Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-168
Người Tình Mất Trí - [Quyển 1] - Chương 73 - 2: Rank cũng rất đáng yêu (2)
"Cậu quen Thiếu phu nhân sao? Từ lúc nào? Hoàn cảnh nào vậy?"
"Trước ngày Lloyd mang tôi về Dạ Hành. Tôi còn nhớ rõ, lúc ấy là một đêm mưa tầm tã, cô ấy đã bảo vệ tôi khỏi đám người ở khu ổ chuột khi tôi bị bọn chúng bắt nạt, sau đó cô ấy bảo tôi cùng cô ấy rời khỏi, cô ấy sẽ báo cảnh sát giúp tôi nhưng tôi không đi vì sợ Vô Kiến Vũ tìm đến làm hại người vô tội. Cô ấy cho tôi một túi bánh bao, cởi bỏ áo ấm khoác cho tôi, còn để lại cả chiếc ô che mưa. Bản thân cô ấy thì đội mưa đội gió rời đi. Đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nụ cười ấm áp đến thế, đã tin trên đời này còn có thiên sứ"
Mã Tuấn An mỉm cười, đôi mắt anh tràn ngập sự dịu dàng khâm phục: "Thiếu phu nhân quả thật rất tốt bụng. Nhưng nếu chậm lại một ngày thì Tước thiếu có thể gặp cô ấy rồi"
"Ừm... Thật may vì cô ấy đã có được hạnh phúc từ anh đấy Lloyd à. Hai người thật sự đã cứu rỗi tôi"
Giống như một đứa trẻ nhớ mẹ, Rank ôm chặt lấy khung ảnh chôn trong lòng, dựa đầu vào ngực Vương Dạ Tước. Đôi mi dài cong khẽ rung rồi híp lại, nhịp thở dần dần đều đặn, gương mặt trắng trẻo hơi gầy an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
"Thiên Thiên... cảm ơn chị..."
Bàn tay to lớn của Vương Dạ Tước vô thức đưa lên xoa đầu cậu bé: "Bang phái của chúng ta đã có một thiên tài rồi"
Mã Tuấn An đứng bên cạnh quan sát cũng tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
———
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Rank lồm cồm ngồi dậy, áo vest đen đắp trên người cậu đổ rạp xuống. Cậu đã vô thức thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Vương Dạ Tước, là Mã Tuấn An đợi cậu ngủ say rồi bế cậu đặt nằm trên sô pha, áo vest cũng là của anh ấy.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Rank dụi dụi mắt, gói gọn áo vest ôm trong lòng.
Vương Dạ Tước vẫn ngồi trên bàn kí duyệt hồ sơ, đồ án. Nghe tiếng cậu hỏi, anh chỉ tay lên đồng hồ treo tường.
"Ừm! Silver đâu rồi? Áo vest của anh ta còn ở đây?" Rank đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Tôi ở đây!" Mã Tuấn An từ nhà vệ sinh của chủ tịch bước ra, bàn tay anh ướt đẫm đang lau bằng khăn mùi xoa, "Vì tôi phải bế cậu nên tay chân dị ứng cả lên, phải rửa sạch mới được"
Ý là đang nói ghét chạm vào người cậu?!
Mặt Rank hắc tuyến, cậu đứng lên ném thẳng cái áo vest vào mặt Mã Tuấn An, anh đưa tay bắt lấy rồi khoác vào: "Cảm ơn!"
Rank lạnh mặt làm ngơ, đột nhiên có tiếng nói bên ngoài vọng vào: "Chủ tịch, Lucy mang đồ đến theo yêu cầu của anh"
"Mang vào đi"
"Cạch" Cánh cửa mở ra, cô trợ lý Lucy bước vào, trên tay cầm khay đựng một đĩa bánh và một ly nước ép.
"Đây là đồ tôi gọi cho cậu, coi nhu thưởng công cho cái USB này" Vương Dạ Tước cầm lấy USB bỏ vào túi áo sơ mi, đứng lên rời khỏi bàn làm việc.
"Em cảm ơn chị gái xinh đẹp" Rank quay ngoắt biến đổi thành bộ dáng của trẻ con, ôm đùi Lucy nũng nịu.
"Ôi cậu nhóc đáng yêu quá. Không lẽ là con..." Đột nhiên Lucy cảm thấy gáy tóc mình lành lạnh, là một thế lực nào đó rất nguy hiểm đang lườm cô, "Đúng rồi nhỉ, chủ tịch trẻ tuổi như vậy, làm sao có con lớn thế này được chứ"
"Là em trai của tôi" Lợi dụng cơ hội giới thiệu, Mã Tuấn An kéo Rank lại đặt ngồi kế bên mình, hung hăng cốc vào đậu cậu bé một cái đau điếng.
Cô trợ lý toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng rút lui.
“Giả nai cũng đạt quá chứ nhóc?”
“Ai cho phép anh cốc tôi hả tên mặt trắng chết tiệt”
“Đủ rồi” Vương Dạ Tước khoác áo vest, cài nút lại chỉnh tề, tay vắt cây bút máy vào lại túi áo, anh nhìn Mã Tuấn An như muốn bảo anh ta đi theo dự họp, nhưng đáp lại anh là một câu hỏi vô lí đến sôi máu:
"Chủ tịch, bây giờ cậu đi họp luôn à, ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước đi"
Mã Tuấn An vừa ăn vừa nói, bộ dạng chẳng ra cái thể thống gì là trợ lý gương mẫu của chủ tịch.
"Đúng rồi Lloyd, lại đây ăn đi, bánh ngon lắm" Rank cũng gật gù, vỗ tay bộp bộp xuống ghế, vô tư cắn bánh nhai nhồm nhoàm.
Trán Vương Dạ Tước nổi lên tia cáu chằng chịt, mày anh giật giật, anh siết chặt tay nén xuống trận quát tháo.
Ném cho anh trợ lý ham ăn ánh nhìn sắc đến rùng mình: “Ăn xong rồi đưa Rank về, tiền lương tháng này trừ vào những miếng bánh mà anh đã dành ăn với Rank, tối nay ở lại tăng ca cho tôi”
“Còn nữa, tăng cường thêm tình báo giám sát bên JR, phái một vài thành viên theo dõi nhất cử nhất động của Jason, điều một người giống Tiểu Cẩm đến Thảo Trạch viên bảo vệ Thiên Du. Nội trong ngày mai tôi muốn anh báo cáo cho tôi tất cả những việc này”
Rầm! Tiếng đóng cửa vang lên như pháo nổ, cảm tưởng bao nhiêu sự tức giận của Vương Dạ Tước đều dồn vào lực đạo vừa rồi.
Căn phòng to lớn đột nhiên im bặt, Mã Tuấn An đờ người ra, mặt trùng xuống buồn bã như kẻ mất lương. Ừm! Chính là mất lương!
“Tiểu Cẩm là ai?” Rank găm một miếng bánh đưa lên miệng, ú ớ hỏi.
“Rose”
“Ừm! Ăn đi Silver! Trừ cũng đã trừ rồi, ăn nhiều vào cho tối nay có sức tăng ca” Rank nhún vai nói khích anh trợ lý tội nghiệp, chẳng hiểu sao cảm thấy rất thoả mãn.
Lloyd số một!
“Cũng tại cậu mà ra hết. Cậu đã nói vậy thì xem tôi ăn hết phần của cậu đây nhóc con mặt trắng!”
.
.
.
Đừng có bạn hủ nào ship Rank x Tuấn An nhé no no
Bỏ phiếu ủng hộ động lực cho Vũ đi cả nhà !!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
"Cậu quen Thiếu phu nhân sao? Từ lúc nào? Hoàn cảnh nào vậy?"
"Trước ngày Lloyd mang tôi về Dạ Hành. Tôi còn nhớ rõ, lúc ấy là một đêm mưa tầm tã, cô ấy đã bảo vệ tôi khỏi đám người ở khu ổ chuột khi tôi bị bọn chúng bắt nạt, sau đó cô ấy bảo tôi cùng cô ấy rời khỏi, cô ấy sẽ báo cảnh sát giúp tôi nhưng tôi không đi vì sợ Vô Kiến Vũ tìm đến làm hại người vô tội. Cô ấy cho tôi một túi bánh bao, cởi bỏ áo ấm khoác cho tôi, còn để lại cả chiếc ô che mưa. Bản thân cô ấy thì đội mưa đội gió rời đi. Đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nụ cười ấm áp đến thế, đã tin trên đời này còn có thiên sứ"
Mã Tuấn An mỉm cười, đôi mắt anh tràn ngập sự dịu dàng khâm phục: "Thiếu phu nhân quả thật rất tốt bụng. Nhưng nếu chậm lại một ngày thì Tước thiếu có thể gặp cô ấy rồi"
"Ừm... Thật may vì cô ấy đã có được hạnh phúc từ anh đấy Lloyd à. Hai người thật sự đã cứu rỗi tôi"
Giống như một đứa trẻ nhớ mẹ, Rank ôm chặt lấy khung ảnh chôn trong lòng, dựa đầu vào ngực Vương Dạ Tước. Đôi mi dài cong khẽ rung rồi híp lại, nhịp thở dần dần đều đặn, gương mặt trắng trẻo hơi gầy an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
"Thiên Thiên... cảm ơn chị..."
Bàn tay to lớn của Vương Dạ Tước vô thức đưa lên xoa đầu cậu bé: "Bang phái của chúng ta đã có một thiên tài rồi"
Mã Tuấn An đứng bên cạnh quan sát cũng tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
———
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Rank lồm cồm ngồi dậy, áo vest đen đắp trên người cậu đổ rạp xuống. Cậu đã vô thức thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Vương Dạ Tước, là Mã Tuấn An đợi cậu ngủ say rồi bế cậu đặt nằm trên sô pha, áo vest cũng là của anh ấy.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Rank dụi dụi mắt, gói gọn áo vest ôm trong lòng.
Vương Dạ Tước vẫn ngồi trên bàn kí duyệt hồ sơ, đồ án. Nghe tiếng cậu hỏi, anh chỉ tay lên đồng hồ treo tường.
"Ừm! Silver đâu rồi? Áo vest của anh ta còn ở đây?" Rank đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Tôi ở đây!" Mã Tuấn An từ nhà vệ sinh của chủ tịch bước ra, bàn tay anh ướt đẫm đang lau bằng khăn mùi xoa, "Vì tôi phải bế cậu nên tay chân dị ứng cả lên, phải rửa sạch mới được"
Ý là đang nói ghét chạm vào người cậu?!
Mặt Rank hắc tuyến, cậu đứng lên ném thẳng cái áo vest vào mặt Mã Tuấn An, anh đưa tay bắt lấy rồi khoác vào: "Cảm ơn!"
Rank lạnh mặt làm ngơ, đột nhiên có tiếng nói bên ngoài vọng vào: "Chủ tịch, Lucy mang đồ đến theo yêu cầu của anh"
"Mang vào đi"
"Cạch" Cánh cửa mở ra, cô trợ lý Lucy bước vào, trên tay cầm khay đựng một đĩa bánh và một ly nước ép.
"Đây là đồ tôi gọi cho cậu, coi nhu thưởng công cho cái USB này" Vương Dạ Tước cầm lấy USB bỏ vào túi áo sơ mi, đứng lên rời khỏi bàn làm việc.
"Em cảm ơn chị gái xinh đẹp" Rank quay ngoắt biến đổi thành bộ dáng của trẻ con, ôm đùi Lucy nũng nịu.
"Ôi cậu nhóc đáng yêu quá. Không lẽ là con..." Đột nhiên Lucy cảm thấy gáy tóc mình lành lạnh, là một thế lực nào đó rất nguy hiểm đang lườm cô, "Đúng rồi nhỉ, chủ tịch trẻ tuổi như vậy, làm sao có con lớn thế này được chứ"
"Là em trai của tôi" Lợi dụng cơ hội giới thiệu, Mã Tuấn An kéo Rank lại đặt ngồi kế bên mình, hung hăng cốc vào đậu cậu bé một cái đau điếng.
Cô trợ lý toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng rút lui.
“Giả nai cũng đạt quá chứ nhóc?”
“Ai cho phép anh cốc tôi hả tên mặt trắng chết tiệt”
“Đủ rồi” Vương Dạ Tước khoác áo vest, cài nút lại chỉnh tề, tay vắt cây bút máy vào lại túi áo, anh nhìn Mã Tuấn An như muốn bảo anh ta đi theo dự họp, nhưng đáp lại anh là một câu hỏi vô lí đến sôi máu:
"Chủ tịch, bây giờ cậu đi họp luôn à, ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước đi"
Mã Tuấn An vừa ăn vừa nói, bộ dạng chẳng ra cái thể thống gì là trợ lý gương mẫu của chủ tịch.
"Đúng rồi Lloyd, lại đây ăn đi, bánh ngon lắm" Rank cũng gật gù, vỗ tay bộp bộp xuống ghế, vô tư cắn bánh nhai nhồm nhoàm.
Trán Vương Dạ Tước nổi lên tia cáu chằng chịt, mày anh giật giật, anh siết chặt tay nén xuống trận quát tháo.
Ném cho anh trợ lý ham ăn ánh nhìn sắc đến rùng mình: “Ăn xong rồi đưa Rank về, tiền lương tháng này trừ vào những miếng bánh mà anh đã dành ăn với Rank, tối nay ở lại tăng ca cho tôi”
“Còn nữa, tăng cường thêm tình báo giám sát bên JR, phái một vài thành viên theo dõi nhất cử nhất động của Jason, điều một người giống Tiểu Cẩm đến Thảo Trạch viên bảo vệ Thiên Du. Nội trong ngày mai tôi muốn anh báo cáo cho tôi tất cả những việc này”
Rầm! Tiếng đóng cửa vang lên như pháo nổ, cảm tưởng bao nhiêu sự tức giận của Vương Dạ Tước đều dồn vào lực đạo vừa rồi.
Căn phòng to lớn đột nhiên im bặt, Mã Tuấn An đờ người ra, mặt trùng xuống buồn bã như kẻ mất lương. Ừm! Chính là mất lương!
“Tiểu Cẩm là ai?” Rank găm một miếng bánh đưa lên miệng, ú ớ hỏi.
“Rose”
“Ừm! Ăn đi Silver! Trừ cũng đã trừ rồi, ăn nhiều vào cho tối nay có sức tăng ca” Rank nhún vai nói khích anh trợ lý tội nghiệp, chẳng hiểu sao cảm thấy rất thoả mãn.
Lloyd số một!
“Cũng tại cậu mà ra hết. Cậu đã nói vậy thì xem tôi ăn hết phần của cậu đây nhóc con mặt trắng!”
.
.
.
Đừng có bạn hủ nào ship Rank x Tuấn An nhé no no
Bỏ phiếu ủng hộ động lực cho Vũ đi cả nhà !!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook