Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154: Ngầm cảnh cáo
Tạ Minh Minh đứng sững tại chỗ, hai tay siết lại nổi lên gân xanh trên mu bàn tay. Cô ả cắn môi suy đoán: "Hôn thê của anh ấy không phải là Lý Giai Tuệ sao? Từ đầu đến cuối mình đâu có thấy cô ta, nhưng anh ấy đã nói như vậy... chẳng lẽ..."
"Minh Minh"
"Chẳng lẽ cô gái lúc nãy ôm ôm ấp ấp với Dạ Tước là hôn thê của anh ấy sao? Sao có thể, vừa đá được một Lý Giai Tuệ, lại có thêm một người nữa..."
"Cháu nghe ta không Minh Minh?"
"Nhìn cách Dạ Tước bảo vệ cô ta như vậy, có lẽ cũng chẳng phải loại ranh mãnh gì. Hừ, lần này về đây, kế hoạch của mình nhất định phải thành công mới được"
Tạ Minh Minh tập trung suy tâm vọng tưởng đến mức không nghe Vương Thế Hùng đang gọi cô.
"Tạ Minh Minh!"
Vương Thế Hùng mất kiên nhẫn gọi lớn, Tạ Minh Minh giật bắn mình thất kinh.
Rụt rè quay mặt nhìn ông, cô ta cười gượng, giấu đi vẻ lúng túng vì sợ hãi của mình, lễ phép trả lời: "Bác Hùng gọi cháu ạ?"
Đôi mày kiếm chau lại, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị toát lên khí tức bức người. Mắt ông nhìn cô ta như lườm, hơi sắc và nghi hoặc.
"Cháu ngồi xuống đây" Ông gõ hai cái vào chiếc ghế bên cạnh, ra lệnh cho Tạ Minh Minh ngồi xuống.
Tay chân Tạ Minh Minh cứng đờ, răp rắp như robot ngồi xuống không dám cục cựa.
Lúc này ông mới nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu toàn bộ toan tính trong lòng cô cháu gái dã tâm.
Cô ta chột dạ, gục đầu xuống lãng tránh ánh mắt thăm dò của ông: "Bác nói đi ạ"
"Ta cho cháu đi theo vì muốn đưa cháu vào Thiên Tước làm việc theo nguyện vọng của ba cháu chứ không phải để cháu có những ý nghĩ quá phận"
Có thể nói, Vương Thế Hùng được xếp vào cấp bậc lão luyện. Ông đã "lăn lộn" trên thương trường bao nhiêu năm, tiếp xúc qua biết bao dạng người, đương nhiên ông dễ dàng nhìn ra những chiêu trò "vặt vảnh" từ đầu của Tạ Minh Minh.
"Tước là đứa con mà ta yêu thương nhất, cháu vẫn nên làm theo lời của nó, biết điều một chút. Cô gái lúc nãy cháu nhìn thấy tên Hạ Thiên Du, cô ấy và Tước đã đính hôn. Còn về phần Giai Tuệ, con bé đã là quá khứ rồi"
Tuy quan hệ cha con giữa ông và Vương Dạ Tước không tốt, nhưng tận đáy lòng ông rất muốn đem đến và bảo vệ hạnh phúc cho con trai mình.
Tạ Minh Minh chột dạ sau khi nghe rõ từng câu chữ rắn rỏi trầm trầm như đang truy xét mình.
Lần này đã không thích hợp bày ra bộ mặt ướt đẫm nước mắt, cô ả nhanh chóng bắt lấy tâm lí, từ yếu đuối chuyển sang cương trực.
Cô ta kéo roạt ghế đứng lên, cúi nửa thân người trước ông, nói giọng dứt khoát: "Minh Minh rất biết ơn bác Hùng đã bảo bọc cháu. Vốn dĩ ba cháu và bác cũng chẳng phải anh em ruột nhưng bác đã giúp đỡ gia đình cháu rất nhiều, cháu sẽ biết ơn, nhất định không gây ra loại chuyện trái đạo đức như vậy"
"Ta mong cháu nói được làm được, gà thì đừng ôm mộng hóa thành phượng hoàng"
Tức tối nghẹn cứng ở cổ họng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nuốt xuống, cô ta rõ biết ông đang ngầm cảnh cáo mình.
"Cháu không biết anh họ ghét người khác chạm vào người, càng không biết cô gái đó là chị dâu tương lai, chỉ vì vui mừng muốn bày tỏ cảm xúc nên nhất thời kích động, cháu xin lỗi! Nếu đã được anh ấy tạm thời cho phép sống ở đây, cháu nhất định sẽ cư xử đúng mực"
Vương Thế Hùng liếc nửa mắt nhìn cô ta, thái độ lạnh lùng song cũng gật đầu cho qua: "Được rồi, ta không muốn nhắc lại chuyện này lần thứ hai. Nếu cháu để xảy ra, ta sẽ đuổi cháu về nước"
Tạ Minh Minh đứng thẳng lên nhìn ông, gật đầu đảm bảo.
"Đi đường mệt quá, ta về phòng nghỉ một lát. Cháu mệt thì cũng đi nghỉ đi"
Ông đứng lên đi xuống hậu sảnh tìm quản gia Vương Hy chọn phòng nghỉ.
..........
Bóng Vương Thế Hùng vừa khuất là bộ mặt đanh đá thật sự đã lộ ra. Tạ Minh Minh khinh khỉnh nhếch mép: "Lão già chết tiệt dám nói mình là gà!"
"Hừm! Chỉ vừa mới vào nhà đã bị hai cha con cáo già này cảnh cáo. Cũng may mình thông minh, không để bị doạ sớm như vậy" Cô ta kéo ghế ngồi xuống, vắt chân ra dáng tiểu thư.
Chợt nhớ đến bóng dáng cô gái được Vương Dạ Tước ôm, Tạ Minh Minh mím môi, mi mắt chớp lia lịa láu liên: "Quả đúng như mình nghĩ cô gái lúc nãy là hôn thê của Dạ Tước, vậy thì chỉ cần đối phó với cô ta là được"
"Nếu mình không nhìn nhầm thì mắt cô ta chắc chắn có vấn đề nên mới cần người hầu dắt tay. Có lẽ mình nên đi tìm hiểu cho kỹ sự việc rồi bắt đầu lập kế sau. Mục tiêu lần này về Nam thành không chỉ có vào làm việc ở Thiên Tước mà quan trọng hơn hết phải ôm được đùi của Vương Dạ Tước" Theo đó là đuôi mắt vẽ màu xếch lên gian như mắt cáo, cô ả nở nụ cười khẩy tự đắc, “Giấc mộng này mình đã ôm ấp từ trước khi có mặt của Lý Giai Tuệ, lần này chỉ cần cẩn thận loại bỏ 'vật cản' kia, nhất định phải thực hiện được"
"Minh Minh"
"Chẳng lẽ cô gái lúc nãy ôm ôm ấp ấp với Dạ Tước là hôn thê của anh ấy sao? Sao có thể, vừa đá được một Lý Giai Tuệ, lại có thêm một người nữa..."
"Cháu nghe ta không Minh Minh?"
"Nhìn cách Dạ Tước bảo vệ cô ta như vậy, có lẽ cũng chẳng phải loại ranh mãnh gì. Hừ, lần này về đây, kế hoạch của mình nhất định phải thành công mới được"
Tạ Minh Minh tập trung suy tâm vọng tưởng đến mức không nghe Vương Thế Hùng đang gọi cô.
"Tạ Minh Minh!"
Vương Thế Hùng mất kiên nhẫn gọi lớn, Tạ Minh Minh giật bắn mình thất kinh.
Rụt rè quay mặt nhìn ông, cô ta cười gượng, giấu đi vẻ lúng túng vì sợ hãi của mình, lễ phép trả lời: "Bác Hùng gọi cháu ạ?"
Đôi mày kiếm chau lại, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị toát lên khí tức bức người. Mắt ông nhìn cô ta như lườm, hơi sắc và nghi hoặc.
"Cháu ngồi xuống đây" Ông gõ hai cái vào chiếc ghế bên cạnh, ra lệnh cho Tạ Minh Minh ngồi xuống.
Tay chân Tạ Minh Minh cứng đờ, răp rắp như robot ngồi xuống không dám cục cựa.
Lúc này ông mới nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu toàn bộ toan tính trong lòng cô cháu gái dã tâm.
Cô ta chột dạ, gục đầu xuống lãng tránh ánh mắt thăm dò của ông: "Bác nói đi ạ"
"Ta cho cháu đi theo vì muốn đưa cháu vào Thiên Tước làm việc theo nguyện vọng của ba cháu chứ không phải để cháu có những ý nghĩ quá phận"
Có thể nói, Vương Thế Hùng được xếp vào cấp bậc lão luyện. Ông đã "lăn lộn" trên thương trường bao nhiêu năm, tiếp xúc qua biết bao dạng người, đương nhiên ông dễ dàng nhìn ra những chiêu trò "vặt vảnh" từ đầu của Tạ Minh Minh.
"Tước là đứa con mà ta yêu thương nhất, cháu vẫn nên làm theo lời của nó, biết điều một chút. Cô gái lúc nãy cháu nhìn thấy tên Hạ Thiên Du, cô ấy và Tước đã đính hôn. Còn về phần Giai Tuệ, con bé đã là quá khứ rồi"
Tuy quan hệ cha con giữa ông và Vương Dạ Tước không tốt, nhưng tận đáy lòng ông rất muốn đem đến và bảo vệ hạnh phúc cho con trai mình.
Tạ Minh Minh chột dạ sau khi nghe rõ từng câu chữ rắn rỏi trầm trầm như đang truy xét mình.
Lần này đã không thích hợp bày ra bộ mặt ướt đẫm nước mắt, cô ả nhanh chóng bắt lấy tâm lí, từ yếu đuối chuyển sang cương trực.
Cô ta kéo roạt ghế đứng lên, cúi nửa thân người trước ông, nói giọng dứt khoát: "Minh Minh rất biết ơn bác Hùng đã bảo bọc cháu. Vốn dĩ ba cháu và bác cũng chẳng phải anh em ruột nhưng bác đã giúp đỡ gia đình cháu rất nhiều, cháu sẽ biết ơn, nhất định không gây ra loại chuyện trái đạo đức như vậy"
"Ta mong cháu nói được làm được, gà thì đừng ôm mộng hóa thành phượng hoàng"
Tức tối nghẹn cứng ở cổ họng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nuốt xuống, cô ta rõ biết ông đang ngầm cảnh cáo mình.
"Cháu không biết anh họ ghét người khác chạm vào người, càng không biết cô gái đó là chị dâu tương lai, chỉ vì vui mừng muốn bày tỏ cảm xúc nên nhất thời kích động, cháu xin lỗi! Nếu đã được anh ấy tạm thời cho phép sống ở đây, cháu nhất định sẽ cư xử đúng mực"
Vương Thế Hùng liếc nửa mắt nhìn cô ta, thái độ lạnh lùng song cũng gật đầu cho qua: "Được rồi, ta không muốn nhắc lại chuyện này lần thứ hai. Nếu cháu để xảy ra, ta sẽ đuổi cháu về nước"
Tạ Minh Minh đứng thẳng lên nhìn ông, gật đầu đảm bảo.
"Đi đường mệt quá, ta về phòng nghỉ một lát. Cháu mệt thì cũng đi nghỉ đi"
Ông đứng lên đi xuống hậu sảnh tìm quản gia Vương Hy chọn phòng nghỉ.
..........
Bóng Vương Thế Hùng vừa khuất là bộ mặt đanh đá thật sự đã lộ ra. Tạ Minh Minh khinh khỉnh nhếch mép: "Lão già chết tiệt dám nói mình là gà!"
"Hừm! Chỉ vừa mới vào nhà đã bị hai cha con cáo già này cảnh cáo. Cũng may mình thông minh, không để bị doạ sớm như vậy" Cô ta kéo ghế ngồi xuống, vắt chân ra dáng tiểu thư.
Chợt nhớ đến bóng dáng cô gái được Vương Dạ Tước ôm, Tạ Minh Minh mím môi, mi mắt chớp lia lịa láu liên: "Quả đúng như mình nghĩ cô gái lúc nãy là hôn thê của Dạ Tước, vậy thì chỉ cần đối phó với cô ta là được"
"Nếu mình không nhìn nhầm thì mắt cô ta chắc chắn có vấn đề nên mới cần người hầu dắt tay. Có lẽ mình nên đi tìm hiểu cho kỹ sự việc rồi bắt đầu lập kế sau. Mục tiêu lần này về Nam thành không chỉ có vào làm việc ở Thiên Tước mà quan trọng hơn hết phải ôm được đùi của Vương Dạ Tước" Theo đó là đuôi mắt vẽ màu xếch lên gian như mắt cáo, cô ả nở nụ cười khẩy tự đắc, “Giấc mộng này mình đã ôm ấp từ trước khi có mặt của Lý Giai Tuệ, lần này chỉ cần cẩn thận loại bỏ 'vật cản' kia, nhất định phải thực hiện được"
Bình luận facebook