Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157: Bước đầu bắt chuyện (3)
Hạ Thiên Du nghe có tiếng gọi thì biết ngay Tạ Minh Minh đang gọi mình.
Cô nắm lấy bàn tay chai sần của Tiểu Cẩm, đoạn vỗ nhẹ trấn an, dịu dàng nở nụ cười, ý cười như thấu hiểu, cảm thông: "Không sao đâu, từ từ rồi xem xét, chúng ta cũng không nên chưa tiếp xúc thì đã nghi ngờ người khác. Nếu em lo lắng, cứ ở bên cạnh tôi”
Tạ Minh Minh nhiệt tình vẫy tay nhưng không thấy Hạ Thiên Du có bất kì động tĩnh nào đáp lại. Bụng nghĩ cô đang cố tình lơ mình, cô ta cắn răng hậm hực.
Tạ Minh Minh chạy đến đứng trước mặt Hạ Thiên Du. Cô ta chăm chăm nhìn cô rồi liếc nhìn Tiểu Cẩm đứng bên cạnh.
Tiểu Cẩm theo phép cúi đầu chào, theo thói quen giả tạo, cô ả cũng cười đáp lại, song trong lòng lại khác: “Con nhỏ người hầu thấp hèn này thật chướng mắt, cứ đứng ở đây thì làm sao mình thăm dò được đây”
“Cô là...?” Hạ Thiên Du mở lời hỏi trước.
“Em tên Tạ Minh Minh, là em họ của anh Dạ Tước. Chị dâu cứ gọi em Minh Minh là được rồi” Tạ Minh Minh đan hai tay ra phía sau, niềm nở trả lời.
Đây là Hạ Thiên Du lần đầu nghe nói đến cô em họ này, cô nhướng mày, cong môi cười nhẹ: “Trước đây chị chưa nghe Tước nhắc đến em bao giờ. Vậy ba của em là chú ruột của anh ấy rồi?”
Khoé miệng Tạ Minh Minh giật giật: “Cô là đang cố tình nói tôi không là cái gì trong mắt anh ấy nên anh ấy không nhắc đến phải không?”
Những con người chỉ có mưu mô, tâm tính đố kị không có gì khác ngoài giỏi nhất “suy bụng ta ra bụng người”.
Tạ Minh Minh vẫn cười như vô hại, lắc đầu nói: “À không! Ba của em là bạn thân của bác Hùng, bác ấy xem em như cháu gái ruột nên em cũng gọi anh Tước là anh họ. Em sống ở nước ngoài, rất ít về đây nên anh ấy không kể cho chị nghe về em cũng không có gì là lạ”
Nghe ngữ điệu êm ái phát ra mỗi khi cô ta trả lời, Hạ Thiên Du tuy ban đầu còn nghi ngờ nhưng hiện đã nghĩ cô gái này hẳn là một người hiểu chuyện.
“Em có thể ngồi xuống đây, chúng ta cùng nói chuyện?” Hạ Thiên Du đặt tay xuống khoảng trống còn lại của ghế xích đu.
Giọng nói dịu dàng, gương mặt xinh đẹp, chung quy cả người đều toát lên khí chất thập phần thanh lịch.
Cô nắm lấy bàn tay chai sần của Tiểu Cẩm, đoạn vỗ nhẹ trấn an, dịu dàng nở nụ cười, ý cười như thấu hiểu, cảm thông: "Không sao đâu, từ từ rồi xem xét, chúng ta cũng không nên chưa tiếp xúc thì đã nghi ngờ người khác. Nếu em lo lắng, cứ ở bên cạnh tôi”
Tạ Minh Minh nhiệt tình vẫy tay nhưng không thấy Hạ Thiên Du có bất kì động tĩnh nào đáp lại. Bụng nghĩ cô đang cố tình lơ mình, cô ta cắn răng hậm hực.
Tạ Minh Minh chạy đến đứng trước mặt Hạ Thiên Du. Cô ta chăm chăm nhìn cô rồi liếc nhìn Tiểu Cẩm đứng bên cạnh.
Tiểu Cẩm theo phép cúi đầu chào, theo thói quen giả tạo, cô ả cũng cười đáp lại, song trong lòng lại khác: “Con nhỏ người hầu thấp hèn này thật chướng mắt, cứ đứng ở đây thì làm sao mình thăm dò được đây”
“Cô là...?” Hạ Thiên Du mở lời hỏi trước.
“Em tên Tạ Minh Minh, là em họ của anh Dạ Tước. Chị dâu cứ gọi em Minh Minh là được rồi” Tạ Minh Minh đan hai tay ra phía sau, niềm nở trả lời.
Đây là Hạ Thiên Du lần đầu nghe nói đến cô em họ này, cô nhướng mày, cong môi cười nhẹ: “Trước đây chị chưa nghe Tước nhắc đến em bao giờ. Vậy ba của em là chú ruột của anh ấy rồi?”
Khoé miệng Tạ Minh Minh giật giật: “Cô là đang cố tình nói tôi không là cái gì trong mắt anh ấy nên anh ấy không nhắc đến phải không?”
Những con người chỉ có mưu mô, tâm tính đố kị không có gì khác ngoài giỏi nhất “suy bụng ta ra bụng người”.
Tạ Minh Minh vẫn cười như vô hại, lắc đầu nói: “À không! Ba của em là bạn thân của bác Hùng, bác ấy xem em như cháu gái ruột nên em cũng gọi anh Tước là anh họ. Em sống ở nước ngoài, rất ít về đây nên anh ấy không kể cho chị nghe về em cũng không có gì là lạ”
Nghe ngữ điệu êm ái phát ra mỗi khi cô ta trả lời, Hạ Thiên Du tuy ban đầu còn nghi ngờ nhưng hiện đã nghĩ cô gái này hẳn là một người hiểu chuyện.
“Em có thể ngồi xuống đây, chúng ta cùng nói chuyện?” Hạ Thiên Du đặt tay xuống khoảng trống còn lại của ghế xích đu.
Giọng nói dịu dàng, gương mặt xinh đẹp, chung quy cả người đều toát lên khí chất thập phần thanh lịch.
Bình luận facebook