Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Chia cắt (6)
Vô Kiến Phong nghe nói đến hai từ "hưởng thụ" áp lên người cô thì dòng chảy phẫn uất cuộn trào mãnh liệt, anh hét lên: "Vô Kiến Vũ tên khốn nạn, anh không được làm càn! Anh dám động đến cô ấy tôi thề sẽ giết chết anh!"
Làm sao anh có thể? Làm sao có thể để đoá hoa thuần khiết ấy rơi vào tay ác ma dơ bẩn, lại chính là anh trai của anh? Cô ấy là cô gái đầu tiên nói lời dịu dàng, là cô gái đầu tiên mỉm cười với anh, là cô gái làm lay động trái tim sắt đá khiến anh cảm mến. Anh thề trên sự nhân ái của cô ấy, không thể để cô gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa, đặc biệt sẽ giải cứu cô thoát từ trong tay tên cặn bã này.
"Câm miệng. Chú đã mê mẩn con đàn bà này rồi sao? Đến cuối cùng chú cũng chỉ là một con quỷ tay vấy đầy máu tươi. Đã là ác quỷ thì suốt đời vẫn là ác quỷ. Sát thủ không có trái tim mềm yếu như con người, chú là một sát thủ mang hình hài tâm hồn của một con quỷ, sự thật không thể thay đổi, đừng ở đó tỏ lòng nhân ái làm ta phát ói nữa. Là anh trai của chú, ta hổ thẹn thay chú đấy" Vô Kiến Vũ chửi rủa, hắn đấm mạnh vào mặt Vô Kiến Phong, mép miệng anh rỉ ra một dòng máu.
Đã là ác quỷ thì suốt đời vẫn là ác quỷ... ! Câu nói của Vô Kiến Vũ tác động trực tiếp vào tâm can đang hỗn loạn của anh. Anh cười, cười như đang khóc. Bản thân hoá ra là một con quỷ ư? Lần đầu tiên mọi người nghe được âm thanh kêu gào của con quỷ ấy trong nỗi thống khổ mà tiếng cười mang lại.
Tấn thêm vào bụng anh một cái lên gối, Vô Kiến Phong phọt nước bọt, anh nhăn mặt. Quả nhiên người thân còn tàn nhẫn hơn ác thú. Cú đấm của hắn ra tay dứt khoát mạnh mẽ hơn Thiên Du rất nhiều, cô rõ ràng còn không muốn đánh thật sự, cô ấy không muốn đánh một ác quỷ vẫn còn sự tốt bụng ẩn chứa trong trái tim là anh chăng ?
"Hạ Thiên Du... Hạ Thiên Du... xin em, chạy đi. Tôi không thể làm gì được..."
Thấy Vô Kiến Phong đã có vẻ khuất phục gục đầu vô vọng, Vô Kiến Vũ thờ ơ quay lưng. Đi đến tóm lấy tóc cô, siết cổ cô đưa lên khó thở, nhìn Dạ Tước cười gian ác: "Này Vương Dạ Tước, ta đến đây để giết cậu thay đứa em trai ngu ngốc của ta. Nhưng ta sẽ không trực tiếp đối đầu với cậu như cái cách ngu xuẩn mà nó đã làm"
"Mày nói gì?"
"Ta sẽ cho cậu một cái chết viên mãn. Chính cậu sẽ tự mình ra tay"
"Cái gì?" Dạ Tước nhíu mày, anh không hiểu tên khốn này đã thật sự điên rồ.
Vô Kiến Vũ cười man rợ, hắn ép bắp tay siết cổ cô, tay còn lại rút trong túi quần ra một con gao găm bằng bạc lấp lánh sắc bén. Hắn rạch nhẹ đầu mũi dao vào cổ cô, một vết máu rỉ ra trên làn da trắng trẻo. Tim Dạ Tước đau một nhịp, anh hét lên ngăn cản: "Dừng lại, không được làm hại cô ấy"
"Vô Kiến Vũ dừng tay, đừng giết cô ấy, tôi xin anh" Cũng là lúc Vô Kiến Phong hoảng loạn hét lên, anh đã thật sự mất bình tĩnh và bắt đầu có phản ứng mạnh mẽ bằng cách vùng vẫy.
"Ồ !!! Một hiện thực thú vị... hahaha. Lloyd à Lloyd, em trai của ta ưng ý người đàn bà của cậu rồi, tại sao cậu lại nhân nhượng như vậy, lúc nãy tại sao không giết nó?"
"Đừng nói nữa, mày chỉ hoang tưởng. Jack không bao giờ rung động với phụ nữ. Ngược lại là tên khốn nạn như mày, bỏ dao ra khỏi cổ cô ấy ngay" Dạ Tước gằng giọng lạnh lẽo, lời nói sắc nhọn như ám khí phi thẳng vào màng nhĩ Vô Kiến Vũ.
Chính Vô Kiến Phong cũng bất ngờ với trạng thái bốc đồng của mình hiện tại, anh không nói câu thừa nhận, chỉ âm trầm lên tiếng: "Tôi không đùa đâu, thả cô ấy ra!"
"Không thả thì sao? Thế nào? Đám nhóc hai người có thể làm gì được ta, trong khi một đứa thì thương tích đầy người, một đứa đang bị kìm hãm?" Vô Kiến Vũ cười chế giễu, hắn tiếp tục rạch lên cổ cô, một dòng máu đỏ tươi chảy ra tí tách trên làn da trắng ngần. Cơn đau rát lấn át mọi cảm quan, cô nhăn mặt lại ép một giọt nước mắt chảy xuống.
"Tước, anh đừng nghe lời hắn. Đừng quan tâm đến em, chạy đi. Hắn chỉ dùng em đả kích anh thôi, tất cả đều là thủ đoạn hèn hạ của hắn, đừng mắc lừa"
"Ồ vậy sao, thật tiếc, ta thủ đoạn nên không nhân từ như đứa em trai kia đâu" Nói rồi hắn cứa mạnh vào cổ cô, cô mở to mắt đứng người. Vết cắn sâu hút gần như chạm vào mạch máu.
"Dừng lại... tao... chết là được chứ gì? Mày muốn mạng tao, tao cho. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa" Thấy nguy hiểm đang đe doạ tính mạng cô, anh không tự chủ vô thức vươn tay ngăn lại, cắn răng thốt ra từng chữ.
"Đừng mà Tước, anh không thể đâu!!! Em không đồng ý" Cô lắc đầu kịch liệt, nước mắt bật ra thấm đẫm cả khuôn mặt.
"Im lặng nào cô gái" Vô Kiến Vũ bóp mạnh cằm cô, hắn dúi đầu vào cổ cô liếm láp dòng máu đang chảy.
Dơ bẩn ! Kinh tởm !
"Quá ghê tởm, mình muốn thoát khỏi đây, mình muốn thoát khỏi nơi này... ai đó, làm ơn cứu chúng tôi. Chúa ơi, làm ơn cứu lấy anh ấy"
Làm sao anh có thể? Làm sao có thể để đoá hoa thuần khiết ấy rơi vào tay ác ma dơ bẩn, lại chính là anh trai của anh? Cô ấy là cô gái đầu tiên nói lời dịu dàng, là cô gái đầu tiên mỉm cười với anh, là cô gái làm lay động trái tim sắt đá khiến anh cảm mến. Anh thề trên sự nhân ái của cô ấy, không thể để cô gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa, đặc biệt sẽ giải cứu cô thoát từ trong tay tên cặn bã này.
"Câm miệng. Chú đã mê mẩn con đàn bà này rồi sao? Đến cuối cùng chú cũng chỉ là một con quỷ tay vấy đầy máu tươi. Đã là ác quỷ thì suốt đời vẫn là ác quỷ. Sát thủ không có trái tim mềm yếu như con người, chú là một sát thủ mang hình hài tâm hồn của một con quỷ, sự thật không thể thay đổi, đừng ở đó tỏ lòng nhân ái làm ta phát ói nữa. Là anh trai của chú, ta hổ thẹn thay chú đấy" Vô Kiến Vũ chửi rủa, hắn đấm mạnh vào mặt Vô Kiến Phong, mép miệng anh rỉ ra một dòng máu.
Đã là ác quỷ thì suốt đời vẫn là ác quỷ... ! Câu nói của Vô Kiến Vũ tác động trực tiếp vào tâm can đang hỗn loạn của anh. Anh cười, cười như đang khóc. Bản thân hoá ra là một con quỷ ư? Lần đầu tiên mọi người nghe được âm thanh kêu gào của con quỷ ấy trong nỗi thống khổ mà tiếng cười mang lại.
Tấn thêm vào bụng anh một cái lên gối, Vô Kiến Phong phọt nước bọt, anh nhăn mặt. Quả nhiên người thân còn tàn nhẫn hơn ác thú. Cú đấm của hắn ra tay dứt khoát mạnh mẽ hơn Thiên Du rất nhiều, cô rõ ràng còn không muốn đánh thật sự, cô ấy không muốn đánh một ác quỷ vẫn còn sự tốt bụng ẩn chứa trong trái tim là anh chăng ?
"Hạ Thiên Du... Hạ Thiên Du... xin em, chạy đi. Tôi không thể làm gì được..."
Thấy Vô Kiến Phong đã có vẻ khuất phục gục đầu vô vọng, Vô Kiến Vũ thờ ơ quay lưng. Đi đến tóm lấy tóc cô, siết cổ cô đưa lên khó thở, nhìn Dạ Tước cười gian ác: "Này Vương Dạ Tước, ta đến đây để giết cậu thay đứa em trai ngu ngốc của ta. Nhưng ta sẽ không trực tiếp đối đầu với cậu như cái cách ngu xuẩn mà nó đã làm"
"Mày nói gì?"
"Ta sẽ cho cậu một cái chết viên mãn. Chính cậu sẽ tự mình ra tay"
"Cái gì?" Dạ Tước nhíu mày, anh không hiểu tên khốn này đã thật sự điên rồ.
Vô Kiến Vũ cười man rợ, hắn ép bắp tay siết cổ cô, tay còn lại rút trong túi quần ra một con gao găm bằng bạc lấp lánh sắc bén. Hắn rạch nhẹ đầu mũi dao vào cổ cô, một vết máu rỉ ra trên làn da trắng trẻo. Tim Dạ Tước đau một nhịp, anh hét lên ngăn cản: "Dừng lại, không được làm hại cô ấy"
"Vô Kiến Vũ dừng tay, đừng giết cô ấy, tôi xin anh" Cũng là lúc Vô Kiến Phong hoảng loạn hét lên, anh đã thật sự mất bình tĩnh và bắt đầu có phản ứng mạnh mẽ bằng cách vùng vẫy.
"Ồ !!! Một hiện thực thú vị... hahaha. Lloyd à Lloyd, em trai của ta ưng ý người đàn bà của cậu rồi, tại sao cậu lại nhân nhượng như vậy, lúc nãy tại sao không giết nó?"
"Đừng nói nữa, mày chỉ hoang tưởng. Jack không bao giờ rung động với phụ nữ. Ngược lại là tên khốn nạn như mày, bỏ dao ra khỏi cổ cô ấy ngay" Dạ Tước gằng giọng lạnh lẽo, lời nói sắc nhọn như ám khí phi thẳng vào màng nhĩ Vô Kiến Vũ.
Chính Vô Kiến Phong cũng bất ngờ với trạng thái bốc đồng của mình hiện tại, anh không nói câu thừa nhận, chỉ âm trầm lên tiếng: "Tôi không đùa đâu, thả cô ấy ra!"
"Không thả thì sao? Thế nào? Đám nhóc hai người có thể làm gì được ta, trong khi một đứa thì thương tích đầy người, một đứa đang bị kìm hãm?" Vô Kiến Vũ cười chế giễu, hắn tiếp tục rạch lên cổ cô, một dòng máu đỏ tươi chảy ra tí tách trên làn da trắng ngần. Cơn đau rát lấn át mọi cảm quan, cô nhăn mặt lại ép một giọt nước mắt chảy xuống.
"Tước, anh đừng nghe lời hắn. Đừng quan tâm đến em, chạy đi. Hắn chỉ dùng em đả kích anh thôi, tất cả đều là thủ đoạn hèn hạ của hắn, đừng mắc lừa"
"Ồ vậy sao, thật tiếc, ta thủ đoạn nên không nhân từ như đứa em trai kia đâu" Nói rồi hắn cứa mạnh vào cổ cô, cô mở to mắt đứng người. Vết cắn sâu hút gần như chạm vào mạch máu.
"Dừng lại... tao... chết là được chứ gì? Mày muốn mạng tao, tao cho. Đừng làm tổn thương cô ấy nữa" Thấy nguy hiểm đang đe doạ tính mạng cô, anh không tự chủ vô thức vươn tay ngăn lại, cắn răng thốt ra từng chữ.
"Đừng mà Tước, anh không thể đâu!!! Em không đồng ý" Cô lắc đầu kịch liệt, nước mắt bật ra thấm đẫm cả khuôn mặt.
"Im lặng nào cô gái" Vô Kiến Vũ bóp mạnh cằm cô, hắn dúi đầu vào cổ cô liếm láp dòng máu đang chảy.
Dơ bẩn ! Kinh tởm !
"Quá ghê tởm, mình muốn thoát khỏi đây, mình muốn thoát khỏi nơi này... ai đó, làm ơn cứu chúng tôi. Chúa ơi, làm ơn cứu lấy anh ấy"
Bình luận facebook