Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Nước mắt trong đêm (1)
Một ngày nữa lại sắp kết thúc, vòng tuần hoàn của vũ trụ vô không vẫn thuận theo quy luật tự nhiên liên tục lặp lại. Mặt trời lặn bóng khuất sau những toà cao ốc đồ sộ, bóng tối dần dần buông xuống phủ lên Nam Thành một màu xa hoa phồn thịnh hoà với con người hiện đại, ánh đèn vàng của đèn đường và xe cộ.
Bệnh viện Trung ương
Đúng 10 giờ đêm, khi bệnh viện đã chìm vào im ắng, Hạ Thiên Du một mình rời phòng bệnh, chống nạn khập khiễng bước từng bước khó khăn, một tay cô tì vào thành tường lạnh ngắt men theo hành lang tiến đến căn phòng vip với số "305" đề trên bảng cửa.
"Kẹt" Âm thanh đẩy cửa nhẹ nhàng phát ra trong không gian thinh lặng, cô cố gắng lách thân hình gầy gò lọt qua khe cửa với cái chân băng bó hơi vướng víu. Hạ Thiên Du nhích bước đi vào, đến chiếc giường sắt thì dừng lại. Cô ngồi xuống mép giường nhìn chăm chăm người đàn ông đang chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thiên Du cẩn thận đặt thanh nạn ngã hờ vào tường, cô cúi xuống ngắm nhìn gương mặt an tĩnh đã thiếp đi của Vương Dạ Tước. Cô rụt rè vươn tay ra, khẽ chạm vào gò má cao.
"Thân nhiệt của anh ấy ấm hơn nhiều rồi"
Hạ Thiên Du cười nhạt, tham lam cảm nhận hơi ấm từ làn da mềm mại. Cô trượt nhẹ đầu ngón tay lướt xuống cằm, hơi thở ấm nóng vẫn đều đều phả ra từ cánh mũi lan vào tay cô.
"Em rất nhớ anh, Vương Dạ Tước..."
Cô đăm chiêu vài giây rồi đột nhiên thu tay rời khỏi gương mặt tuấn tú, vẫn ngồi yên ở một góc độ ngắm anh không rời mắt.
"Em rất vui vì anh đã không xảy ra chuyện gì sau lần hôn mê lâu như vậy. Nhưng khi tỉnh lại... kí ức của anh đã không còn em nữa rồi..."
Mặt trăng lên cao rọi ánh sáng chiếu vào cửa sổ còn đang mở của phòng bệnh, ánh trăng trong vắt hắt lên gương mặt xinh đẹp của cô gái vài điểm sáng lấp lánh như pha lê. Đó không phải pha lê, nhưng ở trong bóng tối lại rất dễ nhìn lầm, đó chính là những giọt nước mắt bất tri bất giác ứa ra từ nỗi đau trong sâu thẳm tâm can, vẫn như luyến tiếc không muốn rơi xuống, chỉ có thể đọng lại thành giọt nặng trĩu ở khoé mi.
Hạ Thiên Du đang khóc, khóc trong câm lặng!
Cuối cùng vẫn không thể nào ngăn được cảm xúc uất ức trong lòng, cứ thế mặc cho nước mắt trực trào rơi xuống. Hai "hạt pha lê" trượt từ từ xuống má níu lại ở cằm thành một giọt to hơn càng long lanh toả sáng trong màn đêm buồn bã.
........
Hạ Thiên Du đưa tay lau nước mắt, cổ họng tuy đang rất nghẹn vì kìm nén nhưng lại không dám nấc lên dù chỉ một tiếng. Cô sợ sẽ đánh thức Vương Dạ Tước, anh ấy hiện tại đang ngủ rất ngon.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ điểm 10 giờ 30 phút, định bụng muốn về phòng song vẫn chưa yên tâm. Cô kéo tấm chăn nhẹ nhàng đắp lên ngang ngực anh, hai ba ngón tay thon dài khẽ vuốt vài sợi tóc rơi lỏm chỏm trước mắt sang một bên tránh tóc đâm vào mắt anh.
Cúi đầu hôn lên trán anh một nụ hôn thật dịu dàng, cô thì thầm rất khẽ: "Ngủ ngon, tình yêu của em". Cô dời mắt khỏi anh, vành tai Vương Dạ Tước ngay lập tức hơi động.
Hạ Thiên Du với tay lấy thanh nạn, cô khó khăn nhích người xuống giường, cầm nạn chống trụ xuống đất, đoạn đi đến cửa sổ với ý định đóng lại không để gió lạnh lùa vào lúc nửa đêm.
Cũng không mảy may suy nghĩ nhiều, Hạ Thiên Du hạ từ từ chân đang bị thương chạm xuống đất, cô thở phào, tiếp tục.
Một tay cô nắm chặt thanh chắn ngang của cửa sổ, tay còn lại để thanh nạn dựa vào tường. Cô dùng hai tay đóng cửa sổ rồi giật dây kéo tấm rèm che lại nhưng để hé một gang cho có ánh sáng lọt vào chống tối.
"Hôm nay như thế là đủ rồi, mình cũng nên về phòng thôi"
Theo phản ứng liền vươn tay cầm lấy thanh nạn chống, hậu đậu thay lại để vuột ra làm thanh nạn ngã sầm xuống sàn. Hạ Thiên Du giật mình bịt hai tai lại, rủa thầm: "Chết rồi, đánh thức anh ấy mất"
Đến khi im ắng, cô quay sang nhìn anh như dò xét, cô sợ âm thanh lớn này đánh thức anh, nhưng không, thật may anh vẫn đang ngủ rất ngon. Cô chuyển mắt xuống nhìn thanh nạn nằm trên sàn mà bất lực vô phương.
Cô nhìn song cửa sổ trên cao, rồi nhìn đến tấm rèm lượt thượt gợn nhẹ phía dưới, quyết định chỗ bám chỉ có thể là cái nào gần sàn nhà nhất.
"Hết cách rồi..." Nghĩ đoạn, cô nắm chặt tấm rèm giữ cho cơ thể không ngã, từ từ chúi người xuống với lấy với để thanh kim loại vô tri vô giác.
Do chân cô đang bó bột nên rất khó nhướng người về phía trước. Cô phải dùng tay nâng chân kiễng lên co theo cơ thể. Tuy bị động khiến vết thương hơi đau nhức nhưng nhờ vậy đã dễ dàng hơn.
Cố gắng vươn tay ra xa hết cỡ, ngón tay cô chạm được vào đuôi thanh nạn, cô cười mừng rỡ: "Sắp được rồi, gắng một chút nữa"
Hạ Thiên Du thận trọng từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tấm rèm để có thể chúi tới thêm một chút.
"Phựt" Dây treo tấm rèm bất ngờ bị đứt. Cả cơ thể cô đổ dồn ngã xuống, cô hoảng hốt quơ tay tìm vật bám víu nhưng không kịp. Cô cắn môi nhắm tịt mắt lại đón nhận cơn đau từ sàn nhà lạnh ngắt.
Chốt cửa sổ lỏng lẻo theo lực bật của tấm rèm mà văng ra, cửa sổ theo đó mở toang.
Ba giây sau vẫn không cảm thấy đau nhưng cảm giác cơ thể đang bị một thế lực mạnh mẽ giữ lại, chính lực đạo này đã đỡ lấy cô.
Hạ Thiên Du hoài nghi từ từ mở mắt, cô kinh ngạc. Vẫn là bàn tay to lớn này giữ chặt lấy eo cô, vẫn là vòng tay ấm áp này ôm cô vào lòng, song ánh mắt của anh nhìn cô đã không còn lo lắng. Ánh trăng rọi vào càng bật lên nét vô định xa lạ trong con ngươi đen huyền.
"Lẻn vào phòng tôi lúc nửa đêm nửa hôm, cô lại muốn làm cái gì?"
Bệnh viện Trung ương
Đúng 10 giờ đêm, khi bệnh viện đã chìm vào im ắng, Hạ Thiên Du một mình rời phòng bệnh, chống nạn khập khiễng bước từng bước khó khăn, một tay cô tì vào thành tường lạnh ngắt men theo hành lang tiến đến căn phòng vip với số "305" đề trên bảng cửa.
"Kẹt" Âm thanh đẩy cửa nhẹ nhàng phát ra trong không gian thinh lặng, cô cố gắng lách thân hình gầy gò lọt qua khe cửa với cái chân băng bó hơi vướng víu. Hạ Thiên Du nhích bước đi vào, đến chiếc giường sắt thì dừng lại. Cô ngồi xuống mép giường nhìn chăm chăm người đàn ông đang chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thiên Du cẩn thận đặt thanh nạn ngã hờ vào tường, cô cúi xuống ngắm nhìn gương mặt an tĩnh đã thiếp đi của Vương Dạ Tước. Cô rụt rè vươn tay ra, khẽ chạm vào gò má cao.
"Thân nhiệt của anh ấy ấm hơn nhiều rồi"
Hạ Thiên Du cười nhạt, tham lam cảm nhận hơi ấm từ làn da mềm mại. Cô trượt nhẹ đầu ngón tay lướt xuống cằm, hơi thở ấm nóng vẫn đều đều phả ra từ cánh mũi lan vào tay cô.
"Em rất nhớ anh, Vương Dạ Tước..."
Cô đăm chiêu vài giây rồi đột nhiên thu tay rời khỏi gương mặt tuấn tú, vẫn ngồi yên ở một góc độ ngắm anh không rời mắt.
"Em rất vui vì anh đã không xảy ra chuyện gì sau lần hôn mê lâu như vậy. Nhưng khi tỉnh lại... kí ức của anh đã không còn em nữa rồi..."
Mặt trăng lên cao rọi ánh sáng chiếu vào cửa sổ còn đang mở của phòng bệnh, ánh trăng trong vắt hắt lên gương mặt xinh đẹp của cô gái vài điểm sáng lấp lánh như pha lê. Đó không phải pha lê, nhưng ở trong bóng tối lại rất dễ nhìn lầm, đó chính là những giọt nước mắt bất tri bất giác ứa ra từ nỗi đau trong sâu thẳm tâm can, vẫn như luyến tiếc không muốn rơi xuống, chỉ có thể đọng lại thành giọt nặng trĩu ở khoé mi.
Hạ Thiên Du đang khóc, khóc trong câm lặng!
Cuối cùng vẫn không thể nào ngăn được cảm xúc uất ức trong lòng, cứ thế mặc cho nước mắt trực trào rơi xuống. Hai "hạt pha lê" trượt từ từ xuống má níu lại ở cằm thành một giọt to hơn càng long lanh toả sáng trong màn đêm buồn bã.
........
Hạ Thiên Du đưa tay lau nước mắt, cổ họng tuy đang rất nghẹn vì kìm nén nhưng lại không dám nấc lên dù chỉ một tiếng. Cô sợ sẽ đánh thức Vương Dạ Tước, anh ấy hiện tại đang ngủ rất ngon.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ điểm 10 giờ 30 phút, định bụng muốn về phòng song vẫn chưa yên tâm. Cô kéo tấm chăn nhẹ nhàng đắp lên ngang ngực anh, hai ba ngón tay thon dài khẽ vuốt vài sợi tóc rơi lỏm chỏm trước mắt sang một bên tránh tóc đâm vào mắt anh.
Cúi đầu hôn lên trán anh một nụ hôn thật dịu dàng, cô thì thầm rất khẽ: "Ngủ ngon, tình yêu của em". Cô dời mắt khỏi anh, vành tai Vương Dạ Tước ngay lập tức hơi động.
Hạ Thiên Du với tay lấy thanh nạn, cô khó khăn nhích người xuống giường, cầm nạn chống trụ xuống đất, đoạn đi đến cửa sổ với ý định đóng lại không để gió lạnh lùa vào lúc nửa đêm.
Cũng không mảy may suy nghĩ nhiều, Hạ Thiên Du hạ từ từ chân đang bị thương chạm xuống đất, cô thở phào, tiếp tục.
Một tay cô nắm chặt thanh chắn ngang của cửa sổ, tay còn lại để thanh nạn dựa vào tường. Cô dùng hai tay đóng cửa sổ rồi giật dây kéo tấm rèm che lại nhưng để hé một gang cho có ánh sáng lọt vào chống tối.
"Hôm nay như thế là đủ rồi, mình cũng nên về phòng thôi"
Theo phản ứng liền vươn tay cầm lấy thanh nạn chống, hậu đậu thay lại để vuột ra làm thanh nạn ngã sầm xuống sàn. Hạ Thiên Du giật mình bịt hai tai lại, rủa thầm: "Chết rồi, đánh thức anh ấy mất"
Đến khi im ắng, cô quay sang nhìn anh như dò xét, cô sợ âm thanh lớn này đánh thức anh, nhưng không, thật may anh vẫn đang ngủ rất ngon. Cô chuyển mắt xuống nhìn thanh nạn nằm trên sàn mà bất lực vô phương.
Cô nhìn song cửa sổ trên cao, rồi nhìn đến tấm rèm lượt thượt gợn nhẹ phía dưới, quyết định chỗ bám chỉ có thể là cái nào gần sàn nhà nhất.
"Hết cách rồi..." Nghĩ đoạn, cô nắm chặt tấm rèm giữ cho cơ thể không ngã, từ từ chúi người xuống với lấy với để thanh kim loại vô tri vô giác.
Do chân cô đang bó bột nên rất khó nhướng người về phía trước. Cô phải dùng tay nâng chân kiễng lên co theo cơ thể. Tuy bị động khiến vết thương hơi đau nhức nhưng nhờ vậy đã dễ dàng hơn.
Cố gắng vươn tay ra xa hết cỡ, ngón tay cô chạm được vào đuôi thanh nạn, cô cười mừng rỡ: "Sắp được rồi, gắng một chút nữa"
Hạ Thiên Du thận trọng từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tấm rèm để có thể chúi tới thêm một chút.
"Phựt" Dây treo tấm rèm bất ngờ bị đứt. Cả cơ thể cô đổ dồn ngã xuống, cô hoảng hốt quơ tay tìm vật bám víu nhưng không kịp. Cô cắn môi nhắm tịt mắt lại đón nhận cơn đau từ sàn nhà lạnh ngắt.
Chốt cửa sổ lỏng lẻo theo lực bật của tấm rèm mà văng ra, cửa sổ theo đó mở toang.
Ba giây sau vẫn không cảm thấy đau nhưng cảm giác cơ thể đang bị một thế lực mạnh mẽ giữ lại, chính lực đạo này đã đỡ lấy cô.
Hạ Thiên Du hoài nghi từ từ mở mắt, cô kinh ngạc. Vẫn là bàn tay to lớn này giữ chặt lấy eo cô, vẫn là vòng tay ấm áp này ôm cô vào lòng, song ánh mắt của anh nhìn cô đã không còn lo lắng. Ánh trăng rọi vào càng bật lên nét vô định xa lạ trong con ngươi đen huyền.
"Lẻn vào phòng tôi lúc nửa đêm nửa hôm, cô lại muốn làm cái gì?"
Bình luận facebook