Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108: Bí mật của Giai Tuệ (3)
Con xe BMW màu trắng của Tĩnh Dư đang lướt nhanh vun vút trên đường cao tốc lưu thông. Theo hướng xe chạy, chắc chắn là thẳng đích đến khách sạn Cullens.
Tĩnh Dư yên vị trên ghế cầm vô lăng điều khiển, thỉnh thoảng vẫn không yên tâm liếc mắt sang cô gái ngồi ở ghế bên. Giai Tuệ khúm núm đan chặt tay vào nhau, nét hồi hộp xen lẫn lo lắng thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt xinh đẹp.
Anh giữ một tay cầm lái, tay còn lại vươn ra nắm lấy hai bàn tay đang siết chặt vào nhau của cô xoa dịu. Anh nhẹ nhàng tách hai tay cô ra, luồn bàn tay mình vào nắm trọn lấy tay cô. Giai Tuệ ngạc nhiên theo quán tính giật mình định thoát ra, anh vẫn không lung lay kiên quyết nắm chặt.
"Yên!"
Một từ thốt ra lạnh lùng làm cô im bặt không phản kháng nữa.
Mắt không đổi hướng vẫn nhìn về phía trước song môi mỏng hé mở nói lời đánh tan bầu không khí yên tĩnh: "Đừng lo quá, em chỉ cần nói những gì mình muốn nói, giải quyết những việc cần giải quyết, tất cả đã có anh đứng trước che chở cho em"
Giai Tuệ tròn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vẻ kiên định đáng tin cậy ấy, lo sợ trong lòng nhất thời bị đánh tan. Cô gật đầu mỉm cười: "Vâng, cảm ơn anh"
........
Dừng xe trước tòa cao ốc đề bảng "Cullens Hotel" cao vút trên tầng thượng, Giai Tuệ ngồi bất động không nhúc nhích, ánh mắt Tĩnh Dư thẫm lại nhìn cô. Anh bước xuống xe trước, mở cửa xe bên kia, thò đầu vào: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi"
Thanh âm lạnh lùng của Tĩnh Dư lọt vào tai làm cô bừng tỉnh. Hít sâu một hơi, cô khẽ nắm lấy bàn tay anh, dùng thần thái xinh đẹp nhất bước xuống. Người xung quanh nhìn thấy cô thì người mê kẻ mệt, hò hét buông lời ca tụng. Tĩnh Dư cong môi, anh chìa khoác tay trước mặt cô. Cô dường như hiểu ý, vòng tay nắm hờ lấy tay anh, ánh mắt tràn đầy kiên định dứt khoát bước vào cánh cửa với sự xa hoa đang chờ đợi bên trong.
"Anh đợi em một lát, em đến lễ tân hỏi phòng" Giai Tuệ bỏ tay anh ra, nhướng mắt về phía quầy lễ tân.
"Em đi đi"
Cộc cộc - Cô đi đến gõ nhẹ lên mặt bàn tạo chú ý. Khi cô tiếp tân ngẩng mặt lên, cô cười tươi nhỏ nhẹ hỏi: “Xin cho hỏi, phòng của Jason tiên sinh ở số mấy vậy?"
"A! Là cô Anna phải không? Jason tiên sinh có đặc biệt dặn dò, ngài ấy đã chuẩn bị một điều bất ngờ và chờ cô ở phòng 308”
“308? Khoan đã! Chẳng phải số phòng từ 300 trở lên đều dành cho khách vip sao? Anh ta mới đến thành phố này thì làm sao thường xuyên đặt phòng được?”
“Thưa cô Anna, Jason tiên sinh đã từng đến đây rất nhiều lần rồi ạ”
“Từ khi nào?” Giai Tuệ hốt hoảng, nhất thời mất bình tĩnh nói hơi lớn tiếng.
“Xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ thông tin của ngài ấy được”
“Thôi được rồi, cô đưa cho tôi thẻ mở phòng đi”
Cô lễ tân trẻ tuổi lịch sự đưa thẻ mở phòng bằng hai tay cho cô, cúi đầu chào khi cô rời đi.
Giai Tuệ tối mặt ôm trán: “Rốt cuộc thì anh ta đã đến đây từ khi nào? Tại sao lại nói dối mình?”
Tĩnh Dư ngồi vắt chân trên ghế đợi cô, thấy cô quay lại liền hỏi, giọng loáng thoáng khẩn trương: "Hắn hẹn em ở đâu?"
"Phòng 308" Giai Tuệ âm trầm trả lời, sắc thái tươi tắn trên mặt đã giảm đi sa sút.
"Dành cho khách vip ư?"
"..."
“Xem ra hắn không đơn giản như những lời em kể đâu. Nếu đã biết phòng rồi thì chúng ta đi" Tĩnh Dư đẩy nhẹ cặp kính, anh kéo tay cô bước đi.
"Chẳng lẽ... anh ấy hiểu được những gì mình đang nghĩ sao? Cũng phải, Tĩnh Dư vốn rất thông minh mà”
........
Mỗi lần vào thang máy Giai Tuệ đều mong nó vọt lên nhanh chóng vì cô là người không lãng phí thời gian, cô luôn mong muốn mọi chuyện diễn ra theo hướng nhanh gọn, cả việc thang máy treo lên treo xuống cũng vậy, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Cô đứng trong buồng thang máy mà lòng như lửa đốt, chỉ mong sao nó chầm chậm lên thôi, hoặc là bị hỏng luôn cả hệ thống cũng được. Cô cắn môi siết chặt tay Tĩnh Dư. Tĩnh Dư cảm nhận được hơi ấm toát ra từ những giọt mồ hôi trên tay cô, anh cũng siết lại, hành động đó nói thay cho câu: “Yên tâm, có anh ở đây rồi"
"Ting" Tiếng thông báo thang máy vang lên, cánh cửa bạc mở ra. Trước mặt cô là căn phòng đính số 308 thượng hạng bậc nhất, cô hồi hộp cúi gầm mặt. Lo sợ trong cô đột nhiên ngay lúc này bừng lên, cô ý thức lùi vài bước. Tĩnh Dư nhíu mày, anh lên giọng: "Vào thôi!”
"Anh?"
"Vào để còn giải quyết với hắn, không phải em muốn tự do sao, mạnh mẽ lên, dùng thần thái của một ảnh hậu danh cao vọng trọng mà đối diện với hắn. Anh sẽ vào cùng em, không có việc gì phải sợ cả, em quên người bây giờ đang chống lưng cho em là Đại thiếu gia của gia tộc Vương gia danh giá rồi sao?" Tĩnh Dư ghì chặt vai cô, nở nụ cười ôn nhu, vừa quả quyết vừa trấn an.
"Chúng ta cùng vào"
Giai Tuệ gật đầu, cô tra thẻ vào mở khóa, một tiếng "cạch" vang lên, cửa phòng nhè nhẹ hé ra. Cô cầm tay cửa đẩy ra, kiên định khoác tay Tĩnh Dư bước vào.
Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh đèn vàng ấm của nến, sắc đỏ quyến rũ của hoa hồng rải rác trên giường và sàn nhà hắt lên một vẻ ma mị khó cưỡng. Ở cửa ban công có một người đàn ông cột tóc dài để sau gáy, cầm trên tay ly vang đỏ lắc qua lắc lại. Chất lỏng màu đỏ trong veo theo chuyển động nhẹ nhàng sánh lên phản vào thành ly thủy tinh một tia sáng nhỏ nháy lên len lói.
Người đàn ông với mái tóc dài màu xám dương nửa khóe miệng. Anh ta nghiêng đầu nhướng mắt nhìn cô. Bị ánh nhìn sắc bén ấy tia thẳng vào, tim cô vô tình "thịch" mạnh một nhịp. Cô khum tay mình thành cùm cố trấn an bản thân.
"Chà... xin hỏi vị khách không mời mà đến kia, anh có việc gì với tôi sao?" Người đàn ông buông người ra khỏi thành cửa, thong dong bước ra khỏi bóng khuất của ánh sáng, đuôi mắt với nốt ruồi lệ xinh đẹp híp lại cười “thiện ý”.
"Không hẳn, tôi đến vì cô ấy thôi" Tĩnh Dư trầm ổn đẩy cặp kính, nhìn thẳng người đàn ông tóc xám đáp vỏn vẹn.
"Hể? Tuệ à, như vậy là không ngoan đâu đấy. Anh chuẩn bị tất cả sự lãng mạn này vì em, em lại dắt người đàn ông khác vào đây, em xem anh là gì rồi?”
Giai Tuệ nghe anh ta gọi tên cô thì giật thót. Bình thường chắc chắn sẽ gọi tên tiếng anh của cô là Anna, giống như lúc còn ở Mỹ. Hắn rất ít khi gọi tên Hán của cô, nhưng một khi đã gọi hẳn đã tích tụ rất nhiều căm ghét. Cô còn nhớ lần đầu tiên hắn hét lên chữ "Tuệ" là lúc cô cương quyết chia tay hắn để bay về nước. Câu nói xem chừng như bông đùa ấy lại chất đầy hận ý làm cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Thoáng im lặng, cô đưa tay vén lọn tóc ra sau, thần thái tự nhiên nở nụ cười xinh đẹp như không có chuyện gì: "Đã lâu không gặp, Jason tiên sinh"
"Tiên sinh? Từ khi nào em gọi anh xa lạ như vậy? Bây giờ chúng ta đang ở quốc gia của em, có phải nên gọi anh một tiếng 'A Viễn' không?"
"A Viễn?" Tĩnh Dư nhướng mày nhìn xuống Giai Tuệ. Cô tối mặt tối mũi.
Người đàn ông nhếch mép, đặt ly rượu xuống bàn, bật quẹt châm vào điếu thuốc lá vừa lấy ra từ hộp, ung dung ngồi xuống sopha vắt chéo chân, rít một hơi khói rồi thở ra: “Tôi là Jason, Hán tự là Tống Gia Viễn. Xin hỏi tiên sinh đây là, cho tiện xưng hô?"
"Vương Tĩnh Dư!" Tĩnh Dư lạnh nhạt trả lời, anh dắt tay Giai Tuệ thản nhiên ngồi xuống ghế sopha đối diện với Tống Gia Viễn.
“Có chuyện gì cần nói thì bây giờ bắt đầu được rồi đấy!”
Tĩnh Dư yên vị trên ghế cầm vô lăng điều khiển, thỉnh thoảng vẫn không yên tâm liếc mắt sang cô gái ngồi ở ghế bên. Giai Tuệ khúm núm đan chặt tay vào nhau, nét hồi hộp xen lẫn lo lắng thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt xinh đẹp.
Anh giữ một tay cầm lái, tay còn lại vươn ra nắm lấy hai bàn tay đang siết chặt vào nhau của cô xoa dịu. Anh nhẹ nhàng tách hai tay cô ra, luồn bàn tay mình vào nắm trọn lấy tay cô. Giai Tuệ ngạc nhiên theo quán tính giật mình định thoát ra, anh vẫn không lung lay kiên quyết nắm chặt.
"Yên!"
Một từ thốt ra lạnh lùng làm cô im bặt không phản kháng nữa.
Mắt không đổi hướng vẫn nhìn về phía trước song môi mỏng hé mở nói lời đánh tan bầu không khí yên tĩnh: "Đừng lo quá, em chỉ cần nói những gì mình muốn nói, giải quyết những việc cần giải quyết, tất cả đã có anh đứng trước che chở cho em"
Giai Tuệ tròn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vẻ kiên định đáng tin cậy ấy, lo sợ trong lòng nhất thời bị đánh tan. Cô gật đầu mỉm cười: "Vâng, cảm ơn anh"
........
Dừng xe trước tòa cao ốc đề bảng "Cullens Hotel" cao vút trên tầng thượng, Giai Tuệ ngồi bất động không nhúc nhích, ánh mắt Tĩnh Dư thẫm lại nhìn cô. Anh bước xuống xe trước, mở cửa xe bên kia, thò đầu vào: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi"
Thanh âm lạnh lùng của Tĩnh Dư lọt vào tai làm cô bừng tỉnh. Hít sâu một hơi, cô khẽ nắm lấy bàn tay anh, dùng thần thái xinh đẹp nhất bước xuống. Người xung quanh nhìn thấy cô thì người mê kẻ mệt, hò hét buông lời ca tụng. Tĩnh Dư cong môi, anh chìa khoác tay trước mặt cô. Cô dường như hiểu ý, vòng tay nắm hờ lấy tay anh, ánh mắt tràn đầy kiên định dứt khoát bước vào cánh cửa với sự xa hoa đang chờ đợi bên trong.
"Anh đợi em một lát, em đến lễ tân hỏi phòng" Giai Tuệ bỏ tay anh ra, nhướng mắt về phía quầy lễ tân.
"Em đi đi"
Cộc cộc - Cô đi đến gõ nhẹ lên mặt bàn tạo chú ý. Khi cô tiếp tân ngẩng mặt lên, cô cười tươi nhỏ nhẹ hỏi: “Xin cho hỏi, phòng của Jason tiên sinh ở số mấy vậy?"
"A! Là cô Anna phải không? Jason tiên sinh có đặc biệt dặn dò, ngài ấy đã chuẩn bị một điều bất ngờ và chờ cô ở phòng 308”
“308? Khoan đã! Chẳng phải số phòng từ 300 trở lên đều dành cho khách vip sao? Anh ta mới đến thành phố này thì làm sao thường xuyên đặt phòng được?”
“Thưa cô Anna, Jason tiên sinh đã từng đến đây rất nhiều lần rồi ạ”
“Từ khi nào?” Giai Tuệ hốt hoảng, nhất thời mất bình tĩnh nói hơi lớn tiếng.
“Xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ thông tin của ngài ấy được”
“Thôi được rồi, cô đưa cho tôi thẻ mở phòng đi”
Cô lễ tân trẻ tuổi lịch sự đưa thẻ mở phòng bằng hai tay cho cô, cúi đầu chào khi cô rời đi.
Giai Tuệ tối mặt ôm trán: “Rốt cuộc thì anh ta đã đến đây từ khi nào? Tại sao lại nói dối mình?”
Tĩnh Dư ngồi vắt chân trên ghế đợi cô, thấy cô quay lại liền hỏi, giọng loáng thoáng khẩn trương: "Hắn hẹn em ở đâu?"
"Phòng 308" Giai Tuệ âm trầm trả lời, sắc thái tươi tắn trên mặt đã giảm đi sa sút.
"Dành cho khách vip ư?"
"..."
“Xem ra hắn không đơn giản như những lời em kể đâu. Nếu đã biết phòng rồi thì chúng ta đi" Tĩnh Dư đẩy nhẹ cặp kính, anh kéo tay cô bước đi.
"Chẳng lẽ... anh ấy hiểu được những gì mình đang nghĩ sao? Cũng phải, Tĩnh Dư vốn rất thông minh mà”
........
Mỗi lần vào thang máy Giai Tuệ đều mong nó vọt lên nhanh chóng vì cô là người không lãng phí thời gian, cô luôn mong muốn mọi chuyện diễn ra theo hướng nhanh gọn, cả việc thang máy treo lên treo xuống cũng vậy, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Cô đứng trong buồng thang máy mà lòng như lửa đốt, chỉ mong sao nó chầm chậm lên thôi, hoặc là bị hỏng luôn cả hệ thống cũng được. Cô cắn môi siết chặt tay Tĩnh Dư. Tĩnh Dư cảm nhận được hơi ấm toát ra từ những giọt mồ hôi trên tay cô, anh cũng siết lại, hành động đó nói thay cho câu: “Yên tâm, có anh ở đây rồi"
"Ting" Tiếng thông báo thang máy vang lên, cánh cửa bạc mở ra. Trước mặt cô là căn phòng đính số 308 thượng hạng bậc nhất, cô hồi hộp cúi gầm mặt. Lo sợ trong cô đột nhiên ngay lúc này bừng lên, cô ý thức lùi vài bước. Tĩnh Dư nhíu mày, anh lên giọng: "Vào thôi!”
"Anh?"
"Vào để còn giải quyết với hắn, không phải em muốn tự do sao, mạnh mẽ lên, dùng thần thái của một ảnh hậu danh cao vọng trọng mà đối diện với hắn. Anh sẽ vào cùng em, không có việc gì phải sợ cả, em quên người bây giờ đang chống lưng cho em là Đại thiếu gia của gia tộc Vương gia danh giá rồi sao?" Tĩnh Dư ghì chặt vai cô, nở nụ cười ôn nhu, vừa quả quyết vừa trấn an.
"Chúng ta cùng vào"
Giai Tuệ gật đầu, cô tra thẻ vào mở khóa, một tiếng "cạch" vang lên, cửa phòng nhè nhẹ hé ra. Cô cầm tay cửa đẩy ra, kiên định khoác tay Tĩnh Dư bước vào.
Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh đèn vàng ấm của nến, sắc đỏ quyến rũ của hoa hồng rải rác trên giường và sàn nhà hắt lên một vẻ ma mị khó cưỡng. Ở cửa ban công có một người đàn ông cột tóc dài để sau gáy, cầm trên tay ly vang đỏ lắc qua lắc lại. Chất lỏng màu đỏ trong veo theo chuyển động nhẹ nhàng sánh lên phản vào thành ly thủy tinh một tia sáng nhỏ nháy lên len lói.
Người đàn ông với mái tóc dài màu xám dương nửa khóe miệng. Anh ta nghiêng đầu nhướng mắt nhìn cô. Bị ánh nhìn sắc bén ấy tia thẳng vào, tim cô vô tình "thịch" mạnh một nhịp. Cô khum tay mình thành cùm cố trấn an bản thân.
"Chà... xin hỏi vị khách không mời mà đến kia, anh có việc gì với tôi sao?" Người đàn ông buông người ra khỏi thành cửa, thong dong bước ra khỏi bóng khuất của ánh sáng, đuôi mắt với nốt ruồi lệ xinh đẹp híp lại cười “thiện ý”.
"Không hẳn, tôi đến vì cô ấy thôi" Tĩnh Dư trầm ổn đẩy cặp kính, nhìn thẳng người đàn ông tóc xám đáp vỏn vẹn.
"Hể? Tuệ à, như vậy là không ngoan đâu đấy. Anh chuẩn bị tất cả sự lãng mạn này vì em, em lại dắt người đàn ông khác vào đây, em xem anh là gì rồi?”
Giai Tuệ nghe anh ta gọi tên cô thì giật thót. Bình thường chắc chắn sẽ gọi tên tiếng anh của cô là Anna, giống như lúc còn ở Mỹ. Hắn rất ít khi gọi tên Hán của cô, nhưng một khi đã gọi hẳn đã tích tụ rất nhiều căm ghét. Cô còn nhớ lần đầu tiên hắn hét lên chữ "Tuệ" là lúc cô cương quyết chia tay hắn để bay về nước. Câu nói xem chừng như bông đùa ấy lại chất đầy hận ý làm cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Thoáng im lặng, cô đưa tay vén lọn tóc ra sau, thần thái tự nhiên nở nụ cười xinh đẹp như không có chuyện gì: "Đã lâu không gặp, Jason tiên sinh"
"Tiên sinh? Từ khi nào em gọi anh xa lạ như vậy? Bây giờ chúng ta đang ở quốc gia của em, có phải nên gọi anh một tiếng 'A Viễn' không?"
"A Viễn?" Tĩnh Dư nhướng mày nhìn xuống Giai Tuệ. Cô tối mặt tối mũi.
Người đàn ông nhếch mép, đặt ly rượu xuống bàn, bật quẹt châm vào điếu thuốc lá vừa lấy ra từ hộp, ung dung ngồi xuống sopha vắt chéo chân, rít một hơi khói rồi thở ra: “Tôi là Jason, Hán tự là Tống Gia Viễn. Xin hỏi tiên sinh đây là, cho tiện xưng hô?"
"Vương Tĩnh Dư!" Tĩnh Dư lạnh nhạt trả lời, anh dắt tay Giai Tuệ thản nhiên ngồi xuống ghế sopha đối diện với Tống Gia Viễn.
“Có chuyện gì cần nói thì bây giờ bắt đầu được rồi đấy!”
Bình luận facebook