• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (1 Viewer)

  • Chương 1-10

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 88 - 1: Âm mưu chuẩn bị sẵn (1)(1)​

Xe của Rank dừng lại trước một khách sạn ba sao. Vô Kiến Phong xách hành lí bước xuống, gương mặt lơ đễnh như người mất hồn.

"Jack!" Rank lớn tiếng gọi.

Vô Kiến Phong hoàn hồn, cười gượng gạo: "Chuyện gì?". Rank trầm mặc, chống tay lên khung cửa xe hướng đầu ra ngoài, lạnh lùng nói, "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cứ để tất cả trôi vào quá khứ đi. Anh đừng mãi tự trách mình. Tôi chắc chắn tiểu thiên sứ cũng không muốn anh ôm nỗi dằn vặt đó sống qua ngày. Có lẽ cô ấy cũng đã tha thứ cho anh rồi đi?"

Nói xong, Rank thở hắt ra một hơi, nói với A Tùng cho xe chạy.

"Cảm ơn cậu, Hạo Thiên"

(ai quên mất Rank có thể đọc lại chương 42 và 72 nha)

Khói xe phụt ra từ ống xả khói ô tô bay mù mịt dưới chân Vô Kiến Phong. Anh đứng đó rất lâu, giống như giữa thành phố bạt ngàn bất chợt xuất hiện một đóa hoa đỏ rực đang cháy.

Anh hướng mắt nhìn lên bầu trời trong vắt không một gợn mây, nét mặt thư thái như trút được gánh nặng, đôi môi chợt vẽ nên nụ cười vô tư lự...

"Tôi sẽ không rời đi nữa. Vì ở Nam thành này, có em"

———

Tập đoàn GR.

"Cộc cộc" Hai ngón tay thon thả của người phụ nữ co lại gõ lên cửa gỗ, bên trong một giọng đàn ông đáp lại "Vào đi!"

Đẩy cửa bước vào là Tạ Minh Minh. Cô ta trông thấy người mình cần tìm đang ngồi chễm chệ trên ghế, bắt đầu cao giọng lãnh lót: "Chào tiên sinh, tôi đến rồi"

Người đàn ông có mái tóc dài xám khói vắt nửa vai, trên dưới mặc vest chỉnh tề, nghiêng đầu cười: "Chào giám đốc Tạ"

Tạ Minh Minh đỏng đảnh đi đến ngồi lên đùi người đàn ông một cách rất tự nhiên, hai chân cô ả vắt chéo vào nhau cạ cạ vào cặp đùi cứng cáp của anh ta, cố tình đưa đẩy bộ ngực "dao kéo" sau lớp áo sơ mi hở hang, bộ dáng cực kì lẳng lơ.

Người đàn ông từ đầu đến cuối nét mặt không biến sắc, chỉ sau khi Tạ Minh Minh cất tiếng gọi nũng nịu: "Tống tiên sinh", anh ta mới chỉ đanh mặt lại.

Người đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo cực hạn. Anh ta nâng cằm Tạ Minh Minh, trầm giọng: "Cô có ý gì đây?"

"Tôi đã làm theo lời anh, lấy những thông tin bí mật của công ty đến rồi, bữa tiệc tối ngày mai anh nhất định phải cho tôi vai nữ chính đấy. Tôi muốn nhảy điệu nhảy mở màn cùng với Vương Dạ Tước, trở thành tâm điểm chú ý của buổi tiệc"

Người đàn ông này chính là Jason, tên thật Tống Gia Viễn. Xuất thân ban đầu của hắn là ông trùm công ty điện ảnh Mỹ, người đã từng bao nuôi ảnh hậu Lý Giai Tuệ khi cô sang Mỹ hợp tác quay phim. Nhưng vì Lý Giai Tuệ bỏ trốn về nước tìm Vương Dạ Tước, hắn đích thân về nước, thuê người của Thiên Hành bang, chính là anh em Vô Kiến Phong giết chết Vương Dạ Tước chỉ để thỏa sự tức tối của mình. Từ khi về nước, Tống Gia Viễn đã dùng khối tài sản kết xù của mình thu mua cổ phiếu, thâu tóm cả hai công ty có chỗ đứng trong khu vực châu Á là JR và GR với âm mưu lật đổ tập đoàn Thiên Tước, khiến Vương Dạ Tước thân bại danh liệt.

"Cô muốn độc chiếm Vương Dạ Tước, lại bán đứng công ty của anh ta. Cô không thấy việc làm của mình rất mâu thuẫn sao?"

Tạ Minh Minh che miệng cười, một ngón tay nâng cằm Tống Gia Viễn: "Tôi không quan trọng anh ấy có quyền có thế hay không, tôi yêu anh ấy. Tiên sinh biết mà?"

Tống Gia Viễn nhíu mày, hắn hất tay đẩy Tạ Minh Minh ra, xoay ghế đối lưng lại với cô. Hắn phủi phủi vạt áo vest, hành động thể hiện rõ sự chán ghét đối với Tạ Minh Minh, lạnh lẽo nói: "Mong giám đốc Tạ sau này đừng tùy tiện ngồi lên người của tôi"

Tạ Minh Minh bàng hoàng: "Hắn vậy mà không có cảm giác với mình sao? Mình xinh đẹp quyến rũ như vậy"

Chợt cô ả cảm giác sống lưng không rét mà run, cảm giác bức bách y hệt như lúc đối diện với cơn thịnh nộ của Vương Dạ Tước.

Tống Gia Viễn biết cô ta đã sợ, hắn nhếch mép, chế nhạo nói: "Tôi và Vương Dạ Tước có thù, nhưng chúng tôi có một điểm giống nhau. Cô biết đó là gì không?"

"Tôi không thưa tiên sinh" Tạ Minh Minh được hỏi, nhanh chóng trả lời.

Lúc này Tống Gia Viễn xoay người lại. Đối diện với đôi đồng tử xám khói sắc lạnh như dao của hắn, Tạ Minh Minh cứng đờ người.

"Tôi và Vương Dạ Tước đều không thích phụ nữ chủ động, nhất là hạng đàn bà lẳng lơ. Nếu cô muốn Vương Dạ Tước chú ý đến mình, ít nhất đừng dùng những chiêu trò câu dẫn thô thiển thế này"

"Cảm ơn tiên sinh đã nhắc nhở"

Tống Gia Viễn ghim ánh nhìn chết chóc vào Tạ Minh Minh, giọng bắt đầu trầm hơn, gằn từng chữ cảnh cáo: "Tốt nhất đừng giở trò trước mặt tôi, nhắc cho cô nhớ, tôi là người làm chủ, còn cô ngay từ đầu đã chấp nhận là con cờ trong tay tôi thì nên biết thân phận ngoan ngoãn một chút. Ít ra nếu tôi vui vẻ, sẽ không mang bí mật của cô nói cho Vương Dạ Tước"

.

.

*Đây là quyển 2 của NTMT nha mọi người, ai muốn đọc quyển 1 cứ lên tìm kiếm “Người Tình Mất Trí” là ra thôi ạ.

Nhớ nhấn like, bỏ phiếu tiếp thêm động lực cho Vũ ra chương nha. Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều *cúi đầu*

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 88 - 2: Âm mưu chuẩn bị sẵn (2)(2)​

Lòng dạ Tạ Minh Minh lúc này thấp thỏm hơn bao giờ hết, cô ả nhận thức được Tống Gia Viễn chính là một con rắn độc mưu mô âm hiểm. Luận nhân tính, luận thủ đoạn đều tàn ác hơn Vương Dạ Tước rất nhiều. Ít nhất anh không giết người, còn người đàn ông ngồi trước mặt cô, ngư ông đắc lợi mượn đao giết người không gớm tay. Muốn chơi hắn, cô quả thật còn non!

Nhưng suy cho cùng, cả hai chẳng khác nhau là mấy, cũng là "kẻ tám lạng người nửa cân"!

...

Tạ Minh Minh chỉnh trang lại y phục chỉnh tề, cúi người tôn kính: "Là tôi nông cạn, tiên sinh bỏ qua cho"

Tống Gia Viễn hừ lạnh, hắn cầm sấp tài liệu quẳng cho Tạ Minh Minh. Những tờ giấy rơi ra bay lã tã trước mặt, cô ta cắn răng, cúi xuống nhặt không xót một tờ.

Việc hạ mình bán cả tôn nghiêm, đối với Tạ Minh Minh chẳng khác nào bị kẻ khác chà đạp, nhưng cô ả vì Vương Dạ Tước mà bất chấp tất cả, một tình yêu mù quáng!

Tống Gia Viễn liếc nhìn, thấy cô ta đã nhặt hết, mới nói: "Đây là tất cả thông tin điều tra về Hạ Thiên Du. Trong đó có cả bằng chứng cô bán đứng công ty. Bản photo đương nhiên không chỉ có một, Tạ tổng hiểu ý tôi chứ?"

Tay Tạ Minh Minh run rẩy, tối mặt đáp: "Tôi đương nhiên sẽ không làm tiên sinh thất vọng. Rất mong chúng ta hợp tác vui vẻ"

"Được rồi, cô ra ngoài đi"

Tạ Minh Minh chào Tống Gia Viễn. Ra khỏi cửa, ả cầm tờ giấy có thông tin của Hạ Thiên Du, vừa xem vừa lộ ra nụ cười hiểm độc: "Chỉ cần Vương Dạ Tước không biết mình bán đứng công ty là được rồi, còn Hạ Thiên Du, tao sẽ khiến mày mất đi tất cả"

Tống Gia Viễn ngồi trong phòng làm việc, ý định vẫn nung nấu: "Vương Dạ Tước của cô, phải diệt. Thiên Tước tập đoàn của hắn, cũng phải diệt"

Hắn ngồi vắt chân cao ngạo, lấy từ trong hộc bàn làm việc ra một sợi dây chuyền mặt đá sapphire lam thẫm đưa lên cao ngắm nghía. Ý cười nồng đượm trong đôi con ngươi xám khói lạnh lẽo: "Tạ Minh Minh quả nhiên chỉ là một con đàn bà ngu ngốc rất dễ lợi dụng, khác xa so với em, bảo thạch của tôi..."

———

Còn 2 giờ nữa sẽ bắt đầu buổi tiệc khai mạc. Vương Dạ Tước lúc này đang đứng trước gương ngắm nhìn bản thân.

Anh tự luyến với vẻ đẹp hoàn mỹ của mình, quyết định mặc một bộ vest vừa đẹp vừa hợp với bộ váy đã chuẩn bị cho Hạ Thiên Du. Lại nói, anh sẽ dẫn cô cùng đến buổi tiệc.

Sau một lúc chau chuốt, Vương Dạ Tước bước xuống lầu với vẻ ngoài hoàn hảo nhất. Vẫn là áo sơ mi trắng khoác vest đen, quần tây đen, song tất cả đều rất mới lạ. Cho dù là lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, thần thái và khí chất của anh đều quyền uy, bá khí như vậy. Người như Vương Dạ Tước mặc bất cứ một loại đồ nào đều nhất nhất toát lên phong thái cao ngạo của một phú soái hào môn.

Vương Dạ Tước xuống lầu không thấy Hạ Thiên Du đâu, liền hỏi: "Thiên Thiên sao còn chưa xuống?"

"Tôi cứ nghĩ cô ấy ở cùng với cậu" Tiểu Cẩm đang lau bàn, nghe anh hỏi thì trả lời.

Vương Dạ Tước chợt nhớ anh và cô cùng tắm chung, cô nói muốn ngâm mình một lát nên anh đã đi ra trước.

Đinh ninh rằng cô đã ngất trong bồn tắm vì ngâm quá lâu, anh vội vã chạy lên lầu xem xét.

Mở toang cánh cửa, Vương Dạ Tước hơi ngạc nhiên khi thấy Hạ Thiên Du ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh là một cô nữ hầu đang đánh phấn lên mặt cho cô.

Cô nữ hầu nhìn thấy anh liền cung kính cúi đầu thưa hai tiếng "Thiếu gia". Anh gật đầu: "Cứ tiếp tục đi"

Hạ Thiên Du nghe thấy tiếng anh, nét vui vẻ thể hiện hết lên gương mặt tròn trĩnh, cô nhoẻn miệng cười, gọi tên anh rất ngọt: "A Tước"

Vương Dạ Tước thích thú âm điệu êm ái phát ra từ miệng cô, anh đi đến gần, quỳ một gối xuống sàn ngay bên cạnh cô. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại, xoa xoa: "Ngâm mình lâu như vậy, có bị choáng không?"

Hạ Thiên Du lắc đầu, cô xoay người về phía anh, cô nữ hầu cũng lật đật đổi hướng.

"Em không sao"

Vương Dạ Tước cười hiền, đoạn anh để ý cô chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm, trên cánh vai, hõm cổ, vành tai vẫn còn vương lại hạt nước sóng sánh như pha lê trên làn da căng bóng. Anh cau mày, đứng lên đi lấy một cái khăn, nhẹ nhàng lau cho cô.

Có cảm giác êm ái chạm vào da thịt, cô mỉm cười tận hưởng.

"Còn cười?" Vương Dạ Tước véo nhẹ đầu mũi cô, gắt lên.

Hạ Thiên Du la lên một tiếng giật mình: "Gì chứ?"

"Đồ ngốc! Có ai làm mẹ mà thất trách như em không? Không lo cho bản thân thì cũng lo cho bảo bối trong bụng em. Tại sao không mặc đồ vào, em biết trời chuyển sang mùa đông rồi chưa, nhỡ em và con đều bị lạnh thì sao?"

Hạ Thiên Du ngẩn người, cô chớp chớp mắt, một lát mới phì cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.

Vương Dạ Tước càng thêm cáu, anh quay sang hỏi cô nữ hầu, ánh mắt lườm đe doạ: "Đã trang điểm xong chưa?"

Cô nữ hầu sợ chết đứng, lắp bắp nói: "Còn... còn tô son nữa là xong"

Vừa nói dứt câu, cô đã bị Vương Dạ Tước đuổi ra ngoài.

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 89: Đến buổi tiệc(3)​

Vương Dạ Tước hừ lạnh, lấy trong tủ ra một bộ váy dạ hội màu sapphire lam thẫm quăng cho cô: "Em tự mặc đi"

Cô phụng phịu bất mãn, cuộn lấy bộ váy hì hục mặc vào. Anh ngồi ở sopha đọc sách chờ cô. Vài phút lại đảo mắt nhìn sang, thấy cô có vẻ chật vật với đống vải vô hại, anh đi lại gần ôm lấy cô từ phía sau: "Tôi mặc giúp em"

Sau khi thay xong, anh ngắm nhìn cô thật xinh đẹp trong bộ váy xanh thẫm như đại dương.

Ngắm tới ngắm lui, vẫn thấy thiếu một thứ gì đó. Chợt anh nhớ ra, hỏi: "Em dùng loại son nào?"

Hạ Thiên Du nghe hỏi thì trả lời: "Trong hộp trang điểm có một thỏi son nhỏ, anh lấy giúp em"

Vương Dạ Tước ngồi trên giường tô son cho cô, một lớp mỏng đỏ hồng căng bóng đã đủ khiến Hạ Thiên Du trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất.

Hạ Thiên Du kéo tay áo anh, rụt rè hỏi: "Trông em có nhợt nhạt quá không?"

Vương Dạ Tước hôn nhẹ lên môi cô, vị ngọt của son môi lan vào miệng anh khiến một phần thú tính trong anh bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy.

Mùi hương bạc hà êm dịu tỏa ra từ cơ thể anh len lỏi quanh cánh mũi cô giúp cô biết anh đang kề sát cô. Cô không né tránh, đơn thuần chớp chớp đôi mắt, đôi môi nhỏ mím lại như đang mời gọi.

Đôi con ngươi bỗng trở nên mù mịt, anh nhìn cô thâm thúy: "Em bình thường đã xinh đẹp, nay trang điểm lại càng xinh đẹp hơn. Tôi dường như có chút hối hận khi mang em đến buổi tiệc rồi", anh tựa đầu lên vai cô, tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình, "Tôi không muốn bọn đàn ông kia ngắm nhìn em xinh đẹp thế này"

Hạ Thiên Du ngạc nhiên. Cô lắc đầu: "Không đâu. Bọn họ biết em là người của anh mà"

"Chính vì em là người của tôi nên tôi không muốn để em đi nữa rồi"

Nhận ra âm sắc Vương Dạ Tước có phần thay đổi, cô ngượng ngùng hỏi: "Tại sao?"

Bàn tay anh không tự chủ vuốt ve tấm lưng trần trắng nõn, đôi môi bạc hôn lên vành tai mẫn cảm, thổi vào những lời nói xấu hổ: "Nếu không lo trễ giờ, tôi chắc chắn sẽ đè em xuống, từng chút từng chút một thượng em"

Mặt Hạ Thiên Du hóa đỏ ngại ngùng, cô đẩy anh ra, nhanh chóng đổi chủ đề: "Chúng ta đi thôi, còn ở lại sẽ trễ giờ đấy"

"Khoan đã" Vương Dạ Tước lên tiếng gọi cô, tầm mắt anh dán vào sợi dây chuyền mặt đá "nhật-nguyệt" để trên bàn trang điểm.

"Sao vậy anh?"

"Sợi dây chuyền này thật đẹp, em đeo vào chắc chắn rất hợp, vừa hay cổ em chưa có trang sức" Anh cầm lấy sợi dây chuyền, chủ động đeo vào cho cô.

Hạ Thiên Du nghe anh nói liền nhận ra đó là sợi dây chuyền ước định anh tặng cho cô lúc cầu hôn cô ở buổi lễ tốt nghiệp.

Lòng dạ Hạ Thiên Du rối bời, vui buồn khó xác định, cô sờ tay lên mặt đá, nghiêng đầu tựa vào lòng anh. Lực đạo Vương Dạ Tước mạnh mẽ, đứng sững đỡ cô không chút lung lay.

"Đây là tín vật cầu hôn trước đây anh đưa cho em. Cả sợi dây chuyền và chiếc nhẫn này chính là minh chứng cho tình yêu của chúng ta”

Hạ Thiên Du xoè bàn tay ra, chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón áp út chiếu sáng lấp lánh.

Vương Dạ Tước trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, lại nhìn xuống tay của mình từ bao giờ cũng đã luôn đeo một chiếc nhẫn. Một lúc sau mới sủng ái ôm lấy cô: “Từ lúc tôi tỉnh dậy ở bệnh viện đã luôn thắc mắc, chẳng lẽ mình đã kết hôn rồi? Bây giờ mới biết, ngay từ đầu chiếc nhẫn này và em, đều không rời khỏi tôi”

Hạ Thiên Du cười rất hạnh phúc: “Em không rời xa anh đâu mà”

“Được rồi, đi thôi”

Vương Dạ Tước vòng tay bế bổng cô lên, cô hơi bất ngờ ôm chầm lấy cổ anh, thoáng ngẩn ngơ.

...

Tạ Minh Minh ăn mặc trang điểm cũng xinh đẹp không kém, nhưng so với nét thanh thoát nhẹ nhàng của Hạ Thiên Du, cô ta lại theo trường phái nóng bỏng quyến rũ.

"Tại sao Hạ Thiên Du lại ăn mặc như vậy?" Tạ Minh Minh thầm nghĩ.

Thấy Vương Dạ Tước ôm Hạ Thiên Du đi xuống, cô ả mặc dù trong lòng đang rất đố kị nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ: "Chào anh họ, chị dâu hôm nay thật xinh đẹp, đang chuẩn bị đi đâu sao?"

"Cùng tôi đi dự tiệc” Vương Dạ Tước lạnh nhạt đáp, ôm cô cứ thế đi ra ngoài.

Tạ Minh Minh chạy theo, cười đểu nói: "Nhưng mắt của chị dâu, em sợ sẽ rất bất tiện đối với chị ấy..."

Vương Dạ Tước dừng bước, anh nhìn xuống cô gái nhỏ đang tủi thân mà rúc vào lòng anh, cơn giận sôi lên, giọng anh lạnh lẽo cực hạn: "Cô nên biết tôi có quyền tước bỏ thư mời của cô đến buối tiệc của GR"

Bị anh cảnh cáo, Tạ Minh Minh tức tối, bất mãn đáp trống không: "Đã hiểu rồi"

Anh đưa cô vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, anh ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ nói: "Em yên tâm. Tôi sẽ không để bọn người đó nói động đến nữ nhân của tôi dù chỉ một câu"

Hạ Thiên Du tin tưởng anh, cô gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực rắn chắc, hồi hộp chờ đến buổi tiệc.

*Nhớ nhấn theo dõi để có thông báo đăng chương mới nha mọi người

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 90 - 1: Tiệc (1)(4)​

"Lại là xe của ông chủ nào đến?"

Xe của Vương Dạ Tước dừng trước cửa nhà hàng. Anh bước xuống với bao nhiêu ánh mắt trầm trồ của những người cùng địa thế. Càng bất ngờ hơn khi Vương Dạ Tước đi vòng lại bên hướng bên kia mở cửa xe, dắt tay bước ra là một cô gái cực kì xinh đẹp.

Ánh đèn chụp từ ống kính của đám kí giả xung quanh liên tục nhắm vào hai người mà phát sáng.

Vương Dạ Tước mỉm cười tự tin, anh ghé vào tai Hạ Thiên Du nói nhỏ: "Cứ tiến thẳng về phía trước, chậm rãi mà đi, có tôi ở bên cạnh che chở em, đừng lo gì cả"

Hạ Thiên Du gật đầu, cô tuy không nhìn thấy nhưng trực giác lại vô cùng nhạy bén. Biết rõ xung quanh có rất nhiều nhân vật, kí giả thì đang không ngừng chụp ảnh cô và anh, cũng xem như hiện tại cô là lần thứ hai xuất hiện trước công chúng sau lần anh cầu hôn cô đi.

Hạ Thiên Du nhìn anh mỉm cười, khoác tay anh, tự tin cùng anh bước lên thảm đỏ tiến vào trong đại sảnh.

Âm thanh xôn xao truyền vào tai Hạ Thiên Du, cô níu chặt tay áo anh, cẩn thận bước từng bước theo tiết tấu dẫn dắt của anh.

Đột ngột anh dừng lại, cô cũng dừng theo. Sau đó là tiếng của một người đàn ông: "Chào Vương tổng, hân hạnh hân hạnh"

"Chào ngài. Tôi nhớ không lầm ngài chính là giám đốc của quý công ty GR?" Vương Dạ Tước lịch sự đáp lễ.

"Đúng vậy đúng vậy. Trước đây chỉ có giám đốc Tạ từng giao tiếp với tôi, chẳng trách Vương tổng đây lại không biết" Người đàn ông cười sảng khoái, đoạn đảo mắt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh, "Đây là?"

"Xin chào giám đốc" Hạ Thiên Du gật nhẹ đầu, nở nụ cười giao tiếp hướng trực diện người đàn ông.

Vương Dạ Tước đặt tay lên bàn tay cô đang khoác tay mình vỗ nhẹ, ánh mắt lộ rõ sự sủng ái nhất mực: "Đây là vợ tôi"

Giám đốc GR ngạc nhiên, nhìn cô chăm chăm. Bất ngờ cảm nhận được khí tức khó chịu của Vương Dạ Tước, lão lùi về sau hai bước: "Thì ra là Vương phu nhân, tôi không biết Vương tổng đã kết hôn, thất lễ rồi"

Hạ Thiên Du xua tay, chậm rãi nói: "Giám đốc không khách khí như vậy. Tôi chỉ là một người bình thường, căn bản không hiểu biết gì về mối quan hệ hợp tác của quý công ty với chồng tôi. Ngài chỉ cần quan trọng A Tước là đủ rồi, đừng quá đặt nặng tôi"

Hạ Thiên Du lém lỉnh quay sang anh, đôi gò má ửng hồng: "Em nói có phải không?"

Nét mặt Vương Dạ Tước thoáng đỏ, anh tuỳ hứng hôn lên má cô ngay trước mặt giám đốc GR, xem như vừa dằn mặt lão già háo sắc, vừa khẳng định được vị trí của cô trong lòng anh rất quan trọng.

"Bảo bối nói gì cũng đúng cả"

Lão già giám đốc đón nhận ánh mắt cảnh cáo từ Vương Dạ Tước đương nhiên không tránh khỏi chột dạ. Lão vờ lấy một ly rượu đưa đến trước mặt anh: "Vương tổng quả thật mọi mặt đều xuất sắc. Tiền đồ vươn cao, mỹ nhân bên cạnh. Tôi mời ngài một ly xem như tỏ lòng ngưỡng mộ"

Vương Dạ Tước mỉm cười giảo hoạt, từ chối khéo: "Vương Dạ Tước tôi trước giờ dị ứng với rượu vang, chỉ có thể uống được sâm panh. Cảm ơn lòng tốt của giám đốc"

Rồi anh gọi nhân viên phục vụ mang đến một chai sâm panh, tự tay khui ra rồi đổ vào ly. Sau đó cạn ly với lão khiến lão tức điên nhưng phải gượng cười.

"Hắn là sợ mình bỏ gì vào rượu sao? Tên này quả nhiên đúng như lời Tạ Minh Minh nói, rất cẩn thận" Lão già quay lưng đi, lấy trong túi ra một túi bột nhỏ lén lút bỏ thứ bột màu trắng kì lạ vào ly nước cam, đoạn quay lại hướng Hạ Thiên Du cười rất tinh vi, "Đây là nước cam nhà hàng chuẩn bị cho những quý cô không biết uống rượu, có lẽ Vương phu nhân cũng thế? Tôi mời cô một ly"

"Đợi cô uống xong ly này, dục tính bạo phát, xem xem Vương Dạ Tước còn quan tâm cô nữa hay không"

Hạ Thiên Du trầm mặc, cô lay lay cánh tay anh, bày ra bộ dáng nũng nịu: "Em muốn uống ly sâm panh của anh"

Vương Dạ Tước nhịn cười, thầm nghĩ: "Xem như tiểu gia hoả em còn thông minh. Ở đây có rất nhiều nguy hiểm, cũng chẳng biết ly nước cam của lão ta có bỏ thứ gì vào"

Nghĩ rồi anh truyền tay ly sâm panh sang cho cô. Hạ Thiên Du cẩn thận nhận lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Giám đốc GR cứng đờ người, tự nói chống đỡ: "Ha ha, phu nhân quả thật không tầm thường"

"Chết tiệt, hai người chúng mày vậy mà dám làm ta bẻ mặt hai lần"

Lão bỏ ly rượu xuống, vẻ mặt bỗng trở nên vui vẻ hơn khi thấy Tạ Minh Minh đi đến.

"Chào chủ tịch, chào giám đốc" Tạ Minh Minh ăn mặc nóng bỏng, tay cầm ly vang đỏ sóng sánh lắc qua lắc lại.

"Chào giám đốc Tạ"

"Giám đốc, tôi kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã coi trọng bản thiết kế của tôi" Tạ Minh Minh giữ khoảng cách với lão.

"Là Tạ tổng tài giỏi, tôi chỉ là người công nhận tài năng của cô thôi" Lão già nhìn cô ta với ánh mắt thèm thuồng, thật khiến Vương Dạ Tước buồn nôn.

Từ đâu phía xa xuất hiện một người đàn ông tóc đỏ đang đi đến, lão giám đốc tinh mắt nhìn thấy liền chạy lại lôi kéo anh ta vào cuộc.

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 90 - 2: Tiệc (2)(5)​

"Nhân lúc mọi người đã ở đây, chi bằng gặp mặt không hơn chào hỏi. Xin giới thiệu với mọi người, cậu ấy là kiểm định viên do UCL cử đến kiểm soát công trình lần này của chúng ta. Jack Phong tiên sinh"

"Ồ... thực tập sinh của UCL sao?" Vương Dạ Tước nhìn người đàn ông với ý cười hứng thú, "Mái tóc đỏ của anh ta thật đặc biệt, còn có vết sẹo... luôn có cảm giác anh ta rất quen mắt. Hình như lần đó Rank có cung cấp thông tin về người này, chẳng lẽ hắn là..." Ý cười trong mắt anh tắt hẳn, loé lên tia sát khí lạnh lẽo.

Đột nhiên Vương Dạ Tước phát hiện, ánh mắt người đàn ông này từ đầu đến cuối đều dán chặt vào Hạ Thiên Du, trong con ngươi của anh ta, hình bóng cô in đậm đến lạ, cái nhìn trìu mến như gặp lại người thân yêu.

Vương Dạ Tước cảnh giác, vòng tay ôm eo cô.

Hạ Thiên Du thấy lạ, liền hỏi: "Sao vậy?"

Vương Dạ Tước tối mặt, lạnh giọng đáp: "Không có gì, chỉ là có một số người không biết lễ nghĩa, nhìn vợ của người khác bằng ánh mắt rất xuồng xã"

Vô Kiến Phong sựt tỉnh, anh quên mất rằng Vương Dạ Tước đang đứng ngay trước mắt. Còn Hạ Thiên Du, anh nhìn cô lâu như vậy cô cũng không có một chút phản ứng, giống như cô chẳng nhìn thấy anh. Vô Kiến Phong cười khổ, một phần cũng cảm thấy kì lạ.

Đối diện với Vương Dạ Tước, Vô Kiến Phong căn bản không thể quá phận: "Là tôi thất lễ, để cậu và Hạ tiểu thư chê cười rồi"

"Chào Vương tổng, tôi là Jack Phong" Vô Kiến Phong mỉm cười hòa nhã, đưa tay về phía Vương Dạ Tước.

"Chào"

“Hắn biết cô ấy họ Hạ, có khi nào thật sự chính là hắn...”

Nghi ngờ trong Vương Dạ Tước mỗi lúc một lớn, anh cười nhạt, hỏi khéo: "Không biết ngài Jack đây vì sao lại biết phu nhân tôi họ Hạ?”

Vô Kiến Phong cứng đờ người, chợt nhớ lại lời của Rank đã nói "Lloyd vẫn là Lloyd nhưng không còn là Lloyd", anh mới bán tín bán nghi việc Vương Dạ Tước bị mất trí nhớ sau vụ ám sát.

Muốn xác nhận rõ chuyện này, Vô Kiến Phong mới bật cười khanh khách, kiêu ngạo nói: "Tôi cứ nghĩ cậu trông thấy tôi ở bộ dáng này phải chúc mừng tôi, ai ngờ cậu lại quên tôi nhanh như thế đấy"

"Ồ vậy sao?”

"Tôi là Vô Kiến Phong"

Xoảng! Một tiếng xoảng kinh vía vang lên, ly rượu sâm panh trên tay Hạ Thiên Du không biết từ khi nào rơi xuống sàn vỡ vụn thành từng mảnh, văng tứ tung vô tình cứa vào chân cô rỉ ra dòng máu đỏ tươi.

Cả nhóm người đều giật mình, riêng chỉ có Vương Dạ Tước và Vô Kiến Phong mới khẩn trương.

Vương Dạ Tước đỡ lấy vai cô, anh lo lắng hỏi: "Em sao thế?"

Hạ Thiên Du lắc đầu, nét mặt tái nhợt, song gượng cười như không có chuyện gì: "Không ạ, em chỉ trượt tay thôi, xin lỗi đã gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người"

Nét mặt Vô Kiến Phong đanh lại, anh rất muốn đỡ lấy cô, nhưng lại không biết dùng tư cách gì làm việc đó. Chỉ có thể đứng trơ ra đấy nhìn Vương Dạ Tước ôm lấy cô.

Nói rồi Hạ Thiên Du nép vào lòng anh, cô giấu gương mặt mím lại vì sợ hãi của mình trong lồng ngực anh, nước mắt bắt đầu ứa ra, giọng cô run run thủ thỉ: "Tước, em không tiếp tục được nữa...”

Vương Dạ Tước lặng người, anh nhìn xuống chân cô đang rỉ máu, lại cảm nhận rất rõ đôi vai nhỏ đang run rẩy, tiếng khóc kìm nén không ngừng nấc lên trong lòng anh. Anh nhíu mày, tâm can lại lần nữa xuất hiện cảm giác đau đớn.

Anh xoa nhẹ cánh vai cô, dịu dàng trấn an: "Được, chúng ta rời khỏi đây. Tôi đưa em đi”

"Vợ tôi có chút không khỏe, tôi tạm đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi" Anh quay lại nói với giám đốc GR, lão gật gù, “Vương tổng và phu nhân thong thả”

Vương Dạ Tước ôm cô rời đi trước sự hụt hẫng của nhiều người. Song, lại khiến một số để ý đến biểu hiện kì lạ của Hạ Thiên Du, trong đó có Tạ Minh Minh.

"Cô ta sao lại làm rơi ly rượu ngay khi nghe tên người đàn ông này, chẳng lẽ hai người có mối quan hệ gì khó nói sao?"

Cô ả nhìn Vô Kiến Phong cười khẩy: “Cũng trông rất đẹp trai. Mình nhất định phải điều tra hắn ta”

Sau đó cô ả đi cùng với lão giám đốc háo sắc, để lại một mình Vô Kiến Phong đứng sững ở đó.

"Cô ấy rõ ràng nhớ mình là ai, nhưng tại sao khi nhìn thấy lại làm như không thấy, khi nghe tên thì lại phản ứng mạnh như vậy?" Chợt, có một luồn ánh sáng nhận thức xoẹt qua đầu anh, anh ngẫm lại từng chi tiết thật kỹ. Từ lúc gặp mặt, mắt của Hạ Thiên Du vẫn luôn hướng về một hướng khác, đôi mắt cô cứng đờ, tuy nhìn có vẻ rất có hồn nhưng chẳng qua chỉ là một ít diễn xuất đánh lừa người khác.

"Chả trách Vương Dạ Tước lại bảo vệ cô ấy như vậy, Hạ Thiên Du thật sự đã mù rồi. Vương Dạ Tước cũng đã mất trí nhớ. Thì ra lời Rank ám chỉ là kết cục thế này sao...”

Vô Kiến Phong cầm lấy ly nước cam đã có từ trước ở trên bàn, trầm ngâm.

“Hai người họ thật sự đã không thể trở lại như trước nữa”

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 90 - 3: Tiệc (3)(6)​

Đưa về đến phòng, Hạ Thiên Du vẫn ôm chặt lấy Vương Dạ Tước không buông.

Anh gỡ tay cô ra nhưng không hề có dấu hiệu nhúc nhích. Hết cách, anh ngồi dựa vào đầu giường, ôm eo cô nhấc lên đùi, để cơ thể cô trọn vẹn dựa vào lòng anh.

Sau một lúc yên lặng vỗ về, mãi không thấy cô ngẩng mặt lên, anh mới nhìn xuống, xoa đầu nói: “Tôi đưa em về phòng rồi, ở đây rất an toàn, buông tôi ra nào"

Hạ Thiên Du lắc đầu kịch liệt, cô nấc lên như sắp khóc, giọng lạc đi mang theo sợ hãi: "Anh mới chính là người cần an toàn Tước à, đừng rời khỏi em, đừng đi đâu cả..."

"Có phải vì người tên Vô Kiến Phong đó khiến em sợ đến thành ra bộ dạng này không?" Vương Dạ Tước vuốt ve mái tóc cô, trầm giọng hỏi.

Hạ Thiên Du trợn to mắt, dòng lệ theo đó chảy ra từ hốc mắt lã chã rơi xuống thấm vào áo sơ mi trắng của anh từng giọt sẫm màu.

Đoạn kí ức chết chóc lại “không mời mà đến” ùa về tâm trí cô một cách vô pháp không chế, nỗi bất an xâm chiếm toàn bộ cõi lòng cô, cơ thể cô run lên bần bật như người bị bệnh rét.

Vương Dạ Tước nhận thấy sự bất thường, anh hơi hoảng, tóm lấy hai cầu vai cô, lắc nhẹ: "Thiên Thiên? Em sao vậy, sao lại run thế này?"

"Anh... anh tại sao lại nhớ..."

Vương Dạ Tước một giây sững sờ, rồi ngay lập tức hiểu được ý tứ trong câu hỏi của cô.

Mi mắt anh cụp xuống, mày rậm nhíu lại xô vào nhau những nếp nhăn hằn trên vầng trán cao rộng, đáy mắt thấp thoáng hận ý.

Vòng tay của Vương Dạ Tước mỗi lúc một chặt hơn ôm lấy cô, tưởng như anh muốn đem cô nhập vào cơ thể anh, một lòng bảo vệ cô chu toàn không cách nào có thể tách ra khỏi.

"Tôi không có cách nào nhớ lại chuyện trước đây. Tất cả tư liệu về hắc đạo đều do người trong bang nói cho tôi biết, kể cả động cơ của Thiên Hành muốn ám sát tôi”

Hạ Thiên Du bấu vào tay áo vest làm xuất hiện những nếp nhăn khó phẳng của chất vải khô cứng, cô cắn răng, sức lực ở các đầu ngón tay bấu càng sâu càng chặt.

“Em rất sợ... sợ sẽ lại mất đi anh như lần đó. Lần đó đã cướp đi kí ức của anh về em, nếu có lần tiếp theo, em sợ rằng thứ em vĩnh viễn mất đi là Vương Dạ Tước em rất yêu...”

Hạ Thiên Du chôn gương mặt đầm đìa nước mắt trong ngực Vương Dạ Tước. Lệ châu tuôn ra như dòng nước, thứ nước ấm áp mà đau lòng thấm đẫm chiếc áo của người đàn ông, xuyên qua lồng ngực thấu tận tâm can.

Vương Dạ Tước lặng người, tiếng khóc của cô như con dao từng nhát từng nhát rạch nát trái tim anh.

Bỗng nhiên trong đầu anh vẽ ra hình ảnh một cô gái mặc bộ váy nhuốm đỏ màu máu ngồi trên vách núi, toàn thân cô ấy lấm lem bùn đất, chân bị bắn máu chảy loang lổ, nhưng cô ấy dường như chẳng quan tâm, mặc kệ tất cả ngồi đó không ngừng kêu gào tên của anh. Cô ấy cũng khóc rất bi thương như bây giờ, ánh mắt, nét mặt của cô ấy bị nỗi tuyệt vọng, khốn khổ bao phủ hoàn toàn.

Anh biết đoạn kí ức này là gì, càng biết được khi đó cô đã đau khổ như thế nào.

Vương Dạ Tước ôm lấy cô, sống mũi anh cay cay.

Anh biết cô đang lo sợ điều gì, chính bản thân anh cũng đang cảm thấy rất bất an kể từ khi biết được thân phận hắc đạo của mình và Vô Kiến Phong đột ngột xuất hiện.

Anh tuy có Dạ Hành bảo vệ, nhưng lại chẳng còn chút kí ức nào về người và việc của trước đây, căn bản rất khó phân biệt ai là thù ai là bạn. Hạ Thiên Du vì ngay từ lúc đầu đã luôn ở bên cạnh anh nên mới gặp nguy hiểm, nay chân cô đã lành, nhưng biết đâu một lát nữa khi rời khỏi vòng tay anh, chân cô lại tiếp tục bị bắn, có thể đe doạ chính mạng sống của cô.

“Thật muốn có thể mất trí nhớ mãi mãi, không cần đấu đá trên thương trường, không cần lo sợ người mình yêu sẽ gặp nguy hiểm. Tôi cùng em đi đến một nơi không có sóng gió, cả nhà ba người chúng ta bình lặng sống qua ngày...”

Ba người ?!

Vương Dạ Tước sựt nhớ cô đang mang thai, nếu gặp phải kẻ muốn hãm hại, sẽ chẳng phải nguy hiểm gấp bội? Nghĩ đoạn, anh đẩy nhẹ cô ra lau đi nước mắt, dịu dàng hỏi: “Thiên Thiên, em tin tôi không?”

Hạ Thiên Du gật đầu, đoạn lấy lại tinh thần: “Anh có kế hoạch gì sao?”

“Bảo bối thông minh lắm” Anh xoa đầu cô, cười tít mắt, “Nhưng cũng không phải là kế hoạch gì...”

Nói giữa chừng, anh lấy điện thoại gọi cho Mã Tuấn An.

“Anh và Rank đã đến chưa?”

“Tôi và cậu ấy đang dưới đại sảnh, lúc nãy thấy cậu ôm Thiếu phu nhân về phòng rồi”

Mã Tuấn An liếc nhìn cậu nhóc Rank đang gặm đùi gà, thở dài ngao ngán.

“Chuyện gì sao?”

“Không, không có gì”

Vương Dạ Tước “Ừm”, câu sau nói ra có mấy phần nghiêm trọng, “Tăng cường người trong bang tiếp cận xung quanh nhà hàng, tôi vừa gặp Vô Kiến Phong”

“Cái gì?” Mã Tuấn An hét lên, Rank giật mình phun ra ngụm nước suối vừa uống.

“Không cần quá chú tâm đến tôi. Cậu và Rank chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là bảo vệ Thiên Du cho tốt. Đây là lệnh!”

Sắc mặt Mã Tuấn An thay đổi nhanh chóng, Rank thấy lạ, cậu kéo tay áo anh, nóng lòng hỏi: “Lloyd nói gì?”

Mã Tuấn An nhìn Rank khiến cậu bé toát mồ hôi.

“Vô Kiến Phong đang ở buổi tiệc này!”

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 90 - 4: Tiệc (4)(7)​

Hạ Thiên Du nghe lời anh nói qua cuộc gọi, cô đợi anh tắt máy liền lập tức kháng nghị: "Sao có thể chỉ chú ý an toàn của em, còn anh thì sao? Bọn họ ban đầu là nhắm vào anh đấy Tước à"

"Ngồi ngay ngắn lại nào" Vương Dạ Tước nhấc cô lên như nhấc một đứa trẻ, để cô ngồi gọn trong lòng mình, anh tựa cằm lên vai cô, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô.

"Đừng đánh trống lãng với em" Hạ Thiên Du đẩy mặt anh ra, quay đầu lại, mím môi ra vẻ tức giận.

Vương Dạ Tước e dè vợ phu nhân sẽ giận dỗi, nhanh trí dùng chiêu mỹ nam kế, đưa tay kéo cằm cô lại hôn lên môi cô.

Hạ Thiên Du không vượt qua được hành động bán manh của anh, cuối cùng ngại ngùng lí nhí: “Anh nói xem nào...”

Vương Dạ Tước phì cười, vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát vào lòng: “Tôi làm việc này là muốn tốt cho em. Không phải em nghĩ Dạ Hành chỉ có mỗi Mã Tuấn An và Rank đấy chứ?"

Hạ Thiên Du nhíu mày hướng anh vẻ nghi ngờ, anh bật cười, xoa đầu cô: “Ngốc ạ, tôi để Mã Tuấn An và Rank bảo vệ em vì tôi tin tưởng họ, họ tất nhiên rất tôn trọng em nên sẽ cẩn thận. Hơn nữa, hiện tại em đang có tiểu bảo bối trong bụng, lỡ xảy ra sơ suất gì tôi không thể chịu đựng nổi...”

“Thì ra anh ấy để tâm an toàn của mình và con như vậy”

“Tốt nhất vẫn nên giao phó cho hai người họ âm thầm bảo vệ em, còn về tôi, người trong bang tự khắc sẽ chú ý an toàn của lão đại này rồi”

Nét mặt Hạ Thiên Du dãn ra, nghe anh nói lại trùng xuống mấy phần buồn bã. Vương Dạ Tước bối rối, tại sao nói lời nào cũng khiến cô không vui. Anh thật chẳng biết dỗ dành cô thế nào nữa.

Đang lúng túng, bỗng cô ngẩng mặt lên hỏi anh, thần sắc trông có vẻ đã ổn định: "Đúng rồi, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhắc đến Rank, người đó là ai vậy?”

"Cậu ấy là thành viên trong bang, chính là cậu bé em đã cứu vài năm trước, sau đó tôi thu nhận cậu ấy vào Dạ Hành"

Cô suy tư ngẫm nghĩ, đoạn cũng nhớ ra sự việc của năm đó. Cô đập tay một cái, miệng cười tươi tắn: "Thì ra cậu bé ấy đang làm việc cho anh. Em vốn đã định thu nuôi nhưng cậu ấy không chịu đi cùng em, thật may vì anh đã đến”

"Bảo bối của tôi quả nhiên lương thiện như thiên thần nhỏ vậy”

“Không đâu” Hạ Thiên Du lắc đầu, cô nhướn người lên, đẩy mặt sát lại gần mặt anh, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, “Anh là người cứu Rank, trong lòng em anh chính là người đàn ông đáng để phó thác cả đời”

“Đúng rồi đấy” Vương Dạ Tước tựa trán chạm vào chán cô, cười tít cả mắt, thầm dặn lòng, “Tôi nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc em cả đời”

“Rank tuy tuổi còn nhỏ nhưng địa vị của cậu ấy trong bang chỉ dưới tôi một bậc”

“Cậu ấy... ưm... đánh người rất giỏi sao?” Hạ Thiên Du muốn nói lại ngập ngừng, chỉ sợ rằng ý của cô bị anh hiểu lầm thành Dạ Hành bang trên dưới đều chỉ biết “đâm thuê chém mướn”

Vương Dạ Tước nhìn dáng vẻ e dè của cô, lấy làm đáng yêu. Anh từ tốn giải thích: “Dạ Hành tuy là bang phái hắc đạo nhưng chúng tôi dùng vũ lực để bảo vệ trừ khử bọn người xấu, từ trước đến giờ chưa từng làm hại bất kì người vô tội nào. Công việc của Rank là đánh cắp thông tin, tất cả thông tin về bọn người ám sát tôi lần đó cũng đều do Rank cung cấp. Nhờ vậy tôi mới biết, bọn chúng hợp tác với nhau. Anh em Phong - Vũ và một người đàn ông ngoại quốc là Jason"

"Jason? Anh và hắn có ân oán gì sao?" Hạ Thiên Du nghe nói đến chủ mưu thì lo lắng tột độ, ngay lập tức chồm lên hỏi anh.

"Trước đây Jason là boss của công ty cạnh tranh với Thiên Tước, nhưng tôi không cách nào biết được lí do đằng sau khiến hắn phải ôm hận đến nỗi muốn giết chết tôi"

Hạ Thiên Du bất lực ngồi đó. Anh thấy cô ủ rũ như vậy thì không nỡ.

"Em yên tâm. Tôi có thể xử lý được tên Vô Kiến Phong đó, người của Dạ Hành đã bố trí xung quanh nơi này, có thể sẽ tóm được đồng bọn của hắn cũng nên”

Đột nhiên Hạ Thiên Du lắc đầu, xua tay như cỗ máy: "Không được không được"

Vương Dạ Tước ngạc nhiên: "Tại sao?"

"Vô Kiến Phong... anh ấy không phải là người xấu"

Nhìn vẻ khẩn trương của cô, anh không khỏi nghi ngờ. Nắm chặt cổ tay cô kéo lại, giọng anh trầm xuống: "Hắn là người giết tôi, tại sao lại không xấu? Em quen biết hắn?"

Hạ Thiên Du biết Vương Dạ Tước ghét nhất những điều cô che giấu sau lưng anh. Đành vậy, cô phải nói rõ: “Vô Kiến Phong là người ám sát anh, nhưng cuối cùng là người cứu em khỏi tay Vô Kiến Vũ. Vô Kiến Phong đã ra mặt chống lại Vô Kiến Vũ, anh ấy còn đồng ý với anh sẽ thả em đi, anh có nhớ ra được chút nào không?”

“Tôi không nhớ gì cả... nhưng nghe có vẻ em rất phản đối chuyện tôi xử lý hắn?” Ngữ điệu Vương Dạ Tước chợt lạnh lẽo, anh bất mãn, “Ban đầu hắn thật sự muốn giết tôi, sau đó tại sao lại không tiếp tục?”

Ánh mắt Vương Dạ Tước sắc lại, chằm chằm quan sát cô, biểu hiện của cô thật khiến anh nghi ngờ.

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 90 - 5: Tiệc (5)(8)​

Hạ Thiên Du nhớ lại thái độ của Vô Kiến Phong trước đây đối với cô có chút khác lạ, ánh mắt anh nhìn cô vừa dịu dàng lại có mấy phần nồng ấm. Cô giật mình, chẳng lẽ vì vậy Vô Kiến Phong mới “quay đầu là bờ” không trừ khử luôn cô?

Có nên nói cho Vương Dạ Tước biết chuyện này không?

Cô lén lút cúi đầu xuống, đột nhiên cảm giác khí tức âm trầm toả ra xung quanh. Hạ Thiên Du nuốt nước bọt, cô biết Vương Dạ Tước đang đặt hiềm nghi rất lớn lên người mình, nhưng muốn giải thích với anh khi anh đang trong trạng thái không còn kí ức, tuyệt nhiên một lời khó tỏ tường.

“Em nghe theo anh sắp xếp” Hạ Thiên Du sà vào lòng anh, gương mặt buồn bã áp vào lồng ngực nghe từng hồi tim đập hữu lực.

Cô mở miệng nói rất nhỏ, âm điệu yếu ớt như người bất lực: “Dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra cũng đừng quá mạo hiểm. Hãy nhớ trên đời còn có một người yêu anh như sinh mệnh, anh xảy ra chuyện, cô ấy sẽ không sống tốt”

Hiềm nghi trong Vương Dạ Tước sau lời thủ thỉ của cô tự nhiên tiêu biến. Lòng anh tuy dậy sóng, nhưng vẫn muốn có giây phút bình yên ôm lấy người con gái này, ít nhất ngay bây giờ, anh biết cô ấy đang ở bên cạnh anh.

Đã hàng phút trôi qua, cả hai cứ an tĩnh ôm nhau như thế. Vương Dạ Tước nhận thấy mình đã vắng mặt quá lâu trong buổi tiệc cổ đông, mới tách Hạ Thiên Du ra.

Dịu dàng áp tay lên má cô vuốt ve, anh nói: “Em ở đây, tôi phải dự một cuộc họp sau khi buổi tiệc kết thúc. Xong việc sẽ về với em”

Hạ Thiên Du mím môi, hai tay nắm lấy tay anh, siết chặt hơn như không muốn để anh đi.

Vương Dạ Tước dỗ dành: “Ở đây có rất nhiều người, hơn nữa chẳng phải em nói Vô Kiến Phong không phải người xấu sao? Lúc nãy giám đốc GR cũng giới thiệu anh ta là kiểm định viên của công trình. Khẳng định đã cải tà quy chính rồi. Sẽ không sao đâu”

“Nhưng... lỡ như còn có kẻ khác ngoài Vô Kiến Phong ở buổi tiệc này...”

“Người của Dạ Hành cũng ở đây, có phát hiện gì tôi sẽ lập tức phòng bị. Đừng lo lắng quá. An tâm nghỉ ngơi đi”

Nói rồi Vương Dạ Tước kiên nhẫn tách từng ngón tay của cô ra, sau đó lấy trong túi quần một thiết bị nhỏ đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay cô: “Đây là máy phát tín hiệu chuyên dùng của Dạ Hành. Nếu gặp nguy hiểm, hãy ấn nút tròn này, tôi sẽ lập tức đến chỗ em ngay”

Hạ Thiên Du sờ vật trong tay, quả thật có một nút tròn nhô lên, cô nhấn thử, một lúc chẳng nghe động tĩnh gì, cô phụng phịu: “Cái máy này hỏng rồi”

Vương Dạ Tước bật cười: “Ngốc ạ, có tín hiệu phát ra từ túi áo vest của tôi”

“Đùa anh một tí thôi” Cô cười lém lỉnh.

“Gậy dò đường để ở đầu giường, em muốn đến tủ quần áo thay đồ hay vào nhà vệ sinh cứ dùng nó”

“Ừm em biết rồi”

Vương Dạ Tước nhìn thấy cô cười vui như vậy, anh nào không biết cô đang giấu đi bộ mặt lo lắng để anh yên tâm.

“Cô nhóc này, nghĩ ai cũng ngốc như cô ấy sao”

Bất ngờ ôm chầm lấy cô, anh vén lọn tóc lên vành tai, kề miệng sát lại.

“Cẩn thận nhé”

Hạ Thiên Du mỉm cười.

———

Lý Dật Hiên và Lý Giai Tuệ cùng đi trên dãy hành lang phòng của anh, Vương Dạ Tước vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người.

“Dạ!” Lý Giai Tuệ hào hứng chạy đến.

Lý Dật Hiên chậm rãi tiến lại, cười thiện ý: “Chào cậu”

“Hai người cũng ở đây sao?”

“Tớ là người vẽ bản thiết kế công trình lần này, còn Tuệ được mời làm đại sứ quảng cáo, vào vai một hướng dẫn viên du lịch. Tớ và em ấy cùng đến tham dự buổi tiệc này” Lý Dật Hiên từ tốn nói.

Sau từng ngày ấy vắng mặt, Lý Dật Hiên trở lại vẫn là vẻ ấm áp ôn thuận như ngày nào. Bộ vest xám khoác trên người anh nhất mực tôn lên vóc dáng cao ráo, lịch lãm của tuýp đàn ông tuổi đôi mươi.

Vương Dạ Tước gật đầu, chợt nhớ ra, anh nhìn Lý Giai Tuệ: “Tuệ, anh có thể nhờ em việc này không?”

Lý Giai Tuệ được Vương Dạ Tước ngỏ lời, chưa biết chuyện gì đã gật đầu: “Anh cứ nói”

“Thiên Thiên đang ở bên trong, em có thể ở cùng cô ấy cho đến khi anh quay lại không? Em cũng biết, cô ấy bây giờ ở một mình anh không yên tâm”

Lý Giai Tuệ nhún vai: “Chuyện đó cứ giao cho em. Em và cô ấy đã trở thành bạn rồi, hai anh đừng nghi ngờ em nữa đấy”. Cô chỉ tay vào mặt hai người anh trai, hai lão dửng dưng ngoảnh mặt hướng khác.

Biết được Hạ Thiên Du đang ở trong căn phòng trước mặt, tâm tình Lý Dật Hiên lại dao động. Song, anh dứt khoát không để tình cảm chi phối, quay lại nói với Vương Dạ Tước: “Vậy để Tuệ và Tiểu Thiên ở cùng nhau, tớ và cậu đến dự cuộc họp”

“Được! Thiên Thiên giao cho em” Vương Dạ Tước quay đầu nói với Lý Giai Tuệ rồi cùng đi với Lý Dật Hiên.

Lúc hai người vừa cất bước, một người đàn ông tóc xám chậm rãi bước qua, lướt qua cánh cửa đang khép lại, Lý Giai Tuệ đứng ngay phía sau.

“Anh tìm thấy em rồi, Anna”

.

.

*Tối nay Vũ gáng cày thêm 1 chap nữa để up cho các tình yêu đọc. Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ Người Tình Mất Trí

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Chương 90 - 6: Tiệc (6)(9)​

Đi vào thang máy, bất chợt Lý Dật Hiên khựng lại, mặt biến sắc. Vương Dạ Tước thấy lạ, đặt tay lên vai anh: "Cậu sao vậy?"

"Người vừa đi qua, cậu có nhìn thấy không?"

"Làm sao?"

"Hắn ta rất giống, tớ đã gặp người đàn ông đó một lần. Có chết cũng không quên được màu tóc đó" Lý Dật Hiên lẩm bẩm.

Vương Dạ Tước chưa bao giờ thấy anh toả ra sát khí như thế này trước đây. Khẳng định đang có chuyện gì rất nghiêm trọng!

"Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy?" Vương Dạ Tước mất kiên nhẫn, kéo vai Lý Dật Hiên quay lại.

"Jason! Người lúc nãy đi qua chúng ta là Jason"

Vương Dạ Tước trợn mắt, định chạy ra nhưng thang máy đã đóng lại.

Lý Dật Hiên bấm số lầu cần dừng, trong lòng chỉ mong thang máy dừng càng nhanh càng tốt. Đương nhiên không phải vì thấy Jason có mặt ở đây mà anh lại khẩn trương như vậy. Điều đáng nói nhất chính là lúc đó, anh vô tình thấy hắn ta nhìn chằm chằm vào Lý Giai Tuệ cho đến khi cửa phòng đóng lại.

Còn Vương Dạ Tước, kẻ hại anh đến chết đi sống lại là Jason. Hắn vừa rồi còn lởn vởn quanh khu vực có Hạ Thiên Du, anh sợ rằng hắn đã biết cô ở trong phòng, lo lắng cô sẽ xảy ra bất trắc.

Trong thang máy lúc này, Vương Dạ Tước và Lý Dật Hiên đều lòng như lửa đốt, hướng về hai người con gái.

"Thiên Thiên đang gặp nguy hiểm"

"Tiểu Tuệ đang gặp nguy hiểm"

———

Ding - Tiếng dừng thang máy vang lên, Vương Dạ Tước và Lý Dật Hiên lập tức vụt ra khỏi thang máy. Vừa đi trên hành lang, vừa rất khẩn trương.

“Phải gọi cho Tuệ, em ấy gặp nguy hiểm rồi”

Lý Dật Hiên lấy điện thoại ra định ấn gọi cho Lý Giai Tuệ nhưng bị Vương Dạ Tước ngăn lại.

“Sao lại cản tớ?” Lý Dật Hiên bất mãn nhìn Vương Dạ Tước, mặt đanh lại khó chịu.

Vương Dạ Tước trầm ngâm, anh nói: “Trước khi cậu gọi cho Tuệ, có thể nói cho tôi biết, vì sao chuyện này có liên quan đến cô ấy, Jason và cô ấy rốt cuộc là chuyện gì?”

Lý Dật Hiên sững người, đối diện với ánh mắt sắc như chim ưng mang theo sự thăm dò của Vương Dạ Tước, anh không tự chủ chột dạ, quay mặt lãng tránh.

Mặc dù cố gắng che giấu nhưng sự gượng gạo vẫn bộc lộ hết trên gương mặt: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Ý trong lời nói! Tại sao Tuệ có liên quan đến Jason? Cậu lo lắng như vậy, chắc chắn biết được điều gì đó”

Lý Dật Hiên im bặt. Anh đắn đo không biết có nên nói mọi chuyện cho Vương Dạ Tước nghe hay không thì đột nhiên điện thoại trong tay reo lên. Anh giật mình nhìn xuống, là em gái gọi cho anh.

Vội vàng nghe máy, Lý Dật Hiên sốt sắng: “Tuệ, em không sao chứ?”

Vương Dạ Tước đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát thái độ khẩn trương của anh.

“Em thì có chuyện gì chứ. Chẳng qua Thiên Du đang nghén thai, em muốn mua một ít đồ ăn lên cho cô ấy nhưng bỏ đi thì không tiện. Nhờ anh nói với Dạ, cử vài người đến canh phòng giúp em được không?”

Lý Dật Hiên nghe vậy thì lập tức cắt lời, nói rất kiên quyết: “Em không được ra khỏi phòng, cứ ở yên đấy. Anh gọi phục vụ mang lên cho em”

“Tại sao vậy?” Lý Giai Tuệ ngạc nhiên.

“Không cần biết nhiều, chỉ cần nghe lời của anh”

Lý Giai Tuệ tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe giọng anh trai có vẻ rất sốt ruột, cô lại không muốn làm trái lời của anh. Đành mang nỗi bồn chồn trong lòng, ngoan ngoãn ở trong phòng với Hạ Thiên Du.

Vương Dạ Tước thấy Lý Dật Hiên đã ngắt máy, đoạn hỏi: “Tuệ gọi đến à?”

“Ừm” Lý Dật Hiên nhanh chóng thu lại vẻ mặt sốt ruột, anh cười ôn hoà như không có chuyện gì xảy ra, huých tay Vương Dạ Tước, “Tiểu Thiên bị nghén, chắc là do chưa ăn gì nên Tuệ gọi cho tớ bảo tớ kêu phục vụ mang vài món không tanh lên cho cô ấy”

Vương Dạ Tước nghe nhắc đến vợ phu nhân, thái độ liền quay ngoắc 180 độ. Gò má cao hơi ửng, gương mặt tuấn tú hớn hở hơn trông thấy.

Anh bị Lý Dật Hiên chọc ghẹo, che miệng ho khan. Đoạn lấy lại phong độ lạnh lùng, anh sải bước dài chậm rãi, thao thao nói: “Jason tuy có mặt ở đây nhưng nếu hắn muốn làm loạn chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh động. Hơn vậy, hắn là boss của GR, năm phút nữa sẽ đến họp cùng chúng ta. Trong khoảng thời gian này, cho dù là sai khiến người khác ra tay cũng bất khả thi. Thành viên của Dạ Hành đã cải trang thành nhân viên kiểm soát của nhà hàng, nếu có người nào lai lịch bất minh, bọn họ sẽ báo cho tôi biết. Điều cần làm lúc này là không được tỏ ra đề phòng, tránh đánh rắn động cỏ”

Lý Dật Hiên ngạc nhiên, anh nhìn Vương Dạ Tước bằng ánh mắt thán phục.

“Cậu nhớ ra rồi sao?”

“Không” Vương Dạ Tước dừng lại, vừa hay đứng trước cửa phòng họp.

Anh cho hai tay vào túi quần, dáng người cao lớn đứng chắn trước cửa vững như bàn thạch. Anh liếc mắt nhìn Lý Dật Hiên, nhếch nửa khoé môi. Nụ cười kiêu hãnh, tự tin như thể mọi chuyện anh đều nắm trong lòng bàn tay.

“Cho dù có mất trí nhớ thì bản năng vẫn là bản năng. Bản năng của tôi là bảo vệ người tôi yêu thương, bằng bất cứ giá nào”

Khi nhìn thấy hình ảnh Vương Dạ Tước trước mắt, Lý Dật Hiên dường như được cổ động thêm tinh thần. Anh bình tâm lại, lãnh tĩnh như mặt hồ không đáy.

Lý Dật Hiên đẩy cửa. Anh và Vương Dạ Tước dứt khoác bước vào căn phòng. Đón đầu là chủ trì cuộc họp đã ngồi chễm chệ trên ghế từ bao giờ - Jason!

“Vương tổng và giáo sư Lý đều đến rồi”

[Quyển 2] Người Tình Mất Trí - Thông báo(10)​

Thành thật xin lỗi các bạn đọc giả vì phần vô trách nhiệm này của Vũ đã không thông báo sớm hơn.

Như các bạn đã biết, hiện tại app mê đọc truyện đã ngừng chính sách phát lương cho những tiểu thuyết tranh top. Vũ tuy là người có đam mê với viết truyện ngôn tình nhưng tiền trao cháo múc. Bây giờ không trả nhuận bút nên Vũ không đăng ở mê nữa.

Nếu các bạn vẫn muốn đọc tiếp bộ truyện này, xin mời sang MangaToon. Bên đấy chap tiếp tục diễn biến là chap 165. Vũ vẫn viết và đăng lên đều đặn mỗi ngày, bộ truyện cũng sắp đi đến hồi kết rồi.

Thân ái tạ lỗi cúi chào mọi người.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom