiểu rồi, tôi chẳng theo vương gia nữa. Ngày mai tôi sẽ xin Thánh Thượng cho ra biên ải phụng sự tổ quốc, nếu tôi có bề gì chẳng thể trở về, An Tư công chúa, tôi xin nhờ vương gia chăm sóc!
Nói đoạn dứt khoát đứng bật dậy, Trần Linh hét lên:
- Trịnh Chiến đứng lại đó, nếu bước ra khỏi căn phòng này nửa bước, từ nay về sau ngươi đừng gọi ta là đại ca!
Trịnh Chiến đứng im như tượng, Trần Linh thở dài nói:
- Thôi được, ta sẽ cho ngươi xuất chinh, nhưng ngươi phải theo ý của ta không được làm trái, ta phân đi tới đâu, ngươi phải đi tới đó.
Trịnh Chiến quỳ lạy nói:
- Tạ ơn vương gia đã hiểu cho tiểu tướng.
Trần Linh thở dài nói:
- Bổn vương mệt rồi cần phải nghỉ ngơi, ngươi hãy về nhà nghỉ chờ, bổn vương sẽ vào gặp Thánh Thượng tâu bày, khi có lệnh gọi thì ngươi vào cung mà nhận thánh chỉ.
Trịnh Chiến dập đầu sát đất…
Trần Linh run run đứng dậy đi lại cái bàn nước, trên lúc nào cũng có để sẵn mấy vò rượu ngọn, đoạn Linh rót ra ba cái bát lớn, đưa một bát cho Trịnh Chiến, nói:
- Uống…Uống đi…
Thế rồi Trần Linh uống một hơi hết cạn một bát, cầm cái bát còn lại tưới xuống đất, rồi chợt bật khóc:
- Hãy uống tiễn Trần Sâm đi, nay Trần Sâm đi rồi, ngươi và Bình Trọng đều ra ngoài biên ải, nếu cả hai ngươi cũng không về, từ nay về sau chỉ còn mình ta uống rượu…
Mà nay uống rượu tiễn chân anh tài
Mong sao một buổi sớm mai
Chiến tranh qua khỏi ca bài hoàn môn.
Bình luận facebook