Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Điều bác sĩ che giấu (1)
Vị bác sĩ gật đầu lịch sự chào ngỏ ý rời đi, ông vừa bước đến cửa thì dừng chân. Dứt tay áo quay người lại hướng thẳng đến giường bệnh của Vương Dạ Tước mà đi. Hai anh em Vương Tĩnh Dư bất ngờ trước hành động dứt khoát của ông, lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy bác sĩ, em của chúng tôi còn bệnh tình gì sao?"
Bác sĩ đưa tay ngăn lại, ông lấy từ túi áo blouse một thỏi đèn chuyên dụng rọi vào mắt Vương Dạ Tước. Ánh sáng màu vàng rọi vào cặp đồng tử đen láy, vị bác sĩ tập trung nhìn, ông mím môi. Đôi mắt của anh đang dần dần trở nên đục ngầu phủ một lớp trắng đục nhoè nhoè, đồng tử cũng dãn ra hết cỡ vô thần.
Tắt đèn, bác sĩ lên tiếng: "Vương tổng ắt hẳn là anh cả rồi? Đây là danh thiếp của tôi, sau giờ làm việc anh có thể đến đây tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi có chuyện cần bàn với anh về sức khoẻ của cậu Vương đây"
Vương Tĩnh Dư nhìn chăm chăm vào tấm danh thiếp, trong đầu loạn như tơ vò.
Trong lòng Vương Thiên Tinh dâng lên mối nghi ngờ không lành, tại sao hẹn anh trai mà không hẹn cô, không lẽ có chuyện gì giấu cô về bệnh tình của Vương Dạ Tước? Nghĩ vậy, cô gắt lên: "Tôi là chị của Vương Dạ Tước, ông cũng có thể nói cho tôi biết, tại sao lại chỉ hẹn mỗi Tĩnh Dư? Có phải ông chuẩn không ra bệnh của em trai tôi không hả?"
Vương Tĩnh Dư và vị bác sĩ đều giật thót mình trước thái độ gắt gỏng của cô, ông đổ cả mồ hôi trán như người bị nói trúng tim đen, chống chế nói lãng: "Không đâu nhị Tiểu thư. Cậu ấy là anh cả đương nhiên tôi có thể bàn giao lại việc chăm sóc sức khoẻ cho cậu Vương phù hợp hơn"
"Ông nói thật đấy chứ? Nhưng trực giác của tôi nói rằng ông có điều gì đó đang giấu chúng tôi, huống hồ hành động lúc nãy của ông khi khám lại cho em ấy càng làm tôi không thể tin tưởng ông" Vương Thiên Tinh lạnh giọng gắt lên, cô lườm người bác sĩ sắc lẹm.
Bác sĩ cứng miệng, ông gật gù cười trừ: "Tôi nói thật mà, nếu dám nói sai thì chức trưởng khoa này e rằng cũng không thể tiếp tục đảm nhiệm rồi"
"Nói vậy... em ấy thật sự không sao? Ông làm tôi phát hoảng đấy lão quái à"
"Tôi thật không có ý đó. Thôi thì xin phép, hẹn gặp lại Vương tổng, chào Nhị tiểu thư"
"Ông mà không chuẩn ra bệnh của em trai tôi thì lo mà về quê chăm vườn đi" Vương Thiên Tinh nói lớn đe doạ khi vị bác sĩ đã quay gót.
"Được rồi đừng loạn nữa" Vương Tĩnh Dư đưa tay chắn ngang người Vương Thiên Tinh ngăn cô làm loạn, "Bác sĩ đi thông thả, một lát nữa tôi sẽ sang phòng gặp ông". Anh tiễn bác sĩ ra cửa.
Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh. Hạ Thiên Du cũng lau đi nước mắt nhạt nhoà, giọng cô run run nghẹn lại: "Hiên ca ca... có thể đưa em về phòng không?"
"Được... anh đưa em về"
Lý Dật Hiên mím môi, anh buồn bã đẩy chiếc xe lăn, tiếng bánh xe "lạch cạch" trượt đều trên nền nhà lạnh ngắt.
———
Tập đoàn Thiên An
"Dư ca! Anh cuối cùng cũng đã đến công ty"
"Tuệ? Sao em lại ở đây?" Vương Tĩnh Dư nghe có tiếng gọi thì bất ngờ, khựng người lại, anh ngoái đầu về phía sau. Âm thanh trong trẻo ấy chính xác là phát ra từ khuôn miệng đỏ mọng xinh đẹp này.
Lý Giai Tuệ từ sáng đã có mặt ở tập đoàn Thiên An, tâm trạng bồn chồn khiến cô cứ đứng ngồi không yên đi qua đi lại ở phòng chờ ngay bên cạnh phòng đổng sự trưởng. Vừa thấy Vương Tĩnh Dư đi vào phòng làm việc, cô vội vàng bước theo níu đuôi áo vest của anh.
........
"Chị Thiên Tinh ở bệnh viện cùng anh, chị ấy không thích em, em cũng không tiện vào với mọi người, anh Hiên còn phải chăm sóc cho Hạ Thiên Du nên bây giờ chỉ có thể trông vào anh cả thôi. Em cũng không thể tuỳ tiện vào nhà Vương gia nên đã lợi dụng giấy hẹn có chữ ký của anh để vào công ty, em đợi ở đây cho đến khi anh đến"
Vương Tĩnh Dư tròn mắt nhìn cô, nhất thời không biết dùng lời gì để đáp lại. Có lẽ Lý Giai Tuệ đã thật sự thay đổi sau lần gặp lại Tống Gia Viễn. Cô càng ngày càng hiểu chuyện và đáng yêu hơn. Điều này vô tình khiến anh đối với cô xúc cảm "yêu" càng mãnh liệt.
"Vào phòng thôi" Anh nở nụ cười dịu dàng nắm lấy tay cô dắt vào phòng.
Vương Tĩnh Dư hướng thẳng đến chiếc ghế chủ tịch điềm đạm ngồi xuống. Anh gỡ cặp kính đặt lên tập tài liệu, chống khuỷu tay lên bàn làm việc, đan hai tay vào nhau đỡ cằm, đôi mày rậm nhíu lại hắt lên khuôn mặt điển trai một vẻ bao trùm ưu phiền.
Lý Giai Tuệ trông anh có vẻ lạ bèn mon men đến gần: "Dư ca, anh sao vậy?"
"Tước tỉnh lại rồi!" Anh đáp ngắn gọn.
"Thật ư? Tốt quá rồi, vậy khi nào anh ấy có thể xuất viện?"
"Vài ngày nữa"
"Em vui quá, mọi người ắt hẳn cũng đã rất mừng, nhưng mà...", cô ngừng lại, chống hai tay lên đầu gối khom người thấp xuống dúi mặt nhìn anh, "Nhìn anh có vẻ không được vui? Có chuyện gì sao?"
"Cũng không hẳn. A! Nhưng mà Tuệ..."
"Sao thế?" Cô ngẩn ngơ, nhích người tiến tới dúi mặt sát vào mặt anh.
"Em... gần quá rồi"
Vương Tĩnh Dư đỏ mặt khi mặt cả hai đang áp sát vào nhau. Huống hồ ở góc độ này chỉ cần liếc mắt nhìn xuống là có thể thấy ngay khuôn ngực nâng lên đầy đặn của Lý Giai Tuệ lộ ra sau áo sơ mi trễ vai, anh ngại ngùng lãng mắt sang chỗ khác. Lý Giai Tuệ vẫn ngơ ra, thoáng ba giây cô mới cúi đầu nhìn theo ánh mắt lúc nãy của anh thì giật mình đỏ mặt, luống cuống đứng thẳng người.
"Xin lỗi... xin lỗi" Cô lắp bắp.
"Không sao... Khụ!" Vương Tĩnh Dư che miệng ho khan, chỉnh chu lại ngữ điệu nghiêm nghị, "Anh đến đây xem qua tình hình hoạt động của công ty rồi sẽ quay lại bệnh viện gặp bác sĩ trưởng khoa, ông ấy là người đã thực hiện ca phẫu thuật cho Tước. Em có muốn đi không?"
"Được. Em đi cùng anh, nhưng tại sao anh lại phải gặp riêng bác sĩ trưởng khoa, không lẽ tình trạng của Tước có vấn đề gì khó nói sao?"
"Em vẫn rất lo lắng cho em ấy nhỉ?" Vương Tĩnh Dư cười khổ, cô chưa kịp giải thích, anh đã tiếp, "Anh không rõ là có vấn đề gì nhưng trưởng khoa chỉ hẹn một mình anh, có lẽ vì lo Thiên Tinh ở bên cạnh sẽ lo lắng nên không tiện nói ra, anh cũng đoán được tám chín phần là tình trạng không ổn. Anh còn định gọi cho em nhưng vừa may em đã ở đây, anh muốn đưa em theo vì biết em vẫn còn lo cho Tước rất nhiều"
"Dư ca..." Lý Giai Tuệ nhìn anh, cô khó xử.
"Chuyện công ty anh cũng đã xem qua, vẫn hoạt động rất tốt. Bây giờ chúng ta đi"
Vương Tĩnh Dư đứng dậy, cầm lấy cặp kính đeo lên, tay kéo thẳng vạt áo vest, nhấc gót dứt khoát.
"Ừm, đi thôi"
Lý Giai Tuệ lật đật chạy theo ra cửa, cô đưa mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay của anh, cuối cùng quyết định bắt lấy, mười ngón tay tự nhiên đan xen vào nhau. Vương Tĩnh Dư bất ngờ, anh thoáng nở nụ cười...
Bác sĩ đưa tay ngăn lại, ông lấy từ túi áo blouse một thỏi đèn chuyên dụng rọi vào mắt Vương Dạ Tước. Ánh sáng màu vàng rọi vào cặp đồng tử đen láy, vị bác sĩ tập trung nhìn, ông mím môi. Đôi mắt của anh đang dần dần trở nên đục ngầu phủ một lớp trắng đục nhoè nhoè, đồng tử cũng dãn ra hết cỡ vô thần.
Tắt đèn, bác sĩ lên tiếng: "Vương tổng ắt hẳn là anh cả rồi? Đây là danh thiếp của tôi, sau giờ làm việc anh có thể đến đây tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi có chuyện cần bàn với anh về sức khoẻ của cậu Vương đây"
Vương Tĩnh Dư nhìn chăm chăm vào tấm danh thiếp, trong đầu loạn như tơ vò.
Trong lòng Vương Thiên Tinh dâng lên mối nghi ngờ không lành, tại sao hẹn anh trai mà không hẹn cô, không lẽ có chuyện gì giấu cô về bệnh tình của Vương Dạ Tước? Nghĩ vậy, cô gắt lên: "Tôi là chị của Vương Dạ Tước, ông cũng có thể nói cho tôi biết, tại sao lại chỉ hẹn mỗi Tĩnh Dư? Có phải ông chuẩn không ra bệnh của em trai tôi không hả?"
Vương Tĩnh Dư và vị bác sĩ đều giật thót mình trước thái độ gắt gỏng của cô, ông đổ cả mồ hôi trán như người bị nói trúng tim đen, chống chế nói lãng: "Không đâu nhị Tiểu thư. Cậu ấy là anh cả đương nhiên tôi có thể bàn giao lại việc chăm sóc sức khoẻ cho cậu Vương phù hợp hơn"
"Ông nói thật đấy chứ? Nhưng trực giác của tôi nói rằng ông có điều gì đó đang giấu chúng tôi, huống hồ hành động lúc nãy của ông khi khám lại cho em ấy càng làm tôi không thể tin tưởng ông" Vương Thiên Tinh lạnh giọng gắt lên, cô lườm người bác sĩ sắc lẹm.
Bác sĩ cứng miệng, ông gật gù cười trừ: "Tôi nói thật mà, nếu dám nói sai thì chức trưởng khoa này e rằng cũng không thể tiếp tục đảm nhiệm rồi"
"Nói vậy... em ấy thật sự không sao? Ông làm tôi phát hoảng đấy lão quái à"
"Tôi thật không có ý đó. Thôi thì xin phép, hẹn gặp lại Vương tổng, chào Nhị tiểu thư"
"Ông mà không chuẩn ra bệnh của em trai tôi thì lo mà về quê chăm vườn đi" Vương Thiên Tinh nói lớn đe doạ khi vị bác sĩ đã quay gót.
"Được rồi đừng loạn nữa" Vương Tĩnh Dư đưa tay chắn ngang người Vương Thiên Tinh ngăn cô làm loạn, "Bác sĩ đi thông thả, một lát nữa tôi sẽ sang phòng gặp ông". Anh tiễn bác sĩ ra cửa.
Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh. Hạ Thiên Du cũng lau đi nước mắt nhạt nhoà, giọng cô run run nghẹn lại: "Hiên ca ca... có thể đưa em về phòng không?"
"Được... anh đưa em về"
Lý Dật Hiên mím môi, anh buồn bã đẩy chiếc xe lăn, tiếng bánh xe "lạch cạch" trượt đều trên nền nhà lạnh ngắt.
———
Tập đoàn Thiên An
"Dư ca! Anh cuối cùng cũng đã đến công ty"
"Tuệ? Sao em lại ở đây?" Vương Tĩnh Dư nghe có tiếng gọi thì bất ngờ, khựng người lại, anh ngoái đầu về phía sau. Âm thanh trong trẻo ấy chính xác là phát ra từ khuôn miệng đỏ mọng xinh đẹp này.
Lý Giai Tuệ từ sáng đã có mặt ở tập đoàn Thiên An, tâm trạng bồn chồn khiến cô cứ đứng ngồi không yên đi qua đi lại ở phòng chờ ngay bên cạnh phòng đổng sự trưởng. Vừa thấy Vương Tĩnh Dư đi vào phòng làm việc, cô vội vàng bước theo níu đuôi áo vest của anh.
........
"Chị Thiên Tinh ở bệnh viện cùng anh, chị ấy không thích em, em cũng không tiện vào với mọi người, anh Hiên còn phải chăm sóc cho Hạ Thiên Du nên bây giờ chỉ có thể trông vào anh cả thôi. Em cũng không thể tuỳ tiện vào nhà Vương gia nên đã lợi dụng giấy hẹn có chữ ký của anh để vào công ty, em đợi ở đây cho đến khi anh đến"
Vương Tĩnh Dư tròn mắt nhìn cô, nhất thời không biết dùng lời gì để đáp lại. Có lẽ Lý Giai Tuệ đã thật sự thay đổi sau lần gặp lại Tống Gia Viễn. Cô càng ngày càng hiểu chuyện và đáng yêu hơn. Điều này vô tình khiến anh đối với cô xúc cảm "yêu" càng mãnh liệt.
"Vào phòng thôi" Anh nở nụ cười dịu dàng nắm lấy tay cô dắt vào phòng.
Vương Tĩnh Dư hướng thẳng đến chiếc ghế chủ tịch điềm đạm ngồi xuống. Anh gỡ cặp kính đặt lên tập tài liệu, chống khuỷu tay lên bàn làm việc, đan hai tay vào nhau đỡ cằm, đôi mày rậm nhíu lại hắt lên khuôn mặt điển trai một vẻ bao trùm ưu phiền.
Lý Giai Tuệ trông anh có vẻ lạ bèn mon men đến gần: "Dư ca, anh sao vậy?"
"Tước tỉnh lại rồi!" Anh đáp ngắn gọn.
"Thật ư? Tốt quá rồi, vậy khi nào anh ấy có thể xuất viện?"
"Vài ngày nữa"
"Em vui quá, mọi người ắt hẳn cũng đã rất mừng, nhưng mà...", cô ngừng lại, chống hai tay lên đầu gối khom người thấp xuống dúi mặt nhìn anh, "Nhìn anh có vẻ không được vui? Có chuyện gì sao?"
"Cũng không hẳn. A! Nhưng mà Tuệ..."
"Sao thế?" Cô ngẩn ngơ, nhích người tiến tới dúi mặt sát vào mặt anh.
"Em... gần quá rồi"
Vương Tĩnh Dư đỏ mặt khi mặt cả hai đang áp sát vào nhau. Huống hồ ở góc độ này chỉ cần liếc mắt nhìn xuống là có thể thấy ngay khuôn ngực nâng lên đầy đặn của Lý Giai Tuệ lộ ra sau áo sơ mi trễ vai, anh ngại ngùng lãng mắt sang chỗ khác. Lý Giai Tuệ vẫn ngơ ra, thoáng ba giây cô mới cúi đầu nhìn theo ánh mắt lúc nãy của anh thì giật mình đỏ mặt, luống cuống đứng thẳng người.
"Xin lỗi... xin lỗi" Cô lắp bắp.
"Không sao... Khụ!" Vương Tĩnh Dư che miệng ho khan, chỉnh chu lại ngữ điệu nghiêm nghị, "Anh đến đây xem qua tình hình hoạt động của công ty rồi sẽ quay lại bệnh viện gặp bác sĩ trưởng khoa, ông ấy là người đã thực hiện ca phẫu thuật cho Tước. Em có muốn đi không?"
"Được. Em đi cùng anh, nhưng tại sao anh lại phải gặp riêng bác sĩ trưởng khoa, không lẽ tình trạng của Tước có vấn đề gì khó nói sao?"
"Em vẫn rất lo lắng cho em ấy nhỉ?" Vương Tĩnh Dư cười khổ, cô chưa kịp giải thích, anh đã tiếp, "Anh không rõ là có vấn đề gì nhưng trưởng khoa chỉ hẹn một mình anh, có lẽ vì lo Thiên Tinh ở bên cạnh sẽ lo lắng nên không tiện nói ra, anh cũng đoán được tám chín phần là tình trạng không ổn. Anh còn định gọi cho em nhưng vừa may em đã ở đây, anh muốn đưa em theo vì biết em vẫn còn lo cho Tước rất nhiều"
"Dư ca..." Lý Giai Tuệ nhìn anh, cô khó xử.
"Chuyện công ty anh cũng đã xem qua, vẫn hoạt động rất tốt. Bây giờ chúng ta đi"
Vương Tĩnh Dư đứng dậy, cầm lấy cặp kính đeo lên, tay kéo thẳng vạt áo vest, nhấc gót dứt khoát.
"Ừm, đi thôi"
Lý Giai Tuệ lật đật chạy theo ra cửa, cô đưa mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay của anh, cuối cùng quyết định bắt lấy, mười ngón tay tự nhiên đan xen vào nhau. Vương Tĩnh Dư bất ngờ, anh thoáng nở nụ cười...
Bình luận facebook