Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Tập 5.
Trần Linh nhoẻn một nụ cười, quay sang hỏi người đi cùng:
- Ý anh Sâm thấy thế nào?
Người ấy họ Trần, tên Sâm, là tướng dưới quyền của phủ Chiêu Quốc Vương, mặt đen như than, cử chỉ lạnh lùng, tay chân đều vạm vỡ, sâm trỏ vào Trịnh Minh nói:
- Trông thần khí thế kia, dáng rồng mình vượn, oai danh tướng Tế Giang lại đã nức tiếng từ lâu, vậy hẳn là bậc anh hùng ở đời, sao vì chuyện đàn bà mà lại nỡ hại một người như thế? Nếu kết giao được với họ mới thật là phúc.
Trần Linh nghe xong gật đầu, nói:
- Anh Sâm nói chính hợp ý ta.
Đoạn truyền cho cả gia đình họ Trịnh đứng lên, nói:
- Xin cho người hầu, ấy là cái nhân, xin cho cha mẹ, ấy là cái hiếu, thấy việc bất bình thì can, ấy là cái nghĩa, người này hội đủ, ta đâu nỡ trách tội. Ta cũng giống cha ta, được thừa hưởng cái tính phong lưu*, trong phủ thê thiếp hầu gái có tới hàng trăm, ấy thế nhưng thấy hoa xinh vẫn thèm còn mắt, đó cũng là cái điều tự nhiên, thôi thì chẳng có duyên thì biết làm sao được? Nay ai cũng xin cho ngươi, chẳng lẽ ta lại vì việc đó mà trách phạt ngươi, thì thật uổng công mười năm đọc sách thách hiền. Nãy giờ ta chỉ làm phép thử thế, để xem ngươi ăn ở với cha mẹ, với người hầu, với bằng hữu ra làm sao đó thôi.
(*Cha Trần Linh là Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc, con trai Vua Thái Tông, em trai Vua Thánh Tông, chú ruột Vua Nhân Tông. Trần Ích Tắc thông minh hiếu học, thông hiểu lịch sử, lục nghệ, văn chương nhất đời, là hoàng tử được Trần Thái Tông yêu mến nhất. Dù nghề vặt như đá cầu, đánh cờ, không nghề gì không thông thạo: từng mở học đường ở bên hữu phủ đệ, tập hợp văn sĩ bốn phương cho học tập, cấp cho ăn mặc, đào tạo thành tài như bọn Mạc Đĩnh Chi ở Bàng Hà, Bùi Phóng ở Hồng Châu... Gồm 20 người, đều được dùng cho đời. Đến 15 tuổi, thông minh hơn người, làu thông kinh sử và các thuật, trong người có khiếu nghệ thuật, lại có tính phong lưu lãng tử, thích kết giao với hào kiệt trong thiên hạ, những điểm sáng này truyền hết cho Trần Linh thừa hưởng, nên vị công tử này cũng rất mực thông minh, am hiểu mọi điều lễ giáo, mỗi cái tính phong lưu giống cha là không chừa được, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, có tới hơn chục người vợ vẫn muốn có thêm, Trần Linh cũng biết điều này là không nên, nhưng do có uy quyền, nên cũng chẳng có ý kiềm hãm.)
Cha con họ Trịnh nghe thế đều mừng lắm, cùng lạy ta rối rít, Trần Linh đỡ lên rồi nói:
- Tội chết thì miễn nhưng tội sống khó tha, nay tài bắn cung, cưỡi ngựa, múa thương ta không bằng các ông, nhưng tài thơ phú, đàn cờ, tán gái, uống rượu, chưa chắc các ông hơn được ta. Nay ở đây có sẵn rượu ngon, nếu như uống được cho ta say, ta nhận làm bằng hữu, kết làm anh em, nhược bằng dám say trước ta, thì trừ Trịnh Mẫu lão phu nhân, còn đâu đàn bà con gái trong phủ Trịnh gia này, ta bắt về hết, lúc đó chớ trách Linh này.
Nghe Trần Linh nói xong, ai nấy cùng phá cười lên vui vẻ, thế là cùng ngồi xuống cả, các thực khách thấy chuyện như thế lại càng thêm vui, cùng về mâm mà tiếp tục đánh chén tơi bời, trong mâm của gia chủ hôm đó, có Trịnh Minh, Trịnh Chiến, Dương Hát, Lê Phú Quý, Trần Bình Trọng, Trần Linh, Trần Sâm cùng ngồi, ăn uống nói chuyện cả đêm, thực tâm đầu ý hợp, càng nói càng hăng, rượu kim tửu lại ngon tới đê mê ngây ngất, Trần Linh say lên nổi hứng, chỉ trong ba li rượu viết xong được một bài thơ tặng cho Trịnh Gia, thực là buổi tiệc tân gia vui vẻ lắm…
Bài thơ của Trần Linh:
Một bóng hoa xinh hé bên đường
Kẻ cung người kiếm mắt cùng giương
Chẳng đối đầu nhau không quen biết
Biết rồi lại kết hữu bạn đường.
Nay tuyết rơi rồi đêm cô quạnh
Li rượu nồng ấm ngồi xung quanh
Tình thân huynh đệ từ đây chớm
Cùng chung cho sức chí ắt thành.
…
Tối hôm đó, ở trong nội cung, phủ hậu cung công chúa, có một người mặc áo long bào màu vàng, thêu thắt thêm rồng, đội mũ kim ô, chân đi hài vàng rất đẹp, theo sau có hai quan hầu, tay đều cầm quạt to đi theo. Người đó chính là Đương Kim Thánh Thượng Trần Nhân Tông.
Nhân Tông bước tới một gian biệt phủ trong hậu cung, bấy giờ tới gần, hai tì nữ thị hầu nhìn thấy thì thất sắc giật mình, vội lao ngay tới chân mà quỳ lạy.
Nhân Tông cho miễn lễ, đưa tay lên miệng ra hiệu lặng im, các tỳ nữ lui ra, Nhân Tông khoát tay cho các cung hầu cầm quạt cũng lui đi, bấy giờ còn một mình, liền tiến tới sát cửa phòng biệt phủ nọ.
Bấy giờ hé mở cửa ra, Nhân Tông thấy ngay một người con gái sắc nước hương trời, đang ngồi đăm chiêu tựa mình vào song cửa, ngắm nhìn bầu trời đêm. Người đó liếc cặp mắt phượng nhìn nghiêng nơi cửa vừa mở ra, thấy Vua vào thế nhưng cũng chẳng thèm đứng dậy đảnh lễ, chỉ liếc nhìn tò mò thế thôi, rồi lại ngoảnh mặt nhìn lên trời trăng.
Người nữ đó chính là công chúa An Tư.
(*An Tư: con gái út của Vua Thái Tông, em gái út Vua Thánh Tông, là cô của Vua Nhân Tông, tuy là cô nhưng do Thái Tông sinh muộn, nên tuổi còn nhỏ hơn Nhân Tông, từ khi sinh ra đã mắc trầm cảm, ít nói không cười, khuôn mặt khi nào cũng buồn bã, lại không thích bước chân ra, chỉ giam mình trong hậu cung nên trừ người nhà hoàng gia, các anh em ruột và các Vua, Vua cha, Vua anh, còn lại thân thích nội tộc cũng thường chẳng được thấy mặt công chúa bao giờ. Nội tộc lại nhiều nên lâu dần người ta xem như không có.)
Người hầu nữ bên cạnh người ấy giật mình thất sắc, vội tới quỳ lạy, Vua cho đứng lên, đoạn Vua chắp tay mà thưa:
- Thưa cô, cháu phụng mệnh Thượng Hoàng, tới vấn an cô, hôm nay cô xuất cung dạo phố, trong người có được khỏe chứ ạ?
Công chúa chẳng nói gì, lại hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Nhân Tông giận dữ tỏ tay vào người hầu, quát:
- Thế này là thế nào? Sao ngươi bảo công chúa cười?
Người hầu tên Thu Linh quỳ phục xuống nói:
- Dạ thưa bệ hạ, thần nào có dám nói sai? Quả là công chúa ban chiều đã cười rất nhiều, thế mà từ chập tối tới giờ lại ủ ê như cũ.
Vua nheo mắt hỏi:
- Hay ở trong hậu cung lâu ngày nhàm chán, ra phố ham chơi thích quá nên bịa chuyện để được cùng với công chúa ra phố nhiều hơn?
Thu Linh sợ hãi nói:
- Tiện nữ xuất thân miền núi rừng sơn cước, có chỗ nào mà chưa đi? Đã vào nơi lãnh cung đâu còn ham thích gì những chuyện đó mà Thánh Thượng nỡ bắt tội thần…Quả thực chiều nay công chúa cười rất nhiều…
Nhân Tông trừng mắt giận dữ quát:
- Ngũ Thu Linh! Nghe cho kĩ đây! Mày chỉ là con hồ ly trên núi, vì có tài lạ, được quan gia cất nhắc cho vào làm trong thị vệ đại nội, đã tới hàng Xích Long*, công việc của mày là bảo vệ tông thất, nay việc của mày là bên công chúa không rời, chứ chẳng phải là ham chơi bời rồi mà bịa chuyện, kể cả xuống phố mày cũng phải đi sát bên công chúa một bước chẳng rời, nếu công chúa có mệnh hệ gì thì cẩn thận cái đầu mày đó!
(*Xích Long: hàng cao trong thị vệ đại nội, ở đây tập hợp những cao thủ giỏi nhất về nghề võ, có thể nói là lực lượng bí mật tinh nhuệ nhất trong cấm quân, lúc bấy giờ làm công việc bảo vệ cho những người trong tôn thất nhà Trần.)
Ngũ Thu Linh ấp úng chưa biết nói sao thì chợt có tiếng người vọng lên, chính là công chúa, đoạn nói:
- Thần thiếp cảm tạ Hoàng Thượng tới thăm, thần thiếp hôm nay khỏe ra nhiều rồi, Thu Linh nói chẳng sai đâu, nhưng từ khi đi về tâm thần mệt mỏi, xin Hoàng Thượng ra về, ngày mai thần thiếp tới vấn an Thánh Thượng và Thượng Hoàng, rồi sẽ xin tâu bày sự chuyện.
Vua Nhân Tông nghe thế thì giật mình nhìn, nhưng công chúa vẫn cứ hướng mắt ra bên ngoài. Nhân Tông đã quen với việc công chúa không hành lễ bao giờ, vì công chúa bệnh nên miễn cho điều đó. Nay lại nghe công chúa nói năng rạch ròi, thậm chí còn hẹn ngày mai thưa chuyện, trong lòng cũng thầm mừng, cho là có sự tiến triển, liền nói với Thu Linh:
- Vậy mai sau khi bãi triều, ngươi nhớ đưa cô ta tới gặp ta nhé.
Thu Linh nói:
- Thần tuân chỉ.
…
Ngay khi Vua vừa đi khỏi, công chúa rời khỏi chỗ ngồi, bước lại bên Thu Linh, khuôn mặt công chúa đăm chiêu, nói:
- Chàng trai kia, biết tìm chàng ở nơi đâu?
Thu Linh mỉm cười, nói:
- Em đã có mẹo từ ban chiều, xin công chúa cho phép em…
Nôn hết ra rồi, Chiến thấy đầu óc cũng nhẹ đi, vẫn còn hơi chóng mặt, đoạn lại thấy nóng bừng bừng, liền bước lại cửa sổ mở cửa ra cho gió lùa vào.
Khi lại gần cửa, Chiến chợt thấy như có bóng đen của người con gái đang phía bên kia cửa mà nhìn vào, Chiến giật mình mở vội cửa, thì chẳng còn thấy ai nữa, chỉ thấy những cơn gió nhẹ hiu hiu thổi.
Đoạn Chiến ngó đầu ra nhìn quanh quất nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng người, ngay khi đó có một con bướm đen bay vút vào trong phòng, đậu lên vai Chiến.
Trần Linh nhoẻn một nụ cười, quay sang hỏi người đi cùng:
- Ý anh Sâm thấy thế nào?
Người ấy họ Trần, tên Sâm, là tướng dưới quyền của phủ Chiêu Quốc Vương, mặt đen như than, cử chỉ lạnh lùng, tay chân đều vạm vỡ, sâm trỏ vào Trịnh Minh nói:
- Trông thần khí thế kia, dáng rồng mình vượn, oai danh tướng Tế Giang lại đã nức tiếng từ lâu, vậy hẳn là bậc anh hùng ở đời, sao vì chuyện đàn bà mà lại nỡ hại một người như thế? Nếu kết giao được với họ mới thật là phúc.
Trần Linh nghe xong gật đầu, nói:
- Anh Sâm nói chính hợp ý ta.
Đoạn truyền cho cả gia đình họ Trịnh đứng lên, nói:
- Xin cho người hầu, ấy là cái nhân, xin cho cha mẹ, ấy là cái hiếu, thấy việc bất bình thì can, ấy là cái nghĩa, người này hội đủ, ta đâu nỡ trách tội. Ta cũng giống cha ta, được thừa hưởng cái tính phong lưu*, trong phủ thê thiếp hầu gái có tới hàng trăm, ấy thế nhưng thấy hoa xinh vẫn thèm còn mắt, đó cũng là cái điều tự nhiên, thôi thì chẳng có duyên thì biết làm sao được? Nay ai cũng xin cho ngươi, chẳng lẽ ta lại vì việc đó mà trách phạt ngươi, thì thật uổng công mười năm đọc sách thách hiền. Nãy giờ ta chỉ làm phép thử thế, để xem ngươi ăn ở với cha mẹ, với người hầu, với bằng hữu ra làm sao đó thôi.
(*Cha Trần Linh là Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc, con trai Vua Thái Tông, em trai Vua Thánh Tông, chú ruột Vua Nhân Tông. Trần Ích Tắc thông minh hiếu học, thông hiểu lịch sử, lục nghệ, văn chương nhất đời, là hoàng tử được Trần Thái Tông yêu mến nhất. Dù nghề vặt như đá cầu, đánh cờ, không nghề gì không thông thạo: từng mở học đường ở bên hữu phủ đệ, tập hợp văn sĩ bốn phương cho học tập, cấp cho ăn mặc, đào tạo thành tài như bọn Mạc Đĩnh Chi ở Bàng Hà, Bùi Phóng ở Hồng Châu... Gồm 20 người, đều được dùng cho đời. Đến 15 tuổi, thông minh hơn người, làu thông kinh sử và các thuật, trong người có khiếu nghệ thuật, lại có tính phong lưu lãng tử, thích kết giao với hào kiệt trong thiên hạ, những điểm sáng này truyền hết cho Trần Linh thừa hưởng, nên vị công tử này cũng rất mực thông minh, am hiểu mọi điều lễ giáo, mỗi cái tính phong lưu giống cha là không chừa được, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, có tới hơn chục người vợ vẫn muốn có thêm, Trần Linh cũng biết điều này là không nên, nhưng do có uy quyền, nên cũng chẳng có ý kiềm hãm.)
Cha con họ Trịnh nghe thế đều mừng lắm, cùng lạy ta rối rít, Trần Linh đỡ lên rồi nói:
- Tội chết thì miễn nhưng tội sống khó tha, nay tài bắn cung, cưỡi ngựa, múa thương ta không bằng các ông, nhưng tài thơ phú, đàn cờ, tán gái, uống rượu, chưa chắc các ông hơn được ta. Nay ở đây có sẵn rượu ngon, nếu như uống được cho ta say, ta nhận làm bằng hữu, kết làm anh em, nhược bằng dám say trước ta, thì trừ Trịnh Mẫu lão phu nhân, còn đâu đàn bà con gái trong phủ Trịnh gia này, ta bắt về hết, lúc đó chớ trách Linh này.
Nghe Trần Linh nói xong, ai nấy cùng phá cười lên vui vẻ, thế là cùng ngồi xuống cả, các thực khách thấy chuyện như thế lại càng thêm vui, cùng về mâm mà tiếp tục đánh chén tơi bời, trong mâm của gia chủ hôm đó, có Trịnh Minh, Trịnh Chiến, Dương Hát, Lê Phú Quý, Trần Bình Trọng, Trần Linh, Trần Sâm cùng ngồi, ăn uống nói chuyện cả đêm, thực tâm đầu ý hợp, càng nói càng hăng, rượu kim tửu lại ngon tới đê mê ngây ngất, Trần Linh say lên nổi hứng, chỉ trong ba li rượu viết xong được một bài thơ tặng cho Trịnh Gia, thực là buổi tiệc tân gia vui vẻ lắm…
Bài thơ của Trần Linh:
Một bóng hoa xinh hé bên đường
Kẻ cung người kiếm mắt cùng giương
Chẳng đối đầu nhau không quen biết
Biết rồi lại kết hữu bạn đường.
Nay tuyết rơi rồi đêm cô quạnh
Li rượu nồng ấm ngồi xung quanh
Tình thân huynh đệ từ đây chớm
Cùng chung cho sức chí ắt thành.
…
Tối hôm đó, ở trong nội cung, phủ hậu cung công chúa, có một người mặc áo long bào màu vàng, thêu thắt thêm rồng, đội mũ kim ô, chân đi hài vàng rất đẹp, theo sau có hai quan hầu, tay đều cầm quạt to đi theo. Người đó chính là Đương Kim Thánh Thượng Trần Nhân Tông.
Nhân Tông bước tới một gian biệt phủ trong hậu cung, bấy giờ tới gần, hai tì nữ thị hầu nhìn thấy thì thất sắc giật mình, vội lao ngay tới chân mà quỳ lạy.
Nhân Tông cho miễn lễ, đưa tay lên miệng ra hiệu lặng im, các tỳ nữ lui ra, Nhân Tông khoát tay cho các cung hầu cầm quạt cũng lui đi, bấy giờ còn một mình, liền tiến tới sát cửa phòng biệt phủ nọ.
Bấy giờ hé mở cửa ra, Nhân Tông thấy ngay một người con gái sắc nước hương trời, đang ngồi đăm chiêu tựa mình vào song cửa, ngắm nhìn bầu trời đêm. Người đó liếc cặp mắt phượng nhìn nghiêng nơi cửa vừa mở ra, thấy Vua vào thế nhưng cũng chẳng thèm đứng dậy đảnh lễ, chỉ liếc nhìn tò mò thế thôi, rồi lại ngoảnh mặt nhìn lên trời trăng.
Người nữ đó chính là công chúa An Tư.
(*An Tư: con gái út của Vua Thái Tông, em gái út Vua Thánh Tông, là cô của Vua Nhân Tông, tuy là cô nhưng do Thái Tông sinh muộn, nên tuổi còn nhỏ hơn Nhân Tông, từ khi sinh ra đã mắc trầm cảm, ít nói không cười, khuôn mặt khi nào cũng buồn bã, lại không thích bước chân ra, chỉ giam mình trong hậu cung nên trừ người nhà hoàng gia, các anh em ruột và các Vua, Vua cha, Vua anh, còn lại thân thích nội tộc cũng thường chẳng được thấy mặt công chúa bao giờ. Nội tộc lại nhiều nên lâu dần người ta xem như không có.)
Người hầu nữ bên cạnh người ấy giật mình thất sắc, vội tới quỳ lạy, Vua cho đứng lên, đoạn Vua chắp tay mà thưa:
- Thưa cô, cháu phụng mệnh Thượng Hoàng, tới vấn an cô, hôm nay cô xuất cung dạo phố, trong người có được khỏe chứ ạ?
Công chúa chẳng nói gì, lại hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Nhân Tông giận dữ tỏ tay vào người hầu, quát:
- Thế này là thế nào? Sao ngươi bảo công chúa cười?
Người hầu tên Thu Linh quỳ phục xuống nói:
- Dạ thưa bệ hạ, thần nào có dám nói sai? Quả là công chúa ban chiều đã cười rất nhiều, thế mà từ chập tối tới giờ lại ủ ê như cũ.
Vua nheo mắt hỏi:
- Hay ở trong hậu cung lâu ngày nhàm chán, ra phố ham chơi thích quá nên bịa chuyện để được cùng với công chúa ra phố nhiều hơn?
Thu Linh sợ hãi nói:
- Tiện nữ xuất thân miền núi rừng sơn cước, có chỗ nào mà chưa đi? Đã vào nơi lãnh cung đâu còn ham thích gì những chuyện đó mà Thánh Thượng nỡ bắt tội thần…Quả thực chiều nay công chúa cười rất nhiều…
Nhân Tông trừng mắt giận dữ quát:
- Ngũ Thu Linh! Nghe cho kĩ đây! Mày chỉ là con hồ ly trên núi, vì có tài lạ, được quan gia cất nhắc cho vào làm trong thị vệ đại nội, đã tới hàng Xích Long*, công việc của mày là bảo vệ tông thất, nay việc của mày là bên công chúa không rời, chứ chẳng phải là ham chơi bời rồi mà bịa chuyện, kể cả xuống phố mày cũng phải đi sát bên công chúa một bước chẳng rời, nếu công chúa có mệnh hệ gì thì cẩn thận cái đầu mày đó!
(*Xích Long: hàng cao trong thị vệ đại nội, ở đây tập hợp những cao thủ giỏi nhất về nghề võ, có thể nói là lực lượng bí mật tinh nhuệ nhất trong cấm quân, lúc bấy giờ làm công việc bảo vệ cho những người trong tôn thất nhà Trần.)
Ngũ Thu Linh ấp úng chưa biết nói sao thì chợt có tiếng người vọng lên, chính là công chúa, đoạn nói:
- Thần thiếp cảm tạ Hoàng Thượng tới thăm, thần thiếp hôm nay khỏe ra nhiều rồi, Thu Linh nói chẳng sai đâu, nhưng từ khi đi về tâm thần mệt mỏi, xin Hoàng Thượng ra về, ngày mai thần thiếp tới vấn an Thánh Thượng và Thượng Hoàng, rồi sẽ xin tâu bày sự chuyện.
Vua Nhân Tông nghe thế thì giật mình nhìn, nhưng công chúa vẫn cứ hướng mắt ra bên ngoài. Nhân Tông đã quen với việc công chúa không hành lễ bao giờ, vì công chúa bệnh nên miễn cho điều đó. Nay lại nghe công chúa nói năng rạch ròi, thậm chí còn hẹn ngày mai thưa chuyện, trong lòng cũng thầm mừng, cho là có sự tiến triển, liền nói với Thu Linh:
- Vậy mai sau khi bãi triều, ngươi nhớ đưa cô ta tới gặp ta nhé.
Thu Linh nói:
- Thần tuân chỉ.
…
Ngay khi Vua vừa đi khỏi, công chúa rời khỏi chỗ ngồi, bước lại bên Thu Linh, khuôn mặt công chúa đăm chiêu, nói:
- Chàng trai kia, biết tìm chàng ở nơi đâu?
Thu Linh mỉm cười, nói:
- Em đã có mẹo từ ban chiều, xin công chúa cho phép em…
Nôn hết ra rồi, Chiến thấy đầu óc cũng nhẹ đi, vẫn còn hơi chóng mặt, đoạn lại thấy nóng bừng bừng, liền bước lại cửa sổ mở cửa ra cho gió lùa vào.
Khi lại gần cửa, Chiến chợt thấy như có bóng đen của người con gái đang phía bên kia cửa mà nhìn vào, Chiến giật mình mở vội cửa, thì chẳng còn thấy ai nữa, chỉ thấy những cơn gió nhẹ hiu hiu thổi.
Đoạn Chiến ngó đầu ra nhìn quanh quất nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng người, ngay khi đó có một con bướm đen bay vút vào trong phòng, đậu lên vai Chiến.
Bình luận facebook