Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Bí mật của Giai Tuệ (5)
Cả một bầu không khí đen tối giáng xuống hắt lên khuôn mặt Tĩnh Dư tối mịt. Anh siết chặt vòng tay cuộn Giai Tuệ vào lòng, bàn tay to lớn vòng qua đầu ý tứ bịt tai cô lại, tay kia ghì sau gáy cô úp mặt cô dúi vào vòm ngực vững chắc... Tất cả những hành động đó chung quy đều muốn tránh cô khỏi những câu nói mỉa mai, từng đợt tiếng cười chế giễu khanh khách vang vọng. Là sự quan tâm vô thức xuất phát từ trái tim ấm nóng của người đàn ông trầm lặng này, thể hiện đại ý chỉ vỏn vẹn: "Anh không muốn để em bị người khác tổn thương!"
Máu trong người Tĩnh Dư như đang sôi sục, anh ngước mắt căm phẫn nhìn Tống Gia Viễn. Một bên mắt bị mái tóc rũ xuống che phủ, một bên lộ ra, mi mắt híp lại cực hạn ép thành tia sắc lạnh phản chiếu sau lớp kính trong suốt.
"Những gì anh nói làm tôi nghe chướng tai quá rồi! Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, làm sao nói câu nào câu nấy lại thấy dơ bẩn như vậy. Anh có biết mình đang đứng trong địa bàn của ai không? Dương oai tự đắc, cư nhiên động đến người của tôi, chán sống rồi?!"
Tĩnh Dư vòng tay giam Giai Tuệ trong lòng không chút nới lỏng, anh dương mắt trừng người đàn ông tóc xám đứng trước mặt. Hắn trông bộ dạng và giọng điệu của Tĩnh Dư đã mấy phần khác lạ cũng lấy làm cẩn trọng, song khuôn mặt vẫn trưng ra nét đá đểu cười nhạo: "Người của anh? Ý anh là cậu em trai quý hoá đang hấp hối ở bệnh viện đấy à? Tôi mong sao hắn chết càng nhanh càng tốt, lúc đó Thiên Tước tập đoàn sẽ thuộc về tay Tống Gia Viễn này"
"Ngu đần! Thiên Tước là từ đâu mà có danh tiếng như ngày hôm nay chẳng lẽ anh không điều tra qua? Anh căn bản không bao giờ có thể thâu tóm được công ty khi dám xem thường năng lực và ý chí của em trai tôi. Chuyện của cậu ấy đương nhiên một mình cậu ấy đủ sức giải quyết, nhưng nếu cậu ấy biết anh là người khiến cậu ấy phải nằm đó đến mỏi nhừ cả lưng, tôi chắc chắn khi hồi phục, điều đầu tiên Dạ Tước làm là một chân đá anh cuốn khỏi nơi này. Còn bây giờ, tôi xử lý anh vì anh đang xúc phạm Lý Giai Tuệ, xúc phạm đến người phụ nữ của tôi"
Còn tưởng chừng do bản thân hoảng quá làm mắt hoa tai ù, nhưng âm thanh dõng dạc chắc chắn kia cô không thể lầm vào đâu được. Giai Tuệ giật mình bám tay vào vạt áo ngẩng đầu ra nhìn anh. Mái tóc đen rũ xuống che khuất một bên mắt, mắt còn lại trừng lên tia máu bức người. Đôi đồng tử màu khói bộc lên sự ngỡ ngàng đan xen sợ hãi, tay cô run run, rụt rè chạm vào cánh tay anh: "Anh? Vừa nãy... vì sao mà?"
"Bây giờ em đừng nói gì nữa, phần còn lại cứ để anh giải quyết, em chỉ cần đứng phía sau anh là được" Tĩnh Dư nghiêng đầu ghé miệng nói nhỏ vào tai cô, kết thúc câu nói là nụ cười trầm ấm truyền đến một cảm giác bồi hồi an tâm đến lạ lùng.
Tĩnh Dư đỡ Giai Tuệ đứng dậy, đẩy cô đứng sau lưng mình che chắn. Anh bước đến gần đối mặt với Tống Gia Viễn, thâm trầm nói: "Tống Gia Viễn, có lẽ anh cần biết một vài chuyện. Thứ nhất, chuyện của em trai tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh anh là chủ mưu trong phi vụ ám sát có tổ chức lần này. Thứ hai, chuyện của Lý Giai Tuệ và anh trước đây có quan hệ gì tôi vốn dĩ không quan tâm. Bây giờ cô ấy đã rời khỏi Mỹ, rời khỏi anh và trở về đây đồng nghĩa mọi chuyện đã chủ động chấm dứt rồi. Cô ấy muốn anh buông tha, anh lại không đồng ý còn sỉ nhục cô ấy, anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng để anh động đến người của mình như vậy ư? Anh có tư cách gì giam giữ một người? Chỉ cần một cuộc điện thoại đến cục cảnh sát, tội trạng mưu sát chủ tịch Thiên Tước, sỉ nhục uy hiếp ảnh hậu showbiz nổi tiếng cũng đủ để anh ngồi trong tù đếm lịch cả đời! Kẻ hèn hạ vô sỉ như anh còn tự nhận mình là một thương nhân thông minh, lần đầu tiên trong đời Vương Tĩnh Dư tôi thấy chuyện lố bịch như vậy"
"Tên này... Rốt cuộc hắn là người như thế nào?"
Tống Gia Viễn nhất thời cứng miệng, cơn hoang mang dần dần được trấn tĩnh, hắn tự tay miết lên viền môi bạc của mình, nhếch một cái rõ rệt khinh thường, phá lên cười lớn: "!!! Hừm, Vương Tĩnh Dư anh muốn tố cáo tôi cho cảnh sát? Chứng cứ đâu? Đúng vậy, chính tôi là chủ mưu giao dịch với xã hội đen ám sát Vương Dạ Tước, tôi muốn nuốt chửng công ty của hắn ngay khi hắn xuống mồ. Ông trời cũng đứng về phía tôi, mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi. Đều nhờ vào công lao theo dõi con đàn bà này mới biết được cuộc hẹn của cô ta, tiểu tình nhân của Vương Dạ Tước ngẫu nhiên muốn ra ngoài dã ngoại, lão đại Thiên Hành bang lại trùng hợp có tư thù với hắn từ trước, những con cờ này được tôi lợi dụng một cách chặt chẽ và hoàn hảo. Người tôi thuê để ám sát Vương Dạ Tước chính là lão đại của băng nhóm xã hội đen Thiên Hành bang khét tiếng trong giới hắc đạo"
Tĩnh Dư im lặng không nói, anh nhất định không thể lên tiếng vào lúc này, bằng không mọi sự che giấu Dạ Tước là người của xã hội đen sẽ bị vạch trần, điều đó đồng nghĩa việc vạch áo cho thù xem lưng!
"Làm sao lại thất thần rồi 'anh trai' ?"
"Hừ. Đang hóng tai nghe tiếp miệng chó phát ngôn tiếng người như thế nào"
Tống Gia Viễn tối tăm mặt mày, hắn nghiến răng căm phẫn, thật tiếc chỉ có thể kiềm nén vào trong, đợi thời cơ trút ra một thể.
"Haha, xem ra miệng lưỡi của chủ tịch Vương đây cũng không vừa, là một đôi với kẻ chuyên bày ra bộ mặt ảnh hậu giả tạo thì thật xứng không ai bằng. Mà dù sao, sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ bắt con đàn bà này về làm tình nhân mãi mãi, giam cầm cô ta trong thế giới showbiz đầy rẫy cám dỗ mà cô ta luôn mong muốn. Đây là quốc gia của các người đương nhiên thế lực của tôi không địch lại, nhưng chỉ cần có tiền là có thể giải quyết hết tất cả. Cảnh sát thành phố thuộc tầm cỡ quốc tế là cái thá gì, đừng quên tôi sống ở Mỹ, đến cả cục điều tra liên bang FBI cũng không ngoại lệ khi có giao tình với tôi"
"Anh nghĩ cảnh sát chúng tôi không làm gì được kẻ giết người như anh ư?"
"Hoàn toàn là như vậy. Thứ có quyền lực nhất trên đời này là tiền, hơn cả các người không có chứng cứ thì làm sao tố cáo tôi đây? Các người đừng nghĩ sẽ giấu ghi âm hay camera ở đâu đó. Tôi đã gắn máy phát hiện tín hiệu trong phòng này rồi, một khi phát hiện ra sóng điện tử trong phạm vi diện tích này, cảm ứng sẽ ngay lập tức xâm nhập và ngắt tín hiệu trong khi các người còn chưa hay biết gì. Muốn giở trò với tôi, còn non lắm! Haha" Tống Gia Viễn nâng ly rượu ực mạnh một ngụm còn sót lại, dư vị đỏ chói chảy trên khoé miệng hắn, ánh mắt sắc lạnh phản lên tia gian ác, dương dương tự đắc cười lớn.
"Như thế này làm sao có bằng chứng để thu phục hắn đây?" Tĩnh Dư cắn răng bế tắc.
"Ý của Tống tiên sinh là ngoài phạm vi căn phòng thì có thể sử dụng máy ghi âm bình thường?”
Từ ngoài cửa truyền vào giọng nói trầm bổng đều đặn. Tĩnh Dư và Giai Tuệ sững người nghi ngờ nhìn nhau. Tống Gia Viễn nghe câu nói ấy thì như bị chọc trúng yếu điểm, nghiến răng hét lên: "Kẻ nào? Ra mặt đi!"
"Thật bất cẩn, cửa phòng vẫn còn chưa khoá lại này"
Cánh cửa kèn kẹt mở ra, một thân ảnh cao lớn từ từ hiện ra sau cánh cửa gỗ sang trọng. Là bộ dáng cao lớn kiên định, mái tóc nâu rũ xuống ngang mi như thường lệ. Hành động nhấc kính điều chỉnh rồi cho tay vào túi quần. Đường nét trên khuôn mặt an tĩnh không để lại một cảm xúc gì.
"Dật Hiên?!”
Cạch - “Đúng vậy, chính tôi là chủ mưu giao dịch với xã hội đen ám sát Vương Dạ Tước...” - Bụp. Tiếng nói phát ra từ cuộn ca-xet lập tức ngừng lại.
Tống Gia Viễn thất thần, siết chặt ly rượu trong tay như muốn bóp nát.
"Tất cả những lời thú tội của anh đều nằm trong này hết rồi. Tội danh mưu sát, hợp tác với xã hội đen. Cho dù có là tổng thống cũng y luật phán quyết. Tôi nghĩ cách nhanh nhất bây giờ là mau cút đi!”
Dật Hiên đưa tay lên trước mặt, ngón tay tạo hình búng một cái như cảnh cáo việc đuổi hắn ra khỏi quốc gia này cũng cùng là đơn giản như một cái búng tay.
Máu trong người Tĩnh Dư như đang sôi sục, anh ngước mắt căm phẫn nhìn Tống Gia Viễn. Một bên mắt bị mái tóc rũ xuống che phủ, một bên lộ ra, mi mắt híp lại cực hạn ép thành tia sắc lạnh phản chiếu sau lớp kính trong suốt.
"Những gì anh nói làm tôi nghe chướng tai quá rồi! Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, làm sao nói câu nào câu nấy lại thấy dơ bẩn như vậy. Anh có biết mình đang đứng trong địa bàn của ai không? Dương oai tự đắc, cư nhiên động đến người của tôi, chán sống rồi?!"
Tĩnh Dư vòng tay giam Giai Tuệ trong lòng không chút nới lỏng, anh dương mắt trừng người đàn ông tóc xám đứng trước mặt. Hắn trông bộ dạng và giọng điệu của Tĩnh Dư đã mấy phần khác lạ cũng lấy làm cẩn trọng, song khuôn mặt vẫn trưng ra nét đá đểu cười nhạo: "Người của anh? Ý anh là cậu em trai quý hoá đang hấp hối ở bệnh viện đấy à? Tôi mong sao hắn chết càng nhanh càng tốt, lúc đó Thiên Tước tập đoàn sẽ thuộc về tay Tống Gia Viễn này"
"Ngu đần! Thiên Tước là từ đâu mà có danh tiếng như ngày hôm nay chẳng lẽ anh không điều tra qua? Anh căn bản không bao giờ có thể thâu tóm được công ty khi dám xem thường năng lực và ý chí của em trai tôi. Chuyện của cậu ấy đương nhiên một mình cậu ấy đủ sức giải quyết, nhưng nếu cậu ấy biết anh là người khiến cậu ấy phải nằm đó đến mỏi nhừ cả lưng, tôi chắc chắn khi hồi phục, điều đầu tiên Dạ Tước làm là một chân đá anh cuốn khỏi nơi này. Còn bây giờ, tôi xử lý anh vì anh đang xúc phạm Lý Giai Tuệ, xúc phạm đến người phụ nữ của tôi"
Còn tưởng chừng do bản thân hoảng quá làm mắt hoa tai ù, nhưng âm thanh dõng dạc chắc chắn kia cô không thể lầm vào đâu được. Giai Tuệ giật mình bám tay vào vạt áo ngẩng đầu ra nhìn anh. Mái tóc đen rũ xuống che khuất một bên mắt, mắt còn lại trừng lên tia máu bức người. Đôi đồng tử màu khói bộc lên sự ngỡ ngàng đan xen sợ hãi, tay cô run run, rụt rè chạm vào cánh tay anh: "Anh? Vừa nãy... vì sao mà?"
"Bây giờ em đừng nói gì nữa, phần còn lại cứ để anh giải quyết, em chỉ cần đứng phía sau anh là được" Tĩnh Dư nghiêng đầu ghé miệng nói nhỏ vào tai cô, kết thúc câu nói là nụ cười trầm ấm truyền đến một cảm giác bồi hồi an tâm đến lạ lùng.
Tĩnh Dư đỡ Giai Tuệ đứng dậy, đẩy cô đứng sau lưng mình che chắn. Anh bước đến gần đối mặt với Tống Gia Viễn, thâm trầm nói: "Tống Gia Viễn, có lẽ anh cần biết một vài chuyện. Thứ nhất, chuyện của em trai tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh anh là chủ mưu trong phi vụ ám sát có tổ chức lần này. Thứ hai, chuyện của Lý Giai Tuệ và anh trước đây có quan hệ gì tôi vốn dĩ không quan tâm. Bây giờ cô ấy đã rời khỏi Mỹ, rời khỏi anh và trở về đây đồng nghĩa mọi chuyện đã chủ động chấm dứt rồi. Cô ấy muốn anh buông tha, anh lại không đồng ý còn sỉ nhục cô ấy, anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng để anh động đến người của mình như vậy ư? Anh có tư cách gì giam giữ một người? Chỉ cần một cuộc điện thoại đến cục cảnh sát, tội trạng mưu sát chủ tịch Thiên Tước, sỉ nhục uy hiếp ảnh hậu showbiz nổi tiếng cũng đủ để anh ngồi trong tù đếm lịch cả đời! Kẻ hèn hạ vô sỉ như anh còn tự nhận mình là một thương nhân thông minh, lần đầu tiên trong đời Vương Tĩnh Dư tôi thấy chuyện lố bịch như vậy"
"Tên này... Rốt cuộc hắn là người như thế nào?"
Tống Gia Viễn nhất thời cứng miệng, cơn hoang mang dần dần được trấn tĩnh, hắn tự tay miết lên viền môi bạc của mình, nhếch một cái rõ rệt khinh thường, phá lên cười lớn: "!!! Hừm, Vương Tĩnh Dư anh muốn tố cáo tôi cho cảnh sát? Chứng cứ đâu? Đúng vậy, chính tôi là chủ mưu giao dịch với xã hội đen ám sát Vương Dạ Tước, tôi muốn nuốt chửng công ty của hắn ngay khi hắn xuống mồ. Ông trời cũng đứng về phía tôi, mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi. Đều nhờ vào công lao theo dõi con đàn bà này mới biết được cuộc hẹn của cô ta, tiểu tình nhân của Vương Dạ Tước ngẫu nhiên muốn ra ngoài dã ngoại, lão đại Thiên Hành bang lại trùng hợp có tư thù với hắn từ trước, những con cờ này được tôi lợi dụng một cách chặt chẽ và hoàn hảo. Người tôi thuê để ám sát Vương Dạ Tước chính là lão đại của băng nhóm xã hội đen Thiên Hành bang khét tiếng trong giới hắc đạo"
Tĩnh Dư im lặng không nói, anh nhất định không thể lên tiếng vào lúc này, bằng không mọi sự che giấu Dạ Tước là người của xã hội đen sẽ bị vạch trần, điều đó đồng nghĩa việc vạch áo cho thù xem lưng!
"Làm sao lại thất thần rồi 'anh trai' ?"
"Hừ. Đang hóng tai nghe tiếp miệng chó phát ngôn tiếng người như thế nào"
Tống Gia Viễn tối tăm mặt mày, hắn nghiến răng căm phẫn, thật tiếc chỉ có thể kiềm nén vào trong, đợi thời cơ trút ra một thể.
"Haha, xem ra miệng lưỡi của chủ tịch Vương đây cũng không vừa, là một đôi với kẻ chuyên bày ra bộ mặt ảnh hậu giả tạo thì thật xứng không ai bằng. Mà dù sao, sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ bắt con đàn bà này về làm tình nhân mãi mãi, giam cầm cô ta trong thế giới showbiz đầy rẫy cám dỗ mà cô ta luôn mong muốn. Đây là quốc gia của các người đương nhiên thế lực của tôi không địch lại, nhưng chỉ cần có tiền là có thể giải quyết hết tất cả. Cảnh sát thành phố thuộc tầm cỡ quốc tế là cái thá gì, đừng quên tôi sống ở Mỹ, đến cả cục điều tra liên bang FBI cũng không ngoại lệ khi có giao tình với tôi"
"Anh nghĩ cảnh sát chúng tôi không làm gì được kẻ giết người như anh ư?"
"Hoàn toàn là như vậy. Thứ có quyền lực nhất trên đời này là tiền, hơn cả các người không có chứng cứ thì làm sao tố cáo tôi đây? Các người đừng nghĩ sẽ giấu ghi âm hay camera ở đâu đó. Tôi đã gắn máy phát hiện tín hiệu trong phòng này rồi, một khi phát hiện ra sóng điện tử trong phạm vi diện tích này, cảm ứng sẽ ngay lập tức xâm nhập và ngắt tín hiệu trong khi các người còn chưa hay biết gì. Muốn giở trò với tôi, còn non lắm! Haha" Tống Gia Viễn nâng ly rượu ực mạnh một ngụm còn sót lại, dư vị đỏ chói chảy trên khoé miệng hắn, ánh mắt sắc lạnh phản lên tia gian ác, dương dương tự đắc cười lớn.
"Như thế này làm sao có bằng chứng để thu phục hắn đây?" Tĩnh Dư cắn răng bế tắc.
"Ý của Tống tiên sinh là ngoài phạm vi căn phòng thì có thể sử dụng máy ghi âm bình thường?”
Từ ngoài cửa truyền vào giọng nói trầm bổng đều đặn. Tĩnh Dư và Giai Tuệ sững người nghi ngờ nhìn nhau. Tống Gia Viễn nghe câu nói ấy thì như bị chọc trúng yếu điểm, nghiến răng hét lên: "Kẻ nào? Ra mặt đi!"
"Thật bất cẩn, cửa phòng vẫn còn chưa khoá lại này"
Cánh cửa kèn kẹt mở ra, một thân ảnh cao lớn từ từ hiện ra sau cánh cửa gỗ sang trọng. Là bộ dáng cao lớn kiên định, mái tóc nâu rũ xuống ngang mi như thường lệ. Hành động nhấc kính điều chỉnh rồi cho tay vào túi quần. Đường nét trên khuôn mặt an tĩnh không để lại một cảm xúc gì.
"Dật Hiên?!”
Cạch - “Đúng vậy, chính tôi là chủ mưu giao dịch với xã hội đen ám sát Vương Dạ Tước...” - Bụp. Tiếng nói phát ra từ cuộn ca-xet lập tức ngừng lại.
Tống Gia Viễn thất thần, siết chặt ly rượu trong tay như muốn bóp nát.
"Tất cả những lời thú tội của anh đều nằm trong này hết rồi. Tội danh mưu sát, hợp tác với xã hội đen. Cho dù có là tổng thống cũng y luật phán quyết. Tôi nghĩ cách nhanh nhất bây giờ là mau cút đi!”
Dật Hiên đưa tay lên trước mặt, ngón tay tạo hình búng một cái như cảnh cáo việc đuổi hắn ra khỏi quốc gia này cũng cùng là đơn giản như một cái búng tay.
Bình luận facebook